Thật ra trợ lý Chủ tịch tỉnh không chỉ có Lưu Minh Nguyệt và Cái Thiệu Trung, mà có đến sáu người, chẳng qua bốn đồng chí kia là trợ lý Chủ tịch tỉnh cấp giám đốc sở, cho nên không thể vào bộ máy UBND tỉnh được.
Vừa thấy Diệp Phàm đến, Cái Thiệu Trung đã cười ha hả tiếp đón.
Trong nhiều đồng chí như vậy Diệp Phàm đều đã từng gặp qua, chỉ có Khương Quân Sơn là lần đầu tiên gặp. Thấy người này khá cao lớn, và cũng có cái bụng cỡ lớn như nhiều quan viên khác. Hơn nữa, Diệp Phàm cảm thấy trên người người này có khí chất của một quân nhân.
Đôi mắt ưng phát hiện, trong khi mình âm thầm quan sát Khương Quân Sơn thì không ngờ người này đã quan sát mình rồi. Bởi vì thời gian họp chưa đến, trong phòng hội nghị mọi người nói chuyện tào lao. Diệp Phàm và Cái Thiệu Trung cũng đang nói chuyện.
- Hội nghị hôm nay chuẩn bị nói về cái gì? Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi.
- Nghe nói là vấn đề cải tạo khu Lục Loan. Cái Thiệu Trung nói.
- Cải tạo cái gì? Diệp Phàm hỏi.
- Cái cần sửa thì nhiều lắm, có người đề nghị tiến hành di dời tổng thể khu Lục Loan. Bởi vì khu này hiện tại đã trở thành nơi phồn hoa nhất tỉnh thành rồi. Không thể bỏ phí tiếp thời gian được nữa. Bởi vì, hiện tại khu Lục Loan trước đây lấy khu dân cư làm chính. Hơn nữa, đại đa số phòng ốc đều được xây dựng từ những năm 70 80, đã quá cũ kỹ rồi. Cái Thiệu Trung nói.
Diệp Phàm liền xem tập tài liệu trong tay.
Đến 9h, Khúc Chí Quốc đặt chén trà trong tay lên bàn. Sau đó liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói: - Đều đến đông đủ rồi, bắt đầu họp thôi.
Hai hội nghị lần trước vì phải đi thực hiện nhiệm vụ cho nên đồng chí Diệp Phàm không tham gia được. Hôm nay tất cả các đồng chí đều đã đến, mà vấn đề cải tạo khu Lục Loan đã kéo dài khá lâu rồi. Không thể kéo dài được nữa, dù sao cũng phải đưa ra được một biện pháp để khu Lục Loan này càng trở nên đẹp đẽ hơn. Hy vọng các đồng chí mạnh dạn đề xuất ý kiến, vì nhân dân phục vụ Tiếp theo, xin mời đồng chí Lưu Minh Nguyệt giới thiệu tình hình cụ thể của khu Lục Loan cho mọi người nghe một chút.
Lưu Minh Nguyệt chừng năm mươi tuổi, cắt tóc ngắn. Tuy nhiên, người có vẻ trông khá mệt mỏi, phỏng chừng là bị việc cải tạo khu Lục Loan này gây sức ép.
- Khu Lục Loan là khu nhỏ nhất của tỉnh thành chúng ta, dân cư chỉ có khoảng 600 ngàn. Hơn nữa, đây cũng là khu hành chính lâu đời nhất của tỉnh thành chúng ta. Mà lịch sử của tỉnh thành là lấy khu Lục Loan làm trung tâm. Tuy nhiên, sự lâu đời và cũ nát song hành với nhau. Hiện tại khu Lục Loan đã quá cũ kỹ rồi, cho nên phải cải tạo lại. Hơn nữa, việc cải tạo này đã đề xuất từ ba năm trước rồi. Lưu Minh Nguyệt nói.
- Đề xuất từ ba năm trước rồi sao tới bây giờ vẫn chưa khởi công? Nhậm Thời Mãn hỏi trước.
- Nguyên nhân dẫn đến điều này thì nhiều lắm, việc cải tạo một khu hành chính liên quan đến rất nhiều vấn đề. Tuy rằng ở đây dân cư ít, nhưng diện tích cũng không nhỏ hơn các khu khác là bao. Thật ra, gần 600 ngàn người cũng không phải là ít nữa rồiBởi vì khu Lục Loan có rất nhiều danh thắng, đây đều là những di sản văn hóa, căn bản không thể đập bỏ đi được.
Vả lại vị trí địa lý của khu Lục Loan quá trọng yếu, tiếp giáp với khu trung tâm phồn hoa nhất cả tỉnh. Một khu Lục Loan cũ kỹ không còn phù hợp với thành thị hiện đại nữa. Mà sức kêu gọi của khu Lục Loan cũng càng ngày càng cao hơn.
Chẳng qua hạng mục này đến khi đặt lên bàn thì thực sự gặp rất nhiều phiền toái. Đó là những di sản văn hóa kia phải làm sao? Còn nữa, vấn đề định vị khu Lục Loan mới, rốt cuộc là đi theo phương thức nào. Hàng loạt những vấn đề này khiến mọi người rất đau đầu. Lúc này, Phó Chủ tịch tỉnh kiêm nhiệm Chủ tịch thành phố đồng chí Yến Nguyệt nói.
- Đúng vậy, mấy tháng trước tỉnh ta được quốc vụ viện phê chuẩn thiết lập khu cải cách thí điểm tổng hợp quốc gia. Việc thành lập khu này là giai đoạn phát triển kinh tế xã hội mới của nước tacó người gọi nó là đặc khu mới của thời đại mới. Vì vậy để phối hợp thực hiện hạng mục này, việc cải tạo khu Lục Loan là việc bắt buộc phải tiến hành. Phó Chủ tịch tỉnh Thái Cường nói.
- Cải tạo là bắt buộc, nhưng hiện tại vấn đề quan trọng là cải tạo như thế nào? Nói ở phạm vi lớn thì ai cũng biết rồi, chỉ kẹt ở vấn đề cụ thể thôi. Cái Thiệu Trung nói.
- Dù cải tạo thế nào, thì không thể gạt bỏ được việc lấy phát triển kinh tế làm trung tâm. Tuy nói trong đề pháp của đặc khu mới cũng phải chú trọng quan hệ giữa phát triển kinh tế và môi trường văn hóa. Nhưng, vị trí địa lý của khu Lục Loan quyết định giá trị của nó. Khu Lục Loan không vì phát triển kinh tế thì vì cái gì? Yến Nguyệt nói.
- Giá trị của nó, giá trị gì của nó? Xin mời đồng chí Yến Nguyệt trình bày rõ một chút. Nhậm Thời Mãn nói.
- Vì khu Lục Loan nằm ở nơi phát triển phồn hoa nhất của tỉnh thành. Cho nên, thành lập khu thương mại là việc cần phải làm. Còn khu dân cư cũng quá cũ kỹ rồi, có thể triển khai dời ra bên ngoài. Chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào khu Lục Loan làm khu thương mại để kéo các khu vực khác phát triển. Đương nhiên, thành lập mô hình khu thương mại không có nghĩa là phủ nhận giá trị của văn hóa lịch sử và môi trường. Chúng ta càng phải chú trọng việc kết hợp giữa thương mại và văn hóa. Một số thành phố ở vùng duyên hải đã làm rất tốt việc này. Yến Nguyệt nói.
- Có một số việc nói thì dễ đấy nhưng khi làm còn khó hơn lên trời. Thật ra, tôi vừa xem qua một số tài liệu liên quan, cũng đi nghiên cứu điều tra thực địa khu Lục Loan. Khu Lục Loan lấy di tích làm chính, hơn nữa còn là khu văn hóa lịch sử trung tâm của tỉnh thành chúng ta. Chủ điệu này không thể thay đổi được. Khương Quân Sơn nói.
- Chủ điệu à, Đồng chí Quân Sơn, có thể nói rõ ý của mình ra được không? Hội nghị lần này của chúng ta bàn đến công tác này. Khu Lục Loan vì sao cứ để kéo dài như vậy, đó là vấn đề cụ thể chưa được thực hiện đúng chỗ. Chủ tịch tỉnh Khúc nói.
- Khu Lục Loan không phải lấy di tích làm chính sao? Có một số đồng chí muốn thành lập khu thương mại buôn bán gì đó. Tôi thấy việc này không được. Đề án khu thí điểm cải cách tổng hợp của chúng ta đã được quốc vụ viện phê chuẩn.
Không khó để nhìn ra khu thí điểm sẽ thúc đẩy phát triển kinh tế từ Đông sang Tây, từ Nam sang Bắc. Đánh vỡ hàng rào giữa các khu vực, phát huy ưu thế của từng nơi
Vì vậy, phía Đông, Trung bộ và Tây bộ sẽ được tăng thêm sự cân bằng hơn.
Về phương diện khác, nội dung cải cách của khu thí điểm cũng dần gắn liền sự phát triển kinh tế với hài hòa xã hội.
Càng chú trọng đến vấn đề xã hội, bảo vệ môi trường sống của nhân dân. Cho nên chúng ta vẫn theo con đường cũ thì việc cải cách sẽ đi ngược lại với tinh thần của trung ương.
Đương nhiên, kinh tế cần phải phát triển, nhưng trong việc thí diểm cải cách thời đại mới phải chú ý môi trowngf sinh thái và yếu tố hài hòa xã hội. Trước đây các cấp của chúng ta đã đặt yếu tố phát triển kinh tế lên hàng đầu mà không để ý đến cái khác như sinh thái, môi trường, nhân vănBây giờ thì không thể như vậy. Vấn đề môi trường hiện nay rất quan trọng, chúng ta không thể phá hủy môi trường rồi lại vất vả nghĩ cách cứu vãn môi trường.
Khu Lục Loan lấy văn hóa lịch sử làm chính. Vì vậy, tạo ra một khu sinh thái nhân văn hoàn toàn mới tôi thấy là việc phải làm. Hơn nữa, quy hoạch như vậy cũng phù hợp với tinh thần của cải cách tổng hợp. Thể hiện ý niệm quy hoạch của đặc khu thời đại mới. Vì vậy, khu Lục Loan hoàn toàn có thể lấy du lịch làm chính. Khương Quân Sơn nói.
- Đây cũng là một con đường mới, tuy nhiên, đồng chí Quân Sơn. Quy hoạch như vậy có phải lãng phí vị trí địa lý của khu Lục Loan hay không? Tuy rằng việc cải cách thí điểm tổng hợp này rất coi trọng yếu tố lịch sử và môi trường xã hôi nhưng vẫn nên lấy xây dựng kinh tế làm chủ điệu chính. Yến Nguyệt nói.
- Chủ điệu của khu Lục Loan là lấy du lịch làm chính, chúng ta không những có thể kiếm được tiền, mà còn rất ăn khớp với việc cải cách tổng thể. Không phải cứ xây khách sạn cao tầng hay khu thương mại mới có thể kiếm được tiền có đúng không? Cách kiếm tiền thì rất nhiều, chứ đâu phải một cách. Khương Quân Sơn nói.
- Ừm, đề xuất này của đồng chí Quân Sơn có tính thao tác khá cao. Tuy nhiên, việc thành lập khu Lục Loan lấy du lịch làm nghiệp vụ chính vẫn khó làm. Dù sao du lịch cũng là ngành đầu tư lớn nhưng hiệu quả nhìn thấy sẽ chậm. Việc bảo tồn, tu sửa các di tích cũng chiếm một khoản đầu tư rất lớn. Số tiền đó lấy ở đâu ra? Còn nếu làm theo hình thức khu thương mại thì có thể thông qua phương thức mời thầu hoặc phương thức khác để thu hồi lại tiền nhanh hơn. Trong khi đó du lịch kém sức hấp dẫn để mời thầu, và tốc độ thu hồi vốn sẽ chậm hơn. Chúng ta phải xuất phát từ thực tế, nói suông không thì không no cái bụng được đâu. Vả lại, dân của tỉnh thành chúng ta không phải ai cũng khá giả, còn có một bộ phận quần chúng cần chúng ta nâng đỡ. Yến Nguyệt nói.
- Thật ra, Khu kinh tế Hoành Không đã đi trước một bước. Khu kinh tế Hoành Không của chúng ta chính là hiện thân thực tế nhất của việc thí điểm cải cách tổng hợp. Khu kinh tế Hoành Không đã làm rất tốt việc phát triển kinh tế kết hợp với bảo vệ văn hóa lịch sử và môi trường. Tôi tin rằng không lâu sau sự phát triển của Khu kinh tế Hoành Không sẽ khiến ai ai cũng phải chú ý.
Khương Quân Sơn nói.
- Đồng chí Cung Chí Quân hiện giờ cách chúng ta ngàn dặm xa, không có anh ấy chúng ta sẽ tổ chức hội nghị bằng cách vắng mặt. Không tham gia hội nghị làm sao có thể biểu quyết, bởi vì anh ấy chưa quen tình hình hội nghị thôi. Phong Hồ Ninh nói.
- Đồng chí Chí Quân đã nói qua, trong điện thoại có thể thể hiện ý kiến của mình. Anh ấy là người phụ trách Thành ủy, tuy đang công tác ở nước ngoài nhưng đối với chuyện lớn của khu kinh tế anh ấy cũng có quyền được phát biểu có phải không? Kiều Báo Quốc nói.
- Nếu các đồng chí họp vắng mặt chúng ta đều gọi điện thoại hỏi thì hội nghị thường vụ của chúng ta còn có thể tiếp tục triển khai sao?
Việc này không nhất định. Nếu đồng chí Cung Chí Quân ở đây chúng tôi không phản đối. Không ở đây phát biểu ý kiến lung tung cũng không ổn.
Nếu sáu phiếu tán thành sáu phiếu phản đối, vì chưa được một nửa cho nên đề nghị của đồng chí Diệp Phàm nhậph khu Lục Loan vào khu kinh tế Hoành Không không thể thông qua.
Tan họp, đi ăn cơm. Nhậm Thời Mãn vẻ mặt kiên quyết nói xong đứng lên.
- Bí thư Nhậm, đây là đang cướp quyền lợi của ủy viên thường vụ. Biểu quyết trong điện thoại sao lại không được tính? Chúng ta vì sao lại tổ chức hội nghị truyền hình trực tuyến, đây chính là họp từ xa. Để tiết kiệm tài nguyên, sao đến chỗ chúng ta lại không được?
Diệp Phàm cũng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc phản đối.
- Tôi nói rồi, đồng chí Chí Quân ở đây sẽ có thể sử dụng quyền biểu quyết. Không ở không biết nội dung cuộc họp sao có thể tham gia biểu quyết?
Nếu ra quyết định biểu quyết lệch lại thì sẽ phạm sai lầm. Chúng ta là ai, không phải là lãnh đạo trung tâm của khu kinh tế sao?
Mỗi tiếng nói cử động của mỗi ủy viên chúng ta đều đại diện cho khu kinh tế Hoành Không. Một câu không đúng sẽ mang đến hàng loạt hậu quả.
Nhậm Thời Mãn tôi không phải phản đối hội nghị truyền hình. Nhưng hôm nay chúng ta tổ chức hội nghị tập trung, cũng không phải là hội nghị truyền hình.
Đồng chí Diệp Phàm, hi vọng cậu hiểu rõ, không cần vơ làm một. Việc này cứ quyết định như vậy đi, tan họp. Nhậm Thời Mãn nói xong xoay người đi.
- Đáng tiếc, còn thiếu một phiếu của Chí Quân. Sau khi ăn cơm xong Lam Tồn Quân và Kiều Báo Quốc đến phòng của Diệp Phàm ngồi, vẻ mặt Lam Tồn Quân khá mất mát, Ngũ Vân Lượng cũng đi theo.
- Có được sáu phiếu đã là tốt lắm rồi. Diệp Phàm nói.
- Đồ chó Dương Chấn Đông hiện giờ thực sự muốn cùng một chỗ với Nhậm Thời Mãn. Mất công trước đây Diệp Phàm tốt với y như vậy. Người như thế lúc trước phải làm cho y chết đi
Ngũ Vân Lượng căm giận nói.
- Tâm của y lúc này sống rồi, địa vị của Nhậm Thời Mãn không giống. Người ta chẳng những là Bí thư kiêm quản lý khu kinh tế Hoành Không, còn là lãnh đạo cấp cao, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Dương Chấn Đông có lẽ muốn dựa vào ông ta, y muốn nhắm đến vị trí Tổng giám đốc Tập đoàn Hoành Không. Kiều Báo Quốc nói.
- Đúng vậy, quyền quyết định về vị trí Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoành Không thuộc về Tỉnh ủy Thiên Vân. Có được sự ủng hộ của đồng chí quan trọng trong Tỉnh ủy là quan trọng. Ngũ Vân Lượng nói.
- Ha ha, vị đồng chí này hiện tại có chút không nghe lời. Thật ra, tôi cũng cảm giác được.
Ủy viên tập đoàn Trần Viên Kiều, Trần Nguyên Đông hiện giờ đều có chút tức giận. Dương Chấn Đông cũng muốn khoe thành tích.
Hiện giờ có lẽ đã sớm bàn bạc với hai đồng chí này. Tập đoàn Hoành Không nổi lên sóng gió cũng là điều mà các đồng chí muốn thấy nên cực lực thúc đẩy thôi. Diệp Phàm cười nhạt nói.
- Còn có một vị đồng chí, ông ấy chính là Dương Chí Thăng. Ông ấy cũng là phó Bí thư Đảng ủy của tập đoàn. Đến lúc đó bốn người này cùng ở lại một chỗ, hơn nữa cấp trên Nhậm Thời Mãn gây áp lực, cứ như vậy cũng làm cho người ta đau đầu. Ngũ Vân Lượng nói.
- Ha ha, bọn họ muốn gây sóng gió vậy xem bọn họ có sức không nữa. Dương Chấn Đông không nghe lời thì có thể, nhưng muốn ngồi vào vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn Hoành Không y chỉ có thể xem Diệp Phàm tôi đi rồi xem có thành công. Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Không phải y không thấy được điểm này, y đã thấy trước. Nhưng y cho là mình không diễn, không trông cậy. Cho nên, vì bi quan nên dựa vào Nhậm Thời Mãn. Diệp Phàm nói.
- Sao thế? Lam Tồn Quân không hiểu cả Ngũ Vân Lượng cũng vậy.
- Hai người các cậu đó. Diệp Phàm cười nói.
- Tôi, không thể nào. Nếu như nói là chủ nhiệm Kiều thì có thể đúng không? Mà tôi, trong ba năm nay cũng chẳng có gì hay ho. Tôi cũng không có khả năng lên đảm nhiệm Tổng giám đốc mà Bí thư thành phố Hạng Nam Dương Chí Thăng lại là phó bí thư. Việc này có vẻ không hợp. Lam Tồn Quân lắc đầu.
- Ha ha, tất cả đều có thể, tất cả đều không thể nào. Biến cố không thể ai nói trước được.
Quan trọng còn phải xem thái độ của Tỉnh ủy. Qua một loạt điều chỉnh nhân sự của Tỉnh ủy cũng có chút thay đổi vận mệnh.
Nhưng chuyện khu Lục Loan nhất định phải thúc đẩy. Việc này xem ra nhỏ, nhưng liên quan đến bố cục của Tỉnh ủy. Diệp Phàm nói.
- Chuyện khu Lục Loan liên quan đến Tỉnh ủy, việc này không thể tưởng tượng nổi. Lam Tồn Quân nói, - Nhưng phương án hiện giờ đã bị phủ quyết.
Chúng ta dù có đem Cung Chí Quân đến cũng chưa chắc có thể thắn được. Dù sao, một thời gian ngắn sau các đồng chí trong hội nghị thường vụ sẽ có thay đổi.
Điểm quan trọng ngay tại trên người Chu Gia Sinh và Bành Nhất Khải. Nghe nói quan hệ của Nhậm Thời Mãn và Bành Nhất Khải không tồi. Lần này lại "phản bội" cũng làm người ta thấy lạ.
- Việc này đúng thật lả lạ, nếu không chúng ta đã bị đánh bại. Có thể bất phân thắng bại cũng không tồi rồi. Nhưng nếu không thể thông qua hội nghị thường vụ thì chúng ta phải nghĩ cách khác. Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Nghĩ cách khác, nghĩ như thế nào? Kiều Báo Quốc hỏi.
- Hội nghị thường vụ không thông qua chúng ta sẽ không trông mong vào họ. Diệp Phàm cười thần bí.
- Làm sao có thể, khu Lục Loan muốn nhét vào khu kinh tế Hoành Không không có hội nghị thường vụ làm sao có thể thông qua? Ngũ Vân Lượng hỏi, vẻ mặt của Kiều Báo Quốc và Lam Tồn Quân cũng không khác là mấy.
- Các anh đã quên bố cục thành lập khu kinh tế Hoành Không trước đây? Diệp Phàm cười hỏi.
- Hay! Không thể tưởng tượng được Lam Tồn Quân đột nhiên vỗ đùi cười phá lên.
- Anh thấy manh mối trong đó? Diệp Phàm cười hỏi.
- Tôi nói các anh đừng cười. Có phải anh Diệp muốn dùng cách quản lý khu vực hành chính. Ví dụ như trước kia Tập đoàn Hoành Không muốn nhúng tay vào hai huyện Hoành Cương của Địa khu Giang Hoa và huyện Lăng Hà. Lam Tồn Quân nói.
- Đúng là có thể, chúng ta hoàn toàn có thể đem khu Lục Loan nhét vào Tập đoàn Hoành Không.
Đến lúc đó, thường vụ quản lý khu kinh tế sẽ không có chuyện gì. Đây là chuyện trong nhà của Tập đoàn Hoành Không chúng ta thôi.
Đến lúc đó, lấy danh nghĩa của Tập đoàn chúng ta quản lý cải tạo khu Lục Loa là được.
Không được hội nghị thường vụ thông qua nhưng ở Tập đoàn Hoành Không Diệp Phàm có thể để nó thông qua. Ngũ Vân Lượng cười nói.
- Không phải Tập đoàn Hoành Không mà là đại quy hoạch Hoành Không. Diệp Phàm cười nói.
- Nếu dùng danh nghĩa của Đại quy hoạch Hoành Không có thể lại phát sinh quan hệ với khu kinh tế không? Bởi vì, khu kinh tế là do đại quy hoạch Hoành Không làm trụ cột để xây dựng nên. Nhậm Thời Mãn có thể nhắc đến không? Lam Tồn Quân có chút băn khoăn.
- Không giống thế, trước kia huyện Hoành Cương và huyện Lăng Hà do Tập đoàn Hoành Không quản lý không có chút không thuận lợi nào. Sau đó tôi mới danh chính ngôn thuận có đại quy hoạch Hoành Không. Trên thực tế đại quy hoạch Hoành Không là cách nói khác của Tập đoàn Hoành Không thôi. Cũng là một món ăn trên một cái chảo thôi. Diệp Phàm nói.
- Hiện giờ ban giám đốc tập đoàn hình như cũng có nhiều thay đổi. Như tỉnh Điền Nam ngoài đồng chí Tôn Thành Trương thì Trương Tương Hòa và Chu Khải Trung đều đi rồi, thay vào đó chính là Mộc Hùng Phi và Mộc Thành Chương.
Hai vị đồng chí là hai người kiên quyết phản đối nhét thêm khu Lục Loan vào trong này. Mà buổi họp hôm nay đồng chí Chu Gia Sinh của tỉnh Điền Nam cũng không tệ lắm, ủng hộ đề nghị của anh.
Chỉ sợ đồng chí khác của tỉnh Điền Nam không có thái độ giống Chu Gia Sinh thì phiền toái.
Cứ như vậy thì ba người của tỉnh Điền Nam đều phản đối đề nghị của anh. Ngũ Vân Lượng nói.
- Ôi, Bành Nhất Phong có lẽ sẽ ủng hộ. Nhưng không hiểu thái độ của Dương Văn Minh thế nào. Nếu Dương Văn Minh cũng phản đối thì ban giám đốc Tập đoàn Hoành Không chỉ có mười thành viên, đến lúc đó lại hình thành năm mươi năm mươi. Lam Tồn Quân nói
- Không phải năm mươi năm mươi mà là /. Vì đồng chí Cung Chí Quân không ở đây. Ngũ Vân Lượng bổ sung.
- Đúng vậy, nếu đồng chí Cung Chí Quân không tính thì chỉ có chín người, muốn lấy được năm phiếu cũng khó. Lam Tồn Quân nhăn mặt nói
- Lần này không giống thế, Che Thiệu Trung là chủ tịch Hội đồng quản trị. Cho nên, ông ấy đồng ý cho đồng chí Cung Chí Quân biểu quyết qua điện thoại là được. Ngược lại Nhậm Thời Mãn chủ trì hội nghị lại có vận mệnh khác. Ngũ Vân Lượng nói.
- Không nhất định, đến lúc đó người ta sẽ có làm bàn tán. Lam Tồn Quân nói.
- Tạm thời gọi đồng chí Cung Chí Quân về là được, một phiếu này nhất định phải nắm được. Diệp Phàm đưa ra quyết định.
- Vậy việc này phải nhanh chóng sắp xếp thúc đẩy? Ngũ Vân Lượng hỏi.
- Không thể, ít nhất chờ đến khi khoản tiền này được phân phối xong mới có thể sắp xếp chuyện khu Lục Loan. Diệp Phàm lắc đầu.
- Đúng vậy, nếu thúc đẩy chuyện khu Lục Loan có lẽ khi phân phối khoản tiền này phe của Nhậm Thời Mãn sẽ tăng sức mạnh.
Đến lúc đó khoản tiền phân cho Tập đoàn Hoành Không chắc chắn sẽ bị cắt giảm đi một ít. Mà không thúc đẩy Ninh Thì Mãn sẽ không có nhiều lý do để cắt giảm khoản tiền này.
Hơn nữa, phân phối khoản tiền vốn này Diệp Phàm có quyền lực, nếu Nhậm Thời Mãn nhúng tay thì Diệp Phàm cũng có thể phản đối ông ta mạnh mẽ. Lam Tồn Quân nói.
- Đi từng bước một, cũng không thể kéo dài. Bắt đầu cải tạo khu Lục Loan chúng ta phải tranh thủ khoản tiền khởi công này để cải tạo tập đoàn mới được. Diệp Phàm nói.
- Anh còn có mặt mũi đến đây? Bành Nhât Khải vừa mới bước vào Nhậm Thời Mãn nhăn mặt nói.
- Thời Mãn, tôi không có cách nào, ôi Bành Nhất Khải vẻ mặt cay đắng bất đắc dĩ nói.