Diệp Phàm hiểu cô ta đã phát tài ở bên ngoài rồi, còn phải tăng tốc độ và kích thích để cô ta đột phá mới được.
- Ha ha, thực ra, có những việc, cô hiểu là được.
Diệp Phàm cười cố ý giơ tay sờ về phía Lãnh Băng Băng.
- Anh là một tên khốn nạn, tôi đánh chết đồ lưu manh như anh, tên quan bại hoại...
Diệp Phàm vừ mới chạm vào tay cô ta, cô ta liền bộc phát ngay.
Cô ta nổi giận giống như một con sư tử chồm lên vậy, hơn nữa lực gió thổi từ cánh tay chắc chắn là hơn xa người thường.
- Bốp...
5 vết ngón tay hiện rõ trên mặt Lãnh Băng Băng, cô ta bị Diệp Phàm tát cho một cái cả người suýt nữa thì ngã trên giường.
- Nể mặt cô mà cô còn không biết xấu hổ, cô cho rằng cô là ai chứ? Chắc chắn tôi sẽ làm theo lời cô hay là để ý đến cô sao? Cô chính là đồ gái điếm thối tha, cái đồ?
Diệp Phàm giống như bị chọc giận giơ tay ra đẩy Lãnh Băng Băng ngã xuống giường.
- Đồ lưu manh, đồ khốn nạn...
Lãnh Băng Băng cắn răng, đá loạn xạ, ứa nước mắt, đến cả miệng dùng cắn về phía Diệp Phàm.
- Bốp bốp bốp...
Lại thêm mấy cái tát nữa, Diệp Phàm đánh thật. Hơn nữa ra lực còn không yếu chút nào. Ngay lập tức mặt của Lãnh Băng Băng sưng lên tím bầm. Lang Phá Thiên ở bên cạnh cũng lạnh sống lưng.
Lãnh Băng Băng đã vào trạng thái điên cuồng, lúc này Diệp Phàm tha cho cô ta. Lãnh Băng Băng dùng những chiêu thức tinh xảo nhất điên cuồng tiếp đón Diệp Phàm.
Hơn nữa, nhìn thấy cái gì là lấy cái đó. Vơ được cái ghế cô ta liền đập ngay, trong mật thấy xảy ra một trận đánh nhau kịch liệt.
Một lúc sau, bàn tan tành, ghế tựa tan tành, đén cả giường chiếu cũng tan tành, dưới đất là một đống lộn xộn.
- Mẹ ơi! Đàn bà mà phát điên thì thật là khủng khiếp. Nhưng, lạ thật sao còn chưa có đột phá?
Diệp Phàm nói thầm trong lòng, còn hơi hối hận không nên lo vào chuyện này.
Nhưng Lãnh Băng Băng chưa dừng tay, bỗng nhiên cô ta lao đến ôm lấy Diệp Phàm hai người liền ngã ngay xuống sàn nhà, đương nhiên là Diệp Phàm cố tình để cô ta ngã sấp xuống.
Người của Diệp Phàm dài đè Lãnh Băng Băng xuống đất, “két” một tiếng khóa quần của Lãnh Băng Băng bị kéo ra.
- A...
May mà trong mật thất có cách âm, nếu không cô ta tức giận hét lên chói tai như vậy phải vượt qua mấy trăm...
Hai người lăn trên sàn nhà một vòng, Diệp Phàm cũng khổ sở không lời nào tả hết. Muốn đánh bên này mà cũng không thế đánh thật được.
Vừa chống đỡ lại vừa phải đắn đo. Bên này vẫn còn phái lấy nội đẩy Lãnh Băng Băng để giúp cô ta đột phá, làm người tốt thế này thật là khó.
Còn chưa đột phá sao? Diệp Phàm suýt nữa thì phát điên lên mất, xem ra phải dùng tuyệt chiêu rồi.
Diệp Phàm tàn độc, chộp lên bộ ngực “bột mềm” của Lãnh Băng Băng.
- Đồ lưu manh, khốn nạn...
Giọng của Lãng Băng Băng kêu lên khàn khàn, cắn lại.
Diệp Phàm phát hiện cô ta đã đến gần ngưỡng đột phá. Lúc này tuyệt đối phải hành động cẩn thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất.
Cho nên, Lãnh Băng Băng đã cắn vào vai Diệp Phàm, da thịt dù có rắn chắc cũng hằn lại vết răng.
Xong rồi! Về nhà giải thích sao với Viên Viên đây? Diệp Phàm buồn bực trong lòng, vỗ một cái.
- Cô này lạ thật, người như sao Bắc Đẩu ấy.
Lúc này tiếng của Thiên Hạo Tư truyền đến. Bởi vì Diệp Phàm phải cần đến ông ta để giúp cho Lãnh Băng Băng đột phá.
- Cơ thể sao Bắc Đẩu? Chẳng lẽ đó chính là nguyên nhân khiến cô ta khó đột phá hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, cơ thể sao Bắc Đẩu cũng có thể gọi là cơ thể cực âm. Nói cách khác, âm tính trong cơ thể cô ta quá lớn.
Âm tính quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến đột phá cảnh giới của cô ta. Giống như loại cơ thể này dưới 5 đẳng nhưng cũng có chỗ tốt. Vậy thì phải đột phá bất ngờ.
Nhưng bắt đầu trên 5 đẳng đã khó rồi.
Thiên Hạo Tử nói.
- Vậy cơ thể sao Bắc Đẩu này chẳng phải là một loại bệnh sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đây là loại bệnh bẩm sinh, có cái tốt cũng có cái không tốt. Tốt chính là trước 5 đẳng sẽ đột phá nhanh hơn.
Không tốt chính là sau 5 đẳng sẽ rất khó đột phá. Già néo thì đứt dây, nếu có thể tổng hợp lực đến được sao Bắc Đẩu, vậy thì tốc độ đột phá của cô ta càng lớn.
Thực ra loại thể chất này hiếm thấy, thờ cổ đại giống giống như là người con gái chọn bạn trong mơ là người con trai có võ vậy.
Vì, nếu như có thể kết thành vợ chồng, âm dương điều hòa, cô ta sẽ đột phá nhanh. Hơn nữa, lực âm tính trong cơ thể cô ta cũng sẽ giúp cho cô ta có tốc độ đột phá nhanh hơn.
Nhưng cô gái có thể chất như vậy rất khó tìm, trong trăm, vạn người cũng khó mà tìm được một người.
Thiên Hạo Tử nói.
- Chuyện này, nhưng cô gái này hiện tại vẫn chưa kết hôn. Nếu kết hôn, âm dương điều hòa sẽ đột phá được?
Vẻ mặt của Diệp Phàm có chút xót xa.
- Nếu cô ta kết hôn với người bình thường thì cũng vô ích thôi, bởi vì người bình thường không có nội khí, không thể giúp cô ta tổng hợp lực âm cực được.
Thiên Hạo Tử nói.
- Cần phải tìm một người có võ công.
Diệp Phàm nói:
- Xem ra hôm nay mạo phạm rồi, phiền phức đây.
Nếu cô ta có thể đột phá tôi sẽ làm, có thể nói vừ rồi làm tất cả cũng đều vì tin cô ta có thể đột phá, tôi tin là cô ta nghĩ thông suốt sẽ có thể tiếp nhận.
Còn nếu không đột phá được thì vừa rồi tôi đã thành đùa giỡn thậm chí là cưỡng bức con gái, xong đời rồi, phiền phức lớn rồi!
Diệp Phàm buồn bã.
- Ha ha, bây giờ cậu như vậy rồi, chi bằng hãy âm dương tương hợp, thế nào? Tôi sẽ dạy cho cậu một cách, đảm bảo chính cậu cũng có lợi lớn.
Cách của tôi có tên là “Hợp hoan chi thuật”. Cũng chính là thông qua việc giao hòa nam nữ mà tương thông hỗ trợ, bù đắp cho nhau, cuối cùng sẽ thành một chỉnh thể.
Hơn nữa, bình thường thông qua việc luyện công của hai vợ chồng sẽ cùng tiến bộ, đúng không?
Bộ bí kíp này chính là Tông Tông chủ thời cổ đại vì phải đánh được 5 vũ khí sắc bén mới đổi được đấy.
Chủ yếu là trong đoàn tụ tông cũng có loại bí thuật chưởng môn này.
Thiên Hạo Tử cười một tiếng.
- Không được, không được, như vậy không được, tôi có thể xong đời mất!
Diệp Phàm không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn.
- Vậy thì tôi hết cách rồi.
Thiên Hạo Tử nói.
- Một chút cách cũng không có, công lực của ông cao tôi cho ông mượn nội khí giúp cô ta đột phá chắc là không khó. Ông là cao thủ thoát cảnh, đột phá 5, 6 đẳng mà cũng không làm được, vậy ông đúng là hững danh vô thực rồi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Đừng có coi trọng tôi, đối với cơ thể sao Bắc Đẩu cực âm này chỉ có Hợp hoan chi thuật mới có thể đột phá được.
Công lực của 1 bên có cao đến đâu cũng không có cách đâu. Nhưng, cò một cách là điều hòa, đó chính là phương thức thông qua hôn môi đến thực hiện trao đổi âm dương.
Đương nhiên cách này hiệu quả không cao. Nhưng đối với tình hình trước mắt của cậu thì chỉ có cách này thôi.
Nếu không thì lấy cách kia đi, hai chọn một.Tự cậu hãy quyết định đi, đây là thuận đoàn tụ của tôi cho cậu đấy.
Thiên Hạo Tử nói xong liền truyền thuật này cho Diệp Phàm sau đó cũng không lên tiếng nữa. Diệp Phàm gọi mấy câu, biết ông ta đã đi nghỉ, cũng liền chắn kim thương bá vương lại.
Hôn hay không hôn?
Diệp Phàm thầm nghĩ, bên này vẫn đang chống đỡ. Tiến thoái lưỡng nan rồi, chỉ e hôn sẽ gặp phải sóng gió lớn hơn, không hôn thì hôm nay mình thành cái gì đây? Vì không có cách... Cái này đúng là trèo lên lưng hổ rồi.
Hôn!
Diệp Phàm mím môi đưa ra một quyết định quan trọng, vận thuật đoàn tụ dùng miệng đè xuống, còn cơ thể thì cũng đè chặt xuống người Lãnh Băng Băng.
Dưới sức lực của Diệp Phàm, môi của Lãnh Băng Băng cũng bị mím chặt không thể mở ra được. Đầu lưỡi của Diệp Phàm biến thành côn sắt mạnh mẽ đi vào.
- Ơ ơ...
Khuôn mặt của Lãnh Băng Băng đỏ bừng, cuối cùng nước mắt đã tuôn ra. Dùng toàn thân để phản kháng, nhưng Diệp Phàm quá khỏe, Lãnh Băng Băng không thể chống cự lại được.
Dương khí của Diệp Phàm qua miệng hắn cuồn cuộn đi vào còn cơ thể âm cực của Lãnh Băng Băng bắt đầu có phản ứng.
Một lúc sau, khí dương liệt châm lửa vào đuôi củi cực âm. Theo thời gian, sức giãy dụa của Lãnh Băng Băng càng yếu đi.
Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện miệng của cô ta cũng bất động giống như là để cho mình hôn vậy. Hơn nữa, đúng vào lúc này, có một lực hấp dẫn lớn truyền đến.
Diệp Phàm bị kích thích suýt nữa thì kêu lên, một đường âm cực truyền dến đầu lưỡi, hai đường có “không gian” từ trong bay lên.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua.
Lãnh Băng Băng trở thành như vậy chủ động yêu cầu Diệp Phàm có ham muốn. Còn Diệp Phàm cũng không phải là thánh, cô ta chính là một mỹ nhân, hơn nữa lực âm cực đúng là có lực hấp dẫn rất lớn. Diệp Phàm có hơi chóng mặt lâm vào hoàn cảnh không thể tự kềm chế được.
Két, cuối cùng quần cũng bay ra ngoài.
Lại két...
Không thể lạ két nữa. Diệp Phàm vẫn duy trì tỉnh táo, cảm thấy có một hỗn hợp lực âm dương từ Lãnh Băng Băng truyền đến, thông rồi.
Diệp Phàm có thể cảm giác được, vừa thông thì toàn thân Lãnh Băng Băng đã xoay ở dưới một vòng.
Diệp Phàm thử một lần, cảm thấy được Lãnh Băng Băng vừa rồi đã đột phá đến cảnh giới 8 đẳng. Đây là ý nghĩa đơn giản chung của lẽ thường.
Diệp Phàm mở mắt ra, phát hiện suýt nữa thì hai người đã hở hết. May mà Lãnh Băng Băng còn chiếc quần lót, còn Diệp Phàm cũng còn lạ một chiếc quần đùi.
- Tên này sao còn chưa ra? Đã mấy tiếng đồng hồ rồi, trước kia đột phá cũng không khó như vậy, không biết là làm gì nữa?
Lang Phá Thiên bảo vệ ngoài cửa bỗng rùng mình một cái. Lãnh Băng Băng đang nằm trên sàn nhà ngơ ngác trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Xin, xin lỗi, tôi không cố ý. Hơn nữa, tôi muốn vì đột phá cho cô, thật đấy!
Diệp Phàm vội vã đứng dậy.
Nhưng phát hiện phía dưới mình hở hang liền vội ngồi xổm xuống, rồi lại phát hiện quần mình bị rách còn Lãnh Băng Băng thì cũng gần như thế.
Xong đời rồi, cứ thế này mà đi ra ngoài, chắc chắn này mai sẽ bị truyền ra ngoài...
Diệp Phàm thầm kêu một tiếng trong lòng, lặng lẽ mở cửa ra thấy bên cửa chỉ có một mình Lang Phá Thiên.
- Lão Lang, nhanh đi lấy cho tôi 2 bộ quần áo.
Diệp Phàm dùng truyền âm mật để nói.
- Ông không nói cũng được, tuy nhiên, đợi đên lúc ông muốn nói thì cũng quá muộn rồi.
Thiên Hạo Tử cười lạnh một tiếng, một cước đá Lô Định Tông ngã vào u hỏa.
- Thiên Hạo Tử, ngươi cứ đắc ý đi, sẽ có một ngày…
Lô Định Tông nghĩ thầm trong bụng.
Rầm..
Quả cầu lớn rơi xuống đât, cả tọa tàng đều rung lên.
- Dừng tay, không cần vào nữa, coi như cậu qua rồi.
Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói đầy phân nộ của Dương Đinh Thiên. Khi y chạy tới gần, phá hiện quả cầu lớn vẫn còn nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Thế nào, sợ tôi hủy mất tàng của ông đi chứ gì.
Diệp Phàm vỗ tay, cười nhạt nói.
- Vừa rồi…vừa rồi quả cầu này sao lại phát ra tiếng vang như vậy?
Dương Đinh Thiên ngơ ngác nhìn quả cầu.
- Tôi hiểu rồi, có thể là bản thân thần kinh của nó sợ hãi mà phát ra thôi.
Diệp Phàm nhún vai.
- Nếu như cậu không muốn mượn pho tượng của tổ sư thì cậu có thể nói.
Dương Đinh Thiên sửng sốt, nhất thời sắc mặt trở nên âm trầm.
- Ha ha, lúc này pho tượng của Tam Hóa tổ sư đã không còn quan trọng nữa. Vả lại, ngay cả nhà nươc mời ông ra nhiệm vụ lần này tôi cũng không sao cả, tôi cáo từ đây.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh, cười thần bí, sau đó xoay người hướng lên lối nhỏ mà đi.
- Khoan đã.
Dương Đinh Thiên lúc này rất nhanh, thoáng cái đã đi đến trước mặt Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng âm thầm giật mình.
- Người này thấp nhất chắc cũng phải là Bán niệm khí cường giả.
Lúc này, truyền đến giọng nói nhắc nhở của Thiên Hạo Tử.
- Ông muốn làm gì?
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn ông ta.
- Hãy đem bí mật mà cậu lấy được ra, nếu không, thế giới này sẽ không tồn tại Diệp Phàm nữa.
Dương Đinh Thiên duỗi tay, khí phách mười phần trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Ông có thể động thủ diệt tôi, nhưng, đến lúc đó phái Võ Đang các người cũng sẽ như vậy. Phái Võ Đang lợi hại hơn nữa thì cũng chống lại được cả một quốc gia sao? Không cần nói đến cái khác, chỉ cần một sư đoàn là có thể tiêu diệt được các người rồi. Dương Đinh Thiên ông thì có cái gì để kiêu ngạo chứ? Hơn nữa, phái Võ Đang cũng không phải là của ông, Trương Vô Trần sư huynh, cả Chưởng môn Trương sẽ đồng ý sao? Võ công của ông cao, nhưng lại không cống hiến được cho Võ Đang cái gì. Còn Diệp Phàm tôi lại giúp được cho phái Võ Đang không ít việc. Võ công của ông không giúp được gì cho môn phái, vậy thì còn có ý nghĩa gì chứ?
Diệp Phàm nói.
- Cậu thì biết cái gì, Dương Đinh Thiên này ở phái Võ Đang có một sứ mệnh thần thánh. Sứ mệnh của ta cao hơn tất cả mọi thứ. Cậu không phải nói kích ta, ta không nói cho cậu biết điều gì đâu.
Dương Đinh Thiên hừ nói, nhìn thẳng Diệp Phàm.
- Có đưa ra hay không?
- Không thể.
Diệp Phàm mặt lạnh đáp.
- Vậy thì đừng có trách ta.
Dương Đinh Thiên vừa động, một luồng kình khí từ bàn tay đi ra, Âm dương thái cực thủ thi triển tấn công về phía Diệp Phàm.
Nhất thời, Diệp Phàm cảm giác giống như một con thuyền dập dềnh trên biển theo cơn sóng lớn. Lực của Dương Đinh Thiên càng gia tăng hơn, Diệp Phàm cảm giác áp lực vô cùng.
Mặc dù Diệp Phàm tránh né, nhưng, áp lực càng lúc càng lớn.
Diệp Phàm biết, Dương Đinh Thiên đang ép mình thi triển bí kỹ. Hắn cắn răng, Bá Vương kim thương từ trong tay bắn ra.
- Cho tôi một chút u hỏa, đợi đến lúc cây thương tiếp cận ông ta rồi phát ra.
Diệp Phàm nói với Thiên Hạo Tử.
- Không thể cho được nữa.
Thiên Hạo Tử bất mãn kêu lên.
- Nếu không cho hôm nay tôi không thoát thân được thì xem tôi sẽ xử lý ông thế nào. Đến lúc đó ta sẽ hủy cây kim thương này đi.
Diệp Phàm truyền âm mật quát.
- Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại.
Thiên Hạo Tử rống lên một tiếng, đột nhiên cây thương rung lên. Diệp Phàm biết, u hỏa đã vào rồi.
Diệp Phàm dùng toàn lực, lúc này Bá Vương kim thương giống như một cây thương phá thiên, xoay tròn nhắm thẳng về hướng Dương Đinh Thiên mà đi.
- Một cây thương sắt vụn như vậy mà cũng khoe khoang.
Dương Đinh Thiên vẻ mặt khinh thường, thuận tay một đường nội khí hút đi. Ông ta muốn cướp đi cây thương, sau đó hạ nhục Diệp Phàm.’
Với thực lực của Dương Đinh Thiên, đích xác có thể làm được chuyện này. Ông ta đã ở trình độ Bán niệm khí, cho dù là năm người Diệp Phàm cũng đánh không lại ông ta.
Nhìn thấy cây thương đã đến tay Dương Đinh Thiên.
- Ra…
Diệp Phàm rống lên. Những tiếng tách ~ kêu lên, một đường lôi quang chợt lóe, tuy rằng lôi quang không chói mắt, nó chỉ nhỏ như một sợi lông, nếu không nhìn cẩn thận thì căn bản là không nhìn thấy.
- A… Tiểu tử.
Tuy nhiên, lập tức truyền đến tiếng kêu hét thảm thiết của Dương Đinh Thiên, ông ta vội vàng đẩy cây thương ra, rồi bay người về phía sau quả cầu, lấy quả cầu làm tấm chắn.
Diệp Phàm thiếu chút nữa cười ra thành tiếng. Bởi vì, Dương Đinh Thiên lúc này rất chật vật.
Mái tóc dài của ông ta lúc này dựng đứng lên như bị điện giật, hơn nữa còn bốc lên mùi khét lẹt. Không lâu sau, viêc khiến Diệp Phàm bất ngờ đã xảy ra. Tóc của Dương Đinh Thiên không ngờ đã biến thành tro bụi bay đi. Chiếc áo choàng xanh trên người ông ta cũng biến thành những mảng tro bụi, bay ra khỏi người ông ta.
Diệp Phàm một chưởng quét tới, Dương Đinh Thiên cũng xuất chưởng.
Những tiếng Ba ~ giòn tan vang lên, Diệp Phàm bay ngược hơn mười mét, đập vào vách đá rồi ngã nhào xuống nhất.
Dương Đinh Thiên vẻ mặt hung hắng, đạp liên tục về phía Diệp Phàm, tuy nhiên, Bá Vương kim thương trong tay hắn đâm lên, Dương Đinh Thiên tránh sang phía quả cầu theo phản xạ có điều kiện, ông ta đã bị lôi quang của Diệp Phàm đánh cho sợ hãi, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó. Thật ra, Diệp Phàm đang phô trương thanh thế. Lúc này trong kim thương tuy rằng còn có u hỏa, nhưng Thiên Hạo Tử nói có chết cũng không cho nữa, chết thì cùng chết. Bởi vì nếu cho nữa thì hồn khí của ông ta sẽ không thể tồn tại được.
- Ha ha, Dương Đinh Thiên, phong cách của ông ấy à.
Diệp Phàm cầm cây thương cười mỉa mai nói, Dương Đinh Thiên vẻ mặt phẫn nộ kèm theo xấu hổ.
- Tiểu tử, ngươi bây giờ đắc ý lắm phải không. Tuy nhiên nếu ta muốn lấy mạng của ngươi thì vẫn có thể được. Cho dù có phải chịu lôi điện của ngươi một lần nữa cũng không sao cả.
Dương Đinh Thiên nói.
- Ha ha, ông thử xem.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Được rồi, ngươi nói xem, pho tượng của Tam Hóa tổ sư có tác dụng gì?
Dương Đinh Thiên đích xác có chút băn khoăn.
- Bởi vì, tôi phát hiện bệ ngồi của Tam Hóa đại sư có bí mật. Nếu như có thể giải bí mật không chừng còn có lợi cho phái Võ Đang các ông.
Diệp Phàm dụ dỗ.
- Bí mật gì?
Dương Đinh Thiên có vẻ động tâm.
- Trước mắt tôi cũng không rõ lắm, phải giải được thì mới biết. Tuy nhiên, chắc ông nghe nói kỹ thuật phong giới rồi chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên, nhưng người hiện đại không làm được phong giới nữa rồi. Cái đó, đã trở thành một truyền thuyết viễn cổ.
Dương Đinh Thiên hừ lạnh nói.
- Dưới bệ của đại sư còn có phòng giới, vì vậy, tôi nghĩ, sau khi mở phong giới này ra thì sẽ biết được bí mật bên trong. Đại sư hiện giờ đã qua đời rồi, chúng ta không phải không tôn trọng ông ấy, mà là vì muốn tạo phúc cho phái Võ Đang.
Diệp Phàm nói.
- Cậu có năng lực phong giới phá thiên sao?
Dương Đinh Thiên hỏi.
- Nắm chắc khoảng sáu phần, không phải nói công phu tôi cao, chủ yếu là biện pháp đối đầu là được.
Diệp Phàm nói.
- Vậy được, chúng ta hợp tác.
Dương Đinh Thiên nói, sau đó ông ta liền đi thay quần áo.
- Dương Đinh Thiên đáp ứng nhanh như vậy, cậu phải đề phòng y. Là người của phái Võ Đang, tuyệt đối sẽ không muố chia sẽ bí mật với người ngoài đâu.
Thiên Hạo Tử nói.
- Ừm…nhưng phỏng chừng Dương Đinh Thiên cũng không phát hiện phong giới. Mà dù có phát hiện thì cũng không có cách phá vỡ. Ông ta không thể không dựa vào chúng ta được. Nếu bên trong có bí mật, Dương Đinh Thiên tự tin có thể nắm được toàn cục. Phỏng chừng cuối cùng cũng để cho tôi một chút canh cặn, nếu không, ông ta sẽ không thẳng thắn như vậy.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, đây là một vấn đề rồi. Chẳng lẽ cậu bằng lòng nhận chút “canh cặn” đó sao?
Thiên Hạo Tử nói.
- Đương nhiên là không bằng lòng rồi, nhưng, tôi có thanh Bá Vương kim thương này, Dương Đinh Thiên cũng phải dè chừng một chút có đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Cậu đừng có đánh chủ ý lên đầu ta, u hỏa này tuyệt đối không thể cho ngươi được nữa.
Thiên Hạo Tử nghĩ đến vấn đề nặng hơn.
- Ha ha, tôi chỉ mượn dùng một chút là được thôi mà. Tôi sẽ nghĩ cách để bù lại cho ông.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Tuyệt đối không được…
Thiên Hạo Tử hừ nói.
Bởi vì không có mưa sấm nên không thể dẫn lôi được, cho nên Diệp Phàm tận dụng thời gian đi vòng phái Hoa Sơn.
- Cậu làm cái gì vậy, còn chê bọn ta trả không đủ có đúng không?
Tiêu Thanh Hồng chưởng môn vừa nhìn thấy Diệp Phàm, câu đầu tiên chính là như vậy. Trên mặt còn nén vẻ giận dữ.
- Lần này là đến mượn người.
Diệp Phàm đem chuyện nói lại một lần.
- Chúng tôi đồng ý với cậu việc đi lấy cây Tuyết Nham, nhưng không đáp ứng thực hiện nhiệm vụ bên lề khác.
Tiêu Dương Thiên vừa nghe, nhất thời nghiêm mặt lại.
- Nhưng nội bội khí này là mấu chốt trong việc lấy cây Tuyết Nham này, bởi vì một số thủ đoạn công kích của tôi cần có nó mới hoàn thành được. Các vị nghĩ mà xen, thủ đoạn công kích của tôi càng sắc bén thì cơ hội để mọi người lấy được cây Tuyết Nham càng lớn hơn đúng không.
Diệp Phàm nói.
- Đó là việc của ngươi, không liên quan gì đến bọn ta cả.
Tiêu Sắt Nhất cũng hừ nói.
- Tôi đồng ý đến lúc đó nếu như lấy được cây Tuyết Nham sẽ phân chia cho các người đôi chút, thế nào?
Diệp Phàm nói.
Sau chút dông dài, giao dịch cuối cùng đã được hoàn thành.
Dương Đinh Thiên gọi điện đến, nói là lôi điện trên núi Võ Đang sắp đến rồi, cho nên Diệp Phàm vội vàng lên núi Võ Đang.
Bên này pho tượng của Tam Hóa đại sư đã được vây lại, còn Trương chưởng môn đã sớm đem Ảnh Lâu trở thành vùng cấm địa, nói là trong phái gần đây có một hoạt động bí mật lớn.
Nhưng vẫn khiến cho không ít người thấy nghi ngờ. Trước mắt đối với phái Võ Đang mà nói, bí mật này chỉ có hai người là Trương Thiên Lâm và Dương Đinh Thiên biết.
Mà Hồng Tà, Lý Cường đã đặt xong phương tiện dẫn lôi, phần lớn tụ trên Bá Vương kim thương.