- Trái tim này có thể là một phần thân thể của Huyết Cương cô, sau đó lại bị người ta dùng phương pháp đặc biệt lấy ra cho vào trong người rối. Hơn nữa, người chủ cũ có một biện pháp đề phòng bình tĩnh, cô nghĩ muốn lấy đi sự bình tĩnh của cố, cho nên cô có cảm giác như vậy.
Lô Định Tông nói.
- Dường như cũng không phát hiện ra cái gì khác bất ngờ cả?
Diệp Phàm nói.
- Không có việc gì lạ cả, cao nhân đã thiết lập hiện tại cậu không cảm thấy ranh giới. Ta cho cậu mượn sức mạnh để quan sát một chút.
Lô Định Tông nói.
Diệp Phàm mượn lực lượng sau đó dùng đôi mắt ưng cẩn thận quét hình.
Cuối cùng, một sợi tóc rất nhỏ như chi tuyến của cây Ma Hoàng bị phát hiện. Dường như trực tiếp cắm vào bên trong trái tim.
Trái tim bị Diệp Phàm nhất xả, hoàng tuyến run run, còn Huyết Cương đau đến mức toàn thân run rẩy.
- Muốn lấy được trái tim, phải ngăn cách sợi dây vàng trước.
Lô Định Tông dung hợp con dơi cũng nhìn thấy, đương nhiên là do Diệp Phàm cho anh ta xem.
- Lấy luôn được không?
Diệp Phàm hỏi tu chân vị diện.
- Tuy nói chỉ là một sợi dây vàng, nhưng phỏng chừng bên trong có chỗ tinh xảo. Nếu như nói đây là một kíp nổ được lắp đặt trong người, phỏng chừng trái tim này liền xong rồi.
Hơn nữa, một chút hồn khí ở bên trong cũng đem tán đi. Hồn khí này, rất có thể chính là thân mình của Huyết Cương.
Nếu làm cho trái tim này trở về với Huyết Cương, máu của Huyết Cương mới có thể phục sống lại? Cho nên, việc này phải thận trọng.
Chỉ để tìm ra những sợi dây màu vàng gắn kết lại mới có thể giải quyết được phiền toái.
Lô Định Tông cũng có cái nhìn không chắc chắn.
Diệp Phàm giằng co một hồi, nhưng vẫn không thể nào hiểu được sợi dây vàng lọt vào tim rốt cuộc là cái gì?
Chỉ cần khẽ động, Huyết Cương nói là đau đến chết. Nhất thời, Diệp Phàm có phần bó tay không có biện pháp.
Ánh mắt của Lô Định Tông nhìn không ra manh mối gì, có thể thấy được loại thiết bị này rất tinh xảo.
- Tạm thời không nên di chuyển, phỏng chừng công lực của cậu vẫn chưa đủ. Nếu như ta còn sống sẽ dùng nội khí nhẫn nhục để có thể phát hiện ra cái gì đó.
Lô Định Tông đề nghị nói.
Diệp Phàm gật gật đầu, gọi điện thương lượng cùng Cung Khai Hà một chút. Bên kia ông ta cũng đồng ý sẽ không làm xáo trộn những rối này.
Vì thế, Diệp Phàm giao cho Lang Phá Thiên mọi việc sau đó về thành phố Việt Châu. Tuy nói lần này đi không thành công. Nhưng phát hiện được một điều quan trọng đó chính là trái tim của người rối chính là trái tim của Huyết Cương Thiền Mị khi sống.
Điều này chứng tỏ rằng Đán Phi Tử cùng huyết cương có mối quan hệ bất hòa với nhau, mà con giun nhân cơ hội chiếu cố Huyết Cương. Việc này ít có khả năng, khẳng định rằng ba người này có mối liên hệ với nhau.
Còn trái tim của Thiền MỊ thu hồi thế nào, cho dù là trở về Diệp Phàm vẫn đang cân lão phải xử lý như thế nào. Nhưng đồng thời cũng khiến cho Diệp Phàm không hiểu một chút hi vọng.
Diệp Phàm đi thẳng đến chỗ ở của Lạc Tuyết Phiêu Mai.
Mai Diệp Thiên đã hơn một tuổi, khi Diệp Phàm đi vào, thấy cô bé đang tập đi từng bước. Một bên là Lạc Tuyết Mai đang đếm 1 2 3 cho cô bé đi đều bước.
- Biết đi rồi cơ à, thiên kim nhà chúng ta thật là giỏi quá…
Diệp Phàm đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh này, cười tủm tỉm.
- Đương nhiên rồi, hạt giống của Diệp lão đại mà…
Lạc Tuyết Phiêu Mai liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Hì hì, không cần nói, tôi không có kết thúc trách nhiệm của một người cha.
Diệp Phàm cười khan vài tiếng, có chút hổ thẹn.
- Diệp Phàm, anh không cần tự trách mình, những điều này đều là do chính Lạc Tuyết Phiêu Mai tôi lựa chọn. Thật sự. Tôi không có một chút nào trách anh cả.
Thái độ Lạc Tuyết Phiêu Mai chân thành.
- Được rồi, cha mẹ của cô dạo này thế nào?
Diệp Phàm quay người hỏi.
- Tình hình của cha tôi đã chuyển biến tốt hơn, thời điểm làm chuyện điên rồ ít hơn. Hơn nữa nó có thể nhận ra rõ ràng hơn mẹ. Họ đang di chuyển trở lại cung Vu Sơn. Mẹ nói đó là chỗ ngồi quen thuộc của cha, có lẽ có thể làm cha tôi tỉnh lại.
Lạc Tuyết Phiêu Mai nói.
- Haiz, tôi còn muốn hỏi nguyên nhân từ đâu mà cha lại nổi điên, xem ra bây giờ không có khả năng.
Diệp Phàm nói.
- Chờ một chút đã.
Lạc Tuyết cũng thở dài, lúc này, bảo mẫu tiến lại gần bế Tiểu Diệp Thiên đi. Trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Phàm cùng Lạc Tuyết. Lạc Tuyết nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Phàm.
- Em chịu khổ rồi.
Diệp Phàm nhẹ nhàng vuốt má Lạc Tuyết. Nói lời xin lỗi.
- Không sao cả, có được bảo bối này, em cũng không thấy cô đơn. Hơn nữa, cứ một thời gian anh lại đến thăm em, đời này em cũng cảm thấy đủ rồi.
Lạc Tuyết thâm tình nói.
Hai người đi vào phòng nói chuyện, đương nhiên, cảnh phía sau vô cùng đẹp, đêm xuân không có gì là quá ngắn cả.
Hai người đều có vũ kỹ trong người, làm những động tác người thường không làm được. Hai người bọn họ đều có thể làm việc tốt.
- Anh vẫn mạnh mẽ như vậy. Thật là mệt chết đi.
Trên đầu Lạc Tuyết đầy mồ hôi, tóc rối tung, đang nằm nghiêng trên người Diệp Phàm. Bộ dạng thỏa mãn, nói.
- Không vui sao?
Diệp Phàm cười khan vài tiếng.
Ôi, thân thể này của anh, trời sinh ra vốn là để dành cho người phụ nữ. Có phải vẫn muốn là con rồng bay lượn hay không?
Lạc Tuyết thở dài.
- Anh cũng không rõ lắm, trong lòng khờ dại lại làm khổ anh.
Vẻ mặt Diệp Phàm cay đắng.
- Làm khổ anh, đàn ông các anh cũng không mong muốn điều này. Nói lầm bầm.
Lạc Tuyết hừ nói.
Hì hì, mỗ quân liền mở một nụ cười trống rỗng.
Sau đó, Diệp Phàm ngồi ăn bữa tối với Lạc Tuyết, sau đó lấy ra viên thuốc Lôi Âm Cửu Long Yêu sâm vương phối chế.
Sau khi Lạc Tuyết ăn vào hai người lại lên trên giường nằm.
- Lạc Tuyết, chúng ta luyện hồn thuật vừa khít, như vậy hiệu quả càng cao. Buổi tối anh còn muốn giúp em đột phá.
Diệp Phàm nói.
Sau khi Lạc Tuyết Phiêu Mai bị thương công lực mới ở tam đẳng, hiện tại đang không ngừng luyện công để khôi phục lại trình độ tứ đẳng.
Ở t rên giường đã đột phá luyện công là lúc mất hồn, nhưng mà, lần này không giống với. Khi mất hồn còn phải duy trì được tình trạng tỉnh táo.
Ba giờ sau, Lạc Tuyết đột phá đến giai đoạn khai nguyên của lục đẳng, còn thiếu chút nữa Diệp Phàm xuất hiện triệu chứng hư thoát.
Lạc Tuyết thật sự cảm động, không để ý đến sự mệt nhọc phục vụ Diệp Phàm tắm rửa.
Đêm thứ hai, Diệp Phàm cùng Đổng Oanh Oanh tuần tra xưởng đóng tàu Nguyên Phi Không. Sau đó buổi chiều Diệp Phàm tới công trường xây dựng sơn trang Việt Đông.
Bãi Yến Nguyệt đã thay đổi lớn, tuy nói nơi này nổ ầm vang, nhưng hình thức ban đầu của sơn trang đã hiện ra.
- Bí thư Diệp, cuối năm nay, sơn trang sẽ chính thức khai trương. Đến lúc đó, cảnh tượng như thế nào làm người ta thật sự mong đợi.
Hôm nay Tào Nguyệt Kim ăn mặc trang điểm chuyên nghiệp, tỏ ra tràn đầy sinh lực.
- Ha hả, chúng tôi đã xây dựng trong vòng tròn kinh doanh vĩ mô trung tâm mua sắm giải trí. Nhưng, tôi tin tưởng chúng ta lựa chọn là chính xác.
Diệp Phàm cười nói.
- Bí thư Diệp, sơn trang chúng ta còn chưa xây dựng xong. Nhưng trong hai tháng đầu tiên trước khi khai trương số phòng đã được đặt đầy đủ. Chắc chắn là một khởi đầu không tồi.
Tào Nguyệt cười nói, vẻ mặt tự tin.
- Được, bắt đầu khai hỏa, sau đó sẽ theo vào.
Diệp Phàm cười nói.
Rời khỏi bãi Yến Nguyệt Diệp Phàm đi đến Ủy ban nhân dân tỉnh thăm hỏi chủ tịch tịch Uông Chính Tiễn.
Hai người về bãi Yến Nguyệt nói chuyện phiếm một lúc sau đó Diệp Phàm lại đi thẳng đến Tỉnh ủy. Tỉnh trưởng Giang nhìn thấy Diệp Phàm rất vui vẻ.
Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh Uông còn tự mình đưa ra rất nhiều ý tưởng cho việc xây dựng sơn trang ở bãi Yến Nguyệt. Diệp Phàm rất nghiêm túc, sau nhiều tháng xuống đã chuẩn bị cùng Tào Nguyệt tâm sự cùng với hệ thống các chuyên gia.
Còn nhân vật số 1 tỉnh Việt Đông Triệu Xương Sơn luôn nghiêm túc, thấy Diệp Phàm tiến vào nhưng thật ra rất hiếm thấy nở nụ cười gật gật đầu một cái.
- Tới rồi à, chúng ta cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm một chút.
Triệu Xương Sơn chỉ vào chỗ ngồi trong góc nói.
- Ủy viên Triệu, hình thức Việt Đông thật đẹp.
Diệp Phàm cười nói.
- Đây là dựa theo kế hoạch phát triển trước đây, cũng không tệ lắm.
Triệu Xương Sơn nhanh chóng nói, anh ta liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Quy hoạch Hoành Không tực đúng là rất vang dội, đây là do Diệp Phàm cậu mạnh bạo đó.
Triệu Xương Sơn thay đổi cách xưng hô với Diệp Phàm, cũng làm cho Diệp Phàm cảm thấy thân thiết.
- Anh Triệu, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ không đáng để nhắc tới có phải không? Hôm nay lhãy để tôi nấy một bữa ăn, có thể anh sẽ nếm được những hương vị khác nhau đó.
Diệp Phàm cười nói.
- Được, chú em cũng hiểu nghệ thuật uống trà?
Triệu Xương Sơn sửng sốt.
- Nghệ thuật trà tôi không hiểu lắm, tuy nhiên, tôi có cách thức của riêng mình. Không tin anh thử xem.
Diệp Phàm cười nói, Triệu Xương Sơn cũng có chút ngạc nhiên, đưa ấm trà cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm bắt đầu thi triển, đương nhiên là hắn dùng nội khí uẩn nhuận lá trà. Khẳng định mỗi lần uẩn nhuận là không giống nhau. Đương nhiên, Diệp Phàm còn cho một ít bột phấn nhân sâm vương 200 năm vào trong trà.
Quả nhiên, sau khi uống xong Triệu Xương Sơn rất cảm thán, nói rằng:
- Hương vị đúng là không giống, chú em lợi hại thật.
Lúc trước cho lão gia nhà tôi mấy viên dược hoàn. Tôi còn nghĩ thuốc này cũng bình thường thôi. Sau đó thiếu chút nữa bị lão gia tử quát cho một chút.
Cũng thử ăn một viên, cảm thấy không tồi, tinh thần thật tràn trề, dường nwh trẻ thêm vài tuổi. Chẳng lẽ chú em còn có một cao thủ kỳ hoàng sao?
- Cũng không gọi là cao thủ, mới đây có học qua của một đạo sĩ tha phương. Sau đó tình cờ gặp gỡ đại sư Trương của Võ Đang một chút. Tiếp cận qua loa một chút.
Diệp Phàm cười nói.
- Thật đáng tiếc.
Đột nhiên Triệu Xương Sơn có chút tiếc nuối.
- Đáng tiếc gì vậy anh Triệu?
Diệp Phàm truy hói.
- Chính là quá ít dược hoàn, lão gia tử cho mỗi anh em chúng ta một viên. Vốn chúng ta không có ý này.
Chúng ta thấy thuốc Đông y được hơn, chỉ là để bổ khí thôi. Tuy nhiên, mọi người dùng đều cảm thấy không tồi, hơn nữa không có phản ứng có hại nào.
Sau lại hỏi lão gia tử, tất cả mọi người đều muốn chuẩn bị một viên cho con cái mình dùng thử. Tuy nhiên, lão gia tử cũng lắc đầu, nói thuốc này chỉ có mấy chục viên.
Cho dù là Diệp Phàm cũng không còn, bảo chúng ta không cần phải hỏi nữa.
Triệu Xương Sơn nói.
- Thuốc này quả thật là rất khó có, là do một cao nhân vùng núi pha chế. Tuy nhiên, hôm nay tới đây tôi có lấy được hai viên. Đã đến đây anh Triệu lấy dùng đi. Tuy nhiên, cái khác thật sự là tôi không có cách nào.
Diệp Phàm nói xong đưa ra hai cái chai.
- Cảm ơn cảm ơn, tôi không khách khí nữa. Tôi xin nhận.
Triệu Xương Sơn ha hả cười nói. Đem cái chai đựng dược hoàn cất cẩn thận vào ngăn tủ.
Hai người bình phẩm một chút về trà, đột nhiên Triệu Xương Sơn cười nói:
- Chú em, có dự định quay về Việt Đông hay không?
- Có muốn trở về, chỉ sợ là không có vị trí thích hợp.
Diệp Phàm sửng sốt cười cười.
- Ha ha, các đồng chí. Chúng ta là lãnh đạo thật đấy, nhưng cũng phải lắng nghe tâm tư của các đồng chí cấp dưới.
Chúng ta có lập trường và quan điểm của chúng ta, nhưng những đồng chí cấp dưới cũng có cách nhìn của họ.
Đồng chí Diệp Phàm cho rằng đồng chí Triệu Hướng Vân không phù hợp tham gia vào Tổ Đệ trình hạng mục, có lẽ là vấn đề quan điểm không giống nhau trên công việc.
Nếu chúng ta cứng nhắc muốn đưa đồng chí Triệu Hướng Vân vào Tổ Đệ trình thì hậu quả sẽ thế nào? Các đồng chí đã nghĩ tới chưa?
Câu cuối cùng Ninh Chí Hoà nói rất có sức mạnh, hơn nữa còn có sức thuyết phục.
- Nếu trong tổ mâu thuẫn xảy ra, thì e là sẽ ảnh hưởng đến tất cả các đồng chí trong Tổ. Đến khi đó ảnh hưởng mang lại sẽ càng lớn.
Mà công việc cụ thể của Tổ đệ trình phải là Tập đoàn Hoành Không đi làm. Còn đồng chí Diệp Phàm lại có uy tín không thể thay thế ở Tập đoàn Hoành Không.
Có thể nói thế này, Tập đoàn Hoành Không không thể thiếu cận vệ siêu cấp là anh ta. Dưới tình hình này, tôi cảm thấy câu hỏi của Bí thư Ninh rất đáng để người ta phải suy nghĩ.
Hơn nữa, khi chúng ta đang phê bình đồng chí Diệp Phàm thì có phải nên nghĩ ngược lại xem, đồng chí Triệu Hướng Vân có phải cũng có chỗ nào đó không thoả đáng hay không.
Đương nhiên là tôi muốn nói về công việc của Tổ Đệ trình có phải có những cách làm có lẽ cũng làm cho đồng chí Diệp Phàm phản cảm.
Về việc đệ trình, nói thực là trong công việc cụ thể con người thực tế như đồng chí Diệp Phàm nhất định là làm tốt hơn chúng ta.
Chúng ta là sự chỉ đạo về phương hướng, còn công việc cụ thể vì chúng ta chưa từng làm việc ở dưới cho nên không thể hiểu được bằng đồng chí cấp dưới.
Kim Nhân Viễn nói.
Ý này tuy bề ngoài là ủng hộ ý của Ninh Chí Hoà, tuy nhiên, có lẽ cũng hàm chứ một ý khác nữa. Dường như là muốn kích động Bố Hoa Thanh.
Hội nghị Thường vụ không thể ai cũng đồng lòng, dù anh có lợi hại và cũng có cả hậu đài phía sau thì cũng không thể làm cho tất cả mọi người trong Thường vụ nghe theo anh.
Dù sao, có thể ngồi được vào vị trí trong Thường vụ tỉnh thì ai trên trốn quan trường cũng đều là khôn khéo. Hơn nữa, ai cũng có hậu đài, chỉ là thực lực hậu đài mạnh hay yếu mà thôi.
Tỉnh Thiên Vân đương nhiên tình hình cũng tương tự, Ninh và Khúc cũng không phải việc gì cũng có chung quan điểm.
Còn Kim Nhân Viễn cũng không thể việc gì cũng nghe theo. Bao gồm cả phái trung lập của Hội nghị Thường vụ, thường thì một hội nghị Thường vụ đều chắc chắn có như vậy.
Ninh Chí Hoà đúng là Ninh Chí Hoà. Lập tức nói ra hàm ý “kích động” trong lời nói của Kim Nhân Viễn, nói:
- Đồng chí Nhân Viễn, nói thì phải có căn cứ.
Tuy là “có lẽ”, nhưng khi đánh giá một đồng chí thì cũng phải chú ý. Tuy nhiên lời của đồng chí Nhân Viễn cũng có tính hợp lý nhất định.
Đi ngược hướng, tư duy chắc chắn có vấn đề. Chỉ là vấn đề này rốt cuộc là vấn đề gì. Đồng chí Diệp Phàm trong lòng nhất định hiểu rõ.
Kim Nhân Viễn vừa nghe xong, chợt có chút hối hận. Có vẻ như tâm sự nhỏ của mình đã bị Ninh Chí Hoà nhìn ra rồi.
Đúng lúc này Bố Hoa Thanh lại lạnh lùng “hừ” nói:
- Không sai, Bí thư Ninh nói rất có lý. Khi đánh giá một đồng chí tuyệt đối không thể dùng từ “có lẽ”. Dùng “có lẽ” là không có trách nhiệm đối với đồng chí Triệu Hướng Vân. Huống hồ chúng ta bây giờ lại đang ở Hội nghị Thường vụ, từng lời từng câu đều đại diện cho ý của lãnh đạo. Đối với đồng chí Triệu Hướng Vân mà nói đây là rất không công bằng.
- Vừa rồi chỉ là trao đổi mà thôi. Khi trao đổi có vài lời không đầy đủ cũng không thể trách, đây là quy định của đồng chí nào chứ.
Tôi không hề đánh giá đồng chí Triệu Hướng Vân thế này thế kia, đồng chí Diệp Phàm vì sao có thành kiến với anh ấy, đó nhất định là có nguyên nhân.
Bí thư Ninh cũng đã nói, về nguyên nhân, chỉ có hỏi đồng chí Diệp Phàm là rõ nhất. Còn đồng chí Triệu Hướng Vân thì tỏ ra rất kịch liệt.
Cứ như vậy, nếu để hai đồng chí có khúc mắc làm việc cùng nhau trong Tổ đệ trình thì chắc chắn không phải là chuyện hay.
Vì thế, xuất phát từ đại cục tôi cảm thấy, đồng chí Triệu Hướng Vân không thích hợp để sắp xếp vào trong Tổ đệ trình hạng mục mới của Đại quy hoạch Hoành Không.
Bởi vì, Tổ Đệ trình hạng mục là dựa vào đồng chí Diệp Phàm làm chính. Đồng chí Triệu Hướng Vân chỉ là một vai phụ mà thôi.
Vai phụ mà, thiếu đi một cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng nhân vật chính thì sao? Không có nhân vật chính thì “vở kịch” làm sao mà diễn được?
Kim Nhân Viễn cũng hơi chút bực tức.
- Vai phụ, đồng chí Triệu Hướng Vân là đồng chí do Uỷ ban nhân dân tỉnh cử xuống, chính là lãnh đạo của Diệp Phàm. Nếu nói về nhân vật trong vở kịch thì cũng là một trong những thành viên của Tổ đạo diễn. Từ lúc nào đã trở thành nhân vật phụ chứ.
Bố Hoa Thanh lạnh lùng nói.
- Tổ đạo diễn, đúng là chuyện buồn cười. Giả sử Đại quy hoạch Hoành Không là một vở kịch thì đồng chí Diệp Phàm chính là đạo diễn chính. Đồng chí từ trên tỉnh xuống chính là nhân vật cố vấn.
Vở kịch này phải do đồng chí Diệp Phàm dẫn dắt các đồng chí cấp dưới diễn. Từ lúc nào mà đồng chí Triệu Hướng Vân lại trở thành đạo diễn chứ?
Đại quy hoạch Hoành Không đã tiến hành được một thời gian dài, có đồng chí việc gì cho đồng chí Triệu Hướng Vân sao? Đột nhiên lại chen ngang vào là đạo diễn, vậy thì đạo diễn cái gì?
Kim Nhân Viễn cười nhạt nói.
Bố Hoa Thanh đang muốn mở lời phản bác thì Ninh Chí Hoà khoát tay, nói:
- Việc này không cần tranh luận nữa, đồng chí Triệu Hướng Vân lần này không vào Tổ Đệ trình hạng mục nữa.
Bố Hoa Thanh còn nói được gì nữa, nếu là giơ tay biểu quyết thì hôm nay cũng sẽ thất bại. Để Ninh Chí Hoà trực tiếp quyết định vẫn còn giữ lại được một chút thể diện.
Ngày tháng , Đoàn chuyên gia trong Tổ Khảo sát do đồng chí Phó tổng thư ký Chính Vụ viện Trương Cổ Khánh làm trưởng đoàn đã đến tỉnh Thiên Vân.
Thành viên Đoàn Khảo sát có nhiều đồng chí viện sỹ của hai viện, những chuyên gia khác có các nhân sỹ quyền uy ở các ngành như quy hoạch xây dựng và du lịch.
Còn tỉnh Thiên Vân cũng thành lập riêng một tổ chuyên gia cùng đi xuống với Đoàn Khảo sát để tiện phối hợp công tác.
Tuy nhiên, về việc Trương Cổ Khánh làm trưởng đoàn thì trong lòng Diệp Phàm cũng có chút suy nghĩ không biết lý do gì mà uỷ viên Trịnh Tùng Tiền lại sắp xếp như thế.
Theo lý mà nói Kiều Hoành Sơn đã phê duyệt khoản tiền bổ sung hỗ trợ cho Trịnh Quốc Trạch, con trai của Trịnh Tùng Tiền, bên này Trịnh Tùng Tiền ông cũng phải sắp xếp hợp lý mới phải chứ. Ông lại cử Trương Cổ Khánh xuống thì chẳng phải là tự bôi “thuốc nhỏ mắt” cho mình sao.
Trương Cổ Khánh sau khi đến tỉnh thành tỉnh Thiên Vân đã trở về nhà.
Trương Hồng Đông vừa mới về hưu, cũng ở trong khu biệt thự dành riêng cho cán bộ từ cấp Phó tỉnh trở lên, các đồng chí ở tỉnh Thiên Vân gọi là “Ứng viên”.
- Bố, con về rồi.
Trương Cổ Khánh đặt chiếc cặp da xuống. Bước đến nhẹ nhàng bóp vai cho Trương Hồng Đông.
Hai vai của Trương Hồng Đông thường xuyên bị tê. Trương Cổ Khánh rất hiếu thuận với bố mẹ, mỗi lần về nhà, động tác đầu tiên là làm như thế.
- Cổ Khánh, rửa tay trước đi rồi uống ngụm trà.
Lúc này, mẹ của Trương Cổ Khánh Dương Thanh Cúc bưng đến một chén trà đặt lên bàn.
- Vâng ạ.
Trương Cổ Khánh bước nhanh vào phòng vệ sinh rửa mặt mũi rồi mới ra.
- Ngồi đi Cổ Khánh, báo cáo với ta một chút về công việc của con nào.
Trương Hồng Đông mở to mắt, chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện nói. Mỗi lần con trai về nhà là Trương Hồng Đông cũng đều yêu cầu anh ta báo cáo công việc. Dù bây giờ đã nghỉ hưu rồi cũng phải nghe báo cáo, nếu không thì không quen.
- Ông à. Ông đã nghỉ hưu rồi còn yêu cầu con “báo cáo” công việc cái gì chứ? Thật là…Nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm thôi. Còn nghiền ngẫm từng chữ một làm gì.
Dương Thanh Cúc trách.
- Về hưu rồi thì không thể nghe báo cáo sao?
Trương Hồng Đông đột nhiên nổi giận, trợn mắt nhìn vợ.
- Mẹ, không sao, con sẽ báo cáo với bố một số công việc gần đây. Bố cũng là vì tốt cho con, sợ trong công việc con có sơ xuất. Hôm nay con vẫn phải báo cáo công việc với bố.
Trương Cổ Khánh vội vàng nói.
Lão biết cha mình sau khi về hưu cũng có một giai đoạn không thích ứng được giống với rất nhiều đồng chí già khác, vẫn nhớ phong cách lãnh đạo, nghe báo cáo chính là một sở thích.
Sau khi nghe xong Trương Hồng Đông nhíu mày.
- Lần này uỷ viên Trịnh cử con xuống khảo sát Tập đoàn Hoành Không cũng là để khảo nghiệm con đấy.
Trương Hồng Đông nói.
- Ừm, con cũng có nghi ngờ. Trước kia uỷ viên Trịnh biết Diệp Phàm và Trương gia chúng ta có chút khúc mắc. Cho nên về việc khảo sát việc đệ trình đại quy hoạch của bọn họ luôn ấn vào tay con. Uỷ viên Trịnh cũng không nói về việc này. Mấy ngày nay đột nhiên thay đổi, lại đồng ý cử Đoàn Khảo sát xuống.
Trương Cổ Khánh nói.
- Ông ta có dặn dò con cái gì không?
Trương Hồng Đông hỏi.
- Có!
Trương Cổ Khánh gật đầu rất dứt khoát, nhìn bố nói,
- Giống như có chút mịt mờ chỉ ra lần này Đoàn Khảo sát xuống khảo sát có chừng mực một chút, thoải mái một chút. Các đồng chí cấp dưới cũng không dễ dàng gì. Việc này trên thực tế chẳng phải là bảo bọn con xuống chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi sao. Đoàn Khảo sát này xuống chính là một sự nguỵ trang, trên thực tế chẳng có nhiều ý nghĩa.
- Hừ, Trịnh Tùng Tiền nhè ra rồi.
Trương Hồng Đông lạnh lùng “hừ” một tiếng, một chút phẫn nộ hiện lên trên mặt.
- Khi đó ông ta nói với con như vậy con đã để ý rồi, lại khéo gặp phải Trịnh Trạch Quốc. Hắn nói đi Tổng cục lấy công văn phê chuẩn. Con vừa nghe liền nói chuyện vài câu, mới biết được hắn đang cần tiền của Tổng cục. Mà còn là đích thân Phó Tổng cục trưởng Kiều Hoành Sơn phê chuẩn. Nghe nói là đã bổ sung cho sư đoàn của bọn họ hơn triệu. Đúng là không ít.
Trương Cổ Khánh nói.
- Hiểu rồi, hoá ra là như vậy.
Trương Hồng Đông cười nhạt nói. Tuy nhiên, thấy con vẫn có chút không hiểu, Trương Hồng Đông nói.
- Con có biết quan hệ của Diệp Phàm với Kiều Hoành Sơn không?
- Con không rõ lắm.
Trương Cổ Khánh lắc đầu.
- Con rể của Kiều gia đại viện đấy, bây giờ thì hiểu vì sao Trịnh Tùng Tiền làm như thế rồi chứ?
Trương Hồng Đông nói.
- Ồ, hoá ra là như vậy.
Trương Cổ Khánh sửng sốt, sau đó sắc mặt trầm xuống. Rất lâu sau mới hỏi.
- Vậy thì bố, việc này phải xử lý thế nào?
- Chẳng phải Trịnh Tùng Tiền bảo con khảo sát có chừng mực thôi hay sao? Dù sao cuối cùng cũng là đồng ý. Con tự quyết định đi.
Trương Hồng Đông nói.
- Rõ rồi ạ.
Trương Cổ Khánh gật đầu thở dài, nói,
- Bố, việc này con thấy thôi đi. Việc này con cũng nghe nói qua rồi, lúc đầu Thiết Cúc Hoa thực sự đã vô lý gây sự. Hơn nữa chúng ta có thể kéo dài thời gian của Đại quy hoạch như thế rồi cũng xem như là xứng đáng với bà ta.
Người đàn bà này cũng không phải là giỏi dang gì. Có những việc chúng ta cũng không cần phải làm quá lên. Bằng không mâu thuẫn này cứ kéo dài cũng không tốt.
- Diệp Phàm có để ý đến thể diện của Trương gia chúng ta không?
Trương Hồng Đông nói.
- Không.
Trương Cổ Khánh gật đầu.
- Vậy thì con ra tay dạy bảo một chút là được, lần này chính là cơ hội. Ta muốn Trịnh Tùng Tiền cũng phải xấu hổ.
Vì thế đã đặc biệt cử con đảm nhận đoàn trưởng Đoàn Khảo sát lần này. Thực ra chính là trao cho con cơ hội trị cho Diệp Phàm một chút để bớt giận.
Dù sao, mối giao tình giữa ta và ông ấy đã nhiều năm rồi. Nhưng trị thì trị, cuối cùng vẫn phải đồng ý đại quy hoạch này. Đây là ý của Trinh Tùng Tiền.
Trị để cho con trút giận, là để lấy lại thể diện cho Trương gia chúng ta. Còn đồng ý đại quy hoạch là sự thoả hiệp của Trịnh Tùng Tiền và Kiều gia người ta.
Cho nên, con cần phải nắm lấy. Dù không thể làm hỏng chuyện này, nhưng cũng phải khiến cho Diệp Phàm thấy khó chịu một thời gian mới được.
Người Trương gia chúng ta không phải bị ăn hiếp dễ dàng như vậy, Thiết Cúc Hoa có không đúng thế nào đi nữa, nhưng chung quy lại cô ấy cũng là người thân của Trương gia.
Con cũng biết, chị họ của cô ta Dương Cầm Kỳ thực ra là con gái của dì con. Chỉ có điều có vài việc không hay dẫn đến không nhận nhau, nhưng tình thân thích này chúng ta không thể đánh mất được.
Nể mặt dì con ta đã nhận con gái nuôi. Thực ra cũng chẳng phải là vì dì con, ôi…cái thể diện này đúng là nói không thể rõ ràng được. Làm người…