Đi hơn một tiếng đồng hồ cũng mệt mỏi, Diệp Phàm kêu mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.
- Giống như mò kim đáy bể vậy.
Phí Nhất Độ nói.
- Đúng vậy, chủ yếu là cây cối quá chằng chịt, lại cao lớn, ngay cả trời cũng khó nhìn thấy. Chúng ta đi trong rừng chủ yếu là mò đường. Hơn nữa vòng vòng như vậy đầu óc cũng trở nên mờ mịt, một chút manh mối cũng không phát hiện. Tôi nghĩ, liệu bọn chúng có ngụ trong sơn động hay không? Nếu như vậy thì chúng ta đi vô ích rồi.
Lô Vĩ nói.
- Không có khả năng ngụ trong sơn động đâu, hẳn là có phòng ốc. Tuy nhiên nhà ở của bọn chúng dựng từ cây gỗ như vậy, hơn nữa lại dưới lớp đại thụ này, không đến gần thì rất khó phát hiện ra.
Vương Triều lắc đầu nói.
- Không sao, phạm vi chỉ trong vòng ba mươi cây số này, chúng ta tìm từng chỗ một chắc là có thể tìm ra. Hơn nữa, bọn chúng có đến trăm người, chẳng lẽ ngày nào cũng cắn lương khô hay sao? Chút nữa là buổi trưa rồi, chúng ta lên ngọn cây xem sao, xem có phát hiện khói hay không?
Diệp Phàm nói.
- Biện pháp này không tồi, vậy chúng ta ăn trưa trước rồi tính sau.
Lô Vĩ gật đầu nói, bốn người lôi lương khô ra ăn, nhìn đồng hồ, Lạp Nhĩ Lạp gật gật đầu.
Thế là, bốn người phân công nhau phân theo bốn hướng mà đi, khoảng cách trong vòng hai dặm. Như vậy có cái gì cũng có thể kịp thời chiếu ứng.
Biện pháp này đúng là rất linh nghiệm, không lâu sau Lô Vĩ đã phát hiện ra manh mối, vì vậy cả bốn người liền đi đến chỗ Lô Vĩ, leo lên ngọn cây.
- Nhìn kìa, bên kia hình như có khói bốc lên.
Lô Vĩ chỉ vào chỗ sườn núi phía trước nói.
- Đi qua nhìn thử xem, nhưng phải cẩn thận, đừng để bọn chúng phát hiện.
Diệp Phàm nói, năm người thẳng hướng đó mà đi, cách chỗ khói bốc lên chừng năm dặm Diệp Phàm thả con rơi bay qua.
Lạp Nhĩ Lạp thấy Diệp Phàm đứng ngẩn người ở đó, định thúc giục một chút, Tuy nhiên, Vương Triều giơ tay lên, Lạp Nhĩ Lạp cũng không dám có động tác, đành phải buồn bực ngồi xuống.
Tuy nhiên, phạm vi “tuần tra” cực hạn của con rơi cũng chỉ trong vòng hai dặm. Cho nên, cũng không phát hiện ra điều gì. Lúc Diệp Phàm định thu rơi lại, thì phát hiện hai tên người ngợm bẩn thỉu đi đến.
- Cống Ba, nghe nói sư phụ Diều Hâu của đại thủ lĩnh đến rồi.
Một tên vóc dáng cao lớn trong đó nói, nói tiếng Thái Lan. Diệp Phàm tuy rất kém tiếng Thái, nhưng ý đại khái vẫn có thể nghe hiểu.
- Đúng vậy, nghe nói ông ấy đang chuẩn bị đi “La Thất Bảo” tìm người anh em kết nghĩa của mình.
Cống Ba gật đầu, hai tên hình như ngồi xuống hút thuốc nghỉ mệt.
- Người anh em đó của ông ấy hình như là người TQ, nghe nói thân thủ rất cao.
Tên vóc dáng cao nói.
- Ừm, lúc đó hai người họ còn đánh nhau một trận, nhưng sau lại thành bạn tốt. Đại thủ lĩnh nói, mình có thể đánh gãy cây cổ thụ, nhưng sư phụ của ông ấy chỉ cần một ngón tay cũng có thể làm đổ một câu cổ thụ lớn y như vậy. Tuy nhiên, người anh em của sư phụ ông ấy còn lợi hại hơn nữa kìa.
Cống Ba cảm thán nói.
- Hình như tôi nghe nói người TQ mà thủ lĩnh nói kia họ Phí thì phải.
Tên vóc dáng cao nói, Diệp Phàm nhất thời chấn động.
- Đúng vậy, nghe nói họ Phí ở TQ cũng rất có danh tiếng. Nhưng lần này Diều hâu cũng không đoán được, bởi vì Phí đại sư không nói rõ tình hình cụ thể của mình ở TQ.
Cống Ba nói.
Diệp Phàm nhất thời chấn động, thiếu chút nữa thì nhảy bổ lên. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng ổn định lại tinh thần.
- Lợi hại cũng vô dụng, lúc đó nghe nói chuyện “La Thất Bảo” xong, Phí đại sư liền đi rồi. Tuy nhiên, đi đã được vài năm mà không có tin tức gì, liệu có phải đã chết rồi không?
Tên vóc dáng cao hỏi, Diệp Phàm vừa nghe, hận không thể xông lên vả cho y mấy cái.
- Không thể nào. Diều Hâu lợi hại như vậy, Phí đại sư kia còn lợi hại hơn cả ông ấy. Làm sao có thể dễ dàng chết như vậy được?
Cống Ba căn bản không tin.
- Có gì kỳ lạ đâu, cao thủ trong thiên hạ này nhiều mà. Hơn nữa, nghe nói La Thất Bảo là một nơi vô cùng thần bí, các cao thủ đều gọi đó là địa ngục ma quỷ.
Tên vóc dáng cao nói.
- Việc này vẫn là nghe Diều Hâu nói thôi, nơi đó tuy rằng rất đáng sợ, mười người đi có hai người sống sót trở về đã là tốt lắm rồi. Tuy nhiên, nghe nói nơi đó rất nhiều dược liệu, những dược liệu này thậm chí hàng chục hàng trăm tuổi, có tác dụng rất lớn. Ăn xong có thể khiến mình lợi hai hơn nhiều, ngay cả lấy về cũng bán được rất nhiều tiền. Lúc đó nghe nói Phí đại sư và Diều Hâu muốn đột phá công lực gì đó, nhưng vì Diều Hâu có việc nên chỉ có một mình Phí đại sư đi đến đó mà thôi. Nhưng đã đi được mấy năm rồi, tám phần là đã chết. Nếu không, sao còn gọi là địa ngục ma quỷ, có đúng không?
Cống Ba nói.
- Cái này thì chẳng ai nói được rõ ràng cả, La Thất Bảo đó chúng ta cũng chỉ nghe các huynh đệ nói mà thôi. Việc này, có lẽ chỉ có đại thủ lĩnh mới biết rõ ràng.
Tên vóc dáng cao nói.
- Đương nhiên rồi, mà thôi, không nói nữa, chúng ta trở về đi.
Cống Ba nói.
Diệp Phàm thu con rơi lại, đem tình huống nói một chút, sau dẫn theo mọi người đi theo hai tên này.
Hai tên này tuy rằng có chút thân thủ, nhưng căn bản không phát hiện được bốn người Diệp Phàm. Bởi vì Lạp Nhĩ Lạp đã bị Diệp Phàm để lại.
Hơn nữa, Diệp Phàm còn kinh ngạc phát hiện, có mấy cây đại thụ không phải trồng dưới đất, mà là được trồng trên bánh xe. Diệp Phàm cũng không biết nó để làm cái gì.
Hơn nữa, xung quanh các ngôi nhà đều có các cây được trồng trên bánh xe như vậy.
- Bọn chúng dùng để che dấu chỗ ở đấy, vì nhà ở dưới cây đại thụ rất khó phát hiện. Nhưng cứ như vậy thì không nhìn thấy ánh nắng mặt trời, trong rừng cây này độ ẩm rất lớn, ở trong thời gian dài chắc chắn sẽ bị bệnh. Cho nên bọn họ nghĩ ra cách này, thấy trời nắng mà phát hiện không có nguy hiểm thì kéo ra, bởi vì phía dưới cây có bánh xe mà.
Như vậy nhà có thể phơi nắng. Bình thường bọn họ để nguyên vị trí như vậy, dù sao bảo mật vẫn là quan trọng hơn mà.
Vương Triều nói.
- Rất nhiều hang ổ của các trùm ma túy đều như vậy…
- Không biết đại thủ lĩnh Thiết Tháp ở phòng nào?
Diệp Phàm nói.
- Thủ hạ của Thiết Tháp tuy rằng có trên trăm người, nhưng thường trú ở đây phỏng chừng chưa đến sáu chục. Vì vậy, phòng cũng không nhiều, chỉ có bốn nhà thôi. Chúng ta tìm từng cái thì cũng tìm ra có đúng không?
Lô Vĩ đề nghị nói.
- Vậy tìm từ phía Đông trước đi.
Diệp Phàm nói, phát hiện xung quanh đều có dấu tích canh gác ngầm. Tuy nhiên, đối với Diệp Phàm mà nói, đây cũng không phải việc khó khăn gì. Con rơi bay qua một vòng trở về, những điểm canh gác ngầm này toàn bộ đã đóng lại huyệt vị, đi ngủ.
Điểm gác ngầm này vừa đi, tốp năm tốp ba ngồi dưới cây nói chuyện phiếm, không lo lắng chút nào.
Con rơi vẫn đi tuần tra, không lâu sau đã đến ngôi nhà thứ nhất.
Phát hiện một nhà cao, nhưng phòng ở lại là một phòng không làm bằng gỗ treo lơ lửng, không tiếp đất, phỏng chừng là sợ đất ẩm, rắn độc và côn trùng độc.
Vận khí của diệp phàm đúng là rất tốt, trong phòng ở của nhà thứ nhất có mấy người đang ngồi. Mà người ngồi ở vị trí chủ là một tên cao to, tuyệt đối không dưới 1m85. Thân thể của y cường tráng giống như một tòa tháp sắt, còn vẻ mặt thì chẳng khác gì Lý Quỳ.
“Có lẽ người này là Thiết Tháp”. Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ.
- Đại thủ lĩnh, chúng ta lần này thu hoạch không tồi, từ biển vận chuyển đi được mười mấy kg. Tuy nhiên đối phương chỉ thanh toán trước một nửa tiền thôi, còn mấy chục triệu phải chờ đợt hàng sau mới lấy được.
Một tên cao gầy nói.
- Từ xưa đã như vậy rồi, chẳng có gì lạ cả. Tuy nói là vụ này chúng ta lời mấy chục triệu, nhưng hiện tại yêu cầu của bọn họ càng ngày càng cao. Mà chúng ta ở đây cũng không có thiết bị tinh luyện. Mỗi lần đều phải bỏ ra hai phàn để mời “Phì lão” đến tinh luyện giúp. Như vậy, chúng ta kiếm được mấy chục triệu thì không thể không chia cho bọn họ một vài ngàn được.
Trong khoảng thời gian này rất nhạy cảm, mà 1 tuyến vận chuyển của chúng ta vừa bị Thái Lan phá mất. Con đường kiếm tiền này càng ngày càng hẹp, hơn một trăm huynh đệ. Ba tháng mới kiếm được ba chục triệu, đúng là khó sống mà. Nếu như ở thành phố thì còn dễ sống một chút, nhưng trong núi này, khó lắm.
Đại thủ lĩnh thở dài.
- Đúng vậy, gần đây giá nha phiến cũng lên cao rồi. Chúng ta cũng khó sống, mà bên TQ cũng rất chặt. Gần đây rất nhiều tuyến đường đều có người khả nghi chú ý. Mà nơi tiêu thụ lớn nhất của chúng ta là ở Mỹ. Nhưng cách xa chúng ta quá. Hơn ữa, lại không thể nhắm mắt mà làm liều được. Phí vận chuyển cũng cao lắm. Người ngoài thì tưởng là chúng ta buôn ma túy giàu có lắm, nhưng bọn họ đâu biết là đa số chúng ta đều nghèo rớt mùng tơi. Vả lại, còn rất nguy hiểm nữa. Ở chốn này liệu có sống sót hay không cũng là một vấn đề…
Một tên người mập mạp nói.
- Chẳng có cách nào cả, chúng ta thế lwjcc quá yếu. ho nên, sư phụ ta mới muốn đi La Thất Bảo một chuyến. Nếu như có thể lấy được dược liệu về thì cũng đỡ hơn, dễ sống hơn.
Thiết Tháp nói.
- Đáng tiếc là Phí đại sư đi đã mấy năm rồi mà chẳng có tin tứ gì cả, việc này, tám phần là thất bại rồi. Haiz, Phí đại sư công lực cao như vậy mà cũng thất bại. Xem ra, La Thất Bảo này không phải là nơi người có thể đến được.
Tên cao gầy lại nói
Một dòng huyết sắc từ đất phun ra, rơi xuống xung quanh, toàn bộ đất xung quanh bị ngọn thương đâm thủng.
- Thiền Mị!
Diệp Phàm phẫn nộ gào thét, cả người bật lên không trung, hắn đã đỏ mắt lên rồi, không bận tâm đến việc cơ thể mình bị bạo lộ.
Trong nháy mắt âm dương Thái Cực hình thành thành một quả bóng rổ trên không trung, chớp mắt một cái đi ra trước mặt tên trọc đầu. Hồng Tà và Diều Hâu liên thủ áp chế, cây thương của tên trọc đầu tiêu hao sáu phần lực của hắn.
Ầm…
Một làn khói đen bay tới, cùng với khói đen đó là một tên người đầy máu bật lên cao mấy chục mét rồi, rồi biến mất trong giây lát.
Lúc này, tiếng súng ba ba từ phía sau, lão Phì mang theo trên dưới trăm người truy sát..
- Rút lui!
Diệp Phàm kêu lên, ôm lấy huyết cương Thiền Mị nhanh chóng đi. Còn Diều Hâu và Hồng Tà ném hơn chục quả lựu đạn về phía đám người lão Phì rồi chạy theo hướng Diệp Phàm đi.
- Tình hình thế nào?
Diệp Phàm vừa mới đưa Huyết Cương vào trong phòng, Hồng Tà cùng Diều Hâu từ bên ngoài tiến vào hỏi.
- Không được rồi, toàn bộ tim của nàng bị xuyên thủng. Tuy nói bình thường nàng không có hô hấp, nhưng mà, tôi có thể cảm nhận được nàng vẫn có một chút sự sống. Tuy nhiên, hiện tại không cảm nhận được.
Vẻ mặt Diệp Phàm lo âu.
- Cương thi này thật có điều gì đó thần bí, không sống không chết, cũng không thể chữa trị như với người sống được. Cái này thật đúng là phiền toái.
Hồng Tà vuốt râu mép nói.
- Sáng sớm ngày mai chúng ta liền trở về, tôi muốn tìm chỗ nào đó để thử thời vận.
Diệp Phàm nói.
- Núi Xương Bối có đúng không?
Hồng Tà đoán giữa chừng.
- Ừ, núi Xương Bối và trái tim trong cơ thể của Huyết Cương dường như có chút quan hệ.
Hơn nữa, tôi đã từng điều tra, vị trí trái tim của Huyết Cương trống không. Giống như để cho người ta thiết lập cái gì đó.
Lúc trước còn tưởng rằng việc luyện chế Huyết Cương là do cao thủ làm. Bây giờ nghĩ lại thấy không đơn giản. Huyết Cương xuất thân từ hoang đảo, chắc chắn có liên hệ với Vũ Vương hoặc Đán Phi Tử.
Chắc là sẽ liên quan đến Đán Phi Tử nhiều hơn. Bởi vì, bên trong quan tài lớn kia có Ngư long thập bát biến của Đán Phi Tử.
Mà con rối này cũng là Đán Phi Tử làm ra. Hiện tại tất cả mọi thứ đều là bí ẩn.
Diệp Phàm nói.
- Thật ra anh nói quá thôi, cho dù trái tim con rối đó là trái tim Thiền Mị, Nhưng mà, đó là do cao thủ Đán Phi Tử thiết lập.
Trong khoảng thời gian ngắn cơ bản là cậu không thể lấy ra. Hơn nữa, cho dù cậu có thể lấy ra, nhưng mà cậu làm sao có thể bắt nó quay về bên trong cơ thể của Thiền Mị được.
Tôi nghĩ, tất cả mọi việc này, đều đợi cho đến khi anh phá giải được bí mật trên người Thiền Mị, có lẽ, cho đến lúc đó, trái tim sẽ tự động quay trở về bên trong thân thể Thiền Mị.
Hồng Tà nói.
- Nhưng mà tôi không đợi được, dù cho thế nào. Ngày mai cứ thử quay về một lần. Không được còn nghĩ cách khác.
Diệp Phàm nói.
- Trước mắt chỉ có thể như thế.
Hồng Tà gật gật đầu, nói,
- Tuy nhiên, Diều Hâu, làm sao hồ Nha Gia lại xuất hiện nhiều cao thủ lợi hại như thế?
- Tôi cũng không rõ lắm, chắc là cao nhân mà Phì lão bỏ tiền mời tới. Tuy nhiên, không dễ mời cao nhân như vậy. Rốt cuộc người này đã tới trình độ nào?
Diều Hâu hỏi.
- Nếu tôi đoán không sai thì phỏng chừng là Tiên thiên đại viên mãn, chưa đến trình độ Bán niệm khí. Nếu như là bán niệm khí thì ba chúng ta đều không về được rồi.
Hồng Tà nói.
- Không thể nào là Tiên thiên đại viên mãn được. Nếu là Tiên thiên đại viên mãn. Ba chúng ta hoàn toàn có thể đánh thắng ông ta được.
Diệp Phàm có chút hoài nghi việc này.
- Mấu chốt là hắn có ngọn thương rất lợi hại, tôi hoài nghi cái chuôi của ngọn thương này có tác dụng đặc biệt. Cậu xem, ông ta mất cái chuôi này lúc sau chạy trốn rất nhanh.
Anh xem, chính là cây thương này.
Hồng Tà đem ra.
- Tuy nhiên, tôi quan sát rất lâu cũng không phát hiện ra cây thương này có bí mật gì không? Thị lực của cậu tốt, cậu thử nhìn xem.
Diệp Phàm tiếp nhận cây thương màu đồng quan sát một cách cẩn thận. Phát hiện cái chuôi của cây thương này dài nửa mét.
Cây thương có màu đồng, ngoài ra không có hoa văn gì cả, toàn bộ nhẵn bóng.
- Mới nhìn thấy rất bình thường. Nếu ở trên có trang trí nhìn sẽ rất khó khăn.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, chính là do thoạt nhìn thấy nó rất bình thường, cho nên. Tôi càng cảm thấy được sự bất phàm của nó. Hơn nữa, sự bất phàm của nó các cậu cũng thấy đấy. Ở trong tay của cao thủ uy lực của nó sẽ rất đáng sợ.
Hồng Tà nói.
- Chẳng lẽ cây thương này cũng có rất nhiều công năng, so với nhu cực đao la phù cung của Vương Nhân Bàng có hiệu quả như nhau?
Diệp Phàm nói.
- Rất có thể, thật ra nhất thời tôi không nghĩ tới.
Hồng Tà nói.
- Tuy nhiên, thi triển cùng với tên đầu trọc thì tác dụng của cây thương dường như tăng lên không ít. Chiều dài gần như đạt tới hai mét. Không cần anh nói nó cũng sẽ thu nhỏ hoặc tăng thêm? Cây thương này cũng không phải là khí cầu.
Diều Hâu nhịn không được nói.
- Ha hả, điểm này ông có phần không hiểu. Thật ra có một số loại binh khí đặc biệt khi được rót nội khí vào thì sẽ có tác dụng này.
Đương nhiên, phương pháp luyện chế cũng khá kỳ lạ. Hiện tại binh khí của chúng ta không có khả năng đó.
Tuy nhiên, cao thủ ngày xưa có thể luyện chế ra binh khí có khả năng như vậy. Tôi nghĩ, phỏng chừng cây cây thương này cũng là dùng quy luật như vậy. Đương nhiên tài liệu này cũng không có quan hệ.
Diệp Phàm nói xong, đẩy nội khí vào bên trong cây thương.
- Ách, quái lạ.
Đột nhiên Diệp Phàm nhíu mày.
- Làm sao thế?
Hồng Tà hỏi.
- Ông thử dùng nội khí đẩy vào mà xem?
Diệp Phàm đưa cây thương cho Hồng Tà, Hồng Tà cũng đẩy thử nội khí vào, tự nhiên tay run lên, nhất thời tỏ vẻ kinh ngạc.
- Sao lại kỳ quái như vậy?
Diều Hâu thật sự tò mò.
- Dường như nội khí của chúng ta đều không đi vào được, đi vào liền bị bắn ngược trở về. Việc này đúng là quái lạ, Chẳng lẽ bên trong cây thương còn trang bị thiết bị loại bỏ nội khí.
Hồng Tà lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
- Khi chưa làm rõ thì tất cả đều có khả năng, có lẽ những thứ chúng ta thấy rất ghê gớm thì lại chả là gì ở thời cổ đại.
Diệp Phàm nói, lại thử đẩy nội khí vào, vẫn là bị bắn ngược lại.
Vì thế đem con dơi chuẩn bị đi vào bên trong cây súng, con dơi vừa mới tiếp cận cây súng là lúc dường như đụng phải một khí vòng không thể xuyên qua được.
Cảm giác đôi mắt ưng của Diệp Phàm không sai biệt lắm. Diệp Phàm đẩy thêm nội khí vào, nhưng mà con dơi vẫn không thể chen vào được.
Hắn căm tức, dùng toàn lực để con dơi tiến vào bên trong. Con dơi biến thành một cây kim đâm vào bên trong.
Ba, đôi mắt ưng của Diệp Phàm khiếp sợ phát hiện, lúc con dơi biến thành kim châm tiếp xúc gần đến bên trong của cây thương là lúc có lôi hỏa lòe ra đập vào trên người con dơi. Diệp Phàm cảm thấy toàn thân tê rần, dường như thân thể bị lôi quang đánh trúng.
- Ngu ngốc, phong giới mà cũng không hiểu.
Lúc này, tự nhiên có tiếng Lô Định Tông truyền đến.
- Phong giới?
Diệp Phàm nhắc một câu, chuyển người hỏi,
- Không phải tiền bối nói phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể tỉnh dậy hay sao? Làm sao bây giờ lại tỉnh lại chứ.
- Tỉnh cái rắm, ta bị lôi quang này đánh trúng khiến toàn thân run rẩy không thể không tỉnh dậy được. Nếu không tỉnh lại cậu chơi vài lần như vậy nữa không phải ta sẽ bị tiêu tan sao.
Lô Định Tông phẫn nộ nói.
- Ha hả, thực sự xin lỗi, đã không nhớ đến ông.
Diệp Phàm cười nói,
- Đúng rồi, vừa rồi tiền bối có nói phong giới. Có phải là cái chuôi của cây thương này dùng phong giới để phong bế. Theo lý mà nói diện tích nhỏ như vậy đôi mắt ưng của tôi cũng có thể phát hiện ra một tia manh mối. Nhưng mà tôi không phát hiện ra có hiện tượng phong giới.
- Cậu đúng thật là dốt nát, chẳng phải bây giờ cậu có thể chế tạo ra một cánh tay để phong giới sao?
Tuy nói phong giới nhỏ, đó là bởi vì trình độ sức mạnh của cậu không đủ, phong giới chỉ hạn chế trong phạm vị nhỏ thôi.
Tôi cảm thấy được sự thần bí của cái chuôi cây thương này rát đáng sợ. Cho dù cây thương này bị phong bế cửa lại. Chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài cây thương chứ không nhìn được bên trong.
Hơn nữa, tôi phát hiện bên trong cây thương dường như có hồn khí của các loại gì đó trú ngụ.
Lô Định Tông nói.
- Hồn khí ngụ ở bên trong cây thương, thế chẳng phải là cái chuôi cây súng cũng có linh hồn. Thảo nào nó linh hoạt như vậy có thể làm giảm sức mạnh của khí đẩy vào bên trong. Tiền bối, nếu như nhập một tia hồn khí Can Tương của tôi vào bên trong, chẳng phải sức mạnh của Can Tương cũng tăng lên gấp bội?
Diệp Phàm khá kinh ngạc.
- Cậu cho là có thể tùy tiện cho hồn khí giả vào có phải hay không? Phải chọn loại hồn khí đồ vật thích hợp với hồn khí sinh sống ở bên trong đó.
Nói cách khác hồn khí đi vào có thể tan ra. Hơn nữa, nếu bên trong có hồn khí, tôi phỏng chừng, mỗi lần cây thương này giết người liền có thể hấp thu khí huyết sát này dùng để tự uẩn nhuận.
Cậu có phát hiện ra không, lúc cây thương này tấn công có phải toàn thân giống như khoác màu đỏ của máu hay không?
Lô Định Tông hỏi.
- Đúng thật là có chuyện như vậy, phía trước mũi dường như có một cái xoay tròn, phía sau cây thương dường như còn toát ra rất nhiều thứ màu đỏ.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Xem ra, bên trong cây thương này thật sự có hồn khí. Đương nhiên, có hồn khí cũng không có nghĩa là bên trong tồn tại hồn khí của một cao thủ.
Mà hồn khí của cao thủ cũng có thể phân ra nấp vào bên trong cây thương. Có thể nói là hồn khí của một cao thủ còn sót lại được nấp vào bên trong cây thương.
Cây thương có thể giấu hồn khí, cây thương này là thứ đáng qúy vô cùng. Giống như là tôi, tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm được.
Cuối cùng con dơi của cậu càng thích hợp với tôi. Tuy nhiên, tôi trốn ở trong cậu nhưng bên trong con dơi cũng không có một lợi ích nào cả.
Hơn nữa, nhiều lần như vậy thiếu chút nữa cũng sẽ hỏng. Sau này nên chú ý một chút.
Bộ dạng Lô Định Tông có chút căm tức.
- Đúng rồi tiền bối, có lẽ hồn khí ở trong cây thương công kích giúp chủ nhân cây thương một phen.
Cho nên, uy lực của cây thương mới có thể lợi hại như vậy. Giống như tiền bối và con dơi giúp đỡ tôi. Mà vừa rồi ngay ở bên trong cây thương có một Tiên thiên đại viên mãn giúp đỡ.
Theo lý mà nói tôi cùng với Hồng Tà và một người bán Tiên thiên cường giả hoàn toàn có thể đối phó với một Tiên thiên đại viên mãn.
Nhưng mà tốc độ bay của cây thương thật khác thường, cho dù là khinh công cũng không thể bằng được.
Diệp Phàm hỏi.
- Cũng có thể, tuy nhiên, thân của cây thương này có phong giới bảo vệ. Hồn khí nấp trong cây thương hẳn là phi phàm.
Nếu muốn phá giải đầu tiên cậu phải xem có đối phó được hồn khí ở bên trong.
Nếu không đối phó được tạm thời không nên phá vỡ. Để tránh phiền toái cho mình. Hơn nữa, phá được phong giới của cây thương cũng là chuyện khá khó khăn.
Lô Định Tông nói.