- Ha ha, hình như cũng có lý.
Diệp Phàm cười nói.
10 giờ sáng ngày hôm sau, Chu Gia Sinh vào văn phòng Diệp Phàm.
- Trợ lý Diệp, công việc khảo sát huyện Lăng Hà đã chấm dứt, bước tiếp theo là bước vào giai đoạn quy hoạch trung tâm mới. Đối với vấn đề quy hoạch, trợ lý Diệp có dặn dò gì không?
Thái độ của Chu Gia Sinh hình như thay đổi tích cực.
- Việc xây dựng thành phố chuẩn bị thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Vấn đề xây dựng thành phố đã được trợ lý Diệp quyết định trong hội nghị thường vụ. Vấn đề quan trọng chính là điều động ai tham gia.
Mà trong đó liên quan đến rất nhiều ngành. Ví dụ như công an, xây dựng, đất đai, di dời tái định cư.
Liên quan đến rất nhiều ngành. Trước mắt tôi lo lắng mấy vấn đề này. Có lẽ một thời gian ngắn nữa mới xây dựng xong.
Việc này vội không được, hơn nữa một khi quy hoạch xong lại liên quan đến các ủy viên.
Khi quy hoạch lo lắng vấn đề này. Ví dụ như sắp xếp các anh, chắc chắn có người chịu thiệt.
Chịu chút mệt mỏi thì không sao, chỉ sợ các đồng chí trong lòng có cố ý, làm giảm hiệu quả công việc.
Cho nên, việc này nhất định phải cân bằng.
Chu Gia Sinh lại đưa ra lý do muốn kéo dài thời gian di dời.
- Bố trí ban ngành quy hoạch thành phố, không cần lo lắng các vị ủy viên. Nếu vị ủy viên nào vì vấn đề phân công công tác làm cho ngành họ sắp xếp ở khu vực nào đó, phá hủy để di dời trung tâm mới.
Quy hoạch là khu vực phụ vụ vẫn phải quy hoạch là khu vực phục vụ. Anh phải phân rõ, nếu cứ lo lắng như vậy, chúng ta còn muốn làm việc không?
Còn trong lòng các ủy viên có bất bình, việc này, cho dù anh cố gắng cũng không thể làm công bằng hoàn toàn. Đối mặt với tình huống này tạm thời không cần lo lắng.
Các ủy viên cũng là vì phục vụ xây dựng trung tâm mới. Tin rằng, mặc dù là một vị đồng chí được phân công đến khu vực phức tạp một chút, nhưng có thể hiểu được đại cục.
Tôi tin tưởng tố chất của các ủy viên.
Diệp Phàm nói.
- Việc này, quy hoạch trung tâm mới là việc lớn, qua loa không được. Tôi không dám cam đoan sử dụng thời gian dài để hoàn thành việc này.
Chỉ sợ quýnh lên lại xảy ra vấn đề, đến lúc đó, trách nhiệm này tôi cũng không dậy nổi. Hơn nữa, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh ra một quyết định lớn như vậy, chúng ta cũng phải thận trọng hoàn thành.
Nếu vì thế mà làm nhiễu loạn, đó là không có trách nhiệm đối với quyết định của Tỉnh ủy.
Chu Gia Sinh thầm phản bác lại Diệp Phàm muốn làm nhanh.
- Hôm nay tôi cũng không dông dài với anh nhiều lắm. đồng chí Chu Gia Sinh, tiến độ phải đẩy nhanh hơn, hơn nữa, điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo chất lượng. Nếu như nói di dời một trung tâm cần năm năm mới có thể hoàn thành thì chúng ta thật đúng là không có trách nhiệm đối với quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Diệp Phàm lạnh lùng nói
- Việc này, trợ lý Diệp, có phải là quá mức nóng nảy đi? Tôi thật sự không dám đồng ý với quan điểm của anh.
Chu Gia Sinh cũng mạnh mẽ lên
- Công việc cụ thể tất nhiên là Ủy ban nhân dân địa khu đang làm, có một số việc, nói thì dễ nhưng làm rất khó.
Ví dụ như, phối hợp các ngành là một việc khó. Còn có các ngành sắp xếp ở đâu cũng cần trưng cầu ý kiến bọn họ.
Nếu đều là Ủy ban nhân dân cứng rắn quyêt định, trong lòng các đồng chí nhất định không thoải mái. Vừa làm việc vừa có thể quan tâm đến người khác, tại sao chúng ta không làm?
Nếu mọi chuyện đều lấy nhiệm vụ và mệnh lệnh sắp xếp xuống, tôi sợ cuối cùng kết quả sẽ ngược lại.
Chỉ sợ các đồng chí giáp mặt khó nói, sau lưng lại khác.
Chu Gia Sinh nói.
- Đồng chí Chu Gia Sinh, lý do của anh thật đúng là không ít. Bàn nhiều như vậy chính là vì làm cho chuyện di dời không thể tăng tốc có phải không? Tôi không hiểu trong lòng anh nghĩ như thế nào, anh căn bản là đi ngược lại quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi đây muốn bảo đảm chất lượng, lại tôn trọng quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Chu Gia Sinh cứng rắn lên.
- Tốt lắm, không cần nói nhiều. Lần di dời này tôi nói, phải tăng tốc và đảm bảo chất lương. Anh là người làm việc thực té, Ủy ban nhân dân phải nghe theo sự sắp xếp của Địa ủy. Anh phải phân rõ việc này.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc khoát tay áo.
- Việc này tôi biết, nhưng cũng không thể yêu cầu chúng tôi nhất định phải làm việc không thể làm, đây là ép buộc. trợ lý Diệp, nhất định phải yêu cầu Ủy ban nhân dân tăng tốc, Chu Gia Sinh tôi đành phải báo cáo với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh tình hình.
Chu Gia Sinh bất cứ giá nào cứng rắn đến cùng.
Rầm một tiếng, bàn bị Diệp Phàm vỗ một chút hừ nói
- Thái độ của anh là thái độ gì? Nhưng…
Nói đến đây diệp phàm cố tình ngừng một chút, nhìn Chu Gia Sinh nói
- Nói đến báo cáo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, tôi đang nghĩ đến một việc, cũng đang lo lắng không biết có nên báo cáo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân không.
Có nên báo cáo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh không đây là chuyện của trợ lý Diệp anh, không cần hỏi Chu Gia Sinh tôi. Nhưng cái bàn nước này là tài sản, không chịu nổi sức ép.
Chu Gia Sinh hừ nói.
- Anh xem cái này, có nên báo cáo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh không, anh quyết định đi. Quyền chủ động tôi giao cho anh, nếu anh còn kiên trì cách nói vừa rồi, tôi sẽ tự quyết định.
Diệp Phàm lấy tài liệu trong ngăn kéo đẩy ra.
Chu Gia Sinh sửng sốt, có chút hồ nghĩ, nhưng vẫn cầm tài liệu lên xem, Lúc mới bắt đầu xem anh ta còn bình tĩnh.
Nhưng không lâu tay của Chu Gia Sinh bắt đầu run lên. Cuối cùng tay run mạnh mẽ.
Đây là vu tội, là Triệu Nhất Thác loạn cắn người, làm sao có việc như vậy. Người như thế, chính mình phạm tội không ngờ sau lại muốn đẩy trách nhiệm lên đầu người khác, muốn trút lên đầu tôi. Tôi tuyệt đối không đồng ý.
Rầm một cái, bàn bị Chu Gia Sinh vỗ một cái, mặt sầm lại đứng lên nói.
- Có phải sự thật hay không có thể xem xét có phải không? Khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, không cần nhiều thời gian là có thể biết. đồng chí Chu Gia Sinh, cứ như vậy để làm gì. Vừa lúc chuyên gia của Bộ Công an còn chưa đi, thử máu là có thể chứng minh sự trong sạch của anh.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Chu Gia Sinh.
- Giám định thân thích, dựa vào cái gì, tôi phản đối.
Chu Gia Sinh hừ nói, nhưng rõ ràng khí thế yêu đi không ít.
- Ha ha, còn có một nhân vật quan trọng thôi. Chính là vợ của đồng chí Triệu Nhất Thác Trương Mai Anh có phải không?
Hơn nữa, muốn điều tra nguyên nhân Triệu Nhất Thác làm như thế, phải ngược dòng thời gia. Nói về trình tự phá án, nếu Triệu Nhất Thác và Trương Mai Anh đều nói ra, anh cũng phải có nghĩa vụ cung cấp mẫu máu.
Đến lúc đó, không phải vấn đề anh muốn xét nghiệm hay không. Không xét nghiệm làm sao biết được ai nói dối có phải không?
Đương nhiên, chuyện này nói với anh cũng không có gì là việc lớn, chỉ có thể nói là tuổi trẻ, say rượu phóng đãng thôi.
Trách nhiệm của anh không lớn, mặc dù là báo cáo lên trên thì vấn đề cũng không lớn. Anh suy nghĩ một chút, có báo cáo lên trên không?
Diệp Phàm cười nhạt nói.
Mặt Chu Gia Sinh càng đen, đứng trước mặt Diệp Phàm sừng sờ một lúc.
- Cứ từ từ.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy hộp thuốc lá qua, nhìn Chu Gia Sinh, mở hộp thuốc lá.
Vài phút ngắn ngủi, gạt tàn trước mặt Chu Gia Sinh đã đầy, bởi vì, tất cả đều chỉ hút một hơi dài, khói thuốc dày đặc.
- Tôi về làm việc.
Chu Gia Sinh đột nhiên nói, nhưng khi xoay người bước chân có chút không xong, bắp đùi như nhũn ra.
- Ừ, trở về làm việc đi, làm cho tốt.
Diệp Phàm khích lệ.
Khi Chu Gia Sinh đi đến cửa, Diệp Phàm lại nói một câu
- Sau khi di dời trung tâm xong, tài liệu này tôi tặng cho anh. Hơn nữa, đến giờ, tài liệu này vẫn được giữ bí mật, chỉ có một đồng chí của Bộ công an và Bao Nghị biết.
- Cám ơn.
Chu Gia Sinh nói hai chữ thận trọng gật đầu, sau đó mở cửa đi.
Chu Gia Sinh biểu hiện tích cực, sáng sớm hôm sau đã thấy họp hội nghị Ủy ban nhân dân. Hơn nữa, các ngành liên quan đều đến tham gia.
Buổi chiều hôm đó, địa ủy Giang Hoa thành lập tổ, chuyên trách việc xây dựng di dời trung tâm.
Mà tổ trưởng chính là Diệp Phàm. Phó thường trực là Chu Gia Sinh, các Ủy viên đều là phó tổ trưởng.
Việc này xong Chu Gia Sinh mang tài liệu đến văn phòng Diệp Phàm báo cáo một việc. Sau đó nói
- Trợ lý Diệp, hiện giờ ủy viên địa ủy trống hai ghế, hiện còn lại 9 ủy viên, nếu không bao gồm hai chúng ta còn lại bảy đồng chí. Việc việc xây dựng khu trung tâm mới Lăng Hà có phải là phân chia thành bảy khu để phụ trách?
- Phân chia thành bảy thì trọng trách của các ủy viên quá nặng, từ thực tế mà nói, bọn họ thật sự không gánh vác nổi trách nhiệm này.
Tôi thấy như thế này, cứ phân ra 9 khu vực, rồi sau đó tiến hành đáng giá, khu vực cần nhiền kinh phí thì hai chúng ta giúp đỡ họ thì thế nào?
Cứ như vậy các đồng chí sẽ thấy cân bằng một ít.
Diệp Phàm nói.
- Nhưng hai ghế chống tỉnh vẫn tạm thời chưa phân công, vấn đề này rất lớn.
Cũng không thể không có chỉ huy, như vậy không có lợi cho việc tăng tốc. Chỉ sợ ảnh hưởng đến xây dựng trung tâm mới.
Hơn nữa, tất cả đều liên quan, một khi hai khu rối loạn, liền ảnh hưởng đến những khu khác.
Dù sao, chúng vẫn liên quan đến nhau mà không phải độc lập hoàn toàn. Toàn bộ là một chỉnh thế, không thể phân chia một cách rõ ràng.
Chu Gia Sinh nói.
- Tạm thời hai chúng ta phụ trách một chút, mà chuyện cụ thể thì phân công phó đến phụ trách. Đương nhiên, một khi có người được sắp xếp xuống thì giao quyền cho họ. Hơn nữa, tôi cũng sẽ báo cáo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, yêu cầu nhanh chóng sắp xếp hai đồng chí xuống nhận công tác. Nếu không, người quá ít cũng không thỏa đáng.
Diệp Phàm nói.
- Vậy được, quyết định như vậy đi.
Chu Gia Sinh gật đầu nói, trong giọng hơi có vẻ cung kính.
- Ha ha, anh Diệp, Chu Gia Sinh bị anh hàng phục, khu Giang Hoa trên cơ bản đại cục đã định. Anh có thể an tâm quay về Tập đoàn Hoành Không.
Bao Nghị cười nói.
- Còn phải quan sát một chút, chỉ sợ có người vẻ ngoài như thế. Trên thực tế đang nghĩ làm thể nào để trở mình.
Có lẽ Chu Gia Sinh đang hoạt động để tìm cách giải quyêt chuyện Triệu Nhất Thác ít ảnh hưởng đến anh ta nhất.
Nếu Trưởng ban Bạch chắc chắn giúp anh ta, việc này hoạt động đến mức người ta chỉ là xử phạt nhỏ, có lẽ “hai lòng” của người ta lại nổi lên.
Nhưng tôi nghĩ tạm thời cứ bình tĩnh.
Diệp Phàm nói.
Cạc cạc.
Hai mắt Diệp Phàm mở to, dưới đôi mắt ưng, hắn phát hiện có độc tố màu xanh biếc thẳng theo đường bay của con quạ đen. Độc tố màu xanh biếc này thật sự là rất kỳ lạ.
Hơn nữa, cách xa mỏ đá đó không xa có nham thạch phun ra.
Con quạ ngửi thấy độc tố, lập tức cũng quay cuồng. Sau đó rất kỳ lạ từ trên trời rơi xuống mỏ đá.
Mà lúc con quạ đen cách mỏ đá trên ba mươi thước, ngay lập tức bắn ra một sợi dây tóc mỏng trong suốt quấn lấy con quạ, con quạ kêu thảm bị lôi vào nham trên vách đá trong rừng cây tùng.
Bởi vì, phỏng chừng là do mỏ đá đã lâu không có khai thác. Cho nên, cây cối xung quanh trên vách đá không bị rơi.
Diệp Phàm nhớ chính xác vị trí, biết có cao thủ ẩn náu ở trong nham trên vách đá. Hơn nữa, dường như cũng hiểu được lý do người này có thể sống ở đây lâu như vậy.
Phỏng chừng đều dựa vào cách đánh bắt các loại chim, động vật trên không hoặc là bất cứ thứ gì khác.
Sau đó, Diệp Phàm lặng lẽ hướng về vị trí ẩn náu, hắn dùng thủy công, lớp da bên ngoài cũng mỏng như nước có mầu xanh biếc.
Lúc này Diệp Phàm nhìn qua là có thể nhìn thấy vật gì di chuyển.
Đáng tiếc là công lực không đủ, bằng không, có thể đem trực tiếp ngưng tụ lại thành lá cây màu xanh biếc rất thuận lợi cho việc ẩn thân
Cách khu vực nghi ngờ khoảng một trăm mét thì Diệp Phàm ngừng lại, sau đó nội khí con dơi bị xuất hiện còn nhắm thẳng vào chỗ ngồi.
Ở trên cây cũng không phát hiện thấy cái gì linh tinh cả, tuy nhiên, với sự quan sát cẩn thận của đôi mắt ưng, rốt cục phát hiện ra một chút manh mối.
Giữa những bụi cây có một khe hở rất nhỏ, đương nhiên, khe hở này rất không bình thường. Nếu không có đôi mắt ưng, mọi người khó có thể phát hiện được tới.
Cái này, rất có thể là vách tường động. Con dơi đi vào trong khe hở.
- Ah?
Lúc này. Truyền đến một giọng nói khàn khàn.
- Lão Hồng Tà, ông thở dài cái gì?
Một giọng nói khàn khàn khác hỏi.
- Lệ Vô Nhai, vừa rồi ông không cảm giác thấy cái gì sao?
Hồng Lão Tà hỏi.
- Cảm giác, không thấy gì cả.
Lệ Vô Nhai lắc lắc đầu.
- Quái, chẳng lẽ là thần kinh tôi làm sao à?
Hồng Lão Tà nói.
- Ha ha, ở đây mịt mù tăm tối còn nghĩ đến việc xảy ra sự cố sao, thật là thiên tài.
Lệ Vô Nhai cường tiếu cười, ra vẻ giống như có chút điên cuồng.
- Dường như vừa rồi có cái gì huých vào cánh cửa của chúng ta, nếu ông không cảm thấy. Phỏng chừng đúng là có xảy ra sự cố rồi.
Hồng Lão Tà nói.
Diệp Phàm nghe. Trong lòng cảm thấy sợ hãi. Chẳng lẽ là con dơi vừa mới chen vào cổng tò võ đã bị Hồng Lão Tà phát hiện ra cái gì. Chứng tỏ công lực của người này rất cao, mới có thể cảm giác được.
Vì thế, hắn cần phải cẩn thận. Đem thu lại nội khí con dơi sau đó lặng lẽ mà vào.
Phát hiện bên trong dường như là một cái hang, tuy nhiên, không có ánh sáng. Tối om om. Sau khi đi được hơn hai mươi thước phát hai cái bóng.
Con dơi vội vàng kiềm vào vách tường, như vậy nội khí gần như là yếu đi sẽ không bị phát hiện.
Nhưng đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng không nhìn thấy, mà chỉ là cảm giác. Vì thế, con dơi đem sinh vật Radda ra quét hình.
Nhất thời thấy ngạc nhiên.
Hai cái đầu rối bời, không nhìn thấy mặt mũi đâu. Bởi vì, họ đều ngồi ở vị trí tối om.
Mà chỗ ngồi của bọn họ có chút kỳ lạ, lại là một vũng nước. Nước này đúng là rất bẩn, thối không khác gì nước cắm hoa lan dạ hương.
Cả hai người đều ngồi vào vũng nước, nước vừa vừa đến ngực hai người, thiếu chút nữa là đến cổ.
- Này, mùi vị của quạ đen cũng không tệ lắm nhỉ. Đủ để hai chúng ta duy trì trong mười ngày không cần phải ăn cơm.
Lúc này lão già vừa gặm con quạ, vừa nói. Hai bên mép đều là máu tươi, nhìn thấy vậy Diệp Phàm thấy buồn nôn.
- Ôi, đáng tiếc là chúng ta quá hiền lành. Nếu không. Cũng không cần ăn phải ăn thịt quạ đen thế này.
Tên hơi lùn thở dài.
- Lão Hồng Tà ông còn hiền lành, thật là muốn cười vỡ bụng thôi.
Cái tên hơi lùn kia chắc chắn là Lệ Vô Nhai. Cười toe toét.
Hơn nữa, vừa cười, hai ba con quạ ở dưới chân đều được xé ra nuốt xuống.
Diệp Phàm nhìn thấy lập tức phun ra, tuy nhiên, nội khí con dơi chính là nội khí đã được ngưng kết lại, thật không phải là một đồ vật muốn nhổ ra
Hơn nữa, động cổ không hiểu được mùi khí tanh hôi. Dù cho là nội khí con dơi trốn ở trong thạch bích cũng không ngửi được.
- Còn không phải ông, bố mày đồng ý việc ăn thịt người. Chẳng qua là ở đây chim không có nên người địa phương ít tới. Còn thỏ và lợn rừng lại càng ít. Thời gian vừa mới đến còn có nhiều một chút, bây giờ càng ngày càng ít. Sau này không có ăn nhìn thấy ông có tiếp tục như thế được không?
Hồng Tà nói.
- Hồng Lão Tà, chúng ta đều là người, ăn thịt người làm gì. Việc ăn quạ đen chúng ta còn có thể ăn được, còn việc ăn thịt người, tôi thật sự không tiếp thụ được.
Dù sao chúng ta cũng ở đây vài chục năm rồi. Phỏng chừng cũng chỉ được sống vài năm nữa.
Ở trong này tôi nghĩ so với chết cũng không khá hơn chút nào đâu.
Lệ Vô Nhai nói.
- Ông nghĩ rằng tôi và ông thích ăn thịt người có phải hay không? Chẳng qua nơi này người đi qua so với động vật nhiều hơn.
Như thời gian trước có người khai thác đá, thì không thiếu người. Tuy nhiên, Lệ Vô Nhai ông lại muốn là người lương thiện, tôi nghĩ là chưa hẳn như vậy.
Ông thật sự muốn là người lương thiện, dù thế nào cũng phải theo tôi định đoạt ‘Bồng Lai thủy thước’, hơn nữa, còn muốn nghĩ ra nhiều quỷ kế cho ông thực hiện.
Bây giờ vẫn còn kịp, chúng ta bắt đầu cũng không sao cả. Ha ha ha, Hồng Tà tôi đã sớm đứng vào hàng tam tà ngũ sát rồi.
Một số điều là ác, tuy nhiên, làm người lương thiện sẽ chống lại ông.
Hồng Tà cười một cách điên cuồng, khiến cho vách động rung chuyển.
- Bồng Lai thủy thước? Là cái gì thê?
Trong lòng Diệp Phàm sợ hãi.
- Trong thế giới này mỗi người đều có quyền lợi riêng, hơn nữa, có đức thì càng tốt. Vấn đề là ông đi cướp từ những người khác.
Chúng ta đang đoạt lấy những thứ bình thường của ông, trong việc này lương thiện hay không lương thiện không có quan hệ với nhau. Hơn nữa, dù sao ‘Bồng Lai thủy thước’ trong tay tôi cũng có quan hệ tốt so với ông.
Nếu như cho ông được di vật ‘cửu chỉ thần thâu’, lúc đó công lực của ông sẽ rất cao, chẳng phải sẽ là đại thiên hạ của bá tánh sao?
Hồng Tà ông đứng vào hàng kỳ nhị chính tam tà chi, vì sao ông lại xưng là tà, đó là do ông thật sự gian ác.
Ông đừng nói với tôi là ông không gian ác, làm việc bằng sự yêu thích. Sinh khí của ông có thể giết chết cả nhà cả mấy chục người.
Hồng Tà ông đã giết chết rất nhiều người. Phải không dưới hơn một nghìn người?
Lệ Vô Nhai nói. Diệp Phàm nghe được thiếu chút nữa là đổ mồ hôi lạnh, người này còn xưng là kẻ giết người điên cuồng. Có thể giết một lúc mấy chục mạng người.
- Ai bắt bọn chúng chọc tôi chứ, bọn họ đều là lũ chết tiệt. Đã bao giờ tôi giết người không trêu chọc tôi chưa?
Trông bộ dạng không giống như những người được gọi là chính nhân quân tử, nhưng cũng không thể thấy ánh sáng trong việc này.
Các ông giết người một cách máy móc, chẳng qua giết người cũng là một thủ đoạn mà thôi. Thủ đoạn này Hồng Tà tôi cũng không sử dụng bao nhiêu.
Nhìn lại cũng thấy đê tiện hơn.
Hồng Tà thầm thì nói.
- Hồng Lão Tà, ông nói xem, ‘Bồng Lai thủy thước’ của chúng ta hiện đang ở chỗ nào?
Lệ Vô Nhai chuyển đề tài, Diệp Phàm nghe thấy, lập tức thấy tinh thần tốt hơn.
- Có trời mới biết là ở chỗ nào, ngày đó chúng ta đánh nhau cho đến khi đều lăn hết xuống dưới, rơi xuống dưới rồi sau mới phát hiện ra không thấy thủy xích.
Lúc đó chúng ta đánh nhau sắp chết, thiếu chút nữa là chết, cuối cùng cũng chẳng được gì.
Mấy chục năm sau, sống cũng không bằng chết. Nếu trong lòng không còn có một chút hy vọng, tôi đã sớm tự mình giết chết mình rồi.
Hồng Tà nói.
- Ôi, Bồng Lai thủy thước, năm đó có hơn trăm người tranh giành nhau. Cuối cùng, có hơn trăm người bị chết chỉ còn lại hai chúng ta thôi. Mà thủy xích này cũng chỉ là một truyền thuyết, rốt cuộc là có thật hay không cơ bản là chúng ta cũng không có biện pháp để xác định. Nếu là một âm mưu, chúng ta đúng thật là quá xấu hổ.
Lệ Vô Nhai nói.
- Cửu Chỉ Thần Thâu người ta gọi là đạo trưởng Cửu Chỉ, nghe nói đến từ Cửu diệu Bồng Lai. Ma thuật và thâu công của người này đúng là thiên hạ vô địch.
Lui cốt công của người này đã luyện được rất cao, trong một thời gian ngắn có thể hoàn thành được lui cốt công, một người trưởng thành có thể biến thành ba đứa trẻ con.
Hơn nữa, bởi vì lui cốt là biến hóa, cho nên cũng có thể lợi dụng để thay đổi khuôn mặt cho thích hợp, dường như là một người ảo thuật.
Tuyệt vời nhất là bản lĩnh khinh công của ông ta, thời điểm để thoát khỏi những sợ khói. Ngay cả những người có trình độ cao hơn cũng không thể đuổi theo ông ta được.
Có một số người thấy ông ta có được thứ đồ đó đương nhiên là trong lòng thấy tức giận. Nghe nói sau đó rất nhiều người tức giận. Hơn một trăm bảo bối được ông ta ăn trộm đã được tập trung ở đảo Cửu Diệu.
Một trong số những người này đều là cao thủ của thời đại. Cũng tìm được đảo Cửu Diệu, tuy nhiên vẫn là một bí ẩn.
Hàng trăm người giống như rơi vào vũng bùn. Rõ ràng là trên đảo nuôi chăn, nghe nói nó như một ngọn núi nhỏ.
Hơn nữa, mở miệng ra liền nuốt được bảy cao thủ. Lúc mọi người đang đánh nhau, không ngừng có ám khí bay ra.
Mà Cửu Chỉ đã ở trong tối quấy rối rồi. Trong một trăm người thì chỉ có khoảng ba trăm người là thoát chết.
Mà những người chạy trốn được thì phải có được Bồng Lai thủy thước. Nói chung, thủy xích là thứ trước kia người ta xây dựng đảo Cửu Diệu có thể dùng làm chìa khóa để mở ra đảo Cửu Diệu
Nhất định là đạo trưởng Cửu Chỉ cũng đang đi tìm nó. Còn người xây dựng lên sau khi hoàn thành đã bị Cửu Chỉ giết chết, mà nghe nói người nọ chính là con cháu của Vu tộc, có khả năng bói toán.
Biết là mình phải chết, đương nhiên cũng liền để lại tay. Tuy nhiên, cũng là ở chỗ thần bí.
Nghe nói Cửu Chỉ lấy được Bồng Lai thủy thước trong ba mươi mấy người.
Sau đó đuổi ra ngoài đảo để giết. Tuy nhiên, trước khi gặp nguy hiểm, ở bên ngoài đảo Cửu Chỉ cũng gặp gỡ Liễu Không. Năm đó có bốn cao thủ ra tay chọc giận, người nọ chính là con cháu của Vũ Vương.
Kết quả là sau khi bao vây tấn công, Cửu Chỉ cũng bị trọng thương được đưa về đảo Cửu Diệu Bồng Lai. Từ đó đến nay, chưa nghe nói lại về Cửu Chỉ.
Còn Bồng Lai thủy thước đã nhiều lần quay vòng, cứ một thời gian dài lại xuất hiện. Sau đó lại lại lúc ẩn lúc hiện, khiến cho ồn ào huyên náo.
Cho đến khi cả hai bên chúng ta cùng bị thương mới thôi.
Lệ Vô Nhai có chút thở dài.
Diệp Phàm nghe thấy vui mừng.
Đúng lúc này, đột nhiên Hồng Tà quát lớn:
- Nghe như vậy đã đủ chưa, ra đây đi.