- Có gì không thể, chỉ cần Nhất Diệp sư thái chưa gặp ý trung nhân, nếu không, không cho bà hoàn tục bà vẫn muốn hoàn tục.
Xã hội hiện đại, hoàn tục cũng không phải chuyện lớn gì. Quay lại tự do thôi. Hơn nữa, tu hành quá nhiều khổ sở.
Sống cuộc sống cùng ý trung nhân, cuộc sống thật đẹp.
Lúc này, một giọng nói vang lên, tất nhiên là Phí Điệp Vũ bưng trà ra rồi. Cô nói xong những câu này còn nhìn nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, Điệp Vũ nói cũng có lý, chuyện thôi, chết cũng không thay lòng đổi dạ.
Phí Thanh Sơn có vẻ hiểu ra cười cười, đột nhiên hỏi
- Điệp Vũ, cháu tìm được chưa, nếu tìm được thì nói sớm ra một chút, tôi cũng tốt thu xếp cho cháu.
- Ông nội, ông lại thế nữa rồi, là cháu nói Nhất Diệp sư thái thôi, ông lại nói về cháu.
Phí Điệp Vũ nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, tay bưng trà cũng run run. Hơn nữa, ra vẻ trước khi đi còn cố tình liếc Diệp Phàm một cái. Hắn chỉ có thể cười khổ trong lòng, còn có thể làm thế nào?
Thời đại này thỉnh thoảng vẫn có vợ bé.
Diệp Phàm cũng có được khá nhiều tin tức từ phía Phí Thanh Sơn nhưng vẫn chưa đạt được mục đích. Hắn không khỏi có chút buồn bực rời khỏi nhà họ Phí.
- Diệp Phàm, dung dưỡng hoàn của cậu tốt lắm.
Cung Khai Hà nói. Diệp Phàm vừa mới vào tổng bộ đã nghe thấy ông ấy nói thế, bên cạnh còn có Kế Viễn và Ngô Quang Bảo ngồi đấy.
- Các anh đã thử qua rồi?
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Buổi sáng đã cho một đội viên thử qua, không ngờ nín thở trong nước chừng một ngày không cần đi lên cũng có thể được.
Nếu có thể sản xuất lượng lớn, đối với tổ chúng ta chắc chắn là việc tốt.
Nghĩ lại, nếu rơi xuống biển chỉ cần nuốt viên này, không cần mang theo bình dưỡng khí không phải là giảm bớt nhiều lắm sao.
Hơn nữa, trong chiến đấu, nếu gặp đối thủ mạnh mẽ đánh trong sông cũng có thể tiếp tục. Thật sự như cá gặp nước.
Kế Vĩnh Viễn cười tủm tỉm.
Ngô Quang Bảo ngồi bên cạnh nhìn Diệp Phàm như một cô gái.
- Tổ trưởng Ngô, đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi không phải một cô gái.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Cậu đương nhiên không phải là một cô gái, tổ chúng tôi hi vọng cậu có thể cung cấp một trăm viên dung dưỡng hoàn để chúng tôi nghiên cứu.
Tuy nói viên thuốc này phải cao thủ mới có thể chế tạo ra nhưng tôi nghĩ, chúng ta nghiên cứu cũng có thể cải tiến một chút.
Ví dụ như, có thể sản xuất ra viên thuốc có thể giúp người ta ở trong nước mấy tiếng có phải không?
Ngô Quang Bảo vừa nói xong Diệp Phàm thiếu chút nữa té xỉu.
- Một trăm viên, anh nghĩ tôi và anh là người sản xuất có phải không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, đều là vì quốc gia thôi. Thuốc này cậu giữ cũng không có tác dụng nhiều lắm có phải không? Không bằng hiến cho nhà nước để nghiên cứu.
Cung Khai Hà nói.
- Chỉ còn ba viên, tôi giữ lại một viên, các anh đem đi nhiều nhất là hai viên.
Diệp Phàm nói.
- Sao có thể?
Cung Khai Hà mặt trầm xuống.
- Thật sự là như vậy, vốn ta còn muốn dùng nó để phối chế sinh mệnh tiềm lực hoàn. Cái này cũng bị nhỡ.
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu là tổ viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Là một trong những ủy viên Đảng ủy tổ, là một lãnh đạo của tổ.
Cậu phải có giác ngộ tư tưởng chính trị cao. Đây không riêng gì chuyện mấy viên thuốc, đây là liên quan đến quốc phòng của đất nước, liên quan đến…
Kế Vĩnh Viễn bắt đầu bài giải tư tưởng.
- Liên quan đến gì cũng không biết, tôi thật sự không có thì làm sao bây giờ?
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn.
- Thật sự là không có?
Cung Khai Hà thật ra sửng sốt, nhìn qua không giống như hắn nói dối.
- Vốn có hơn ba mươi viên, tôi đã thử hai viên, sau đó cho người khác dùng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, tại sao có thể loạn cho người ta dùng, việc này rất đáng tiếc.
Ngô Quang Bảo thiếu chút nữa hét lên.
- Các vị lãnh đạo, có một câu tôi muốn nói rõ, thuốc này vôn là tôi làm ra, là tài sản riêng của tôi.
Có thể đưa mấy viên cho các anh nghiên cứu là thái độ không tổi rồi. Nếu thật sự các anh ép tôi, thì hai viên này miễn đi.
Không phải Diệp Phàm tôi không yêu nước, nói thật thì các anh không tin. Đây chính là thuốc do các cao thủ thời xưa chế tạo ra, không phải chúng ta có thể làm ra được.
Nếu không, tôi cũng chế tạo ra một trăm nghìn viên có phải tốt không. Hơn nữa, các anh thấy khi nào thì Diệp Phàm tôi không phóng khoáng như vậy.
Hơn nữa, lần này tổ cũng giúp tôi, còn lãng phí của tổ mấy viên đạn đạo. Có thể có thứ tốt tôi đều đã giữ.
Ví dụ như, trùng bảo kia đã để Đường Thành ăn.
Diệp Phàm nói.
- Hiệu quả thế nào?
Cung Khai Hà hứng thú.
- Đường Thành hiện giờ đã là cao đẳng bát đẳng đỉnh giai. Hoàn toàn phù hợp để đảm nhiệm huấn luyện viên.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, chuyện này cậu xử lý rất tốt.
Cung Khai Hà gật gật đầu
- Nhưng, hỏi cậu một câu, vậy mười viên kia của cậu rốt cuộc cho ai dùng?
- Nói thì buồn cười, không ngờ dùng để ấp rắn.
Diệp Phàm cười nói.
- Ấp rắn, sao lại dùng lãng phí như vậy?
Ngô Quang Bảo hình như bị người khác đấm một quyền, kêu lên.
- Đây cũng không phải là rắn bình thường…
Diệp Phàm cũng không nói khoác, kể lại chuyện một lần.
- Nhanh, tôi với cậu về đó.
Ngô Quang Bảo không thể nhịn nổi.
- Để làm gì?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngô Quang Bảo.
- Lấy về tổ nghiên cứu một chút, đây chính là con rắn từ mấy nghìn năm trước, tôi muốn nghiên cứu một chút. Con rắn này dù không phải vật của Vũ Vương, nhưng con rắn này ý nghĩa quá lớn, là rắn thời cổ đại.
Ngô Quang Bảo nói.
- Dù là vật yêu quý của Vũ Vương thì liên quan gì đến anh, con rắn kia là của tôi.
Diệp Phàm tức giận, giọng rất nặng.
- Ư, ngại qua, nhất thời quên mất.
Ngô Quang Bảo vuốt vuốt đầu, nhưng ánh mắt nhìn Cung Khai Hà chớp.
- Diệp Phàm, việc này…
Cung Khai Hà vừa nói hai chữ, Diệp Phàm đã hừ nói
- Không thể nào, đây không thể mượn, ai cũng không thể.
- Ôi, tính rồi, không phải là một con rắn thôi sao?
Cung Khai Hà gật đầu bất đắc dĩ, sau đó nói
- Rắn này cũng thật đúng là lợi hại, không ngờ lãng phí nhiều dung dưỡng hoàn như vậy mới nở ra. Nhưng có lẽ nhất thời cũng chưa hết đi?
- Việc này đương nhiên, vỏ trứng còn rất nhiều dinh dưỡng, chất lỏng màu vàng.
Diệp phàm đáp.
- Chất lỏng đâu?
Cung Khai Hà hỏi.
- Đã để Xa Thiên ăn.
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.
- Bẩn như vậy Xa Thiên cũng ăn, thật là.
Kế Vĩnh Viễn thiếu chút nữa muốn nôn. Ngô Quang Bảo cũng không khác gì.
- Có gì, đều là hàng tốt, Xa Thiên ăn xong đã thành bán tiên thiên rồi.
Diệp Phàm cười đắc ý.
- Xa Thiên đã thành cao thủ bán tiên thiên rồi?
Cung Khai Hà có chút chấn kinh.
- Đương nhiên, chính là vỏ trứng rắn còn lại tạo nên.
Diệp Phàm cười nói, phải đùa với ba lão già này một chút.
- Xa Thiên đã bán tiên thiên, vậy cậu cố lên.
Cung Khai Hà giọng thành thật.
- Y còn kém xa.
Diệp Phàm thốt ra.
- Kém xa, ý của cậu là muốn…
Kế Viễn nhíu mày nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, việc này, tôi so ra lợi hại hơn bán tiên thiên. Không Trạch Bản Tú không phải là đối thủ của tôi có phải không?
Diệp Phàm cả kinh, thầm nói, chút nữa thì lộ rồi, nói lời giảng hòa.
- Hả, có phải là cậu đột phá rồi không?
Đôi mắt thần của Cung Khai Hà cũng không dễ lừa, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười thần bí.
- Thực đột phá đến tiên thiên?
Kế Vĩnh Viễn không khỏi đứng lên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Xem là như vậy.
Diệp Phàm nhún vai.
- Chẳng trách cậu đắc ý như thế.
Cung Khai Hà hừ một tiếng sau đó cười nói
- Lão Kế, mang đến mấy bình rượu, chúng ta chúc mừng tổ chúng ta có cao thủ Tiên thiên, việc đại hỉ rồi.
- Đúng vậy Lão Cung, tôi nghĩ chúng ta còn phải chờ nhiều năm nữa, không thể tưởng tượng được Diệp Phàm đã thực hiện được giấc mơ của chúng ta. Tổ chúng ta thực lực tiến thêm một bước nữa. Diệp Phàm, bước tiếp theo có phải là giúp đồng chí Xa Nhất Đao, hai cha con cùng Bán tiên thiên.
Mắt Kế Vĩnh Viễn hơi ướt.
- Lão Lý, ông thấy không, con nuôi của ông đúng là người tốt, hắn lớn dần lên, hắn đã sắp thành cây đại thụ che trời của tổ đặc nhiệm A chúng ta rồi.
Cung Khai Hà cũng vậy, rất xúc động.
Diệp Phàm uống say sau đó quay về Hồng Diệp Bảo.
- Thủ trưởng, Diệp Phàm đột phá đến Tiên thiên, tổ chúng ta đề nghị…
Giọng Cung Khai Hà cung kính.
- Thời cơ vẫn chưa chín mồi, chờ một chút.
Giọng nói đáp lại.
- Biết rồi.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiên túc cúp điện thoại.
- Cấp trên nói sao?
Kế Vĩnh Viễn vẻ mặt nghiêm túc chờ.
- Còn phải từ từ.
Cung Khai Hà có chút mất mát.
- Ôi, tục cũ, tục cũ rồi.
Kế Vĩnh Viễn thở dài.
- Đúng vậy, chúng ta đều đang theo một truyền thống. Đã không có kết cấu chẳng phải là tự do sao.
Đương nhiên, kết cấu này đôi khi cũng thành gôm cùm. Tôi và ông đều không có cách nào tránh, thuận theo tự nhiên đi.
Nhưng, cấp trên hẳn có lo lắng của mình. Chúng ta ở góc độ không giống họ. Ở góc độ của Tổ đặc nhiệm A chúng ta hi vọng được thông qua.
Nhưng cấp trên lại lo lắng toàn bộ, chúng ta phải hiểu.
Cung Khai Hà nó, ông ấy nói những câu này thấy không đủ lo lắng.
Trong nháy mắt tết nguyên đán năm 2007 đã đến rồi.
Diệp Phàm trở lại Tập đoàn Hoành Không cùng mọi người ăn tết. Lúc này Diệp Phàm là lãnh đạo hai địa khu, dẫn theo các nhân viên đến thăm các gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Đương nhiên, tiền lì xì cũng không thiếu.
Ngày 3 tháng giêng.
Lam Tồn Quân tức giận gọi điện thoại đến
- Anh Diệp, hai chúng ta đều bị Dương Chí Thăng cho chơi xỏ.
- Chơi xỏ, ông ta làm thế nào?
Diệp Phàm hỏi
- Mấy hôm trước anh không ở Tập đoàn Hoành Không, tôi cũng có việc xin phép về một chuyến, sau lại ăn tết nên nghỉ vài ngày.
Vợ tôi nói là muốn có thế giới riêng, không ngờ dành lấy điện thoại của tôi. Không có cách nào, tôi cũng ít về nên nghe theo cô ấy.
Hôm nay vừa mở điện thoại mới thấy Bí thư gọi nhiều cuộc, vừa hỏi mới biết xảy ra việc lớn.
Lam Tồn Quân nói.
- Việc lớn.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Việc tranh cãi của Diệp Phàm và đồng chí Chí Thăng vẫn chưa kết thúc, đồng chí Chí Thăng muốn mượn ưu thế của Hoành Không để phát triển thành phố Hạng Nam.
Nhưng Diệp Phàm chính là không muốn để gã nhúng tay vào. Cho nên mới đề xuất Lam Tồn Quân. Kiến nghị này nhất định khiến cho đồng chí Dương Chí Thăng không thoải mái trong lòng.
Nhưng kiến nghị của Diệp Phàm người ta lại hợp tình hợp lý, về điểm này đồng chí Chí Thăng không thể phản đối được.
Một Bí thư lo việc của người khác như ngươi thì mãi không thể sánh được với Lam Tồn Quân có phải không nào.
Diệp Phàm biết, Ủy ban nhân dân tỉnh nhất định sẽ đồng ý. Bởi vì chúng ta đã cưỡng ép hắn một cách vô lý.
Nếu ngay cả điểm này cũng không đồng ý thì có lẽ đồng chí này thực sự sẽ phát điên lên. Đến khi đó phải làm thế nào thì tôi cũng có chút lo lắng.
Chủ tịch Khúc nói.
- Đúng vậy, Tập đoàn Hoành Không không thể thiếu Diệp Phàm. Nếu hắn từ bỏ tất cả thì việc khởi quật của Tập đoàn Hoành Không sẽ trở thành bọt nước.
Trong việc này Diệp Phàm là người dẫn đầu không thể thay thế.
Nhìn chung trong toàn tỉnh, còn có ai có khí phách gánh trên vai trách nhiệm đưa Hoành Không đi ra khỏi khó khăn như thế.
Thực ra, Tỉnh ủy quyết định như thế cũng khiến cho tôi lo lắng. Cũng không hiểu Tỉnh ủy nghĩ thế nào, sự thiên vị lần này quá rõ ràng.
Đương nhiên, có lẽ tỉnh ủy có sự tính toán của Tỉnh ủy. Góc độ của họ không giống với Diệp Phàm.
Đối với Tỉnh ủy mà nói, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Hoành Không có thể phát triển Tỉnh ủy sẽ vui, thành phố Hạng Nam có thể phát triển thì Tỉnh ủy cũng vui, tốt nhất là cùng phát triển.
Còn Diệp Phàm cần chỉ là sự phát triển của Hoành Không, bởi vì, căn cây nào rào cây đấy. Từ vị trí của Diệp Phàm mà nói, hắn chẳng làm sai điều gì.
Mà nhìn từ góc độ của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân cũng không sai. Chỉ là trong lòng Diệp Phàm nhất định có ấm ức.
Hy vọng hắn có thể nhanh chóng giải toả ấm ức đó, không thì rất không tốt.
Thái Cường nói.
- Ừm, tôi cũng lo lắng như thế. Đồng chí Chí Hoà cũng đã nói qua với tôi, khi bắt đầu tôi cũng có chút nghĩ không thông.
Tuy nhiên. Bây giờ đã thông rồi. Ha ha. Tin là Diệp Phàm sẽ không “nhỏ nhen” như thế, tuy có lúc tính cách của đồng chí này rất nóng.
Nhưng đây cũng là ưu điểm của cá nhân cậu ta mà. Tập đoàn Hoành Không lớn như thế, không có khí phách thì làm sao dẫn dắt được.
Chủ tịch Khúc cười nói.
- Bảo đồng chí Lam Tồn Quân đích thân dẫn dắt đưa xã, thị trấn phối hợp cùng với đại quy hoạch của Tập đoàn Hoành Không cùng phát triển?
Yêu cầu này thật vô lý. Chủ tịch thành phố Lam chủ trì công việc của toàn thành phố, làm sao có thể chuyên quản việc của xã, trấn được.
Thành phố Hạng Nam chúng ta có đến gần xã, trấn. Không thể để mất dưa hấu mà nhặt hạt vừng được.
Phó Bí thư Thành phố Hạng Nam Thái Trung Thiên nhíu mày nói.
- Ừm, hơn nữa đồng chí Tồn Quân hiện đang học tại trưởng Trung ương Đảng. Cũng phải mất mấy tháng, đâu có thể nói về là về được. Tập đoàn Hoành Không có lẽ cũng đã biết điều đó, lại còn đưa ra yêu cầu như thế. Đúng là không hợp lý. Bọn họ đang muốn làm gì thế? Rõ ràng biết không thể mà vẫn làm. Đơn giản là làm bừa mà thôi.
Dương Chí Thăng “hừ” nói.
- Nhưng Uỷ ban nhân dân tỉnh đã đồng ý với kiến nghị của Tập đoàn Hoành Không rồi, thực ra tôi thấy đó chính là kiến nghị của đồng chí Diệp Phàm thôi. Tập đoàn Hoành Không bây giờ, Diệp Phàm một tay nắm Đảng chính, còn ai có thể đưa ra phản đối. Căn bản hắn sắp trở thành một Bá Vương rồi.
Thái Trung Thiên “hừ” nói.
Trước kia khi Cái Thiệu Trung còn tại vị Thái Trung Thiên xì hơi cũng chẳng dám, bởi vì Cái Thiệu Trung thế quá mạnh.
Còn Lam Tồn Quân là Bí thư, thời gian khi đó đương nhiên tâm tư của Thái Trung Thiên cũng đã lung lay, cũng đã đi vận động.
Tuy nhiên. Cuối cùng cũng không được. Mà khi đó có thể phát ra những lời bất đồng ở tỉnh chỉ có Thái Trung Thiên.
Vì thế, Thái Trung Thiên và Lam Tồn Quân nói rõ ra thì cũng là đối thủ của nhau. Bây giờ Dương chí Thắng xuống, Thái Trung Thiên hy vọng phá vỡ được.
Người này đương nhiên nhiên không lựa chọn hợp tác cùng Lam Tồn Quân. Bởi vì Thái Trung Thiên cũng biết qua một chút về quan hệ giữa Dương Chí Thăng và Ninh Chí Hoà.
Cho nên Dương Chí Thăng xuống không được bao lâu, Thái Trung Thiên lựa chọn hợp tác với bọn họ cùng kiềm chế Lam Tồn Quân. Cũng là để có thể lấy lại thể diện trước kia đã mất.
Bằng không, mấy ngày Lam Tồn Quân trở về thì Dương Chí Thăng cũng không thể thuận lợi làm những việc như thế.
- Việc này tôi sẽ đề nghị với Uỷ ban nhân dân tỉnh rồi nói.
Dương Chí Thăng nói rồi nhấc điện thoại cố định trên bàn làm việc gọi cho Chủ tịch Khúc.
Không lâu sau cúp máy, sắc mặt có chút trầm xuống.
- Thế nào rồi?
Thái Trung Thiên hỏi.
- Chủ tịch Khúc nói việc huấn luyện của đồng chí Lam Tồn Quân không hề đặc biệt quan trọng, có thể kết thúc trở về chủ trì thành phố phối hợp công tác với Tập đoàn Hoành Không trước. Công việc của toàn thành phố anh ta phải nắm được, nhưng trọng tâm là xã, thị trấn.
Dương Chí Thăng có chút bực bội.
- Chủ tịch Khúc rõ ràng là thiên vị Diệp Phàm rồi.
Thái Trung Thiên nói.
- Ông ấy thiên vị Diệp Phàm, cho rằng Diệp Phàm chính là cứu thế của Tập đoàn Hoành Không. Trái đất này tôi thấy vắng ai nó cũng vẫn quay.
Mình Diệp Phàm thì có thể xoay chuyển Hoành Không rồi, đó là vì chính sách của cấp trên ủng hộ, bên dưới thì có những đồng chí bao bọc, nếu không, Diệp Phàm thì có khả năng gì chứ?
Việc này rõ ràng là thần tượng hoá thôi. Trên đời này là gì có thần, chỉ có người thôi.
Dương Chí Thăng tức giận.
Nghĩ đến hôm mất mặt ở nhà của Ninh Chí Hoà, lửa trong lồng ngực của Dương Chí Thăng càng lúc càng dâng trào lên.
- Cứ nói là trường Đảng không cho người về là được. Xem Diệp Phàm hắn còn có cách gì.
Thái Trung Thiên “hừ” nói.
- Không được. Chủ tịch Khúc đã ra lệnh rồi. Nói, nếu đồng chí Tồn Quân không trở về, nếu để việc của xã, trấn thất bại thì trách nhiệm thuộc về thành phố Hạng Nam chúng ta. Việc này là thế nào chứ. Áp đặt.
Sắc mặt Dương Chí Thăng bắt đầu xám đen.
- Hay là phản ánh với Bí thư Ninh?
Thái Trung Thiên nói.
- Một việc nhỏ này mà phiền đến anh ấy, không ổn. Được rồi, để tôi giải quyết.
Dương Chí Thăng khoát tay.
- Bí thư Ninh, ngày mai Tập đoàn Hoành Không sẽ sửa lại một chút bản quy hoạch, mà vị trí của xã, trấn đưa vào càng cần phải cao.
Mà Diệp Phàm còn đích thân dẫn nhân viên đi đến từng xã, trấn, thanh thế tạo ra rất cao.
Hơn nữa, một lần nữa quy hoạch lại mạng lưới điểm du lịch, khai thác chủ yếu dựa vào xã, trấn này.
Hơn nữa, việc kết hợp quy hoạch xã, thị trấn với thành phố Hạng Nam rất tốt. Tập đoàn Hoành Không giống như con đại mã kéo ở phía trước. Thành phố Hạng Nam giống như chiếc xe.
Xem ra, khả năng của đồng chí Diệp Phàm quả là không nhỏ. Không hề có những lời oán hận, để hưởng ứng quy hoạch của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân còn đích thân thực hiện.
Chánh Văn phòng Tỉnh uỷ Đỗ Kiếm vừa vào phòng làm việc của Ninh Chí Hoà lền cười nói.
- Nhìn thì là như thế.
Ninh Chí Hoà cười nhạt.
- Bí thư Ninh, quyết định của chúng ta có phải là hơi quá không?
Đỗ Kiếm hỏi.
- Quá, không quá, không quá. Còn phải tăng lên cơ, đồng chí Diệp Phàm đã có lòng muốn đưa thành phố Hạng Nam phát triển, tỉnh uỷ chúng ta đương nhiên phải ra sức ủng hộ. Tôi còn hối hận lúc trước số lượng xã, trấn còn quá ít. Đáng nhẽ phải thêm vào mấy huyện lân cận thành phố Hạng Nam nữa mới phải.
Ninh Chí Hoà cười ha hả.
Đỗ Kiếm vừa nghe chợt thở một hơi, cười nói:
- Bí thư Ninh chi bằng phân cho Diệp Phàm quản lý toàn bộ thành phố Hạng Nam. Dù sao Điền Nam bên đó cũng đã có tiền lệ rồi, cũng không kém thành phố Hạng Nam.
- Nếu đồng chí Diệp Phàm có năng lực, tôi giơ hai tay tán thành.
Ninh Chí Hoà cười nói lạnh nhặt.
Lão nhìn Đỗ Kiếm, cười nói,
- Hay là anh thay mặt tỉnh uỷ đi Hoành Không một chuyến, xem xem việc thực thi quy hoạch của bọn họ thế nào, tránh sai sót. Đặc biệt là xã, trấn đó nhé. Tôi vẫn muốn xem xem, đồng chí Diệp Phàm có thực sự hay không.
- Thực sự phải đi hả?
Đỗ Kiếm hỏi.
- Đương nhiên, ngày mai anh đi đi.
Ninh Chí Hoà nói.
- Chánh Văn phòng Đỗ Kiếm đến làm gì?
Nghe báo cáo của Khổng Ý Hùng, Diệp Phàm lắc lắc chiếc ghế.
- Không rõ, hình như là nhận sự uỷ thác của tỉnh uỷ đi thị sát.
Khổng Ý Hùng nói.
- Còn có ý khác nữa, Ý Hùng, anh nói xem ông ta xuống làm gì?
Diệp Phàm cười bí hiểm.
- xã, thị trấn.
Khổng Ý Hùng cũng nghĩ tới và thốt ra.
- Ừm, nếu tỉnh đã như thế thì chúng ta không thể chậm trễ được. Vận động, tất cả hành động. Hơn nữa phải nhanh chóng, lập tức khởi công điểm du lịch.
Diệp Phàm nói.
- Tiền ở đâu? Có phải trích một phần trong vốn đầu tư về du lịch của Tài vụ Tập đoàn hay không?
Khổng Ý Hùng hỏi.
- Ha ha, chúng ta hết tiền rồi.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Không có tiền, tài khoản hình như cũng chỉ còn có mười mấy tỷ tiền mặt.
Khổng Y Hùng có chút không hiểu.
- Ha ha, ngày mai bảo đồng chí Vân Lượng phụ trách mảng du lịch chuẩn bị bổ sung thêm một ít. Khi Chánh Văn phòng Đỗ xuống nhất định sẽ đi xuống xã, trấn kia. Đến lúc đó bảo đồng chí Vân Lượng kêu cho thảm một chút. Ít nhất phải lập tức phải lấy được tỷ của Tỉnh về mới được. Thần tài đến chúng ta không “kêu” không được.
Diệp Phàm cười nói.
- Diệu kế, đúng là thần tài đến rồi.
Khổng Ý Hùng cười.
Ngũ Vân Lượng đem người làm tăng ca cả đêm một số thứ.
Hơn giờ trưa ngày hôm sau xe của Chánh Văn phòng Đỗ mới đến trước cửa tổng bộ của Tập đoàn Hoành Không. Diệp Phàm dẫn Ban Chấp hành Đảng uỷ ra nghênh đón.
- Ừm, một cảnh tượng phồn vinh, rất tốt.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Đỗ Kiếm khẳng định.
- Cũng còn hơi lộn xộn một chút, vốn là nghe nói Chánh Văn phòng Đỗ xuống muốn nghỉ thi công một ngày. Tuy nhiên, việc xây dựng này không thể trì hoãn được, mong Chánh Văn phòng Đỗ lượng thứ. Làm xây dựng thì phải thế, khó tránh khỏi sự bẩn thỉu, lộn xộn.
Diệp Phàm cười nói.
- Không sao, cũng là yêu cầu của việc xây dựng mà. Không lộn xộn, bẩn thỉu thì làm sao có được quy hoạch của Hoành Không ngày mai.
Đỗ Kiếm cười nói.
Sau khi ăn cơm xong nghỉ ngơi đến giờ, Diệp Phàm đến nhà khách Hoành Không mời Chánh Văn phòng Đỗ đến phòng họp, ý là đến nghe báo cáo.
- Hôm nay chúng ta thay đổi đi dạo các nơi trước đã, sau đó mới nghe báo cáo thì thế nào? Như thế cũng có thể để tôi hiểu được tình hình xây dựng các nơi trước đã.
Nói thật, đối với đại quy hoạch của các cậu tôi thấy cũng kêu lắm, nhưng không biết tình hình cụ thể thế nào.
Hôm nay xuống là muốn thực địa một chút.
Đỗ Kiếm cười nói.
- Vậy được, anh sắp xếp như thế nào thì chúng tôi sẽ làm như vậy.
Diệp Phàm gật đầu nói, sau đó cùng với cấp dưới đi theo Đỗ Kiếm ra ngoài.