- Anh Diệp, Tử Lâm Diệp sơn trang hình như lớn hơn trước không ít.
Phí Nhất Độ mấy năm trước nhận sự ủy thác của Diệp Phàm đến Thái Lan âm thầm thăm hỏi sơn trang.
- Ừm, lớn hơn gần gấp đôi.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Lớn hơn trước, nhưng nhìn tổng thế cũng không thay đổi bao nhiêu. Vẫn rất cổ kính…
Lô Vĩ nói, người này trước đó đã đến đây cùng với Diệp Phàm.
- Cổ kính mới đẹp chứ.
Vương Long Đông nói.
- Lạp Thiên Đông, lại đây.
Lúc này một giọng nói trẻ con truyền đến, mọi người nhìn theo cánh cửa được chạm khắc tinh xảo, phát hiện một cậu bé chừng sáu bảy tuổi chạy đến.
Cậu bé ăn mặc theo kiểu võ sĩ Trung Hoa, chạy đuổi theo một cậu bé khác lớn hơn mình.
Ba~ một tiếng, cậu trai lớn hơn bị cậu bé đạp cho một cước ngã sõng soài trên mặt đất. Phỏng chừng cậu này tên là Lạp Thiết Đông.
Lạp Thiết Đông vừa thấy, tức giận một quyền đánh về phía cậu bé. Miệng cũng kêu lên:
- Diệp Thiên Hạ, khốn kiếp…
- Dựa vào tiểu thân thủ của anh mà cũng đòi đánh à?
Diệp Thiên Hạ tiếp tục xông lên, đánh liên tục về phía Lạp Thiết Đông. Nhất thời khiến chân của Lạp Thiết Đông sưng vù.
- Diệp Thiên Hạ, anh Diệp, đây chắc là giống của anh rồi.
Lô Vĩ nhất thời hai mắt tròn xoe.
- Ha ha, Diệp Thiên Hạ, cái tên khí phách lắm.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Không phải khí phách mà là bá đạo. Nhìn thấy không, cậu bé ngoan quá, cậu Lạp Thiết Đông này có lẽ là anh họ của nó, không ngờ lại ra tay mạnh như thế. Lớn lên thì chắc còn lợi hại nữa. Chúng ta phải đề phòng mới được, chớ có động đến ông cụ non này.
Phí Nhất Độ cười nói, bộ dáng có chút thưởng thức.
- Lạp Thiết Đông là con trai của Lạp Pháp Lợi hả?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, đây chính là con trai của anh ta.
Vương Triều gật đầu nói.
- Có chịu thua không?
Lúc này, Diệp Thiên Hạ còn muốn ra tay.
- Đừng đánh nữa Thiên Hạ, Lạp Thiết Đông là anh con đấy.
Lúc này, một giọng nữ truyền đến. Người phụ nữ này mặc trang phục Thái Lan. Tuy nhiên, tóc cũng búi cao, rất có khí chất của của công chúa hoàng thất. Cùng với giọng nói, có mấy người đi đến, nữ có nam có.
- Thiên Hạ giỏi lắm.
Em trai của Thi Mạn Lạp Mông cười lớn, người này qua mấy năm rồi nhưng cũng không thay đổi bao nhiêu. Tuy nhiên trông cũng cường tráng hơn.
Diệp Phàm tuy rằng sau khi trở về không đến Thái Lan nữa, nhưng cũng có phái người bảo vệ Tử Diệp Lâm sơn trang. Đơng nhiên, dạy võ công cũng là do cao thủ thủ hạ của Diệp Phàm phụ trách.
- Mẹ, Lạp Thiết Đông vẫn không được.
Diệp Thiên Hạ tay quơ quơ nắm tay nhỏ bé của mình.
Bởi vì Diệp Phàm, cho nên việc học tiếng phổ thông TQ trong gia tộc Lạp Lạc Đế cũng là một chương trình học bắt buộc. Bên này còn mời cả giáo viên người Trung Quốc đến dạy.
Vì vậy, người nhà Lạp Lạc Đế ai cũng có thể nói tiếng Hán.
- Được rồi, được rồi, Diệp Thiên Hạ của chúng ta lợi hại, được chưa nào?
Thi Mạn xoa đầu con trai nói.
- Không được sờ đầu con.
Không ngờ Diệp Thiên Hạ lại trừng mắt, nói với mẹ như vậy.
- Được rồi, mẹ quên mất, lần sau sẽ không xoa đầu con nữa, được không?
Thi Mạn cười nói.
- Anh Diệp, con trai anh bá đạo thật đấy. Mẹ xoa đầu mà cũng không cho.
Phí Nhất Độ cười khan nói.
- Thằng nhóc này có tính cách giống hệt tôi.
Diệp Phàm vui vẻ nói.
- Diệp Thiên Hạ, một ngón tay của ta là có thể đánh bại con.
Lúc này, Diệp Phàm đứng ở ngoài cửa nói to.
- Ông là ai? Dám nói đánh bại tôi bằng một ngón tay. Lên đi, tôi không đánh cho ông răng rơi đầy đất tôi không phải là Diệp Thiên Hạ.
Diệp Thiên Hạ kêu lên, chạy lao ra cửa định đánh nhau với Diệp Phàm.
- Diệp…Diệp Phàm, rốt cục anh cũng đến rồi, rốt cục anh cũng đến thăm hai mẹ con em rồi.
Thi Mạn nhất thời chấn động, cả người lặng đi.
Tuy nhiên, thân ảnh Diệp Phàm lóe lên, thoáng cái đã đi đến bên cạnh Thi Mạn, ôm lấy cô.
- Buông mẹ tôi ra, tên khốn kiếp này.
Diệp Thiên Hạ phẫn nộ xông lên, đá mạnh vào người Diệp Phàm.
- Thiên Hạ, đừng đánh, đó là ba con.
Thi Mạn vừa thấy, vội từ trong vòng tay Diệp Phàm, ngăn con trai lại.
- Ba của con, không thể.
Diệp Thiên Hạ hừ nói, xiết chặt năm tay.
- Sao lại không thể?
Diệp Phàm cười tủm tỉm nhìn con trai.
- Tôi chưa gặp ông bao giờ.
Diệp Thiên Hạ hừ nói.
- Thiên Hạ, đó đúng là ba con, ba con bận công việc, phải đi mấy năm bây giờ mới về thăm hai mẹ con ta. Tên của con là do ba con đặt cho đấy.
Thi Mạn khóc thút thít nói.
- Vậy được, không phải ông nói một ngón tay cũng đánh bại tôi sao. Nào, chúng ta đánh mấy chiêu, muốn làm ba tôi cũng được, nếu đánh không lại tôi tôi sẽ không nhận ông làm cha. Ông từ đâu đến thì hãy cút về chỗ đó đi.
Diệp Thiên Hạ kiêu ngạo nói.
- Được lắm, dám thách thức cả ba. Nào bào, ba cứ đứng cho con đánh nhé, nếu con đánh được vào người ba thì coi như con thắng,
Diệp Phàm vẻ mặt khí phách.
Diệp Thiên Hạ tức giận đạp một cước về phía Diệp Phàm, tuy nhiên, Diệp Phàm toàn thân toát ra kình khí, nhất thời ngưng tụ hơi nước xung quanh người, trông giống như một chiếc bình nước chụp lấy cả người vậy.
Cánh tay nhỏ bé của Diệp Thiên Hạ vừa gặp “bình nước” liền bị đánh bật lại, căn bản đánh không đến người Diệp Phàm.
Cậu bé không phục, đánh liên tục trăm quyền, thiếu chút nữa thì ngồi sụp xuống đất vì mệt.
- Tiểu tử, dám thách thức cả ba. Cho con xem thế nào là nắm đấm nhé.
Diệp Phàm đột nhiên mặt nghiêm lại, một quyền đi xuống, một phiến đá to như chiếc xe tải cách đó trăm mét bị một quyền của Diệp Phàm đánh cho vỡ vụn.
Nhất thời, trời bỗng nổi lên cơn “mưa đá”
Tất cả mọi người đều ngây người, còn Diệp Thiên Hạ nhất thời hóa đá.
- Mẹ ôi, Thái quyền đế cũng không được uy lực như vậy.
Lạp Mông khiếp sợ kêu lên.
- Nào, con trai, để ba đưa con đi một vòng.
Diệp Phàm hào hứng, tung bổng Diệp Thiên Hạ lên cao, mỗi cú tung như vậy đi được hàng chục bước, khi rơi xuống lại tung lên, cứ như vậy mấy lần, Diệp Thiên Hạ giống như đang bay trên không trung vậy, cậu bé hưng phấn thật sự.
- Đây là bay sao?
Lạp Mông hỏi.
- Không phải, đây là Khinh Thân Thuật tối cao của TQ chúng tôi.
Phí Nhất Độ lắc đầu.
- Quá lợi hại, trông không khác gì bay cả.
Lạp Mông hai mắt tròn xoe, cảm thán nói.
Rốt cuộc cũng rơi xuống đất rồi.
- Ba, ba, ba dạy Phi hành thuật này dạy cho con được không? Còn cả món quyền lợi hại kia nữa. Nếu con học xong, con sẽ đánh hỏng Thái quyền đế kia.
- Con trai, phải từ từ, không học hết một lúc được đâu. Ba cũng phải luyện cả chục năm mới được như vậy. Con chỉ cần chăm chỉ luyện tập, sau này có khi còn lợi hại hơn ba ấy chứ.
Diệp Phàm cười nói.
Mọi người đi đến đại sảnh, Diệp Phàm đương nhiên ngồi lên vị trí chủ nhân.
- Lạp Mông, hiện tại đã đến đẳng cấp Thái quyền đế chưa?
Diệp Phàm hỏi, thực lực Thái quyền đế tương đương với thất đẳng của Quốc thuật TQ.
- Haiz, thiếu chút nữa thì được.
Lạp Mông thở dài.
- Lại đây.
Diệp Phàm cười nói. Lạp Mông nghe vậy liền đi đới, Diệp Phàm một chưởng vỗ vào vai Lạp Mông.
Nhất thời, Lạp Mông cả người nhảy lên, hét lớn:
- Thông rồi, thông rồi.
- Thông cái gì, xem anh hưng phấn kìa.
Vợ của Lạp Mông là Cách Lệ Tư còn tưởng rằng chồng mình đột nhiên phát điên.
- Cách Lệ Tư, anh bây giờ là Thái quyền hoàng rồi. Thái quyền hoàng rồi, anh sẽ lập tức vào cung, anh phải khiêu chiến Khắc Lý Cương, phải đánh bại y.
Lạp Mông kêu lên.
- Khắc Lý Cương là ai?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Là cận vệ của quốc vương, lần đó Lạp Mông tranh địa vị Thái quyền hoàng của hoàng thất với anh ta, kết quả là bị anh ta đánh bại. Vì vậy, Lạp Mông luôn ấm ức trong lòng.
Cách Lệ Tư nói.
- Thật ra, lúc đó Lạp Mông chỉ thua anh ta một chiêu thôi. Hiện giờ Lạp Mông đã đột phá lên Thái quyền hoàng rồi, chắc chắn có thể đánh bại anh ta rồi.
Thi Mạn cũng cười nói.
- Tuy nhiên, sư phụ của Khắc Lý Cương quá lợi hại. Lạp Mông, phải cẩn thận nhé.
Lúc này, Trần Khiếu Thiên nói.
Trần Khiếu Thiên là người dạy võ công cho con trai của Diệp Phàm ở Tử Lâm Diệp sơn trang này. Còn vợ con của Trần Khiếu Thiên cũng theo đến. Gia tộc Lạp Lạc Đế cũng rất tôn trọng ông, giống như đại sư trong cung vậy.
Trần Khiếu Thiên dưới sự trợ giúp của Diệp Phàm cũng đã đột phá lên 11 đẳng đỉnh giai. Bảo vệ Tử Lâm Diệp sơn trang không vấn đề, mấy năm nay cũng không có người đến đây quấy rầy.
- Người này so với ông như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Nhìn không ra, tuy nhiên, cảm giác sẽ không thua tôi. Lần trước đấu, tôi cũng là khách mời đặc biệt của quốc vương. Mà sư phụ của Khắc Lý Cương “Hồng Toàn” ngồi cách tôi không xa, tôi cũng âm thầm dùng nội khí để thăm dò thử. Tuy nhiên, nội khí như biển rộng. Vì vậy tôi nghĩ người này mạnh hơn cả tôi.
Trần Khiếu Thiên nói.
- Ừm, vậy thì chăc là mạnh hơn ông một chút. Tuy nhiên, lần tỉ thí đó chắc mời không ít khách nhỉ?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừm, Quốc vương đích thân đến, tất cả cũng phải đến trăm người.
Trần Khiếu Thiên nói.
- Lạp Mông, lúc nào cậu thách đấu Khắc Lý Cương?
Diệp Phàm hỏi.
- Buổi chiều có được không? Đến lúc đó mời mọi người đến Lạp Cách Lạc Tư trang viên. Anh Diệp, chắc anh ko biết. Em trai của Quốc vương là Đỗ Đức Lý thân vương cũng có chút thân thủ, hơn nữa, cũng rất say mê võ thuật.
- Ha ha, Đỗ Đức Lý thân vương có thân thủ cao thế nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Đại khái, cũng tương đương với em.
Lạp Mông có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Tuy nhiên, khi Lạp Mông gọi điện cho Đỗ Đức Lý thân cương mới biết là thân vương đã đi châu Âu, mấy ngày nữa mới về, Diệp Phàm quyết định giải quyết xong chuyện của Phương gia rồi mới tính sau.
Buổi tối, cảnh sắc rất tuyệt.
Diệp Phàm và Thi Mạn ngồi trên ban công.
- Thi Mạn, em vất vả rồi.
Diệp Phàm vẻ mặt ngượng ngùng nói.
Những khách mời vừa nhìn cũng vội vã bỏ đi. Có lẽ tất cả bọn họ đã sắp xếp, nhân mã ở dưới núi đang chờ. Sau khi nhận được tin này có kẻ ngốc nào lại không chạy đi chứ.
Diệp Phàm cùng Thiết Tháp mang theo đám người Vương Triều đương nhiên cũng vội vã dời đi, nhưng ra đến vòng ngoài thì hắn luẩn quẩn lại vội vàng quay về.
Bởi vì, khoảng cách với con dơi tuần tra ban đêm chỉ có dặm, vượt qua phạm vi này là không được mà hồ Nha Gia cách chỗ động phòng đó phải đến dặm..
Cho nên, Diệp Phàm không thể không thu con rơi lại trước, rồi chạy ra ngoài gặp Hồng Tà, rồi hai người lặng lẽ chạy trở lại.
Còn đám Phí Nhất Độ Vương Triều thì mặc quần áo bộ đội đặc chủng tiếp ứng cách đó không xa. Diệp Phàm và Hồng Tà đều là cao thủ, sau khi lén lút tiến vào cả hồ Nha Gia lập tức tràn vào hai, ba trăm người.
Có lẽ họ vừa trốn ở một nơi bí mật nào đó, còn từ bên ngoài tiến vào vùng trung tâm trong phạm vi , dặm hắn phát hiện bên ngoài đều đầy những lính gác ngầm.
Diệp Phàm đưa Hồng Tà dến chỗ động phòng, phát hiện cả người Đỗ Kiều Kiều đang nằm trên cái mông của Phương Đông Phong.
Còn anh chàng đẹp trai Phương Đông Phong của chúng ta thì khổ không tả nổi, kêu lên thảm thiết như heo trên bàn mổ vậy.
- Bảo anh lên mà anh không lên được, đồ vô dụng!
Đỗ Kiều Kiều dùng sức túm lấy của quý của anh ta. Diệp Phàm đúng là lo thay Phương Đông Phong, nhỡ cô ta lỡ tay cắt mất đi thì phiền phức lớn.
Diệp Phàm ở bên này thì phát hiện, lão Phì sớm đã bố trí nhân mãa ở bên ngoài. Lúc này, lão ta cũng không gọi con gái đi, gan cũng thật lớn.
Diệp Phàm dùng máy bộ đàm liên lạc với Vương Triều, yêu cầu nhân mã của họ đến gần một chút. Phải đển cho hồ Nha Gia loạn lên mới được.
Gần lúc chiến liền có tiếng súng vang lên.
Quả nhiên những cao thủ bố trí xung quanh nơi động phòng đã được lão Phì phái đi chặn ở các ngả.
- Tiền bối, ông phụ trách trói Đỗ Kiều Kiều và Phương Đông Phong rồi đưa đi. Tôi đi tiêu diệt mấy tên cao thủ rồi trở về. Nghe nói bọn người kia cũng có quan hệ với những người ở mỏ đồng. Nếu như tiêu diệt được một ít cũng khiến lực lượng của bọn chúng suy yếu, Thiết Tháp bọn họ cũng tốt hơn một chút.
Diệp Phàm và Hồng Tà thương lượng.
- Được, cứ làm thế đi.
Hồng Tà gật đầu nói.
- Tiền bối, hãy tự bảo vệ mình, tôi chỉ e bom thịt trên người Phương Đông Phong phát nổ. Thời khắc quan trọng e rằng lão Phì cũng sẽ ra tay với con gái mình. Loại người như vậy chuyện gì cũng có thể làm được.
Diệp Phàm nói.
- Tôi không chết như thế được đâu, yên tâm đi.
Hồng Tà cười một tiếng rồi nhào vào phòng tân hôn.
Còn Diệp Phàm thì lủi ra trước mặt lão Phì, đạp thẳng vào lão ta.
Bàng một tiếng vang ròn. Lão Phì kêu lên một tiếng thảm thiết bị Diệp Phàm đánh đến bay ra ngoài mấy chục mét, máu thị văng ra ngoài.
Nhưng Diệp Phàm biết người này rõ ràng là một hàng của Sơn Trại, chắc chắn không phải là hàng thật. Bởi vì, võ công của y quá thấp.
Ngay lúc đó, bảy, tám tên cận vệ tấn công về phía Diệp Phàm.
Phi đao lá liễu bây giờ mới hiểu được uy thần của nó. Đối phó với những ba, bốn tên đó, Diệp lão đại phi một đao năm, sáu tên ngã gục.
Mấy tên còn sót lại thấy đối phương quá lợi hại,liền nhanh chạy thoát thân. Nhưng, Diệp lão đại đâu có thể buông tha cho bọn chúng.
Can Tương vừa ra, giống như cắt qua sinh mệnh của bọn họ. Không lâu sau, hơn tên nằm xuống toàn thân đầy máu.
- Tôi đi trước một bước.
Hồng Tà cột hai người Đô Kiều Kiều và Phương Đông Phong lại, sau đó dùng gậy gỗ nhấc lên, để cách lưng mình chừng hai mét rồi chạy như bay ra ngoài.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy suýt nữa đã phì cười. Trong lòng Hồng Tà tán thành phương pháp của Diệp Phàm, nhưng lại nghĩ ra chiêu để đề phòng bom thịt người như vậy.
- Tiểu thư bị bắt rồi!
Có người trong chỗ tối kêu lên. Nhất thời, một số tên ẩn nấp bị thủ đoạn giết người cả Diệp Phàm dọa cho sợ hãi đến mức mụ mẫm đầu óc, chạy bạt mạng theo hướng Hồng Tà.
Tên điều chỉnh máy phát hiện Đỗ Kiều Kiều và Phương Đông Phong bị trói một chỗ, ngay lúc đó cũng không suy nghĩ được gì.
Diệp Phàm cũng không để ý, hắn thi triển ưng nhãn thuật, nhìn thấy người thì giết ngay. Chưa đến phút, vùng đất trung tâm của lão Phì này dưới bàn tay tàn khốc của Diệp lão đã đã có gần người chết.
- Sát nhân đến rồi, chạy đi!
Có người không đứng lên được, liền hô một tiếng.
Lúc đó, những kẻ âm thầm phục kích hồ Nha Gia không xa sợ đến mức không cất lên lời, đó chính là Diệp diêm vương đến cướp mạng, còn Diệp Phàm thì bảo vệ cho Hồng Tà có một con đường giết để ra ngoài.
Tốc độ bay của hai người rất nhanh, không lâu sau đã ra được mấy mét.
- Vương Triều, cậu dẫn người theo sau, chúng tôi chạy trước.
Diệp Phàm nói chuyện với Vương Triều rồi cùng Hồng Tà bay ra ngoài mười mấy dặm.
Khoảng cách xa như vậy chắc là quả bom không ảnh hưởng đến được, hai người liền thở phào nhẹ nhõm. Còn Vương Triều thì nhanh chóng mang theo nhân mã bỏ chạy.
Đến một nơi bí mật, mọi người cởi bộ quần áo đặc chủng ra đi về hướng núi Ngưu Vĩ.
- Bực thật, sao lại bỏ chạy?
Lão Phì sờ cằm, có chút nghi ngờ nhìn một tên mặc áo đen lườm một cái.
- Tôi cũng thấy lạ, liệu có phải đã phát hiện ra địa điểm cụ thể của chúng ta không? Vả lại người Trung Quốc đến đây chắc là có mục địch gì đó?
- Mục tiêu chưa chắc đã là chúng ta, có thể là chúng ta thổi gió làm cỏ lay thôi.
Tên mặc áo đen nói:
- Nhưng, tiểu thư mất tích rồi, phiền rồi!
- Hơn nữa, kẻ bắt có tiểu thư võ công rất cao. Không biết chúng đến có bao nhiêu người, thương vong của chúng ta rất nặng. Vả lại người chết đều là cao thủ.
- Chết bao nhiêu?
Lão Phì hỏi.
- Tăng lên khoảng huynh đệ, các huynh đệ đó đềy là cao thủ bảo vệ vòng trung tâm.
Tên áo đen nói.
- Là ai làm? Ông phải lột da hắn.
Lão ta tức giận ném mạnh chén trà vỡ tan tành.
- Sao chúng biết tối nay chúng ta có hoạt động này? Tôi nghi ngờ liệu có phải chính trong số những người khách đã có kẻ giở trò hay không? Nhưng những cao thủ đến từ đâu? Thật sự là rất quỷ dị.
Tên áo đen nói.
- Ừ, chúng chạy với tốc độ nhanh như vậy, chắc chắn là mạnh hơn chúng ta. Chưa biết chừng chỗ này của chúng ta có thế lực của Diều Hâu. Nhưng không giống gã ta làm. Huống hồ còn có cao thủ. Tôi cho rằng, có phải là cao thủ của ai đó mời đến? Xem ra, sau này chúng ta phải chú ý nhiều.
Phì lão nói.
- Không đúng, bọn họ đến đây vì cái gì? Tôi thấy hình như chúng không nhằm vào chúng ta.
Tên kia lại nói.
- Ừ, chắc là đến vì người Trung Quốc.
Phì lão nói.
- Cao thủ của Trung Quốc, nhưng sao họ lại biết chỗ này của chúng ta?
- Nhưng nhìn bộ đội đặc chủng đến từ bên ngoài có thể thấy chính xác là bọn họ đến từ Trung Quốc.
- Xem ra, Phương Đông Phong này là người có thân phận. Lần này chúng ta có nên thăm dò chi tiết một chút không?
Tên áo đen nói.
- Nếu chỉ đến vì Phương Đông Phong thì có thể chúng sẽ không làm hại đến Kiều Kiều, chẳng qua là vì chuyện của Phương Đông Phong mà làm thương nhiều huynh đệ của ta đến vậy. Lần này đúng là tìm nhầm người rồi.
Lão ta hối hận.
- Thù này nhất định phải trả, Phương Đông Phong đến từ Trung Quốc. Cao thủ đó cũng là do gã ta mời đến, y là Chủ tịch tập đoàn Giang Lưu, tập đoàn này vẫn luôn chạy trốn.
Tên áo đen nói.
- Chuyện này để nói sau đi, tôi hoài nghi có người mật báo. Hơn nữa, người này là một trong số những vị khách mà buổi tối chúng ta mời đến. Nếu không điều tra chúng ta sẽ phải chịu tai họa ngầm.
Lão Phì nói.
- Ngưu Vĩ Sơn có đáng nghi?
Tên áo đen nói.
- Ngươi cũng thấy thế sao?
Phì lão hỏi.
- Người của Ngưu Vĩ Sơn tối nay đến tham gia đều có tướng mạo khá lạ.
- Không riêng gì cái tên đại sư huynh tên là “Diệp Phàm” kia mà thủ hạ của bọn chúng hình như cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Còn những người khách khác chúng ta đều đã gặp rồi, thủ hạ mà hộ mang theo cũng đã gặp rồi.
- Có mấy người phức tạp củaNgưu Vĩ sơn chúng ta chưa từng gặp.
Tên áo đen nói.
- Chuyện này có chút không thông, Ngưu Vĩ Sơn vẫn là cùng một duộc với chúng ta. Nếu như không có chúng ta tinh luyện thì thuốc phiện sơ chế của bọn họ chắc chắn là không bán được với giá cao. Đắc tội với chúng ta bọn họ lấy gì mà ăn. Huống hồ, hồ Nha Gia của chúng ta còn mạnh hơn bọn họ.
Nếu muốn đấu với chúng ta thì chúng chỉ có diệt vong mà thôi. Không cần nói những cái khác chỉ cần chúng ta không hợp tác chúng cũng nguy khốn to.
Nếu muốn tự tinh luyện phải có có kĩ thuật và năng lực. Vấn đề này không phải chỉ nói mấy câu là giải quyết được.
Trong vùng núi sâu này phải có nhà xưởng hiện đại, chúng ta cũng mấy mấy chục năm mới có được.
Qua mấy thế hệ mới xuây dựng xong nhà xưởng tinh luyện. Bọn họ muốn tinh luyện là điều không thể.
Lão Phì nói với vẻ khinh thường.
Thời đại này ai mà chẳng muốn kiếm được nhiều tiền, chỉ có tiền thì mới có thể làm cho “đội ngũ” của mình không ngừng lớn mạnh.
Huống hồ theo chúng ta kiếm tiền, còn xung đột mấy lần sau đó tuy nói là giảng hòa nhưng thù này Ngưu Vĩ sơn nhất định không phục.
Vì chúng ta vẫn chấn át được họ. Thời đại này không có người hợp tác thực sự mà chỉ có lợi ích thôi.
Nếu có cơ hội rat ay, bọn chúng sẽ không khách sáo mà giơ đao bổ chúng ta đâu. Còn lần này nếu như bọn chúng cho mật báo Trung Quốc đến.
- Chính là muốn mượn đao giết người. Xem ra, buổi nay nhốn nháo như thế, chúng ta tổn thấy nghiêm trọng rồi.
Còn muốn “bồi dưỡng” lại những cao thủ này sẽ rất khó.
Tên áo đen nói.
- Muốn diệt chúng ta à, chúng ta sẽ diệt chúng trước rồi nói sau. Nếu chúng ra sớm biết được tính toán của chúng thì cũng sẽ không chậm nữa đâu. Lúc này hẳn là chúng cho rằng thương vong của chúng ta khá lớn. Chúng còn đánh trực tiếp để bọn họ trở tay không kịp.
Lão Phì nói với vẻ mặt ghê tởm.