- Haiz, Diệp Phàm chắc chắn không thấy vui vẻ rồi. Vất vả lôi tập đoàn Hoành Không ra, hiện tại thanh thế càng ngày càng lớn, hiệu quả cũng càng ngày càng tốt. Không thể tưởng tượng được lại phải chịu đả kích lớn như vậy. Mấy đồng chí bên Điền Nam kia làm kiểu gì không biết, chuyện như thế này cũng có thể làm được.
Phí Hương Ngọc nói.
- Người ta cũng có suy nghĩ của mình mà, đừng đánh giá lung tung như vậy.
Ninh Chí Hòa nói.
- Thì tôi cũng chỉ nói như vậy thôi mà, đâu có đánh giá gì đâu. Việc này ông cũng nên giúp đỡ một chút. Diệp Phàm là người mà ông gọi đến, đồng chí ở Điền Nam làm như vậy có phải là không thèm quan tâm đến cảm thụ của ông hay không.
Nếu Diệp Phàm thật sự làm sai thì chẳng có gì để nói, vấn đề quan trọng là tôi nghe nói Diệp Phàm phản pháo lại Chủ tịch tỉnh Dương mấy câu mà.
Phí Hương Ngọc trợn mắt nhìn chồng một cái.
- Không phải tôi đã nói với bà là đừng có nói lung tung rồi sao, việc này chúng ta không nói nữa.
Ninh Chí Hòa sắc mặt âm trầm nói.
- Được rồi, tuy nhiên, ông gọi điện an ủi Diệp Phàm một chút đi.
Phí Hương Ngọc nói.
- Việc này không cần bà phải lo, có công đạo hay không thì tự nhiên sẽ có định luận.
Ninh Chí Hòa nói.
- Trương Cường, sư trưởng Trịnh Trạch Quốc hiện tại sao rồi?
Diệp Phàm gọi điện thoại hỏi.
- Sư bộ đang muốn chuyển, có tiền đương nhiên là làm không tồi rồi.
Trương Cường nói.
- Hình như cậu có chút chua xót thì phải.
Diệp Phàm cười nói.
- Không chua xót liệu có được không? Thời buổi này sư đoàn nào cũng đều muốn đi ra, đưa ra tinh phẩm, trở thành vương bài của quân khu. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho lãnh đạo cấp trên để ý được, qua mấy năm nữa thì mới có hy vọng đi ra.
- Haiz, tôi có chút coi thường cậu rồi.
Diệp Phàm thở dài.
- Anh Diệp, tôi tuyệt đối không có ý đó, sự giúp đỡ của anh Diệp đối với tôi còn cao hơn cả trời, sâu hơn cả biển.
Trương Cường thái độ chân thành nói.
- Đùa chút thôi mà, tuy nhiên, có những cơ hội sẽ đem lại tiền cho cậu.
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn, tuy nhiên, cũng không cần phải quá lo về chuyện của tôi. Đươn nhiên, nếu có cơ hội kiếm chút là được rồi.
Trương Cường nói.
- Cậu đúng là khẩu thị tâm phi.
Diệp Phàm cười mắng.
- Ha ha.
Trương Cường gượng cười.
- Đúng rồi Trịnh Trạch Quốc nếu đã muốn trở thành vương bài sư trong quân đội, vậy thì sân huấn luyện của Báo Săn chắc ông ta đã nghe nói rồi chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên, sân huấn luyện Báo Săn là mơ ước của tất cả quân nhân mà…
Trương Cường nói.
- Cậu nghĩ cách, khiến cho Trịnh Trạch Quốc động lòng một chút.
Diệp Phàm nói.
- Anh Diệp còn muốn chỉnh cái gì, chúng ta là anh em, cứ nói thẳng ra là được.
- Chính là tỉnh Điền Nam…
Diệp Phàm nói thẳng suy nghĩ ra.
- Mẹ kiếp, mấy tay ở Điền Nam kia cũng chẳng ra gì. Anh đã lập được bao nhiêu công lao đối với tập đoàn Hoành Không, vậy mà bọn họ còn làm như vậy, không lẽ lại đập cho mấy thằng ích kỷ đó một trận.
Trương Cường vừa nghe, lửa giận liền bốc lên.
- Được rồi, đều là lợi ích bất đồng thôi. Bọn họ vì bản thân mình không sai, chẳng qua qua là trong đó có chút khúc mắc lợi ích mà thôi. Cậu nghĩ cách để Trịnh Trạch Quốc biết rằng, có thể thông qua tôi để bước vào sân huấn luyện của Báo Săn trong hai tuần. Hơn nữa còn được những sư phụ kinh nghiệm dày dạn huấn luyện cho những tinh anh của bọn họ. Yêu cầu duy nhất của tôi chính là Ủy viên Trịnh đến tập đoàn Hoành Không tạo thế cho tôi. Ca ngợi khu kinh tế Hoành Không làm rất tốt là đủ rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Cái này không biết là có thể khiến cho ông ta động thân đến được không.
Trương Cường có chút nghi hoặc nói.
- Bất kể là có được hay không, cứ thử trước đi.
Diệp Phàm nói.
- Được, tôi lập tức gọi điện cho ông ta.
Trương Cường nói.
10 giờ sáng hôm sau, Hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không họp, có tổng cộng mười đồng chí.
Tỉnh Thiên Vân chiếm sáu người, Ủy ban Quốc tư chiếm hai người, Điền Nam chiếm ba người. Bởi vì lúc trước tỉnh Điền Nam muốn phủi tay rời khỏi tập đoàn Hoành Không, cho tới nay tỉnh Thiên Vân gánh gánh nặng này cho nên thành viên HĐQT tỉnh Thiên Vân chiếm đến sáu người.
Hội đồng quản trị được tạo thành như sau:
1- Chủ tịch: Cái Thiệu Trung, trợ lý Chủ tịch tỉnh Thiên Vân, cán bộ cấp Phó tỉnh.
2- Phó Chủ tịch: Trương Tương Hòa ( Phó Chủ tịch tỉnh Điền Nam)
3- Phó Chủ tịch: Thôi Khởi Minh ( Chủ nhiệm cấp Phó giám đốc sở của Ủy ban Quốc tư)
4- Phó Chủ tịch: Diệp Phàm.
5- Ủy viên: Dương Chấn Đông.
6- Ủy viên: Lô Kiến Phi ( Chủ nhiệm Ủy ban Thương mại tỉnh Thiên Vân)
7- Ủy viên: Tôn Thành Trương ( Chủ nhiệm ủy ban Thương mại tỉnh Điền Nam)
8- Ủy viên: Dương Văn Minh ( Chủ nhiệm cấp Giám đốc sở của Ủy ban Quốc tư)
9- Ủy viên: Cung Chí Quân.
10- Ủy viên: Chu Khải Trung ( tỉnh Điền Nam)
Những đồng chí này ngoài đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo trong bộ máy của tập đoàn Hoành Không ra, tất cả đều là những đồng chí giữ trọng trách lớn của Tỉnh ủy, UBND hai tỉnh và các bộ ngành.
Mà bình thường, tập đoàn Hoành Không cơ bản đều giao cho bộ máy Đảng ủy của tập đoàn lãnh đạo, chỉ có những sự kiện đặc biệt quan trọng mới triệu tập HĐQT. Một năm phỏng chừng chỉ họp đôi ba lần.
Trong thành viên HĐQT, Diệp Phàm đứng thứ tư.
- Đều đến đông đủ rồi, chúng ta tiến hành họp đi.
Cái Thiệu Trung ngồi ở vị trí giữa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người một cái, nói:
- Lâu rồi chúng ta không mở cuộc họp HĐQT. Hôm nay gọi mọi người đến, chủ yếu là thảo luận việc thành lập khu kinh tế Hoành Không trên cơ sở đại quy hoạch Hoành Không…Tình hình cụ thể sẽ do đồng chí Diệp Phàm giới thiệu với mọi người.
- Các đồng chí, đại quy hoạch Hoành Không đang được tiến hành đầy khí thế. Thời đại đã tặng cho chúng ta một cơ hội lớn. Chúng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này, để cho tập đoàn Hoành Không nâng lên một nấc thang mới, làm cho đại quy hoạch Hoành Không trở thành điểm sáng trong cả nước, thậm chí là trên thế giới…
Diệp Phàm dõng dạc, gống như đang phát biểu khi nhậm chức vậy.
- Tình hình chính là như vậy, cơ hội đang ở trước mắt chúng ta, đi con đường nào thì các đồng chí hãy lựa chọn. Hiến kế cho việc thành lập khu kinh tế Hoành Không, để tương lai của tập đoàn Hoành Không ngày càng rực rỡ hơn. Chúng ta không được trở thành tội nhân của Tập đoàn Hoành Không, các vị chính là một trong những thành viên quyết sách của Tập đoàn Hoành Không. Là người sáng tạo tương laic ho Tập đoàn Hoành Không, phải…
Cái Thiệu Trung nói rất cuốn hút.
Diệp Phàm đang âm thầm bội phục.
Chu Hải Trung đến từ tỉnh Điền Nam lúc này nhìn mọi người một cái, nói:
- Vừa rồi trợ lý Cái nói đến khu kinh tế Hoành Không, tôi muốn hỏi một chút, Khu kinh tế Hoành Không hiện tại đã thành lập chưa?
- Ông như vậy không phải biết rõ rồi mà vẫn hỏi hay sao? Chúng ta đang thảo luận đại sự thành lập khu kinh tế Hoành Không, đương nhiên là chưa được thành lập rồi.
Cái Thiệu Trung hừ lạnh một tiếng.
Biết cuộc họp hôm nay sặc mùi thuốc súng, đồng chí ở Điền Nam biết rõ là không thể chuyển được đại cục, nhưng vẫn cố kích thích thần kinh của đồng chí bên Thiên Vân.
- Ha ha, chưa thành lập, vậy mà nghe Trợ lý Cái nói như đang cổ vũ cho khu kinh tế Hoành Không vậy. Cái này liệu có nên đợi nó được thành lập rồi mới nên như vậy hay không?
Chu Khải Trung cười nói.
- Đúng vậy, chưa thành lập mà…
Tôn Thành Trương cười châm chọc nói.
- Ha ha, chưa được thành lập không đồng nghĩa với việc không được cổ vũ mà, các vị xem, sau cuộc họp này là được thành lập rồi. Đây là chiều hướng phát triển, không phải không nghịch chuyển. Điều này chứng minh tầm nhìn của Chủ tịch Cái rất xa mà, chứ không giống như một số đồng chí…
Diệp Phàm mở miệng phản pháo hai đồng chí ở Điền Nam.
- Ánh mắt của chúng ta rất tốt, tuy đã bốn mươi mấy rồi, nhưng vừa mới kiểm tra, ánh mắt được 1.5
Tôn Thành Trương nhìn Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Ánh mắt tốt không đồng nghĩa với việc có thể nhìn rõ sự vật, anh thấy mắt của chim ưng có tốt hay không? Đương nhiên là tốt rồi, nhưng chúng chỉ biết đến con mồi phía trước, chứ đâu có biết phóng nhãn ra tương lai thế giới. Bởi vì, chúng tuy có thể bay cao, nhưng chưa chắc đã có thể nhìn xa…
Cung Chí Quân cười lạnh nói.
- Được rồi, chúng ta hãy bàn chuyện khu kinh tế Hoành Không đi.
Trương Tương Hòa thật ra ở đây có chức vị cao nhất, là Phó Chủ tịch tỉnh. Còn Cái Thiệu Trung chỉ là thân phận trợ lý, cán bộ cấp Phó tỉnh.
Ông ta vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người một cái, nói:
- Thật ra, đại quy hoạch Hoành Không không tồi chút nào. Tuy nhiên, một số đồng chí chỉ nhìn thấy cây mầm của đại quy hoạch này, khi chưa được nhà nước phê duyệt đã vọng tưởng đẩy lên khu kinh tế Hoành Không rồi. Đây thực sự là không sáng suốt, việc thực hiện đại quy hoạch Hoành Không vốn đã rất vất vả rồi. Khi cái gốc chưa vững xây lên rất dễ đổ, các đồng chí, chúng ta đều là những thành viên trung tâm của HĐQT, quyết định của chúng ta nếu như không chuẩn, nhất định sẽ phá hỏng Tập đoàn Hoành Không. Các vị ở đây chắc hẳn đều không muốn nhìn thấy tập đoàn bị phá hỏng, đây là tâm huyết của chúng ta mà.
- Làm người nghe sợ rồi đấy Chủ tịch tỉnh Trương, vừa rồi ông cũng nói việc thành lập khu kinh tế Hoành Không là một nấc thang mới của đại quy hoạch Hoành Không cơ mà. Thật ra, đại quy hoạch Hoành Không đã đạt đến một quy mô nhất định, như phương diện xây dựng đã hoàn thành khoảng bảy mươi phần trăm lượng công trình rồi.
- Đã kiểm tra rồI, chúng ta biết tên Cái Phi Dương đó, có hai đệ tử trẻ tuổi khác là đệ tử phái Hoa Sơn.
Nhưng còn có một lão già tóc dài chúng ta không biết là ai? Hơn nữa, chúng ta cũng không biết được bản lĩnh ra sao.
Đường Thành nói:
- Hơn nữa, hiện giờ quan trọng là không hiểu mục đích của hắn đến thủ đô làm gì? NgườI ta đi lại ở khắp nơi, cũng không thể bắt bọn họ lại có đúng không?
- Haha. Tiêu Sắt Nhất dù thế nào cũng không dám làm bậy lần nữa đâu. Dù sao hắn cũng là người của phái Hoa Sơn.
Nhưng cuối cùng tôi cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Phái Côn Lôn có Võ Vệ Sơn, phái Vũ Đường có Dương trưởng lão thần bí, mà phái Hoa Sơn theo lý mà nói ngày xưa là môn phái lớn cùng với hai phái kia, sao lại chỉ có một cao thủ Tiêu Sắt Nhất.
Mấy năm trước không qua được cảnh giới Tiên thiên, hiện giờ mặc dù là đột phá vào được Tiên thiên nhưng cũng chỉ là đệ tử Tiên thiên tầng thứ nhất mà thôi.
Chẳng lẽ phái Hoa Sơn thật sự không có cao thủ?
- Không hẳn là vậy. Phái Hoa Sơn cũng là môn phái võ lâm có nội tình phức tạp, không có khả nana là không có cao thủ.
Tiêu Sắt Nhất chúng ta biết là một trong các cao thủ. Giống như các môn phái lớn đều có các cao thủ không lộ diện.
Phải chờ đến khi nguy hiểm liên quan đến sự tồn vong của môn phái mới xuất hiện, giống như Tàng Thư Lâu phái Võ Đang cũng là một tên đáng sợ.
Hồng Tà nói.
- Trước kia, mặc dù chúng tôi được mệnh danh là ba ác nhân trong mười một người
Thật sự, đây chẳng qua là danh hiệu trên giang hồ gọi thôi, trong giới võ thuật truyền thống của Trung Hoa này, những người đó mới là những người mạnh thật sự.
Ngươi xem, chúng ta cũng không có cách nào làm lay động vị trí của những môn phái lớn này, hơn nữa, họ thường coi thường những người lưu lạc trong giang hồ như chúng ta.
- Chứng minh rằng ngay cả những môn phái lớn, hiện tại càng có thể vẫn có cao thủ.
Hồng tà nói.
- Hồng Lão Tà, bây giờ lại khiêm nhường như thế?
Lệ Vô Nhai cười nói.
- Đây là sự thật, không phải ta khiêm tốn. con người tôi tuy rằng có chút không đứng đắn, nhưng dù có không đứng đắn cũng phải tìm hiểu nộI tình bên trong. Nếu không tôi lại không biết vì sao tôi chết, có thể là vì gặp phải người của đại môn phái nào đó.
Hồng Tà nói.
- Uy lực của môn phái chính là ở nhân mã đông đảo, hơn nữa, cao thủ ở các cấp bậc đều có.
Từ giai đoạn hai đến Tiên thiên đều có. Hơn nữa, nếu chúng ta tấn công bọn họ, bọn họ còn có thể liên thủ nổi dậy.
Đây chính là lý do vì sao các đệ tử của các môn phái khi ra ngoài không ai dám vi phạm quy định. Song quyền khó địch tứ thủ, người ta mà cùng đánh, chúng ta cũng khó thừa nhận.
Lệ Vô Nhai nói.
- Có phải Tiêu Sắt Nhất đã phát hiện sự đề phòng của chúng ta, cho nên, tạm thời vẫn trong giai đoạn chờ đợi.
Ví dụ, chúng ta mai phục cũng rất dễ bị phát hiện. đối mặt với uy lực của súng ống hiện đại, Tiêu Sắt Nhất cũng có chút rụt rè.
- Hay là chúng ta phòng bị mọi mặt, chờ Tiêu Sắt Nhất đến để gậy ông đập lưng ông, thế nào?
Diệp Phàm nói.
- Cách này hay.
Hồng Tà vỗ đùi cười nói, Đường Thành và Lý Cường lập tức đi ra ngoài sắp xếp.
Để cho chắc chắn, Phí Thanh Sơn, Vương Nhân Bàng đều tới để tăng cường thực lực. Nhưng, hai người đều đã cải trang nên không sợ bị Tiêu Sắt Nhất phát hiện ra.
Trời lặng lẽ về đêm.
Mấy bóng đen thân thủ nhanh nhẹn tiến vào Hồng Diệp Bảo.
- Nhỡ kỹ, chúng ta phải khống chế vợ con tên Diệp Phàm trước rồi mới nói điều kiện sau.
Bóng đen hừ lạnh nói.
- Hiểu rồi.
Có người nhỏ giọng đáp lại.
- Các vị, đêm hôm vào Hồng Diệp Bảo muốn làm gì?
Đang lúc sắp tản ra bỗng nhiên một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
Tiêu Sắt Nhất quay đầu lại nhìn, phát hiện hóa ra là Diệp Phàm. Người này quả thật đúng là lớn mật, dám một mình đứng trước một đám người.
- Tôi tới để lấy lại đồ của mình.
Tiêu Sắt Nhất liền trở nên thoải mái.
- Đồ của ông? Cái gì là của ông? Nơi này là Hồng Diệp Bảo, là nhà của Diệp Phàm tôi.
Diệp Phàm hừ lạnh.
- Cậu quên rồi sao? Cái hòm kia chính là do cậu cướp đi từ tay tôi. Lúc đó nếu không có cái tên đầu to xấu xí kia ra tay. Chỉ dựa vào mình cậu… thật là không biết trời cao đất dầy?
Vẻ mặt Tiêu Sắt Nhất tràn ngập sự coi thường và khinh miệt.
Mấy tên đệ tử trẻ tuổi tản ra chung quanh ở phía sau để làm nhiệm vụ canh gác.
- Cái hòm đó là của Sửu Vô Đoan, có liên quan gì đến ông. Ông vốn dĩ cũng là cướp đi từ tay chúng tôi. Diệp Phàm tôi lại đồ của mình thì có gì là sai?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Diệp Phàm, đã muộn thế này sao còn chưa ngủ?
Lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh của bánh xe, hai tên đệ tử đang định tiến lên động thủ. Tiêu Sắt Nhất khoát tay:
- Không cần, làm cho bọn họ đi đi, hai tên tàn phế thôi.
Hồng Tà và Lệ Vô Nhai lăn xe tới.
Nhưng hai người vừa đến, đã bị các đệ tử phái Hoa Sơn vây quanh.
- Ngươi… các ngươi là ai? Muốn làm gì? Đêm hôm khuya khoắt, Diệp Phàm, chạy đi báo động mau.
Hồng Tà này còn muốn chơi đùa người khác một chút, phát hiện có người vây quanh, bộ dạng của ông ta vô cùng kich động kêu lên.
Đường Thành và Vương Nhân Bàng trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn thiếu chút nữa là cười ra thành tiếng.
- Không thể ngờ được Hồng Tà rất biết đóng kịch.
Vương Nhân Bàng nói thầm.
- Bẩm sinh đấy.
Đường Thành nhỏ giọng cười nói;
- Lão già này, có người bị đùa muốn chết rồi.
- Báo được không? Lão tàn phế, nói thật cho ta biết, nếu không…
Câu nói của Tên đệ tử phái Hoa Sơn còn chưa xong, một tiếng kêu giòn vang.
Tên này biểu diễn một màn bay người trên không, người đập vào thân cây ở hậu viên nhà Diệp Phàm, miệng phun máu tươi…
Nhất thời, Tiêu Sắt Nhất hai mắt trợn tròn.
- Lão tàn phế, giấu nghề hả.
Tiêu Sắt Nhất hừ nói, cũng không xem Hồng Tà là cao thủ hạng nhất.
Rầm…
Hồng Tà ngồi xe lăn tung một quyền thẳng đến bụng Tiêu Sắt Nhất, Tiêu Sắt Nhất cũng một quyền xông tới.
Bởi vì lão Tiêu rất muốn nghe tiếng xương vỡ vụn của lão tàn phế râu ria xồm xoàm này.
Nhưng, giết giết…
Tiêu Sắt Nhất liên tục lui vài bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững, nhất thời, đồng tử co rút lại, cả người sững sờ.
Bởi vì chính mình mới là người bị đánh.
Thế giới này làm sao vậy?
Một tên tàn phế cũng có thể tự nhiên đánh được một người xuống núi tự nhận là cao thủ hạng nhất trở nên thảm hại như vậy.
Hơn nữa, Tiêu Sắt Nhất cảm thấy da đầu ngứa ran, hai chân có cảm giác bị gãy. Có thể thấy được một quyền vừa rồi của lão tàn phế mạnh như thế nào.
Tiêu Sắt Nhất… không… chắc chắn là vừa rồi do mình khinh địch mà thôi. Vì thế, lần này sẽ chuẩn bị cẩn thận.
Đây là do Tiêu Sắt Nhất dùng một chút nội khí để ngưng kết cỏ cây và bùn lại với nhau.
Đừng thấy đây chỉ là cỏ và bùn, nhưng dưới sự ngưng hợp của nội khí, nó tuyệt đối cứng không thua gì sắt thép.
- Ha ha ha… đã lâu lắm rồi không như thế này.
Hồng Tà càn rỡ cười lớn, người mang theo cả xe lăn bay lên không.
Lại quỷ dị trượt qua chỗ Tiêu Sắt Nhất đang ngưng tụ bùn với cây cỏ
Nói thì chậm nhưng thật sự thì rất nhanh.
Trong chớp mắt, Tiêu Sắt Nhất cảm giác trước mắt có một bóng người đi đến, một tiếng kêu giòn vang, Tiêu Sắt Nhất phun ra một ngụm máu tươi, người bị Hồng Tà đánh bay đi đến mấy chục thước, rơi xuống trượt thêm ba bốn mươi thước mới có thể ngừng lại được.
Tiêu Sắt Nhất choáng váng rơi xuống, trên mặt dính đầy máu tươi.
Hiển nhiên, vẻ mặt của Tiêu Sắt Nhất trở nên đỏ bừng. Bởi vì vừa rồi bị ma sát như vậy, vải vóc gì cũng không thể chịu được. Đương nhiên, toàn bộ mông máu chảy đầm đìa lộ ra ngoài.
Mà Hồng Tà lạnh lùng ngồi trên xe lăn cách đó mấy chục thước trừng mắt nhìn lão Tiêu.
- Lão tàn phế, ta liều mạng với ngươi!
Tiêu Sắt Nhất bị mất mặt, không còn nhớ tới sự lợi hại của lão tàn phế nữa.
Mông này so với dung mạo còn quan trọng hơn, bị như vậy trước mặt đệ tử, còn gì mất mặt hơn?
Lúc này, Tiêu Sắt Nhất nhảy lên không cao chừng hơn mười thước. Sau đó lao xuống, quỷ dị co người lại, nhìn trên không giống như bộ dạng của một người mang bảo kiếm đâm về phía Hồng Tà.
Không khí xung quanh đều hơi ấm lên, không khí bao quanh Tiêu Sắt Nhất giống như bị cái gì bổ ra, liều mình bỏ chạy ra xung quanh.
- Người kiếm hợp nhất, tuyệt học phái Hoa sơn cũng không có gì hơn.
Hồng Tà ngẩng đầu, khinh thường nói, sau đó lại tung một quyền hướng lên không trung, giống như từ bên trong phóng ra một trái bom.
Âm thanh lần này lại không quá vang, chỉ giống như tiếng sấm rền.
ầm…
A…
Máu tươi Tiêu Sắt Nhất bắn tung tóe quanh mình cả trăm mét giống như mưa.
Còn Tiêu Sắt Nhất giống như chiếc cối xay gió bị Hồng Tà một tay quay tròn trên không, không biết bị xoay bao nhiêu vòng, sau đó hét lên ném xuống đất.
- Sư phụ!
Cái Phi Dương vừa nhìn, liều mình lao lên cứu sư phụ Tiêu Sắt Nhất.
- Cút sang một bên.
Hồng Tà hừ một cái, vung tay tát một cái khiến Cái Phi Dươngbay đi mấy chục thước, lộn người và rơi xuống đất.
Nhìn thấy Tiêu Sắt Nhất bị đánh cho tơi bời, chính lúc này, một lão già đầu tóc bù xù nãy giờ đứng nhìn không nói tiếng nào bỗng duỗi tay, nhấc cả người Tiêu Sắt Nhất đang bị thương đi.
- Hả?
Hồng Tà vừa nhìn thấy,lên tiếng, trở tung chiêu hút Tiêu Sắt Nhất trở lại, không để người mang Tiêu Sắt Nhất đi mất.
Toàn thân Tiêu Sắt Nhất đứng ở trong không trung.
Nhưng áp lực đối diện rất lớn. xe lăn của Hồng Tà rên rỉ, dưới áp lực, một tiếng răng rắc phát ra, cuối cùng gẫy vụn ra.
Cả người Hồng Tà ngồi dưới đất.
Nhưng Tiêu Sắt Nhất vẫn chậm rãi mà đi về phía Hồng Tà.
Lệ Vô Nhai vừa thấy, một bóng đen bay đến bên cạnh Hồng Tà, tung ra một chưởng, hai người cùng hợp lực để đánh lại Tiêu Sắt Nhất.