Không lâu sau bước vào một phòng VIP, tương đối rộng. Một cái bàn dài khoảng 2 mét rưỡi đặt giữa phòng. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, chiếc bàn dài này được làm toàn bằng kính.
Trong phòng còn có một quầy ba hình chữ L, bên trong đặt loại rượu đỏ quý. Hai cô gái đứng phục vụ với thân hình nóng bỏng.
Cúc áo ngực dường như sắp bị hai tòa núi đôi làm cho bật ra. Ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy được thịt ở chỗ đó đang phải chịu sức ép rất lớn. Hơn nữa, còn là 2 cô gái tây.
- Diệp tổng, để công bằng. Bàn của chúng tôi tất cả đều được làm bằng kính chịu lực. Ông có thể nhìn một cái là có thể thấy rất rõ tất cả tình hình.
Hơn nữa, nhằm vào khách quý, chính tôi còn cố ý mời đến chuyên gia của Sở Công chứng Cương Hùng nổi tiếng ở Ngạo Môn chúng tôi đến tiến hành hoạt động giám sát.
Hồng Đô chúng tôi ở đây đã kinh doanh được hơn 10 năm rồi, danh tiếng chắc chắn là số một. Chúng tôi sẽ làm cho mỗi quý khách đến với Hồng Đô chúng tôi mãn nguyện khi đến vừa lòng khi đi.
Bởi vì ở đây tất cả đều công bằng, rõ ràng.
Quản lý Trần đúng là biết nói.
- Ha ha, nếu hôm nay mỗi quý khách đều thua nhẵn túi, lẽ nào cũng vừa lòng ra đi sao?
Diệp Phàm cười nói.
Quản lý Trần chợt ngẩn người, tuy nhiên, gã cũng tương đối lão luyện, cười nói:
- Thắng thua đều phải chờ xem vận may và kỹ thuật đánh bài, kỹ thuật của ông không bằng người khác thì không nói. Còn về sự công bằng của Hồng Đô thì tất cả quý khách đều mãn nguyện. Hơn nữa, thua tiền thực ra cũng là một cách hưởng thụ có phải không nào? Trí ít cũng đã được trải qua một quá trình kích thích đặc biệt mà.
- Ha ha ha, bớt nói sàm đi, hôm nay ai đấu với tôi vài tay?
Diệp Phàm cười nói.
- Diệp tổng đặt thấp nhất là bao nhiêu?
Quản lý Trần hỏi.
- Lấy 10 nghìn đô la làm cược thấp nhất có được không?
Diệp Phàm hỏi. Đường Thành lại cố ý vỗ vỗ vào cái va ly da đựng tiền của gã. Sau đó đặt lên trên bàn, khiến cho nhiều người phải mê mẩn.
- Đặt xuống dưới, đừng làm vướng măt ta.
Diệp Phàm lại càng ra oai, Đường Thành ranh ma đặt chiếc cặp đựng mấy triệu đô la xuống đất, tỏ vẻ như đây chỉ là cặp đựng giấy vụn vậy.
- Hồng Lý, cậu lại đây.
Quản lý Trần nháy mắt với mọt người đàn ông trung niên mặc quần áo màu hồng.
- Người này là 1 trong 3 Tam Đại Trang của tầng 6, kỹ thuật đặc biệt tốt.
Đường Thành lẩm bẩm nói thầm vào tai Diệp Phàm.
- Đừng có nhắc đến kỹ thuật trước mặt ta, ông đây đã lúc nào thua đâu.
Diệp Phàm tỏ vẻ tức giận vung tay một cái.
Đường Thành cũng giả vờ theo, gã loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã vào người chia bài đang đứng ở giữa bàn.
Người chi bài này là một cô gái, hơn nữa, thân hình cũng rất bốc lửa. Vả lại mặc một chiếc váy hở cổ màu xanh. Khe ngực sâu cứ như đại dương vậy.
Hơn nữa, lộ nguyên nửa bầu ngực ra ngoài. Mép trên chiếc váy như sắp chỉ còn treo đầu “quả dương mai” nữa mà thôi.
Một khi khom lưng chia bài thì sẽ nhìn thấy hết bên trong.
Diệp Phàm cứ nhìn lơ đãng, chẳng hề tỏ ra háo sắc. Quản lý Trần nhìn thấy, mỹ nhân kế này có lẽ chẳng có hiệu quả gì.
Biết là hôm nay có lẽ là gặp phải “cao thủ” rồi. Đối diện với nhân viên chia bài đứng đầu của tầng 6 mà không có thèm nhuốt nước bọt.
Mà vị Diệp tổng này lại nhìn như không, chứng tỏ Diệp tổng “kiến thức rộng rãi”.
Những cô gái đã từng lên giường có lẽ cũng ít. Bởi vì chỉ có những cao thủ đã từng trải qua tình trường mới có thể chẳng có cảm xúc gì khi nhìn một cô gái như thế.
Cô gái trộn bài một cách thuần thục, động tác đó giống như của những thần bài biểu diễn trên ti vi.
Sau đó lần lượt chia bài cho hai bên.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy 100 nghìn đô la ra đặt cược. Sau đó tỏ vẻ như chẳng để ý đến cứ lật lật bài.
Vừa nhìn, thầm nói ván này thật sự là “nhỏ”. Bài được 6 điểm. Tuy nhiên, Diệp Phàm đương nhiên là cao thủ, mắt chim ưng đã mở, Biên Bức cũng sớm đã bay đến bên phía đối thủ Hồng Lý, vừa nhìn, chợt thiếu chút nữa thì bật cười. Đối phương con nhỏ hơn mình – 5 điểm.
Diệp Phàm chợt rất tự tin, lại cược thêm 100 nghìn.
Tuy nhiên, đối phương không theo. Ván này Diệp Phàm lập tức kiếm được 100 nghìn đô la.
Ván thứ 2, Diệp Phàm tiếp tục gặp may. Đồng hoa thuận. Còn đối phương là bão. Ván thứ 2 này bắt đầu đặt cược, cuối cùng Diệp Phàm đặt 500 nghìn đô la Mỹ khiến cho đối phương toát mồ hôi và thua cuộc.
Sau đó cục diện ban đầu nếu đối phương điểm to thì về cơ bản Diệp Phàm đã phải nhường 100 nghìn đặt cược ban đầu cho đối phương rồi. Chỉ cần đối phương điểm nhỏ hơn là Diệp Phàm tấn công mạnh mẽ ngay.
Gần 1 tiếng đồng hồ. Diệp Phàm đã thắng được 2 triệu đô la Mỹ. Khiến cho quản lý Trần tức giận bảo Hồng Lý đứng lên để tự ông ta chơi.
Tuy nhiên, đích thân quản lý Trần ra trạn dường như hiệu quả cũng chẳng hơn gì. Đều là thua nhiều thắng ít, cuối cùng, lão cũng đã thua 2 triệu khiến cho toàn thân lão vã mồ hôi, có lẽ giống như là vừa nhảy xuống nước vậy.
- Diệp tổng, nghỉ ngơi một chút nhé?
Quản lý Trần hỏi.
- Được, nghỉ một chút đi, lấy một chai Hồng tửu.
Diệp Phàm gật đầu nói,
- Tiếp sau đây chúng ta phải cược lớn hơn, thấp nhất là 500 nghìn đo la Mỹ, thế nào?
- Việc này, mức cược quá lớn, tôi phải đi hỏi ông chủ một chút đã.
Quản lý Trần do dự một chút rồi nói.
- Ha ha, sòng bạc Hồng Đô này cũng chẳng có gì. 500 nghìn cũng đã sắp không chịu được rồi sao?
Diệp Phàm châm biếm nói.
- Ai nói là không chịu nổi nữa, bản cô nương sẽ đấu mấy tay với ngươi.
Lúc này, một tiếng cười vang lên như chuông truyền đến.
Diệp Phàm ngước mắt nhìn, thầm nói quả nhiên cô đã xuất hiện.
Đương nhiên, xuất hiện chính là cô nương Tuyết Lý Hồng cao quý của chúng ta. Tuyết Lý Hồng hôm nay ăn mặc rất đẹp.
Chiếc áo khoác cổ rộng có hoa to màu đỏ, bên trong là áo cao cổ màu đỏ. Bộ ngực tầm trung cũng đang vươn lên.
Phía dưới là quần bò màu tím hồng, chân đi giày da màu đỏ, rất giống với tinh linh màu đỏ trên thảo nguyên.
Đúng là hợp với cái danh hiệu Tuyết Lý Hồng của cô ta, toàn thân dường như là một màu đỏ. Tuy nhiên, không hề khiến cho người ta nhức mắt, mà là một kiểu màu đỏ chất phác. Nhìn từ người cô ta có thể thấy được hương vị của tuổi thanh niên TQ chúng ta.
Hơn nữa, thân hình Tuyết Lý Hồng tương đối cao. Ít nhất cũng khoảng 1m75. Còn đôi mắt thì lại có màu xanh của người châu âu. Có lẽ là con lai.
Cặp lông mày sau khi được tô vẽ đã rất dài, cong vút sang hai bên, giống như là hai chiếc thuyển nhỏ cong cong uốn trên đôi mắt của Tuyết Lý Hồng. Hơi giống với nhân vật Đông Phương Bất Bại trong ti vi.
- Cô nương là?
Diệp Phàm dùng ánh mắt bất cần nhìn từ ngực xuống đến cặp đùi của Tuyết Lý Hồng. Khiến cho người ta cảm thấy gã này chính là một tên háo sắc.
- Bọn họ gọi ta là Hồng Lý Tuyết, ông cũng có thể gọi ta như vậy.
Tuyết Lý Hồng đảo ngược tên mình lại.
- Hồng Lý Tuyết, ha ha, ta chỉ nhìn thấy một màu đỏ chứ chẳng thấy hương vị của tuyết đâu cả.
Diệp Phàm hơi ngẩng đầu lên bình luận.
- Ha ha ha, đó là do ông vẫn chưa thử qua tuyết có hương vị lạnh như băng.
Tuyết Lý Hồng cười ầm lên, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
- Ồ, màu đỏ này của cô cũng đã khiến cho người ta cảm thấy nóng hừng hực rồi, làm sao lại biến thành tuyết trong hàn băng chứ?
Diệp Phàm nhẹ nhàng nhả khói của điếu xì gà, sau đó hớp một ngụm hồng tửu.
- Rất đơn giản, chờ chút nữa ông bị ta lột hết rồi thì đương nhiên trong lòng sẽ thấy ớn lạnh như băng thôi. Vì thế mọi người gọi ta là Hồng Lý Tuyết. Một màu đỏ của ta đây có chứa sát khí. Đương nhiên nếu Diệp tổng không dám cược thì bây giờ có thể rời khỏi đây.
Hồng Lý Tuyết dùng kế khích tướng.
- Ha ha ha, không dọa được ta đâu.
Vẻ mặt Diệp Phàm điềm tĩnh, ánh mắt lại dừng lại ở ngực của Hồng Lý Tuyết.
Cười nói,
- Tuy nhiên, ta cũng có một đam mê. Đặc biệt là thích trêu đùa với những cô gái mặc màu đỏ. Chúng ta muốn cược thì phải cược lớn một chút, cả người và tiền cũng cược.
- Ngươi…
Tuyết Lý Hồng có lẽ đã tức đến mức định chửi rồi, tuy nhiên, sau đó nghĩ đến thân phận của Diệp Phàm là khách quý, chờ chút nữa còn phải tặng tiền cho mình, đương nhiên đã kìm nén cơn giận lại, ha ha cười nói,
- Được, Diệp tổng muốn cược cả tiền và người cũng được. Bản cô nương sẽ tháp tùng, Diệp tổng muốn cược bằng cách nào?
- Tất cả trong chiếc va ly này của ta cộng thêm số tiền vừa nãy thắng được không dưới 10 triệu đô la Mỹ, chỉ cần cô nương có bản lĩnh có thể lấy hết.
Tuy nhiên, nếu không lấy được thì phải tiếp tục cược với ta. Hơn nữa, phải cược cho đến khi nào ta thấy đủ thì mới thôi.
Bằng không, nếu cô nương muốn dừng lại thì phải đem người thế vào. Đi theo ta chơi một thời gian là được.
Những lời của Diệp Phàm khiến cho nhân viên của Hồng Đô đều tỏ ra phẫn nộ.
Ha ha ha…
Tiếng cười lanh lảnh lại lần nữa vang lên, hơn nữa, lần này cười còn rất tươi. Tuy nhiên, tiếng cười đó cũng rất chói tai, trấn động khiến cho cả đèn treo trên trần cũng như đang rung lên.
- Được, nếu hôm nay bản cô nương lột hết tiền của ngươi. Còn có một điều kiện nữa.
Tuyết Lý Hồng cười xong, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, có lẽ cũng đang tức giận. Tuyết Lý Hồng dù sao cũng là cao thủ nên cũng có tính cách của cao thủ.
- Nói!
Diệp Phàm “hừ” nói.
- Cởi hết đồ cút khỏi Hồng Đô cho bản cô nương ta, hơn nữa, bao gồm tất cả đám thủ hạ đi theo ngươi phải bò ra khỏi đây.
Tuyết Lý Hồng lạnh lùng nói.
- Cô nương phải nghĩ cho kỹ, đến khi thua tiền còn phải thua cả người đấy, không sai đâu.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ cần Diệp tỏng có khả năng cược cho đến khi bản cô nương nhận thua, bản cô nương không nói hai lời, chính là người của Diệp tổng ngươi. Tuy nhiên, phương thức cược lần này do bản cô nương chọn.
Tuyết Lý Hồng nói.
- Nói nghe xem, cách cược thế nào?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn cô ta.
- Chúng ta chọn một cách cược khác, ném bài lên không trung. Chúng ta sẽ tùy ý bắt lấy 2 lá bài khi chúng đang rơi xuống trên không trung, dùng phương thức bài cửu để phân định thắng thua. Đương nhiên, chỉ cần ngươi có bản lĩnh bắt được bài tốt thì bản cô nương cũng chẳng nói được gì nữa.
Tuyết Lý Hồng nói,
- Chúng ta cược từ triệu là thấp nhất, 500 nghìn vẫn quá ít.
- Cược đi.
Diệp Phàm cười,
- Vận may của ta trước đến giờ không tồi, nếu nói chụp bài thì càng tuyệt.
Hai bên chuẩn bị một chút, đặt cược ban đầu là 1 triệu.
Người chia bài ném cả bộ bài lên không trung, đột nhiên, những lá bài poker bay loạn lên. Diệp phàm và Tuyết Lý Hồng đứng ở dưới chụp bài.
Ván thứ nhất.
Diệp Phàm cố ý chụp được 9 điểm, phát hiện Tuyết Lý Hồng chẳng hề thi triển nội công, mà là dùng kỹ thuật chụp bài, chụp được 2 lá bài, Diệp Phàm dùng mắt chim ưng sớm đã nhìn thấy, là 2 cây 8 màu đỏ.
Có lẽ ánh mắt của Tuyết Lý Hồng cũng không tồi, chắc cũng đã sớm nhìn thấy điểm của bài mình rồi.
Hai bên đặt bài lên bàn.
- Nhưng mà trong di thư cũng không có nói đến tình hình của Không Không môn. Ngô Tuấn nói.
- Tuy rằng không nói về Không Không Môn, nhưng vẫn để lại cho chúng ta một chút manh mối. Mặt khác lúc đó không nói đến chuyện cao thủ Tháp Nhĩ Đông của Không Không môn là người Kim Lăng.
Có thể coi đây là manh mối để tìm được con cháu của người này không. Dĩ nhiên, phỏng chừng Tháp Nhĩ Đông chỉ là biệt hiệu của người này.
Vả lại người này đã ở hơn một ngàn năm trước, để tìm được ông ta cơ hội của mình gần như bằng không, nhưng dù sao vẫn để lại cho chúng ta một chút hy vọng có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Có hy vọng mới có thể tìm được. Đường Thành cười nói.
- Vậy bước tiếp theo chúng ta có đi đến Cổ Lan Tự để tìm trụ trì ngôi chùa đã mở vỏ cây niêm phong không? Xa Thiên hỏi.
- Để một thời gian ngắn nữa mới đi, tôi nghĩ, nhất thời một nửa hồn khí của Tuyết Y hẳn là sẽ không bị chiếc hòm đen làm choáng váng đâu.
Hơn nữa, tôi luôn luôn lo lắng nên mở hay không mở chiếc hòm này. Theo như Đạo Kỳ nói cũng đã lộ ra một chút tin tức.
Tính cách của cao tăng Tuyết Y cũng không phải hoàn toàn tốt đẹp, theo như Đạo Kỳ nói thì Thiết Huyền nói Tuyết Y là một người bá đạo.
Mặc dù đã chết nhưng hồn khí vẫn còn đang khống chế Mộc Tháp tự. Người như thế, chúng ta còn phải cân nhắc một chút về phẩm chất của ông ta. Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, tôi cũng hiểu được Tuyết Y cũng có chút khả nghi. Ông ta đối tốt với chúng ta là có mục đích.
Tất cả là vì chúng ta có thể đưa ông ta trở lại xá hoàn dương viên kính trong chùa Vạn Phật tháp ở Ấn Độ.
Có phải Vạn Phật tháp này có vấn đề hay không, đại sự Tuyết Y có thể lợi dụng chúng ta hay không. Năm đó ông ta là cao thủ trên cả Thần tiên.
Có thể thừa dịp chúng ta đưa ông ta tiến vào Vạn Phật tháp nên có cơ hội để chuyển sang kiếp khác hay không. Bằng không, ông ta đúng thật là tốt tính.
Hơn nữa, tôi cảm thấy Vạn Phật tháp này có phải là có thể cung cấp một số điều kiện để chuyển sang kiếp khác hay không. Tuyết Y đã chết mấy ngàn năm mà hồn khí vẫn có thể bảo tồn đến bây giờ, phỏng chừng năm đó người này cũng là một trong những cao thủ Tiên thiên. Ngô Tuấn nói.
- Ừ, cho dù là một cao thủ mạnh hay yếu cũng là một người khá nổi danh. Diệp Phàm gật gật đầu.
- Được rồi, không bằng lây hòm đem này làm tiêu hao một nửa hồn khí của Tuyết Y chẳng phải là rất tốt sao. Tuy nói hòm này có thể có tác dụng Luyện hồn khí thành thằng ngốc.
Nhưng mà, Tuyết Y là cao thủ. Chắc chắn sẽ lợi dụng hồn khí đến để bảo vệ mình không bị hại.
Đến lúc đó, Tuyết Y chỉ còn lại hai đến ba phần hồn khí đến lúc đó chúng ta sẽ mở chiếc hòm có giấy niêm phong. Cho dù là ông ta có muốn giở trò xấu cúng ta cũng dễ đối phó hơn nhiều lắm.
Bằng không. Việc hồn khí quá lớn đối với chúng ta càng nguy hiểm hơn. Huống chi, mấy ngàn năm nay Tuyết Y đều luôn bí mật khống chế Mộc Tháp tự.
Một người chết lại có thể còn có bản lĩnh như vậy, khẳng ddingj phải có thủ đoạn đặc biệt. Bằng không, cao thủ ngày xưa của Mộc Tháp tự làm sao phải sợ Tuyết Y? Đường Thành nói.
- Ha ha ha, có lẽ Đường Thành luôn làm chuyện xấu mà. Cho nên việc lập luận phân tích rất sắc sảo. Diệp Phàm cười nói.
- Nhất định Tuyết Y không thể là kẻ đần độn, bằng không, ông ta cho tôi những thứ tốt liền lấy không được. Tuy nhiên, khẳng định Đường Thành có dùng biên pháp. Để một thời gian ngắn nữa sẽ mở lại. Diệp Phàm gật đầu nói: - Tuy nhiên, Thần cung Không Động ở đâu, chúng ta phải điều tra ra mới được.
- Điều tra làm gì, đã hơn một ngàn năm rồi làm sao có thể điều tra ra? Đường Thành hỏi.
- Chúng ta muốn luyện hồn mộc, loại đồ vật này có thể đem luyện hồn khí choáng váng. Chứng minh nó và hồn khí là tương khắc.
Nếu như nói trong tay chúng ta có nhiều luyện hồn mộc. Đến lúc đó biến thành binh khí, chẳng phải là với hồn khí còn có khả năng khống chế tương đối.
Đến lúc đó, cho dù gặp gỡ Đán Phi Tử mà nói chúng ta cũng có năng lực nhất định để chống lại đúng không?
Bởi vì, phỏng chừng Đán Phi tử cũng chỉ còn hồn khí. Chẳng qua là hồn khí mạnh hay yếu thôi.
Diệp Phàm nói.
- Thủ đoạn của Diệp Phàm tốt, không riêng gì đối phó với Đán Phi tử. Cho dù đối phó với Hàn Quốc Phác hay Thái Cực Huyết cũng đều có hiệu quả. Chỉ cần là hồn khí gì đó, phải giết hết. Xem ra, mảnh gỗ này thật sự là thứ tốt. Đường Thành cười nói, vẻ mặt hưng phấn.
- Tìm được trước sẽ cười, phỏng chừng việc tìm được kim bài nữ hoàng chi kim đúng là khó hơn lên trời. Xa Thiên hắt một bát nước lạnh vào.
- Anh đúng thật là, luôn giội nước lã vào. Vừa mới có một chút hy vọng đã bị anh tạt bát nước vào, thật là xui xẻo. Đường Thành bất mãn thầm thì nói.
- Cứ tìm đi, từ từ sẽ thấy. Diệp Phàm nói.
- Tiên sinh, hồn khí của đại sư Tam Hóa mỗi lần hiện ra sẽ yếu bớt đi một phần. Đạo Kỳ nói đại sư Tuyết Y đặc biệt ngang ngược.
Mấy ngàn năm nay hồn khí của Tuyết Y đều không chế được ý nghĩ của chủ trì Mộc Tháp tự, đều phải quản lý theo ông ta.
Như vậy hồn khí của Tuyết Y chẳng phải thường xuyên hiện ra mới được sao. Việc này, cùng với những lời nói của Tam Hóa đại sư thật sự là có sự khác biệt rất lớn. Xa Thiên nói.
- Có lẽ là lúc đó hồn khí của Tam Hóa tồn tại quá ít, cho nên không hiện ra được. Còn hồn khí của Tuyết Y nhiều hơn một chút.
Cho nên, việc xuất hiện vài lần cũng không có việc gì cả. Tuy nhiên, mấy ngàn năm nay. Có như thế nào cũng phải xuất hiện hơn trăm lần.
Như vậy hồn khí của đại sư Tuyết Y tương đối là nhiều đây. Đường Thành nói.
- Hồn khí tồn tại nhiều như vậy. Điều đó chứng tỏ năm đó đại sư Tuyết Y tọa hóa cũng không có bị tổn thương nhiều nội khí lắm. Thực lực của ông ấy cho đến bây giờ còn tương đối mạnh mẽ. Cho nên, chúng ta dùng hòm làm tiêu hao hồn khí của ông ta là đúng. Diệp Phàm gật đầu nói.
- Đúng vậy. Ông ta đột nhiên đạt đến đẳng. Việc này đòi hỏi số lượng nội khí phải tương đối lớn mới có thể thành công.
Thực ra ông ta còn là ân nhân của tôi, tuy nhiên, nếu như có mục đích thì không bàn luận đến ban ơn.
Không thể nói Ngô Tuấn tôi là lấy oán trả ơn được. Hơn nữa, tôi cảm thấy được có điều kỳ lạ, vì sao ông ta lại lựa chọn giúp tôi đột phá.
Vậy có phải ở bên trong có cái gì đó mà không ai có thể biết được mục đích? Ngô Tuấn nói.
- Ừ, tiên sinh, cuối cùng tôi cũng cảm thấy được sự tồn tại hồn khí của cao nhân thật là thần bí. Hơn nữa, tất cả dường như đều có mục đích. Mà tôi cũng cảm giác được bọn họ không phải là người tốt, cho nên, không ngờ Lô Định Tông mau chóng đuổi đi.
Xa Thiên có chút bộ dạng lo lắng.
- Ừ, tạm thời tôi còn không tìm được biện pháp. Tôi nghĩ, luyện hồn mộc này chính là khắc tinh của ông ta. Cho nên, việc tìm được luyện hồn mộc là rất quan trọng. Bằng không, chúng ta có muốn đuổi ông ta đi cũng không có cách nào để xuống tay cả. Cũng không thể bảo tôi đem con dơi ra để bị diệt được? Diệp Phàm nói.
- Việc này đương nhiên là không thể, con dơi quá quan trọng. Xa Thiên nói.
Lần phải đi về Hồng Diệp Bảo một chuyến, mùng chín rồi, mùng mười sẽ đi làm. Diệp Phàm còn phải về với ông bà một chuyến, đây là việc nhất định hàng năm Diệp Phàm phải làm.
Hơn nữa, trước khi kết hôn đến đầu năm mới đều có đến thăm cha mẹ, nhưng không lâu sau khi kết hôn cha mẹ trở về Cổ Xuyên, cho nên, nhất định phải báo hiếu.
Vừa gọi điện thoại hỏi, mới biết được Ninh Chí Hòa cũng về chúc mừng năm mới còn chưa có về.
Mà năm ngoái do công việc bận rộn ngay cả việc chúc tết lãnh đạo Diệp Phàm cũng đã quên. Bây giờ đi chúc tết là phải.
Hơn nữa, việc đi chúc tết cũng là cách để tăng cường mối quan hệ của hai bên. Hơn nữa, có yêu cầu gì cũng có thể nhân cơ hội này nói ra. Nhân lúc lãnh đạo đang vui vẻ nói công việc dễ hơn bình thường rất nhiều.
Tuy nhiên, Diệp Phàm bận công việc đến đêm. Bởi vì, nếu như đi chúc tết, mang mấy chai rượu đi biếu những người lãnh đạo cấp cao đã không còn sức hấp dẫn.
Mà thứ chúc tết tốt nhất chính là lễ vật, hơn nữa, chính là những dược thảo chế thành những viên thuốc, cũng không bị coi là nhận hối lộ gì cả.
Hơn nữa, tuổi tác của các lãnh đạo cũng đều cao. Trên cơ bản là đều trên năm mươi mấy tuổi cả. Cho nên, bọn họ càng quan tâm đến sức khỏe của mình.
Việc tặng tính mệnh cho bọn họ đúng là quá thích hợp.
Ăn xong cơm tối, Diệp Phàm kêu Xa Thiên đưa đến Yêu Tham Vương. Hồng Tà cùng với Lệ Vô Nhai xem qua cũng chậc chậc lưỡi mãi không dứt.
- Cái này liền kèm một chút yêu khí. Bằng không, thực sự thành một con yêu quái.
Hồng Tà chỉ vào Yêu sâm vương cười nói.
- Vạn vật thế gian, có bộ dạng kỳ lạ như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Nó vẫn chỉ là một gốc cây nhân sâm thôi, chẳng qua là hình thể có chút kỳ quặc thôi. Lệ Vô Nhai cười nói.
Diệp Phàm coi chừng cắt phải nhánh của nó.
- Anh nói xem, chúng ta đưa nghìn năm có thể sống sót hay không? Hồng Tà đột nhiên nghĩ ra.
- Xé nó đi, nó chính là yêu tham vương trên nửa bộ, nếu như là dưới nửa bộ vẫn là có hi vọng. Tôi nghĩ, việc nghĩ biện pháp để bảo tồn vẫn là quan trọng nhất. Như vậy yêu tham vương sẽ có dinh dương hơn, sau này dùng để đột phá đến Bán tiên thiên cường giả là có thể cần đến. Lệ Vô Nhai nói.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên, lần này phối hợp chế tạo ra biệt dược có khả năng tiềm tàng là được. Cái khác dùng nhân sâm hai trăm năm thay thế là được. Tôi nghĩ, hiệu quả hẳn là có thể phối chế đạt được đến tiêu chuẩn của biệt dược có khả năng kéo dài sự dống tiềm tàng. Diệp Phàm cười nói.
- Vậy bắt đầu đi chứ. Hồng Tà cười nói.
- Từ từ đã hai vị tiền bối. Hai gốc cây nhân sâm vương hai trăm năm tôi đã rang khô tooig. Trong đó còn pha thêm một vài dược liệu khác. Hai người các anh lập tức uống đi. Diệp Phàm cười nói, Xa Thiên bưng hai chén thuốc tiến vào.
- Diệp Phàm, anh thật là có tâm. Lệ Vô Nhai cũng không khách khí cầm lấy. Hồng Tà cầm lấy liền uống ngay một hơi.
Sau đó, hai người bắt đầu điều tức.
Với sự giúp đỡ của hai vị Thần tiên đại viên mãn, cùng với sự phối hợp với ba vị đại cao thủ Thần tiên, ba giờ đồng hồ đã chế tạo ra bát thuốc chứ tiềm lực sinh mệnh này.
Đương nhiên, thuốc này cũng làm cho Diệp Phàm đau đầu tiêu hao năng lượng, thiếu chút nữa nhe răng nhếch miệng. Để chế tạo thành công bát thuốc tiềm lực sinh mệnh này, Diệp Phàm đã phải dùng hết nhân sâm vương hai trăm năm.
Mà nếu như sau khi còn muốn phối chế toàn bộ bằng Yêu sâm vương, đây là Diệp Phàm không muốn nói đến.
Sau đó mới cho vô lọ, lần này tất cả đều dùng loại bình ngọc tốt nhất. Như vậy có vẻ tốt hơn nhiều lắm. Bằng không, một viên thuốc, dù sao cũng khiến cho người khác coi thường.
- Diệp Phàm, dược liệu ở trong xã hội bây giờ là rất quan trọng. Tôi luôn muốn, anh dùng nhiều dược liệu như thế, vì sao Diệp Phàm anh không trồng một vườn dược liệu của chính mình. Như vậy, mọi dược liệu đều đã có ở trong vường. Có thể lấy bất cứ lúc nào có phải không? Lệ Vô Nhai nói.
- Đúng vậy, tôi cũng có ý như vậy. Tuy nhiên, để tìm được một chỗ như vậy rất khó. Thứ hai chính là tìm không được loại dược liệu tốt như vậy.
Đây mới là vấn đề mấu chốt nhất, nếu bắt đầu gieo trồng từ hạt giống, để chế ra một viên thuốc cần dược liệu lâu năm mới được.
Ít nhất cũng phải vài thập niên, vấn đề này cơ bản là không thể giải quyết được tình hình trước mắt. Mà trước mắt mà nói, những thứ như vậy tôi cũng có đủ rồi. Diệp Phàm nói.