- Họ Diệp kia, anh dám đưa viên thuốc cho người khác. Tôi sẽ bỏ ra 8 trăm triệu xây dựng nhà máy giống như tập đoàn Hoành Không các anh, sản phẩm của các anh bán một 10 nghìn, chúng tôi chỉ bán với giá 5 nghìn. Mộc Nguyệt Nhi cũng muốn đem toàn bộ tài sản đấu với anh đến cùng. Đến lúc đó, đã không còn công trạng, tôi xem anh sẽ thăng quan phát tài như thế nào.
Mộc Nguyệt Nhi tức giận.
- Cô uy hiếp tôi!
Diệp Phàm đột nhiên nghiêm mặt lại, lạnh lùng nhìn Mộc Nguyệt Nhi.
- Đúng thế thì sao?
Mộc Nguyệt Nhi vênh lên.
- Vậy cũng được!
Diệp Phàm đút tay vào túi quần, lấy bình ngọc ra nói:
- Cô có tin tôi dẫm nát lọ thuốc này xuống đất ngay bây giờ không.
- Anh dám!
Mộc Nguyệt Nhi trở nên biến sắc, hung hãn trừng mắt nhìn Diệp Phàm. Có vẻ mặt như giống với chó mẹ bảo vệ chó con.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng, viên thuốc thứ nhất trong hộp ngọc bích rơi xuống đất, Diệp Phàm đá một phát, viên thuốc Ngưu Hoàng An Cung bị Diệp Phàm giẫm nát.
- Nếu như cô muốn kiểm tra lời nói của tôi thì kiểm tra đi, tôi không thu lại lời nói đâu.
- Còn có mấy viên nữa, sẽ vứt đi nốt.
Diệp Phàm lấy một viên nữa từ hộp ngọc bích, lại vứt xuống đất thật.
- Xin anh đấy, Diệp tổng, cầu xin anh, xin anh đừng như vậy. Nể mặt của Khương Quân, xin anh đừng giẫm, đừng giẫm nữa, anh vứt đi chính là tính mạng của Vân Lão đấy.
Lúc này, Mộc Nguyệt Nhi điên cuồng đi tới, nắm tay Diệp Phàm cầu xin.
- Mộc Nguyệt Nhi, cô có thể cầu xin tôi.
Diệp Phàm hừ nói:
Nhưng, cặp mắt của Mộc Nguyệt Nhi trừng trừng nhìn đến nỗi đỏ cả lên, thở hổn hển. Hai nắm tay nắm chặt đến nỗi chảy mồ hôi ra, nhưng, cô không nói.
Ba…
Lại một viên thuốc nữa bị chân của Diệp Phàm giẫm rồi.
Diệp Phàm lại móc 1 viên nữa ra.
- 8 trăm triệu, tất cả đều đầu tư cho khu Thiên Sơn Cảnh.
Mộc Nguyệt Nhi cắn môi, một chút máu chảy ra.
- Xin tôi đừng vứt đi. Bằng không, 8 trăm triệu cũng chưa đủ. 8 trăm triệu chỉ là điều kiện cần thôi.
Giây phút này tâm của Diệp Phàm vững như sắt, làm bộ thật sự.
- Xin anh, tôi cầu xin Diệp tổng. Mộc Nguyệt Nhi tôi cầu xin anh đừng vứt thuốc đi.
Rốt cuộc nước mắt của Mộc Nguyệt Nhi cũng chảy.
Cô điên cuồng hét lên, nắm tay lại, hai tay đấm lên ngực Diệp Phàm, đánh cho ngực của Diệp Phàm vang lên, giống như đánh bóng cao su vậy.
Nhưng, Diệp Phàm có thể cảm nhận được. Mặc dù lực tay của Mộc Nguyệt Nhi rất nặng, nhưng cũng không sử dụng nội khí. Diệp Phàm thực sự làm cho cô ấy tức giận rồi. Mộc Nguyệt Nhi khóc rồi.
Mộc Châu Lệ ngơ ngác đứng một bên, Vân Hùng cũng dướn đầu lên, nhưng, nhìn cháu gái nhào vào trong lòng Diệp Phàm, ông ta lại cúi đầu lại. Đoán chừng trong lòng có chí đố kỵ.
- Tôi chỉ có một em gái, nhận thêm em gái nữa cũng chẳng sao, chuyện vui gấp đôi, ai ya.
Diệp Phàm vuốt tóc Mộc Nguyệt Nhi thở dài.
- Tôi mới là lạ khi nhận làm em gái của anh.
Mộc Nguyệt Nhi nhỏ giọng nói thầm.
- Làm em gái cũng được Nguyệt Nhi à.
Mộc Châu Lệ đột nhiên nói thêm một câu, mặt Mộc Nguyệt Nhi tự nhiên đỏ ửng lên.
Sau đó, Diệp Phàm đột nhiên cười ha hả.
- Anh đắc ý, tiểu nhân đắc ý.
Mộc Nguyệt Nhi khóc đủ rồi, giãy khỏi người Diệp Phàm, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Em gái Mộc Nguyệt Nhi, thuốc này tặng cho em đấy. Nhưng, thuốc này, chỉ có thể điều trị cho bệnh cảm với sốt thôi. Chúng tôi gọi nó là viên Ngưu Hoàng An Cung. Ngoài chợ, có 80 viên 1 hộp, có rất nhiều, ha ha ha….
Diệp Phàm cười điên dại, đưa hộp ngọc cho Mộc Nguyệt Nhi, xoay người bước nhanh đi.
Mộc Nguyệt Nhi sau khi nhận lấy và nghe thấy thế, căm giận nói:
- Anh chết đi Diệp tổng, anh xỉ nhục tôi, anh…
- Tôi còn tưởng Diệp tổng thực sự là nghiêm túc, thật không ngờ, quan to mà lại làm cái trò cười này.
Mộc Châu Lệ cũng nói, nhìn Mộc Nguyệt Nhi, nói:
- Diệp Phàm muốn nhận em làm em gái, anh thấy ý này cũng không tồi. Tuy nói em có tiền, nhưng, Diệp Phàm lại là quan to, có anh làm chỗ dựa, cũng tốt.
- Không không không, em nhận mới lạ, anh cái gì mà anh, đồ háo sắc.
Mộc Nguyệt Nhi hung hăng giậm chân, chạy.
- Em gái, vậy 8 trăm triệu của em thì sao?
Mộc Châu Lệ đuổi theo hỏi:
- Ngày mai gọi hắn đến ký hợp đồng, coi như cho kẻ ngốc.
Giọng Mộc Nguyệt Nhi vang lên.
- Haiz, kẻ ngốc, nhớ trước kia Hoàng Dung cũng thường xuyên gọi Quách Tĩnh là kẻ ngốc. Mộc Nguyệt Nhi, có phải lặp lại chuyện tình cảm này hay không, ai ya…
Vân Hùng ở trong phòng thở dài.
Quán cơm Hồng Nguyệt ở trị trấn Hoành Không là một quán ăn nhỏ, thật sự là quán ăn nhỏ. Lúc này ở tầng ba có hai người đang ngồi trong 1 phòng.
Một người là Diệp Phàm, người còn lại chính là Cái Thiệu Trung.
Trên bàn có một đĩa ớt xào thịt gà, một đĩa đậu phụng, một đĩa ếch trâu nướng, còn có một bát canh cá chua, lại thêm mấy bình rượu, hai con dao nhỏ, toàn ăn những đồ nấu trên lửa.
Nhưng, hai người Diệp Phàm và Cái Thiệu Trung ăn với khí thế ngất trời, mồ hôi ướt đẫm.
- Ngon quá ngon quá.
Cái Thiệu Trung vừa duỗi đầu lưỡi vừa rót rượu cho Diệp Phàm.
- Lão Cái, chúng ta đã ăn xong bữa tối!
Diệp Phàm vừa lấy khăn lau mồ hôi vừa cười nói:
- Diệp Phàm rất ít khi ăn như vậy sao?
Cái Thiệu Trung cười nói:
- Đâu có, tôi cũng thích như vậy.
Diệp Phàm gắp một đũa thịt ếch trâu ăn đầy miệng, lại dùng dao lấy thêm, tự nhiên lại hắt xì.
- Haiz, tôi biết buổi tối anh đặc biệt đi với tôi, đồ ăn này lại không hợp khẩu vị của anh, anh ăn hăng hái như vậy cũng vì tôi, cám ơn anh nhiều.
Cái Thiệu Trung thở dài, rõ ràng là bỏ chén rượu qua một bên, cầm chai lên uống một hơi hết nửa chai.
- Chậm một chút thôi anh Cái, anh sớm bị say như vậy sẽ không có hứng đâu?
Diệp Phàm lấy ngay chai rượu trong tay Cái Thiệu Trung.
- Anh khiến cho buổi tối của Cái Thiệu Trung thêm vui, tôi muốn uống say.
Cái Thiệu Trung lại lấy lại chai rượu, Diệp Phàm muốn né ra, nhưng, nghĩ lại lại nhanh chóng nâng cốc rượu lên.
Nói nhiều, Cái Thiệu Trung còn định uống thêm một chai rượu 26 nữa. Bang một tiếng, cái chai bị ném vào một góc.
- Không thể tưởng tượng được Cái Thiệu Trung tôi một đời anh hùng như thế, tự nhiên lại gục ngã vì hai cái răng cửa. Cứ thế này, sẽ có nhiều chuyện, thật sự nói không rõ ràng lắm.
Cái Thiệu Trung lớn tiếng nói:
- Không có gì, ba năm ở Hà Đông ba năm ở Hà Tây, tôi tin bí thư Cái có thời gian ở Đông Sơn.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Điều này thật sự không sao cả, điều duy nhất tức giận chính là khiến cho Chung Húc đắc ý, làm cho mọi người chê cười.
Cái Thiệu Trung nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm có chút lờ đờ, đột nhiên nói:
- Diệp tổng, Cái Thiệu Trung tôi cầu xin anh một việc.
- Bí thư Cái anh nói đi.
Diệp Phàm nói:
- Bí thư Cái.
Cái Thiệu Trung sửng sốt, xoay người cười đau khổ, nói:
- Đối với tôi xưng hô bí thư Cái đã là cái tên cũ đi vào lịch sử rồi, anh gọi tôi là lão Cái cũng được.
Nhưng, mặc kệ nói thế nào đi chăng nữa, tôi hy vọng anh có thể giành được công trình đường bộ Tinh Huy về tay. Cái Thiệu Trung tôi có thể ngã xuống, nhưng, tập đoàn Hoành Không chúng ta không thể thua người này được.
Không thể để cho tên tiểu tử Chung Húc kia đắc ý được. Đây là thỉnh cầu duy nhất của Cái Thiệu Trung tôi.
Nói xong đôi mắt của Cái Thiệu Trung sáng quắc lên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hơn nữa lại uống thêm rượu, giống như con sói ở phương bắc vậy.
- Điều này là nhất thiết, chắc chắn. Diệp Phàm tôi không là lão Cái, cũng sẽ không thể làm cho công trình đường bộ lớn Tinh Huy rơi vào tay Chung Húc.
Thái độ Diệp Phàm kiên quyết.
- Tốt, tốt, tốt lắm.
Cái Thiệu Trung quá hào hứng, kêu một tiếng loảng xoảng, hai người cạch cái chai một chút, càu nhàu rồi uống hết.
- Cứ nói tiếp chúng ta lại không hòa thuận. Tôi mắng anh, anh bá cổ tôi. Đáng tiếc là chúng ta quen biết nhau cũng quá muộn rồi.
Cái Thiệu Trung có xu hướng có chút hối tiếc.
- Vậy có thể nói không khó, không chừng qua vài năm đối với những người bạn nối khố chúng ta lại thấu hiểu.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Nghe nói Mộc Nguyệt Nhi đã đồng ý đầu tư 8 trăm triệu vào khu sơn cảnh Thông Thiên?
Cái Thiệu Trung hỏi, vẻ mặt biểu cảm phức tạp.
- Cô ấy cũng không đầu tư toàn bộ vào khu sơn cảnh Thông Thiên, tôi nghĩ, khu sơn cảnh Thông Thiên biết có bốn năm trăm triệu đô la mỹ là đủ rồi.
Phần còn lại chúng ta sẽ rót vào đầu tư máy móc cho tập đoàn Hoành Không chúng ta. Máy móc và thiết bị điện tử là hai thiết bị quan trọng của tập đoàn Hoành Không chúng ta, cũng là trụ cột của công ty.
Hơn nữa hiện tại Yến Nguyệt Than bên kia, đã đứng vững vàng. Khả năng phát triển không tồi.
Làm xong đơn đặt hàng của Canada, các thiết bị điện tử của công ty chúng ta đã thực sự mệt rồi.
Mà ngay cả xu hướng phát triển công trình kiến trúc của công ty chúng ta cũng rất tốt. Lại gia thời hạn cho tôi 2 năm, tôi tin rằng tập đoàn Hoành Không chúng ta sẽ phát triển ở trước mắt của mọi người.
Trong giọng nói của Diệp Phàm tràn ngập niềm tin:
- Đến lúc đó, lão Cái anh quay trở về tập đoàn Hoành Không chúng ta đã thay đổi rồi. Khu sơn cảnh Thông Thiên chính là vòng từ sông Thông Thiên qua tập đoàn Hoành Không chúng ta, thị trấn Hoành Không cũng phải có kế hoạch quy hoạch vào khu này.
Một phương án mới mẻ của tập đoàn Hoành Không đã có, phải thực hiện theo bản đồ này, tôi nghĩ, cho tôi hai năm như thế là đủ.
- Tốt tốt!
Cái Thiệu Trung trầm trồ khen ngợi.
- Đáng tiếc, nếu như bản in hoàn mỹ này mà hai chúng ta cùng kết hợp làm thì càng hoàn mỹ.
Diệp Phàm chân thành nói những lời nói này, nhưng Cái Thiệu Trung tin hay không lại là chuyện khác.
- Không việc gì, nơi mà tôi đến cũng không xa.
Cái Thiệu Trung cười nói, nhưng, Diệp Phàm vẫn thấy trên khuôn mặt anh ta có chút buồn, anh ta che dấu vô cùng giỏi, nhưng Diệp Phàm lại có đôi mắt chim ưng.
Đối với một cán bộ đang nghĩ về phát triển kế hoạch lớn mà nói, đi được tới ngày hôm nay thật không dễ dàng gì.
Cái Thiệu Trung cũng chưa già, bốn mươi tuổi, hoàn toàn có cơ hội rất cao leo lên vị trí cấp lãnh đạo. Cũng bởi vì hai chiếc răng cửa chôn vùi tiền đồ của anh ta.
Tuy rằng vừa nói có Sơn Đông, nhưng, nói thì dễ làm thì khó. Dù sao, việc hai chiếc răng cửa là một việc tổn thương quá lớn đối với Cái Thiệu Trung.
Sau đó anh ta cũng có chút nhút nhát, đằng sau đó cũng là sự cố gắng vô hạn của anh ta. Bọn họ lựa chọn sự cố gắng của anh cũng là muốn xem người này có cố gắng cho bọn họ hay không, nói cách khác, đỡ không nổi, đó là một vấn đề hiện thực.
Cái Thiệu Trung hiểu được điểm này, cơ hội một khi đã mất đi thì khó có thể tìm lại được.
- Diệp tổng, sau khi tôi đi rồi, bí thư Kim sẽ tiếp tục duy trì tập đoàn Hoành Không. Nếu, ví dụ có gặp anh ấy thì cũng giúp anh ấy nhé, anh đi tìm anh ấy đi.
Cái Thiệu Trung thổ lộ tiếng lòng, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy cũng khá. Bí thư này chắc chắn chỉ định chính là nhân vật số 3 bí thư Kim Nhân Viễn của tỉnh ủy.
Điều này đương nhiên là Cái Thiệu Trung đứng đằng sau rồi. Quân tử nhất ngôn.
- Ha ha, Bí thư Ninh nói đến hợp đồng hỗ trợ tập đoàn Hoành Không sao?
Trương Tương Hòa thấy thế lập tức đứng sau Chủ tịch Dương cười cười nói.
- Hiệp nghị hỗ trợ, đồng chí Diệp Phàm, không phải cậu nói chuyện ký hợp đồng chính là Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam rời khỏi Hoành Không sao? Đồng chí Diệp Phàm, một là một hai là hai, không thể lừa gạt lãnh đạo tỉnh.
Ninh Chí Hòa quay đầu vẻ mặt có chút phê bình Diệp Phàm.
Nhưng, Dương Khai Thành nghe mặt cũng có chút xấu hổ, lời của Lão Ninh nào có phải ông nghe không rõ.
- Bí thư Ninh, lúc đó tôi đã cùng đồng chí Khổng Ý Hùng qua đó thật sự là cùng Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam ký kết hợp đồng việc họ tự nguyệt rời khỏi tập đoàn Hoành Không.
Bọn họ còn trợ cấp chúng tôi một trăm triệu tiền làm điều kiện rời khỏi việc sở hữu cổ phần tập đoàn Hoành Không.
Hợp đồng lập thành ba bản, tập đoàn Hoành Không chúng tôi giữ một, bọn họ một, chúng tôi báo cáo lãnh đạo tỉnh một.
Việc này tôi còn tự mình báo cáo Chủ tịch Khúc. Chủ tịch Khúc cũng đồng ý với quyết định của lãnh đạo vào Ban giám đốc tập đoàn Hoành Không.
Diệp Phàm nhanh chóng giải thích.
- Đồng chí Chí Quốc, có chuyện này sao?
Ninh Chí Hòa diễn thật sự giống, quay đầu liền hỏi Chủ tịch tỉnh Khúc Chí Quốc.
- Đúng là vậy, hợp đồng vân còn lưu trữ trong hồ sơ của Ủy ban nhân dân. Nếu Bí thư Ninh muốn xem tôi lập tức cử người đi lấy.
Chủ tịch Khúc phối hợp diễn trò, phối hợp này cũng khá đúng lúc.
- Ha ha, Bí thư Ninh, hợp đồng này chúng tôi ký với tập đoàn Hoành Không. Lúc ấy đồng chí Diệp Phàm đến Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam báo cao công tác, nói đến lúc đó tập đoàn Hoành Không có khó khăn.
Ủy ban nhân dân tỉnh chúng tôi cũng đồng ý, để tập đoàn Hoành Không thành công ty cổ phần, chúng ta cũng không thể mắt thấy tập đoàn Hoành Không đi xuống như thế.
Cho nên, Chủ tịch Dương lập tức mở hội nghị Ủy ban nhân dân. Qua thảo luận quyết định, cấp một khoản tiền để tập đoàn Hoành Không phát triển. Mà đồng chí Diệp Phàm nói Công ty cổ phần cơ điện tập đoàn Hoành Không rời khỏi quản lý của tỉnh Điền Nam cũng không phải lỗi của đồng chí Diệp Phàm. Chỉ là giải thích trên có chút sai lầm.
Là hiểu lầm, chúng tôi không thể bỏ mặc tập đoàn Hoành Không lúc khó khăn.
Dù sao tập đoàn Hoành Không có nửa công ty thuộc tỉnh Điền Nam của chúng ta. Chủ tịch Dương căn cứ khó khăn giải quyết khó khăn.
Cho nên đã cấp một khoản kinh phí để giúp đỡ tập đoàn Hoành Không phát triển.
Trương Tương Hòa nói cẩn thận, kia căn bản là trợn mắt nói dối.
- Đúng vậy, tập đoàn Hoành Không là tập đoàn do tỉnh Điền Nam và tỉnh Thiên Vân cùng quản lý. Từ khi thành lập đến nay tuy sau này không phát triển tốt.
Nhưng dù sao tập đoàn Hoành Không cũng là “đứa con” của tỉnh Điền Nam chúng ta. Không thể chê mẹ xấu, không thể chê mẹ nghèo.
Nói về giúp đỡ thì Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam chúng tôi đứng thứ hai. Từ tài chính đến chính sách đều nghiêng về tập đoàn Hoành Không.
Nếu như nói lúc trước chúng tôi quyết định rời khỏi, thì tỉnh Thiên Vân không thể chống đỡ hết có phải không?
Đây là liên quan đến một tập đoàn hàng trăm tỷ, mà tư cách pháp nhân của tập đoàn Hoành Không là tỉnh Thiên Vân và tỉnh Điền Nam chúng tôi.
Muốn lui cũng phải hai bên pháp nhân ngồi bàn bạc đúng không? Đến giờ, chúng ta cũng không có ý này. Chúng ta lại giống như xưa tiếp tục giúp đỡ tập đoàn Hoành Không.
Mà ngày nay chúng ta đến đây cũng có hai việc. Vừa lúc tỉnh Điền Nam chúng tôi một lần nữa xây dựng một công ty mới, cần khoảng một trăm triệu tiền máy móc.
Mà đa số thiết bị này tập đoàn Hoành Không có thể sản xuất. Nước phù sa không chảy ra ruộng của người ngoài. Vả lại tập đoàn Hoành Không còn có bốn phần thuộc tỉnh Điền Nam chúng ta có phải không?
Cho nên, hôm nay đến đây, chúng tôi mang đến đơn đặt hàng một trăm triệu. Thứ hai còn có một việc muốn tuyên bố.
Tôi được sự ủy quyền của đồng chí Trần Cự Đức. Tỉnh ủy Điền Nam sau khi bàn bạc, quyết định bổ nhiệm đồng chí Diệp Phàm làm trợ lý Chủ tịch tỉnh Điền Nam, đồng thời kiêm Bí thư địa ủy Giang Hoa.
Phân công quản lý địa khu Giang Hoa tỉnh Điền Nam. Hơn nữa, việc này chúng tôi đã báo trung ương phê chuẩn. đồng chí Diệp Phàm cấp bậc tương đương phó tỉnh, hưởng thụ đãi ngộ cấp phó tỉnh.
Lãnh đạo trung ương cũng là lo lắng đến hiện trạng khu Giang Hoa của chúng tôi, cần có một người dẫn đầu để đưa địa khu Hoa Giang thoát khỏi khốn cảnh.
Hơn nữa, tập đoàn Hoành Không có nửa phần nằm trên địa khu Giang Hoa. Để đồng chí Diệp Phàm kiêm nhiệm chức phụ như vậy cũng thuận lợi cho việc phát triển tập đoàn Hoành Không.
Nghe nói tỉnh Thiên Vân nhét thị trấn Hoành Không vào sự quản lý của tập đoàn Hoành Không. Mà tỉnh ủy Điền Nam chúng tôi báo cáo Quốc vụ viện phê chuẩn. Giao khu Giang Hoa của tập đoàn Hoành Không quản lý.
Để việc quy hoạch Hoành Không hoàn thiện hơn. Nghe nói hôm nay tập đoàn Hoành Không đang ký kết hợp tác với tập đoàn Hoa Tinh của Mỹ để xây dựng khu du lịch núi Thiên Thông.
Mà khu du lịch này có sau phần địa bàn là sông Lăng, Cho nên, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam làm, đều là vì duy trì công việc của tập đoàn Hoành Không, đến giúp đỡ tập đoàn Hoành Không.
Đương nhiên, cũng dễ cho đồng chí Diệp Phàm phát huy tham vọng, phát triển Hoành Không. Tôi rất phục sự quyết đoán của đồng chí Diệp Phàm. Hoành Không sẽ xuất thế, tôi thật sự vui mừng. Say này, Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam còn có thể có một số chính sách ưu đãi, làm cho kế hoạch của Hoành Không có thể thực hiện thuận lợi.
Đồng chí Diệp Phàm, đây là quyết định bổ nhiệm, còn có các chỉ tiêu cùng với…
Chủ tịch Dương nói xong quay sang cấp dưới lấy ra một phong bì tài liệu.
Muốn làm thì cũng phải làm bá vương của trò xiếc. không thể không nói, Chủ tịch Dương đưa ra điều kiện hấp dẫn người khác, đơn giản là đến mức Diệp Phàm đều không thể từ chối.
Diệp Phàm có chút khó xử, nếu đồng ý chỉ sợ Bí thư Ninh và Chủ tịch Khúc khó chịu.
Có lẽ, tuy nói hiểu được tỉnh Điền Nam rút lui chưa được Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân đồng ý còn chưa có ý nghĩa.
Nhưng trước kia tỉnh Điền Nam đã lòng dạ hẹp hòi, hiện giờ chắc chắn phải trả giá.
Nhưng, không nhận chẳng lẽ làm cho Chủ tịch Dương ngượng ngay tại đây. Việc này hình như cũng không phải đạo lý đối với khách. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng thèm những điều kiện này.
- Ha ha, nếu Chủ tịch Dương đã có ý tốt như vậy, Diệp Phàm nhanh nhận lấy.
Ninh Chí Hòa cười nói, mà Chủ tịch Khúc đã mỉm cười nhìn Diệp Phàm, Do cũng liền hai tay trang trọng nhận lấy.
- Nhưng, chuyện hợp đồng vẫn là do Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam và tập đoàn Hoành Không ký kết, xem giải quyết thế nào là được.
Ninh Chí Hòa sau đó còn nói.
Đem quyền lực trao cho cấp dưới Diệp Phàm nắm giữ đây đúng là việc nên làm. Nếu việc này tỉnh Thiên Vân ra mặt thì hai tỉnh sẽ không thuận.
Quan hệ đó Ninh Chí Hòa cũng không muốn thấy. dù sao, hai tỉnh vẫn là hai tỉnh lân cận, bà con xa không bằng láng giềng gần.
Mà giao cho Diệp Phàm giải quyết là tốt rồi, đến lúc đó, Diệp Phàm giải quyết như thế nào là chuyện của Diệp Phàm.
Do Diệp Phàm ra mặt cũng là thích hợp. Đó chỉ là những hiểu lầm của Tập đoàn Hoành Không và các đơn vị khác thôi.
Ninh Chí Hòa tin tưởng, Diệp Phàm cũng không phải người tốt, tỉnh Điền Nam lần này chắc chắn không thể sống dễ dàng.
- Đúng thế, đúng thế, chỉ là chuyện trong nhà, để sau khi ăn cơm xong thì đồng chí Tương Hòa và đồng chí Diệp Phàm cùng nói chuyện.
Chủ tịch Dương cũng từ từ hạ sườn núi. Chính mình đuối lý, cũng không tốt nói gì.
Sau khi ăn cơm xong, Ninh Chí Hòa cười tủm tỉm nói với Chủ tịch Dương
- Đồng chí Khai Thành, vừa rồi chúng ta tham gia nghi tức bổ nhiệm của tỉnh Điền Nam đối với Diệp Phàm. Hiện giờ tôi cũng mời các anh tỉnh Điền Nam tham gia nghi thức của tỉnh Thiên Vân chúng tôi.
- Vậy thì tốt, hôm nay là tam hỉ lâm môn.
Dương Khai Thành lập tức cười.
Không lâu, mọi người đã đến phòng họp của Tập đoàn Hoành Không.
Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Thiên Vân đại diện Tỉnh ủy tuyên bố bổ nhiệm đối với Diệp Phàm.
Trưởng ban Cát mặt nghiêm túc nhìn mấy trăm người phía cưới nói
- Bổ nhiệm đồng chí Diệp Phàm làm Bí thư Đảng ủy Tập đoàn Hoành Không.
Phía dưới lập tức tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Vô tay rất nhiệt liệt, tất cả đều thật lòng.
Bởi vì, Tất cả cán bộ công nhân viên chức của Hoành Không đều thấy sự phát triển của Hoành Không sau khi Diệp Phàm đến.
Những việc này o phải nói dối, như khoản đầu tư tám triệu đô la Mỹ hôm nay chính là bằng chứng, không ai có thể nói sai sự thật.
Tiếng vỗ tay kéo dài không thôi cũng là căn cứ chứng minh chính xác nhất. Trưởng ban Cát vẫy tay liên tục chừng ba phút đồng hồ sau tiếng vỗ tay mới dừng lại.
- Tiếp theo mời đồng chí Diệp Phàm phát biểu.
Khổng Ý Hùng vừa mới dừng lời tiếng vỗ tay lại như sấm dậy.
Diệp Phàm cũng là vẫy tay liên tục mới ngừng được tiếng vỗ tay, ngay cả mấy người Bí thư Ninh cũng vỗ tay. Trương Tương Hòa và Chủ tịch Dương vừa vỗ tay vừa đưa mắt nhìn nhau.
- Các đồng chí vỗ tay là sự cổ vũ lớn đối với Diệp Phàm tôi. Hôm nay trong ngày vui này, Tập đoàn Hoành Không cuối cùng đã sắp bước vào thời kỳ phát triển cao. Đến bây giờ vẫn quan niệm ít nói lời vô nghĩa. Giấc mơ của Diệp Phàm tôi có một giấc mơ, nói về giấc mơ của tôi đi.
Diệp Phàm nói đến đây ngừng lại, nhìn tất cả ánh mắt đang ngây người một lượt.
Có lẽ mọi người đều đang kinh ngạc, đây chẳng phải là cơ hội sao, nhân dịp lãnh đạo ở đây khoe thành tích của mình mới đúng.
Diệp Phàm nói
- Từ khi đến Tập đoàn Hoành Không, tôi luôn có một giấc mơ trong lòng. Đó là cái gì?
Tiếng vỗ tay lại vang lên, vẫy tay mấy lần tiếng vỗ tay dứt Diệp Phàm mới nói tiếp
- Thị trấn Hoành Không biến thành thành phố Hoành Không.
Hơn nữa, không phải thái phi công nghiệp yếu, mà là khu du lịch sinh thái, cuộc sống rất tốt, mỗi người Hoành Không đều là người giàu có.
Đến trường, đến bệnh viện đều miễn phí. Tìm việc làm đối với mỗi người ở Hoành Không đều không hề là việc khó, mà dễ như uống cháo.
Tất cả đều là sở hữu của người Hoành Không. Mọi người có tin tưởng không?
Diệp Phàm đột nhiên hô.
- Có!
Vài trăm người đáp, không khí lúc này như thủy triều lên.
- Nói lại lần nữa!
Diệp Phàm lại nói.
- Có!
Lần này tiếng đáp rất vang, vang khắp phòng họp, đến tai cũng không thể chịu nổi rồi.