Tuy nhiên, vừa nghĩ cao tăng Tuyết Y chẳng qua chỉ là một Hồn khí của người đã chết còn tồn tại mà thôi. Hơn nữa, là một cao tăng bình thường mà nói thì chẳng phải là người độc ác, Diệp Phàm cũng đi vào trong.
Khi vừa đi vào Diệp Phàm tỏ ra đặc biệt thành kính, ngay từ ngoài cửa hắn đã bước một bước lại quỳ một bước.
Tuy nhiên, cử động của Diệp Phàm lại khiến cho 4 người Ngô Tuấn ngơ ngẩn.
- Đây là làm gì thế? Đường Thành hỏi, đầu óc mơ hồ.
- Ha ha, Diệp tổng đang cầu tài mà, còn cầu bình an nữa, đương nhiên phải thành kính mới chút rồi. Hơn nữa, Diệp tổng là người trước giờ tin Phật. Mẹ của anh ấy 1 tháng 3 ngày ăn chay. Diệp tổng là hiếu tử, đương nhiên cũng phải như thế rồi. Ngô Tuấn sau khi giật mình liền nói dối.
Đường Thành vừa nghe thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng, biết là chỉ để lừa Tuyết Lý Hồng thôi. Thế là vội vàng phối hợp gật đầu không ngớt. Nói: - Ừm, tôi nhớ có lần Diệp tổng thay bà nội của anh ấy đến chùa ăn chay một tháng liền.
Một tháng đó vất vả cho Diệp tổng, phải kiêng thịt một tháng mà. Hơn nữa, hàng ngày sáng sớm đã phải tắm rửa thay quần áo.
Suốt một tháng liền, người bình thường cũng rất khó mà làm được, huống chi Diệp tổng người ta là một ông chủ lớn có phải không nào?
Lần này Xa Thiên phải ngậm chặt miệng vào thì mới nhịn được cười.
- Diệp tổng đúng là thành tâm. Tuyết Lý Hồng gật gật đầu.
Cuối cùng đã đến trước tượng của Tuyết Y đại sư.
Diệp Phàm chưa từng thành kính như thế bao giờ, 3 quỳ 9 lạy đầu đập xuống đất kêu lên cồm cộp.
- Thành tâm ở tâm, không phải ở bề ngoài. Lúc này một giọng nói vang lên.
- Vãn bối thể hiện sự biết lỗi đối với tiền bối. Vừa rồi đã không thành tâm muốn vi phạm quy tắc quấy rầy pháp thân của tiền bối. Chủ yếu là bên trong không có đèn, mà 4 người đi vào đều là bằng hữu tri tâm của vãn bối. Vãn bối lo lắng bọn họ bị thương. Diệp Phàm giải thích nói.
- Ngươi có Biên Bức nội công đã biến dị, hơn nữa, lại có công lực Tiên Thiên. Quả là bất phàm. Ta cũng phát hiện trong người ngươi hình như không chỉ có 1 đan điền, đúng là quái dị. Điều này chứng tỏ cơ thể ngươi đặc biệt. Phàm là những kẻ cơ thể đặc biệt đều có thành tựu không bình thường. Ngươi chính là người ta đã lựa chọn. Tuyết Y cao tăng nói.
- Vãn bối không hiểu ý của tiền bối là gì? Trong lòng Diệp Phàm lo lắng, vội vàng vận công cảnh giác.
- Thả lỏng đi. Không cần phải lo lắng, ta chẳng hề có ý ác đối với ngươi. Bần tăng đã chết mấy nghìn năm rồi.
Tuy nhiên, cho tới bây giờ, bần tăng ta có một tâm nguyện. Đó chính là muốn quay trở lại xem xem, hơn nữa, ngày xưa trước khi ra đi bần tăng đã chọn được nơi để toạ hoá.
Chỉ là bởi vì một chuyện đột xuất xảy ra nên đã khiến cho tâm nguyện của bần tăng trở thành bọt nước. Cho đến bây giờ bần tăng luôn ở đây để chờ người có duyên.
Đã mấy nghìn năm rồi, một chút nội tinh hồn để lại trước khi bần tăng toạ hoá đã sắp tiêu tan hết rồi.
Vốn cho rằng tâm nguyện của ta đã tiêu tan rồi. Không ngờ lại gặp được ngươi. Tuyết Y cao tăng nói.
Diệp Phàm phát hiện, 6 hạt Xá lợi lại đột nhiên nhảy lên trên không phía trên cái bát. Giống như là 6 ngọn nến quây thành một vòng, hình thành một vòng tròn rất lạ.
- Tiền bối muốn vãn bối làm việc gì, người cứ dặn dò là được rồi. Chỉ cần vãn bối có năng lực hoàn thành. Chắc chắn sẽ đi làm. Diệp Phàm rất cung kính nói.
Chuyện đùa, không cung kính mà được sao? Có trời mới biết được Tuyết Y cao tăng khi còn sống là hòa thượng đạt cảnh giới nào. Dựa vào hồn khí của người ta có thể tồn tại được mấy nghìn năm rồi thì ít nhất cũng là cao thủ cùng đẳng cấp với Lô Định Tông.
- Bần tăng đến từ Thiên Trúc Quốc. Cũng chính là Hoàn Dương Viên Kính Tự của Ấn Độ bây giờ, sau khi ngươi đến Ấn Độ hỏi thăm thì sẽ có thể tìm thấy.
Bởi vì Hoàn Dương Viên Kính Tự rất nổi tiếng. Quy mô cũng tương đối cao. Chỉ cần cậu đưa Xá lị của ta về cho an táng ở tháp Vạn Phật trong chùa này, bần tăng sẽ tặng cho cậu một thứ giống như thế. Tuyết Y Cao tăng nói.
- Nhấc tay là có thể làm được, vãn bối không cần thù lao gì cả. Đương nhiên là Diệp Phàm nói dối, muốn nhưng mà không dám nói mà thôi.
- Ha ha, ta tuy ta rất ít giao lưu với người hiện đại. nhưng cũng đã có tương đối nhiều người hiện đại đến thăm viếng ta. Ta có thể hiểu được tâm tư của ngươi, ngươi không phải là không muốn, chỉ là ngươi sợ. Tuyết Y Cao tăng cười nói.
- Ha ha, cũng là lo lắng một chút thôi. Diệp Phàm gật đầu nói.
- Lo lắng điều gì? Tuyết Y cao tăng hỏi.
- Việc này cũng khó nói, phàm là những sự việc chưa biết đối với chúng ta mà nói đều có chút lo lắng. Hơn nữa, ngay cả Biên Bức nội công của vãn bối Đại sư cũng có thể một tát đánh bay ra ngoài. Việc này còn khó hơn đánh trực tiếp vào cơ thể của tôi. Bởi vì Biên Bức nội công mắt thường không nhìn thấy được, trừ khi là tôi muốn để cho người khác nhìn thấy.
Vì thế nếu Đại sư muốn giết tôi thì có lẽ dễ như trở bàn tay. Cho nên không lo lắng là nói dối.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha Tuyết Y Cao tăng bật cười, còn 6 hạt Xá lị cũng đang rung lên. Giống như một cái mồm vậy, rất lâu sau mới nói: - Chàng thanh niên, ngươi không nói thật đấy chứ? - Tôi nói đều là nói thật. Diệp Phàm mạnh rạn nói.
- Ngươi sợ ta lợi dụng dùng pháp thủ nội công chuyển sinh để đoạt lấy thân thể của ngươi có phải không nào? Câu này của Tuyết Y Cao tăng nói ra, Diệp Phàm khó tiếp tục kìm nén mối lo sợ trong lòng, ngẩng đầu nhìn những hạt Xá lị đang quay tròn thành một vòng trên không trung.
- Tiền bối cũng biết việc này? Diệp Phàm không đành được liền hỏi. - Ha ha, tiêu chí của cao thủ Thoát Thần Cảnh chính là có thể dùng nội công chuyển sinh để tái sinh. Đây là nguyên nhân mà rất nhiều cao thủ muốn đột phá lên Thoát thần cảnh muốn đạt được trường sinh. Đương nhiên, pháp môn này rất khó hoàn thành. Bằng không bần tăng đã sớm chuyển sinh rồi, hà tất chỉ còn lại một ít hồn khí này. Thực ra, chỉ dựa vào một ít hồn khí này thì chẳng có cách nào thực hiện được pháp môn nội công chuyển sinh. Chắc ngươi đã từng nhìn thấy cao thủ cùng đẳng cấp như ta? Chắc cũng hiểu một chút về pháp môn chuyển sinh. Bằng không ngươi sẽ chẳng hỏi ta như thế có phải không nào? Tuyết Y cao tăng nói.
- Ừm, tôi cũng nghe nói như vậy. Tuy nhiên, tôi vẫn lo lắng. Dù sao, cao thủ ở đẳng cấp như người thì căn bản không trình độ thấp như vãn bối đây không thể nào đọ lại được. Nói thật là tôi không muốn để cho người khác cướp đi cơ thể mình. Bởi vì tôi còn muốn sống, mà không phải là cơ thể còn sống nhưng lại mất đi tinh thần. Diệp Phàm nói.
- Nói cũng đúng, thực ra ta đã lựa chọn ngươi không phải bởi vì ngươi là cao thủ Tiên thiên. Mà bởi vì trong cơ thể của ngươi cũng có phật khí. Tuyết Y cao tăng nói.
- Phật khí? Diệp Phàm giật mình.
- Đúng vậy, nội công của ngươi rất đặc biệt. Giống như ẩn chứa Phật khí, nhưng lại cũng ẩn chứa độc khí. Phật khí tẩy sạch tâm hồn con người, còn độc khí lại hại người. Hai loại khí này làm sao có thể dung hòa thành một được, vì thế bần tăng ta cũng rất nghi ngờ. Tuy nhiên, chàng thành niên, Phật khí của ngươi từ đâu có được? Tuyết Y cao tăng nói.
Diệp Phàm biết không che dấu được, đương nhiên, cũng là nhờ ông ấy nhắc thì mới nhớ đến nội công khi dùng Bàn Nhược Chuyển Tức Pháp hút được từ bộ xương của Bảo Chí Thiền Sư trong Hàn Đàm, có lẽ chính là nguyên nhân có Phật khí.
- Bảo Chí, Hàn Đàm, ôi Tuyết Y cao tăng đột nhiên thở dài.
- Đại sư hình như quen biết Bảo Chí thiền Sư? Diệp Phàm sửng sốt.
- Nó là đồ đệ của ta, ngươi nói có quen hay không. Chỉ có điều sau này cũng mấy chục năm rồi không gặp.
Không ngờ nó đã tọa hóa ở Hàn Đàm rồi. Công lực của nó vẫn chưa thể đột phá mà. Ngay cả một chút hồn khí cũng không có cách nào bảo tồn lại được.
Đây cũng là ta cảm thấy nguyên do mà ta cảm thấy có cảm giác thân thiết đối với ngươi. Nói ra đây cũng là một cơ duyên, thế gian rộng lớn, tỷ lệ cơ hội chúng ta gặp nhau rất nhỏ, ông trời lại để chúng ta gặp mặt ở thế giới minh nương võ hiệp. Khẩu khí của Tuyết Y cao tăng tràn đầy sự đau thương. - Tham kiến đại sư. Diệp Phàm lại thành kính bái lạy.
- Không cần, bái rồi là được. Ngươi xem xem cái này 6 hạt Xá lị của Tuyết Y cao tăng rung lên, đột nhiên hào quang tăng mạnh. Một hư ảnh to bằng nắm đấm chân đang ngồi xếp bằng hiện lên ở giữa 6 hạt xá lị. Nét mặt rất giống với bức tượng được khắc ở trên giường, Diệp Phàm hiểu rằng, đó chắc hẳn là hồn khí của Tuyết Y cao tăng ngưng tụ thành. - Đại sư hiện chân thân, Diệp Phàm rất vinh hạnh. Diệp Phàm nói.
Đúng lúc này, Tuyết Y cao tăng đột nhiên đưa tay vẽ một đường, bỗng nhiên trên không trung xuất hiện thứ giống như cổng trời. Mà sao trên không lóe lên, Diệp Phàm chợt hết sức kinh ngạc, cánh cổng trời này rất tương tự với cánh cổng trên không mà bức tượng to lớn ở đảo Thủy Tinh đã vẽ ra. Lẽ nào Tuyết Y cao tăng cũng có liên quan đến việc này?
- Đại sư biết cổng này ở đâu không? Hơi thở của Diệp Phàm chợt gấp gáp. - Diệp Phàm, có phải ngươi đã nhìn thấy thứ tương tự? Tuyết Y cao tăng hỏi. - Ừm, tôi đã từng thấy một bức tượng rất lớn ở đảo Thủy Tinh cũng đã vẽ ra cái này. Lúc đó còn cho rằng là ảo cảnh. Bây giờ nhìn cảnh tượng đại sư vẽ ra rất giống với thứ tôi đã được nhìn thấy. Diệp Phàm nói.
- Ha ha, khi đó bần tăng cũng là vì tìm kiếm cánh cổng trời này mà dẫn đến mình tọa hóa ở Mộc Tháp Tự này mà không trở về được.
Tuy nhiên, bần tăng tặng cho ngươi thứ tốt cũng chút liên quan với cổng trời này. Theo truyền thuyết Xà Mị của Võ vương Mễ Tác Bỉ Khâu bị Cửu Chỉ Thần Đạo của Cửu Diệu đảo cướp đi.
Mà thứ mà bần tăng có được lại có liên quan với Cửu Diệu đảo. Khi đó tìm kiếm bí mật của Võ vương đã trở thành đại sự phấn chấn lòng người nhất trong võ lâm. Tuyết Y cao tăng nói, - Lúc đó rất ác liệt, bần tăng là một hòa thượng, vốn nên thành tâm tu hành.
Sau đó không thể nào kiềm chế được sự hấp đẫn và đã gia nhập vào vòng xoáy đó, cuối cùng là bỏ mình chết nơi đất khách quê người này.
Làm người mà, không thể quá tham lam, tham niệm nổi lên, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Đó là vì bí mật của Võ vương quá mê hoặc người, nghe nói chính là Võ vương đột phá đến trình độ của cao thủ Thoát Thần Cảnh.
Việc này hình như có liên quan với việc kéo dài sự sống. Thêm một đẳng cấp nữa thì có thể sống đến 300 năm tuổi.
Trên đời này, ai chẳng lại muốn chết. Cho nên đã dẫn động bốn phương, bao nhiêu cao thủ Thoát Thần Cảnh đã chết ở đảo Thủy Tinh. Diệp Phàm nói, - Hơn nữa hoạt động này cứ diễn ra trong mấy nghìn năm, nhưng lại có bao nhiêu cao thủ thực sự đã đến đảo Thủy Tinh.
- Nói rất đúng, chính xác là như thế. Bí mật của Võ Vương đã giết biết bao nhiêu người. Ta nghi ngờ bản thân việc này là một âm mưu cực lớn.
Chỉ là Võ Vương chính là quyền uy của giới võ lâm, ai cũng không dám thuyết phục mình đi tin tưởng đây là một âm mưu.
Tất cả đều trở thành thiêu thân lao vào lửa. Mấy nghìn năm sau, người chết biết bao nhiêu, xương trắng chất đầy. Tuyết Y cao tăng thở dài, - Ngay cả Cửu Chỉ Thần Đạo mà nói cũng là một người thần bí.
Cũng có biết bao nhiêu người tìm kiếm nơi ở của hắn, kỳ vọng thông qua hắn có thể lại tìm thấy bí mật của Võ Vương.
Bởi vì, Cửu Chỉ có thể trộm đi Xà Mị của Võ Vương, hắn nhất định rất hiểu về đảo Thủy Tinh. Như thế cứ đảo đi đảo lại, người chết ngày càng nhiều. Loạn hết cả lên. - Đan Phi Tử, Đại sư có nghe nói qua về người này không? Diệp Phàm hiếu kỳ hỏi.
̉nh hưởng ứng mãnh liệt.
Hắn bị lão Ninh làm cho có chút chột dạ, nhưng ngẫm lại nhiệm vụ lão Cung giao cho đành phải kiên trì nói
- Đồng chí cung Chí Quân hỗ trợ văn phòng Quốc vụ viện phân công quản lý công việc của các doanh nghiệp không dai, nên là đồng chí hơn ba mươi tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế.
Trước kia có kinh nghiệm trong quản lý các doanh nghiệp. Sau khi đến văn phòng Quốc vụ viện cũng làm nhiệm vụ tham mưu cho lãnh đạo các văn bản về doanh nghiệp.
Khởi đầu của Quốc vụ viện rất cao, bọn họ suy nghĩ cho cả nước. Mà tập đoàn Hoành Không chúng ta muốn phát triển khởi điểm cũng phải cao.
Đặc biệt một khi nhà nước coi dự án của chúng ta là một trong năm công trình trọng điểm thì càng đòi hỏi cao hơn.
Chúng ta cần nhân tài này đến tập đoàn làm việc. Hơn nữa, đối với dự án cụ thể này đồng chí đó càng có thể giúp đỡ nhiều.
Diệp Phàm nói.
- Cung Chí Quân?
Ninh Chí Hòa nhắc lại một câu nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên cười nói
- Tôi đã gặp cậu ta.
- Chú Ninh đã gặp cậu ta, ha ha.
Diệp Phàm biết, tính toán của mình bị lão Ninh nhìn ra, không khỏi có chút xấu hổ.
- Con lớn của đồng chí Cung Khai Hà thôi. Đúng là một đồng chí có năng lực.
Ninh Chí Hòa cười nói.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng, Cung Khai Hà và Diệp Phàm còn có một tầng thân phận khác hiện giờ Ninh Chí Hòa cũng biết.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm về thành phố Quang Vinh của tỉnh Thiên Vân.
Diệp Phàm đi thẳng đến văn phòng chủ tịch tỉnh Khúc.
Nghe Diệp Phàm báo cáo xong, chủ tịch Khúc biểu hiện mạnh mẽ hơn Ninh Chí Hòa lập tức đứng lên đi lại trong phòng.
- Phải thông báo trong tỉnh trước mới được.
Khúc Chí Quốc một lần nữa ngồi xuống khôi phục bình tĩnh nói.
- Ôi, tôi cũng có ý này. Việc chỉ đạo của tỉnh cũng không thể bớt. Nếu không chúng tôi bây giờ còn không biết làm thế nào, không biết triển khai công tác từ đầu.
Diệp Phàm nói, đương nhiên để cho lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh vui vẻ một chút thôi. Việc này, nói trắng ra là một kỹ xảo nịnh nọt thôi.
- Các cậu tranh thủ người này thì ưu thế ở đâu?
Chủ tịch Khúc hỏi.
- Hiện giờ tập đoàn chúng ta đang hoạt động trong nhiều lĩnh vực, du lịch, kiến trúc, sản xuất máy móc, thiết bị điện lực…
Mà tập đoàn chú trọng nguyên tắc “Giảm lượng hóa, tái sử dụng, tài nguyên hóa”. Lựa chọn sản phẩm sản xuất hợp lý, quy mô sản xuất, công nghệ sản xuất, tiến hành sản xuất sạch.
Từ ngọn nguồn của sản xuất và toàn bộ quá trình tận dụng tài nguyên, để mỗi doanh nghiệp sản xuất giảm được lượng phế thải.
Mức độ tiết kiệm nguyên vật liệu và năng lượng lớn nhất. Cắt giảm rác thải và độc tố, thể hiện tính tuần hoàn kinh tế.
Thành lập một dây truyền năm công đoạn liên hợp sinh thái.
Rác thải của công đoạn này lại là nguyên liệu cho công đoạn khác.
Không ngừng kéo dài sản xuất, sử dụng hữu hiệu nhất tài nguyển, giảm tối thiểu lượng nước thải, thậm chí hình thành hệ thống công nghiệp tự sản xuất tự đào thải giống như hệ sinh thái trong tự nhiên.
Thứ ba là mắt xích giữa công nghiệp và nông nghiệp, sản xuất và tiêu dùng, kết hợp với ngành sản xuất hữu cơ, phát triển mạnh sự tuần hoàn của tài nguyên, duy trì liên tục sản xuất và tiêu dùng. Nâng cao hiệu quả sử dụng tài nguyên, từng bước hoàn thành dây truyền tuần hoàn.
Việc này chủ yếu cũng là cân nhắc đến ngành du lịch của tập đoàn Hoành Không. Dù sao, du lịch có yêu cầu rất cao đối với môi trường sinh thái.
Nếu khắp nơi đều ô nhiễm, du khách nào muốn ở lại có phải không? Cho nên, kết hợp ngành sản xuất công nghiệp và hữu cơ lại chính là mục tiêu của quy hoạch Hoành Không chúng ta.
Điều này cũng là ưu thế của chúng ta. Mà quy hoạch Hoành Không đòi hỏi khoản tài chính lớn, nhân viên lớn, quy mô cũng lớn.
Các công trình trọng điểm của nhà nước đều có nguồn vốn lớn. Về vốn chúng ta đã đạt đến tiêu chuẩn này.
Chỉ trụ sở chính năm nay đã đầu tư hơn một trăm triệu. Đây là khoản đầu tư gấp mấy chục lần những năm qua. Tập đoàn Hoành Không dùng một năm đã có thể đi được lộ trình hai mươi năm.
Mà trung tâm của hai thành phố chuyển đến đây cũng thể hiện sự thống nhất trong quy hoạch của hai tỉnh. Mà những điều này phải có tập đoàn Hoành Không ràng buộc mới có thể thực hiện được.
Một khi những điều này có thể thành hiện thực, ý nghĩa cực kỳ to lớn.
Diệp Phàm nói.
- Những thứ này là ưu thế của tập đoàn các cậu. Thu hút đầu tư và bỏ vốn đầu tư chiếm tỉ trọng lớn.
Điểm này mặc dù các cậu xuất sắc nhưng phải thận trọng một chút.
Thật ra, tầm nhìn của các cậu phải rộng một chút, ví dụ như, ông chủ của tập đoàn Hoành Không là tỉnh Điền Nam khá quan trọng.
Tỉnh Điền Nam là tỉnh du lịch lớn, du lịch Hoành Không kết hợp với du lịch Điền Nam cùng kiếm tiền cũng có thể suy nghĩ.
Còn nữa, tỉnh Điền Nam giáp với các nước Đông Nam A. Những nước này đều có sự chênh lệch về kinh tế.
Sản phẩm của các cậu có thể thông qua tỉnh Điền Nam để đi vào các nước này. Cho nên, xuất khẩu cũng là một triển vọng của các cậu.
Muốn lấy Hoành Không làm dải đất trung tâm để mở ra, thì Điền Nam là một cái cửa. Mà tỉnh chúng ta cũng có nhiều ưu thế mà các cậu chưa khai thác hết.
Ví dụ như, thành phố miền núi Đông Lân của tỉnh chúng ta, thành phố Bắc Liên của tỉnh Hải Thanh…
Nhiều con đường như vậy đều mở ra con đường tiêu thụ sản phẩm của tập đoàn Hoành Không. Chỉ là các cậu sử dụng như thế nào thôi.
Mà quy hoạch của Hoành Không lợi dụng những cửa ngõ này như thế nào vào trong quy hoạch.
Để các chuyên gia xuống khảo sát công trình trọng điểm của quốc gia thấy rõ mới được.
Chủ tịch Khúc nói rất nhiều, với tầm nhìn của ông ta chứng tỏ địa vị của tập đoàn Hoành Không.
- Tôi nghĩ, tỉnh Thiên Vân thuộc về Tây Bắc của Trung Quốc. Tây Bắc mở rộng cũng là một lợi thế.
Chính sách phát triển mở rộng Tây Bắc chính là chính sách quan trọng nhất của chính phủ. Mục đích là mượn thế phát triển của vùng duyên hải phía Đông để nâng cao trình độ phát triển kinh tế xã hội củng cố an ninh quốc phòng của Tây Bộ.
Từ tháng năm , Quốc vụ viện đã thành lập tổ khai phá phát triển Tây Bộ.
Mà chúng ta đang đứng ở một khu quy hoạch phát triển mở rộng Tây Bộ. Nhà nước đã quyết định chính sách này, chúng ta phải mượn đến đây.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, Đồng chí Diệp Phàm, suy nghĩ của cậu tốt lắm. Công trình trọng điểm chính là một mục đích tốt.
Mượn chính sách để làm việc của mình, cái này gọi là thuận theo thủy triều thời đại. Không mượn, chứng tỏ các cậu không hiểu cách làm việc.
Việc này, nói lớn thì quan điểm của người chỉ huy có vấn đề.
Chủ tịch Khúc cười nói
- Như vậy đi, cậu về chuẩn bị trước.
Bên này tôi lập tức mời các đồng chí đến họp bàn. Ủy ban nhân dân tỉnh phải thành lập tổ quy hoạch.
Bởi vì tập đoành Hoành Không là tập đoàn Thuộc Ủy ban nhân dân tỉnh. Việc này không riêng gì là việc của các cậu, cũng liên quan đến Ủy ban nhân dân.
Việc này cậu còn phải nhanh chóng tự mình đi tỉnh Điền Nam một chuyến. Báo cáo với lãnh đạo tình huống quan trọng.
Để sớm làm tốt công tác chuẩn bị.
Chủ tịch Khúc cười nói.
- Tôi chuẩn bị lập tức qua đó. Hai tỉnh quyết định việc này, ra phương hướng chỉ đạo cấp dưới chúng tôi mới dễ triển khai công tác.
Nếu không, cũng có chút cảm giác luống cuống. Dù sao, tầm nhìn và năng lực của các đồng chí cấp dưới cũng có hạn.
Mà Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân ở trên cao hơn, tầm nhìn so với chúng tôi xa hơn, chúng tôi cần chỉ đạo của các anh.
Diệp Phàm khiêm tốn nói, kỳ thật, đây là Diệp Phàm đang lấy lòng.
Việc này để Ủy ban nhân dân hai tỉnh tham gia, đến lúc đó thành công có phải người tham gia cũng được chút thành tích.
Đến lúc đó, thật tốt. Nếu không, mặc dù làm thành công tốt đẹp thế nào người ta không chừng còn không thoải mái trong lòng.
Buổi chiều Diệp Phàm không quay về tập đoàn Hoành Không mà gọi điện thoại nói qua với đồng chí Dương Chấn Đông, sau đó đi thẳng đến thành phố Thành Côn tỉnh thành của tỉnh Điền Nam.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm đi thẳng đến văn phòng Chủ tịch tỉnh Dương Khai Thành. Nghe Diệp Phàm báo cáo xong, chủ tịch Dương cũng khá vui mừng.
Lúc này gọi điện thoại báo cáo cho Bí thư tỉnh ủy Trần Cự Đức. Bí thư Trần nghe xong chỉ thị cho chủ tịch Dương dẫn phó chủ tịch tỉnh phân công phụ trách tập đoàn Hoành Không Trương Tương Hòa đến văn phòng ông ta.
Ba người vội vã đến tỉnh ủy. Bí thư Trần và phó bí thư thương trực tỉnh Điền Nam An Bình Phong đã ngồi ở đó, địa điểm là phòng họp nhỏ của tỉnh ủy.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu nói lại việc đưa quy hoạch Hoành Không và mười công trình trọng điểm quốc gia một lần nữa.
Bí thư Trần vẻ mặt nghiêm túc.
Diệp Phàm cũng nói lại một lần.
- Tỉnh Thiên Vân có tính toán gì không?
Trần Cự Đức nhìn Diệp Phàm một cái hỏi.
- Họ cũng rất coi trọng, dự tính đem toàn bộ thành phố Hạng Nam thống nhất trong quy hoạch của Hoành Không.
Diệp Phàm nói
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, hiện giờ cậu chẳng những là Chủ tịch Tập đoàn Hoành Không, Hơn nữa cũng là lãnh đạo địa khu Giang Hoa. Địa khu Giang Hoa phát triển thế nào, toàn bộ trông vào cậu.
Bí thư Trần thật đúng là con cáo già.
Ông ta nháy mắt với Chủ tịch Dương xong rồi tự mình nói ra, cũng là cách giao việc này lên đầu Diệp Phàm.
- Bí thư Trần nói vậy có ý gì?
Diệp Phàm cố ý giả ngu, giống như đang không hiểu vấn đề.
- Hả, đồng chí Diệp Phàm không hiểu sao?
Bí thư Trần cười nói.
- Tôi không hiểu rất nhiều.
Diệp Phàm ra vẻ đứng đắn.
- Ha ha ha…
Mấy người Chủ tịch Dương đều cười, Diệp Phàm cũng cười theo.
- Việc này cụ thể thế nào sẽ do chủ tịch Dương thực hiện. Tập đoàn Hoành Không chúng tôi cũng có bốn ông chủ.
Nhất định phải coi đây là chuyện quan trọng, tuyệt đối không cho phép xuất hiện một chút sơ suất nào. Mục tiêu của chúng ta chính là lấy được thành công “công trình trọng điểm” lần này.
Bí thư Trần nói.