Chươn 3452: Đánh người của Đường gia các người.
Đường Hồng là bạn học của cháu, cậu ấy đến Việt Đông chơi mấy ngày.
Cố Đông Thủy đứng thẳng lên nói.
Diệp Phàm nhìn Lang Phá Thiên liếc mắt một cái, Lang Phá Thiên khẽ lắc đầu Diệp Phàm biết, người kia tám phần không phải là cháu ruột của Đường Lâm. Có lẽ là bà con xa lắc xa lơ mượn danh để oai thôi.
- Hóa ra là Đường công tử, thất kính.
Diệp Phàm cố ý cười còn nghiêng nhìn Lâm Thiệu Đông một cái.
- Tôi nào dám xưng là công tử, có người đập bàn vì tôi, hình như còn là bộ trưởng gì đó, có người không ngờ mắng người của Đường gia là chó cơ đấy.
Đường Hồng bắt chẹt, chân lắc lư càng lớn hơn.
- Đường công tử, thực xin lỗi, chén rượu này Tần Bộ xin lỗi cậu.
Tần Bộ người này da mặt thật không tệ, lập tức cầm lấy chén rượu đến.
- Một ly?
Đường Hồng quơ quơ chân nhìn chén rượu trong tay Tần Bộ.
- Vậy ba chén, ba chén thì thế nào?
Tần Bộ vừa nghe mặt càng đỏ hơn. Nhưng không có cách nào Công tử nhà họ Đường chính là không thể động vào.
- Ba chén, vẫn là ngựa qua loa hổ thì tạm, gấp đôi đi.
Đường Hồng lắc lư chân, Tần Bộ không dông dài một hơi cạn sáu chén rượu đỏ. Loại ly chân cao, cũng làm cho lão già này mặt như đầy máu.
Hơn nữa, bộ dạng thống khổ Diệp Phàm và Lang Phá Thiên nhìn thấy buồn cười, nhưng cười lại không lịch sự nên vẫn phải nhịn.
- Đường công tử, tôi thấy vừa rồi Thiệu Đông cũng là không biết cậu. Cậu là đại nhân không chấp tiểu nhân, việc này bỏ qua thì sao?
Cố Trung Minh quýnh lên, đem Lâm Thiệu Đông nói thành “tiểu nhân”.
Nhưng Lâm Thiệu Đông hiểu được Đường Hồng sau đó cũng không dám lên tiếng nữa. Có lẽ trong lòng cũng tức giận.
- Tiểu Nhân, ha ha, nếu y tự mình nói thì được. nhưng còn phải thể hiện một chút, vẫn là rượu.
Đường Hồng lắc lư chân nói.
Nhưng Lâm Thiệu Đông không muốn chính mình nói là “tiểu nhân”,
Cậu ta lên tiếng
- Thiệu Đông, cậu xe, không có gì, không phải chú Tần có thể uống sáu chén sao? Cậu trẻ tuổi, hơn sáu chén cũng có thể có phải không?
Tần Bộ nhanh chóng khuyên nhủ, kéo kéo góc áo của Lâm Thiệu Đông dưới gầm bàn. Nhưng miệng cũng ngại nói từ “tiểu nhân”.
- Tiểu nhân chính là điều kiện thứ nhất.
Đường Hồng thật đúng là xảo quyệt, y lại nhìn Tần Bộ một cái hừ
- Bộ trưởng Tần nói là sáu chén không có gì, xem ra, Bộ trưởng Tần cũng thực sự có thể uống rồi, vậy thêm sáu chén thì thế nào?
Tần Bộ vừa nghe thật muốn cho mình một cái bạt tai, nhanh chóng nói
- Lão già rồi, để Đường công tử chê cười.
- Vậy Bộ trưởng Tần vừa nói chính là giả dối có phải không?
Diệp Phàm miệng đúng là giỏi bắt lỗi người khác. Tần Bộ đã bình tĩnh lại mặt không khỏi đỏ bừng.
- Đường công tử, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân. Mười hai chén này Lâm Thiệu Đông tôi uống ngay.
Lâm Thiệu Đông cũng tức giận rồi, đứng lên cầm lấy chai uống.
- Qua loa đi, xem như có mười hai chén.
Đường Hồng nói xong nhìn Tần Bộ một cái hỏi
- Sáu chén của ông đây không bổ sung sao? Sau này gặp chú Đường Lâm tôi sẽ nói lộ hết ví dụ như Bộ trưởng Tần ở Việt Đông giỏi nói dối có phải không?
- Tôi uống…
Bộ trưởng Tần mặt và cổ đều đỏ lên, giọng giống như muốn khóc sau đó cầm lấy chén rượu. Diệp Phàm và Lang Phá Thiên trong lòng đều hét lên, vui quá, vui quá.
Không lâu Tần Bộ cùng Lâm Thiệu Đông đều thay nhau vào WC, hai người trở lại chỗ ngồi.
- Anh là Diệp Phàm?
Không thể tưởng tượng được hai người họ vừa ngồi xuống Đường Hồng đặt chén rượu trong tay lên bàn chỉ vào Diệp Phàm hỏi. Có vẻ người này hôm nay khoe khoang quá, muốn dẫm chân lên từng người trong bàn hôm nay.
- Đúng vậy.
Diệp Phàm nghiêm túc gật đầu.
- Anh chính là tổng giám đốc Tập đoàn Hoành Không?
Đường Hồng lại hỏi.
- Đúng thế.
Diệp Phàm còn ra vẻ cung kính gật đầu.
- Công ty Yến Nguyệt là công ty con của Tập đoàn Hoành Không các anh có phải không?
Đường Hồng hỏi
- Ừ!
Diệp Phàm gật đâu hai lần. Tần Bộ cùng Lâm Thiệu Đông vừa thấy nhất thời thoải mái lên, nhìn nhìn nhau. Trên mặt lộ vẻ cười cười.
Còn cha con nhà họ Cố vẻ mặt đầy đắc ý nhìn, hơn nữa, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khinh thường. Lang Phá Thiên cũng vẻ mặt thương hại nhìn Đường Hồng.
Bốp một tiếng.
- Anh có biết anh sai ở đâu không?
Đường Hồng vỗ bàn hừ lạnh nói.
- Tôi sai ở đâu, tôi hình như không sai.
Diệp Phàm vẻ mặt khó hiểu hỏi.
- Đến giờ anh còn không nhận ra sai lầm của mình, tôi thấy anh làm Tổng giám đốc không đúng. Chờ tôi về nhà nói với người lớn trong nhà một tiếng thay người khác.
Đường Hồng giống như lúc này trở thành Kiều Viễn Sơn dùng tay chỉ điều chỉnh một đồng chí cán bộ cấp phó bộ. Có vẻ Kiều Viễn Sơn cũng không thể làm điều này.
- Thay người, thay ai?
Diệp Phàm hỏi, Lang Phá Thiên ngồi bên thật sự không nhịn được, nhanh chóng lấy ly rượu che nụ cười của mình.
- Tôi thấy anh thật đúng là buồn cười, không hiểu sao anh có thể ngồi lên vị trí hiện tại. Không ngờ ngay cả điểm nhỏ ấy cũng không hiểu. Nói cho anh biết, thật ra chính là chuyện công ty Yến Nguyệt và khách sạn Xương Đô.
Đường Hồng nói.
- Việc của hai công ty chúng tôi Đường công tử có dặn dò gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Rất đơn giản thôi, công ty Yến Nguyệt các anh phải dời cửa lui vào 100 mét, dù sao là ngã tư đường có phải không?
100 mét này khách sạn Xương Đô sẽ có bồi thường nhất định. Lựa chọn thứ hai chính là bán Công ty Yến Nguyệt cho khách sạn Xương Đô.
Thứ ba chính là có thể gia nhập tập đoàn Khách sạn Xương Đô. Bọn họ sẽ cho anh 20% cổ phần công ty. Không nhỏ, đừng nhìn 20% cổ phần công ty, nhưng đó là hai ba triệu có phải không?
Đường Hồng thật đúng là ngây thơ đến mức nực cười.
- Thật đúng là không ít, chúng tôi đầu tư mười mấy triệu bán hai ba triệu thật là vinh hạnh có phải không? Việc này giống như cải trắng giá cả.
Diệp Phàm dường như buồn cười nhìn Đường Hồng.
- Đó là cách nói của các anh, công ty của các anh khách sạn Xương Đô đã đánh giá qua, chỉ giá trị hai ba triệu. Đây là tính rộng ra, nếu không không đạt được con số này.
Đường Hồng hừ lạnh nói.
- Đây là ý của cậu hay ý của khách sạn Xương Đô?
Diệp Phàm nhìn Cố Trung Minh một cái.
- Việc này… đương nhiên nếu Chủ tịch Diệp cho là thấp có thể tăng lên một chút. Ví dụ như ba đến năm triệu. Đây là giới hạn cao nhất. nhưng nếu Chủ tịch Diệp có thể đồng ý với điều kiện của chúng tôi có thể cao hơn.
Cố Trung Minh rốt cuộc giấu đầu lòi đuôi.
- Điều kiện gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Điều kiện này có liên quan đến tham mưu Lang.
Cố Trung Minh nói.
- Hả, liên quan đến tôi, rốt cuộc là có quan hệ gì, không phải quan hệ nam nữ đi. Lão Lang tôi thật sự hi vọng Xương Đô có thể giới thiệu cho tôi một cô gái xinh đẹp. nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho bà xã của tôi.
Lang Phá Thiên chợt sửng sốt sau đó cười ha hả.
- Tham mưu Lang nói đùa, thật ra, thật ra chính là chuyện của đồng chí Lâm Đồng lãnh đạo công ty chúng tôi. Việc này chỉ cần tham mưu Lang có thể nhả ra, chuyện công ty chúng tôi cùng công ty Yến Nguyệt sẽ dễ nói.
Cố Trung Minh nói.
- Ha ha, Chủ tịch tỉnh Diệp thấy thế nào?
Lang Phá Thiên cười hỏi Diệp Phàm.
-Muốn nhả ra cũng đúng, nhưng trước tiên phải giải quyết chuyện của công ty Xương Đều và Công ty Yến Nguyệt mới được.
Diệp Phàm nói.
- Các anh có thể đưa ra điều kiện thích hợp chúng tôi sẽ xem có nhận không?
Cố Trung Minh có chút nóng nảy.
Dù sao hiện giờ Lâm Lý Thăng đang bị giam giữ. Vốn Tập đoàn Thủy Đạt muốn nộp tiền bảo lãnh nhưng Không Đông Vọng theo dõi chặt ai bảo cũng không được.
- Điều kiện đầu tiên chính là công ty Yến Nguyệt chúng tôi không muốn nhìn thấy khách sạn Xương Đô. Thứ hai chính là khách sạn Xương Đô chịu nhận lỗi với Công ty Yến Nguyệt.
Điều kiện thứ ba đương nhiên chính là bồi thường tổn thất hai triệu cho chúng ta. Cửa lớn bị các anh và Ủy ban nhân dân phá đi, theo điều tra lúc đó ở hiện trường đa số là công nhân của khách sạn Xương Đô.
Ban giải phóng mặt bằng và tái định cư có hai nhân viên. Các anh chính là người phá cửa của công ty Yến Nguyệt chúng ta.
Hơn nữa, bên trong rất nhiều đồ bị phá hỏng. Chi phí cho chuẩn bị khai trương cũng không nhỏ.
Diệp Phàm đương nhiên dùng công phu sư tử ngoạm.
Cố Trung Minh nghe thế mặt thiếu chút nữa xanh biếc. Y nhìn Cố Đông Thủy một cái Cố Đông Thủy nhẹ nhàng kéo Đường Hồng một chút.
- Đúng vậy, các anh có thể đáp ứng điều kiện này thì Lang Phá Thiên tôi có thể điều chỉnh thái độ đối với việc Lâm Lý Thăng vu cáo hãm hại tôi.
Lang Phá Thiên nói.
- Họ Diệp kia, tôi thấy anh thật sự là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, anh làm vậy chính là ăn cướp.
Chỉ một cái cửa cũng hai ba triệu. Cửa của anh cũng không phải vàng ròng. Hơn nữa, trong việc này cũng không phải khách sạn Xương Đô.
Công ty Yến Nguyệt chính là Ủy ban nhân dân thành phố Việt Châu có phải không…
Đường Hồng cười lạnh còn muốn dông dài, Diệp Phàm đã không kiên nhẫn, nhướng mày, đập bàn nói
- Câm miệng cho ông chuyện của Tập đoàn Hoành Không chúng tôi và khách sạn Xương Đô sao đến phiên tên miệng còn hôi sữa đến nói, lập tức cút cho tôi.
- Anh dám bảo tôi cút, đồ hỗn đản. Đồ chó này, bố mày cho…
Đường Hồng chưa nói xong thì bốp một tiếng vang lên giòn tan, mọi người sợ ngây người.
Chỉ thấy bóng người nhoáng lên một cái, mấy người Lâm Thiệu Đông, Tần Bộ còn chưa kịp phản ứng Phát hiện Lang Phá Thiên đã về lại chỗ ngồi, nhưng Đường Hồng cả người ngã xuống đất hai chân chổng lên trời.
- Anh dám đánh tôi…
Giọng Đường Hồng lạc đi, nhưng hơi có chút như là khóc. Dù sao Đường Hồng cũng chỉ mười tám tuổi vừa mới vào đại học, chỉ có thể coi như một đứa trẻ.
Cố Đông Thủy và Cố Trung Minh nhanh chóng chạy đến nâng cậu ta dậy.
Lâm Thiệu Đông và Tần Bộ cũng là vẻ mặt vui vẻ, nhưng khôi phục bình tĩnh lại ngay ngồi xem kịch vui.
- Đánh cậu, đánh cậu là nhẹ không ngờ dám mắng Chủ tịch Diệp, thằng nhóc này cậu chán sống có phải không?
Lang Phá Thiên hừ lạnh nói.
Sau đó lập tức lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Lang Phá Thiên lập tức nói
- Đường Thành, ngại quá, tôi đánh người nhà họ Đường các cậu.
- Thực lực của đệ hiện giờ đạt đến cảnh giới nào rồi?
Dương Đinh Thiên nhìn Diệp Phàm.
- Nói không quá thì có thể thắng được cao thủ tiên thiên đại viên mãn.
Diệp Phàm nói.
- Đệ khiêm tốn rồi, ngày ấy đệ có thể đùa giỡn xoay vòng ta như vậy. Chúng ta đều như vậy rồi, đệ còn nói dối làm gì?
Dương Đinh Thiên có chút bất mãn.
- Lúc đó thật sự là có chút ngẫu nhiên. Lúc đó là có hai người Thiên Hạo Tử và Lô Định Tông giúp đỡ đệ mới có thể thắng được. Nếu thật sự đấu một cách quanh minh chính đại thì đệ tuyệt đối không phải là đối thủ của sư huynh.
Diệp Phàm nói.
- Ta cũng nghĩ vậy, một tiên thiên giả như đệ lại đánh thắng một cao thủ bán niệm khí như ta. Vậy thì cảnh giới này còn đánh giá gì nữa?
Dương Đinh Thiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng thoải mái không ít.
- Con dơi của cậu bị bắt, vẫn phải nhanh chóng tìm lại. Nếu không, đi lên Đại Tuyết sơn mất đi sự tương trợ của nó thì không hay lắm.
Lệ Vô Nhai nói.
- Việc này tốt nhất chỉ cần tôi và sư huynh đi là được rồi. Hai người đi lại không tiện không cần phải đi.
Diệp Phàm nói.
- Như vậy đi, chúng tôi giúp cậu ở trên thuyền, đợi ở bờ biển, có tình hình nguy hiểm thì cũng có thể rút lui an toàn, được không?
Lệ Vô Nhai nói.
- Vậy được. Nếu sư huynh chịu đi, vậy chiều mai chúng ta sẽ đi. Tôi còn muốn xem xem có thể mua được thứ đồ tốt như Thiên Sơn Tuyết Liên, dùng để điều chế thuốc không. Thứ thuốc này là thứ có thể bổ sung năng lượng tốt nhất khi đánh nhau.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Cũng được.
Dương Đinh Thiên gật gật đầu.
Bốn giờ chiều, bốn người đã đến đảo Thất Bảo. Hai người Dương Đinh Thiên và Diệp Phàm từ từ đi lên trên núi chậm rãi đi lên phía hội sở trên núi.
Vào trong hội sở cảm thấy tất cả mọi thứ đều như trước, có vẻ như chưa hề có chuyệ gì xảy ra. Có lẽ chuyện xảy ra vào ngày hôm đó không có mấy người biết. Đương nhiên, người phụ nữ che mặt kia, Diệp Phàm cảm thấy nàng ta chắc chắn sẽ có cảm giác.
Diệp Phàm và Dương Đinh Thiên vẫn còn đang ngồi ở đại sảnh, sau khi ngồi xuống sẽ tìm ông chủ Liễu Chân Đông tới để yêu cầu Thiên Sơn Tuyết Liên.
Liễu Chân Đôngc ũng niềm nở đem Thiên Sơn Tuyết Liên tới. Diệp Phàm dùng mắt ưng nhìn qua, có thể khẳng định đó là đồ thật, hơn nữa, cũng phải hơn hai mươi năm.
Thật ra, cái gọi là Thiên Sơn Tuyết Liên cũng không khác lắm so với hoa sen bình thường. Chỉ có điều, Thiên Sơn Tuyết Liên có màu trắng như tờ giấy, lại có điểm giống như viên ngọc màu trắng.
- Các người còn có đồ tốt hơn không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là có, chỉ cần tiên sinh có thể trả giá.
Liễu Chân Đông cười nói.
- Nói nghe xem?
Diệp Phàm tò mò, dường như hội sở Thất Bảo này là một vườn thuốc vậy. Nếu như thật sự có thì sau đó có thể dùng tiền để giải quyết rồi.
- Thái tuế một trăm năm, cậu muốn không?
Liễu Chân Đông hỏi.
- Đem tới xem thử rồi nói tiếp.
Diệp Phàm giật mình, quả thái tuế mà trước kia phát hiện ra ở trong cổ mộ thời nhà Đường ở đập Thiên Thủy tương đối có hiệu quả. Hỏa Long Tường Thiên đó đến tận bây giờ vẫn còn ảnh hưởng tới mình.
Không lâu sau, Liễu Chân Đông đi ra, bên cạnh là một lão già. Lão già khoảng trên dưới sáu mươi tuổi, nhưng khuôn mặt trông còn rất trẻ. Toàn thân lão mặc chiếc áo màu xanh, trên tay cầm một chiếc hộp dài.
Sau khi mở ra, Diệp Phàm vừa nhìn là có thể thấy rõ, thật sự là thái tuế, tình trạng không khác mấy so với gốc cây tìm được ở đập Thiên Thủy..
Chỉ có điều, chất lượng lại không tốt bằng gốc cây đó. Nhưng, nếu dùng nó để chế với thuốc vẫn có thể được.
- Thứ này giá cả như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Một chục triệu. Không có giá thứ hai.
Liễu Chân Đông thật đúng là biết nói thách.
- Như vậy là quá đắt rồi, mới một trăm năm đúng không?
Dương Đinh Thiên nói.
- Quá đắt? Nói đùa rồi. Ông đến chợ tìm xem, xem một chục triệu có thể mua được thái tuế một trăm năm không. Loại dược liệu này ở cũng hội sở chúng tôi cũng là hàng cực phẩm rồi, chúng tôi cũng không muốn bán. Nếu dùng để ngâm rượu chúng tôi còn kiếm được nhiều tiền hơn. Chủ yếu là chúng tôi cảm thấy các vị thành tâm, lần trước chúng ta cũng đã gặp rồi đúng không?
Liễu Chân Đông cười lạnh nói.
- Chưởng quầy Liễu, hoạt động tế bái đó của các ông diễn ra một năm một lần sao?
Diệp Phàm chuyển chủ đề, tùy ý hỏi.
- Đúng vậy, hôm đó tiên sinh có thể may mắn nhìn thấy đó chính là vinh hạnh của ngài. Nhưng hôm đó tiên sinh đi mà không từ biệt, ngay cả tiền rượu nước cũng chưa trả, đây là lần đầu tiên của hội sở chúng tôi, theo quy định của hội sở chúng tôi, chúng tôi sẽ phái nhân viên an ninh truy bắt.
Vẻ mặt Liễu Chân Đông nghiêm túc.
- Truy đuổi, ha ha, các người còn kiêm cả làm cảnh sát sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Tiên sinh muốn nói như vậy cũng được, chúng tôi có cách của chúng tôi. Nếu mọi người đều giống như tiên sinh hôm đó thì chúng tôi làm sao còn có thể tiếp tục sinh tồn được.
Phải biết rằng, có thể xây dựng ở đây một hội sở để tất cả những người yêu thích luyện công cùng nhau tập luyện và giao lưu thật sự không đơn giản.
Hơn nữa, hội sở của chúng tôi thực hiện chính là chế độ thẻ hội viên. Nếu không có thẻ hội viên, tiên sinh dù có tiền cũng không thể tới đây.
Không ngờ tới lại có thể xảy ra chuyện này. Nói là truy đuổi là đã coi như là khách khí rồi. Theo quy định của chúng tôi, sau khi bắt được phải đánh cho tàn phế, đó là hình phạt nhẹ nhất rồi.
Liễu Chân Đông hừ lạnh nói.
- Hỗn xược!
Dương Đinh Thiên đột nhiên đập bàn.
- Các hạ muốn làm gì? Giải quyết ân oán cá nhân ở trong hội sở của chúng tôi, chúng tôi không quan tâm. Nhưng nếu các hạ muốn gây rối ở hội sở thì đã tìm nhầm chỗ rồi.
Liễu Chân Đông trừng mắt nhìn Dương Đinh Thiên.
- Cho dù là thiếu tiền của các người thì cũng có pháp luật, các người dựa vào cái gì mà nói đánh người ta tàn phế là hình phạt nhẹ nhất, nơi này của các người còn có vương pháp không?
Dương Đinh Thiên chính là muốn gây rối.
- Ở đây chúng tôi chính là vương pháp.
Liễn Chân Đông vô cùng kiêu ngạo.
Một tiếng “rầm” giòn vang, Liễu Chân Đông bị một tát của Dương Đinh Thiên đánh ngã lên một bàn khác.
Lão già này tỏ ra hoảng sợ, bở vì, công lực của Liễu Chân Đông không hề yếu, mà lại không thể tránh được cái tát của Dương Đinh Thiên.
Nhưng chỉ gần mười mấy giây, mười mấy thanh niên cường tráng từ ngoài tiến vào, toàn bộ cầm đủ các loại côn bổng xông vào tấn công Dương Đinh Thiên.
Nhưng bọn họ hôm nay thật xui xẻo, làm sao có thể là đối thủ của Dương Đinh Thiên được. Dương Đinh Thiên ra tay rất thoải mái, một cái tát đã đánh ngã mấy tên, không lâu sau, mười mấy tên nằm thảm hại dưới đất.
Đương nhiên, Dương Đinh Thiên hạ thủ lưu tình. Chỉ đánh để bọn họ không có sức tấn công nữa mà thôi.
Chỉ là, điều khiến cho Diệp lão đại buồn phiền là không phát hiện ra cô gái che mặt xuất hiện ngày hôm đó, có vẻ như hôm nay người ta không ở nhà.
Diệp Phàm nháy nháy mắt, Dương Đinh Thiên tung người lên không, tung chưởng về phía võ đài. “Ầm ầm” vài tiếng, võ đài bằng gỗ tuy đã được xử lý đặc biệt, nhưng vẫn khó có thể chịu được sự tấn công mạnh mẽ của một cao thủ bán niệm khí như Dương Đinh Thiên. Cuối cùng, sau mấy chưởng của Dương Đinh Thiên, võ đài đã sắp bị sập.
Dương Đinh Thiên nhảy lên bên cạnh võ đài, phá hủy toàn bộ võ đài lộ ra sàn nhà…
Mắt ưng của Diệp Phàm nhìn qua, nhưng vô cùng thất vọng. Không hề thấy bóng dáng tượng đá thần bí đã nhìn thấy trước kia, cảm giác ớn lạnh thần bí của không xuất hiện nữa.
- Đây là sự trừng phạt đối với sự kiêu ngạo của hội sở các ngươi. Sau này hãy nhớ kỹ, trên đời này còn có luật pháp, cũng không phải hội sở Thất Bảo của các ngươi có thể che mắt thiên hạ được.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, sau đó ném chi phiếu hai trăm vạn rồi cầm Thiên Sơn Tuyết Liên cùng với hà thủ ô trăm năm mà đi.
Đó là do Diệp lão đại cố ý để lại một chút manh mối, hắn muốn dụ cô gái che mặt xuất hiện, nếu không thì sẽ không thể tìm thấy con dơi của mình.
- Diệp Phàm, đệ giải thích như thế nào về việc này?
Sau khi đi ra, Dương Đinh Thiên có chút tức giận, cảm thấy bị Diệp Phàm lừa.
- Đệ cũng không thể hiểu được tại sao lại như vậy, lần trước không xảy ra tình huống này. Tôi nghĩ, việc tế bái của bọ họ là một năm một lần.
Có thể nào là một năm mới có thể xuất hiện một lần. Nguyên nhân thứ hai, tôi nghĩ, có thể nào có liên quan đến đại chưởng quầy hội sở.
Bà ta dùng cách gì để đưa được bức tượng đá đó đến. Nếu không, huynh nghĩ tôi ăn no không có việc gì làm đi gây chuyện với hội sở sao.
Diệp Phàm tỏ vẻ nghiêm túc.
- Việc này thật sự là có chút kỳ lạ. Bên dưới võ đài cũng không có gì. Nếu như nói là từ dưới đất chui lên, thì dường như là không thể. Ta đã quan sát mặt đất, tất cả đều là bê tông rất dày. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng trong đó có những cơ quan bí mật. Nhưng nhãn thần của ta cũng không kém, bình thường đều không thể qua mắt ta.
Dương Đinh Thiên nói trong lúc hai người lên thuyền.
- Đúng vậy, đệ cũng đã cận thận quan sát, có vẻ như không có xây dựng đặc biệt gì, thật là lạ.
Diệp Phàm gật đầu nói.
Hai người nói xong hiên ngang rời khỏi hội sở Thất Bảo, lại phát hiện ra không có ai đứng ra để ngăn cản, điều này có vẻ như không hợp với lẽ thường.
- Không lẽ hội sở Thất Bảo ngoài hội trưởng là lợi hại thì tất cả những người khác đều là đồ bỏ đi sao?
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Sẽ không đơn giản như vậy, nhưng tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Vẻ mặt của Dương Đinh Thiên cũng buồn bực.
Nghe Diệp Phàm kể lại xong, hai người Hồng Tà cũng rất nghi ngờ.
- Có thể nào trên lôi đài có tầng phong giới, nhưng hôm đó bà ta dùng cách gì đó để mở phong giới, cho nên đã lộ ra khuôn mặt thần bí của pho tượng đá đó.
Lệ Vô Nhai nói.
- Không giống như có phong giới, hơn nữa, nếu như có phong giới thì tượng đá có thể cảm nhận được sự đánh phá của chúng ta rồi.
Có một điểm không thể giải thích, hội sở Thất Bảo đã có mấy trăm năm lịch sử ở trên đảo. Không lẽ không có cao thủ sao?
Nếu có cao thủ thì vì sao không xuất hiện? Hôm nay bị chúng ta đánh phá, nếu người giấu mặt đó xuất hiện, sở hội Thất Bảo đã có thể không bị phá tới mức đó.
Vừa rồi ở đó chỉ có hai mươi tên, hơn nữa, có đến mười mấy tên trong đó thân thủ rất kém. Những người này kém như vậy sao?
Diệp Phàm nói.
Nhưng đang nói thì thuyền đã đến cấp sát.
- Làm gì vậy Lệ Vô Nhai, ông chèo thuyền kiểu gì vậy.
Hồng Tà bất mãn nói.
- Mọi người nhìn xem phía trước là cái gì?
Giọng nói của Lệ Vô Nhai có chút kỳ lạ.
Ba người nhìn về phía trước, nhất thời ngây người.
Bởi vì, phía trước tự nhiên xuất hiện một bức tượng bằng nước. Bức tượng gần giống với hư ảnh bức tượng đá xuất hiện trên võ đài Thất Bảo. Chỉ có điều, bức tượng lần trước Diệp Phàm nhìn thấy chắc chắn là làm bằng đá.
Nhưng lần này lại nhìn thấy một pho tượng do nước ngưng tụ thành. Bức tượng bằng nước lẳng lặng đứng trước cách thuyền của Diệp Phàm chừng hơn trăm mét. Hơn nữa, cũng không hiện ra rõ ràng lắm. Nhìn qua chỉ dường như là một màu ở trong trời nước.
Chỉ có những cao thủ giống như Hồng Tà và Diệp Phàm mới có thể phát hiện. Nếu như là người thường thì tuyệt đối không nhìn ra pho tượng.
- Dường như đột nhiên không khí lạnh lên.
Hồng Tà rùng mình một cái.