- Lại còn dối tôi sao, có cần tổ trưởng Cung nói chuyện với anh không. Đồng chí Diệp Phàm, anh cũng là một trong những thành viên của tổ chức.
Cũng không thể xem thường chuyện này được, có phải muốn cho một cùi chỏ không? Mà lần trước đồng chí Cung Khai Hà cũng đã giúp anh về chuyện bãi Yến Nguyệt rồi.
Bằng không anh nghĩ quân khu Việt Châu lại có thể ngốc ngếch như vậy sao?
Kế Vĩnh Viễn lại nói đến chuyện này.
- Cũng không thể nói như vậy được, lần trước tôi đã khiến Điền Nhất Đao vào tổ rồi còn gì. Đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, chuyện nào vào chuyện đó đúng không? Hơn nữa lần trước không giống nhau, chúng ta đều không rõ ràng, như cao thủ như vậy, rất kiêu ngạo.
Diệp Phàm nói.
- Việc triệu kiến Điền Nhất Đao vốn là nhiệm vụ mà anh phải hoàn thành còn người con gái lần này, anh cũng cố gắng nghĩ cách để về tổ đi. Cao thủ như thế trong tổ không có nhiều, rất cần.
Kế Vĩnh Viễn nghiêm túc nói.
- Tôi cũng chẳng có cách gì cả, không phải cứ muốn là làm được. Nhưng thế này đi, tôi có thể cung cấp những thông tin liên quan đến cô gái này. Còn về phần mời cô ấy về tổ thì đó là việc của các anh. Đấy là Diệp Phàm đã gắng hết sức vì tổ rồi đó.
Diệp Phàm nói.
- Vậy được, anh nói đi. Cô ấy là ai, làm gì?
Kế Vĩnh Viễn không kỳ kèo hành vi nói dối nãy của Diệp Phàm.
- Cô ấy tên là Mộc Nguyệt Nhi, là sư thái của Bạch Vân Am trên núi. Chỉ là một ni cô trẻ thôi, có thể cũng đến 30 rồi, nhưng là ni cô nên tâm thanh tịnh, lại tu luyện, tĩnh dưỡng nên trẻ như thế.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ có vậy thôi sao?
Kế Vĩnh Viễn không tin nói.
- Thật sự tôi chỉ biết có thế, những thứ khác không hề biết. Việc này nói ra cũng chỉ là suy đoán của tôi tôi, chứ tôi cũng không thể xác định được. Bởi vì trên Bạch Vân Am có một vị toàn che mặt, đúng hôm nay cô ấy cũng che mặt nên tôi nói thế.
Diệp Phàm nói.
- Được rồi, chắc anh cũng chẳng lừa tôi. Việc này tôi sẽ thương lượng với đồng chí Cung Khai Hà xem rốt cuộc người kia là ai. Còn về nói cho dù thế nào thì anh cũng phải giúp chúng tôi nghĩ cách để mời người con gái đó về tổ đó.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Tôi sẽ cố gắng, nhưng không dám bảo đảm.
Diệp Phàm nói.
- Người con gái này luôn luôn trêu chọc sơn trang Chu Tước, có phải có liên quan đến người chủ của sơn trang này không?
Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Tôi cũng đã cho người điều tra người chủ cũ là Vân Hùng của sơn trang Chu Tước rồi. Có thế sáng mai sẽ có tin tức.
Trương Hùng cũng đã chen miệng vào nói:
- Chỉ là có chút quái lạ, nghe nói sơn trang này đã có chuyện ma quỷ cả chục năm nay rồi. Người con gái kia không đến năm, sáu mươi tuổi, nếu có chăm sóc tốt cũng không được như thế có phải không?
- Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề rồi.
Diệp Phàm cũng có chút hoài nghi.
- Liệu có phải có hai người đang làm trò ma quỷ không, người mà mấy chục năm trước làm có thể là già hoặc là chết rồi phải không. Có lẽ trước kia có liên quan đến Vân Hùng. Nên người sau này có thể là đồ đệ hay con gái gì đó.
Trương Hùng nghĩ chút rồi nói.
- Đúng rồi, chắc chắn có khả năng đó.
Kế Vĩnh Viễn gật đầu nói.
- Thật là tức quá, hắn ta rốt cuộc là ai chứ, lại còn nói là Hương Quân, chỉ là một kẻ khốn kiếp, một laoij dâm tặc.
Mộc Nguyệt Nhi tức đến run cả người, vừa về trong am đả nhảy dựng lên.
- Em, ai làm em tức giận thế? Để chị bảo Khương Quân tìm đánh cho hắn một trận.
Mộc Châu Lệ đã về.
Bởi vì Khương Quân không chịu nằm trong viện cứ khăng khăng về đi làm nên tối Mộc Châu Lệ mới vội vã về đến am. Có thể lần này muốn từ biệt Mộc Nguyệt Nhi.
- Ôi, đúng là một tên khốn kiếp, một kẻ háo sắc.
Mộc Nguyệt Nhi mắng chửi.
- Ủa, hắn ta là gì em?
Mộc Châu Lệ như vẻ nhìn ra điều gì đó.
- Chị, lại thế rồi.
Mộc Nguyệt Nhi nhăn nhó nói.
- Có phải em đã để ý người ta rồi không?
Mộc Châu Lệ hỏi.
- Phì phì phì, xấu như vậy, nếu trên đời này đàn ông có chết hết em cũng không thèm đếm xỉa đến hắn.
Mộc Nguyệt Nhi nhổ xuống đất.
- Thật là xấu như vậy sao?
Mộc Châu Lệ nói.
- Thật sự là rất xấu chị ạ, xấu kinh lên được, nếu nhìn đến cơm tối qua ăn cũng nôn cả ra được. Khuôn mặt đó, nói thế nào giờ, một đống thịt, cứ như thắt cổ tự tử vậy.
Mộc Nguyệt Nhi khôi phục lại bình tĩnh, nhìn Mộc Châu Lệ nói:
- Mà lại còn nói là Hương Quân chứ, thật kinh tởm.
- Thế thì phiền rồi, nếu như hắn là tên háo sắc, em sau này cũng phải cẩn thận đó.
Hay là rời khỏi đây một thời gian đi, có thể hắn đã biết em ở trong này rồi. Bằng không nếu như đúng là háo sắc, sao có thể để em về được đúng không?
Mộc Châu Lệ phân tích, Mộc Nguyệt Nhi ngây người, đúng là cũng lo lắng rồi.
- Chẳng nhẽ hắn lại dám đến đây giươn oai sao?
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Hắn ta thì có gì không dám chứ, có thể đánh thắng lại em, chứng tỏ người ta là cao thủ rồi. Cao thủ sẽ làm những việc không theo thông lệ đâu.
Đến lúc đó, chị thực sự lo lắng hắn ta có thể làm chuyện hủy hoại đến sự trong sáng của em. Chị thấy việc này em nên nói vơi Khương Quân đi.
Hay là chúng ta chuyển đến Hoành Không một thời gian ngắn. Nghe nói ở đó có cả công an chuyên bảo vệ.
Có mấy chục cảnh sát ở đó, trong tay họ còn có súng, tên dâm tặc kia có thế nào cũng không dám đấu với cảnh sát đúng không?
Mộc Châu Lệ hoảng hồn nói.
- Việc này, chẳng nhẽ lại đến tổng cục Hoành Không thật sao, thật là ghét cái tên Diệp Phàm kia, lại phải đến gặp mặt hắn sao, không đi, không đi.
Mộc Nguyệt Nhi lắc đầu.
- Em, so với sự trong sạch của em thì cái nào quan trọng hơn? Mà chủ tịch Diệp kia cũng rất giỏi, trẻ như thế, lại đẹp trai phong độ.
Hơn nữa lại rất tốt, có thực lực, chuyện lần này của chị và Khương Quân nến không có anh ta ra tay thì chắc chắn Khương Quân phải ngồi tù rồi.
Nghe nói anh ta vừa ra tay thì viên tư lệnh quân khu nhà họ Lý kia đều xui xẻo. Mà Lý Chí còn bị vào tù, bị ngồi tù những 10 năm.
Người ta trẻ tuổi như thế mà là chủ tịch của tập đoàn Hoành Không, chắc chắn sau này sẽ có tiền đồ. Nghe nói lại còn chưa kết hôn.
Mộc Châu Lệ nói.
- Anh ta có kết hôn hay chưa thì có liên quan gì đến em, không nên nói đến điều đó. Một thương nhân rồi lại kiên trì không cần dùng đến tiền mà tổ chức mạng lưới quan hệ được.
Hiện tại toàn dùng tiền để có thể làm được nhưng tục không chịu được. Hơn nữa, đừng chỉ thấy anh ta trẻ vậy có thể là tuổi tác cũng không còn nhỏ.
Người bây giờ chăm sóc tốt nên năm mươi tuổi nhìn thì cũng chỉ bốn mươi, bốn mươi tuổi thì chắc cũng chỉ là ba mươi thôi.
Có thể ngồi vào vị trí này, không đến bốn mươi tuổi thì không thể nào. Em muốn gả cho người già sao?
Ha ha ha…
Mộc Nguyệt Nhi thể hiện sự khinh bỉ.
- Chị thấy không phải người 50 tuổi, hay là để gọi điện hỏi Khương Quân, thăm dò xem anh ta bao nhiêu tuổi.
Mộc Châu Lệ hỏi.
- Không cần hỏi, anh ta bao nhiêu tuổi không liên quan đến em. Ngũ độc giáo đã thề rồi, cả đời này cũng rời khỏi núi này, cả đời này chỉ trông sơn trang Chu Tước thôi.
Trừ phi sơn trang bị sụp đổ. Bằng không lời thề này cả đời em sẽ thực hiện, còn nữa, đàn ông chẳng phải là thứ gì tốt đẹp.
Người si tình như Khương Quân không nhiều, ngày trước bà nội mình cũng đã bị Vân Hùng lừa như vậy thôi, kết quả thì sao?
Ông ta chế giễu, rõ ràng nói giải phóng quay lại, nhưng lại phủi mông chạy mất để cho bà khóc mù hết cả mắt.
Tên khốn đó, đúng là khốn nạn.
Mộc Nguyệt Nhi tức giận.
- Ôi, đều là chuyện cũ rồi. Em sao lại chấp nhặt như thế, em mới ba mươi, sau này còn dài, sao có thể lạnh lẽo mà sống được. Không thể cả đời ngồi bên đèn Bồ tát được, cuộc sống bên ngoài rất phong phú, em không thể thế cả đời được.
Mộc Châu Lệ tận tình khuyên bảo.
- Không cần phải nói nữa, cả đời này cứ vậy thôi. Nếu sau này chị còn muốn có người em là em thì sinh thêm vài đứa cho em để chúng sống cùng em là được rồi. Yên tâm, em không để chúng là ni cô đâu, em sẽ dạy dỗ chúng.
Mộc Nguyệt Nhi có chút réo rắt thảm thiết, vô tình lại vuốt vuốt chiếc vòng trong tay.
- Cái này em lấy ở đâu?
Mộc Châu Lệ vừa thấy đã sửng sốt, hỏi.
- Thế nào, không phải là sơn ưng, chị đã thấy rồi hình như không phải là vàng, mà là một vật không đáng tiền gì cả.
Mộc Nguyệt Nhi hừ nói.
- Em, có phải cái này của tên khốn kiếp kia không?
Mộc Châu Lệ hỏi.
- Đúng vậy, chính là cái kẻ mà em đã khinh bỉ. Kết quả em đã lấy được vòng của hắn mà hắn không phát hiện ra.
Nhưng hắn ta đeo ở cổ, cũng phải có ý nghĩa gì đó, em sẽ khiến hắn phải khó chịu.
Lúc nữa em sẽ ném cái vòng của hắn xuống hố phân, cho thối đi cái tên khốn đó.
Mộc Nguyệt Nhi nghiến răng nghiến lợi.
- Chính là giật trên người tên xấu xa đó sao?
Mộc Châu Lệ nhanh truy hỏi.
- Quái, chị có vẻ rất lo lắng, sao thế ạ. Đúng, chính là giật từ trên người tên xấu xa đó, thế thì sao ạ?
Mộc Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn Mộc Châu Lệ có chút nghi ngờ.
- Việc này, đúng là có chút kỳ lạ.
Mộc Châu Lệ cũng vẻ mặt khó hiểu.
- Sao lại kỳ lạ?
Mộc Nguyệt Nhi nhanh hỏi.
- Chị nói với em, em đúng nói là chị nằm mơ ăn nói bậy bạ.
Mộc Châu Lệ nghiêm túc nói.
- Chị nói đi, chúng ta là chị em, sao có thể trách chị được. Có bậy bạ cũng không sao đúng không ạ?
Mộc Nguyệt Nhi nhíu mày nói.
- Chị đã nhìn thấy vòng này rồi.
Mộc Châu Lệ nói.
- Chị thấy rồi á, ở đâu, chị nói đi?
Mộc Nguyệt Nhi ở bên giường đã nhảy lên.
- Chính là chiếc vòng trên cổ chủ tịch Diệp của tập đoàn Hoành Không, khi anh ta đến thăm Khương Quân lúc bên giường Khương Quân chị đã vô tình nhìn thấy.
Sau đó chị nhìn kỹ lại thì đúng là giống chiếc này. Nhưng cái này trên thị trường bán nhiều cũng khó nói, có thể là trùng hợp thôi.
Mộc Châu Lệ nói.
- Chẳng lẽ lại có thể trùng hợp, giống nhau như vậy sao, không đúng. Có phải hai người họ là thân thích không, nhưng sao lại không giống nhau. Một người thì bình thường, một người thì quá xấu, mà lại háo sắc nữa.
Mộc Nguyệt Nhi sửng sốt nói.
Để chống lại chưởng lực này, chiếc ghế bằng gỗ lim Tuyết Nha Nha đang ngồi cũng bị vỡ tan. Tuyết Nha Nha ngồi một đống trên đống gỗ trông rất buồn cười, rất xấu hổ.
- Ông là ai?
Tuyết Nha Nha tức giận đến mức đứng bật dậy kêu lên.
- Tôi là ai bà không xứng biết, mau cút ngay đi cho tôi. Nhớ kỹ, Diệp Phàm là đệ tử của tôi. Nếu nó thiếu một cọng lông, cả nhà họ Tuyết sẽ bị diệt.
Tiếng nói đó lại mờ ảo vang lên, Tuyết Nha Nha tức giận đến mức xông ra bên ngoài.
Thấy một cái bóng thấp thoáng.
- Sư phụ!
Diệp Phàm đuổi theo gọi.
- Không có gì, không có gì học trò yêu quý của ta. Đảm bảo một lúc sau bọn họ sẽ đi ra an toàn.
Việc này lão phu chỉ dùng một chút mánh khóe đặc biệt, là có thể giải quyết xong.
Ha ha, học trò của ta, sau này nhất định là thành tài. Luyện võ công thành tài nha.
Giọng nói kia nói vài tiếng.
- Từ từ sẽ nói sau, để ta giáo huấn một chút người đàn bà không biết xấu hổ này đã.
- Tiền bối, cầu xin ông đừng xuống nặng tay, bà nội của tôi nhìn qua thì thấy trẻ, nhưng thật sự là rất già rồi, không thể chịu được đâu.
Tuyết Hồng lấy hết dũng cảm kêu lên,
- Ông muốn đánh thì đánh tôi cho hết giận đi, đều là do Tuyết Hồng không tốt.
- Ha hả, cô là em của Diệp Phàm, lão phu không nỡ đánh cô. Còn bà lão kia, đánh cũng không sao cả.
Vừa nghe thấy tiếng nói đã không thấy đâu rồi.
Khoảng nửa giờ sau, Tuyết Nha Nha đã trở lại. Tuy nhiên, hình như có chút hỗn loạn. Tóc tai đều rối tung lên.
Vẻ mặt lão bà tức giận nói:
- Cậu nhóc, coi như ta nể mặt sư phụ của cậu tha cho cậu lần này. Tuyết Nha, con và Xa Thiên hãy sống cùng nhau đi. Dù sao chuyện cũng đã rồi, việc này, là do thằng ranh Diệp Phàm này tự ý quyết định. Lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa! Không sẽ thành lệ mất.
Tuyết Nha Nha nói một câu lỗ mãng, thoáng một cái đã không thấy rồi.
- Ha ha, Tuyết Nha Nha, vẫn còn muốn đánh nhau có phải không? Mau cút mau cút đi, lão phu vào gặp đệ tử tâm sự một chút đã.
Giọng nói lúc trước lại vang lên.
- Hừ, Bức Vương, sẽ có một kết thúc sớm, sẽ có ngày Tuyết Nha Nha tôi tìm về.
Tuyết Nha Nha hừ lạnh một tiếng, đây là những lời cuối cùng trước khi đi.
Không lâu sau, trên ghế phòng khách có một bóng vừa đi vào. Người đó cũng không có che mặt. Nhưng, cũng không nhìn rõ mặt mũi của người đó như thế nào.
Diệp Phàm bắt đầu dùng đôi mắt ưng, nhưng vẫn không thấy rõ lắm, luôn cảm thấy hình như trước khuôn mặt được che bằng một lớp vải tuyn mỏng, nhưng lại không thấy lớp vải tuyn mỏng.
Diệp Phàm đưa con dơi ép vào trán nhìn thẳng đến ông ta.
- A?
Đột nhiên Bức Vương chấn động, nhìn trên không trung, bàn tay di chuyển. Diệp Phàm cảm thấy có một lực mạnh truyền đến, không ngờ con dơi nhà mình bị khống chế bay đến trên lòng bàn tay Bức Vương.
- Đúng vậy, ha ha ha, không tồi…
Vương Bức cười to mở ra, đưa tay ra bức lên người Diệp Phàm, một lực mạnh truyền tới, Diệp Phàm lập tức cảm thấy dường như tràn đầy sức sống.
- Cho cậu ‘rửa’ một chút, vận khí của cậu rất tốt. Vài ngàn năm cũng không có thể đụng vào đại vận của cậu.
Bức Vương cười, buông lỏng tay, con dơi bay vào trán của Diệp Phàm.
- Con xin chào thầy ạ.
Diệp Phàm quỳ xuống, cung kính lễ ba cái.
Bức Vương Nam Lăng Hậu cũng nghiêm chỉnh nhận lễ.
- Để ta xem gần đây cậu có tiến triển gì không?
Bức Vương Nam Lăng Hậu nói xong, tay nhấn vào Diệp Phàm một cái, dường như có một lực rất lớn tràn vào trong lòng lúc đó, Diệp Phàm cảm thấy thoải mái cực kỳ.
- Ha ha, không tệ không tệ, cũng đã ở đẳng rồi. Được, được đấy.
Bức Vương rất cao hứng.
- Thầy, thầy có thể làm cho Viên Viên sớm tỉnh lại được không ạ?
Diệp Phàm cầu xin.
- Không thể khiến cho nó tỉnh lại sớm hơn được, nhanh cũng phải một tháng nữa. Đến lúc đó, là lúc cháu của ta sẽ ra đời. Yên tâm đi, nó không sao cả, vẫn rất tốt.
Bức Vương cười nói.
- Thầy có thể giúp con điều trị chân cho tiền bối Phí không?
Diệp Phàm quay người lại cầu xin.
- Con nói gì thế, con là học trò của ta, ta có thể giúp con. Còn người khác, thì đừng mơ.
Bức Vương hừ lạnh một tiếng, tuy nhiên, vẫn giơ tay đè lên người Phí Đống.
- Chân này của anh ta không được rồi, đã bị teo quá lâu rồi. Trừ khi có thể tìm được các loại dược liệu cao nùng súc để tăng cường tác động vào, có lẽ còn có thể khôi phục lại một chút. Đương nhiên, lão phu ra tay cũng có thể làm được. Tuy nhiên, phải mất rất nhiều khí lực, lão phu không có hứng thú.
Bức Vương khoát tay áo, gọi Diệp Phàm vào bên trong rừng cây dạy bảo một chút.
- Thầy, thầy xem con vừa mới học này?
Diệp Phàm nói xong, thi triển ra ‘Ngư dược ưng phi’ trong Ngư long thập bát biến. Như một con cá bay trên không trung, Bức Vương vừa thấy, rõ ràng không khỏi ngẩn người.
- Con học được cái này ở đâu?
Bức Vương hỏi, nhịp thở của ông ta có vẻ có chút dồn dập.
Diệp Phàm đem bí mật núi Xương Bối nói ra.
- Đán Phi Tử, ta chưa nghe thấy nói qua về người này.
Bức Vương lắc lắc đầu.
- Hơn nữa, mọi người vừa mới vào bếp liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra nguồn gốc của ‘Thủy công’, chắc chắn biết được điều này. Chẳng qua không biết được đó là vị đó đúng không?
- Nhất định lúc trước vị đó và sư phụ đều là cao thủ có trình độ như nhau, còn Đán Phi Tử, đã bị chết bao nhiêu năm cũng không có ai biết được.
Việc này, sư phụ không biết được cũng không có gì. Chẳng qua, Ngư long thập bát thật sự lợi hại.
Bây giờ con càng luyện càng thấy thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa, con phát hiện ra, nếu đem Ngư long thập bát con vừa chuyển đổi dung hợp được cùng với ‘ Bức công’ của sư phụ, thì thân pháp này sẽ linh hoạt hơn, xuất Khinh Thân Đề Túng Thuật trên không trung giống như một người cá hoạt động trên không trung.
Không khí sẽ biến thành nước. Hiện tại con đã luyện thông thạo chương hai, nếu thông hiểu toàn bộ, con tin rằng việc công kích sẽ rất lợi hại.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, đây đúng thật là một bộ võ công kỳ diệu. Hơn nữa, ta cảm thấy nếu luyện đến tận cùng mình hoàn toàn có thể biến thành ‘Cá’.
Dùng cá để công kích, con tưởng tượng mình là một con cá bay lượn trên không. Phải thật sự giống như là cá mới được, chứ không phải là tương tự.
Như chiêu thức cuối cùng trong võ công của chúng ta có thể kết hợp với kiếm, để có thể nhập vào ra thanh kiếm, phải coi kiếm chính là ta.
Trên căn bản là không nhìn thấy kiếm rồi, mà con biết ‘cá rồng’ cũng như vậy. Hơn nữa, ta cảm thấy, còn tiến hóa hơn đúng không.
Bức Vương đầy kinh nghiệm nói.
- Tiến hóa, tiến hóa như thế nào?
Vẻ mặt Diệp Phàm kinh ngạc, hỏi.
- Không phải gọi là cá rồng sao? Trong truyền thuyết sau khi cá chép nhảy vào Long Môn liền trở thành ‘Rồng’ rồi. Ta nghĩ, trên đời này không có rồng, nhưng, rồng chính là xà ma.
Con có thể luyện thành công cách thức tấn công của con cá này thành rắn hay không. Khả năng tấn công của rắn là rất mạnh mẽ, và điên cuồng, cái đó là do trong phim ảnh tố tạo nên.
Nhưng, nếu con thực sự có thể làm được như vậy, uy lực sẽ rất lớn
Vương Bức cười nói.
- Con đem bí quyết này nói với sư phụ, để sư phụ cũng luyện thành rắn.
Diệp Phàm cười nói.
- Không cần, ta đã già rồi. Một số thứ đã cố định rồi.
Bức Vương nói rất cởi mở.
- Thầy, thầy có thể cho con xem khuôn mặt thầy được không.
Diệp Phàm hỏi.
- Ha hả, không phải con đã nhìn thấy rồi sao?
Bức Vương cười nói.
- Mới xem qua thôi, không có nhìn kỹ, con nhớ là thầy luôn luôn chơi trò thần bí.
Diệp Phàm lấy hết dũng cảm nói.
- Ha hả, thiếu chút nữa là con khiến Thiên Mi mắc bệnh suy nghĩ. Con còn nói chưa nhìn thấy là ta sẽ đánh đòn đấy.
Bức Vương cười, phất tay trên mặt một cái, các loại sương mù mông lung vẫn cảm giác thấy đã không còn, lộ ra tướng mạo vốn có của ông ta.
Diệp Phàm vừa thấy, nhất thời ngẩn người ra, ấp úng không nói lên lời.
- Có phải là giống bức tranh vẽ khuôn mặt cùng Thiên Mi trong phòng không?
Bức Vương cười nói, vẻ mặt hiền lành.
- Vốn lúc đầu con đã cảm thấy có chút kỳ lạ, dường như đã cảm giác gặp ở nơi nào đó. Giờ thì đã rõ rồi.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt xấu hổ, hỏi,
- Nhà thầy chính là nhà Nam Vân Kim Lăng phải không?
- Đã biết rồi còn hỏi làm gì?
Bức Vương cười nói.
- Xin lỗi, con với bọn họ có chút mâu thuẫn. Hơn nữa, ‘Thiên tương’ của con đến bây giờ vẫn còn đang trong tay bọn họ. Phi Đao này dùng rất thuận tiện.
Diệp Phàm nói.
- Cái đó đi lấy về là được mà.
Bức Vương dường như không cần món đồ.
- Có thể là bọn họ sẽ không để con lấy, hay là sư phụ đi lấy cho con. Bằng không, con sợ lại sẽ nảy sinh xung đột. Hiện tại con đã biết là nhà của sư phụ, con nào dám xuống tay đúng không ạ?
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, con đừng có giả vờ ngốc ngếch ở trước mặt ta. Con không dám xuống tay sao? Không phải con không dám xuống tay, mà bởi vì, con không đánh lại được Thiên Mi. Đi tới đó mặt mũi còn bị bầm dập đấy.
Bức Vương mỉm cười.
- Ha hả… Việc này…
Vẻ mặt Diệp Phàm xấu hổ.
- Con nhóc Thiên Mi này luyện công bằng phương pháp mới, ngay ở trong bụng mẹ ta đã bắt đầu bồi dưỡng nó rồi.
Bây giờ nó đã tốt hơn, hơn nữa, trải qua rất nhiều thời gian được ôm ấp, bây giờ nội tức của nó đã tốt hơn, Thiên Mi có thể luyện công nhanh hơn.
Cho nên, bây giờ nó có thể tiến vào bán tiên yêu, đó là bởi vì từ nhỏ nó đã được xuống cơ sở.
Con cũng không cần nghĩ là mình không giỏi, so với Thiên Mi mà nói, con đã là kỳ tài kiệt xuất rồi.
Hơn nữa, con phát triển như vậy là tốt lắm. Thiên Mi là con gái, đã bị ta hạn chế về phương diện sinh sản.
Và con có một động lực mạnh mẽ để phát triển, phỏng chừng, sẽ bước nhanh hơn Thiên Mi một chút.
Bức Vương ngồi ở trên cây Nha Thượng nói chuyện với Diệp Phàm.
- Không thể nào, hiện tại con đã ở trình độ đẳng. Muốn bước vào bán tiên yêu khó hơn lên đăng yêu. Mà Thiên Mi đã sớm vào bán tiên yêu rồi, con làm sao có thể đuổi theo cước bộ của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy đã có căn cơ trong bụng mẹ rồi.
Diệp Phàm có chút không tin.
- Ta không nhìn vào đôi mắt cũ, vừa rồi con cũng đã nhìn thấy con dơi kia biến bức. Con dơi mới kia là sát chiêu lớn nhất của con.
Đó là một thứ nội tức dung hợp không trông thấy. Gần như là một bộ phận trên thân thể của con, cái này so với Phi Đao đều dùng tốt.
Hiện tại nội công của con không đủ, còn muốn dùng nội khí để khống chế con dơi trên trán. Ta nghĩ, một khi con đột phá đến tiên yêu Đại Năng Giả, là không thể dùng suy nghĩ để khống chế con dơi nữa rồi.
Cũng chính là cấp độ công kích của cao thủ, chỉ với một suy nghĩ của con, con dơi có thể thay thế con hoàn thành những gì con muốn đấy.
Hiện tại, con có thể bắt đầu huấn luyện theo cách đặc biệt này rồi. Hơn nữa, vị Đán Phi Tử lại có thể biết dung hợp năng lực đặc biệt bên trong suy nghĩ con dơi của con.
Còn công lực nhập vào kia, khi còn sống hẳn là sâu không lường được.
Bức Vương nói.