Diệp Phàm đành phải tạm thời lui ra ngoài, dẫn Xa Thiên Ngô Tuấn xuống dưới chân núi. Hai người nghe Diệp Phàm nói xong cũng trợn tròn mắt há hốc mồm nửa ngày.
- Không thể tưởng tượng được khu nhà của nhà họ Phác có cao thủ phong giới. Vậy chúng ta còn trông cậy gì vào Sâm yêu.
Ngô Tuấn vẻ mặt buồn rầu.
- Sợ cái chó gì, đã chết mấy nghìn năm rồi còn sợ gì. Cuối cùng cũng sẽ nghĩ ra cách. Quan trọng hiện giờ chúng ta không biết Sâm yêu ở chỗ nào.
Xa Thiên hừ nói.
- Có thể là sinh trưởng trong phạm vi của phong giới không? Cách mở phong giới này Phác Nguyên Thông chắc chắn biết. Hơn nữa mặc dù là mở ra chúng ta cũng không vào được, bởi vì chúng ta không có huyết thống nhà họ Phác.
Ngô Tuấn nói.
- Cho nên, thế nào cũng phải bắt Phác Nguyên Thông mới được.
Xa Thiên nói.
- Đúng rồi, tôi phát hiện có một cô gái điên, bọn họ gọi cô là Thanh Thanh. Hình như là có quan hệ với Phác Nguyên Thông. Ngô Tuấn, cậu lập tức cho người điều tra, có lẽ đây là một điểm đột phá.
Diệp Phàm nói.
- Được, tôi lập tức đi thăm dò.
Ngô Tuấn nói.
Buổi tối về nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày hôm sau tiếp tục nghỉ ngơi, ban ngày hành động cũng không tiện.
Hai giờ chiều, Ngô Tuấn mới quay về.
- Đã rõ rồi, cô gái đó là Phác Thanh Thanh, là con gái lớn của Phác Nguyên Thông. Nghe nói bị điên.
Ngô Tuấn nói.
- Điên như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói trước khi kết hôn mấy ngày thì đột nhiên bị điên. Việc này nghe có vẻ rất kỳ lạ.
Ngô Tuấn nói.
- Ở đây có phải có việc gì đó liên quan?
Diệp Phàm hỏi.
- Có chút liên quan, nhà họ họ Phác hứa gả con gái lớn cho nhà họ Liễu.
Liễu gia là gia tộc lớn, hơn nữa chuyên tâm ở quân đội. Nghe nói Phác Thanh Thanh trước kia đã có bạn trai, còn là người nước ngoài.
Là lưu học sinh đến Hàn Quốc học. Nhưng, nhà họ Phác là gia tộc lớn, kết hôn cũng phải do cha mẹ quyết định. Đây có lẽ là sự đau khổ của những đứa con trong các gia tộc lớn.
Ngô Tuấn nói.
- Nhà họ Phác là gia tộc lớn, trong kinh doanh rất phát triển. nhưng trong chính quyền yếu đi một ít. Có lẽ là muốn mượn thế của nhà họ Liễu để bù lại sự thiếu hụt này. Mà Phác Thanh Thanh chắc không chịu, việc điên có phải là giả vờ không?
Diệp Phàm nói.
- Người biết tin tức này nói không phải là giả điên, bởi vì, Phác Nguyên Thông đã mời chuyên gia về tâm thần học để khám bệnh cho con gái. Xem qua có thể thấy quá kích động mà điên. Hơn nữa, vài năm nay cũng đưa Phác Thanh Thanh ra nước ngoài điều trị, nhưng hiệu quả không tốt.
Ngô Tuấn nói.
- Nếu thật sự điên rồi sẽ không dễ chữa, chữa bệnh tâm thần là một vấn đề khó. Nhưng nếu như là giả điên thì dễ giải quyết một chút.
Tôi thấy, anh Diệp có duyên trong việc chữa bệnh, hay là thử làm lang trung xem.
Mấy năm nay có lẽ nhà họ Phác cũng bị Phác Thanh Thanh gây sức ép. Như người Trung Quốc chúng ta thì phải là người nhà mới tin tưởng.
Cứ như vậy có thể nhân cơ hội điều tra rõ, trị không hết thì rút lui, được thì có điều kiện để nói chuyện.
Xa Thiên nói.
- Phác Thanh Thanh điên, chắc chắn làm cho người nhà họ Phác sốt ruột. Việc này chính là chuyện mất mặt, bởi vì không có cách nào giải thích với thông gia. Cho nên chữa bệnh cho con gái chắc hẳn họ cần hơn ai khác.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, đối với nhà họ Liễu là mất hết thể diện. Tất nhiên việc này rơi xuống đầu nhà họ Phác. Hơn nữa nghe nói hôn ước của bọn họ đến giờ vẫn chưa hủy. Chăng qua nhà họ Liễu yêu cầu nhà họ Phác trong vòng ba năm phải chữa khỏi bệnh cho con gái, bọn họ sẽ đến đón người.
Ngô Tuấn nói.
- Như vậy là nhà họ Liễu không muốn mất đi mối quan hệ với nhà họ Phác này. Xem ra thực lực của nhà họ Phác không nhỏ. Cứ như vậy có thể lấy thừa bù thiếu. Mà hai nhà hiện nay bị Phác Thanh Thanh cho lâm vào quẫn cảnh.
Diệp Phàm nói.
Lúc này Diệp Phàm nhận được điện thoại, không lâu Đường Thành vội vàng vào.
Anh ta vội vàng, cầm cốc nước uống cạn mới thở ra hỏi
- Các anh còn chưa vào đó chứ?
- Tết không ở trong nước hưởng thụ, Đường thái tử chạy đến đây làm gì?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Việc các anh đến đây tổ trưởng Cung đã biết, cho nên, cho nhân viên đi điều tra chi tiết nhà họ Phác.Lần này điều tra thật ra điều tra là một tin tức kinh thiên, nên bảo tôi nhanh sang đây.
Đường Thành nói.
- Hả, tin tức kinh thiên gì?
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
“Sa sa đa bỉ khố sao, thái cực huyết phác tín đông, bồ đề tụng cam địa lan…” mấy câu vè này các anh đều nghe qua rồi có phải không?
Đường Thành hỏi.
- Quái, chẳng lẽ nhà họ Phác này chính là gia tộc trong Thái cực huyết phác tín đông?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, mới vừa nghe được tin tức nhà họ Phác ở Đạo Châu chính là gia tộc của Phác Tín Đông.
Tổ trưởng Cung sợ các anh chịu thiệt, ý tứ bảo các anh có thể đi thử xem. Mạnh mẽ thì không làm, đừng làm bị thương mình.
Phác Tín Đông năm đó có thể liệt vào trong mười đại cao thủ của thế giới, gia tộc này nhất định đáng sợ. Giống như gia tộc Tuyết gia có phải không? Cho nên tôi nhanh đến đây.
Đường Thành nói.
- Không đúng, gia tộc của Phác Tín Đông mấy năm trước chúng ta đã đến thăm, năm đó bởi vì Phác Muội Châu cùng Tuyết Hồng em gái tôi cùng học ở đại học Thanh Hoa.
Sau đó lại bởi vì cô bị đánh bị thương nên kéo đến trên đầu nhà họ Phác. Năm đó tôi còn đi đến nhà họ Phác, gia tộc họ ở ngay thành phố Tân La.
Hơn nữa, nhà này lập nghiệp từ rượu nho. Rượu nho 1881 nghe nói giá cả ba bốn chục nghìn. Thành phố Tân La và Đạo Châu cách xa mấy nghìn km.
Chẳng lẽ nhà họ Phác còn có hai ông chủ Phác Tính. Hơn nữa năm đó tôi đi giải quyết chuyện này còn cùng nhà họ Phác xảy ra xung đột kịch liệt.
Cuối cùng vì Kim Gia Sự mới giải quyết xong việc này. Cuối cùng vẫn là khăn tay của Hồng cực Yến phi phi Huyết mai khăn cứu mạng tôi.
Mà năm đó một phần tiền của tôi còn giữ ở nhà họ Kim, tôi thề phải lấy trở về.
Lần này đến Hàn Quốc vốn có quyết định này, chờ chuyện này kết thúc sẽ đến thành phố Tân La lấy lại tiền.
Diệp Phàm cảm thấy việc này khá kỳ lạ.
- Việc này tổ trưởng Cung cũng đã hỏi thăm rồi, tuy nói năm đó vẫn là Tổ trưởng Trấn quản lý tổ. Nhưng vì chuyện sinh mệnh tiềm lực hoàn mà tổ trưởng Cung đã sắp xếp người hỏi thăm tình hình nhà họ Phác ở Đạo Châu.
Tin tức mới nhất của chúng ta tuyệt đối chính xác. Gia tộc của Phác Tín Đông ngay ở Đạo Châu. Đây mới là nhà thật sự của ông ta.
Mà thành phố Tân La bên kia chỉ là một chi nhánh của nhà họ Phác khi việc kinh doanh của họ phát triển thôi.
Đương nhiên, chuyện cũng đã rất lâu, chỗ kia cũng có mấy trăm năm lịch sử. Mà nhà họ Phác là gia tộc lớn, chắc chắn không chỉ có một Phác Tín Đông.
Hơn nữa, lúc đó Tổ trưởng Cung cũng phân tích cùng một ít tư liệu.Thật sự là Phác Tín Đông và Phác Nguyên Thông hiện giờ có chút mâu thuẫn.
Đường Thành nói.
- Nói như vậy còn có lý một chút, thời xưa cha con còn thương tàn, anh em giết nhau cũng không hiếm thấy.
Có lẽ Phác Tín Đông và Phác Nguyên Thông có tranh chấp mà khác lập môn phái. Nhưng bọn họ mặc dù là như vậy nhưng quan hệ huyết thống vân không thể mất Cho nên, nếu gặp chuyện quan trong Phác Tín Đông chắc chắn đứng ra. Cho nên, không thể không tính bọn họ,
Muốn làm việc phải lo lắng chu toàn. Hiện giờ có một Phác Tín Đông, nhưng thật ra là đối thủ mạnh mẽ.
Diệp Phàm gật đầu.
- Ôi, bọn họ chính là mâu thuẫn trong gia tộc. Một khi có người ngoài tấn công gia tộc, nội đấu thì đấu nhưng đều phải nhất trí đối ngoại.
Xa Thiên gật đầu.
- Khó trách sao anh ta mạnh mẽ như thế, ngay cả phong giới đều có thể chế ra. Không ngờ còn có quan hệ với Phác Tín Đông.
Lý Cường nhịn không được mắng một câu.
Đường Thành vừa nghe, nhất thời há hốc mồm, vuốt vuốt tóc nói
- Có thể chế tạo phong giới, thật là đáng sợ.
Tôi thấy việc này không bằng dẹp đường về phủ rồi tính tiếp. Người như thế chúng ta không thể trêu vào.Nhớ lại lần trước Phong giới của con rết Cửu U mà lạnh hết da đầu.
Thật là đáng sợ, lúc đó còn có súng đạn hiện đại hỗ trợ mới giải quyết xong. Lần này chúng ta có vài người có thể làm được cái gì.
Chúng ta trong tay ngay cả vũ khí hiện đại cũng không có. Mặc dù là chợ đêm cũng phải làm đến, nhưng ở Hàn Quốc có lẽ cũng không thích hợp.
- Cậu sợ thì nhanh chạy về.
Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng.
- Tôi sợ, Đường Thành tôi sợ cái gì. Không phải là phong giới sao? Phong giới thì rất giỏi rồi, không phải là người đã chết muốn gạt người sống sao. Ông đây người sống chẳng lẽ còn sợ người chết sao? Mẹ kiếp, phong giới cái rắm.
Đường Thành không ngờ hùng hổ lên.
- Ha ha, Đường Thành gan dạ, có dũng khí. Để cậu chết dùng đầu của cậu đi chàng phong giới là được. Đến lúc đó, giống đạn bông vậy.
Lý Cường cười gượng hai tiếng, Đường Thành bị nghẹn.
- Vậy lang trung cuối cùng không cần phải không?
Xa Thiên hỏi.
- Giả bộ? Nhất định cần. Nhưng một lang trung bình thường họ sẽ không tin, phải có chút tiếng tăm mới được. Nếu không, cánh cửa nhà họ Phác không thể vào.
Diệp Phàm nói.
- Có tiếng tăm, đi đâu mà tìm. Hơn nữa, có tiếng tăm còn có thể gọi làng thầy lang sao? Đã sớm thành đại sư rồi.
Đường Thành ngạc nhiên cười nói.
- Ha ha, Diệp Phàm tôi chính là sư phụ đệ của đại sư Trương Vô Trần. Tuy nói võ công không được như sư huynh nhưng về việc chữa bệnh có phải là so với sư huynh có chút hơn không.
Diệp Phàm cười thần bí, từ túi lấy ra một khối bài, chính là lệnh bài của TRương Vô Trần phái Vũ Đương.
- Nhà họ Phác nếu xuất phát từ mười đại cao thủ thế giới, thì đối với tiếng tăm phái Vũ Đương chúng ta hẳn không xa lạ. Lệnh bài này đúng là có công dụng.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, kế này hay. Lang trung như anh chính là đại sư.
Ngô Tuấn cũng cười.
- Không phải là đại sư Vô Trần sao?
Đường Thành châm chọc
- Tôi còn có sư huynh như vậy, Đường Thành cậu tìm thử xem.
Diệp Phàm nói.
Tên nào cũng kêu la thảm thiết, miệng phun máu tươi, Đại đường Kim gia chợt đầy máu tươi.
- Ha ha, chưởng lực của Kim lão gia. Tuy nhiên đánh người nhà mình thì đâu cần phải mất sức như thế chứ. Việc này, có phải là có chút không đáng không.
Diệp Phàm cười ba tiếng nói một câu, thiếu chút nữa thì khiến cho Kim Duệ Thiên tức chết.
Bởi vì lão ta cũng hiểu tiếng Hoa.
- Đồ tiểu nhân đê tiện.
Sau một lúc Kim Duệ Thiên mới thốt lên.
- Kim lão gia, Diệp Phàm tôi bỉ ổi khi nào. Ông xem tôi đã đứng lên động thủ chưa?
Diệp Phàm lạnh lùng “hừ” nói.
- Không phải ngươi thì làm sao lại như thế được?
Kim Duệ Thiên nói.
Vù…
Một quyền của Xa Thiên sắp đến, Kim Duệ Thiên giơ quyền nghênh đón. Tuy nhiên, vì đã bị thương, cho nên bị Xa Thiên đánh trúng liền lùi lại , bước mới đứng vững lại được.
Hơn nữa, máu tươi lại chảy ra từ khoé miệng.
- Ngay cả một người cùng trình độ như tôi mà ông cũng không đánh nổi thì có bản lĩnh gì mà kiêu ngạo? Lập tức đem Lạc Bảo Kim Tiền ra đây, bằng không, Diệp Phàm tôi sẽ không khách khí nữa đâu.
Diệp Phàm nói, giơ ngón tay lên chỉ.
“Xì xì” mấy tiếng.
Cơ thể của Kim Duệ Phong run lên, một khối ngọc khảm trên tường trong chính đường Kim gia chợt rơi xuống vỡ tan.
- Ngươi làm gì thế?
Tất cả người của Kim gia đều phẫn nộ, ngọc bích chính là lão tổ tiên của Kim gia để lại, nghe nói đã có lịch sử hàng nghìn năm rồi.
- Nếu vẫn không đưa ra thì tiếp theo sẽ đến lượt cái cửa này.
Diệp Phàm giơ ngón tay lên chỉ về phía cửa lớn.
- Đem Lạc Bảo Kim Tiền ra.
Kim Duệ Thiên đột nhiên hét lên.
- Phụ thân, việc này…
Kim Tinh Hiền vẫn còn muốn giữ thể diện.
“Bốp” một tiếng, bị Kim Duệ Thiên tát một cái rất mạnh ngã nhào xuống đất. Người của Kim gia nhìn thấy chợt sợ hãi rùng mình.
Không lâu sau người chạy như bay cầm một chiếc hộp ra, Diệp Phàm mở ra nhìn.
- Việc của chúng ta kết thúc tại đây, đi!
Mấy người Xa Thiên bước nhanh theo Diệp Phàm.
- Phụ thân, sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng thế được?
Kim Tinh Hiền hỏi.
- Các ngươi đi ra trước đi.
Kim Duệ Thiên khoát tay, đám đệ tử của Kim gia tất cả đều đi ra ngoài.
- Tinh Hiền, ta bị ám toán rồi. Đã bị họ Diệp kia đâm mấy chỉ, nhanh đỡ tar a phía sau núi để vận công.
- Làm sao có thể?
Kim Tinh Hiền vừa đỡ cha vừa tỏ vẻ nghi ngờ.
- Hắn mạnh hơn ta, ta có thể cảm thấy được. Nếu đánh nữa thì nhà chúng ta sẽ bị hắn phá huỷ.
Kim Duệ Thiên vẻ mặt tối sầm.
- Chi bằng gọi mấy tay súng bắn tỉa đi theo xử lý hắn, Kim gia chúng ta không thể bỏ qua như thế được.
Trên mặt Kim Tinh Hiền loé lên một tia tàn nhẫn.
- Khốn khiếp, một Diệp Phàm cùng trình độ với chúng ta mà không có cách nào tóm được, ngươi còn muốn làm gì hả? Hơn nữa, ta đã bị thương. Việc này để sau này nói, thù này đương nhiên phải trả. Tuy nhiên, phải chờ thời cơ.
Kim Duệ Thiên chửi.
- Kim Duệ Thiên. Tiền Tiền của tôi đâu?
Lúc này, một giọng nói tức giận từ trên núi vang xuống cùng với đó là một cô gái tóc bện hai bên.
Nhìn cô gái có lẽ mới chỉ khoảng tuổi, tuy nhiên, bởi vì trang điểm ngây thơ, có chút cảm giác như giả thiếu nữ. Cô gái này lại là em gái ruột nhỏ nhất của Kim Duệ Thiên Kim Đại Nguyệt.
- Đại Nguyệt. Tiền Tiền đã đưa cho người ta rồi, ôi...ta không có bản lĩnh, sau này lại đưa em đi tìm có được không nào?
Vẻ mặt già nua tuổi của Kim Duệ Thiên lại lộ ra nụ cười như một đứa trẻ.
Bởi vì Kim Đại Nguyệt tuy bây giờ đã tuổi rồi, nhưng chỉ số thông minh của cô có vấn đề. Đó là chỉ số thông minh của đứa trẻ mãi mãi không thể lớn được.
Kim Duệ Thiên đã đưa cô ta đi khám ở rất nhiều nơi, nhưng đều nói rằng chỉ số thông minh của cô ta chỉ ở mức tuổi.
Vì thế người của Kim gia đều xem cô như một đứa trẻ. Tuy nhiên, ai cũng thương yêu cô.
- Ai đã lấy Tiền Tiền của em, em phải đánh chết hắn.
Kim Đại Nguyệt oà khóc như một đứa trẻ. Nước mũi nhỏ thẳng xuống tay của Kim Duệ Thiên.
- Đừng khóc nữa tiểu muội, chờ ta khoẻ rồi lại tìm về cho em có được không?
Kim Duệ Thiên vội vàng an ủi. Hơn nữa, không dám buông tay, cứ để cho nước mũi của cô ta chảy lên tay, lên quần áo của mình.
- Được, được…
Kim Đại Nguyệt nín khóc, cười, vỗ một cái lên vai của Kim Duệ Thiên.
Sau đó vừa nhảy vừa hét lên.
- Ôi…
Kim Duệ Thiên vẻ mặt buồn bã nhìn bóng của tiểu muội đi xa. Nhấc chân bước về phía trước.
- Phụ thân, chậm một chút, đừng để bị thương.
Kim Tinh Hiền vội vàng bước nhanh đến định đỡ Kim Duệ Thiên.
- Đỡ cái gì, ta không sao.
Kim Duệ Thiên nói, nhấc chân lên dậm một cái.
Đột nhiên Kim Duệ Thiên bị tê liệt, lão cứ đứng ngơ ngác ở đó.
- Phụ thân sao thế?
Kim Tinh Hiền vẫn cho rằng không biết phụ thân có phải đã bị đánh cho ngu ngơ rồi không.
- Sao lại thế này, vừa rồi ta cảm thấy bị trúng ám toán. Nhiều nơi kinh lạc bị khoá. Ngay cả đi cũng không nhấc nổi chân. Bước nửa bước cũng cảm thấy rất khó chịu.
Bây giờ cảm giác này lại không còn nữa, hình như còn rất thoải mái. Ngay cả nội thương trước kia gặp phải dường như trong nháy mắt cũng đã khỏi rồi.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Kim Duệ Thiên tỏ vẻ nghi ngờ, giơ tay đánh về phía trước, “bùm” một tiếng, một viên đá nặng chừng mấy trăm cân đã bị ông ta đánh vỡ vụn.
- Phụ thân đúng là đã khoẻ rồi, lẽ nào họ Diệp kia hạ thủ lưu tình. Hoặc là nội kình của hắn chỉ có thể duy trì một chút. Vừa rồi chỉ là hù doạ người ta mà thôi?
Kim Tinh Hiền cũng tỏ vẻ bực bội hỏi.
- Không giống như thế đâu, lẽ nào lại đúng là như thế…
Kim Duệ Thiên lại trầm ngâm.
- Không thể nào, theo con thấy họ Diệp kia chính là một nhân vật gian xảo. Tuy ngoài mặt thì không giống như một sát thủ, nhưng phong cách hành sự thì rất sắc bén. Hơn nữa lần này hắn đến để báo thù. Làm sao có thể bỏ qua cho người của Kim gia chúng ta được?
Kim Tinh Hiền lắc đầu.
- Chính xác là như thế, Diệp Phàm cao thủ, phong cách hành sự lại như thế. Trên đời này làm gì có mấy người lương thiện. Có lẽ chỉ có tìm thấy được ở trường mẫu giáo, tiểu học mà thôi, đứa nào cũng ngoan ngoãn học hành.
Kim Duệ Thiên nói.
- Diệp đại ca, sao lại không cho lão vài phát nữa. Trước kia lão chẳng phải muốn đánh cho anh tàn phế sao. Không thể dễ dàng bỏ qua cho lão được.
Đường Thành nói.
- Không sao, ta đã “chiếu cố” cho lão rồi.
Diệp Phàm cười một tiếng.
- Ồ, tôi nói mà, lẽ nào. Tuy nhiên, Diệp đại ca, anh đã “chiếu cố” Kim lão gia của chúng ta như thế nào thế?
Đường Thành cảm thấy tò mò.
- Chỉ thế này thôi mà.
Diệp Phàm giơ tay điểm chỉ, chợt chỉ kình đâm xuyên qua một thân cây lớn cách đó hơn trăm mét.
Đường Thành chợt giật mình, kêu lên:
- Lợi lại, hơn mét đấy. Nếu mà đâm trúng người thì chẳng phải sẽ lập tức thành một cái lỗ máu hay sao?
- Tôi nghĩ Tiên sinh chắc là dùng chỉ kình để phong bế Kim Duệ Thiên, từ đó về sau kinh lạc của lão sẽ không thông và trở thành một người tàn phế. Đáng thương cho Kim lão gia, một Bán Tiên thiên Cường giả lại bị tàn phế.
Xa Thiên lắc lắc đầu, tỏ vẻ cảm thông.
- Đáng đời!
Đường Thành nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất.
- Nếu Kim Duệ Thiên có thể tìm được người có thực lực mạnh hơn ta thì có khả năng sẽ đả thông được kinh lạc. Nếu không tìm được thì mãi mãi là một người tàn phế. Phải xem số mạng của lão thế nào.
Diệp Phàm cười ha hả, bước đi nhẹ nhàng, vẻ mặt người phía sau nể phục Diệp Phàm như thần thánh.
Đột nhiên, cơ thể Diệp Phàm rung động.
Hắn lập tức xoay người, tuy nhiên không phát hiện ra tình hình gì. Chỉ là vừa quay người lại thì lại có cảm giác giống như có hai con mắt đang theo dõi mình.
Diệp Phàm xoay người liên tiếp lần, hơn nữa tìm kiếm một lượt xung quanh kết quả cũng chẳng thu hoạch được gì.
Mẹ kiếp, gặp ma à, chẳng lẽ Kim gia cũng có cao thủ chết rồi để lại mặt người Thái Cực Huyết hay sao? Cơ thể Diệp Phàm cảm thấy có chút ớn lạnh, vội vàng dẫn người đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra đi đến Vương gia ẩn náu.
- Diệp đại, vừa rồi là…?
Đường Thành cuối cùng không nhịn được hỏi.
- Các cậu có cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có.
người Xa Thiên lắc đầu rất dứt khoát.
- Đúng là kỳ lạ, ta luôn cảm thấy phía sau có hai mắt cứ nhìn chúng ta. Cho nên đã quay người lại, tuy nhiên, chẳng phát hiện ra gì cả.
Diệp Phàm nói.
- Thần kinh có vấn đề rồi.
Đường Thành cười nói.
- Thôi, không nghĩ nữa, nhanh chóng về nước ăn tết thôi.
Diệp Phàm nói.
người thuê taxi đi.
Lúc này, một bóng người đứng trên cành cây nhìn chiếc xe của người Diệp Phàm đi xa. Bóng người đó tỏ ra không bằng lòng lẩm bẩm nói:
- Trả Tiền Tiền cho ta, Tiền Tiền của ta, ngươi đã lấy Tiền Tiền của ta, trả cho ta, trả cho ta…
- Lạc Bảo Kim Tiền này đúng là rất đẹp, đúng là tiền cổ sao?
Đường Thành cầm Lạc Bảo Kim Tiền của Diệp Phàm hỏi.
- Tiền thật thì chắc chắn không phải, đây được làm từ một loại nguyên liệu đặc biệt. Là cổ nhân dựa theo đồng tiền để chế tạp thành thứ binh khí tấn công.
Lạc Bảo Kim Tiền quay tròn một vòng trong xe rồi quay trở lại, rất biết nghe lời.
- Đúng là bảo bối.
Hai mắt của Đường Thành vụt sáng lên.
- Tặng cho cậu đấy, đối với ta nó đã không còn nhiều tác dụng nữa rồi.
Diệp Phàm cười rồi tặng cho Đường Thành đồng Lạc Bảo Kim Tiền.
- Cái này làm sao tôi dám lấy, đây là bảo bối của Diệp đại anh mà.
Đường Thành ngại ngùng, không dám giơ tay đón nhận.
- Thứ vũ khí tấn công này khi ta còn ở trình độ thấp thì rất có tác dụng, nhưng bây giờ đã không dùng được nữa rồi. Thuận tay nhặt thứ gì cũng có thể trở thành vũ khí tấn công. Một viên đá trong tay ta thì uy lực cũng tương đương với vũ khí đồng tiền này.
Diệp Phàm cười nói, dúi Lạc Bảo Kim Tiền cho Đường Thành.
- Ừm, nói cũng đúng. Dựa vào cảnh giới của Diệp tiên sinh thì có thể bỏ bớt đi một số vũ khí không cần thiết. Tuy nhiên, nếu Diệp tiên sinh đã không cần dùng nữa thì vì sao còn phải phí sức đi Kim gia đòi lại?
Ngô Tuấn hỏi.
- Ha ha, đây chỉ là vì lấy lại chút thể diện mà thôi. Trước kia thiếu chút nữa thì bị Kim gia đánh cho tàn phế, đương nhiên bây giờ phải lấy lại thể diện rồi.
Trên thực tế, Lạc Bảo Kim Tiền này đối với ta mà nói đã trở thành vô dụng. Ý nghĩa tượng trưng phần lớn thuộc về ý nghĩa thực tế.
Diệp Phàm cười nói,
- Đúng rồi, lần này đi Phác gia kiếm được tỷ, các cậu lấy triệu đi. Xem như là tiền lì xì của Diệp Phàm ta cho các cậu.
- Không cần đâu.
người Đường Thành cùng lắc đầu.
- Có phải là ít không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải, lần trước đã được chia hơn triệu, tiền này lấy nhiều dùng việc dùng đến cũng không lớn. Mà quần đảo Duy Cơ Tư đang cần tiền.
Vẻ mặt Đường Thành nghiêm chỉnh nói.
- Không sai, chúng tôi đi theo tiên sinh bây giờ cũng đã trở thành triệu phú rồi. Tiền tuy là thứ tốt, nhưng quá nhiều cũng không tốt.
Xa Thiên nói.
- Đúng vậy, Diệp đại chẳng phải nói chuẩn bị thành lập Diệp môn sao. Nếu thực sự là như thế thì sau này chúng tôi nhất định phải tìm một nơi rộng lớn để làm cơ sở của Diệp môn. Sau này việc cần đến tiền vẫn còn rất nhiều.
Ngô Tuấn đột nhiên nói.