- Ừ, theo tôi đoán, tuy lúc trước hoang đảo này vẻn vẹn chỉ có ba người biết. Một người chính là cậu, hai người khác là người Nga và Anh.
Tôi nghĩ, Anh Quốc đến giờ đều là đi sau Hoa Kỳ, tin tức về hoang đảo không phải là họ tiết lộ cho người Mỹ?
Do đó, Sói biển cũng cử ra cao thủ. Ví dụ như Dạ Đương chính là bán thần tiên. Cung Khai Hà nói.
- Tôi nghĩ hẳn không thể nào. Tuy nói Anh đến bây giờ giống như Thiên Lôi của Mỹ, sai đâu đánh đó, nhưng hai quốc gia tuy nói liên kết chặt chẽ, nhưng đều là vì lợi ích của mình.
Chẳng lẽ người Anh cho đến bây giờ chỉ có thể làm cái đuôi của người khác? Đó là không thể nào. Ai đều có dã tâm, không ai muốn làm đuôi mãi.
Mà nước Anh trước kia lịch sử huy hoàng, gọi là Đế quốc Anh nơi mặt trời không bao giờ lặn. Nói họ mãi là nước phụ thuộc, đó là không thể.
Mà Nga lại càng không cần nói, bọn họ có đồng minh thân thiết. Mặc dù là có những nước nhỏ, nhưng những nước này có cao thủ như thế nào
Hơn nữa, đến giờ Nga đều coi mình là một nước lớn, cũng không thể tìm người hợp tác.
Hơn nữa, năng lượng tổ Hồng quân cũng không nhỏ hơn Tổ đặc nhiệm A chúng ta. Người ta hoàn toàn có thể một mình hành động.
Còn người anh, tổ Lam Sơn Hổ trên thế giới cũng rất nổi tiếng. Cho nên, tôi cho rằng trừ chúng ta, người Anh và người Nga hẳn là không có người thứ tư xuất hiện. Diệp Phàm có quan điểm của mình.
- Cái này đúng là kì quái, nếu như nói tổ Hồng Quân xuất hiện cũng có thể. Nhưng, tổ Lam Sơn Hồ sao có thể? Chúng ta không nhận được tin tức có liên quan đến việc này. Kế Vĩnh Viễn có chút không tin.
- Không có gì kỳ lạ, các quốc gia đều có cao thủ, chúng ta không có không có nghĩa là họ không có chẳng qua giữ bí mật mà thôi.
Hơn nữa, có thể họ cũng không có cao thủ bán thần tiên, chẳng qua đẳng cấp cũng cùng với tiền bối Xa Nhất Đao.
Nơi thần bí dưới lòng đất của hoang đảo đó, viên đạn không có mắt đấy. Hơn nữa, trong đó có rất nhiều chuyện xấu.
Ai cũng không dám cam đoàn mình sẽ không bị thương, mặc dù là cao thủ bán thần tiên cũng không được. Diệp Phàm nói.
- Ôi, cẩn thận một chút vẫn hơn. Đồng chí Diệp Phàm, chúng ta cuối cùng bị thương không dậy nổi rồi. Tôi thật sự không dám nghĩ đến. Nếu đồng chí Đông Hồng, đồng chí Thanh Sơn, đều ngã ở Hoang Đảo, Tổ đặc nhiệm A chúng ta làm sao khởi động lên. Cung Khai Hà vẻ mặt lo lắng.
- Tôi biết rồi!
Diệp Phàm chào theo nghi lễ quân đôi, đi nhanh ra.
Ngày 1 tháng 7 năm 2006, Diệp Phàm cùng ba người chính thức xuất phát.
Một chiếc xe quân đôi lặng lẽ lái vào căn cứ Vịnh Lam Nguyệt.
Tư lệnh viên mới đến đảm nhiệm tư lệnh Căn cứ Vịnh Lam Nguyệt - trung tướng Mai Trường Phong đứng phía trước, thủ trưởng Báo Săn Trịnh Phương Thiếu đứng bên cạnh anh ta.
Báo Săn do Trần Quân dẫn đầu cùng với tám đội viên chính thức thân thủ tam đẳng vẻ mặt nghiêm túc đứng ở bên cạnh căn cứ của Bảo Săn.
Gần cuối chính là 64 đội viên tinh anh của Báo Săn.
Vừa thấy xe quân đội dừng lại, Trần Quân hô to một tiếng: - Cúi chào!
- Chào thủ trưởng! Toàn thể đội viên bao gồm cả Trịnh Phương cùng với Mai Trường Phong đều hô lớn.
Tuy nói Mai Trường Phong là tư lệnh căn cứ Vịnh Lam Nguyệt nhưng chưa chính thức tiếp nhận, chỉ là quyền tư lệnh mà thôi.
Hơn nữa, tuy nói Mai Trường phong là cấp bậc Trung ướng nhưng trong căn cứ Báo Săn thì Diệp Phàm từ trên tổng bộ xuống có thể coi là lãnh đạo của anh ta.
- Chào các đồng chí, nghỉ.
Diệp Phàm xuống xe, đưa mắt nhìn mọi người một cái nói.
Hai bên noi chuyên môt hôi sau đo đi vao phong hop cua Bao Săn. Trong phong hop Diêp Pham tâp trung cac thanh viên đươc bô tri đi hoang đao lân nay.
Không lâu hơn mươi đồng chí ngôi vao tau ngâm Thân Long cua Tô đăc nhiêm A.
Lăn xuông biên sâu đi thăng đên hoang đao.
Hơn mươi ngay sau tơi đia điêm.
Sau khi tau ngâm nôi lên, cac đôi viên tât ca đêu đi ra ngoai.
Mây đôi viên canh giư bên ngoai trên đao đa đên rôi. Ngươi dân đâu tên la Phương Thông.
Cung không phai la ngươi thuôc đôi ngu Bao Săn, thât ra, Tô đăc nhiêm A ngoai Bao Săn con co hai đôi viên đươc bô sung. Ma Phương Thông chinh la đươc điêu tơi tư tô hanh đông đăc biêt cua Băc Kinh.
Bon ho đang tim hang đông trên bơ biên, hang đông nay vân rât bi ân đây.
- Răn quy lây đươc nhiêu hay it? Diêp Pham hoi
- Môt cái cung chưa lây đươc. Phương Thông co chut u ru noi.
- Môt cái cung chưa lây đươc sao lai thê nay? Diêp Pham thât sư không hiêu.
- Viêc nay, không co răn lam sao tim đươc răn bảo. Phương Thông sưng sôt noi.
- Không co răn, răn đi đâu rôi? Diêp Pham thât đung la kinh hai hoi.
- Thât la không co răn, giông như nhưng con răn nay đêu đa mât tich. Ma ca tương đa thân bi kia cung không thây.
Lân nay cac đồng chí đên đây đa thuân lơi tim thây lôi vao đa cung câp lân trươc.
Vai ngay con co thê liên hê, sau toan bô không liên lac đươc. Vôn chung tôi cung muôn đi vao, nhưng thu trương không đông y.
Noi công lưc cua chung tôi qua thâp, đi vao cung vô dung. Ra lênh cho chung tôi kiên nhân chơ, sau đo hai ngươi đi vao tiêp.
Tuy nhiên, không lâu cung mât liên lac. Hiên giơ tinh hinh như thê nao chung tôi không ro rang lăm. Phương Thông noi.
- Cac tô chưc khac co mây ngươi? Diêp Pham hoi.
- Cai nay rât kho phân biêt. vi ngươi ta đêu không co dâu hiêu đăc biêt cua quôc gia. Chi la nhin dang ve cung không chinh xac.
Hơn nưa, cac quôc gia đêu lam rât bi mât, rât kho găp ho. Nêu găp thi chinh la anh chêt tôi sông. Phương Thông noi - Cho nên, thu trương lân nay đên đây, chi co thê dưa vao chinh minh thôi.
Chung ta se đong ơ bên ngoai, chi cân liên hê, chung tôi cung câp hêt thay hâu cân.
Tuy nhiên, lân nay thu trương mơi tơi tiêp nhân, tôi se phôi hơp đê hoan thanh nhiêm vu. Phương Thông noi, tât nhiên la noi vê Trân Quân rôi.
Nghi ngơi nưa ngay, môt lân nưa lai xuât phat.
Diêp Pham săp xêp Trương Ân Hao đi đâu, sau đo đên hăn. Bao Nghi va Vương Nhân Bang đi phia sau, cuôi cung la Trân Quân dân theo đôi viên cua Bao Săn.
Tuy đôi ngu chi co mươi ngươi nhưng môi ngươi co tô chât đươc huân luyên, lăng le đi không co chut tiêng đông.
Đung luc nay, Phương Thông truyên đên tin tưc - Thu trương, phat hiên tau ngâm không ro di chuyên trên măt biên. Co le ho cung cư tiêp viên đên tăng cương.
- Đa tưng đên đây chưa? Diêp Pham hoi.
- Tau ngâm đi qua xa, ma hoang đao lai lơn như thê. Ho đi lên ơ đâu không ro lăm, hơn nưa chung ta cung không thê đi luc soat tim. Phương Thông noi.
- Cac anh cư theo doi ky, chung tôi lâp tưc trơ vê. Diêp Pham noi, ban bac vơi Vương Nhân Bang môt chut.
Quyêt đinh trươc tiên tiêu diêt nhom ngươi nay rôi noi sau. Nêu không ho đên trên bơ thi phiên toai.
Vi thê, đôi ngu rât nhanh quay trơ lai.
Diêp Pham dung con dơi, va thuy công vây quanh minh môt lơp sương mu nhin qua giông như môt đam sương mu vây.
Rât nhanh hăn đi vong quanh bơ biên môt vong, dung đôi măt ưng cuôi cung phat hiên môt chut manh môi.
- Con rât giao hoat, không ngơ chia lam ba nhom lên bơ ơ ba nơi khac nhau. Diêp Pham hư lanh môt tiêng trong long, lâp tưc bô tri ngươi.
Không lâu sau, bên bư biên vang lên tiêng sung ham thanh công suât lơn cung vơi tiêng kêu tham thiêt.
Nưa tiêng sau, cuôc chiên châm dưt.
Co cao thu ban thần tiên như Diêp Pham ra tay, chiêc tich rât la kha quan. Tô Pho tô trương Lam Sơn Hô - Davi vôi vang vao văn phong cua tô trương Welles.
- Không hay rồi.
- Cai gi không hay? Welles ngâng đâu nhin ông ta.
- Ba nhom đôi viên cua chung ta lên đao bi tân công bơi môt nhom ngươi không ro, tông công 12 đôi viên, chêt 7, ba bi thương, chi co hai ngươi la binh thương. Săc măt Davi tai đi.
- Quôc gia chêt tiêt nao lam? Welles đưng lên.
- Không ro lăm, không thây ro đôi phương. Tôi nghi, không phai tô Hông quân thi la Tô đăc nhiêm A rôi. Hiên giơ tinh hinh trên hoang đao phưc tap, trư tô cua chung ta co am hiêu đăc biêt, nhưng thư khac đêu la câu đô. Toan bô hoang đao đêu thanh môt lo trinh sat rôi. Đi đên cung không biêt khi nao thi môt viên đan bay đên. Davi noi.
- Lâp tưc cư ngươi, cư ngươi. Welles thiêu chut nưa quat lên.
- Nhưng đôi viên cua chung ta bi vui lâp ơ hoang đao kha nhiêu, hiên giơ đi đâu lây ngươi. Davi noi.
- Thât không co rôi ha? Welles sưng sôt, anh măt nhin chăm chăm Davi như môt con soi.
- Thât không co rôi, anh cung biêt đây, bên kia đa điêu mươi mây ngươi sang. La chung ta vưa phat hiên môt nơi bi mât, tông bô rât quan tâm nêu không rut mươi mây ngươi bên kia vê môt nưa, bên nay lai điêu đông thêm vai ngươi. Davi nsoi.
- Không đươc, bên kia cung rât quan trong. Nêu cư rut ngươi vê, môt khi đôn ra ngoai cac nươc khac biêt chung ta mât đi se cang nhiêu, Welles khe lăc đâu.
- Ngươi nay ơ đâu đên? Davi ve măt cưng đơ, không co cach nao.
- Tôi thây, lân nay chung ta nuôt môt minh la không thê nao. Welles ve măt uê oai, ngôi xuông.
- Y cua anh la hơp tac vơi Hải Lang? Davi hoi.
- Chi co thê như vây, bon ho co cao thu. It nhât tăng xac suât giai ma bi mât, Hơn nưa, nêu co thu hoach, bon ho cung không thê bo lai chung ta. Du sao bi mât nay la chung ta phat hiên trươc đây. Chung ta cung đa hơp tac nhiêu lân co phai không? Welles săc măt kho coi.
- Chi sơ đên luc đo đâu to ho năm, chung ta chi con lai chut cơm thưa. Co khi cơm thưa cung không đu môt chen. Con noi rât hay la tin tưc dung chung, chơ ho nghiên cưu ra cai gi đo se cho chung ta dung chung đây. Toan bô, con me noi chi la noi nham. Bi mât thât sư nghiên cưu ra đên đây se cho chung ta biêt sao? Davi co chut tưc giân.
- Tôt lăm Davi, lân nay chi cân co thê đem ngươi tiên vao hoang đao la đươc rôi.
Nêu đam ngươi nay cung chưa ve, chung ta tôn thât qua năng. Đên tinh hinh nay rôi, chung ta phai đôi măt vơi sư thât.
Muc tiên quan trong nhât luc nay không phai la vach trân chô thân bi nay, lây đên tinh hoa cua răn.
Ma bao tôn sinh lưc cua chung ta mơi la thương sach. Welles đau long noi.
- ôi
- Vưa rôi trên bơ biên co sung chiên, la quôc gia nao đang lam? Tô hông quân cua Nga, môt ngươi trung niên đăt kinh viên vong xuông hoi.
Một khẩu súng bị một người nọ áp chế không thể nâng lên được, cả người nằm thiếp trên sàn nhà không thể cử động được.
- Lại có mấy kẻ đến, đánh chết anh ta.
Lúc này giọng nói của gã người Nga vang lên.
- Mẹ kiếp, chẳng lẽ đám người này là người Anh?
Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng, đôi mắt chim ưng chăm chú nhìn.
- Ta bỏ các người rồi, dù sao cũng là một lần chết.
Người kia nằm sát dưới đất hình như cũng chỉ còn mấy viên đạn thôi, đột nhiên bắn lên vách tường ba phát liền cháy bừng lên.
- Cứu với, là tổ trưởng Ngô.
Diệp Phàm kêu lên, cùng với Vương Nhân Bàng chĩa súng vào ba người kia.
Diệp Phàm vừa mới bắn tới, hỏa lực vô cùng mạnh. Ba tên kia bị đánh bằng lửa, tuy nhiên, phía trước đột nhiên có một âm thanh, không thấy ba tên kia đâu cả.
Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng nhanh chóng đỡ Ngô Quang Bảo dậy.
- Anh thế nào, có đi được không?
Diệp Phàm vội vàng hỏi, vừa kiểm tra cơ thể anh ta. Phát hiện Ngô Quang Bảo vô cùng yếu ớt, đã suy yếu đến nỗi không đứng vững nổi.
- Nước nước…
Môi Ngô Quang Bảo khô khốc kêu lên. Vương Nhân Bàng nhanh chóng đưa nước tới, Ngô Quang Bảo đột nhiên có sức lực, nhìn thấy nước một cái Ngô Quang Bảo uống một hơi hết nửa bình.
- Chậm một chút, đừng vội.
Diệp Phàm vỗ nhẹ bả vai Ngô Quang Bảo.
- Cuối cùng các anh cũng đến, nhanh lên tìm bọn họ. Bọn họ sắp không xong rồi, nếu các anh không đến, đoán chừng chúng tôi cũng chết đói chết khát mất thôi.
Ngô Quang Bảo lau miệng.
- Anh mất dấu bọn họ rồi à?
Diệp Phàm hỏi:
- Ôi, nơi này thật kỳ bí, giống như bước vào một thế giới ảo tưởng như giấc mơ vậy. Nơi nơi đều rất nguy hiểm, mười mấy người chúng tôi đi vào gặp ngay người Nga và người Anh. Từ đó về sau, ngay tại đường đất này đánh đánh giết giết lẫn nhau. Chúng tôi cũng đã có ba đội viên hy sinh rồi, sau đó cũng nhìn thấy thần điện.
Đây đúng là thần điện sao, quá lớn. Dưới nền đất này người hiện đại cũng khó có thể tạo ra được đại điện lớn như vậy.
Tất cả bên trong đều tràn đầy những nội khí thần bí. Châu báu ngọc ngà kim cương bạc trắng đều xếp thành núi.
Tôi thấy có một tổ đội viên Hồng quân chịu không nổi đã bổ nhào vào đống vàng bạc đấy, trong phút chốc những người này bị cuốn vào một con đường khác.
Con đường này đã làm người kia biến mất, cuối cùng, không nhìn thấy anh ta trở về. Sau đó, khắp nơi người ngựa đánh nhau trong đại điện, đoán chừng là đạn hay cái gì đó.
Dưới đất ầm một tiếng, tôi liền đến đây. Hơn nữa, không thấy những đồng chí khác.
Ngô Quang Bảo vừa nhai lương khô vừa nói:
- Trong đại điện có cái gì, có thấy bí mật thần bí của tảng đá to lớn không?
Diệp Phàm hỏi:
- Không có, mọi nơi đều có gắn huy hiệu vàng. Ghế cũng được chế tạo bằng vàng, bàn trà bạch ngọc Dương Chi thượng đẳng.
Trên ấm trà được khảm bằng ngọc bích đắt tiền, trên đỉnh được phủ một lớp dạ minh châu bóng loáng.
Nếu nói về xa hoa, thật đúng là trong nhân gian không có ai dùng cả.
Ngô Quang Bảo vừa nói đến đây, Vương Nhân Bàng không kìm nổi hừ nói:
- Trên đỉnh của đại điện này không phải là đá mặt trời. Vậy dạ minh châu sáng bóng kia, thật sự không chịu nổi sao?
- Anh nghi ngờ con mắt giám định và thưởng thức của tôi sao?
Ngô Quang Bảo liếc mắt, vẻ mặt coi thường nhìn Vương Nhân Bàng.
- Còn có gì nữa?
Diệp Phàm hỏi:
- Chỗ quan trọng nhất của đại điện có một cái giường rất lớn giống như giường rồng vậy, có một người nằm trên giường, dường như còn sống vậy.
Toàn thân đều mặc đồ nạm vàng mảnh giống như những thứ kim đồng ngọc lữ vậy.
Tuy nhiên, người nằm trên giường cách chúng ta cũng rất gần, có mét thôi. Nhưng, bất luận như thế nào chúng ta cũng không đi được mét.
Giống như chúng ta đi chiếc giường ấy cũng đi. Sau đó các đội viên chiến đấu của mỗi quốc gia đều sợ có người dành được cơ hội đến bên chiếc giường trước.
Cho nên, nổ súng ngăn những người tiến lại gần. Hỗn chiến một hồi như vậy, tôi cũng không hiểu sao lại ở chỗ này.
Hơn nữa, đoán chừng bọn họ cũng có nhiều người bị chuyển đến nơi này. Ăn xong lương khô, nước cũng uống xong rồi.
Tuy nhiên, tôi còn đánh chết một người, là người Anh.
Ngô Quang Bảo nói việc này có vẻ hơi đắc ý một chút.
- Nếu có thể quay lại nơi này, rõ ràng đại điện thông với nơi này. Vậy cũng rất có thể quay trở lại.
Diệp Phàm nói:
- Điều này cũng không rõ ràng, tôi nghiên cứu quan thuật đều đã mấy chục năm rồi. Nhưng ở trong này cũng hết đường xoay sở.
Nói trắng ra tôi nghiên cứu đã mấy chục năm rồi, đến đây căn bản là không dùng được. Tuy nhiên, tôi nghi ngờ vị cao nhân ở đây chắc chắn sẽ tinh thông được môn độn giáp thuật.
Chỉ có điều chúng ta không có cách nào đi sâu xuống phía dưới được.
Ngô Quang Bảo khá buồn bực nói:
Ba người tìm kiếm phía trước.
Đột nhiên không ngờ tín hiệu đã thông. Cảm giác như Bao Nghị và Trương Ẩn Hào đang ở phía trước. Ba người nhanh chân bước đi.
Phát hiện có tên đang đứng trước gương nhăn nhó chỉnh lại cái mông, nhưng hai người Bao Nghị và Trương Ẩn Hào đều ở trong đó.
Bọn người kia lúc thì sờ sờ lên đầu lúc thì nặn chính cái mũi của mình.
Không ngờ có một đội viên người Anh bắt được ngay khuôn mặt của chính anh ta. Những cũng không ngờ Bao Nghị hung hăng nắm lấy đầu mình.
- Bọn người kia đang làm cái gì vậy, chẳng lẽ bị điên sao? Còn đánh chính mình chứ, Mẹ kiếp, cái gì vậy.
Vương Nhân Bàng giọng thì thầm hỏi:
- Mau tới mà nhìn, bằng không Bao Nghị sẽ đập bản thân anh ta đến nỗi ngất đi mất.
Diệp Phàm đi tới nói:
- Đừng qua đó, thoáng một cái chúng ta cũng biến thành bộ dạng của bọn họ sao?
Ngô Quang Bảo nhanh chóng kéo tay Diệp Phàm lại.
- Rốt cuộc sao lại thế này? Bọn họ dường như giống như bị chiếc gương kia soi làm cho biến dạng. Tuy nhiên, cũng không nên khoa trương như vậy chứ. Hơn nữa, ngay cả kẻ thù đứng bên ngoài cũng quên hết.
Diệp Phàm cũng khá buồn bực.
- Chúng ta chỉ có hai đội viên cũng đã từng trải qua chuyện này, nghe nói vách tường kia giống như một chiếc gương thần bí vậy.
Anh đứng trước mặt anh ta cũng sẽ không nhìn thấy anh ta đâu. Bên trong đó sẽ chiếu chính mặt của anh ta, ví dụ như, trong lúc đó tự nhiên cái mũi rớt khỏi khuôn mặt.
Điều kiện ngược lại, chắc chắn sẽ đè cái mũi sợ là sẽ rơi toàn bộ khuôn mặt xuống đất. Còn nữa, ví dụ như, đám người Anh kia luôn luôn đứng xé da mặt mình ra.
Đoán chừng khuôn mặt trong chiếc gương bị lõm vào. Nếu không kéo ra thì bản thân họ sẽ biến thành quái nhân thôi.
Ngô Quang Bảo nói:
- Nếu như trong gương có thế lực ma lực lớn như thế, vậy hai đồng chí của chúng ta làm sao mà thoát thân ra được?
- Một đồng chí của chúng ta vốn đã mê muội rồi, một đồng chí khác muốn đưa đồng chí này trở về. Tuy nhiên, vừa nhìn thấy chiếc gương cũng bị như thế rồi.
Cuối cùng, cũng không hiểu được trong gương chiếu cái gì nữa. Có một đám người Anh đứng bên cạnh đá một cước.
Mà hai đồng chí của chún ta không cẩn thận va vào chiếc gương làm chiếc gương vỡ ra thì tỉnh táo lại ngay.
Ngô Quang Bảo nói:
- Nói như vậy thì chỉ cần không nhìn vào gương thì sẽ không sao có phải không?
Diệp Phàm hỏi:
- Theo lý mà nói thì là như vậy, tuy nhiên, không hiểu là bên ngoài có nhìn thông vào bên trong được hay không. Ví dụ như anh dùng nội khí kéo bọn họ ra. Tôi lo lắng không biết cái gương này có phân biệt được nội khí không, đến lúc đó mình lại gặp xui.
Ngô Quang Bảo nói:
- Như vậy, các anh hãy đưa ánh mắt mơ hồ của tôi ra. Bằng cảm giác tôi sẽ cảm nhận nội khí để kéo hai người bọn họ ra. Chỉ cần tôi không nhìn gương, chắc không có việc gì đâu.
Diệp Phàm nói:
- Chỉ có thể như vậy, bằng không, chậm một chút nữa đoán chừng đồng chí Ác Bá đập nát cái đầu của đồng chí ấy mất thôi. Anh xem, không xong rồi, hình như đồng chí Hương Tiêu đang móc mắt của mình ra vì nghĩ đó là hạt chân châu rồi. Nếu như cứ móc ra như vậy chẳng phải sẽ biến thành người mù sao.
Vương Nhân Bàng nhanh chóng kêu lên, vẻ mặt tên này cũng nhút nhát.
Nhìn thấy cảnh tượng này mà không nhút nhát thì không bình thường rồi.
Diệp Phàm nhanh chóng làm hôn mê mắt, vận nội khí, đi thẳng đến chỗ Bao Nghị và Trương Ẩn Hào.
Ngay khi nội khí chạm đến cách gương bảy tám mét, trong đầu Diệp Phàm đột nhiên nổ vang một tiếng.
Thấy đầu của mình đột nhiên đung đưa sang trái sang phải giống như bản thân đang ngăn không cho mình bay về phía chiếc gương.
Hắn kêu to một tiếng trong lòng đây là ‘huyền cảnh’ rồi nhanh chóng thu tay lại, nhưng vẫn chậm một chút.
Dùng nội khí kéo Bao Nghị trở ra khiến Diệp Phàm hung hăng đập chính hắn một cái, máu mũi lập tức chảy ra.
- Sao vậy, anh tự đánh mình rồi hả?
Vẻ mặt Vương Nhân Bảng kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
- Không phải hắn tự mình đánh mình, vừa rồi là nội khí đấy, chắc chắn là chạm đến phạm vi phản chiếu khi nhìn vào gương, cho nên, ánh mắt mới có cảm giác được cái gì.
Ngô Quang Bảo vừa lấy giấy lau cho Diệp Phàm vừa nói:
- Con mẹ nó lợi hại thật. Tôi còn che mắt, lúc nội khí vừa ra, giống như nhìn thấy đầu của mình bị lung lay thì lập tức bị chiếc gương xé nát đầu ra.
Đương nhiên tôi phải lập tức quay lại để đè đầu của mình rồi. Nếu không, nội khí không kịp đập cho một cái.
May mắn là tôi phản ứng đúng lúc, nếu chậm một chút thì thật đáng sợ.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt cũng khá rụt rè.
- Ngay cả nội khí vô hình này mà chiếc gương cũng có thể bắt được, chúng ta còn có cách nào đi cứu người nữa. Nếu tung ra một vật, vật này có chống được đạn để chúng ta đập chiếc gương không?
Vương Nhân Bảng nói:
- Đứng trước chiếc gương quỷ, tất cả mọi thứ đều có thể phát sinh.
Ngô Quang Bảo nói.
- Không được, nếu như không nhanh tay Hương Tiêu sẽ móc mắt của anh ta ra mất. Về phần Ác Bá, anh xem anh ta bắt đầu tìm đao rồi. Có chặt đầu của anh ta thành phần không vậy.
Vương Nhân Bảng kêu lên.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy, nhanh chóng vung về phía trước. Con rắn nhỏ màu đỏ trên cổ tay giương cánh bay đi. Lần này Diệp Phàm đổi dùng Cửu cung hồn niệm thuật sang dùng sóng chấn động khống chế con rắn nhỏ màu đỏ tới trước chiếc gương, mở miệng cắn Bao Nghị, với điều kiện này thằng này bước mấy bước ra khỏi phạm vi chiếc gương.
Diệp Phàm vừa thấy có hiệu quả, nhanh chóng lay động con rắn nhỏ khống chế đưa Trương Ẩn Hào ra ngoài.
Về phần bọn người ngoại quốc, Diệp Phàm không dùng cách đó đưa bọn họ ra, thấy bọn họ vận khí rồi.
Hơn nữa, mặc dù anh muốn nổ súng xử lý bọn người kia nhưng lại không dám. Có trời mới biết ánh sáng của chiếc gương kia có giấu viên đạn hay không và có bắn phản trở lại chính mình hay không.
- Đồng chí Hương Tiêu, vừa rồi anh có chuyện gì thế, sao lại móc chính mắt của mình?
Vương Nhân Bảng hỏi Trương Ẩn Hào:
- Ma Giáo, quá tà đạo. Tôi thấy mắt của tôi động đậy muốn bay ra ngoài.
Sợ tới mức tôi nhanh chóng giơ tay ấn mắt quay trở về. Nhưng con mắt lại không nghe theo lời sai khiến, tôi sợ đến nỗi vành mắt ra để đưa con ngươi về vị trí cũ.
Vẻ mặt Trương Ẩn Hào hơi sợ, nói:
- Còn anh, đồng chí Ác Bá, sao lại cứ đập đầu mình vậy. Sau đó giống như là muốn lấy đao vậy.
Diệp Phàm hỏi Bao Nghị.
- Bị trúng tà rồi, trên đầu của tôi xuất hiện một đống bao, tôi vẫn dùng tay đấm muốn nện tất cả.
Một đập, quả nhiên là được. Tuy nhiên, chỗ khác lại có, tôi lại đập tiếp.
Cuối cùng, thấy đập cũng không được, tôi tức giận đến nỗi rút đao ra, muốn tiêu diệt hết toàn bộ nhưng cái bao nào lòi ra.
Chiếc gương này thật đáng sợ, chắc chắn có ma lực.
Bao Nghị vẫn còn sợ.