- Mẹ kiếp, côn trùng kia mau đến đây.
Diệp Phàm cũng đã điên cuồng rồi, dùng thủy công không lâu sau đã để hơi nước ngưng tụ lại.
Không lâu sau trước mặt đã hình thành một bức chắn.
Kít Kít...
Côn trùng tử đỗng phong điên cuồng lao đến, đâm vào bức chắn của Diệp Phàm. Cứ như là đậu rang vậy, vừa lao đến vừa hét.
Thấy thời cơ chín muồi rồi, Diệp Phàm đã ép con dơi bay ra, con dơi đã lộ ra móng vuốt sắc nhọn, lao ra.
Kít Kít kít...
Côn trùng kia kêu một tiếng liền bị con dơi cào cho mấy chục cái.
Nó cũng đã phát điên, liền mở mồm ra cắn vào bức chắn, Nhưng con dơi lại tấn công lần nữa, lần này đã ra những lông tím.
Một phát bảy, tám cái nên một lúc sau lông của con côn trùng kia đã bị rụng hết xuống.
Nó cũng liền thông minh lên, thấy không dễ gì mà đối phó với người này.
Nhưng, Diệp Phàm đã cảm thấy không còn sức lực nữa, con dơi cũng không còn mạnh mẽ nữa nên đã tự động bay và trán của hắn ta.
Con côn trùng kia cũng đã nghỉ ngơi một lát, đột nhiên run lên. Không ngờ lại có thể thu lại từ to bằng ngón tay mà giờ chỉ thành một sợi lông.
Cái lông kia cứ như đang bơi trong màng chắn nước vậy. Mồm mở ra, đã có đám máu phun ra, bắn hết vào tấm chắn.
Bởi vì không còn sức nên tấm chắn của Diệp Phàm cuối cùng đã không trụ được.
Hắn ta muốn nhanh chóng chạy về bên cửa nhưng đã muộn rồi. Côn trùng kia đã tránh được. Không xong rồi.
- Đâu mất rồi?
Diệp Phàm có chút nhợt nhạt hỏi.
- Xong rồi, chắc chắn là nó đã vào trong người anh rồi. Nó đã thu nhỏ thì còn nhỏ hơn cả cái kim đó. Có thể thu nhỏ được như nó chính là hiếm có đấy, hàng trăm triệu con cũng khó mà tìm ra. Chỉ là, phiền phức rồi, anh nhanh chóng kiểm tra xem sao.
Đồ Long hoảng sợ nói.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng, con dơi bắt đầu kiểm tra. Phát hiện ra nó đang ở chỗ đan điền của mình.
Mẹ kiếp, để mày lọt vào thân thể tao thì chắc là xong rồi. Diệp Phàm cũng lo lắng, nhanh chóng ép ra lực cuối cùng trong đan điền để mà đuổi nó đi.
Lần này ép ra khí đã mất đi một phần lớn. Xèo xèo, côn trùng này hình như là rất vui, lại còn mở to mồm ra để mà nuốt nội lực đó vào.
Diệp Phàm thì không ngừng phun ra, còn nó thì không ngừng nuốt vào.
Khoảng nửa giờ, Diệp Phàm cảm thấy loạng choạng, bộp một tiếng, đã ngã xuống, đương nhiên là hết sức rồi.
Kế Vĩnh Viễn và Xa Nhất Đao đều sợ hãi, nhanh chóng dìu Diệp phàm dậy.
Phải dùng máy quan sát xem sao:
- Xem rồi, hình như nó như ăn no vậy lại còn đang ngủ kìa. Nó đang ở vị trí đan điền của đồng chí này.
- Quái, chẳng lẽ trong người tiên sinh này có gì đó khiến nó yêu quý sao. Vì thế mà nó không nỡ rời đi.
Đồ Long cũng nghi ngờ nói.
- Đồ Các Lực, không có nguy hiểm chứ?
Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Vừa nãy tuy là nó đã nuốt rồi nhưng Các Long nói là không có thích ứng nào lớn cả. Có thể trong một khoảng thời gian nữa mới được. Cái này tôi cũng không nghĩ ra được, theo lý mà nói thì anh ta phải bị trọng thương. Phải đến ba, năm năm mới có thể lại được.
Các Long đầy nghi hoặc nói.
- Cứ từ từ xem sao.
Kế Vĩnh Viễn thở dài, mấy người cũng chẳng hiểu gì cả. Tuy Các Long đã dùng mấy bí thuật nhưng côn trùng kia vẫn ở trong người Diệp Phàm không thèm thò ra. Mà hình như còn đang nằm ngáy nữa.
Đã nửa ngày trôi qua. Diệp Phàm cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
- Cái thứ đó đã chết chưa?
Diệp Phàm vừa tỉnh dậy đã liền hỏi ngay. Nhưng Diệp Phàm thấy sắc mặt mọi người đều khó coi nên chắc chắn nghĩ là chuyện xấu rồi.
- Có phải nó vẫn trong đan điền của tôi không?
Diệp Phàm hỏi, nhanh chóng kiểm tra.
Cái này thật sự là bó tay rồi.
- Việc này, bí thư Diệp, chúng tôi cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra nữa Nhưng tôi có thể dạy cho anh biết bí thuật khống chế côn trùng của nhà họ Đỗ.
Anh cứ thử học xem, xem xem có thể khống chế được nó không. Tôi thấy nó không phải là một côn trùng thông thường mà còn là đế vương của côn trùng đó.
Nếu như có thể nghe theo anh thì đúng là giúp bí thư Diệp lên đại tướng rồi.
Đồ Long nói.
- Lấy ra đi, chỉ có thể thử xem thế nào thôi.
Diệp Phàm cũng chẳng còn cách nào khác nhưng cũng vội vàng học cách khống chế này. Sau đó nhanh chóng đi tìm sư phụ để nghĩ cách, không chừng con dơi cũng có thể ra được.
Một ngày đã trôi qua, Diệp Phàm cũng bước đầu học được phương pháp thao tác.
Mà không ngờ Chu Thủy Mạo lại tỉnh lại.
- Chu Thủy Mạo, cô đã ngốc mấy chục năm rồi cô có biết không?
Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Tôi… chuyện này cứ như một giấc mơ vậy, rốt cuộc là thế nào, còn nữa, các anh là ai?
Chu Thủy Mạo vẻ mặt mơ màng hỏi.
- Chúng tôi là người bên công an, cô đã bị Tiền Mị hạ độc trùng, từ đó đã ngây ngô, cô đã ngốc 50 năm rồi.
Kế Vĩnh Viễn nghiêm túc nói.
- Không thể nào, sao Tiền Mị lại hại tôi?
Sắc mặt Chu Thủy Mạo lập tức sầm xuống.
- Cô thật là đáng thương, đã bị người ta làm cho điên mấy chục năm rồi mà giờ vẫn còn mơ mộng, có phải muốn như trước không?
Diệp Phàm lắc đầu, châm chọc nói.
- Tôi không hiểu ý anh nói là gì.
Chu Thủy Mạo hừ nói, tố chất của ông ta đúng là không thấp, không hổ danh làm quản gia.
Kế Vĩnh Viễn ra hiệu cho Đồ Long nói chuyện.
- Còn nhớ tôi không?
Đồ Long hỏi.
- Anh là.. anh là, đúng là người được Tiền Mị cứu phải không?
Chu Thủy Mạo dụi dụi mắt nói.
- Ông còn nhớ rõ tôi, chứng tỏ trí nhớ của ông đã khôi phục nhiều rồi. Đúng, tôi là Đồ Long.
Đồ Long liền nói chuyện đã xảy ra.
- Không thể nào, sao có thể thế được chứ?
Chu Thủy Mạo vẫn như đang nằm mơ.
- Tôi sao phải lừa ông?
Đồ Long hừ nói, nhìn mấy người Kế Vĩnh Viễn, rồi lại nói:
- Cũng không phải họ ép tôi nói ra chuyện này, thì tôi cũng chẳng thèm nhắc đến nữa.
- Ôi, Tiền Mị, lòng dạ ngươi thật ác. Đến cả tôi mà còn hại, đúng không phải người rồi, vậy thì tôi cũng đành bất nghĩa.
Chu Thủy Mạo nghiến răng nghiến lợi nói.
- Nếu như không có họ giúp ông giải đọc thì chắc ông cũng mang bí mật này xuống mồ cùng thôi.
Đồ Long hừ nói.
- Tiền Mị chính là nhân vật chính của đoàn xiếc thú, lần trước tướng quân xem xong đã thích Tiền Mị. Có thể làm bà tướng quân đúng là phúc của cô ta.
Nhưng thật sự không nghĩ đến, người đàn bà này lại độc ác như thế. Người đàn bà này vì muốn làm vợ cả nên đã tự thân đến dụ dỗ tôi.
Bởi vì tôi và tướng quân đã cùng nhau bao năm rồi. Tài sản nào của tướng quân cũng là do tôi quản lý.
Đương nhiên tôi cung không cưỡng lại được, bởi vì cô ta khi còn trẻ là một người rất đẹp.
Mà cô ta từ nhỏ đã luyện tập trong gánh xiếc rồi nên có thể nhanh chóng mà lên giường được. Lúc trên giường công phu cũng thật là nóng bỏng.
Tôi tin là trên đời này cũng chẳng mấy người chịu được công phu trên giường của cô ta. Thực tủy tri vị, từ đó về sau chúng tôi đã âm thầm qua lại.
Trước giải phóng không lâu, chúng tôi đã nghĩ kế hãm hại vợ chính của Vân Hùng chính là Mộc Hà Hương. Hôm đó đã cho thuốc, rồi cho một thuộc hạ của tướng quân lên giường cùng Mộc Hà Hương.
Tướng quân tận mắt chứng kiến nên đã tát mấy cái khiền Mộc Hà Hương phải lên sơn trang Chu Tước. Mà người thuộc hạ kia cũng bị tướng quân đánh chết.
Tướng quân cũng biết, Mộc Hà Hương đã có chửa mấy tháng rồi. Nhưng dưới sự kích thích của Tiền Mị, tướng quân liền cho rằng đứa con trong bụng Mộc Hà Hương chính là của tên thuộc hạ kia.
Không lâu sau, quân giải phóng có đến. Tướng quân chuẩn bị để ra nước ngoài. Rồi tôi không hiểu sao lại thành ra thế này.
Trên đời này, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất. Tôi thật không tưởng tượng nổi, Tiền Mị bình thường rất bình thường mà lại có thể nghĩ ra đủ cách để đạt được mục đích của mình.
Mà cũng chỉ là tài sản của nhà họ Vân.
Chu Thủy Mạo nói.
- Những việc tiếp theo sau đó chắc chắn ông không biết đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không rõ lắm nhưng tôi biết Tiền Mị đã có chửa, đó là đứa con của tôi. Bởi vì thời gian đó tướng quân toàn bận việc quân.
Nên chỉ lo cho trận chiến. Kiểm tra ngầm nên không ngủ cùng Tiền Mị. Tôi cũng biêt là cô ấy có thai nên mới trúng kế vậy.
Không ngờ con người này. Thực ra lại độc ác đến thế. Chu Thủy Mạo tôi tự cho mình thông minh nhưng không ngờ cũng không qua nổi một người đàn bà.
Chu Thủy Mạo nói.
Trương Hùng đêm cũng ra nước Mỹ.
Còn Diệp Phàm cũng nhanh chóng về Hồng Diệp Bảo.
Sau khi con dơi đã kiểm tra kỹ lưỡng, nghĩ rồi nói:
- Hình như côn trùng này đúng là thích đan điền của tôi rồi. Tôi nghĩ đại bộ phận nó đều có độc. có phải đã thích khí độc đan điền mà tôi phát ra không. Lại còn coi nó là thức ăn nữa chứ.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu như nó không ra ngoài thì chắc chắn là không an toàn. Nếu ngày nào đó mà nó loạn lên thì chắc chắn là tôi phải bỏ mạng rồi.
Diệp Phàm lo lắng nói.
- Nếu đuổi nó ra tôi có thể làm được nhưng cũng thấy tiếc. Nếu như có thể thay đổi nó thành thứ của mình tôi nghĩ khi đánh với đối thủ chắc chắn sẽ có chuyện kỳ lạ xảy ra, hiệu quả cũng sẽ khiến anh lên cao thủ thập nhất đẳng.
Mà loại côn trùng này lại bay rất nhanh, hành động nhanh chóng. Nếu như có thể chuyển Long thập bát cho nó, chắc chắn sức tấn công của nó sẽ tăng gấp bội.
Tôi còn thấy không cần giết nó, thế anh cứ nói pháp trùng của nhà họ Đỗ cho tôi, xem xem có thể tìm ra được cách nào khống chế nó thêm không.
Bức Vương nói, thế là Diệp Phàm nói một lượt về thuật khống chế trùng nhà họ Đỗ ra.
Bức Vương nhắm mắt một chút cũng đã nửa tiếng đồng hồ, rồi mở mắt nói:
- Đúng là có thể tìm ra phương pháp. Thế này nhé, để ta thử xem.
Dùng phương pháp của nhà họ Đồ để chặn nó đã. Ít nhất trong một năm có thể nó sẽ không quấy rối trong thân thể cậu.
Đương nhiên nếu làm như thế thì khả năng cậu có thể khống chế nó cũng không phải không có. Chỉ có thể, nói thế nào nhỉ, bên cạnh đan điền của cậu còn có một cuống rốn, cứ để côn trùng này ở đó là được.
Tuy nhiên trong thời gian một năm cậu có thể dùng phương pháp của nhà họ Đồ để khống chế nó.
Nếu như hoàn toàn không được thì cậu cũng đừng bỏ bức chặn mà tôi làm đây. Bức chặn này nếu muốn làm thì ta sẽ làm cho.
Nếu như cậu thấy hoàn toàn có thể khống chế nó thì có thể bỏ ra. Bức chặn này thực chất là một nội khí tinh khiết kết hợp với máu trong nội tạng mà thành.
Sau khi cởi bỏ sẽ tự động chuyền thành nội khí tinh khiết giúp cho cậu, không hề hại gì cho cậu ngược lại còn có nhiều tác dụng.
Bức Vương cười nói.
- Như vậy lại thiệt cho sư phụ quá rồi
Diệp Phàm ngượng ngùng nói.
Diệp Phàm cũng đã điên cuồng rồi, dùng thủy công không lâu sau đã để hơi nước ngưng tụ lại.
Không lâu sau trước mặt đã hình thành một bức chắn.
Kít Kít...
Côn trùng tử đỗng phong điên cuồng lao đến, đâm vào bức chắn của Diệp Phàm. Cứ như là đậu rang vậy, vừa lao đến vừa hét.
Thấy thời cơ chín muồi rồi, Diệp Phàm đã ép con dơi bay ra, con dơi đã lộ ra móng vuốt sắc nhọn, lao ra.
Kít Kít kít...
Côn trùng kia kêu một tiếng liền bị con dơi cào cho mấy chục cái.
Nó cũng đã phát điên, liền mở mồm ra cắn vào bức chắn, Nhưng con dơi lại tấn công lần nữa, lần này đã ra những lông tím.
Một phát bảy, tám cái nên một lúc sau lông của con côn trùng kia đã bị rụng hết xuống.
Nó cũng liền thông minh lên, thấy không dễ gì mà đối phó với người này.
Nhưng, Diệp Phàm đã cảm thấy không còn sức lực nữa, con dơi cũng không còn mạnh mẽ nữa nên đã tự động bay và trán của hắn ta.
Con côn trùng kia cũng đã nghỉ ngơi một lát, đột nhiên run lên. Không ngờ lại có thể thu lại từ to bằng ngón tay mà giờ chỉ thành một sợi lông.
Cái lông kia cứ như đang bơi trong màng chắn nước vậy. Mồm mở ra, đã có đám máu phun ra, bắn hết vào tấm chắn.
Bởi vì không còn sức nên tấm chắn của Diệp Phàm cuối cùng đã không trụ được.
Hắn ta muốn nhanh chóng chạy về bên cửa nhưng đã muộn rồi. Côn trùng kia đã tránh được. Không xong rồi.
- Đâu mất rồi?
Diệp Phàm có chút nhợt nhạt hỏi.
- Xong rồi, chắc chắn là nó đã vào trong người anh rồi. Nó đã thu nhỏ thì còn nhỏ hơn cả cái kim đó. Có thể thu nhỏ được như nó chính là hiếm có đấy, hàng trăm triệu con cũng khó mà tìm ra. Chỉ là, phiền phức rồi, anh nhanh chóng kiểm tra xem sao.
Đồ Long hoảng sợ nói.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng, con dơi bắt đầu kiểm tra. Phát hiện ra nó đang ở chỗ đan điền của mình.
Mẹ kiếp, để mày lọt vào thân thể tao thì chắc là xong rồi. Diệp Phàm cũng lo lắng, nhanh chóng ép ra lực cuối cùng trong đan điền để mà đuổi nó đi.
Lần này ép ra khí đã mất đi một phần lớn. Xèo xèo, côn trùng này hình như là rất vui, lại còn mở to mồm ra để mà nuốt nội lực đó vào.
Diệp Phàm thì không ngừng phun ra, còn nó thì không ngừng nuốt vào.
Khoảng nửa giờ, Diệp Phàm cảm thấy loạng choạng, bộp một tiếng, đã ngã xuống, đương nhiên là hết sức rồi.
Kế Vĩnh Viễn và Xa Nhất Đao đều sợ hãi, nhanh chóng dìu Diệp phàm dậy.
Phải dùng máy quan sát xem sao:
- Xem rồi, hình như nó như ăn no vậy lại còn đang ngủ kìa. Nó đang ở vị trí đan điền của đồng chí này.
- Quái, chẳng lẽ trong người tiên sinh này có gì đó khiến nó yêu quý sao. Vì thế mà nó không nỡ rời đi.
Đồ Long cũng nghi ngờ nói.
- Đồ Các Lực, không có nguy hiểm chứ?
Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Vừa nãy tuy là nó đã nuốt rồi nhưng Các Long nói là không có thích ứng nào lớn cả. Có thể trong một khoảng thời gian nữa mới được. Cái này tôi cũng không nghĩ ra được, theo lý mà nói thì anh ta phải bị trọng thương. Phải đến ba, năm năm mới có thể lại được.
Các Long đầy nghi hoặc nói.
- Cứ từ từ xem sao.
Kế Vĩnh Viễn thở dài, mấy người cũng chẳng hiểu gì cả. Tuy Các Long đã dùng mấy bí thuật nhưng côn trùng kia vẫn ở trong người Diệp Phàm không thèm thò ra. Mà hình như còn đang nằm ngáy nữa.
Đã nửa ngày trôi qua. Diệp Phàm cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
- Cái thứ đó đã chết chưa?
Diệp Phàm vừa tỉnh dậy đã liền hỏi ngay. Nhưng Diệp Phàm thấy sắc mặt mọi người đều khó coi nên chắc chắn nghĩ là chuyện xấu rồi.
- Có phải nó vẫn trong đan điền của tôi không?
Diệp Phàm hỏi, nhanh chóng kiểm tra.
Cái này thật sự là bó tay rồi.
- Việc này, bí thư Diệp, chúng tôi cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra nữa Nhưng tôi có thể dạy cho anh biết bí thuật khống chế côn trùng của nhà họ Đỗ.
Anh cứ thử học xem, xem xem có thể khống chế được nó không. Tôi thấy nó không phải là một côn trùng thông thường mà còn là đế vương của côn trùng đó.
Nếu như có thể nghe theo anh thì đúng là giúp bí thư Diệp lên đại tướng rồi.
Đồ Long nói.
- Lấy ra đi, chỉ có thể thử xem thế nào thôi.
Diệp Phàm cũng chẳng còn cách nào khác nhưng cũng vội vàng học cách khống chế này. Sau đó nhanh chóng đi tìm sư phụ để nghĩ cách, không chừng con dơi cũng có thể ra được.
Một ngày đã trôi qua, Diệp Phàm cũng bước đầu học được phương pháp thao tác.
Mà không ngờ Chu Thủy Mạo lại tỉnh lại.
- Chu Thủy Mạo, cô đã ngốc mấy chục năm rồi cô có biết không?
Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Tôi… chuyện này cứ như một giấc mơ vậy, rốt cuộc là thế nào, còn nữa, các anh là ai?
Chu Thủy Mạo vẻ mặt mơ màng hỏi.
- Chúng tôi là người bên công an, cô đã bị Tiền Mị hạ độc trùng, từ đó đã ngây ngô, cô đã ngốc 50 năm rồi.
Kế Vĩnh Viễn nghiêm túc nói.
- Không thể nào, sao Tiền Mị lại hại tôi?
Sắc mặt Chu Thủy Mạo lập tức sầm xuống.
- Cô thật là đáng thương, đã bị người ta làm cho điên mấy chục năm rồi mà giờ vẫn còn mơ mộng, có phải muốn như trước không?
Diệp Phàm lắc đầu, châm chọc nói.
- Tôi không hiểu ý anh nói là gì.
Chu Thủy Mạo hừ nói, tố chất của ông ta đúng là không thấp, không hổ danh làm quản gia.
Kế Vĩnh Viễn ra hiệu cho Đồ Long nói chuyện.
- Còn nhớ tôi không?
Đồ Long hỏi.
- Anh là.. anh là, đúng là người được Tiền Mị cứu phải không?
Chu Thủy Mạo dụi dụi mắt nói.
- Ông còn nhớ rõ tôi, chứng tỏ trí nhớ của ông đã khôi phục nhiều rồi. Đúng, tôi là Đồ Long.
Đồ Long liền nói chuyện đã xảy ra.
- Không thể nào, sao có thể thế được chứ?
Chu Thủy Mạo vẫn như đang nằm mơ.
- Tôi sao phải lừa ông?
Đồ Long hừ nói, nhìn mấy người Kế Vĩnh Viễn, rồi lại nói:
- Cũng không phải họ ép tôi nói ra chuyện này, thì tôi cũng chẳng thèm nhắc đến nữa.
- Ôi, Tiền Mị, lòng dạ ngươi thật ác. Đến cả tôi mà còn hại, đúng không phải người rồi, vậy thì tôi cũng đành bất nghĩa.
Chu Thủy Mạo nghiến răng nghiến lợi nói.
- Nếu như không có họ giúp ông giải đọc thì chắc ông cũng mang bí mật này xuống mồ cùng thôi.
Đồ Long hừ nói.
- Tiền Mị chính là nhân vật chính của đoàn xiếc thú, lần trước tướng quân xem xong đã thích Tiền Mị. Có thể làm bà tướng quân đúng là phúc của cô ta.
Nhưng thật sự không nghĩ đến, người đàn bà này lại độc ác như thế. Người đàn bà này vì muốn làm vợ cả nên đã tự thân đến dụ dỗ tôi.
Bởi vì tôi và tướng quân đã cùng nhau bao năm rồi. Tài sản nào của tướng quân cũng là do tôi quản lý.
Đương nhiên tôi cung không cưỡng lại được, bởi vì cô ta khi còn trẻ là một người rất đẹp.
Mà cô ta từ nhỏ đã luyện tập trong gánh xiếc rồi nên có thể nhanh chóng mà lên giường được. Lúc trên giường công phu cũng thật là nóng bỏng.
Tôi tin là trên đời này cũng chẳng mấy người chịu được công phu trên giường của cô ta. Thực tủy tri vị, từ đó về sau chúng tôi đã âm thầm qua lại.
Trước giải phóng không lâu, chúng tôi đã nghĩ kế hãm hại vợ chính của Vân Hùng chính là Mộc Hà Hương. Hôm đó đã cho thuốc, rồi cho một thuộc hạ của tướng quân lên giường cùng Mộc Hà Hương.
Tướng quân tận mắt chứng kiến nên đã tát mấy cái khiền Mộc Hà Hương phải lên sơn trang Chu Tước. Mà người thuộc hạ kia cũng bị tướng quân đánh chết.
Tướng quân cũng biết, Mộc Hà Hương đã có chửa mấy tháng rồi. Nhưng dưới sự kích thích của Tiền Mị, tướng quân liền cho rằng đứa con trong bụng Mộc Hà Hương chính là của tên thuộc hạ kia.
Không lâu sau, quân giải phóng có đến. Tướng quân chuẩn bị để ra nước ngoài. Rồi tôi không hiểu sao lại thành ra thế này.
Trên đời này, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất. Tôi thật không tưởng tượng nổi, Tiền Mị bình thường rất bình thường mà lại có thể nghĩ ra đủ cách để đạt được mục đích của mình.
Mà cũng chỉ là tài sản của nhà họ Vân.
Chu Thủy Mạo nói.
- Những việc tiếp theo sau đó chắc chắn ông không biết đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không rõ lắm nhưng tôi biết Tiền Mị đã có chửa, đó là đứa con của tôi. Bởi vì thời gian đó tướng quân toàn bận việc quân.
Nên chỉ lo cho trận chiến. Kiểm tra ngầm nên không ngủ cùng Tiền Mị. Tôi cũng biêt là cô ấy có thai nên mới trúng kế vậy.
Không ngờ con người này. Thực ra lại độc ác đến thế. Chu Thủy Mạo tôi tự cho mình thông minh nhưng không ngờ cũng không qua nổi một người đàn bà.
Chu Thủy Mạo nói.
Trương Hùng đêm cũng ra nước Mỹ.
Còn Diệp Phàm cũng nhanh chóng về Hồng Diệp Bảo.
Sau khi con dơi đã kiểm tra kỹ lưỡng, nghĩ rồi nói:
- Hình như côn trùng này đúng là thích đan điền của tôi rồi. Tôi nghĩ đại bộ phận nó đều có độc. có phải đã thích khí độc đan điền mà tôi phát ra không. Lại còn coi nó là thức ăn nữa chứ.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu như nó không ra ngoài thì chắc chắn là không an toàn. Nếu ngày nào đó mà nó loạn lên thì chắc chắn là tôi phải bỏ mạng rồi.
Diệp Phàm lo lắng nói.
- Nếu đuổi nó ra tôi có thể làm được nhưng cũng thấy tiếc. Nếu như có thể thay đổi nó thành thứ của mình tôi nghĩ khi đánh với đối thủ chắc chắn sẽ có chuyện kỳ lạ xảy ra, hiệu quả cũng sẽ khiến anh lên cao thủ thập nhất đẳng.
Mà loại côn trùng này lại bay rất nhanh, hành động nhanh chóng. Nếu như có thể chuyển Long thập bát cho nó, chắc chắn sức tấn công của nó sẽ tăng gấp bội.
Tôi còn thấy không cần giết nó, thế anh cứ nói pháp trùng của nhà họ Đỗ cho tôi, xem xem có thể tìm ra được cách nào khống chế nó thêm không.
Bức Vương nói, thế là Diệp Phàm nói một lượt về thuật khống chế trùng nhà họ Đỗ ra.
Bức Vương nhắm mắt một chút cũng đã nửa tiếng đồng hồ, rồi mở mắt nói:
- Đúng là có thể tìm ra phương pháp. Thế này nhé, để ta thử xem.
Dùng phương pháp của nhà họ Đồ để chặn nó đã. Ít nhất trong một năm có thể nó sẽ không quấy rối trong thân thể cậu.
Đương nhiên nếu làm như thế thì khả năng cậu có thể khống chế nó cũng không phải không có. Chỉ có thể, nói thế nào nhỉ, bên cạnh đan điền của cậu còn có một cuống rốn, cứ để côn trùng này ở đó là được.
Tuy nhiên trong thời gian một năm cậu có thể dùng phương pháp của nhà họ Đồ để khống chế nó.
Nếu như hoàn toàn không được thì cậu cũng đừng bỏ bức chặn mà tôi làm đây. Bức chặn này nếu muốn làm thì ta sẽ làm cho.
Nếu như cậu thấy hoàn toàn có thể khống chế nó thì có thể bỏ ra. Bức chặn này thực chất là một nội khí tinh khiết kết hợp với máu trong nội tạng mà thành.
Sau khi cởi bỏ sẽ tự động chuyền thành nội khí tinh khiết giúp cho cậu, không hề hại gì cho cậu ngược lại còn có nhiều tác dụng.
Bức Vương cười nói.
- Như vậy lại thiệt cho sư phụ quá rồi
Diệp Phàm ngượng ngùng nói.