Lúc đó Không Không Môn có một đạo tặc cao thủ nổi danh tên là Tháp Nhĩ Đông, đương nhiên, Không Không Môn chính là một phần của môn phái Bạch Lang.
Việc môn phái này nổi dậy cũng coi là tổ tiên của bọn đạo tặc. Nghe nói tổ tiền của bọn họ chính là người có chín đầu ngón tay.
Dựa vào chín đầu ngón tay để để làm đạo tặc trong thiên hạ. Đạo Kỳ vừa nói đến đây, khiến Diệp Phàm giật mình, nhanh chóng nói chen vào hỏi, - Chín đầu ngón tay, anh có thể khẳng định lúc đó Thiết Huyền gặp gỡ tổ tiên của chín đầu ngón tay chính là Tháp Nhĩ Đông Không Không Môn sao?
Bởi vì, Diệp Phàm nghĩ tới Cửu Chỉ đạo thần, cũng chính là cao thủ trộm xà mị của đem cho Vũ Vương. Theo truyền thuyết đó chính là người chín đầu ngón tay. Tuy nhiên, việc trùng hợp như vây khiến cho Diệp Phàm có chút không tin lắm.
- Việc này tôi làm sao có thể khẳng định được, đó là tôi đọc trong di thư của Thiết Huyền. Đạo Kỳ nói.
- Được rồi, anh tiếp tục nói đi. Diệp Phàm gật đầu bảo nói tiếp.
- Mà lúc ấy bởi vì Tháp Nhĩ Đông cầm theo bảo bối bị chủ nhân dẫn người đuổi theo. Bị bắt và đánh cho đến chết khiếp, ông chủ kia là một thái giám trong cung.
Khẳng định tâm lý người này biến thái. Lại có thể gọi thủ hạ đưa Tháp Nhĩ Đông đi, vừa lúc đại sư Thiết Huyền đi ngang qua liền giấu ở trên một cây đại thụ.
Thấy tình hình như vậy không kiềm chế được liền xuất thủ cứu Tháp Nhĩ Đông. Không thể ngờ được sau khi nói chuyện phiếm Tháp Nhĩ Động lại lộ ra chuyện bí mật.
Nói là từng lén mang đồ ở trong hoàng cung ra, đó chính là thiết kế bản vẽ luyện khí hồn hộp gỗ
Nói là do cao nhân trong hoàng cung nghiên cứu ra, chuyên dùng để đối phó với cao thủ hồn khí.
Đương nhiên, Tháp Nhĩ Đông nói chính mình cũng không biết rõ là thật hay giả. Thiết Huyền rất có sự dẻo dai, mặc kệ có tin hay không, chỉ cần ông ta tin.
Hơn nữa, ông ta đã đến giai đoạn si mê rồi. Cho dù loại luyện hồn mộc này rất khó tìm kiếm, tuy nhiên, vẫn là thời gian không phụ lòng người.
Đúng là Thiết Huyền tìm được rồi. Đầu gỗ này nấp bên trong Thần cung Không Động. Đạo Kỳ nói.
- Thần cung Không Động ở nơi nào? Diệp Phàm hỏi, - Hay chính là nơi hiện tại phái Không Động đang đóng quân.
- Không phải, Thần Cung Không động và phái Không Động không liên quan đến nhau. Nó không phải là cùng môn phái.
Mà Không Động Thần cung lại là nơi đóng quân của Thiên Mị cung. Nghe nói Thiên Mị cung này là do các cô gái của môn phái tạo thành.
Hàng nghìn năm về trước trong đất nước Trung Hoa của chúng ta có trên dưới một ngàn môn phái to nhỏ, tuy nói cung Thiên Mị là do phái nữ tạo thành, nhưng, võ công của cung chủ rất lạ thường.
Cho dù là Thiết Huyền cũng không dám mạo muôi đi vào, tuy nhiên, Thiết Huyền là người có tâm. Tôi không hề nói quá thật ra ông ta rất kiên nhẫn.
Vì được đến Thần cung Không Động để luyện hồn mộc, đương nhiên ông ta phải để lại tóc. Trước khi Thiết Huyền xuất gia ông ta là một người đàn ông đẹp trai.
Sau đó nghe nói bới vì một người con gái nên ông ta mới nản lòng xuất gia. Trong vòng ba năm Thiết Huyền đột nhiên trở thành một người đàn ông đẹp trai. Cuối cùng quyến rũ được một trưởng lão có vị trí cao trong cung Thiên Mị.
Trưởng lão này gọi là Vạn Châu Hồng, còn con gái của bà ta tên là Vạn Nhất Hồng. Trong cung Thiên Mị, sau khi kết hôn những đứa con đều được mang họ của mẹ, để chứng tỏ địa vị của nữ nhân trong cung Thiên Mị.
Thiết Huyền đi theo Vạn Nhất Hồng đánh vào cung Thiên Mị, sau đó dùng thời gian hai năm để trộm một ít luyện hồn mộc, sau đó liền mất tích, đương nhiên là quay về Mộc tháp tự.
Mà có luyện hồn mộc còn phải mời cao thủ dùng bản vẽ thuật luyện hồ chế tác thành luyện khí hồn hộp gỗ.
Lúc đó cần phải có chuyên môn luyện vật của môn phái. Giống như môn phái luyện đan. Thiết Huyền đã mời một cao thủ về Mộc tháp tự để chế tạo chiếc hòm này.
Lúc ấy dùng một cái đê giai vị, đó chính là thí nghiệm qua hồn khí của cao thủ hồn ly, rất có hiệu quả.
Tuy nhiên, cuối cùng Thiết Huyền cũng không thể nắm giữ được hồn khí của Tuyết Y. Bởi vì, ông ta đã chết không lâu sau khi chế tạo được chiếc hòm.
Sau này tuy nói chủ trì môn phái đều hiểu được chuyện này, nhưng tất cả mọi người đều không có dũng khí như Thiết Huyền. Bởi vì, trời mời biết được là đại sư Tuyết Y có thể phản chế lại phương pháp này hay không.
Còn tôi mới tính đến việc phát huy uy lực của chiếc hòm này. Lại nói về chuyện này, không có biện pháp gì. Bằng không, tôi cũng không dám động thủ. Đạo Kỳ nói.
- Đúng rồi với phái võ hiệp mới. Chiếc hòm này chỉ có tác dụng trên giấy như vậy sao? Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là có dùng, chỉ có mỗi hòm không thì không được, chiếc hòm này có bịt kín cũng sẽ bay hơi. Mà hồn khí chính là do nội khi ngưng tụ mà thành, hở thì mất hết.
Vì vậy, Thiết Huyền nghĩ tới việc dùng nước của cây Luyện Hồn để bịt kín hòm lại, có hiệu quả giống như viên thuốc sáp phong hiện nay của chúng ta.
Đương nhiên, phỏng chừng dùng cái gì đó cùng với chiếc hòm gỗ là không khác nhau, chỉ có loại cây Luyện Hồn này mới có thể làm kín được mộc trấp.
Mà bởi vì loại mộc trấp này là luyện từ mảnh gỗ mà ra. Cho nên, nếu như khí này được sử dụng trong trận chiến có thể làm cho hồn khí của cao thủ bị thương.
Mà một hoàng phù cũng không phải thần Côn Môn muốn giở trò mà quỷ mê tín. Mà luyện hồn mốc được làm ra từ vỏ cây.
Bên trong tồn tại một chút nội khí của cao thủ. Ví dụ như cao thủ nội khí đem nội khí cất trữ tại hoàng phù được làm từ loại cây này, thì giống như là một trận pháp có thể trấn ngụ được chiếc hòm.
Chỉ có vởi bỏ vỏ cây phù này về sau dùng nội khí để hòa tan lớp nước cây Luyện Hồn được gắn trên hòm thì mới có thể mở hòm ra được. Đạo Kỳ nói.
- Có phải vỏ cây phù không thể bóc trực tiếp bằng tay đúng không? Đường Thành hỏi.
- Việc đơn giản như vậy mà nói cao thủ không thể bóc vỏ cây phù sao?
- Làm thế nào để mở ra? Đường Thành hỏi.
- Muốn bóc được vỏ cây phù ra chỉ có duy nhất một người có thể làm được, người này là Cổ Lan Tự ở tỉnh Giang Đô.
Bởi vì, vỏ cây phù này là do phương trượng Cai Tự luyện ra năm đó. Còn phương trượng đương nhiệm là Tri Giác đại sư.
Ông ta chính là người thừa kế của Cai Tự. Bằng không, anh không có ấn của bọn họ thì cho dù có bóc được vở cây phù cũng khó có thể làm nổ hòm.
Một khi chiếc hòm nổ, những gì có ở bên trong phỏng chừng cũng xong rồi. Đạo Kỳ nói.
- Được rồi, anh nói cho tôi một chút về Không Không Môn. Diệp Phàm hỏi.
- Tôi cũng không phải biết rõ ràng mười phần, chẳng qua là đọc trong di thư của Thiết Huyền thôi. Cho đến bây giờ vẫn chưa nghe nói qua về môn phái này. Đạo Kỳ nói.
- Di thư của Thiết Huyền đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi giấu ở trong cái gối, các anh có thể tự lấy ra đọc được. Đạo Kỳ nói.
Đi ra phía sau, Đường Thành hỏi: - Mộc tháp tự định xử lý thế nào, còn nhà Ôn Hạnh Nhi thì sao? Chẳng lẽ thật sự muốn đánh họ thành người tàn phế? Vừa rồi trên đường đưa Ôn Hạnh Nhi đến bệnh viện có nói là sẽ giao lại hai trăm triệu, chỉ cần tha cho cả nhà cô ấy là được.
- Được rồi, lấy lại hai trăm triệu là được rồi. Ôn Hạnh cũng là một người con gái đáng thương, làm vợ bé cho người ta trong vòng năm năm.
Lấy hai trăm triệu trong số hai trăm triệu này cho bọn họ làm phí đi đường. Huống chi, ở Mỹ bọn họ còn có một ngôi biệt thự.
Cũng đủ để cô ấy có thể sống bình an rồi. Còn Mộc tháp tự, anh có kiểm tra không, bọn họ còn dư bao nhiêu tiền? Diệp Phàm hỏi.
- Tất cả các khoản bọn họ còn lại một ngàn vạn, khoản tiền này là trước đây cao tăng Tuyết Y muốn để lại làm tiền hương hỏa.
Trong Mộc tháp tự trên dưới có hơn một trăm hòa thượng. Trong lúc này một ngàn vạn cũng đủ để bọn họ chi tiêu trong một vài năm.
Tôi nghĩ hai trăm triệu này sẽ không cần thiết cho sự sinh tử của bọn họ. Dù sao đều là lừa gạt, chúng ta có giúp đỡ cũng chỉ được một phần thôi.
Đi tìm mua một mảnh đất làm nơi gặp gỡ của chúng ta sau này? Mà Hồng Diệp Bảo có mảnh đất ở thủ đô phồn hoa, có nhiều người lui tới xem, cũng được đấy có phải không?
Chúng ta thì không có gì cả, chỉ sợ có người lại loạn tưởng có phải hay không? Đường Thành hỏi.
- Ừ, ý tưởng này cũng được đấy. Tuy nhiên, Mộc tháp tự là nơi trước đây cao tăng Tuyết Y đã từng ở.
Chúng ta không thể hủy hoại Mộc tháp tự như vậy được. Đến chỗ hương khói cũng không có, một khi cao tăng Tuyết Y xá lị bị mang đi liền mất đi một khoản tiền hương khói.
Sẽ không còn khoản tiền này cho bọn họ, nhưng mà, chúng ta sẽ tìm biện pháp để có thể thu được tiền nhan đèn trong một thời gian dài. Diệp Phàm nói.
- Việc đó đúng là không đơn giản, cứ lấy một chút xương đem đôt đi rồi dùng nội khí điều chỉnh lại thì không phải giống xá lị hay sao? Việc này bây giờ người ta gọi chính là xá lị tử, việc này trong lòng mọi người sẽ tin. Đường Thành cười khan vài tiếng.
- Việc này có thể lừa gạt sao? Xa Thiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tỏ ra khinh bỉ Đường Thành.
- Việc này chúng ta làm cũng là hảo tâm, là muốn cho Mộc Tháp tự có thể duy trì thêm một thời gian dài. Bằng không,nếu như ngôi chùa này không có bất kỳ thu nhập nào, chẳng phải là sẽ ngã sao. Như vậy có phải là cách ngắn nhất làm cho trong lòng cao tăng Tuyết Y khổ sở. Anh đúng là một tên ngốc, chẳng những gây tổn hại cho Mộc tháp tự, hơn nữa còn làm những chuyện vô bổ. Đường Thành nói.
- Trước kia bọn họ đến đây thăm viếng khi có sự chỉ bảo vận may của Tuyết Y cao tăng, cho nên, đây mới là nguyên nhân mọi người sẵn lòng đến đây thắp hương đặt lễ.
Nếu không, cứ mỗi lần một người vào thăm viếng sẽ phải mua vé vào cửa là 300 ngàn. Mọi người cũng sẽ không thoải mái.
Hiện tại muốn làm cho có xá lợi không thể làm lại tình huống như trước kia. Trò lừa bịp này phỏng chừng sẽ không được lâu dài. Diệp Phàm nói.
- Hai vị Hoàng y hòa thượng kia không phải có năng lực thập đẳng sao? Đến lúc đó dùng nội khí để lừa gạt thu xa lợi về cũng không phải là khó.
Chẳng qua việc này rất khó để viết trên báo. Nếu dùng máy ghi âm để truyền âm phỏng chừng sẽ làm cho người ta cảnh giác. Tuy nhiên, sau này thu vé vào cửa rẻ hơn một chút.
Một vạn trên một lần thăm viếng là được rồi. Để cho một số người cũng có thể vào có phải không?
Về việc có thể gặp gỡ được cao thủ ở Mộc Tháp tự hay không là do số phận. Mà trong tâm ý chúng ta cũng kết thúc có phải hay không? Lúc này, Ngô Tuấn nói.
- Cứ làm như vậy đi, xem vận khí của Mộc Tháp tự thế nào. Diệp Phàm gật đầu nói.
- Diệp Phàm, tôi cảm thấy những gì Đạo Kỳ nói cũng rõ ràng rồi. Có phải ở trong đó có quỷ kế hay không? Ngô Tuấn nói.
- Ừ, tôi cũng biết là có chút vấn đề. Theo như Đạo Kỳ nói như bây giờ chúng ta đang ở trong mớ hỗn độn, lúc trước ông ta không có lòng tốt muốn giúp đỡ chúng ta như vậy. Đây là chìa khóa để tìm ra những thứ được dấu trong lớp vỏ cây. Mà anh ta nói ở tỉnh Giang đô có Cổ Lan Tự có phải là có chút vấn đề không. Diệp Phàm hỏi.
Lúc này, một vị hòa thượng cầm chiếc gối của Đạo Kỳ tới.
Xa Thiên cầm lấy sau đó cẩn thận mở ra, thấy bên trong có một miếng da dê màu đen. Sau khi mấy người nghiên cứu một lúc cũng có thể hiểu được đại khái ý tứ trong đó.
- Trong di thư của Thiết Huyền cũng nói là phải phương trượng Cổ Lan Tự mới có thể mở ra được. Đường Thành nói.
Trên thực tế Tập đoàn Hoành Không chỉ có quyền khai thác kinh doanh, còn đối với việc bổ nhiệm nhân sự của thành phố Hạng Nam lại không có quyền. Như vậy sẽ suy yếu đi sự quản lý của Tập đoàn Hoành Không đối với thành phố Hạng Nam.
Vì anh không có nguy hiểm gì đến vị trí của người ta, có những việc người ta sẽ chẳng nể nang gì anh.
Đương nhiên, việc đều sẽ từ phân thành . Bên phía Tập đoàn Hoành Không có trợ lý Chủ tịch tỉnh Cái Thiệu Trung, có Phó trưởng thư ký Tỉnh uỷ Diệp Phàm, vị thế của nhân vật này mà ép xuống thì có lẽ cũng chẳng có đồng chí nào ở thành phố Hạng Nam dám cản trở.
- Ha ha, việc này tôi đã đệ trình qua mấy lền rồi. Lần này Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh Điền Nam có thể đồng ý, tôi rất vui.
Từ khi bắt đầu kiến thiết xây dựng Đại quy hoạch Hoành Không, tôi kiêm nhiều chức vụ, chạy ngang chạy dọc, chạy lên chạy xuống, thực sự là ăn không tiêu.
Tinh lực của con người có hạn, hơn nữa, tôi bên này việc bận cứ ngồi đó không làm gì thì không được.
Vì thế phải xin giảm bớt chức vụ để cho những đồng chí có năng lực đảm nhiệm. Hy vọng đồng chí Mộc Thành Chương có thể tiếp tục làm tốt công việc ở Giang Hoa.
Diệp Phàm cười nói.
Đối với Diệp Phàm mà nói, Địa khu Giang Hoa đã trở thành một thứ bỏ thì thương, vương thì tội. Mà cũng đã chuyển giao quản lý cho Tập đoàn Hoành Không rồi thì ngươi còn kiêm chức Bí thư Địa uỷ làm gì cho mệt chứ.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng biết. Trước kia đệ trình bên Điền Nam luôn không đồng ý, đó là bởi vì khi đó bọn họ thực sự cần mình mở ra cục diện của Giang Hoa cho bọn họ.
Tuy nhiên, bây giờ thì không như thế nữa rồi. Vai trò của Diệp Phàm ở Địa khu Giang Hoa đã giảm. Nếu Địa khu Giang Hoa đã thuộc sự quản lý trực tiếp của Tập đoàn Hoành Không thì đương nhiên không thể để Diệp Phàm tiếp tục kiêm chức Bí thư Địa uỷ.
Như thế chẳng phải là toàn bộ Địa khu Giang Hoa đã rơi vào Tập đoàn Hoành Không rồi sao. Tỉnh uỷ tỉnh Điền Nam vừa muốn lên cùng chuyến xe này với Tập đoàn Hoành Không, nhưng lại cũng không muốn để cho Tập đoàn Hoành Không nhuốt chửng toàn bộ Địa khu Giang Hoa.
Làm như vậy chẳng phải khi Địa khu Giang Hoa phồng vinh rồi thì tỉnh Điền Nam cũng không còn việc gì nữa sao. Diệp Phàm đã sớm cân nhắc đến việc này rồi. Cho nên lần này đệ trình tỉnh Điền Nam mới có thể đưa ra quyết định như vậy.
Đương nhiên, để tránh Diệp Phàm thấy khó chịu. Tất cả quyền nhân sự mà Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam giao cho Diệp Phàm đại diện quản lý Địa khu Giang Hoa chính là một sự bồi thường mà thôi.
Còn tỉnh Thiên Vân thì không làm như thế, đó là bởi vì quan hệ giữa Diệp Phàm và Ninh Chí Hòa rất cứng rắn. Ninh Chí Hòa không để ý trong lòng Diệp Phàm sẽ có khó chịu gì hay không.
Còn nhân vật só một của Thành ủy thành phố Hạng Nam Dương Chí Thăng là người thân của mình thì đương nhiên Ninh Chí Hòa cũng phải xem xét. Nếu làm như tỉnh ủy Điền Nam giao thành phố Hạng Nam cho Tập đoàn Hoành Không của Diệp Phàm thì có lẽ sau này Dương Chí Thăng sẽ khó mà làm việc.
Một núi không thể có hai hổ, hơn nữa Dương Chí Thăng vốn có khúc mắc với Diệp Phàm. Nếu Dương Chí Thăng bị ép đến mức thảm hại thì Ninh Chí Hòa trong lòng cũng cảm thấy băn khoăn, dù sao Dương Chí Thăng với mình vẫn là tình thân.
Là một lãnh đạo, cũng không thể để cho quyền lực của Diệp Phàm mở rộng vô hạn được. Để toàn bộ Tập đoàn Hoành Không cho một tay hắn khống chế rồi thì cũng phải có đồng chí đứng ra phát những tiếng bất đồng chứ.
Khống chế toàn diện dễ dẫn đến tư tưởng chủ nghĩa bá quyền, bá quyền sẽ sinh ra hủ bại. Như thế Tập đoàn Hoành Không trở thành độc đoán đối với Uỷ ban nhân dân tỉnh Thiên Vân mà nói thì sẽ không có lợi.
Đây chính là nghệ thuật cân bằng mà lãnh đạo thường làm, dân chủ, đương nhiên cũng phải tập. Quyền lực tập trung quá mức sẽ nảy sinh ra rất nhiều nhân tố bất lợi.
Nhưng dân chủ quá mức cũng sẽ dẫn đến việc gì cũng đòi dân chủ, như vậy công việc khó mà triển khai được, hai phương diện này đều là phải có mức độ. Hai vấn đề không thể tách rời, mà phải có quan hệ đối lập và thống nhất.
- Trợ lý Diệp, tôi sẽ nhớ kỹ sự chỉ đạo của anh đối với Anh Hoa Trang ở Bạch Hoàng. Sẽ tiếp tục dõi theo những bước tiếp theo trong phát triển Giang Hoa, đưa nhân dân Giang Hoa cùng làm giàu.
Phối hợp với Đại quy hoạch Hoành Không khiến cho Địa khu Giang Hoa hoàn toàn dung nhập vào trong Đại quy hoạch. Hơn nữa, tuy trợ lý Diệp đã rời khỏi Giang Hoa, nhưng thực tế là vẫn chưa.
Bởi vì Giang Hoa nằm dưới sự lãnh đạo của Bí thư Diệp, quan hệ giữa Giang Hoa và Tập đoàn Hoành Không sẽ càng thêm mật thiết.
Mộc Thành Chương bước lên bắt tay Diệp Phàm rất chặt.
Thái độ của đồng chí này rất thành khẩn, thân thiết. Đương nhiên ít nhất biểu hiện bên ngoài là như vậy.
Thái độ của Mộc Thành Chương hoàn toàn bất đồng với Dương Chí Thăng, khiến cho mọi người vừa nhìn đã hiểu. Đương nhiên là đối với hành động tỏ vẻ bên ngoài của của đồng chí Mộc Thành Chương.
Dương Chí Thăng đương nhiên xem thái độ của Mộc Thành Chương chính là đang a dua theo Diệp Phàm, là nịnh bợ, không có đạo đức, cho nên đồng chí Dương Chí Thăng khinh thường.
- Ha ha, Bí thư Mộc có thể nghĩ được như thế, tôi rất vui mừng. Hiện trạng của Địa khu Giang Hoa không như thành phố Hạng Nam, lần di dời lớn này của thủ phủ, tài chính Địa khu càng khó khăn, từ Bí thư Mộc trở xuống có lẽ kinh phí công tác gặp nhiều khó khăn.
Diệp Phàm cười nói.
Đúng vậy, trước khi trợ lý Diệp đi đã làm xong công tác bàn giao. Tài chính của Giang Hoa thực sự là rất khó khăn.
Về điểm này nguyên Bí thư là Bí thư Diệp đây là người rõ nhất có phải không nào? Tuy nhiên, tôi tin rằng cấp trên thì Tập đoàn Hoành Không sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lãnh đạo cũ anh là lãnh đạo của Hoành Không mà.
Mộc Thành Chương vẫn đúng là giảo quyệt, nắm được cơ hội liền ngửa tay xin tiền.
- Ha ha, thấy chưa Bí thư An, trưởng ban Bạch, đồng chí này của các anh cử tới đúng là lợi hại đấy. Vừa đến là đã chỉ huy tôi.
Diệp Phàm nhìn hai người cười nói.
Tuy tại đây có những đồng chí vị trí chức vụ cao hơn so với Diệp Phàm, nhưng đây là địa bàn của Tập đoàn Hoành Không, Diệp Phàm là một Bí thư mới là chủ nhà. Đương nhiên cũng là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Bí thư Chiêm muốn cướp vai trò của Diệp Phàm, Triệu Hướng Vân muốn cướp cũng không đến lượt. Cái Thiệu Trung càng ủng hộ Diệp Phàm nên không muốn lên tiếng, còn Dương Chí Thăng chỉ có thể giương mắt nhìn và buồn bực trong lòng mà thôi.
- Ha ha, sao có thể nói là “tướng quân” được chứ? Cấp dưới gặp khó khăn tìm đến lãnh đạo cũng là việc bình thường mà.
Lãnh đạo giúp cấp dưới giải quyết một số khó khăn cũng là việc nên làm có phải không nào? Giống như đồng chí Diệp Phàm anh trước kia có việc thì lên gặp tỉnh, chúng tôi không cố gắng giúp anh giải quyết khó khăn sao?
Hơn nữa, những yêu cầu của anh lại rất lớn. Nếu không có tỷ thì anh còn chê ít nữa chứ.
An Bình Phong không cần giấu diếm, lời này nói ra là muốn ép Diệp Phàm rút tiền trong túi ra.
Ha ha ha…
Mọi người ở đây đều phá lên cười.
- Có vài đồng chí còn đặt cho tôi một biệt hiệu khác là “Hóa Duyên Đại sư” đấy.
Diệp Phàm cười khan mấy tiếng.
Thực ra, cơ hội rút tiền này là Diệp Phàm cố ý trao cho Mộc Thành Chương. Bời vì hôm nay Diệp Phàm chính là muốn xin một khoản tiền lớn.
Đến khi đó, đồng chí cùng cấp Dương Chí Thăng này sẽ cảm thấy thế nào, Diệp Phàm rất muốn được thưởng thức một chút.
Cho nên, Diệp Phàm cười ha hả nói:
- Đúng đúng, vẫn là Chủ tịch tỉnh An nói rất hay. Tập đoàn Hoành Không dù có khó khăn thế nào đi nữa thì cũng phải trích ra một khoản tiền để ủng hộ có phải không nào.
Thế này đi, đồng chí Thành Chương, các anh làm một tờ trình, nhiều thì không có, tỷ đi.
Tuy nhiên, khoản tiền này phải chuyên dùng vào việc xây dựng cây cầu bắc qua sông Thiên Thông. Là khoản kinh phí cấp cho Địa khu Giang Hoa các anh xây dựng cầu.
Diệp Phàm rất điêu luyện khiến cho mọi người đều bật cười, tuy là cho tỷ nhưng chỉ được dùng để xây dựng cầu qua sông Thiên Thông.
Bởi vì cây cầu qua sông Thiên Thông muốn làm cho đặc sắc, Giang Hoa không lấy đâu ra tiền, tiền trước kia đều là do Tập đoàn Hoành Không ứng ra.
Tuy nhiên, lúc này có thể khấu trừ được rồi. Diệp Phàm dùng cách này để lấy lại tiền của mình, đương nhiên cũng là giải quyết vấn đề cấp bách của Địa khu Giang Hoa.
- Cám ơn Bí thư Diệp đã ưu ái Địa khu Giang Hoa, tôi thay mặt mấy triệu người dân Địa khu Giang Hoa cảm ơn sự ủng hộ người dân Giang Hoa của Tập đoàn Hoành Không.
Mộc Thành Chương tuy trong lòng buồn bực nhưng cũng phải nhất thời vui mừng.
Về đồng chí Dương Chí Thăng, Diệp Phàm liếc nhìn người này một cái. Phát hiện bên ngoài vẫn bình thường, tuy nhiên, dường như môi đang hơi run lên.
Có lẽ trong lòng gã đang rất chua sót.
- Đồng chí Chí Thăng, hôm nay có lẽ tâm tình của đồng chí Diệp Phàm rất tốt. Hay là anh cũng đề nghị gì đó đi, lẽ nào thành phố Hạng Nam không có khó khăn sao? Phải nắm lấy cơ hội chứ.
Lúc này giọng nói của Triệu Hướng Vân vang lên, đương nhiên là mang tính chất nói đùa.
Rõ ràng rồi, bởi vì đồng chí Triệu đang đả kích thần kinh của Dương Chí Thăng.
- Ha ha. Chủ tịch tỉnh Triệu, anh là lãnh đạo được Ủy ban nhân dân tỉnh giao cho quản lý tài chính. Khó khăn của thành phố Hạng Nam thế nào thì anh là người hiểu rõ nhất.
Vừa khéo hôm nay anh cũng phải ủng hộ công việc của thành phố Hạng Nam chúng tôi đấy. Vừa rồi Bí thư Diệp đã cấp cho Giang Hoa tỷ, anh là lãnh đạo tỉnh, có phải nên nhiều hơn một chút không?
Dương Chí Thăng cũng giảo quyệt.
Triệu Hướng Vân ngươi luôn đả kích ta, ta đương nhiên cũng phải “đáp trả” lại một chút rồi. Hơn nữa, Dương Chí Thăng có chỗ dựa là Ninh đại lão, đối với một Phó chủ tịch tỉnh không có chữ “thường trực” như Triệu Hướng Vân thì cũng chẳng có gì sợ.
Triệu Hướng Vân vừa nghe xong, vẻ mặt liền trầm xuống. tỷ Triệu Hướng Vân cũng chẳng có bản lĩnh để cấp cho Dương Chí Thăng. Ngay lập tức đã để cho Dương Chí Thăng ép quá mức.
- Ha ha, tôi nào có bản lĩnh ông chủ lớn của Hoành Không như đồng chí Diệp Phàm. Người ta là ông chủ lớn, là thần tài.
Chúng ta làm sao có thể so sánh được với anh ấy. Đương nhiên, nếu anh đã đề nghị thì Ủy ban nhân dân tỉnh cũng phải xem xét một chút chứ có phải thế không nào?
Bây giờ thành phố Hạng Nam đã nằm trong Đại quy hoạch Hoành Không. Tuy các anh trực tiếp chịu sự quản lý, lãnh đạo của Tập đoàn Hoành Không, nhưng Ủy ban nhân dân tỉnh không thể không quản.
Sau khi trở về anh cũng phải nộp báo cáo. Nhiều thì không nói, mấy chục triệu thì cũng có thể có phải không nào?
Trong lòng Triệu Hướng Vân lo lắng, đem đời tổ tiên của Dương Chí Thăng ra mà chửi.
Tuy nhiên, trên mặt thì vẫn cười và gật đầu. Tuy không có sự đồng ý của Diệp Phàm nhưng cũng phải giữ một chút thể diện.
- Cám ơn, cám ơn.
Dương Chí Thăng vẻ mặt cảm kích, sau đó hướng sang Lam Tồn Quân nói:
- Chủ tịch tỉnh Lam, việc này sau khi trở về anh nhanh chóng nộp báo cáo đề nghị lên Ủy ban nhân dân tỉnh nhé.
Tư thế này của Dương Chí Thăng rõ ràng là đang ra oai, tại đây bây giờ đều là lão cáo già, ai cũng có thể nhận ra. Đây là Dương Chí Thăng đang thể hiện “năng lực” số một của mình trước Lam Tồn Quân.
Lam Tồn Quân trong lòng rất tức giận, đúng lúc này, nhìn thấy Diệp Phàm nháy mắt với gã một cái, Lam Tồn Quân liền vội vàng cười gật đầu:
- Bí thư Dương, việc này trở về tôi lập tức giao cho cơ quan liên quan đi làm.