- Tôi cũng bực mình, theo lý mà nói làm như thế thì anh ta phải biết điều mới phải, đằng này lại không mang về.
Lẽ nào vấn đề của 6 xã, trấn lại chuẩn bị quy thành một thì mặt mũi nào nữa phải không nào? Tôi thấy phần thắng của lão ta cũng chẳng lớn.
Nhìn từ phía Ủy ban nhân dân tỉnh, Chủ tịch Khúc chắc sẽ ủng hộ Tập đoàn Hoành Không chúng tôi. Còn Bí thư Ninh có lẽ cũng khó giải quyết việc này. Có lẽ ông ta sẽ thể hiện thái độ trung hòa. Không giúp bên nào cả.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không thể tự tay tát vào mặt mình được. Vấn đề của huyện Hoàng Cương sớm đã hình thành văn bản chính thức rồi, bọn họ muốn thay đổi thì phải thay đổi quyết định của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh.
Ở điểm này phần thắng của Dương Chí Thăng dường như bằng không. Còn Trạm biến áp Hoành Không chuyển đi cũng chỉ là một lợi thế trong đàm phán giữa Dương Chí Thăng và anh mà thôi.
Tôi thấy, ông ta nói muốn lập tức chuyển đi, trên thực tế chỉ là tháo thiết bị ra đặt xuống đất, thiết bị lắp đặt vẫn chưa hề khởi động.
Ông ta đang quan sát, chờ anh đến cầu cứu ông ta. Tuy nhiên, bây giờ lợi thế đó không còn nữa. Ngược lại lại bị anh nắm lấy cơ hội phản đòn lại.
Tối qua Bí thư Dương của chúng ta có lẽ đã bực tức gần chết.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Từ rước lấy thôi.
Diệp Phàm “hừ” nói.
Mấy ngày trôi qua, trên tỉnh không có động tĩnh gì, Diệp Phàm cũng giả vờ như không biết. Lúc rảnh thì luyện quyền cước cùng với bốn người bạn. Ban ngày thì đến công trường.
Năm ngày sau, bốn người bạn ra về. Ninh Chí Hòa mời bọn họ lên tỉnh chơi một thời gian, Ngư Quốc Chương nói là không rảnh, phải về.
Ngày 15 tháng giêng, Chủ nhiệm Phòng Tài chính Tập đoàn Tô Học Bá vội vàng vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Diệp tổng, tỉnh đồng ý cấp cho giai đoạn đầu xây dựng của huyện Hoàng Cương một tỷ, nói là mùng 1 sẽ chuyển xuống, cho đến giờ vãn chưa có động tĩnh gì cả.
Tô Học Bá nói.
- Cậu đã giục hỏi qua chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Hỏi rồi. Người phụ trách Phòng Tài chính tỉnh nói là việc này cấp trên vẫn chưa phê chuẩn. Bị tắc ở Ủy ban nhân dân tỉnh.
Tô Học Bá nói.
- Tôi hỏi lại đã rồi tính.
Diệp Phàm nói rồi nhấc điện thoại lên gọi cho Chủ tịch Khúc hỏi về việc này.
- Ha ha, vội gì chứ, thời gian này trên tỉnh cũng khó khăn. Đây không phải là 1, 2 triệu mà là 100 triệu.
Cậu phải kiên nhẫn một chút, cứ mượn ở chỗ nào đó dùng tạm đi. Tập đoàn Hoa Tinh của Mỹ chẳng phải đã đầu tư vào mảng du lịch của tập đoàn các cậu mấy tỷ đó sao.
Số tiền này chẳng phải ngay lập tức đã dùng hết rồi đấy chứ. Tạm chuyển qua một ít để dùng đi, một khi ở đây chúng tôi bớt khó khăn một chút thì sẽ cấp xuống ngay.
Chủ tịch Khúc cười nói.
- Thế lúc nào thì có thể cấp xuống được?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này cũng khó nói, quan trọng là liên quan đến số tiền lớn như vậy thì phải chờ thông báo trên Hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy một chút. Tuy chỉ là thông qua nhưng vẫn phải làm theo trình tự phải không nào?
Chủ tịch Khúc nói.
- Vẫn chưa thông báo cáo lên trên sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Gửi lên rồi, tuy nhiên, Tỉnh ủy có sự lo lắng của tỉnh ủy mà. Hay là nếu cậu thực sự lo lắng thì có thể đi hỏi Bí thư Ninh.
Có thể kiến nghị sớm đưa việc của Hoành Không các cậu ra thảo luận ở Hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy mà. Một khi đưa ra, tôi sẽ ủng hộ các cậu có phải không nào?
Chủ tịch Khúc ra vẻ, Diệp Phàm vừa nghe liền uy nghĩ một chút.
Dường như Khúc đại lão đang nhắc nhở mình, khoản tiền này bị dừng lại bởi người nào đó.
- Đây có phải chính là nghệ thuật làm lãnh đạo hay không?
Diệp Phàm “hừ” nói.
- Không thể nói như vậy được, ai cũng có việc mà có phải không nào? Cậu phải thông cảm với khó khăn của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh. Toàn tỉnh rộng như thế. Việc nhiều hơn nhiều so với chút việc đó của Tập đoàn Hoành Không các cậu.
Chủ tịch Khúc cười nói.
- Tôi biết rồi Chủ tịch Khúc.
Diệp Phàm tức giận định cúp điện thoại.
- Từ đã. Đồng chí này đúng là khẳng khái. Còn có một việc tôi muốn nói với cậu, có lẽ Hội nghị Thường vụ Tỉnh sẽ cùng bàn bạc cùng với việc của Tập đoàn Hoành Không các cậu.
Chủ tịch Khúc nói.
- Còn có việc gì mà cùng xem xét?
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Đó là vấn đề của 6 xã, thị trấn. Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân cũng đã xem qua báo cáo rồi. Cảm thấy thành phố Hạng Nam người ta nói cũng có lỹ phải không nào? Tập đoàn Hoành Không muốn mở rộng phát triển, nhưng cũng không thể làm mất đi thành phố Hạng Nam của người ta phải không nào? Đối với tỉnh ủy mà nói, lòng hay mu bàn tay cũng đều là thịt mà.
Chủ tịch Khúc nói, thái độ dường như có chút thay đổi.
- Đây chẳng phải là việc mà Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đã gửi công văn xuống rồi sao? không thể trong 2, 3 ngày đã thay đổi được, thế chẳng phải là trò đùa sao?
Diệp Phàm càng tức giận.
- Đồng chí Diệp Phàm. Thời đại thay đổi thì cần phải thay đổi.
Mấy tháng trước là mấy tháng trước, bây giờ là bây giờ. Tình thế bây giờ đã thay đổi, Tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh đương nhiên cũng phải xem xét lại có phải thế không nào?
Có những việc, không thể cứ cứng nhắc không thay đổi được. Ngay cả phạm nhân tử hình trong tình hình đặc biệt cũng có thể sửa đổi bản án có phải không nào?
Nói chi đến việc quy hoạch hoặc phương án phải không?
Chủ tịch Khúc nói.
- Ý của Chủ tịch Khúc là khả năng thay đổi rất lớn?
Diệp Phàm nói.
- Việc này cũng khó nói, trước khi vẫn chưa thảo luận tôi cũng không thể nói được gì. Hơn nữa việc lớn như vậy cá nhân tôi cũng không làm chủ được. Còn phải xem kết quả trao đổi của các đồng chí nữa.
Chủ tịch Khúc nói.
Không ngờ sự tình phát triển rất nhanh.
Chỉ chiều ngày hôm sau văn bản đã được đưa xuống đến Tập đoàn Hoành Không. Khổng Ý Hùng lập tức đưa văn bản đến phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Bọn họ làm cái gì thế, nói thay đổi là thay đổi, hơn nữa, trước đó không hề có phong thanh gì.
Khổng Ý Hùng cầm văn bản thở phì phò nói.
Diệp Phàm nhận lấy rồi xem qua, sắc mặt chợt thay đổi.
- Diệp tổng, anh xem, không chỉ đem trả 6 xã, trấn: trấn Triệu Đức, xã Ninh Thủy, thị trấn Khanh Đầu, thị trấn Mã Lương, xã Mộc Vận, thị trấn Đàm Tây cho thành phố Hạng Nam.
Hơn nữa, lại cũng đem 6 huyện, trấn còn lại khác trong 12 xã, thị trấn của huyện Hoàng Cương trả về cho thành phố Hạng Nam, chúng ta lấy lại một huyện Hoàng Cương, cấp trên đâu dễ nghe.
Trên thực tế chỉ còn lại 6 xã, thị trấn do Tập đoàn Hoành Không chúng ta trực tiếp quản lý. Hơn nữa, 6 xã, thị trấn đó kinh tế lại là kém phát triển nhất.
Bây giờ huyện Hoàng Cương chuyển qua thành huyện Hoành Không, quản lý 6 xã, trấn nhỏ, đây còn là huyện sao?
Khổng Ý Hùng tức giận.
Lúc này Ngũ Vân Lượng và Bao Nghị cũng đi vào, chỉ văn bản nói:
- Diệp tổng, cứ như thế này thì không được, quy hoạch mở rộng Hoành Không của chúng ta không chừng sẽ đổ sông đổ biển, hơn nữa, sẽ có nhiều sự thay đổi ngoài kế hoạch.
- Hơn nữa, phía cuối văn bản còn nhấn mạnh một câu. Yêu cầu nội dung đại quy hoạch của Tập đoàn Hoành Không phải bao gồm cả bản đồ quy hoạch phát triển của thành phố Hạng Nam, phải phối hợp cùng phát triển. Đặc biệt là phải lấy đối tượng phát triển là 12 xã, thị trấn vốn thuộc huyện Hoàng Cương nay đã quy về thanh phố Hạng Nam.
Mà Tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh còn quyết định, chuyển số tiền một tỷ vốn phải để cấp xuống cho Tập đoàn Hoành Không xây dựng di dời huyện Hoàng Cương dùng vào việc kiến thiết 12 xã, trấn của thành phố Hạng Nam bọn họ.
Hơn nữa, chỉ ra phải sử dụng đúng mục đích, không được chuyển cho những nơi khác.
Bao Nghị nói.
- Tỉnh dùng thủ đoạn hay lắm, trên danh nghĩa số tiền này là cấp cho Tập đoàn Hoành Không. Lại là phải dùng đúng mục đích cho các xã, thị trấn thuộc thành phố Hạng Nam.
Đây còn là tiền cấp cho Tập đoàn Hoành Không nữa hay không? Cấp trên đã cho chúng ta, trên thực tế chúng ta lại chẳng có lợi ích gì, lại còn phải giúp bọn họ trùng sinh dân quốc nữa chứ.
Hơn nữa quy định, không thể kéo dài, không thể thoái thác. Không thể không làm. 12 xã, thị trấn này đổ lên đầu chúng ta gánh vác. Chúng ta giúp thành phố Hạng Nam phát triển kinh tế.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Ha ha, hồi đại học có Ủy Bồi nói. Cũng chính là nhân tài đại học các anh thay thế cho việc huấn luyện giáo dục.
Tuy nhiên, nhưng cơ quan ủy thác vẫn phải có phí huấn luyện có phải không nào? Còn việc này lại không giống như thế, trên tỉnh yêu cầu chúng ta làm cho 12 xã, thị trấn phát triển đi lên, còn đưa vào đại quy hoạch của Hoành Không.
Việc này theo lý mà nói là thành phố Hạng Nam ủy thác “sự phát triển” cho chúng ta rồi. Tuy nhiên, bọn họ chỉ lo ủy thác mà không bỏ tiền ra.
Mà trên tỉnh lại đem tiền đáng nhẽ là của chúng ta cho người khác dùng, cấp trên còn muốn dùng chúng ta nữa.
Trên đời này làm gì có chuyện đã làm gái điếm lại muốn lập đền thờ như thế.
Diệp Phàm cười châm biếm.
- Chúng ta rõ ràng có thể nhận tiền rồi chẳng thèm quan tâm gì, vấn đề quan tâm chiếu cố ai có thể nói rõ ràng được. Chúng ta nói có chiếu cố thì bọn họ cũng chẳng biết được có hay không có phải không nào? Việc này, lại chẳng có một tiêu chuẩn nào để làm giới định cả có phải không nào?
Bao Nghị nói.
- Nếu không để ý đến thì trên tỉnh có để yên hay không, con mắt của các lãnh đạo rất tinh tường. Vì thế làm một vài văn bản bên ngoài vẫn phải cần. Về thực chất, tự chúng ta thao túng là được rồi.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Không không không.
Diệp Phàm đột nhiên xua xua tay, ba người kia đều nhìn.
- Phải làm, vẫn phải làm cho tốt. 12 xã, thị trấn này vốn đã nằm trong đại quy hoạch của Hoành Không rồi.
Chỉ có điều là bây giờ “Đông Gia” có thay đổi mà thôi. Trên thực chất thực tế phát triển chẳng có gì thay đổi.
Còn về vấn đề tiền đơn giản chỉ là dùng đúng mục đích mà thôi. Chúng ta không những phải quan tâm mà còn phải làm cho tốt nữa.
Cần phải thực sự dìu dắt 12 xã, thị trấn kia đi lên, thực sự nằm trong đại quy hoạch của Hoành Không.
Hưởng ứng lời kêu gọi của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh mà, cũng là vì giúp cho thành phố anh em Hạng Nam mà.
Diệp phàm nói tiếp,
- Hơn nữa, Ý Hùng, cậu lập tức khởi thảo một chút.
Về phần 12 xã, thị trấn này chúng ta yêu cầu do đích thân Chủ tịch thành phố Lam phụ trách. Nếu ngay cả điểm này mà thành phố Hạng Nam cũng không làm được thì chẳng trách được chúng ta khách khí nữa.
Ngày hôm sau Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đã đồng ý đáp ứng kiến nghị của Tập đoàn Hoành Không, hơn nữa đã thông báo đến lãnh đạo tương quan của thành phố Hạng Nam.
- Đồng chí Diệp Phàm lần này nhận thức rất rõ rồi đấy.
Phó Chủ tịch Thái Cường cười nói.
- Ha ha, cũng không hẳn, bây giờ vẫn chỉ có thể chờ xem.
Chủ tịch Khúc cười nói.
- Lẽ nào hắn sẽ làm gì sao?
Thái Cường sửng sốt.
- Không biết chừng, lần này Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh không thông qua trước với Diệp Phàm đã quyết định rồi.
Là cán bộ cấp dưới, nhất định trong lòng không thoải mái. Đặc biệt việc này vốn liên quan đến việc tranh chấp lợi ích của thành phố Hạng Nam và Tập đoàn Hoành Không.
Mà lần này chúng ta quyết định như thế là hoàn toàn nghiêng lệch về thành phố Hạng Nam. Thậm chí còn có ý cưỡng ép Tập đoàn Hoành Không.
Anh nói Diệp Phàm sẽ cứ thế mà nghe lời, cứ thế mà phục tùng hay sao?
Chủ tịch Khúc nói.
- Ừm, dựa vào tính cách của hắn thì cũng khó. Tuy nhiên, nhìn từ kiến nghị của Tập đoàn Hoành Không bọn họ gửi lên cũng có thể thấy, dường như hắn đã phục rồi. Hơn nữa, dường như còn muốn thực sự đưa 12 xã, trấn này phát triển đi lên. Chỉ có điều yêu cầu đổi “tướng” mà thôi.
Thái Cường nói.
̣p hỏng hết.
- Nội khí tích trữ của Lạc Phi cũng đã đạt đến thập nhị đẳng đại viên mãn, chỉ kém độ nóng. Quan trọng là chúng ta hiện giờ không có dược liệu.
Xa Thiên nói.
- Mấy hôm nữa đến Hàn Quốc trước một chuyến, xem có thể có được hàng tốt đem về không.
Diệp Phàm nói.
- Tôi đưa mọi người đến đây, một khi đến Hàn Quốc xong sẽ đến Duy Cơ Tư.
Xa Thiên nói
Rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Ngũ Vân Lượng phụ trách xây dựng du lịch gõ vừa văn phòng Diệp Phàm.
- Sớm như vậy đã đến đây, xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm ngáp, phát hiện Khương Quân cũng đi sau Ngũ Vân Lượng, hai người đầy mồ hôi và vẻ mặt lo lắng.
- Xảy ra việc lớn rồi, đêm qua, toàn bộ máy móc thiết bị để xây dựng khu du lịch núi Thiên Thông đã bị người ta đập hỏng hết rồi.
Ngũ Vân Lượng nói
- Cục trưởng Bao đã dẫn người qua đó điều tra.
- Có nghiêm trọng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Trên cơ bản là không thể dùng được nữa, phải tu sửa thì mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại.
Ngũ Vân Lượng vẻ mặt lo lắng.
- Tôi đã kiểm tra sơ sơ, tất cả đều dùng lực mạnh mẽ để phá hỏng. Vid dụ như máy xúc dày như vậy đều thay đổi hình dạng.
Tất cả máy móc đều bị phá hủy. Một đêm tổn thấy lớn, dù chuyên gia của tập đoàn chúng ta đến đó sửa thời gian bao lâu cũng không biết được.
Hơn nữa, còn có một việc, đêm qua Mộc Nguyệt Nhi, Chu Na và Chu Hương Diệp ở Chu Tước sơn trang đều bị đánh bị thương.
Khương Quân vẻ mặt tức giận nói
- Tối hôm qua vợ tôi đến chơi với Mộc Nguyệt Nhi cũng bị đả thương.
Nói là buổi tối có nhiều người bịt mặt xông vào đánh, Nguyệt Nhi tuy nói có chút thân thủ nhưng đối phương ba bốn người nàng một mình không đánh lại được. Hơn nữa, phải bảo vệ Chu Na nên bị thương hết.
- Chuyện này xảy ra khi nào?
Diệp Phàm dựng cả lông mi.
- Mới vừa đánh bị thương, cục trưởng Bao cũng cử người qua đó.
Khương Quân nói.
- Đưa đi bệnh viện chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Mộc Nguyệt Nhi tức giận, không đi bệnh viện, còn Chu Na và Chu Hương Diệp cũng căm giận. Ba cô gái bị đánh, hình như đều bị thương ngoài da. Nói việc này nếu Tổng giám đốc Diệp không thể giải quyết thì ba cô sẽ không đi.
Khương Quân nói.
Diệp Phàm nhanh chóng đánh thức Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân. Vừa nghe ba cô gái bị đánh hai tên thiếu chút nữa vẹo mũi.
Mấy người vội vàng đi thẳng đến núi Thiên Thông.
Xe mới vừa dừng ở cửa lớn, Bao Nghị đã tới.
- Có phát hiện gì không?
Diệp Phàm nhăn mặt hỏi nhanh.
- Dấu vết đánh nhau rất rõ ràng, chẳng qua, đối phương là ai khó làm rõ. Bọn người này cũng rất chuyên nghiệp, trước khi tiến vào đã phá hủy hết thiết bị theo dõi của Chu Tước sơn trang. Hơn nữa, mấy người này nhất định là luyện tập. Nhất thời đến nhiều người như vậy, Mộc Nguyệt Nhi lúc đó ra sức chống cự.
Đối phương có lẽ cũng sợ gây ra động tĩnh quá lớn gây sự chú ý của công an, cho nên, đạp phá lung tung rồi bỏ chạy ngay.
Trong sơn trang rất nhiều đồ bị hư hại, ngay cả phòng ở đều bị hư hỏng rất nhiều chỗ. Bên trong gỗ lim mà Vân lão mua thêm đều thành rác rưởi hết.
Bước đầu tổn thất có lẽ đạt đến hai trăm triệu. Mà Mộc Nguyệt Nhi thân thủ cao như thế vẫn không thể phòng ngự, chứng tỏ đối phương có cao thủ.
Những người này đến đây hình như là cố ý đến phá hư cho hết giận. Anh xem, dụng cụ gỗ lim kia họ không lấy, đồ trang sức cũng không lấy, chỉ là đập hỏng.
Bao Nghị nói.
- Không giựt tiền cũng không cướp sắc, xem ra, chác là ra tay nhằm vào ai đó.
Vương Nhân Bàng hừ lạnh một tiếng.
- Bọn họ phá hỏng thiết bị và phá hư nhà có phải cùng một nhóm người không?
Diệp Phàm hỏi.
- Rất có thể, nếu không, việc sẽ không trùng hợp như thế. Hơn nữa vài người còn làm không được, có lẽ phải mười người đến đây. Hơn nữa, thân thủ cũng không yếu. Từ việc phá hỏng thiết bị cho thấy bọn họ đang nhằm vào tập đoàn Hoành Không.
- Chẳng lẽ Dương Chí Thăng cho người làm?
Ngũ Vân Lượng nói.
- Không giống, Dương Chí Thăng khốn nạn như vậy hẳn sẽ không dùng thủ đoạn hạ cấp như thế này. Hơn nữa, quy hoạch lớn như vậy muốn phá hỏng, nhân viên lại nhiều như vậy, Dương Chí Thăng cũng không có khả năng tìm nhiều người như vậy, lại có cả cao thủ. Việc này một khi điều tra ra hậu quả rất nghiêm trọng, không phải là Dương Chí Thăng làm.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Anh Diệp, tôi thấy hành động lần này hình như là nhằm vào anh. mọi người đều biết quan hệ của Mộc Nguyệt Nhi với anh không tệ lắm. không ngờ lại ra tay với ba cô gái.Chính là để hả giận, có lẽ là có mối thù với anh.
Vương Nhân Bàng nói.
- Từ trước đến nay cũng chưa xảy ra việc này, có thể là Chu Na và Chu Hương Diệp đưa đến không?
Khương Quân xen vào.
- Điều này cũng có thể, nhưng bọ họ làm vậy là vì sao? Tôi cảm thấy cũng không giống như vậy.
Nếu như là kẻ thù của hai cô, đây chẳng qua là nhằm vào hai người họ, hẳn là không thể đập hỏng thiết bị công trình.
Đập hỏng thiết bị công trình có mấy khả năng, thứ nhất là ngăn cản tập đoàn Hoành Không tiến hành công việc thuận lợi. Thứ hai là nhằm vào anh.
Bao Nghị lắc đầu.
- Hừ, anh còn không biết xấu hổ.
Mộc Nguyệt Nhi vừa thấy Diệp Phàm thở hổn hển.
- Đưa tay đây, tôi kiểm tra thương tích của các cô một chút.
Diệp Phàm nói.
- Giả vờ, chúng tôi không cần kiểm tra, chúng tôi yêu cầu anh lập tức bắt người đánh chúng tôi để tìm công lý cho chúng tôi. Nếu không, ông chủ của tập đoàn Hoành Không như anh không xứng, ngay cả khách cũng không bảo vệ được, anh làm ông chủ làm gì.
Mộc Nguyệt Nhi tất nhiên là ném châm về phía Diệp Phàm.
- Nguyệt Nhi, trước tiên kiểm tra một chút, nếu để lại vết sẹo trên mặt thì phiền toái.
Diệp Phàm nói.
Những lời này thật sự có chút uy lực, phụ nữ sợ nhất điều này. Mộc Nguyệt Nhi còn chưa nói gì, Chu Na đã đưa tay ra trước mặt Diệp Phàm.
Mộc Nguyệt Nhi biết năng lực của Diệp Phàm, cũng liền để Diệp Phàm kiểm tra.
- Nội thương không có, chỉ là chút ngoài da, nhưng xử lý một chút là được.
Diệp Phàm nói sau đó nhìn Bao Nghị
- Có phát hiện người khả nghi không?
- không, chúng tôi lập tức triển khai tìm kiếm xung quanh, nhưng không phát hiện cái gì.
Hơn nữa, phạm vi lớn như vậy, hiện giờ đang xây dựng, người ra vào cũng khá hỗn đọn.
Muốn giấu mười mấy người hẳn là không khó. Hơn nữa, tôi nghi ngờ, bọn người này đều là cao thủ, ngay cả dùng chân chạy thì thời gian dài như vậy cũng đã chạy được mấy chục cây số, chúng ta căn bản khó có thể điều tra.
Bao Nghị vẻ mặt đau khổ.
Diệp Phàm đi lại trong sơn trang.
Lam Tồn Quân cùng Vương Nhân Bàng cũng kiểm tra ua.
- Anh Diệp ở đây có dấu chân.
Lúc này Vương Nhân Bàng kêu lên, mấy người cùng vây quanh. Phát hiện một pho tượng mà Vân lão mua đã bị người ta giẫm lên, bên trên có một dấu chân rõ ràng.
- Bức tượng này Vân lão mua cao nửa người, không ngờ một bước có thể giẫm lên.
Người có dấu chân này bản lĩnh cũng phải đạt đến bát đẳng. Cao thu này đến đây muốn phá hư, vậy là chúng ta đã đoán đúng.
Diệp Phàm đưa tay sờ sờ tượng đồng, tìm kiếm
- Từ dấu chân có thể tìm ra cái gì sao? Ví dụ như con đường võ công?
Vương Nhân Bàng cũng ngồi xổm xuống nhìn bức tượng đồng kia. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm lập tức quan sát.
- Việc này khó khăn rất lớn, nếu một cước ấn là một môn phái đặc biệt dùng chân, có lẽ còn có chút dấu vết để lại. Nếu người ta dùng kình khí để lại một cước này chân pháp rất là bình thường. Vậy khó có thể tìm ra được.
Diệp Phàm nói.
Cận thận kiểm tra xong, đúng là thật đáng tiếc, cũng không điều tra ra ít nhiều manh mối hữu dụng.
Sau đó, Diệp Phàm cùng mọi người đến chỗ máy công trình bị phá hỏng.
- Anh Diệp, anh xem xem, một cước này có phải giống trên bức tượng đồng kia không?
Lam Tồn Quân chỉ vào một dấu chân trên một thiết bị.
Diệp Phàm nhìn nhìn gật đầu nói
- Đúng là có chút tương tự, có thể khẳng định đây là cùng một nhóm người. Xem ra mục đích của những người này rõ ràng nhằm vào tôi.
- Nhưng, hiện giờ anh có không ít thù oán, có lẽ đối thủ kinh doanh cũng có. Bọn họ dùng tiền thuê một ít cao thủ cũng có thể được.
Thời đại này, có tiền có thể làm thành quỷ ma có phải không? Cho nên, phạm vi rất lớn, không có cách nào điều tra.
Nếu bọn họ có lần thứ hai ra tay, vậy thì tốt hơn.
vương nhân bàng nói.
- Có thể là Đàm Tiếu Tiếu của Ngũ độc giáo làm, cũng là một người có thể. Hơn nữa, bọn họ cũng đã đến tổng bộ của Tập đoàn Hoành Không, chỉ là không thể quấy rồi thành công vì bị anh phá giải.
Lam Tồn Quân nói.
- Không phải là Đàm Tiếu Tiếu, cậu nghĩ lại xem, Ngũ độc giáo giỏi nhất về cái gì?
Diệp Phàm lắc đầu.
- Các cô giỏi nhất về dùng độc, nhưng lần này các cô cũng không cần dùng độc, cứ như vậy không phải chúng ta sẽ nghĩ ngay là các cô sao? Thủ đoạn của Đàm Tiếu Tiếu giỏi thật.
Lam Tồn Quân nói.
Buổi trưa, Xa Thiên dẫn mấy cấp dưới của Diệp Phàm đến tập đoàn Hoành Không. Sau đó chia nhau tìm kiếm trong phạm vi trên một trăm km.
- Cậu nói xem bọn họ có thể đến nữa không?
Xế chiều Diệp Phàm đột nhiên hỏi Vương Nhân Bàng.
- Sẽ không đến, người ngốc cũng biết lại xuất hiện trong tình hình nhự vậy đây chẳng phải là tự xưng sao?
Vương Nhân Bàng lắc đầu.
- Tôi thấy không hẳn thế, chúng ta có lẽ cho rằng bọn họ chắc chắn không đến, còn bọn họ lại đến rồi.
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì.
Sau đó bí mật dặn Xa Thiên đem người đến bố trí xung quanh tập đoàn Hoành Không. Chu Tước sơn trang cũng bố trí một ít nhân viên công an đi bảo vệ.
Hai giờ sáng.
Xa Thiên gọi điện thoại tới nói là phát hiện một người khả nghi đang từ Lăng Hà đến.
Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân bàn bạc, phát hiện đối phương có lẽ là sang bên Hoành Không.
Không đến năm phút đồng hồ, Diệp Phàm đã chuẩn bị hết thảy. Người cũng vây kín khu vực đó. Nhưng đều đứng cách xa, tạm thời không để họ phát hiện.
Bờ bên kia xuất hiện ba con thuyền gỗ, hình như là từ thượng du tới.
Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện, những người này cũng không có ý che dấu, làm cho người ta cảm giác rất kiêu ngạo.
- Bọn họ hình như không quan tâm đến chúng ta.
Vương Nhân Bàng nói.
- Người ta có thực lực, đương nhiên không sợ chúng ta. Hơn nữa, họ cũng không biết rõ về tôi, nghĩ đến nhóm người của Cục công an Hoành Không cũng không thể nề hà. Dù trong nháy mắt bỏ chạy còn kịp, có lẽ những người này đều có thân thủ, tất nhiên là kiêu ngạo.
Diệp Phàm nói.