Ví dụ như một tòa núi giả nặng mấy chục ngàn cân đối với cao thủ siêu tuyệt thời cổ đại có thể dùng võ công di chuyển, việc tạo hình lại càng không là việc gì khó.
Trong rừng cây lớn như ẩn hiện một ít nóc nhà cổ xưa. Trên cơ bản đều là ngói màu xanh, mái ngói dài đầy phong cách cổ xưa, mà xanh rất hòa hợp với cây cối. Đây mới là nơi trú quân thật sự của Võ Đang.
Trong rừng cây một ít đệ tử trẻ tuổi của Võ Đang đang luyện quyền, mà có tên không ngờ đang nghe tai nghe nhạc bằng điệt thoại, thật đúng là thời hiện đại.
Tổ tiên của Phái Võ Đang chọn địa bàn quả thật là tốt, Diệp Phàm bội phục trong lòng.
Giữa hai khu vực cây cối lớn nhất lập một tòa nhà ba tầng lầu, giống như cung điện. Đi vào bên trong là đại điện, rất cao rộng, nhìn ngoài ba tầng trên thực tế là một tầng.
Có lẽ Trương Thiên Lâm có nói trước nên bảy tám đạo sĩ vừa thấy Trương Thiên Lâm lập tức đứng lên đón.
- Các vị trưởng lão, vị này chính là sư thúc của tôi Diệp Phàm. Hắn được sư phụ tôi Vô Trần nhận làm sư phụ đệ, hơn nữa có được lệnh bài của Chưởng môn Thái Thượng. Sư phụ trước khi đi có dặn, nói là muốn đi xa một chuyến, cho nên, giao lệnh bài cho sư thúc Diệp Phàm.
Trương Thiên Lâm vẻ mặt nghiêm túc giới thiệu.
- Ha ha, Diệp sư đệ, chào cậu.
Một lão đạo sĩ không ngờ vẻ mặt thân thiết cười cười giơ tay ra bắt tay Diệp Phàm, đây đương nhiên là hiếm thấy mười phần.
Bởi vì, các đạo sĩ cơ bản không quen với thói bắt tay hiện đại này. Mà là ôm quyền chào. Diệp Phàm thấy ông ấy như thế, cũng giơ tay bắt tay với ông ấy.
- Diệp sư đệ có thể được sư huynh Vô Trần tán thành, chắc chắn có chỗ bất phàm.
Lão đạo sĩ cười, Diệp Phàm cảm giác tay căng thẳng, biết người này không phục muốn làm cho mình mất mặt.
Diệp Phàm dấu diếm vẻ mặt, lão đạo sĩ nhất thời bắt đầu cười sau đó vẻ mặt tươi cười không thấy nữa.
Không lâu thái dương của lão đạo sĩ không ngờ toát mồ hôi. Hơn nữa, mặt cũng có chút đỏ, hơn nữa ngày càng đỏ.
Tay bắt đầu run lên kịch liệt, Trương Thiên Lâm thấy vậy biết được, có lẽ sư thúc Tống Thành Sơn lần này đá phải sắt.
Trong các trưởng lão sư thúc Tống Thành Sơn công lực khá cao, hiện giờ đã đạt đến thập nhị đẳng đỉnh giai. Bình thường cũng mắt cao hơn đầu, rất ít để ý đến người khác.
Hơn nữa, đừng nhìn đã tám mươi tuổi, nhưng tính hiếu chiến vẫn không bớt đi theo tuổi tác.
Hơn nữa, đôi khi còn có thể tỏ vẻ tư cách người già, ngay cả Trương Thiên Lâm Chưởng môn cũng có khi phải nể mặt ông ta.
Người này thường thường còn có thể gây ra chút động tác để làm khó Trương Thiên Lâm, đặc biệt sau khi Trương Thiên Lâm trúng độc.
Thường thường phải ở ẩn, chỉ có điều Trương Thiên Lâm cũng không để ý. Thứ nhất là vì thân phận của ông ấy.
Thứ hai chính là sư phụ Trương Vô Trần ít khi quay về núi Vũ Đương, công lực của chính mình thấp, ngay cả chỗ dựa mọi người cũng không tìm thấy.
Lúc này thấy Tống Thành sơn ra vẻ trước mặt sư thúc Diệp Phàm bị ăn nghẹn, Trương Thiên Lâm lập tức cố ý tỏ vẻ không phát hiện, đi đến vị trí chưởng môn của mình.
Hơn nữa, còn giống như ngại ghế chưa đủ sạch, còn tự mình lau.
Tống Thành Sơn vừa muốn hướng Trương Thiên Lâm xin giúp đỡ thấy thế, nhất thời tức giận đến thiếu chút nữa cắn răng,biết Trương Thiên Lâm cố ý làm vậy.
- Ha hả, sư thúc Diệp Phàm, mời ngồi mời ngồi, uống chén trà thì thế nào?
Lúc này một trưởng lão người hiền lành Chu Thông sư thúc cũng nhìn ra chút gì đó nhanh chóng cười nói, Tống Thành Sơn như vậy mãi, đứa ngốc cũng nhìn ra nhất định đá phải sắt.
- Trà núi Võ Đang chắc chắn dễ uống. Diệp Phàm tôi từ chối thì bất kính.
Diệp Phàm cũng mượn cớ buông lỏng tay. Nhưng, trong nháy mắt khi buông tay, đột nhiên phát lực, lực kia tăng mạnh một cái.
A…
Tống Thành Sơn quả nhiên không nhịn được, phản xạ có điều kiện kêu lên một tiếng. Nhất thời trong đại điện ánh mắt nhất thời đều dồn lại. Nhất thời khuôn mặt già nua của Tống Thành Sơn đỏ đến tận mang tai.
- Tống sư thúc, bệnh đau răng của ngài lại tái phát, đã bảo ngài phải đến bệnh viện chữa, lại không tin kỹ thuật hiện đại, biện pháp cũ của chúng ta mất linh, thấy không, nhiều như vậy không tốt.
Trương Thiên Lâm nhịn cười, nhanh chóng nói, tất nhiên là giữ cho sư thúc chút thể diện.
- Lần sau nhất định đi xem, đau răng thật là muốn chết, giống như kim đâm vậy.
Tống Thành Sơn nhanh chóng vuốt mặt mình nói.
- Tống sư thúc, Chu sư thúc… Diệp sư thúc muốn vào Ảnh lâu của chúng ta xem, các ngài thấy thế nào?
Uông mấy ngụm trà xong, Trương Thiên Lâm hỏi.
- Diệp tiên sinh tuy nói là sư đệ mà Trương sư huynh nhận bên ngoài, nhưng theo quy định thì Diệp tiên sinh cũng không phải người trong phái Vũ Đương chúng ta.
Giống như người hiện nay nhận anh em vậy. Tuy nói hắn cùng Trương sư huynh có quan hệ này, nhưng Ảnh lâu của chúng ta là lão tổ tông có quy định, không cho ai ngoài Phái Võ Đang tiến vào.
Dù sao Ảnh Lâu được tạo thành. Hơn nữa, bên trong thần bí khó lường, chỉ sợ gặp một chút khó lường gì đó. Nếu làm bị thương chẳng phải là phiền toái sao?
Tống Thành Sơn nói, tất nhiên là muốn trả thù việc Diệp Phàm gây khó khăn cho mình.
Hơn nữa, ám chỉ Diệp Phàm đi vào phá hỏng vậy.
- Đúng vậy, cảnh cửa Võ Đang đệ tử chính thức mới có thể vào. Nhưng lại yêu cầu đệ tử thân truyền mới có tư cách vào Ảnh Lâu.
Ví dụ như đệ tử của các trưởng lão đều có cơ hội tiến vào. Nhưng lại yêu cầu đệ tử đắc lực nhất của các trưởng lão mới được vào.
Diệp tiên sinh nếu không ra nhập môn phái Võ Đang của chúng ta, cũng không học qua tuyệt học của Võ Đang, nếu để Diệp tiên sinh đi vào là phá vỡ quy củ của tổ tông.
Đương nhiên, Diệp tiên sinh là sư phụ đệ của sư huynh Vô Trần đồng ý, nếu chúng ta mềm dẻo vẫn cho phép tiến vào là không hợp lý.
Sư thúc Lý Sơn Đạo nói, người này cùng Tống Thành Sơn quan hệ tốt, không ngờ có cùng ý tưởng đen tối.
- Nếu sư đệ Diệp Phàm là sư phụ đệ của sư huynh Vô Trần, chúng ta dựa vào cái gì không nhận. Tôi thấy, có thể biến báo thôi, nếu mấy ngàn năm qua, thích hợp đều có thể đi. Hơn nữa, tôi tin tưởng ánh mắt của sư huynh Vô Trần.
Sư thúc Lưu Quanh Thủy cùng Trương Thiên lâm quan hệ không tồi, lên tiếng.
- Nếu mở cái này ra, sau này người ngoài cũng có thể đi vào thì Ảnh Lâu của chúng ta thành cái gì? Nếu bởi vậy khiến cho Ảnh Lâu bị hủy chúng ta đều trở thành tội nhân của Võ Đang, Lưu sư đệ, ông có thể để cho người ngoài đi vào Ảnh Lâu sao?
Tống Thành Sơn hừ nói.
- Diệp sư đệ là sư phụ đệ mà sư huynh Vô Trần tán thành, chẳng lẽ các ông ngay cả lời nói của sư huynh Vô Trần cũng không nghe rồi?
Lưu trưởng lão hiển nhiên cũng có chút tức giận, giọng thô không ít.
- Ông có ý gì? Chúng ta không nghe sư huynh Vô Trần, chúng ta đang bàn thôi.
Tống Thành Sơn hừ lạnh.
Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, các trưởng lão ở đây giống như trong hội nghị thường vụ.
Chưởng môn thật ra chính là Bí thư đảng ủy. Tổ tiên chúng ta thật là thông minh, mấy nghìn năm trước đã thành lập ra thể chế quan trường.
- Tôi thấy việc này mọi người bàn bạc kỹ có phải không? Nếu Diệp sư đệ là sư phụ đệ của sư huynh Vô Trần, chúng ta cũng phải thừa nhận chuyện này thực.
Nhưng, muốn vào Ảnh Lâu hình như có chút xung đột. Giải quyết việc này thế nào mới là quan trọng.
Chu Thông là người hiền lành hai bên không được gây tội, nói suông, giống như người trung lập trong hội nghị thường ủy.
- Đúng, đúng, Chu sư bá nói rất đúng. Chúng ta phải tìm ra lý do để Diệp sư đệ có thể tiến vào Ảnh Lâu mới được. Tất cả mọi người nghĩ lại xem, cũng sẽ tìm được một lý do để Diệp sư đệ tiến vào. Có một số việc, có thể biến báo thích hợp mới là vương đạo.
Trưởng lão Triệu Thanh Thanh nói.
- Biến báo, có thể biến báo thì Ảnh lâu của chúng ta đã bị người ngoài đi vào. Xa thì không cần nói, như gần đây, mấy trăm năm chúng ta chưa từng nghe qua cánh cửa trung tâm của phái có người không phải là đệ tử của phái đi vào.
Mặc kệ có lý do gì, cũng không thể gạt bỏ lý do cơ bản nhất. Đó là cánh cửa trung tâm chỉ có đệ tử mới được đi vào.
Sư huynh Vô Trần là quyền uy của phái Võ Đang chúng ta, nhưng cũng không thể gạt bỏ quy củ của tổ tông có phải không?
Nếu mỗi người đều có thể phá vỡ quy củ thì quy củ còn lập ra để làm gì. Nếu đều không tuân thủ quy củ, Phái Võ Đang chúng ta không thể tồn tại sừng sững mấy nghìn năm ở Trung Quốc.
Không có quy củ thôi.
Tống Thành Sơn khí thế lên.
- Đúng rồi, vừa rồi Lý sư thúc nói là Diệp sư thúc không lạy cánh cửa trung tâm, cũng không học qua tuyệt học của Võ Đang. Trước đó Diệp sư thúc đã lạy, nhưng muốn nói tuyệt học, nghe nói Diệp sư đệ thật đúng là đã học qua mấy chiêu,
Lúc này Trương Thiên Lâm lên tiếng.
- Đúng vậy sao, học mấy chiêu công phu mèo cào cũng có thể xưng là tuyệt học. Tuyệt học của phái Võ Đang chúng ta chẳng phải là thành rau xanh cây cải sao?
Tống Thành Sơn cười lạnh nói.
- Ha ha, Diệp Phàm tôi học mấy chiêu xiếc ảo thuật của Võ Đang. Mấy động tác này rất đẹp, nhưng chỉ mấy chiêu võ thuật đẹp mắt, như thế nào, ngồi ở vị trí kia muốn luận bàn một chút động tác võ thuật đẹp của núi Võ Đang Diệp Phàm tôi cũng có thể dùng mấy chiêu.
Diệp Phàm cố ý kích Tống Thành Sơn.
- Được, Tống Thành Sơn muốn cùng Diệp tiên sinh luận bàn mấy chiêu Thái cực của Võ Đang thì thế nào?
Đương nhiên, nếu Diệp tiên sinh chưa từng học, chắc chắn đã thấy mấy bà trên ti vi tập thái cực.
Thấy thế nào dùng thế đấy cũng được. dù sao đều là động tác võ thuật đẹp thôi.
Tống Thành Sơn quả nhiên trúng kế, hơn nữa, người này muốn mượn cơ hội đòi lại thể diện.
- Được, nhưng nếu Diệp Phàm tôi may mắn dùng động tác Thái Cực đẹp học trên ti vi thắng, có phải là có thể tiến vào Ảnh lâu không?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiền ngẫm cười nói.
- Nếu Diệp tiên sinh có thể thắng đối với việc cậu vào Ảnh lâu tôi không có ý kiến gì. Bởi vì cứ như vậy đã chứng minh cậu có tuyệt học của phái Võ Đang, có thể có tư cách tiến vào.
Nhưng nếu Diệp tiên sinh không thắng, có lẽ đến lúc đó nếu bị thương hoặc cái gì, cũng đừng tố cáo trước mặt Trương sư huynh là được.
Chúng ta một là một, tôi không muốn cùng Trương sư huynh không thoải mái. Cho nên, đã nói trước, sư phụ sư đệ sư bá ngồi ở đây có thể làm chứng có phải không?
Tống Thành Sơn nói nhìn Diệp Phàm.
- Đương nhiên, nếu Diệp tiên sinh sợ, hiện giờ rời khỏi còn kịp. nhưng xin mời cậu rời đi như vậy, sau này không cần đến nữa. Đối với một người như vậy, Trương sư huynh sẽ không đồng ý.
- Ha ha, cái gọi là che chắn của ngươi căn bản là quá yếu, chẳng có nhiều hiệu quả. Cách kiểu này đối phó với cao thủ công lực kém hơn ngươi một bậc thì còn được, còn đối phó với một cao thủ Hồn Ly Giai như Lô Định Tông thì không được. Người ta dùng nội công là có thể nhìn xuyên thấu những gì ngươi muốn che chắn.
Tam Hoá nói.
- Hồn Ly Cảnh, ông ta không phải là Niệm Khí cảnh giới hay sao?
Diệp Phàm giật mình.
- Ha ha, ngươi nghi ngờ nhãn quang của ta?
Tam Hoá cười nói.
- Vì sao ông ta lại phải lừa tôi?
Diệp Phàm “hừ” nói.
- Bởi vậy…mục đích vì sao ta lại muốn truyền cho ngươi pháp môn Thái Cực Phong giới, chính là bởi quan đạo hồng nhan này. Vốn là dựa theo quy luật bình thường mà nói.
Cho dù ngươi có thi triển Phong Giới Pháp như thế nào, chỉ cần công lực của đối phương cao hơn ngươi thì pháp môn Phong Giới của ngươi sẽ không có hiệu quả.
Đây chính là cơ sở của thực lực, tuy nhiên, Lô Định Tông bây giờ đã bị trọng thương, hơn nữa, hắn tồn tại con dơi của ngươi một chút nội công có ẩn chứa có suy nghĩ còn sót lại của hắn mà thôi.
Bọn ta gọi nó là Hồn Khí. Ý là nói nó có tinh thần và tư tưởng của con người, nội khí của linh hồn trong truyền thuyết, gọi tắt là “Hồn Khí”.
Vì vậy, dù là bản thể nguyên bản của hắn có đẳng cấp Hồn Ly Cảnh, nhưng bây giờ nhiều lắm là có thể thi triển hiệu quả tầng đầu của Niệm Khí Cảnh, nhưng không thể kéo dài.
Một khi sử dụng nhiều sức lực thì sẽ bị hôm mê. Vì thế về cơ bản tạm thời ngươi không thể đột phá đến Niệm Khí Cảnh.
Tuy nhiên, ta thấy ngươi có mấy cáo đan điền. Bây giờ đã đầy được hai cái. Lão phu sẽ tặng cho ngươi một ân tình, đó là thêm đầy vào cho ngươi một cái nữa.
Còn lại thì phải dựa vào bản thân ngươi. Một khi toàn bộ cái đan điền đã đầy, tuy cảnh giới của ngươi nhất thời chưa đạt đến Niệm Khí Giới, nhưng lượng công lực của ngươi cũng đã đủ.
Hơn nữa con dơi đặc biệt của ngươi, sau khi được ngươi luyện hoá cũng có thể tạo ra tác dụng triết xuất. Vì thế hoàn toàn có thể thi triển Thái Cực Phong Giới Pháp mà ta truyền cho ngươi.
Đến lúc đó ngươi muốn cho hắn biết thì hắn được biết. Không muốn để hắn biết thì chỉ cần một suy nghĩ là có thể khống chế được.
Sau khi Tam Hoá đại sư nói xong, Diệp Phàm cảm thấy một luồng lực mềm mại rất mạnh truyền đến.
Không lâu sau, cảm thấy đan điền thứ ba của mình được khai phá, 'Tử Cung huyệt' nằm ở vị trí tim đã nhận được năng lượng truyền đến như nước chảy từ con dơi.
Sau khi Diệp Phàm luyện thuật Cửu Cung Luyện Hồn bây giờ đã khai phá được đan điền, lấy Nê Hoàn Cung là Cửu Cung Chi Đạo.
Phía dưới còn có Tử Cung Huyệt nằm ở ngực. Lao Cung Huyệt ở trên bàn tay phải.
Thái Bạch Huyệt ở bàn chân. “Nhâm Mạch Huyệt” ở nam giới có tổng cộng huyệt đan điền.
Tính ra là có vị trí, chỉ có điều Nê Hoàn Cung là Diệp Phàm đã khai phá ra từ lâu. Là nơi con dơi ở trong cơ thể hắn, còn huyệt đan điền phía sau mới là Cửu Cung Niệm Hồn Thuật luyện ra.
Không lâu sau, cảm thấy Tử Cung Huyệt đã tràn đầy, còn luồng nội công mềm mại, ấm áp kia đã biến mất.
- Có phải cảm thấy nội công ta cho ngươi có chút kỳ lạ không?
Tam Hoá hỏi.
- Ừm, giống như nước vậy.
Diệp Phàm nói.
- Đúng thế, trong nội công ta cho ngươi là được dung luyện với Thuỷ khí mà ra. Nếu Mỹ Nhân Ngư cần thì ngươi có thể bổ sung cho nó một chút. Thực tế đừng có xem thường nhu khí này, nhu có thể khắc cương. Chỉ cần ngươi biết lợi dụng, có thể phát huy được hiệu quả mà ngươi không thể ngờ tới.
Tam Hoá nói.
- Ôi, còn thiếu tứ cung.
Diệp Phàm thở dài, hắn giở bài bi thương.
- Ha ha, đừng giả bộ đáng thương trước mặt ta. Vì bản thân ngươi, ngươi phải phấn đấu. Chỉ dựa vào người khác thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hơn nữa, trên đời này cũng chẳng có nhiều thứ tốt đẹp như thế cho ngươi. Huống chi, tuyệt đỉnh cao thủ đều là dựa vào bản thân ma luyện mà thành, chỉ dựa vào người khác thì chẳng thể trở thành tuyệt đỉnh cao thủ được.
Đấng nam nhi, nếu mà luyện thì phải đạt được tuyệt đỉnh, bằng không kiếp này ngươi chỉ có thể là một nhân vật tiểu lâu la mà thôi.
Thế thì Mỹ Nhân Ngư con gái ta đã nhìn nhầm.
Tam Hoá cười nói.
- Đúng rồi. Ảnh Lâu này là do tiền bối xây dựng nên. Ở trong đó nghe nói có rất nhiều bảo bối. Bây giờ tôi đang muốn một loại dược liệu có dinh dưỡng cao. Dùng để điều chế Sinh Mệnh Tiềm Lực Hoàn. Tiền bối có thể chỉ cho tôi được không, tôi sẽ trực tiếp đi lấy.
Diệp Phàm hỏi.
- Tiểu tử ngươi đúng là tham lam, nói thật với ngươi. Bên trong có rất nhiều thứ tốt. Khi xưa xây dựng Ảnh lầu này đã đặt vào bên trong, không dưới thứ. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, ngươi hoàn toàn có thể lấy được. Đã mấy nghìn năm rồi, bây giờ ít nhất cũng còn sót lại hơn thứ nữa.
Tam Hoá đại sư “hừ” nói.
- Là tôi lo lắng vào sẽ bị thương, dù sao tôi cũng còn phải chăm sóc Mỹ Nhân Ngư có phải không nào?
Diệp Phàm nói.
- Chàng thanh niên, ngươi đã thể hiện sự vô liêm sỉ của con người tới cực điểm rồi đấy. Khi con bài tình cảm không có tác dụng liền giở bài thân tình.
Tuy nhiên, ta muốn nói với ngươi là vô dụng thôi. Ban đầu khi xây dựng Ảnh Lâu này tuy là trên danh nghĩa là ta.
Nhưng thực ra là do Thái Cực Thất Đạo chúng ta khi đó cùng xây dựng. Từng người có thủ đoạn riêng, ngay cả ta cũng không rõ mấy sư huynh đó của ta đã dùng thủ đoạn gì.
Vì thế sau khi vào trong tính mạng tuỳ vào ý trời, phải nói là duyên phận. Ảnh Lâu này là dùng để rèn luyện người dũng cảm. Người nhát gan thì đừng có vào.
Tam Hoá châm biếm nói.
- Tiền bối, cứ nghe ông nói đến Thái Cực Thất Đạo, bọn họ rốt cuộc là thế nào, có thể nói một chút không, tôi rất hiếu kỳ?
Diệp Phàm hỏi.
- Khà khà, trong Thái Cực Thất Đạo, công lực của ta là yếu nhất.
Tam Hoá nói, Diệp Phàm chợt sợ hãi.
- Lợi hại như vậy sao?
Hắn trong lòng không khỏi kêu lên.
- Đương nhiên, khi đó Thái Cực Thất Đạo bọn ta…thôi, không nói nữa, đều đã qua mấy nghìn năm rồi, còn nói những cái đó thì có tác dụng gì, bọn họ đã qua đời lâu rồi.
Giọng nói của Tam Hoá có chút đau buồn.
- Không phải là có thể tái sinh sao? Bảy người lẽ nào chẳng có ai tái sinh thành công?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi cho rằng tái sinh dễ dàng như thế sao, ví dụ như đem ta ra mà nói, ta đã tái sinh thành công một lần.
Lần thứ hai thì thất bại. Tuổi thọ của con người dù sao cũng là có hạn. Ta đã là người của mấy nghìn năm trước, khi đó sau khi Toạ Hoá tái sinh trên người của một đạo sĩ.
Sau đó lợi dụng cơ thể của hắn lại sống được hơn năm. Có phải là lại phải tiến hành tái sinh lần thứ hai, thân thể tái sinh lần thứ nhất tuy cũng đã đạt đến Thoát Thần Cảnh.
Nhưng khi tiến hành tái sinh lần thứ hai thì yếu đi rất nhiều. Đó không phải là cơ thể của hắn yếu đi mà là năng lực này trong Hồn Khí của ta yếu đi.
Mỗi lần tái sinh sẽ yếu đi một lần. Cho nên, cao thủ mấy nghìn năm sau có thể tái sinh mấy chục lần về cơ bản không có nữa.
Rất khó có cao thủ nào tái sinh thành công được đến lần thứ ba, cho nên vì sao xã hội bây giờ ngươi không thể thấy được người tái sinh cổ đại, đây chính là hạn chế mà ông trời ban cho.
Nói khắc nghiệt thì thực tế cũng không phải vậy. Nếu tái sinh dễ dàng như thế thì xã hội bây giờ chẳng phải là toàn do người tái sinh khống chế hay sao?
Những cao thủ Thoát Thần Cảnh đó khi giơ tay, nhấc chân là có thể đánh đổ cả một tòa nhà cao tầng, tính tàn phá rất đáng sợ.
Vì thế ông trời đã ban cho Pháp môn này, nhưng cũng ban cho sự hạn chế tàn khốc. Mà hàng năm đến bây giờ cao thủ có thể xuất hiện không nhiều.
Cao thủ Thoát Thần Cảnh không nhiều như thế mà có thể xuất hiện vài người có thể chuyển sinh thì đã giỏi lắm rồi. năm nếu chuyển sinh đến bây giờ ít nhất cũng phải chuyển sang đến lần rồi.
Ngươi nói xem, có mấy người có thể hoàn thành được việc sinh tôn cho đến bây giờ. Mà năm nay cao thủ dạng như Thoát Thần Cảnh xuất hiện trong vòng rất ít, dùng lông phượng hoàng, sừng kỳ lân để so sánh cũng không bằng.
Vì thế bây giờ người chuyển sinh có thể xuất hiện bây giờ về cơ bản là không có khả năng.
Tam Hóa nói.
- Cũng đúng, điều kiện hạn chế quá nhiều.
Diệp Phàm nói, sau đó hỏi,
- Dương Đinh Thiên trưởng lão ở Tàng Thư Các hình như công lực rất cao, tiền bối có thể nhìn thấy được nội tình của ông ấy không?
- Ha ha, chờ đến khi ngươi có thể đánh bại được ông ta thì đương nhiên có thể hiểu được nội tình của ông ta rồi.
Tám Hóa cười không giải thích, khiến Diệp Phàm bực tức,
- Thực ra nếu ngươi muốn điều chế Sinh Mạng Tiềm Lực Hoàn thì ta cũng có thể cung cấp cho ngươi một vài manh mối.
Trước kia khi ngươi điều chế thuốc nhất định là đều dùng nội lực để trực tiếp nhào nhuyễn. Thực tế nếu có thể đổi sang dùng lò luyện chất lượng cực tốt, dùng cách luyện vật để luyện chế thì hiệu quả sẽ rất cao.
Thời cổ đại có rất nhiều người luyện đan, thực tế bọn họ đều là những người có thuật luyện vật nổi tiếng. Những người này vọng tưởng muốn luyện ra thuốc trường sinh bất tử, như thế đương nhiên chỉ có thể nói là mơ mộng mà thôi.
Trên đời này làm gì có thuốc trường sinh bất tử. Tuy nhiên, tuy không thể trường sinh bất tử nhưng lại có thể kéo dài được tuổi thọ.
Ở thời đại đó của bọn ta, có một loại đan dược, bọn ta gọi nó là “Cực Bảo Âm Dương Đan”, thuốc đó nếu có thể luyện vật thành công thì có thể kéo dài tuổi thọ của con người đến năm.
Đương nhiên cũng phải xem thể chất của người dùng thuốc. Thể chất tốt thì có thể đạt được, tuy nhiên, dù là thể chất kém một chút cũng có thể thúc đẩy tác dụng, sống thêm năm cũng không thành vấn đề. Lợi hại hơn nhiều Sinh Mệnh Tiềm Lực Hoàn của ngươi.
- Tiền bối có phương thuốc sao?
Diệp Phàm thiếu chút nữa thì mừng điên lên.
- Không có.
Tam Hóa nói rõ ràng.
- Không có thì còn nói làm quái gì.
Diệp Phàm tức giận, nói thô lỗ.
- Chẳng phải ta nói với ngươi có manh mối hay sao?
Tam Hóa nói.
- Nói nghe xem.
Diệp Phàm đã mất hứng, lời nói có chút lạnh nhạt.
- Hồng Đàm Cung thì có, cung đó là do Dược Thánh Ngu Thư khi đó xây dựng. Bà ta cũng là người của thời đại chúng ta khi đó, giỏi về điều chế các loại thuốc.
Đặc biệt nổi tiếng nhờ “Cực Bảo Âm Dương Đan”. Nghe nói trong Hồng Đàm Cung của bà ta có một tòa Đại Đỉnh giống như Thiên Bảo, gọi là “Hồng Bảo Thiên Vương Đỉnh”.
Đỉnh này cao đến hơn chục mét. Được luyện từ Hàn Sa lấy từ độ sâu năm, sáu nghìn mét dưới biển. Ngu Thư khi đó là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hơn nữa vì điều chế thuốc nên danh tiếng vô cùng.
Một lời của bà ta có thể mời đến vị cao thủ Thoát Thần Cảnh, hợp lực giúp bà ta đúc ra chiếc “Hồng Bảo Thiên Vương Đỉnh” cái thế đó.
Có lẽ cũng chỉ có bà ta có sức kêu gọi như thế. Thực ra rất nhiều cao thủ Thoát Thần Cảnh muốn đến, đều là vì có thể thấy được dung nhan của Ngu Thư.
Tam Hóa nói.
- Dù có đẹp thì giờ cũng chỉ là một bộ xương khô mà thôi, tuy nhiên, Hồng Đàm Cung đó ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã có chữ Đàm, nhất định là phải ở dưới nước. Vì thế tìm được Mỹ Nhân Ngư là việc rất quan trọng đối với ngươi.
Tam Hóa cười nói.
- Tôi cảm thấy hình như từng bước từng bước đang mắc vào bẫy của ông.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, nếu ngươi không tin thì có thể không đi. Ta không hề ép buộc ngươi đi, Hồng Đàm Cung ở Tàng Bắc. Cụ thể ở chỗ nào thì chắc chẳng có ai trên đời này biết được. Bằng không Hồng Đàm Cung sớm đã thành cái kho trống rỗng rồi.
Tam Hóa cười nói.