- Thế là tốt rồi mà, làm việc thì phải hiệu quả như thế. Để lâu đến khi Chủ tịch tỉnh Triệu quên mất thì phiền phức. Công việc của các lãnh đạo rất nhiều, rất bận.
Lời nói của Dương Chí Thăng mang theo khẩu khí của nhân vật số 1, có chút ám chỉ Triệu Hướng Vân ngươi sau này liệu có nuốt lời hay không.
Bây giờ rất nhiều lãnh đạo nói một đằng sau đó làm một nẻo. Đương nhiên, lãnh đạo sẽ không trực tiếp làm, đây là quyền uy của lãnh đạo.
Nhưng đa số các lãnh đạo đều sẽ áp dụng những cách đưa đẩy để khiến cho ngươi cuối cùng sẽ không giải quyết được việc.
Ví dụ như báo cáo này được, chỗ kia không thông, rồi lại hôm nay không rảnh ngày mai lại có việc, anh tìm gặp ông ta sẽ rất phiền phức, cuối cùng tự bản thân không đi tìm nữa.
- Đúng đúng.
Lam Tồn Quân gật đầu nói,
- Ngày mai sẽ gửi lên ngay.
- Chủ tịch thành phố Lam, ngày mai Chủ tịch tỉnh Triệu sẽ ở Tập đoàn Hoành Không chúng tôi. Nếu anh muốn tìm anh ấy thì trực tiếp đến tổng bộ tìm là được. Sau này từ khi bắt đầu đệ trình cho đến trước khi kết thúc, có lẽ mấy vị lãnh đạo trên tỉnh đều sẽ ở lại tại Tập đoàn Hoành Không. Vừa khéo những đồng chí bên dưới có việc gì thì cũng thuận lợi nhiều.
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Thế thì tốt quá, ngày mai trực tiếp đưa đến đây là được rồi.
Lam Tồn Quân gật gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm, sau đó nói tiếp,
- Bí thư Diệp, thành phố Hạng Nam bây giờ cũng đã là cơ quan cấp dưới của Tập đoàn Hoành Không rồi.
Hơn nữa, cũng vừa mới đưa thành phố Hạng Nam vào sự quản lý của Tập đoàn Hoành Không. Từ ngày mai trở đi, toàn thành phố Hạng Nam để phối hợp với Đại quy hoạch Hoành Không thì việc xây dựng sẽ được triển khai rất nhiều.
Ví như, phối hợp phát triển du lịch, phát triển nhà máy, Ủy ban nhân dân thành phố quy hoạch phát triển lại trên các mặt của thành phố Hạng Nam.
Chỉ là những công trình phương tiện cơ bản cũng đã phải cần đến một khoản tiền rất lớn rồi, những cái này đều là để phục vụ cho việc phối hợp với Đại quy hoạch Hoành Không.
- Ha ha ha, Tập đoàn Hoành Không vấn đề của Giang Hoa, tin là vấn đề của Hạng Nam cũng sẽ xem xét có phải không nào?
Triệu Hướng Vân trong lòng có chút không phục, rõ ràng là muốn ép Diệp Phàm tiếp tục chi tiền ra.
Đây đúng là hợp ý của Diệp Phàm. Hôm nay chính là muốn lấy thể diện cho Lam Tồn Quân. Chèn ép vẻ khệnh khạng của Dương Chí Thăng. Thậm chí không thèm nể mặt.
- Thế này nhé, tiền thì chúng tôi đã hết rồi.
Diệp Phàm nói, mọi người đều im lặng, đây chẳng phải là đã không nể mặt Chủ tịch Triệu và Lam Tồn Quân hay sao. Biết được mối quan hệ giữa Diệp và Lam thì ai cũng cảm thấy kỳ lạ, việc này thật không phải là “bạn bè”.
- Sao lại không còn tiền chứ, tài khí của Tập đoàn Hoành Không bây giờ rất lớn mà. Vừa rồi chẳng phải mới cấp cho Giang Hoa 1 tỷ nữa. Việc này Bí thư Diệp không thể bên trọng bên kinh được. Dù nói thế nào cho Giang Hoa 1 tỷ thì cho Hạng Nam mấy chục triệu cũng có thể chứ có phải không nào?
Dương Chí Thăng lại đổ thêm dầu vào lửa.
- Đồng chí Chí Thăng, anh hiểu nhầm rồi. Tôi không hề nói là không cấp có phải không nào? Về tài chính của Tập đoàn hiện nay cũng có khó khăn, việc di dời huyện Hoàng Cương phần lớn kinh phí đều do Tập đoàn chi.
Tuy nhiên, Tập đoàn dù có hết tiền cũng phải ủng hộ cho thành phố Hạng Nam một chút chứ có phải không nào? Huống chi trước tới giờ Chủ tịch Lam luôn hết sức ủng hộ công việc của Tập đoàn Hoành Không.
Có điều, bây giờ tiền không còn. Nhưng vẫn còn có cơ hội. Đại quy hoạch Hoành Không chúng tôi đang xin một mục đã báo cáo lên Chính Vụ Viện.
Một phần của khoản tiền này sẽ dùng để xây dựng trạm biến áp Hoành Không. Tuy nhiên sau này dưới sự tranh thủ của Chủ tịch Lam, trạm biến áp cũ vẫn chưa hề dời đi.
Hơn nữa, bây giờ thành phố Hạng Nam đã được giao cho Tập đoàn Hoành Không tiếp quản, tất cả những trạm điện Hoành Không thuộc ngành điện của thành phố Hạng Nam giờ có phải cũng trở thành đơn vị cấp dưới của Tập đoàn Hoành Không không.
Cho nên, trạm biến áp riêng của Tập đoàn Hoành Không sẽ không cần phải xây dựng nữa. Mà Chính Vụ Viện thì đã phê chuẩn cấp cho 300 triệu rồi. Có lẽ mấy ngày nữa sẽ chuyển đến tài khoản.
Đến khi đó, lấy một nửa cấp cho thành phố Hạng Nam. Khoản tiền này hy vọng Chủ tịch Lam có thể dùng một phần để mở rộng trạm điện Hoành Không.
Cùng với việc đẩy nhanh tiến độ xây dựng của Đại quy hoạch Hoành Không, quy hoạch của Tập đoàn cũng đang mở rộng. Nhu cầu về điện lực cũng từng bước tăng cao.
Việc mở rộng Trạm biến áp Hoành Không đã bày ra trước mắt không thể tiếp tục trì hoãn.
Diệp Phàm nói rất nhẹ nhàng, khéo léo nhưng sau khi nói ra thì lại rất có trọng lượng.
Hơn nữa lại là quăng thẳng vào tai của Dương Chí Thăng. Khoản tiền này là Lam Tồn Quân tranh thủ được, đồng chí Dương Chí Thăng tự nhiên lại thấy buồn bực. Nếu không phải là có lãnh đạo tỉnh ở đây thì có lẽ gã đã phủi tay bỏ đi rồi.
- Cám ơn sự ủng hộ của Tập đoàn Hoành Không đối với thành phố Hạng Nam, khoản tiền này chúng tôi sẽ dùng một nửa cho việc xây dựng Trạm điện Hoành Không.
Hơn nữa, tài nguyên nước của thành phố chúng tôi cũng phong phú, chỉ tính những trạm thuỷ điện to nhỏ thuộc thành phố cũng không dưới 20 cái.
Chúng tôi sẽ tập hợp toàn bộ mạng lưới các trạm điện thành phố để ủng hộ sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không. Cung cấp đầy đủ điện để ủng hộ Tập đoàn Hoành Không.
Số tiền còn lại thành phố chúng tôi sẽ xem xét dùng vào phối hợp với việc kiến thiết của Đại quy hoạch Hoành Không.
Lam Tồn Quân biểu hiện thái độ.
Khoản tiền này không hề quan trọng, quan trọng là thể diện mà Diệp Phàm đã tạo cho. Đương nhiên trong lòng gã cảm thấy phấn khích đặc biệt, hơn nữa, trước mặt nhiều lãnh đạo tỉnh như vậy hôm nay lại được nỏ mày nở mặt.
Sau này lãnh đạo hai tỉnh Thiên Vân và Điền Nam đã ngồi xuống bố trí danh sách thành viên tổ Đệ trình hạng mục.
Cuối cùng trải qua bàn bạc và quyết định, danh sách lãnh đạo Tổ như sau:
Tổ trưởng là hai đồng chí Chiếm Hữu Quang và An Bình Phong. Bởi vì hai đồng chí này đến từ hai tỉnh, nếu để một trong hai đồng chí làm Tổ phó thù có lẽ không phù hợp cho lắm. Tuy tỉnh Thiên Vân chiếm phần lớn cổ phần, nhưng trong thể chế lại không tính như thế.
Vì thế xuất hiện hai tổ trưởng. Thực ra Tổ trưởng bọn họ chỉ là danh nghĩa, vai trò cũng không lớn lắm. Ý nghĩa tượng trưng chủ yếu là ý nghĩa thực tế.
Phó Tổ trưởng Thường trực Diệp Phàm.
Phó Tổ trưởng gồm 4 đồng chí Triệu Hướng Vân, Phong Hồ Ninh, Trương Tương Hòa, Cái Thiệu Trung. Tuy cấp bậc của Diệp Phàm không cao hơn so với 4 đồng chí này nhưng Diệp Phàm là Bí thư Đảng ủy Tập đoàn Hoành Không, Còn việc này thì là dựa vào Tập đoàn Hoành Không làm trung tâm.
Về phương diện chấp hành vẫn phải do Diệp Phàm đi làm cụ thể, mà Phó Tổ trưởng Thường trực chính là làm việc này. Thực tế những đồng chí khác về cơ bản chỉ là danh nghĩa thể hiện sự quan tâm, ủng hộ của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đối với việc này mà thôi.
Nói về đồng chí Triệu Hướng Vân, vốn là không có hy vọng được vào trong danh sách Phó Tổ trưởng. Tuy nhiên, sau đó Diệp Phàm đã thay đổi biện pháp gây sức ép đưa Cái Thiệu Trung vào.
Tuy nhiên, Ninh Chí Hòa và Chủ tịch Khúc vừa nhìn thì thấy thiếu đi Triệu Hướng Vân, Phó thường trực Chủ tịch tỉnh đồng chí Bố Hoa Thanh lần này cũng mất đi cơ hội.
Hai vị đầu sỏ hợp kế lại cuối cùng đã quyết định, Triệu Hướng Vân cũng được đưa vào. Dù sao cũng không thể thiếu đồng chí này được.
Thời buổi này “trưởng” chỉ có một nhưng “phó” thì có thể có n người mà. Để tránh một số đồng chí trong lòng không tháy thoải mái làm mất đoàn kết thì cũng không tốt.
Còn Trợ lý Tổ trưởng là Dương Chấn Dông, Cung Chí Quân, Dương Chí Thăng, Mộc Thành Chương, Lam Tồn Quân, Chu Gia Sinh.
Tổ viên là Tào Nguyệt và toàn bộ ủy viên Đảng ủy Tập đoàn Hoành Không. Còn hai thành phố Giang Hoa và Hạng Nam cũng có người.
Một tổ Đệ trình tuy nhỏ, nhưng cũng rất quan trọng. Để sắp xếp nhiều đồng chí như vậy, mấy vị lãnh đạo cũng phải đau đầu suy nghĩ. Nếu không, lấy đâu ra Trợ lý Tổ trưởng, việc này chỉ là danh nghĩa để bố trí người mà thôi.
Đến khi Đệ trình hạng mục thành công, các đồng chí đều có dính chút công lao.
Tổ công tác Đệ trình khi được thành lập thì lập tức mở một Hội nghị mở rộng, thực tế thành phần tham dự cơ bản cũng là những người vừa mới ở đây.
Hội nghị chủ yếu là nghe đồng chí Diệp Phàm thông báo tình hình công tác chuẩn bị đệ trình. Còn Gianh Hoa và Hạng Nam cũng báo cáo một số phương án tái quy hoạch để phối hợp tổng thể với Đại quy hoạch Hoành Không.
- Ha ha, Bí thư Diệp, hôm nay đúng là đại khoái nhân tâm.
Diệp Phàm và Ngũ Vân Lượng đến ăn điểm tâm tại nhà Bao Nghị.
- Chỉ là một chút thắng lợi mà thôi, không có gì là đại khoái nhân tâm cả.
Diệp Phàm nói.
- Mặt của Dương Chí Thăng sắp thành mặt lừa rồi.
Bao Nghị cười nói.
- Mặc kệ Dương Chí Thăng có đồng ý hay không, bây giờ hắn chính là cấp dưới của Bí thư Diệp anh. Đây là thực tế không phải tranh cãi. Người này có lẽ trong lòng đang tức giận muốn chết, bây giờ hắn lại là Phó Bí thư Đảng ủy Tập đoàn Hoành Không. Sau này trong hội nghị Đảng ủy muốn làm chuyện gì cũng phải cẩn thận.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Gây chuyện thì nhất định sẽ có, tuy nhiên, dựa vào năng lực khống chế của Bí thư Diệp đối với Hội nghị Đảng uỷ mà nói, về cơ bản thì hắn sẽ chẳng có gì để diễn. Chỉ cần gây ra việc gì thì chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi. Hôm nay hắn đã mất mặt như thế vẫn chưa đủ hay sao.
Bao Nghị cười nhạt.
- Trong nồi canh này cứ có một viên “cứt chuột” khiến cho người ta luôn cảm thấy khó chịu. Ban đầu ta sao tỉnh lại quyết định như thế cơ chứ? Thế chẳng phải là cứng nhắc sao?
Ngũ Vân Lượng nói.
- Không thể nói như thế được, chỉ là góc độ nhìn vào việc của Dương Chí Thăng không giống với chúng ta mà thôi. Nhìn từ bản thân hắn mà nói thì cũng chẳng có gì sai có phải không nào?
Nhìn từ đại cục thì hắn vẫn là có cái nhìn tốt. Đương nhiên, là nhân vật số 1 của Hạng Nam, trong lòng không phục cũng là bình thường.
Ngay cả bảo tôi như thế thì tôi cũng không phục ấy chứ có phải không nào? Tôi đường đường là Bí thư của một thành phố lớn thoáng chốc lại trở thành cấp dưới của một Nhà máy, việc này làm sao mà khiến cho lòng người bình tĩnh được.
Diệp Phàm nói.
- Trong Đảng uỷ những người cũ thì không có vấn đề gì lớn, tuy nhiên, hiện giờ lại có 3 đồng chí mới vào, Cung Chí Quân người này thế nào? Bí thư Diệp đã biết về người này rồi sao? Chúng ta vẫn phải hiểu rõ trước đã, biết người biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng được có phải không nào?
Ngũ Vân Lương hỏi.
- Hắn không có vấn đề gì, nói cho hai người biết một bí mật, đó chính là con trai của một người bạn cũ.
Diệp Phàm cười bí hiểm nói.
- Rõ rồi, thế còn Dương Chí Thăng và Mộc Thành Chương? Mộc Thành Chương ngoài mặt thì như thế nhưng không biết liệu sau này hắn có oán khí giống như Dương Chí Thăng hay không. Đến khi đó hai người phụ trách hai khu vực trực thuộc liên thủ với nhau thì rất là phiền phức.
Bao Nghị nói.
- Hai người bọn họ mà liên thủ với nhau thì phải cẩn thận.
Bao Nghị gật đầu nói.
- Ha ha, Mộc Thành Chương chắc không có thành kiến với chúng ta như Dương Chí Thăng đâu có phải không? Một cây thì khó có thể tạo thành rừng được.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, lần này đối với mỗi đồng chí của Tập đoàn Hoành Không mà nói đều là một cơ hội lớn để nhảy vọt.
Trong thời gian đệ trình này 2 tỉnh Điền Nam và Thiên Vân đều có lãnh đạo trú đóng tại Tập đoàn Hoành Không chúng ta.
Tuy bọn họ bình thường không để ý tới chuyện gì, nhưng cũng là cấp trên giám sát. Chúng ta ở một phương diện nào đó có phải chú ý một chút hay không?
Không thể thoải mái như bình thường được, bây giờ mấy vị lãnh đạo đang chăm chú quan sát. Làm việc gì cũng cảm thấy có chút không tự nhiên.
Ngũ Vân Lượng nói.
́u.
- Có lẽ tiếp sau đây là đến lượt tôi rồi, ha ha ha, cậu đừng có mà đắc ý.
Cái Thiệu Trung bị trọc cười.
Quả nhiên, không lâu sau Diệp Phàm nhận được điện thoại, Chủ tịch Khúc chụp luôn “hừ” nói:
- Có chuyện gì thế, cậu xem xem, cậu còn giống là ông chủ của Hoành Không nữa không?
Việc hôm nay có mất mặt hay không, hơn nữa lại còn có các đồng chí của tỉnh Điền Nam cũng ở đó. Cậu à cậu, cái tính khí thối của cậu không sửa được hả.
Đồng chí Triệu Hướng Vân dù có chưa đúng nhưng anh ấy hôm nay xuống cũng là lãnh đạo của cậu có phải không nào?
Xem xem, một chút thể diện cậu cũng không nể, còn khiến cho người ta như thế.
- Nói gì thế, tôi làm cho ông ấy làm sao, sao lại có chuyện như thế.
Diệp Phàm nói.
- Việc đó không có kiểm chứng thì không không nói nữa, nhưng anh và Cái Thiệu Trung đồng chí đúng là một tung một hứng, hại cho đồng chí Triệu Hướng Vân tức đến mức phải nhập viện.
Chủ tịch Khúc vừa tức vừa buồn cười nói.
- Tôi đâu có cách nào, có thể là anh ấy mệt thôi, việc này, cũng không thể đổ lên đầu tôi được có phải không nào?
Diệp Phàm nói.
- Bất kể nói thế nào, việc này là cậu đã làm không đúng, tôi phải phê bình cậu.
Chủ tịch Khúc khẩu khí nghiêm khắc hơn.
- Tôi chân thành tiếp thu sự phê bình của Chủ tịch Khúc, nếu phải viết kiểm điểm thì tối tôi sẽ viết.
Diệp Phàm nói.
- Kiểm điểm thì thôi, tự cậu tự phê bình mình đi.
Chủ tịch Khúc nói.
- Phải thế rồi, tôi sẽ triển khai tự phê bình sâu sắc. Khiêm tốn thỉnh giáo Chủ tịch Khúc, tiếp nhận sự giám sát của lãnh đạo. Lần sau, tuyệt đối không làm cho người khác nhập viện bệnh viện nữa.
Diệp Phàm nói.
- Được rồi, cậu thật là, miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru. Tuy nhiên, về việc đệ trình cậu dự tính thế nào? Lẽ nào Tổ đệ trình hạng mục này cậu cũng thực sự muốn tiếp tục làm hay sao?
Chủ tịch Khúc hỏi.
- Tôi kiên trì đến cùng không lùi bước.
Diệp Phàm nói.
- Được rồi, theo cậu đi. Tuy nhiên, không được làm hỏng việc chính. Việc di dời khu vực phải tranh thủ, sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không không thể rớt xuống. Đây mới là việc cậu cần nhanh chóng thực hiện trước mắt.
Chủ tịch Khúc căn dặn một lúc thì cúp điện thoại.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ, một mình có chút bực bội, đi đến Chu Tước Sơn trang, tuy trời lạnh nhưng Diệp Phàm cũng không sợ.
Mộc Nguyệt Nhi vừa nhìn thấy sắc mặt Diệp Phàm, biết hắn tám phần là đang gặp phải chuyện không vui trong lòng. Cho nên đã đặt hai chiếc ghế nằm và một chiếc bàn trên thảm cỏ ngoài vườn.
Hơn nữa, sợ lạnh hắn còn đặt trên ghế tấm đệm bọt biển.
- Uống rượu gì? Thấy mặt anh đỏ chắc là cũng đã uống rồi.
Mộc Nguyệt Nhi hỏi.
- Ừm, vừa mới uống một chút rồi. Cho anh một chai Thiêu Đao Tử, anh thích mạnh một chút.
Diệp Phàm nói.
- Không sợ thiêu chết anh sao.
Mộc Nguyệt Nhi liếc nhìn Diệp Phàm, đích thân rót cho Diệp Phàm chén.
Dưới ánh trăng, Mộc Nguyệt Nhi lại mặc một bộ váy liền thân mỏng giống như váy cưới. Dưới mắt chim ưng, ngay cả ngực và vùng tam giác bên trong cũng đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Vì đã luyện công, cho nên không sợ lạnh. Nếu là những cô gái bình thường thì thực sự sẽ bị đóng băng lại.
- Chiếc váy này của em mỏng quá đấy?
Diệp Phàm cầm chai rượu lên uống một ngụm hết gần một nửa, vẻ mặt chợt đỏ phừng lên.
Hai mắt của hắn ngắm vào Mộc Nguyệt Nhi, bởi vì Diệp Phàm không thi triển nội khí để giải rượu cho nên tối nay Diệp Phàm say rồi.
- Mắt của anh là mắt sói có phải không, váy của em còn mỏng nữa. Tuy nhiên mỏng thì mỏng, chẳng phải đúng ý kẻ xấu nào đó hay sao?
Mộc Nguyệt Nhi cười, từ từ bước đến bên cạnh Diệp Phàm, vừa rót rượu cho hắn vừa đưa bàn tay trắng bóc ra nhẹ nhàng bóp vai cho Diệp Phàm.
Tê tê thật là dễ chịu.
Ngửi thấy mùi nước hoa tự nhiên bay ra từ người của Mộc Nguyệt Nhi, Diệp Phàm mắt say lờ đờ.
- Nguyệt Nhi…
Diệp Phàm đột nhiên như bị kích thích, một tay vươn ra, toàn thân Mộc Nguyệt Nhi ép trong lòng ngực Diệp Phàm.
- Anh muốn làm gì…
Mộc Nguyệt Nhi chợt đỏ mặt, tuy miệng nói như thế nhưng cơ thể lại cứ ép sát vào lòng ngực Diệp Phàm, mông ngồi lên hai đùi của Diệp Phàm.
Cảm thấy được phía dưới hình như có thứ gì đó đội lên.
Mộc Nguyệt Nhi đỏ mặt.
- Không...xin lỗi.
Diệp Phàm vội vàng đưa tay ra, vốn là muốn chuyển mông của Mộc Nguyệt Nhi ra ngoài một chút để cái gì đó đội lên kia không bị khó chịu.
Tuy nhiên, lại may mắn. Mộc Nguyệt Nhi lại cũng có ý nghĩ như thế nên tự động dịch mông ra xa một chút.
Lực tương tác ngược của hai người, lực của Diệp Phàm mạnh, hai tay nâng người Mộc Nguyệt Nhi lên, tuy nhiên bị lực ngược lại của Mộc Nguyệt Nhi cũng đang muốn dịch mông ra ngăn lại, thế là bất chợt mất thăng bằng.
Bởi vì không thi triển nội kình cho nên Diệp Phàm không đỡ được nữa, Mộc Nguyệt Nhi ngồi mạnh xuống.
A…
Người nào đó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Anh làm gì thế, sao lại không dịch ra…
Mộc Nguyệt Nhi bị cái gì đó đội lên. Vừa nghĩ đến cái gì đó thì xấu hổ đỏ mặt, nhanh như chớp chạy vào trong lầu.
Khi vừa vào cửa quay người lại nhìn Diệp Phàm, dưới ánh trăng sắc mặt màu hồng đào của cô ta, mịn nhẵn như lụa, hỏi:
- Không ngồi nhầm đấy chứ?
- Không…không biết nữa, hình vẫn không sao đâu.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha…ai bảo anh phong lưu háo sắc.
Mộc Nguyệt Nhi cuối cùng nói một câu, chạy vào trong lầu “cạch” một tiếng cửa phòng đã khoá, bộ ngực nõn nà cứ phập phồng nhấp nhô không ngừng.
Tôi làm sao thế, anh ta đã có vợ, tôi làm sao thế, tôi sao lại xấu hổ thế, xấu hổ chết mất… Mộc Nguyệt Nhi lẩm bẩm trong miệng,
- May mà còn có lớp vải, không thì xấu hổ chết mất.
Xui xẻo, vừa rồi lực tác động rất mạnh. Mẹ kiếp, thiếu chút nữa thì toi đời thằng nhỏ của mình.
Hôm nay đen đủi rồi.
Mỗ Quân càu nhàu rồi nhìn trăng sáng, rồi lại nhìn ánh đèn màu hồng rọi ra từ phòng của Mộc Nguyệt Nhi.
Ôi, năm xưa cùng với Nghê muội hình như cũng chính là dưới ánh đèn màu hồng này, hắn tưởng nhớ chuyện cũ, rồi uống cạn chai Thiêu Đao Tử.
- Ta có nên phá cửa mà vào không?
Trong lòng Mỗ Quân tự hỏi.
- Không thể, ta là quân tử, ta là đảng viên, là cán bộ, đây là vấn đề tác phong…
Mỗ Quân lại tự kìm chế, lúc chưa xác định được chủ ý.
“Cạch”, cửa sổ ở phòng của Mộc Nguyệt Nhi đã bị người ta mở ra, Mỗ Quân vừa nhìn, dưới ánh trăng, vẻ mặt thuần khiết của Mộc Nguyệt Nhi nổi bật trên khung cửa sổ.
Kết hợp với khung cửa sổ vừa khéo trở thành một khung ảnh mỹ nhân đẹp mê người, cô ấy đã cởi bỏ chiếc váy lụa trắng bên ngoài để lộ ra một làn da trắng như tuyết.
Ta không kìm lòng được nữa rồi…
Mỗ Quân thầm nhủ, một tay lau máu trên mũi, đứng bật dậy đang chuẩn bị nhảy qua cửa sổ vào.
Tuy nhiên…
Lúc này, điện thoại kêu lên rất không đúng lúc. Vang lên trong màn đêm rất là chói tai.
Xấu xa, người này gọi điện đã làm hỏng việc tốt của ta, Diệp Phàm “hừ” một tiếng, tuy nhiên, bên trong phát ra một giọng nói:
- Xấu xa cái gì, tôi đã làm hỏng chuyện gì?
Phiền phức rồi, vừa rồi vô ý lại ấn nút nghe điện thoại, là Ninh đại lão gọi đến, Diệp Phàm lẩm bẩm, vội vàng áp điện thoại vào tai, miệng nói:
- Ôi, vừa rồi nghe thấy một chuyện phiền toái. Ở công trường, chính là việc thẩm vấn đã xảy ra chút vấn đề, vốn là định ngày mai lắp đặt, hôm nay thì không được rồi, cho nên tôi nói đã hỏng việc tốt.
Diệp Phàm thuận miệng nói dối chứ vốn sự việc không cần phải giấu diếm.
Người đẹp đang đứng trước cửa sổ đã nghe trộm được, Mộc Nguyệt Nhi quỷ quyệt nháy mặt một cái, lập tức khoác quần áo lên nhảy một cái qua cửa sổ đứng trước mặt Diệp Phàm, miệng còn gọi to:
- Diệp Phàm, anh còn đợi gì nữa?
Diệp Phàm vừa nghe thấy, giật mình không kịp tận hưởng cơ thể đầy đặn khoác trên mình chiếc váy mỏng kia.
Vội vàng bịt loa điện thoại lại, sau đó nhanh chóng quay đầu trừng mắt nhìn Mộc Nguyệt Nhi, ra hiệu em đừng làm loạn thêm nữa.
- Xem ra có người đang đợi cậu rồi.
Ninh Chí Hoà nói.
- Ồ, đang trên phố, cùng đi còn có mấy đồng nghiệp nữ. Tôi nói nói cô ấy một chút, bảo cô ấy đi trước, tôi phải nghe Ninh thúc dạy bảo.
Diệp Phàm vội vàng nói.
Vừa thấy Mộc Nguyệt Nhi định mở miệng phá, hoảng quá liền nhanh như chớp chạy vù đến Thiên Thông Sơn.
Phía sau truyền đến tiếng cười ha hả của người đẹp giống như gà mái mẹ vừa đẻ trứng vậy.
- Diệp Phàm, dạo phố cùng với đồng nghiệp nữ thì phải chú ý ảnh hưởng. Nếu là vì công việc thì không nói, tuy nhiên, muộn thế này rồi thì phải chú ý. Lời đồn đáng sợ lắm đấy.
Ninh Chí Hoà nói.
- Tôi biết rồi, đi cùng còn có đồng nghiệp nam nữa. Tôi bảo bọn họ đi trước rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ừm, thế thì tốt. Có điều đồng nghiệp nữ gọi cậu “Diệp Phàm nhanh lên một chút” kia hình như cách xưng hô có chút vấn đề đấy.
Ninh Chí Hoà không dễ bị lừa.
- Việc này, đồng chí nữ này không phải là cán bộ của tập đoàn. Là em họ của Chủ nhiệm văn phòng Khổng. Đi cùng với Chủ nhiệm Khổng, người nông thôn nên quen gọi tên trực tiếp rồi, không có quy định gì cả. Vừa rồi đã bị chủ nhiệm Khổng phê bình rồi.
Diệp Phàm nói.
- Thôi đi, không nói việc này nữa. Tuy nhiên, cậu “cách sơn đả ngưu” là như thế nào?
Ninh Chí Hoà chuyển sang hỏi, trong đầu Diệp Phàm chợt loé lên tia màu đen.
Bởi vì, Ninh đại lão người ta hiểu rõ võ công cao của Diệp Phàm, cách sơn đả ngưu thực sự là là chiêu thuật có thật.
Diệp Phàm khi đó ức hiếp Chiêm Hữu Quang, An Bình Phong và Triệu Hướng Vân không biết rõ về mình, nhưng không ngờ Ninh đại lão người ta lại biết được việc này.
- Hì hì, việc này, tôi cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, việc nhỏ này mà đồng chí Triệu Hướng Vân cũng báo cáo với Ninh thúc sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc nhỏ, đây còn là việc nhỏ hay sao? Lấy việc luận việc thì cậu nói thế nào cũng được, nhưng cậu không thể dùng nắm đấm của cậu để giải quyết được. Cậu ăn hiếp một người bình thường thì chẳng phải là hành động anh hùng.
Nếu mọi việc đều như thế, đồng chí nào đó không đồng ý với ý kiến của cậu thì cậu liền dùng nắm đấm để đánh cho anh ta một trận. Vậy thì nếu người ta là đồng chí của công an rút súng ra bắn cho cậu một phát thì cậu ăn đủ có phải không nào?
Hơn nữa, làm như thế thì xã hội chẳng phải là loạn hết cả lên hay sao.
Giải quyết vấn đề phải dùng trí tuệ, tôi biết đồng chí Triệu Hướng Vân có khúc mắc với cậu, nhưng khúc mắc thì khúc mắc chứ.
Tuy nhiên cậu phải tôn trọng ông ta mới phải. Dù sao trên danh nghĩa ông ấy cũng là lãnh đạo của cậu. Cậu và Cái Thiệu Trung một tung một hứng như thế, đồng chí ở Điền Nam người ta sẽ nghĩ gì?
Lại sẽ cho rằng cán bộ tỉnh Thiên Vân chúng ta đều không hiểu quy định. Việc này ảnh hưởng rất lớn đấy.
Ninh Chí Hoà nói.