- Chủ tịch, công trình quan trọng nhất trong quy hoạch của Hoành Không chính là cầu Thông Thiên Hà. Hiện tại cây cầu này đang trong giai đoạn khẩn trương xây dựng.
Đây là cây cầu gắn kết giữa hai tỉnh Điền Nam và Thiên Vân. Nó có ý nghĩa rất quan trọng, hơn nữa, sau khi xây dựng xong cây cầu này không lâu sẽ thấy được tác dụng của nó.
Hiện tại rất nhiều chuyên gia của hai tỉnh đều đang nghiên cứu những mặt có lợi và có hại của dự án quy hoạch Hoành Không. Đương nhiên, cho dù là loại dự án gì thì đều có mặt lợi có mặt hại.
Quan điểm của mọi người là khác nhau, xử lý ở góc độ khác nhau, việc khen ngợi hay chê bai cũng không giống nhau.
Đối với việc này cũng lắng nghe toàn bộ ý kiến của chuyên gia để sửa đổi khi cần thiết. Dự án của chúng ta cũng không phải nhất thành bất biến.
Hiện tại quốc gia không phải có rất nhiều các hạng mục nghiên cứu quan trọng. Hội nghị đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ X đã bỏ phiếu thông qua một nghị quyết về phát triển kinh tế và xã hội trong năm năm kế hoạch thứ mười một.
Đề cương có nói tới việc xây dựng nông thôn mới trong chủ nghĩa xã hội khoa học; thúc đẩy tối ưu hóa và nâng cấp cơ cấu công nghiệp; đẩy mạnh phát triển dịch vụ; phối hợp thúc đẩy phát triển trong khu vực; xây dựng một nguồn tài nguyên tiết kiệm và thân thiện với môi trường xã hội;
Thực hiện chiến lược khoa học cùng với chiến lược dùng người tài; tăng cường cải cách; thực hiện chiến lược mở cửa cùng có lợi; thúc đẩy việc xây dựng một xã hội chủ nghĩa hài hòa; tăng cường chủ nghĩa xã hội khoa học…
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh nói với tôi về kế hoạch năm năm lần thứ 11, có phải là có tính toán gì hay không?
Chủ tịch Đường ân cần hỏi
- Tập đoàn Hoành Không chúng tôi đang hoàn thành kế hoạch năm năm lần thứ 11, việc nâng cấp cơ cấu nền công nghiệp là được làm tốt nhất.
Những năm trước tập đoàn Hoành Không còn bị lỗ vốn nghiêm trọng, tình trạng gần như phá sản không có biện pháp để xoay sở.
Sau nhiều năm điều chỉnh đã có một vị thế vững chắc. Tuy nói tổng thể năm nay vẫn là lỗ, nhưng đều là do trước kia đã bị lỗ vốn quá nhiều.
Hiện tại so với những năm trước doanh thu đã tăng lên. Lợi nhuận thực tế đạt tới bốn trăm triệu.
Mà Chủ tịch hai tỉnh Thiên Vân và Điền Nam đánh giá năm nay không cần phải trợ cấp tiền cho tập đoàn Hoành Không.
Cho nên, góp phần vào việc nâng cấp và tối ưu hóa cơ cấu ngành công nghiệp và các khu không nghiệp. Và nó là tiền đề cho kế hoạch phát triển năm năm lần thứ 11 của tập đoàn Hoành Không có thể cân bằng trong khu vực; nó giúp cho hai tỉnh Điền Nam và Thiên Vân gắn chặt lại với nhau, và nó có thể được coi là một nền tảng của khu vực.
Việc xây dựng nguồn tài nguyên tiết kiệm và thân thiện với môi trường xã hội cũng có thể được sử dụng trong việc lập quy hoạch Hoành Không.
Quy hoạch Hoành Không nắm giữ một tỉ trọng khá lớn trong ngành du lịch, được đầu tư tới mấy tỷ.
Việc xây dựng quy hoạch Hoành Không là phù hợp với môi trường…
Diệp Phàm nói một cách tỉ mỉ.
- Chủ tịch. Tôi cảm thấy quy hoạch tập đoàn Hoành Không có thể trở thành một công trình trọng điểm của quốc gia có phải hay không?
Nó được thực hiện một cách quy mô, cho đến số lượng người tham gia, số tiền đầu tư, khu vực địa lú… tất cả đều thể hiện là rất tốt.
Hơn nữa, cũng có thể đem quy hoạch Hoành Không làm thành một đề tài nghiên cứu có phải hay không. Nếu một khi thành công, còn có thể triển khai thí điểm ở một số nơi trên toàn quốc.
Cung Khai Hà nói.
- Phù hợp hay không phù hợp cần có sự khảo cứu cụ thể của nhóm chuyên gia, như vậy, sau này sẽ phái nhóm chuyên gia nhà nước xuống đây để khảo sát. Nếu như quy hoạch của mọi người phù hợp với điều kiện, sẽ trở thành một công trình trọng điểm của quốc gia, sẽ có những chính sách về tài chính và nhân tại đến để hỗ trợ mọi người.
Chủ tịch Đường gật đầu.
Vẻ mặt Cung Khai Hà lộ ra vẻ nghiêm túc. Nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, thời kỳ hưng thịnh của tập đoàn Hoành Không đã bắt đầu.
Sau khi trở về, anh tranh thủ thời gian để chứng thực thông tin này là chính xác. Tất cả các công việc đều phải chuẩn bị thật kỹ càng.
Đừng để đến lúc đoàn chuyên gia tới rồi các anh mới chuẩn bị đúng là không kịp trở tay. Như vậy sẽ thật đáng tiếc, cơ hội này rất quan trọng.
Một khi chuyên gia xác định công trình này là một trong những công trình trọng điểm trong kế hoạch năm năm lần thứ 11. Việc hỗ trợ về tài chính sẽ được tăng lên theo cấp số nhân.
- Tôi hiểu mà Tổ trưởng Cung, tôi vốn định này mai sẽ về thăm ông bà một chuyến. Xem ra là không có cơ hội rồi, sau sẽ về vậy.
Diệp Phàm gật đầu nói.
Nhìn đồng hồ thấy chưa đến mười giờ, Diệp Phàm nhanh chóng quay đầu đi đến thẳng nhà Ninh Chí Hòa.
- Đồng chí Diệp Phàm, mặt anh sáng lắm, cuộc gặp gỡ ngày hôm nay thật sự là vui mừng có phải hay không?
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm đi vào. Ninh Chí Hòa đã giơ tay ra bắt, cười nói.
- Đương nhiên là vui mừng rồi, thứ nhất là đến lạy chú Ninh một cái, thứ hai là đến để biếu cho anh mấy viễn thuốc quý.
Diệp Phàm nói xong lấy ra ba viên thuốc.
- Loại thuốc này chính là loại thuốc trước kia anh đánh Thái Cực quyền có phải không?
Ninh Chí Hòa sửng sốt. Cười hỏi.
- Ừ, tuy nhiên, số lượng hơi ít một chút. Tuy nhiên, sau một thời gian ngắn ăn vào còn có thêm một vài tác dụng.
Diệp Phàm gật đầu nói.
Phí Hương Ngọc vui vẻ hớn hở tiến tới lây viên thuốc. Nói:
- Diệp Phàm. Đúng lúc đến bữa cơm. Cùng nhau ăn một chút nhé.
- Cô cho là anh ta không biết là đến bữa cơm có phải hay không, cơ bản là hắn cố ý đến vào đúng bữa cơm đó.
Lúc này, Ninh Chí Hòa quệt mồm đi từ trên lầu xuống. Còn Mai Thiên Kiệt đứng sau lưng cô ấy giống như cái đuôi đang cười hì hì.
Tiểu tử này, thật không giống một đồ đệ của tôi, trong lòng Diệp Phàm buồn bực một chút.
- Chú Ninh, tôi mới từ chỗ Chủ tịch đến đây. Vừa rồi vẻ mặt vui mừng là bởi vì nghe được một tin tức tốt…
Vì thế, Diệp Phàm đem chuyện công trình trọng điểm nói ra.
Ba…
Không thể ngờ được tự nhiên Ninh Chí Hòa lại vỗ đốp một cái vào đầu gối của mình, đứng lên nói:
- Tốt! Tôt lắm!
Sau đó còn nói thêm:
- Diệp Phàm, chúng ta đến phòng sách nói chuyện đi.
Hai người đi vào phòng sách.
- Cậu có tính toán gì không?
Ninh Chí Hòa hỏi.
- Vừa rồi cũng vừa nghĩ đến, bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn lập kế hoạch. Tuy nhiên, tuy nói trước kia chúng ta không có yêu cầu, nhưng luôn có một ví dụ. Ví dụ về một buổi kiểm tra, để xem người khác như thế nào xem có nên bắt chước làm phong bì không.
Diệp Phàm nói.
- Người ta là người ta, cậu phải có tự chủ của chính mình. Đương nhiên, thông thường phải làm quen với các thói quen.
Tôi nghĩ, nếu như cấp trên phái một đoàn chuyên gia xuống, các thành viên trong nhóm chuyên gia là khá quan trọng.
Nhất định là do các tổ chức của quốc vụ viện phối hợp thành một đoàn. Khẳng định trong nhóm chuyên gia sẽ có hai viện sĩ đến để khảo sát việc xây dựng quy hoạch của các cậu.
Trong quy hoạch thì vấn đề du lịch chiếm một phần lớn trong quy hoạch của các cậu. Cho nên, muốn làm du lịch các cậu phải chú ý đến việc quảng bá hình ảnh…
Ninh Chí Hòa và Diệp Phàm đang bàn bạc.
- Sau khi tôi trở về sẽ triệu tập một cuộc họp kím, tuy nhiên, không thể thiếu được sự giúp đỡ của tỉnh ủy. Hơn nữa, tỉnh cũng phải hiểu rõ một chút về hạng mục công trình dự án lớn. Hơn nữa, cũng phải có chuyên gia về lĩnh vực này.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Ừ, cậu tới tỉnh trước, lập tức nói chuyện vấn đề này với Chủ tịch tỉnh Khúc. Chuyện này, tôi nghĩ rằng, không phải chỉ là phạm vi của các cậu.
Ninh Chí Hòa nói.
- Ha hả, chúng ta cố gắng hết sức để mở rộng phạm vi.
Diệp Phàm cười nói.
- Diệp Phàm, trong một đời người có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều cơ hội. Có những cơ hội ảnh hưởng không lớn đến chúng ta, nhưng làn này cơ hội đến với cậu, đến với tỉnh Thiên Vân chúng ta, đến với tập đoàn Hoành Không mà nói là một cơ hội lớn có thể làm thay đổi cả vận mệnh của chúng ta.
Bây giờ tập đoàn Hoành Không là vui nhất, tuy nói năm nay xí nghiệp đã có lợi nhuận.
Nhưng mà bởi vì trước kia có qua nhiều khoản nợ. Cho nên, trong thời gian phát triển này trên lưng các cậu còn có một gánh nặng rất lớn, thật đúng là không dễ dàng.
Mà lần này ở trên có thể cho các cậu một cơ hội hoàn toàn có thể xoay chuyển tình thế. Có sự ủng hộ mạnh lẽ của cấp trên, lập tức có thể bỏ qua gánh nặng để ra trận.
Chỉ khi ra trận một cách gọn nhẹ tập đoàn Hoành Không mới có thể phát triển một cách mạnh mẽ. Hiện tại phải di dời hai thành phố, các cậu tập trung vào việc xây dựng một khu du lịch trọng điểm.
Tuy nhiên, xí nghiệp phải phát triển hơn để thu hút sự đầu tư, tăng lợi thế của sản phẩm, khai thác sự phát triển của các kênh truyền hình…
Múc tiêu của các cậu là các cường quốc trên thế giới, không thể chỉ xác định vị trí trong mắt của người trong nước, nhất định trong nước sẽ có sự hạn chế…
Ninh Chí Hòa truyền lại những kinh nghiệm của chính mình.
- Dạ, lần này trở về phải bỏ một chút để làm việc lớn. Tuy nhiên, năng lực làm việc và việc dốc sức của các thành viên trong bộ mãy lãnh đạo tổng công ty là vấn đề mấu chốt.
Một cây củ cải một cái hố, giống như lần trước điều chỉnh đi điều chỉnh lại trong tĩnh đưa tới nhân tài cho tập đoàn Hoành Không.
Giống như ba đồng chí Trần Viên Kiều, Dương Quý, Phương Hậu Bân đều thể hiện là những người phi thường. Đặc biệt là đồng chí Trần Viên Kiều, trước kia ở tỉnh làm ở xí nghiệp gia công kim loại thật là lãng phí.
Hiện tại hình như cô ấy vẫn ở một vị trí rất bình thường, có thể phân công cho cô ấy quản lý công ty máy móc Hoành Không.
Đều chứng tỏ là người có năng lực quan trọng.
Diệp Phàm đẩy Trần Viên Kiều lên, khiến cho Ninh Chí Hòa có chút hiềm nghi. Bởi vì, Trần Viên Kiều là một nhân viên của Ninh Chí Hòa đi lên.
- Ừ, người đứng đầu tốt có thể kéo théo các đồng chí ở phía đưới công tác tốt. Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm, cậu vừa nói như vậy, có phải muốn điều chỉnh thành viên trong bộ máy có phải hay không?
Ninh Chí Hòa thật lợi hại, thoáng cái đã có thể nghĩ ra.
- Tôi có ý kiến này, đồng chí Ngô Hồng Sơn là phó bí thư phân công quản lý kinh tế.
Đồng chí làm lý luận công tác rất tốt, có nghiệp vụ rất tốt. Đến đây nhận nhiệm vụ này thấy năng lực công tác cũng bình thường.
Mà công việc chính là phân công quản lý phát triển kinh tế của tổng công ty, việc năng lực quản lý của lãnh đạo ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của tập đoàn.
Đặc biệt là vị trí của Ngô Hồng Sơn.
Diệp Phàm nói, Ngô Hồng Sơn không chắc cứ đung đưa. Hiện tại tuy nói Dương Chấn Đông không làm trái lại, anh ta cũng phục tùng một chút. Nhưng để sử dụng tôi cảm thấy có phần không thuận.
Có thể điều chỉnh phân công công tác các thành viên trong bộ máy một chút, cậu là Bí thư Đảng ủy của Tập đoàn, còn kiêm cả chức Tổng giám đốc, cậu có quyền làm những điều đó. Nếu cảm thấy đồng chí Ngô Hồng Sơn thích hợp là công tác tư tưởng hơn, thì cho anh ta là công tác này. Mà anh ta có thể sắp xếp các đồng chí khác đi làm có phải không?
Ninh Chí Hòa nói.
- Việc này điều chỉnh thật không tốt, bởi vì, tất cả các đồng chí chiếm chỗ của họ đều có thể bị hãm hại. Hiện tại cần có một đồng chí có năng lực kém hơn đồng chí Ngô Hồng Sơn đến công tác.
Diệp Phàm kiên trì đến cùng nói.
- Ừ, cậu thấy đồng chí nào thích hợp?
Ninh Chí Hòa liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi cười.
Triệu Ý hùng đứng ở bên cạnh thở dài, việc này, chiều hướng phát triển của hai vị này phỏng chừng khó có thể ngăn cản được
Khửu tay khó mà lừa gạt được cánh tay vĩnh viễn. Triệu Ý Hùng cảm thấy dường như hai vị đang giãy dụa.
Ngày tháng , Chủ tịch Điền Giang gọi điện thoại đến, giao cho Diệp Phàm chuẩn bị cho tốt, bởi vì, đoàn người đi cùng Chủ tịch Đường muốn đến thăm hai tỉnh Điền Nam và Thiên Vân, mà chủ yếu là muốn thăm tập đoàn Hoành Không.
Lãnh đạo hai tỉnh cũng nhận được điện thoại, trong khoảng thời gian ngắn, hai tỉnh đều đang ở trong tình trạng ‘chuẩn bị’.
Ngày tháng , đã sẵn sàng để bước vào giai đoạn nước rút cuối cùng. Triệu tập họp tổ giúp việc một lần nữa.
- Bí thư Diệp, ba ngày nữa cấp trên sẽ đến. Trong mấy ngày này có nên ngừng sản xuất vài ngày không. Bằng không, không khí ngột ngạt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của lãnh đạo. Thứ hai, cũng sẽ ảnh hưởng đến diện mạo của thành phố.
Dương Chí Thăng đưa ra đề nghị, đương nhiên là muốn thể hiện một chút.
Đúng vậy, hiện tại đang tiến hành xây dựng, chỗ nào cũng bụi bẩn và lộn xộn, vấn đề an ninh trật tự đúng là cần phải đề phòng.
Bởi vì nhân viên tham gia xây dựng rất hỗn độn. Các nhân viên, chuyên gia kỹ thuật công tác ở đây không những đến từ tất cả các nơi trong cả nước, mà người ngoại quốc cũng khá nhiều.
Quá phức tạp không có lợi cho cán bộ quản lý, vấn đề an toàn là vấn đề khó có thể nói trước.
Bao Nghị nói.
Theo nét mặt của Bao Nghị mà nói Cục trưởng Cục Công an Hoành Không có quyền quản lý nghiệp vụ đối với hai thành phố Hạng Nam và Giang Hoa. Vô hình trung quyền lực của Bao Nghị được tăng lên.
- Việc này đương nhiên là một vấn đề lớn, lãnh đạo xuống đây thị sát bao gồm cả hai khu vực này. Cơ quan công an hai khu vực này đều phải khẩn trương chuẩn bị.
Tuy nói việc phụ trách an toàn cho lãnh đạo là do cục Cảnh vệ, nhưng việc đảm bảo an toàn ở bên ngoài khẳng định là nhiệm vụ của cơ quan công an hai thành phố này.
Áp lực là rất lớn.
Cục trưởng Cục Công an địa khu Giang Hoa Vương Quốc Linh nói. Cho nên, sắc mặt người phụ trách cơ quan công an hai thành phố này đều rất nghiêm túc. Kỳ thật trong lòng khá lo lắng..
Không thể để một sơ suất nhỏ nào có thể xảy ra, bằng không, hậu quả khó có thể lường trước được. Cho nên, Bao Nghị cũng cảm thấy chưa bao giờ áp lực như thế này.
- Vấn đề này thực sự khó có thể so sánh giải quyết được. Nếu có thể cam đoan rằng có phương pháp tuần tra để lãnh đạo an toàn thì tốt rồi.
An Bình Phong thở dài, cũng hiểu được mình không thể tính trước được.
Quả nhiên, Bí thư Chiêm Hữu Quang nói:
- Tất cả mọi người đều muốn có biện pháp, đáng tiếc là bàn chân gấu không thể biết trước được. Tôi nghĩ. Chỉ cần xác định được chính xác thời gian lãnh đạo xuống đây, ngừng sản xuất hai đến bà ngày cũng không có vấn đề gì.
- Đúng vậy, tôi nghĩ không thể không ngừng sản xuất được.
Dương Chí Thăng cũng góp vui.
- Các đồng chí, chúng ta đề cập đến vấn đề quan trọng một chút. Lãnh đạo xuống đây sẽ nhìn cái gì, mọi người nói xem nào?
Diệp Phàm đặt chén trà xuống dưới bàn, liếc mắt nhìn mọi người một cái, mới lên tiếng.
Trong chốc lát, không khí có chút trầm xuống.
- Đương nhiên là xuống đây xem việc xây dựng quy hoạch Hoành Không của chúng ta, nếu như ngừng sản xuất chẳng phải là lãnh đạo chẳng có gì để xem sao.
Đến lúc đó. Sẽ để lại cho lãnh đạo ấn tượng không tốt về chúng ta. Hơn nữa. Cũng không thấy được sự sôi động của việc xây dựng. Sao có thể khiến cho lãnh đạo thông cảm được.
Đây là cơ hội khó có được của chúng ta, chúng ta phải nhân cơ hội lãnh đạo xuống dưới đây. Cơ hội này rất tốt nếu không nắm chặt chẳng phải là chúng ta sẽ lãng phí một cơ hội tốt sao?
Lúc này, Cung Chí Quân là người lên tiếng đầu tiên trong phòng họp. Bởi vì, Diệp Phàm đã dùng ánh mắt để cổ vũ anh ta.
- Đương nhiên là cơ hội khó có được. Tuy nhiên, nếu như so sánh với sự an toàn của lãnh đạo, có phải chúng ta đã quá vì lợi ích của riêng mình. Hơn nữa, không để ý đến sự an toàn của lãnh đạo, đây quả là một sai lầm lớn.
Dương Chí Thăng vừa thấy Cung Chí Quân lên tiếng, nghĩ đến ngày trước người này đã khiến cho mình bị bẽ mặt, nhất thời tức giận, nói những lời châm chọc.
- Sai lầm, Bí thư Dương, đó không thể nói là sai lầm được.
Lập tức Cung Chí Quân lên tiếng, tính cách của người này cũng có chút giống với Cung Khai Hà, mạnh mẽ và cương quyết.
- Đồng chí Chí Quân, tôi nói sai sao? Chẳng lẽ anh không hiểu được tầm quan trọng trong việc giữ an toàn của lãnh đạo sao?
Đã không có sự an toàn thì thành tích cũng chỉ là vô nghĩa. Không cần nói nữa, chỉ cần xảy ra một sơ suất nhỏ, những người ngồi ở đây, chắc chắn không thể ổn được.
Toàn bộ sẽ kết thúc. Trách nhiệm này rất nghiêm trọng, chúng ta đều không thể đứng dậy nổi.
Dương Chí Thăng hừ lạnh nói.
Những lời nói của thằng này khiến cho những người ngồi ở đây đồng tình, bọn An Bình Phong, Chiêm Hữu Quang, Triệu Hướng Vân đương nhiên đều muốn sự chắc chắn. Không ai muốn mạo hiểm.
- Rất nghiêm trọng sao Bí thư Dương, có một số việc chỉ cần làm tốt mọi mặt, hoàn toàn có thể ngăn chặn được thôi.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Ngăn chặn, ngăn chặn như thế nào, đồng chí Vân Lượng, anh nói cho mọi người nghe một chút đi?
Triệu Hướng Vân hừ nói.
- Tôi chỉ nói đến khía cạnh chính, cụ thể như nào là do các đồng chí trong cơ quan công an sẽ làm. Hơn nữa, không phải mỗi lần lãnh đạo xuống dưới thăm quan đều phải giải phóng hết có phải không? Giống như hàng ngàn người xếp hàng trên đường phố đón chào thì thế nào? Hàng nghìn người, so với việc chúng ta xây dựng còn nhiều hơn lắm.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Anh có biết phải sử dụng bao nhiêu cảnh lực không? Trường hợp như vậy phải sử dụng tới hơn vạn cảnh lực.
Vài người dân sẽ phải có một nhân viên công an. Hơn nữa, mười vạn người đến đây, chắc chắn đều là người của các cơ quan đơn vị, nên hiểu rõ.
Mà việc này của chúng ta không giống với việc di dời hai thành phố đê phát triển du dịch núi Thiên Thông, hơn nữa, hai thành phố vì tranh thủ xin công trình trọng điểm và đã bắt đầu áp dụng kỹ thuật cơ bản và các công trình dân sinh khác. Hiện tại công nhân xây dựng quy hoạch Hoành Không không dưới mấy vạn người. Cộng với người ở các ngành công nghiệp khác, ví dụ như vật liệu thép, ví dụ như làm hệ thống nước, trộn xi măng, cộng thêm với những nghề này, phỏng chừng không dưới mười vạn người.
Cùng với cư dân của thị trấn Hoành Không, có thể lên tới gần hai mươi vạn người. Người nhiều như vậy, sẽ rất phức tạp.
Người ta dùng mười vạn người xếp hàng trên đường phố để chào đón đều đã sắp xếp trước, còn hai mươi vạn người của chúng ta là một mớ hỗn tạp, loại người nào cũng có.
Đây là nơi không an toàn cho việc ẩn náu. Lấy ví dụ vụ án phá hoại thời gian trước, lúc đó hàng trăm thiết bị bị đập tan.
Ai làm vậy, đó là tổ chức có âm mưu muốn phá hỏng hoạt động. Việc như vậy có thể xảy ra thì chuyện gì không thể xảy ra chứ.
Không thể đoán được trước tình hình. Cho nên, chẳng những phải ngừng sản xuất. Hơn nữa, còn phải nghỉ định kỳ. Cho toàn bộ công nhân trở về.
Sau đó cử một loạt các nhân viên an ninh vũ trang đến công trường xây dựng để giải phóng. Hễ ở đâu có rủi ro trong an ninh đều cần được rửa sạch.
Chúng ta tuyệt đối không thể để sai sót nhầm lẫn mới được.
Tân bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Hạng Nam Mâu Ứng Khải nói.
- Hơn nữa, ngay cả dân cư trong thị trấn Hoành Không cũng phải nghĩ biện pháp để bọn họ đi ra ngoài vài ngày. Ví dụ như, những kẻ gây rối trong thị trấn, đang chờ để được phóng thích. Mặc dù những người này có thể tạo ra mối đe dối đối với an ninh, nhưng để người ta nhìn thấy cũng rất khó coi. Họ quay đầu lại sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng quy hoạch Hoành Không.
Dương Chí Thăng ngó đầu lên để nhìn, dũng cảm đối đầu với gian ác.
- Ha hả, vậy thị trấn Hoành Không của chúng ta sẽ trở thành một thị trấn chết, một thị trấn mà. Vậy việc xây dựng quy hoạch Hoành Không từ đâu đến?
Đã không có quy hoạch Hoành Không tại sao lại xin là hạng mục công trình trọng điểm của quốc gia? Không cẩn thận sẽ làm bừa bãi, trông gà hóa quốc thì thật là buồn cười.
Để lãnh đạo đến xem một thành phố chết, trong lòng lãnh đạo sẽ thế nào, một chút cảnh tượng phát triển cũng không có, sẽ trở thành một thành phố ma.
Quy hoạch Hoành Không thật là náo nhiệt, đây là một công trình trọng điểm, thì phải thể hiện là công trình trọng điểm.
Cho nên, để hoàn thành, chúng ta phải chấp nhận rủi ro. Đương nhiên, việc giữ an toàn cũng phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không thể để xảy ra một sai sót nào.
Thái độ của Diệp Phàm kiên quyết.
- Ừ, Bí thư Diệp nói cũng có lý. Chúng ta đang làm gì, chúng ta gần đến giai đoạn để xin hai người tiến hành.
Lãnh đạo xuống đây là việc đại sự, đối với người của Hoành Không chúng ta cũng là một cơ hội trọng đại. Đương nhiên, làm gì cũng phải có sự mạo hiểm, hơn nữa sự mạo hiểm trong việc này thật là lớn.
Tôi nghĩ, hiện tại chúng ta không nên nói về vấn đề giải phóng, mà làm thế nào để giảm được nguy cơ.
Bao Nghị vừa thấy thái độ của Diệp Phàm như thế, lập tức thay đổi chiều hướng, cho dù nói như thế nào, cũng phải cùng suy nghĩ với Diệp Phàm.
- Cục trưởng Bao, lần này lãnh đạo xuống đây anh sẽ là tổng phụ trách công tác an ninh bảo vệ. Anh nói xem phải làm thế nào để giảm thiểu nguy hiểm? Nếu như không có phương án tốt, việc giải phóng là phải làm.
Tuy nói Triệu Hướng Vân không có phản bác trực tiếp đề nghị của Diệp Phàm, nhưng chỉ thay đổi cách phản bác.
- Tăng cường cảnh sát, đi theo các nhân vật quan trọng. Quy hoạch Hoành Không của chúng ta là liên quan đến cả hai tỉnh Thiên Vân và Điền Nam.
Cho nê, chắc chắc cảnh sát của hai tỉnh phải cùng nhau làm. Huống chi, hiện tại đều có các đồng chí lãnh đạo hai tỉnh ngồi ở đây.
Để dễ xử lý, có thể sẽ điều động lực lượng vũ trang, chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Tất cả mọi chi phí tập đoàn Hoành Không sẽ bỏ ra.
Mà lúc đầu lãnh đạo xuống đây là muốn tuần tra hai tỉnh. Nếu hai tỉnh cũng không có sắp xếp nhân viên đi theo, lãnh đạo chỉ đến tập đoàn Hoành Không chúng tôi tuần tra thôi.
Hai tỉnh đều trang bị các biện pháp an toàn, chúng tôi ở đây chỉ tăng cường thôi.
Như vậy làm việc sẽ tốt hơn. Hơn nữa, có thể tìm sự giúp đỡ của đơn vị đồn trú, sẽ phái một ít binh lính duy trì ở đây cũng được.
Bao Nghị nói.
- Đương nhiên đề nghị này tốt, tuy nhiên, muốn không có sai sót nhầm lẫn, không ai dám cam đoan cả.
AN Bình Phong có chút do dực liếc mắt nhìn Chiêm Hữu Quang một cái.
Chiêm Hữu Quang cũng gật đầu nói,
- Nhìn về góc độ an toàn đương nhiên việc giải phóng là tốt nhất. Tuy nhiên, chúng ta mời lãnh đạo đến đây không thể giải phóng được.
Nếu không chúng ta có thể giải phóng một phần, vẫn có cảnh xây dựng nhộn nhịp là được. Lãnh đạo xuống đây là một cơ hội tốt như vậy chúng ta còn có thể làm gì.
Tuy nhiên, việc an toàn là một việc rất khó làm.
Chiêm Hữu Quang dường như nói những lời vô nghĩa, hai bên đều nói, không có một câu chính xác nào. Bởi vì, trách nhiệm là rất lớn, cho nên không ai dam đánh nhịp cả.
Nếu nhấn mạnh vào việc giải phóng, khi áp dụng gặp thất bại trách nhiệm chẳng phải sẽ đánh vào đầu anh. Nếu như không rõ ràng, đến lúc đó xảy ra vấn đề về sự an toàn trách nhiệm sẽ lớn hơn. Cho nên, các đồng chí ngồi ở đây đều có tâm lý như vậy.
- Việc an toàn vẫn là quan trọng, tôi nói qua, nếu như có sơ suất trong việc bảo vệ mọi cố gắn của chúng ta đều trở nên vô ích, hơn nữa, trách nhiệm quá nặng nề, chúng ta không thể gánh được.
Dương Chí Thăng muốn làm chuyện này.