- Ha ha, không tồi không tồi. Đến lúc đó chế độ thực phối tốt rồi, anh tặng tôi một đánh là được rồi.
Lang Phá Thiên cười ha hả nói, Diệp Phàm trợn tròn mắt.
- Hừ, muốn chết à? Có biết nơi này là nơi nào không?
Lúc này, một giọng nữ truyền đến.
- Lão lang, hình như có người bất mãn với anh.
Diệp Phàm cười nhạt nói.
- Không thể nào, đại đường này hình như cũng không được yên tĩnh cho lắm, ăn uống cười nói ầm ĩ như vậy…
Lang Phá Thiên nói xong, dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục:
- Thế nào, một tá cũng không nhiều chứ?
- Được thôi, đến lúc đó lão Lang anh trả tiền số dược liệu này là được.
Diệp Phàm cười khan vài tiếng.
- Anh…
Lang Phá Thiên chẳng còn lời nào để nói.
- Anh trả là chuyện bình thường mà, nghĩ mà xem, phối chế mới là quan trọng nhất. Đây là một môn kỹ thuật rất cao, hiện tại kỹ thuật đáng tiền lắm chứ, nếu không, anh cứ mang số Tuyết Liên về sắc nước mà uống.
Diệp Phàm cười nói.
Bịch..
Một tiếng động vang lên, hai người Diệp Phàm và Lang Phá Thiên nhất thời ngạc nhiên. Bởi vì có chiếc dày bay tới đập vào bàn, có vẻ là giày cũ, vì trên đó còn dính bùn đất.
Hai người quay đầu lại thì phát hiện một cô gái mặc áo choàng đỏ đang trợn mắt nhìn hai người. Nhan sắc của cô gái này chỉ hơn mức trung bình một chút, dới chân cô gái vẫn còn đeo một đôi giày đỏ.
Giờ phút này, sự yên tĩnh của đại đường nhất thời trở lại. Tất cả mọi người đều vươn cổ lại nhìn sang bàn của Diệp Phàm.
- Đây là do cô đập hả?
Lang Phá Thiên tức giận, chỉ vào cô gái nói.
- Đúng đấy.
Cô gái hừ nói, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.
- Tại sao cô làm như vậy?
Lang Phá Thiên hỏi.
- Không phải bảo các người im miệng sao, điếc cả tai. Các người đã không để ý tôi như vậy, đây chỉ là một sự cảnh cáo nho nhỏ đối với các người mà thôi. Lần sau bản cô nương nhất định sẽ không dễ tính như vậy nữa đây.
Cô gái nói rất khí phách.
- Tôi nói này ông Liễu, đây là có ý gì? Chúng tôi đến đây là mất tiền đấy, chứ không phải đến để ăn giày đâu.
Diệp Phàm chỉ vào chiếc giày trên bàn nói, bởi vì Liễu Chân Đông vừa từ hậu đường đi ra.
- Ha ha, hai vị tiên sinh, các vị không hiểu quy củ của Thất Bảo hội sở chúng tôi rồi.
Không ngờ Liễu Chân Đông lại nói như vậy.
- Quy củ gì, nói nghe xem nào.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ở trong hội sở bất kể là xảy ra chuyện gì thì sẽ do các vị tự giải quyết, hội sở sẽ không can thiệp. Như vấn đề giày này, các vị tìm người ném giày mà giải quyết nhé.
Nói xong, Liễu Chân Đông chỉ lên giữa lôi đài kia, nói:
- Trước kia khi gặp chuyện thế này, có thể lên trên kia để giải quyết.
- Các ông thu phí cao như vậy mà không bảo vệ khách, làm như vậy sau này còn ai dám đến nữa?
Lang Phá Thiên hừ nói.
- Đây chính là đặc sắc của hội sở, nếu không dám thì không cần thiết phải đến, chúng tôi cũng không yêu cầu nhất định các vị phải đến. Các vị xem, khách của chúng tôi đông như vậy, mọi người đến đây là để tự do, chứ cái gì cũng theo quy tắc này nọ thì còn thú vị gì nữa. Các vị cứ đến hội sở ở thành phố hưởng thụ nhé.
Liễu Chân Đông nói, không hề sợ như vậy sẽ dọa khách chạy đi mất.
Sau đó y còn nói tiếp:
- Tuy nhiên, chúng tôi cũng nhắc hai vị một chút. Cô gái áo đỏ kia không đơn giản đâu, cô ấy là khách quen của chúng tôi, người bị cô ấy đánh gãy chân đã có đến ba tên rồi đấy, hình như bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện thì phải.
- Ồ, cũng có chút lai lịch đấy nhỉ?
Diệp Phàm hừ nói.
- Cũng có chút lai lịch, cô gái này tên là La Trại Tuyết, nghe nói đến từ một gia tộc thần bí nào đó. Tôi khuyên hai vị nên nhẫn nại thì hơn. Nói thật, tôi không muốn nhìn thấy người thứ tư bị đánh gãy chân đâu. Dù sao, các vị cũng là khách của chúng tôi đúng không?
Liễu Chân Đông còn tỏ vẻ quan tâm đến hai người Diệp Phàm.
- Ha ha, gia tộc thần bí, ở cái nước TQ này có biết bao nhiêu gia tộc thần bí chứ? Tuy nhiên, chắc cũng có không ít những gia tộc rác rưởi cũng lấy tiếng là gia tộc thần bí, nực cười, nực cười.
Diệp Phàm cười châm chọc nói, đương nhiên là đang kích tích ả Trại Tuyết kia.
- Tiểu tử, ngươi chán sống rồi đúng không?
Lúc này, Trại Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Chán sống à, đâu có, tôi còn muốn sống trăm tuổi cơ. Đâu có chán sống nhanh như vậy?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Có biết cô nương nhà ta đến từ gia tộc nào không?
Người thanh niên hừ nói.
- Gia tộc cái gì, có mà rác rưởi thì có.
Lang Phá Thiên hừ nói.
- Kinh nhỉ, vị này lợi hại thật đấy.
Người thanh niên cười nói.
- Kinh cái gì?
Lang Phá Thiên nói.
- Các hạ đến đây, chắc đã nghe một bài hát rồi chứ?
Lúc này, La Trại Tuyết nói.
- Bài hát gì, hát nghe xem nào.
Diệp Phàm thản nhiên hỏi. Đúng lúc này, mấy người từ bên ngoài vào.
Diệp Phàm và Lang Phá Thiên nhìn lên, thiếu chút nữa cười ra thành tiếng. Bởi vì, người đi đầu chính là người từng bị mình trừng trị - Trưởng lão của phái Hoa Sơn Cái Phi Dương.
- Cái trưởng lão đến rồi, mời ngồi, mời ngồi.
Những người ngồi đây, đa phần đều biết Cái Phi Dương, người ta là người nổi tiếng mà. Vì vậy, những người này vây quanh như nghênh đón thủ trưởng đến vậy.
Cái Phi Dương khẽ gật đầu giống như một tướng quân. Khi ông ta nhìn thấy La Trại Tuyết, thì ân cần hỏi:
- Là La cô nương à?
- Cái Phi Dương, lâu rồi không gặp, càng ngày càng phong độ nhỉ.
La Trại Tuyết nói.
- Đâu có, đâu có…
Cái Phi Dương nói.
- Cái trưởng lão, vẫn phòng cũ chứ?
Liễu Chân Đông vẻ mặt nhiệt tình hỏi.
- Phòng…
Cái Phi Dương đang định gật đầu thì bị một đệ tử kéo lại, đang thấy kỳ lạ, thì bất giác ngẩng đầu lên, nhất thời mặt cứng đờ. Đang muốn lên tiếng, thì Diệp Phàm mỉm cười lắc đầu.
Cái Phi Dương lập tức nói:
- Hôm nay ngồi ở đại đường.
Sau đó, bốn người ngồi vào một chiếc bàn ngay bên cạnh.
- Tọa địa lão hổ Phí Thanh Sơn, Bắc sơn tiều tử Âm Vô Đao, Hán địa phi hồ Sương Hồng Ngọc, Vu sơn thủy tiên Mai Thiên Tuyết, Đại mông hảo hán Quần Nhược Ly, Tàng lang ác cẩu Lạc Phiêu Phiêu. Các hạ từng nghe nói đến rồi chứ?
La Trại Tuyết nói.
- Nghe nói rồi, thì sao nào?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Tiểu tử, nghe nói rồi còn hỏi thì sao nào ư? Chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn bọn họ à?
Người thanh niên tức giận quát Diệp Phàm. Cái Phi Dương nhất thời rung mình, bụng nói tiểu tử này lợi hại, không ngờ lại còn dám quát tên sát tinh này.
- Chẳng lẽ cô nương này đến từ một trong sáu gia tộc trên?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên, Hán địa phi hồ Sương Hồng Ngọc là trưởng bối của cô nương đây.
Một lão già hừ nói, đang chuẩn bị nhìn sắc mắt khiếp sợ của Diệp Phàm. Tuy nhiên, điều khiến cho cả đám người buồn bực chính là người ta chẳng có phản ứng gì.
Nhóm người này đương nhiên cho rằng Diệp Phàm quá non nớt không biết phân biệt cao thấp, ngay cả danh nhân như vậy mà cũng chưa từng nghe nói qua.
- Trả lại cho các ngươi này.
Ba~ một tiếng giòn tan, lão già chưa kịp phản ứng, phát hiện bàn phía trước bát đĩa vỡ tùm lum, rượu vương vãi khắp nơi.
- Tiểu tử, dám đập cô nương nhà ta hả?
Một đám người của La Trại Tuyết đều đứng dậy xông tới hai người Diệp Phàm.
Ba~
Đám thanh niên gọi “tiểu tử” kia đều bị đạp sang một bên, ngã thành một đống.
- Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi chán sống rồi à? Dám kêu ông đây là tiểu tử, tiếp tục vả vào miệng năm cái cho ta.
Diệp Phàm quát.
Tên kia lập tức chảy máu mồm, còn đám người phía La Trại Tuyết thì sớm bị Lang Phá Thiên đánh cho răng rơi đầy đất rồi.
Cái Phi Dương vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp họa bởi vì đám người của La Trại Tuyết này quá kiêu ngạo.
- Được lắm, các ngươi dám đánh người của La gia chúng ta.
Lão già giãy dụa, tuy nhiên lại bị Lang Phá Thiên đá bay đi.
- Các vị, hôm nay là một trong bảy ngày tế hàng năm của hội sở chúng tôi, có ân oán gì xin hãy để ngày mai giải quyết. Sắp đến lễ bái tế rồi.
Lúc này, Liễu Chân Đông vội đứng lên nói, y nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Tuy nhiên, số bàn ghế bát đĩa này vỡ ai sẽ đền đây?
- Ha ha, đương nhiên là đám người La Trại Tuyết rồi. Chúng tôi chỉ là tự vệ, bọn họ gây chuyện trước.
Diệp Phàm phủi quần áo, cười nhạt nói.
- Các hạ thân thủ tốt lắm, chúng tôi nhìn nhầm rồi. Tuy nhiên, nếu có gan thì ngày mai lại đến tiếp.
Lập tức La Trại Tuyết tỏ ra yếu thế.
- Ngày mai đến ư, tôi đây không có hứng nữa.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không phải ngươi muốn mua Thiên Sơn Tuyết Liên sao?
La Trại Tuyết hừ nói.
- Đúng vậy, sao, cô có hả?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngày mai anh đến đây, chúng ta lên lôi đài một chút. Nếu anh thắng, thì Thiên Sơn Tuyết Liên trăm năm sẽ thuộc về anh.
La Trại Tuyết nói.
- Tiểu thư, cái đó…
Lão già sờ lên khuôn mặt sưng vù của mình, muốn ngăn cản.
- Ít dông dài đi, chẳng lẽ La gia chúng ta không đánh lại hắn sao?
La Trại Tuyết hừ lạnh nói.
- Nếu có người tặng Tuyết Liên thì ngày mai đến chuyến nữa cũng không sao.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Các hạ quá ngông cuồng rồi.
Lão già hừ nói. Cái Phi Dương trong lòng không khỏi ớn lạnh.
- Tôi có tư cách để ngông cuồng.
Diệp Phàm hừ nói.
Lúc này có một người phụ nữ cao gầy đội mũ rơm chậm rãi bước vào. Người này mặc váy trắng, trông chẳng khác gì váy cưới của cô gái bình thường.
Đôi mắt ưng thi triển ra, nhưng Diệp Phàm không thể nhìn được khuôn mặt được che bởi chiếc khăn mỏng manh kia. Điều này, khiến hắn không khỏi giật mình.
Con dơi bay ra ngoài, thẳng đến chỗ chiếc khăn, tuy nhiên vẫn không thành công.
Hơn nữa, cô gái che mặt hình như cảm giác được điều gì đó, đột nhiên đưa mắt nhìn mọi người một cái, ả phất tay, Diệp Phàm cảm giác rõ ràng có bạch khí từ đầu ngón tay ả bắn ra. Diệp Phàm hơi khiếp sợ, vội thu con dơi lại.
Sau khi đi vào trong phòng, ngoài Bộ trưởng Quách Bình Minh còn có Phương Đông Phong và một người trung niên đang ngồi.
- Trợ lý Diệp, xin chào!
Nhìn thấy Diệp Phàm đi vào, ba người Phương Đông Phong đều đứng lên, Phương Đông Phong lên tiếng trước.
- Ha ha, cậu hồi phục rất nhanh.
Diệp Phàm bắt tay anh ta, nhân tiện kiểm tra anh ta một lượt, phát hiện ra Phương Đông Phong bình phục rồi.
Chỉ là bị thương ngoài da, có lẽ phải một thời gian ngắn nữa mới có thể khỏi hoàn toàn, ngay cả vết khâu dưới mũi bị Phì lão chém cũng khỏi rồi.
- Cảm ơn ơn cứu mạng của trợ lý Diệp, Đông Phong tôi một khắc cũng không dám quên.
Phương Đông Phong vô cùng trang nghiêm, có lẽ qua lần bị thương đó cũng đã thay đổi không ít.
- Ha ha, là công việc của tôi mà. Chủ tịch Phương không cần suy nghĩ quá nhiều.
Diệp Phàm thản nhiên nói, thật ra trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Nói gì vậy, ơn cứu mạng và công việc phải phân biệt rõ ràng. Đối với trợ lý Diệp thì là trách nhiệm công việc, nhưng đối với chủ tịch Phương thì lại khác.
Lúc này, người trung niên mặt gầy đứng cạnh Phương Đông Phong mới cười nói.
- Vị này chính là Bộ trưởng Lưu.
Quách Bình Minh cười giới thiệu.
- Xin chào, bộ trưởng!
Diệp Phàm đưa tay cười, có thể lờ mờ cảm thấy quan hệ của người này với nhà họ Phương vô cùng thân thiết.
- Nghe nói trợ lý Diệp muốn giới thiệu bạn để cùng khai thác mỏ đồng Kỳ Sơn với tôi?
Sau khi bốn người ngồi xuống, Phương Đông Phong đi thẳng vào vấn đề.
- Ha ha, chủ tịch Phương cho rằng mỏ đồng Kỳ Sơn có giá trị khai thác sao?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Là mỏ đồng vô cùng tốt, chỉ là hơi nguy hiểm thôi.
Phương Đông Phong thở dài.
- Muốn có tiền thì không nên sợ nguy hiểm, nếu bạn của tôi có ý định với mỏ đồng Kỳ Sơn thì dĩ nhiên cũng hiểu sự nguy hiểm ở trong đó. Hơn nữa, cũng có chuẩn bị tốt, có anh ấy ra tay giúp đỡ thì không phải là vấn đề lớn.
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh và tự tin.
- Có thể tiết lộ một chút thông tin của bạn trợ lý Diệp không?
Phương Đông Phong xem ra rất có hứng thú với mỏ đồng Kỳ Sơn. Đã bị đánh như vậy mà vẫn không quên nó. Có thể thấy được sự hấp dẫn của mỏ đồng Kỳ Sơn.
- Điều này, tôi muốn biết thái độ của chủ tịch Phương với mỏ đồng Kỳ Sơn trước. Còn nữa, sẽ hợp tác như thế nào. Nếu không, tôi sẽ không tiết lộ thông tin về bạn tôi. Hơn nữa, xin chủ tịch Phương yên tâm, tôi xin lấy nhân phẩm của tôi ra đảm bảo, bạn của tôi tuyệt đối là người đáng tin cậy.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Tôi đương nhiên là tin tưởng nhân phẩm của trợ lý Diệp, còn về mỏ đồng Kỳ Sơn thì tôi sẽ không rut lui đâu.
Nhưng việc này còn phải thảo luận với phía tập đoàn Mễ Đông bên Thái Lan thì mới có thể trả lời được. Dù sao, mỏ đồng Kỳ Sơn vốn cũng thuộc về chủ tịch tập đoàn Mễ Đông
Bọn họ cũng không làm nổi nữa nên mới kéo tập đoàn Giang Lưu vào cùng. Lúc đó đã chia là bọn họ sáu còn chúng ta bốn.
Nhưng bây giờ có người mới tham gia, lại phải chia cổ phần công ty thêm một lần nữa. Nhưng việc này tôi cũng đã nói chuyện qua điện thoại với chủ tịch của Mễ Đông.
Ý của ông ta là vẫn muốn nắm quyền kiểm soát. Hơn nữa, người mới tham gia phải chịu trách nhiệm sự an toàn, phải cam đoan rằng có thể làm cho mỏ đồng có thể an toàn mà khai thác tiếp.
Phương Đông Phong nói.
- Ha ha, tập đoàn hai nhà các vị đã bàn bạc trước rồi. Vậy mọi người cho bạn tôi bao nhiêu cổ phần? Chúng ta cứ coi như là đang nói chuyện tán gẫu thôi. Tôi cũng nên nói với bạn tôi sơ sơ một chút đúng không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- %
Phương Đông Phong nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Chỉ là % nhưng so với số tiền đầu tư khổng lồ thì đó cũng không phải là một con số nhỏ.
- Ồ, chủ tịch Phương nghi ngờ khả năng xuất vốn của bạn tôi?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Không phải như vậy, nhưng số tiền đầu tư thật sự không ít.Tôi và chủ tịch Kerry đã tính rồi, tổng ngạch đầu tư vào mỏ đồng Kỳ Sơn đạt tới triệu.
Cho nên, dù là % cổ phần thôi cũng phải bỏ ra ba triệu. Hơn nữa, lợi nhuận tuyệt đối là khả quan.
Hơn nữa, tập đoàn Mễ Đông chiếm phần lớn, dù sao thì mỏ đồng Kỳ Sơn cũng vốn là của họ.
Hơn nữa, họ là công ty bản địa của Thái Lan, rồng ở dưới đất cũng khó mà thắng được hổ.
Phương Đông Phong cười nói.
- Nếu bọn họ mà giải quyết được vấn đề an ninh thì hà cớ gì phải tìm chúng ta đúng không?
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Đương nhiên, nguyên nhân ở bên trong rất phức tạp, tôi cũng không nói rõ được.
Phương Đông Phong nói.
- % này không thể thay đổi được sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không được rồi. Chủ tịch Kerry cho rằng, đây đã là phần lớn cổ phần của công ty rồi.
Phương Đông Phong nói.
- Vậy chuyện mua bán này không có cách nào rồi.
Diệp Phàm nói.
- Tại sao lại nói như vậy?
Phương Đông Phong sửng sốt, hỏi.
- Khai thác ở mỏ đồng Kỳ Sơn thì an toàn chính là vấn đề lớn nhất, mà chúng ta lấy % cổ phần công ty lại còn phải chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho mỏ
Cậu nói xem, việc thiệt thòi như vậy, bạn tôi có chịu làm không? Nếu mỏ đồng Kỳ Sơn muốn tiếp tục khai thác tiếp thì nhất định phải thành lập một đội cảnh sát lớn mạnh.
Đội ngũ này không giống với những người của công ty bảo vệ khác trong nước. Đội ngũ này phải bảo vệ an toàn trong khu Tam Giác Vàng.
Cho nên trong đó phải có cao thủ. Hơn nữa, phải có cao thủ cực kỳ bản lĩnh bảo vệ thì mới được.
Cao thủ như vậy, nói thật, mọi người sẽ không mời được, dùng bao nhiêu tiền cũng sẽ không mời được cao thủ như vậy.
Nhưng bạn của tôi thì có thể. Nếu không bảo đảm được an toàn thì mỏ đồng Kỳ Sơn chỉ là một cái bánh lớn treo ở trên trời mà thôi.
Mà công ty của bạn tôi lại phụ trách một công việc quan trọng, anh nói xem, % có thể làm anh ấy động lòng không?
Diệp Phàm hỏi.
- % không ít, trợ lý Diệp, chúng tôi đã tính toán rồi, chỉ tính lợi nhuận trong vòng một năm cũng không dưới một triệu.
Mà mỏ đồng Kỳ Sơn cũng không phải là chỉ khai thác một năm là xong, nó có thể khai thác hơn mười năm, thậm chí là nhiều hơn.
- Cộng lại là một con số không nhỏ đúng không?
Phương Đông Phong nói,
- Còn về cao thủ, có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ, chỉ cần có tiền, tôi tin rằng không thể không mời được một siêu cao thủ đúng không?
- Ha ha, nếu như có thể mời được thì chỉ cần hai công ty là có thể làm được rồi. Bạn tôi cũng không nhất thiết phải đến để lấy tiền của mọi người đúng không?
Diệp Phàm bình tĩnh cười nói. Mặt Phương Đông Phong cứng đờ, có chút mất tự nhiên.
- Ha ha, trợ lý Diệp, thật ra, có một số chuyện không nên nhìn bề ngoài đúng không? Tập đoàn Giang Lưu là một tập đoàn tương đối có thế lực ở trong nước. Phần lớn công ty của bạn anh đều không ở trong nước có phải không?
Lúc này, Bộ trưởng Lưu cười nói.
- Ha ha, trước đây không cho rằng công ty của bạn tôi, chủ tịch Phương cũng có thể làm được tốt.
Diệp Phàm cười nói, rõ ràng là không nhượng bộ.
Vì lời nói của Bộ trưởng Lưu có chút khoa trương, ra vẻ ám chỉ rằng nhà họ Phương có thế lực, có thể giúp đỡ bạn của Diệp Phàm.
- Việc này mấu chốt là ở phía tập đoàn Mễ Thước của Thái Lan, bọn họ giữ % cổ phần của công ty nhất quyết không nhả ra.
Hơn nữa, trong sáu phần này còn có ba phần trong đó là quyền sở hữu khoáng sản ban đầu.
Hai mươi triệu tiền đầu tư trên thực tế họ chỉ bỏ ra sáu triệu tiền mặt, còn cho mọi người % cổ phần trên thực tế cũng là phần của công ty chúng tôi.
Nếu lại cho nữa thì công ty chúng tôi còn làm làm gì đúng không?
Phương Đông Phong nói nguyên do.
- Ha ha, nếu họp lại để phân chia cổ phiếu một lần nữa thì tập đoàn Mễ Đông của Thái Lan muốn giữ % cổ phần cũng không được.
Hơn nữa, tôi cho rằng bọn họ được quy quyền sở hữu ra tiền mặt, chiếm triệu cũng qua nhiều rồi.
Mỏ quặng đồng này có hàm lượng đồng rất cao, nếu như không thể khai thác thì nó chỉ là một đống đá, một đống bỏ đi ở nơi thâm sơn.
Đừng nói là sáu triệu, một nửa tờ giấy cũng không đáng giá.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Có cách nào. Người ta là thổ địa mà. Hiện giờ, những công ty nhìn vào mỏ đồng này cũng không phải là ít.
Phương Đông Phong thở dài.
- Vậy để bọn họ đi khai phá là được rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Trợ lý Diệp, thật sự không thể thương lượng được sao?
Phương Đông Phong hỏi, sắc mặt đã bắt đầu trầm xuống.
- Nếu hợp tác khai thác, về an ninh chúng tôi phụ trách chính. Nhưng ít nhất phải cho bạn tôi % cổ phần công ty. Nếu không, việc này không cần phải nói nữa.
Diệp Phàm cương quyết.
- Điều này tuyệt đối không được, không chỉ tập đoàn Mễ Đông không đồng ý mà ngay cả tập đoàn Giang Lưu chúng tôi cũng không thể đáp ứng được. Nếu trợ lý Diệp vẫn giữ ý kiến như vậy, việc làm ăn này coi như thất bại.
Phương Đông Phong cũng cương quyết, bắt đầu thể hiện bản tính công tử.
- % vẫn còn là ít. Bởi vì việc giữ an ninh là việc mấu chốt trong quá trình khai thác, nếu như không được thì coi như là vừa rồi chúng ta chỉ nói chuyện phiếm.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Ha ha, tôi thấy chúng ta hay là cứ uống rượu, dùng bữa đi, việc kinh doanh thì cứ để sau nói, có một có chuyện phải từ từ thương lượng đúng không? Mỗi người lùi một bước là được rồi.
Quách Bình Minh đứng lên làm hòa.
- Việc này không cần bàn nữa, tôi chỉ giữ thái độ này. Hôm nay tôi có việc phải về trước.
Phương Đông Phong nhăn mặt, căn bản là không nể mặt Quách Bình Minh.
Anh ta đứng lên, nhìn Diệp Phàm một cái, cười lạnh nói:
- Ân tình của trợ lý Diệp, nhà họ Phương chúng tôi sẽ trả. Yên tâm, Phương Đông Phong tôi nói một là một, hai là hai rất rõ ràng. Nhưng sau này chúng ta không thể cùng làm việc được rồi.
- Mọi người đương nhiên phải trả, sinh mạng là vô giá mà. Còn về chuyện sau này, có qua lại hay không còn phải xem Diệp Phàm tôi có vui hay không đã. Có nói chuyện làm ăn thì phải xem Diệp Phàm tôi có vừa ý hay không.
Diệp Phàm hừ lạnh, còn kiêu ngạo hơn Phương Đông Phong gấp trăm lần.
- Được! Được! Trợ lý Diệp rất có khí phách. Tôi hy vọng trợ lý Diệp có thể giữ mãi khí phách này. Cáo từ!
Phương Đông Phong vừa nói xong, liền đứng dậy đi luôn. Bộ trưởng Lưu cũng ngại ngùng xin lỗi một tiếng rồi đi theo.
- Phương đại công tử, thật là quá kiêu ngạo.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm canh.
- Haiz… lớn nhỏ trong nhà họ Phương đều như vậy. Xin lỗi trợ lý Diệp!
Quách Bình Minh cũng có chút xấu hổ.
- Không sao, không lâu sau, tôi tin rằng anh ta sẽ quay lại thương lượng với tôi.
Diệp Phàm chắc chắn.