- Ừ, việc này cũng có chút đặc biệt...
Trương Tương Hòa thở dài.
- Có một số việc bất đắc dĩ phải làm, nếu đã làm sẽ không hối hận. Giống như chuyện lần này.
Chủ tịch tỉnh Dương hừ lạnh nói.
- Hả lòng hả dạ hả.
Cái Thiệu Trung nói một câu.
- Chỉ là thành công nhỏ mà thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ba đồng chí chí kia ăn cơm cũng rất nhanh chóng, nói là có việc phải về, phỏng chừng là trong lòng không thoải mái.
Cung Chí Quân cười nói.
- Không thoải mái thì kệ bọn họ không thoải mái, thật là xứng đáng!
Cái Thiệu Trung lạnh lùng hừ nói, khí phách tràn đầy.
- Không biết là họ có giở trò gì không.
Cung Chí Quân hỏi.
- Việc này cũng khó nói, cũng phải xem thái độ của bọn họ đã. Tuy nhiên, nếu phải chỉnh thì Diệp Phàm tôi quyết không nương tay.
Tôi không ngại đá một cú đá vào văn phòng tỉnh Điền Nam. Đương nhiên đây là quyết định tồi tệ nhất.
Muốn cho tôi chén canh rồi làm, trên đời này không có việc tốt như vậy mà. Bố mày có bị mày tát tai cũng sẽ tươi cười chào đón.
Còn bọn họ muốn làm xây dựng, không được phép!
Vẻ mặt Diệp Phàm đần thối, rất đáng sợ.
- Đúng vậy, rõ ràng chúng ta đặt địa khu Giang Hoa ra ngoài lề để nói.
Cung Chí Quân gật gật đầu.
- Có một số việc, chúng ta cùng với Diệp Phàm có thể thể hiện ra mặt. Đến lúc đó, người cầm lái khu kinh tế Hoành Không vẫn là Diệp Phàm. Tôi lo lắng có một số đồng chí dùng biện pháp để phản chế chúng ta.
Vẻ mặt Trương Tương Hòa lo lắng.
- Ừ, nếu như Diệp Phàm thật sự muốn làm. Địa khu Giang Hoa chúng ta sẽ có chút phiền phức. Hơn nữa, ở địa phương có gian lận rất nhiều.
An Bình Phong cũng gật gật đầu.
- Có cần phải báo cáo sẽ đưa quy hoạch địa khu Giang Hoa vào quy hoạch Hoành Không. Không có địa khu Giang Hoa chúng ta, quy hoạch Hoành Không chia thành hai thành phố. Hẳn là đầu óc Diệp Phàm sẽ không như vậy.
Chủ tịch tỉnh Dương nói.
- Không có năng lực thì lui ra, ví dụ như một khi vốn công trình trọng điểm quốc gia được rót xuống.
Nếu Diệp Phàm chuyển rất nhiều vốn sang tỉnh Thiên Vân để đầu tư. Còn địa khu Giang Hoa của chúng ta có thể chỉ đứng ở bên ngoài.
Đến lúc đó địa phương chúng ta cũng không có, cho dù là có, chắc chắn việc này sẽ có tranh luận.
Đến lúc đó, chắc chắn Diệp Phàm sẽ trình bày rất nhiều lý do, cái này là trọng điểm cái kia là trọng yếu.
Đến lúc đó, miệng là của hắn mà.
Trương Tương Hòa nói,
- Cho nên, tôi cảm thấy được việc bây giờ chúng ta có thể nghĩ trước tiên đó là áp dụng chính sách phù hợp. Bằng không. Chỉ sợ đến lúc đó sẽ trở tay không kịp, bị thua thiệt chính là chúng ta.
- Tương Hòa, không cần phải lo lắng quá mức như vậy. Tầm nhìn của Diệp Phàm sẽ không ngắn như vậy đâu, cứ yên tâm. Đại quy hoạch là do hắn đưa ra, khẳng định hắn sẽ không hủy hoại đâu. Bằng không, nếu hắn dám có động thái, chúng ta không có biện pháp nào sao? Ví dụ như, chúng ta tự yêu cầu rút địa khu Giang Hoa ra, xem bọn hắn sẽ làm quy hoạch như thế nào.
Chủ tịch tỉnh Dương hừ lạnh nói.
- Đó không phải là điều mong muốn, là thể diện. Đến lúc đó, cả hai đều thiệt. Chúng ta có thể làm công trình Liên Hoa Lạc sao?
Đến lúc đó, há lại làm trò cười cho cả nước. Cho nên. Việc điều hòa mâu thuẫn, giải quyết vấn đề là vấn đề mấu chốt.
Chứ không phải là kích thích thêm mâu thuẫn. Làm như vậy sẽ không tốt cho cả hai bên chúng ta.
Hơn nữa, chúng ta không thể đem lợi ích của quần chúng nhân dân ra làm trò đùa, địa khu Giang Hoa liên quan đến cuộc sống của mấy trăm vạn dân cư. Phải thận trọng, rất thận trọng.
Vẻ mặt bí thư Trần nghiêm túc.
- Ừ, việc này chúng tôi đều hiểu được. Tuy nhiên, phải luôn phòng thủ.
Chủ tịch tỉnh Dương gật đầu nói.
- Đương nhiên vẫn cần một chút đề phòng. Cho dù đồng chí Diệp Phàm muốn làm động tác nhỏ cũng có thể bỏ qua. Có một số việc, đổi lại một chút cũng bình thường thôi.
Bí thư Trần nói.
Hơn 10 giờ đêm. Diệp Phàm mới trở về chỗ ở, phát hiện phía trước có bóng dáng màu đen. Thằng này nhanh chóng chốn vào trong bồn hoa.
Đôi mắt ưng phát hiện cấm vệ quân Phượng Khuynh Thành.
- Cô… Cô đến đây lúc nào?
Diệp Phàm đứng lên, đối mặt với cấm vệ quân Phượng Khuynh Thành, hắn cảm giác giọng nói của mình có chút lắp bắp.
- Anh Diệp, 5555…
Không thể ngờ được Phượng Khuynh lạo chạy nhào vào trong lòng Diệp Phàm khóc lên.
- Chúng ta đi vào nhà rồi nói chuyện.
Diệp Phàm vừa thấy, có cảm giác sợ. Mình đang ở tòa nhà phía sau khách sạn Hoành Không.
Tuy nói là độc viện, nhưng ở trong sân có một cô gái khóc nỉ non, nếu việc này truyền đi ra bên ngoài sẽ lập tức bị ‘phong hóa án’.
Cho nên, hắn nhanh chóng ôm lấy Phượng Khuynh Thành đi vào trong nhà. Rồi sau đó đi lên trên phòng ở tầng hai, đóng cửa thình thịch lại. Trước Diệp Phàm lo lắng về việc cách âm trong phòng ngủ, giờ không phải lo lắng gì.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm để Phượng Khuynh Thành ngồi trên ghế sa lon rồi uống trà, hỏi.
- Ông nôi, ông nội… Ông không qua được.
Mặt Phượng Khuynh Thành đầy nước mắt, cả người tiều tùy vài ngày. Đôi mắt cũng sưng đỏ lên, không còn thấy được em Phượng cao ngạo như bình thường.
- Ôi…
Diệp Phàm cũng có thể đoán được, tế bào ung thư đã lan khắp đến các bộ phận trên cơ thể của lão Phượng, đồng chí La Thiên Thượng, Trần Phong nói bây giờ khó có thể cứu sống được.
- Bác sĩ nói không có biện pháp chữa trị, ông nội… Nhiều nhất ông nội cũng chỉ sống được ba tháng.
Hai vai Phượng Khuynh rung lên, nức nở.
- Ừ, Khuynh Thành, lão Phượng cũng đã trên tám mươi gần chín mươi tuổi rồi. Cơ quan đã lão hóa, hơn nữa ông ấy lại bị bệnh nặng. Đây là quy luật của cuộc sống, huống cho cả đời này lão Phượng cũng là người thật sự kiệt xuất. Có được điều này là đủ ròi, em bớt đau buồn một chút đi.
Diệp Phàm vỗ nhẹ vào vai Phượng Khuynh Thành.
- Em biết điều này, chẳng qua là em không muốn mất ông nội. Ông nội là người hiểu em nhất.
Phượng Khuynh Thành khóc ròng nói, lại nhào vào trong lòng Diệp Phàm, dường như đó là nới rất ấm áp. Bộ ngực đó thật vững chắc nhưng thiếu chút nữa khiến cho Diệp Phàm không thở nổi.
- Ừ, nghĩ thoáng một chút. Anh tin chắc lão Phượng cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng như bây giờ của em, ông ấy rất yêu thương em.
Diệp Phàm an ủi, lúc này có nói gì đi nữa cũng là thừa thãi.
- Em mặc kệ, anh cứu ông nội đi. Bọn họ nói anh có bản lĩnh, hơn nữa, em thấy anh cũng có võ nghệ cao cường. Là đại cao thủ của thời cổ đại, chắc chán anh có biện pháp.
Phượng Khuynh Thành lại vuốt ve thân thể Diệp Phàm, khiến cho trong lòng hắn lộn xộn. Hơn nữa, hai tay lại ôm lấy cổ Diệp Phàm, mặt sát vào mặt hắn.
Một ma sát nhỏ cũng có thể khiếp súng cướp cò, Phượng Khuynh là một cô gái đẹp, hơn nữa thanh chun tịnh lệ, không chắc còn là một chỗ.
Mà Diệp Phàm lại huyết khí phương cương, sao có thể chịu được điều này. Phía dưới đã sớm có phản ứng, trong lòng hắn nguyền rủa ý đồ đen tối để tránh làm ra chuyện đó.
- Em bảo anh đánh người còn được, lại bảo anh cứu người. Những bệnh bình thường còn được, đây lại là bệnh ung thư. Nếu dùng biện pháp loại bỏ không được, phỏng chừng lão Phượng chỉ còn sống được hơn ba tháng thôi.
Diệp Phàm nói.
- Em mặc kệ, anh cứu ông nội đi, chỉ có anh có thể cứu ông nội thôi.
Phượng Khuynh Thành như bị điên, hét lên một tiếng.
Phượng Khuynh Thành mở cúc áo ra, vuốt ve bộ ngực trắng ngần.
Còn Diệp Phàm không có kịp phản ứng, Phượng Khuynh Thành lại dùng miệng hôn hít. Nhất thời, khiến cho mê người.
- Khuynh Thành …
Thiếu chút nữa DIệp Phàm chảy máu mũi, hai tay không có sai khiến mà cứ sờ soạng đi lên. Còn miệng cũng làm việc.
Ngay tức khắc, mãn ốc ướt át. Phượng Khuynh Thành kích thích khiến cho Diệp Phàm lạc dường. Hai tay đi xuống dưới, váy của Phượng Khuynh Thành bị rơi xuống.
Không lâu sau, hai thân thể chảy cuồn cuộn vào nhau…
- Đô đô đô…
Đang chuẩn bị lên ngựa, ôi mẹ nó, điện thoại tự nhiên lại vang lên.
Tiếng đô đô này hình như khiến cho Diệp Phàm lập tức tỉnh lại, hắn tỉnh lại, vội vàng mặc quân đùi vào, ném chiếc chăn đơn cho Phượng Khuynh Thành rồi mới nghe điện thoại.
- Cậu muốn chết à, đêm hôm khuya khoắt lại gọi điện thoại làm gì.
Diệp Phàm tức giận mắng Vương Nhân Bàng. Giọng nói của hắn, nếu như Vương Nhân Bàng ở đây chắc chắn sẽ sợ đến chết khiếp.
- Bây giờ mới mười giờ mà đêm hôm khuya khoắt sao?
Vương Nhân Bàng cảm thấy khá oan ức.
- 10 giờ hơn mà sớm sao?
Diệp Phàm vừa nghe thấy, hừ một tiếng.
- Diệp Phàm của tôi ơi, vậy là muộn sao? Ngày trước không phải hai giờ anh mới ngủ sao.
Vương Nhân Bàng kêu lên.
Người này đúng là khá mẫn cảm, hơn nữa cũng là giữa cao thủ, quay người cười gượng một tiếng, nói,
- Đúng rồi, nhưng thật ra tôi đã quên. Đêm nay anh thật khác thường, có phải bây giờ đang làm cái gì không?
- Làm cái con khỉ.
Diệp Phàm tức giận hừ nói, tuy nhiên, đột nhiên Phượng Khuynh Thành ừ hai tiếng, hơn nữa âm thanh rất lớn. Hai má Phượng Khuynh Thành đỏ bừng, một chân liền gác trên người Diệp Phàm.
Tuy nhiên, chỗ đó có chút bất thường. Bởi vì, đang ở trên mặt đó thôi.
- Thôi nào!
Diệp Phàm thuận miệng nói rồi bỏ chân Phượng Khuynh Thành sang một bên.
- Diệp Phàm, tôi gặp rắc rối, tôi có việc nên mới tìm đến anh.
Vương Nhân Bàng bị hiểu lầm, ở đầu điện thoại bên kia kêu lên.
- Kêu cái gì, nói nhỏ thôi, không hải lang tới.
Diệp Phàm tức giận nói, tuy nhiên, dường như tình cảm của Phượng Khuynh Thành càng ngày càng mãnh liệt. Xốc chiếc chăn đơn lên cả người nhào vào trên người Diệp Phàm.
Đùi trắng như tuyết, còn chiếc mông vểnh lên trên, nơi sâu thẳm đè lên Diệp Phàm, thử thách thần kinh yếu ớt của Diệp Phàm.
- Được rồi, rốt cuộc anh có chuyện gì nhanh nói đi.
Diệp Phàm vội vàng vỗ Phượng Khuynh Thành ra rồi nói.
- Mẹ kiếp, đây là tiếng người sao?
Thiếu chút nữa Vương Nhân Bàng khí mông, âm thanh lại càng thô to.
- Anh Diệp, mau tới thôi.
Đột nhiên Phượng Khuynh kêu lên.
Diệp Phàm sợ tới mức vội vàng cho nàng vào trong chăn, hơn nữa còn làm động tác cầu xin tha thứ.
- Quái, tôi nghe hình như có tiếng ai kêu anh Diệp.
Vương Nhân Bàng kỳ quặc, cười nói.
Đúng vậy, bên bố mày đang có một cô gái, đang gọi anh Diệp, bây giờ anh đã vừa lòng chưa, nói mau, không là tôi cúp điện thoại đó.
Diệp Phàm giận, hét vào trong điện thoại.
- Tôi nói nhé đồng chí Khai Hà, anh cũng đừng lấy điều đó chèn ép tôi. Tôi nghe nhàm tai lắm rồi, chuyện lần này là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn tổ đặc nhiệm A nhúng tay vào. Đương nhiên, các anh nhúng tay vào cũng đúng, chờ tôi đi rồi các anh muốn làm như thế nào thì làm. Tôi tuyệt đối không can thiệp.
Thái độ Diệp Phàm kiên quyết, cúp điện thoại.
- Đồng chí này…
Sau khi đặt điện thoại xuống Cung Khai Hà nhăn mày lại.
- Như thế nào, cậu ta không đáp ứng có phải hay không?
Kễ Vĩnh Viễn hỏi.
- Cậu ta muốn tự mình giải quyết, không muốn chúng ta nhúng tay vào.
Cung Khai Hà nói.
- Ha hả, việc này cũng bình thường. Mọi lần chúng ta cũng như vậy, người ta không phiền mới là lạ. Diệp Phàm gần như là giám đốc về nhân sự của chúng ta.
Đây không phải là tuyển người, cơ bản là lợi dụng sự dọa nạt của những môn phái này để buộc họ phái người gia nhập vào trong tổ chúng ta.
Kế Vĩnh Viễn cười nói, quay người nói,
- Tuy nhiên, nếu việc này Diệp Phàm nhất định kiên quyết, thật sự sẽ không dễ làm.
- Tại sao có thể nói là dọa nạt? Đều là vì quốc gia mà. Chẳng qua, đây là cơ hội hiếm có, chúng ta không thể bỏ qua được.
Cung Khai Hà nói.
- Phải làm sao bây giờ?
Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Nếu Diệp Phàm đưa ra yêu cầu nói rằng chúng ta chờ bọn hắn đi đã rồi chúng ta hãy di chuyển, thì chúng ta cứ làm như vậy đi. Đến lúc đó Bộ Quốc phòng sẽ lấy danh nghĩa là đi Hoa Sơn, quân đội của chúng ta bị bọn hắn phá hủy. Chúng ta phái người đến Hoa Sơn bắt người cũng bình thường có phải không? Diệp Phàm muốn xảy ra chuyện ở khu nhà cấp cao thôi, đối với chúng ta đó là hai chuyện khác nhau.
Tự nhiên Cung Khai Hà cười gượng một tiếng.
- Ha ha, mọi người không muốn ai bị bắt, chủ ý này không tồi. Tuy nhiên phái Hoa Sơn chắc sẽ căm tức muốn chết. Diệp Phàm dọa nạt một hồi, hiện tại còn có khách đến thăm.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Bình thường thôi, Diệp Phàm dọa nạt bọn họ là vì mình, đó là bọn hắn muốn tự mình giải quyết chuyện, chúng ta ra mặt là vì quốc gia, không thể nói là dọa nạt được. Ai bảo bọn họ làm tổn hại đến quân đội của chúng ta? Theo lý mà nói còn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nghe nói Tiêu Sắc Nhất đã lên Tiên thiên rồi. Còn người thần bí Tiêu Dương Thiên là Tiên thiên đại viên mãn cường giả. Cùng với trình độ của Hoành Đoạn Thiên Hà.
Lão Kế, anh có phát hiện ra cái gì không?
Cung Khai Hà cười nói.
- Hiện tại Tiên thiên đại viên mãn cường giả trước mặt Diệp Phàm cũng chẳng là gì, Diệp Phàm có đủ thực lực để đánh bại Tiên thiên đại viên mãn cường giả.
Phỏng chừng phải có hai lão này giúp đỡ Diệp Phàm mới có thể làm được. Bằng không, nếu chỉ có mỗi DIệp Phàm, hẳn là sẽ không có khả năng.
Đương nhiên, thay đổi tất cả đều là việc tốt. Diệp Phàm mạnh, tổ đặc nhiệm chúng ta cũng sẽ mạnh thôi.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Lão Kế, có một số vấn đề anh còn chưa thấy được. Lần trước Diệp Phàm đánh nhau cũng với Võ Vệ Sơn cũng không có hai lão già này ở bên cạnh. Võ Vệ Sơn cũng đi trước Tiêu Dương Thiên một bước? Lần đó hình như là Diệp Phàm làm một mình.
Cung Khai Hà nói.
- Cũng kỳ lạ, tuy nhiên, tôi cảm thấy có chút không phù hợp với tình hình. Diệp Phàm vừa mới đột phá Tiên thiên. Không thể nào trong vòng một năm có thể đánh bại được Tiên thiên đại viên mãn. Tuy nói đều là Tiên thiên, nhưng một đại viên mãn cường giả có thể đánh được bốn năm người vừa mới đột phá Tiên Thiên.
Kế Vĩnh Viễn lắc lắc đầu.
- Không nói nữa, anh chuẩn bị một chút đi. Tốt nhất là kêu tướng Lâm Đống Quốc đi làm việc này.
Cung Khai Hà nói.
- Chúng ta cần phải xử lý công bằng việc này, đương nhiên, việc quân đội bị tổn thất ba trăm triệu là không ít. Tôi chính là đồn trưởng, bằng không, không có biện pháp để lãnh đạo giao phòng ngự trên bộ.
Diệp Phàm nói.
- Ba trăm triệu quá nhiều, chúng ta lấy không được.
Tieu Thanh Hồng lắc đầu.
- Chưởng môn Tiêu, đừng nói với chúng tôi là ngay cả ba trăm triệu phái Hoa Sơn cũng không lấy được. Ở trong nước các anh còn có vài công ty lớn.
Chúng tôi vừa mới điều tra xong. Tổng tài sản đạt được vài trăm triệu. Tôi nói có thể sai phải không? Hơn nữa, còn chưa tính các đồ cổ ở đó của các anh.
Phái Hoa Sơn đã có từ mấy ngàn năm. Không thể có chuyện các tiền bối trong phái chưa lưu lại cái gì.
Đường Thành lầm bầm nói.
- Xem ra, các anh thật là có tâm.
Tiêu Thanh Hồng tức giận, nghiến răng trừng mắt lên nhìn Đường Thành.
- Nếu muốn lên tới núi. Đương nhiên chúng tôi phải biết một chút về tình hình của các anh. Hơn nữa, nếu chúng tôi bị tổn thất phải có thứ để bồi thường. Không điều tra tận gốc các anh làm sao có hướng để đưa ra tòa chứ phải không?
Đường Thành hừ nói.
- Có thể cho ba trăm triệu, nhưng những tài liệu đặc biệt chúng tôi không có?
Tiêu Thanh Hồng cắn răng trả lời đồng ý.
- Ba trăm triệu này chúng tôi thu hồi lại chi phí bị tổn thất, còn tài liệu đặc biệt dùng để đổi lấy tự do cho bọn họ.
Giống như nhân sâm mấy trăm năm trên núi, giá trị dinh dưỡng rất cao. Một số còn có thể dùng để chế tạo sản xuất vũ khí.
Đương nhiên, nếu như các anh thật sự không có. Chúng tôi cầm ba trăm triệu để rời khỏi đây là được. Tuy nhiên. Không thể trả lại bọn họ cho anh được.
Chờ đến khi các anh có tài liệu thì tính tiếp. Cho các anh thời gian ba ngày, nếu như không có tài liệu đừng trách Diệp Phàm tôi không khách khí.
Bởi vì, mấy người bọn họ còn vi phạm pháp luật.
Diệp Phàm dọa nạt.
Mặt Tiêu Thanh Hồng xanh mét, liếc mắt nhìn mấy trưởng lão một cái.
- Cho bọn họ những đồ vật này là được.
Mặt Tiêu Tuế Tùng âm trầm nói.
- Cái gì vậy?
Diệp Phàm chạy nhanh hỏi, biết rõ là có hàng tốt.
- Chúng tôi cũng không rõ lắm, đồ vật đó là do sư thúc tổ Tiêu Dương mang về.
Nghe nói độ cứng và bền của đồ vật đều đạt tới cao độ. Có thể dùng để chế ra bảo kiếm.
Từ trước phái Hoa Sơn chúng ta đều lấy kiếm thuật để xưng tôn, nếu không làm sao lại gọi là phái kiếm Hoa Sơn.
Một bảo kiếm tốt có thể phát ra uy lực rất lớn. Sư thúc tổ Tiêu Dương đi ra ngoài đã vài chục năm, chính là để tìm ra tài liệu chế tác một bảo kiếm.
Tiêu Thanh Hồng nói.
Diệp Phàm điểm vài cái trên người Tiêu Dương Thiên, một lúc sau Tiêu Dương Thiên tỉnh dậy.
- Đại sư Tiêu mang cái gì về, lấy từ đâu.
Diệp Phàm hỏi.
Tuy nhiên, Tiêu Dương Thiên không phối hợp, hừ một tiếng rồi quay mặt sang hướng khác.
- Việc Tiêu đại sư không nói cũng đúng, đến lúc đó, chúng tôi có một phiên xử công khai ở Hồng Diệp Bảo các anh đến quấy rối vụ án. Diệp Phàm tôi sẽ làm cho mọi người trong thiên hạ phải chiêm ngưỡng khí phách của đại sư Tiêu Dương Thiên tổ sư gia của phái Hoa Sơn chúng ta.
Diệp Phàm bất âm bất dương, nói.
Quả nhiên, Tiêu Dương Thiên nhịn không được.
Lão già này thở dài, nói:
- Được rồi, Tiêu Dương Thiên tôi đã sống vài chục năm, lần này xem như đã thất bại. Dù sao cũng mất hết cả mặt rồi…
Tôi rời khỏi phái Hoa Sơn đã mấy chục năm, vẫn có một khát vọng là có thể tìm được một cây bảo kiếm hợp ý.
Bởi vì, Hoa Sơn lấy kiếm vi tôn. Mà một bảo kiếm tốt có thể bảo đảm để giết địch, hơn nữa, chủ yếu vẫn là, một bảo kiếm tốt có thể giúp chúng ta đột phá.
- Bảo kiếm có thể giúp ông đột phá, điều này làm sao có thể chứ??
Đường Thành nhịn không được, thốt ra. Thật ra Diệp Phàm cũng muốn hỏi một chút về vấn đề này, chẳng qua ngại không muốn mở miệng. Ra vẻ mình là người hiểu biết.
- Có gì là không có khả năng chứ, cậu nhóc, kiến thức của cậu đúng là nông cạn.
Khí thế Tiêu Dương Thiên bùng lên.
- Tôi là người kiến thức nông cạn, tuy nhiên. Ông sống đã vài chục năm không phải vẫn là bại tướng dưới tay chúng tôi.
Những lời này của Đường Thành giống như châm đâm vào người.
Mặt Tiêu Dương Thiên nhất thời đỏ bừng, còn tất cả mọi người của phái Hoa Sơn đứng tại đây đều trợn trừng mắt nhìn Đường Thành.
- Cậu nhóc, tôi chấp cậu một bàn tay, chúng ta thử xem?
Tiêu Dương Thiên hừ lạnh nói.
- Đánh với ông, tôi có phải là thằng khờ đâu?
Đường Thành không hơn việc này.
- Cậu nhóc, biết không. Bảo kiếm và cậu mà tâm đầu ý hợp sau này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của cậu.
Nó chính là trợ lực từ bên ngoài, vì cái gì mà mấy trăm năm lão tham vương mới có thể giúp đỡ tôi đột phá, đó cũng là một loại ngoại lực.
Ví dụ như phương pháp khai đỉnh quán khí, đó cũng là một loại ngoại lực. Mà bảo kiếm có thể tượng trợ cậu. Đó cũng là một loại ngoại lực.
Tuy nhiên, tương trợ thế nào đó là bí mật của phái Hoa Sơn chúng tôi. Lão phu đã tìm vài chục năm, công phu không phụ người có tâm, rốt cục cũng tìm được ở trên núi tuyết của Nhật Bản rồi.
Nguyên liệu này bọn họ gọi là cây Tuyết Nham. Là một loại gỗ đặc biệt. Gỗ này cũng được đắm mình trong tuyết ở bên trong nước thiết sa.
Những năm tháng sinh trưởng của loại gỗ này đã hấp thu được tinh hoa của sắt thép.
Khiến cho loại gỗ này có thể chứa được tính rắn của sắt thép. Mà nó lại là gỗ, cho nên, lại có thêm cả tính dai của gỗ nữa.
Tuy nhiên. Gỗ Tuyết Nham chính là bảo bối của người ta. Tôi cũng thừa dịp cao thủ của bọn họ không có nhà bất ngờ đánh úp vào.
Tuy nhiên, vài chục năm lão phu mới tìm về, bây giờ còn không chế được thành bảo kiếm. Đương nhiên vừa muốn cho mọi người.
Điều này cũng chính là số mệnh. Đương nhiên, lại tìm được tài liệu, lão phu từ đẳng cũng có thể đạt tới trình độ đại viên mãn của Tiên Thiên.
Đáng tiếc là mệnh số của lão phu không tốt, vừa được một chút đã lại gặp chuyện như vậy. Vốn là muốn biết điều thần bí trong hòm của cậu có thể cải thiện được bảo kiếm của tôi. Không thể tưởng được kết quả lại như thế này.
Tiêu Dương Thiên kể toàn bộ.
- Nói thật cho anh biết, trong hòm có cái gì, tuy nhiên, chỉ là chỉ thị ra một chỗ thôi. Tôi lấy được vật kia, kỳ thật cũng không có chỗ nào đặc biệt. Chỉ là ba cái Huyết Trích Tử.
Diệp Phàm vừa nói tay vừa cử động, triển khai Huyết Trích Tử trên không trung, không lâu sau Diệp Phàm thu tay lại.
- Khi Ung Chính bị dính vương khí của Huyết Trích Tử, quả nhiên là rất…
Đồng chí Tiêu Dương Thiên trừng lớn, còn kém tí nữa không chảy nước miếng.
- Năm đó thiếu chút nữa tôi chết ở trong động núi, còn có cả Sửu Vô Đoan và người của Thủ Động cùng chết.
Tuy nhiên, vài năm sau, tự nhiên Sửu Vô Đoan lại sống lại. Lúc trước cơ bản là tên kia không toàn bộ, mà dùng thuật quy tức giả chết để lừa gạt tôi.
Tên kia, tự nhiên lại đem chuyện này đổ trên đầu tôi. Kết quả các anh biết nó đưa tới ai sao?
Diệp Phàm cười thần bí.
- Ai cơ?
Tiêu Sắc Nhất cũng hứng thú, khó khăn cũng hỏi miệng.
- Nghe nói Sửu Vô Đoan là Bán Tiên thiên, vậy người ông ta đưa đến đây nhất định là Tiên Thiên.
Tiêu Dương Thiên nói.
- Đúng vậy, trước kia có phải có mười một đại cao thủ hay không. Mà người nọ chính là Cổ Tà một trong ba tam tà. Một bên nói một bên đánh trống dưới trời đất u ám. Tiếng trống có thể giết người ở cách đó trên trăm mét. Quả nhiên là lợi hại.
Diệp Phàm nói.
- Quả nhiên là Cổ Tà lợi hại, nghe nói năm đó người này giết mười mấy người. Có thể thấy được tiếng lợi hại của tiếng trống.
Tiêu Sắc Nhất cảm thán nói.
- Tiếng trống lợi hại như vậy sao?
Tiêu Thanh Hồng có chút không tin.