- Bí thư Hướng, bọn họ không giao người ra. Vừa thấy Hướng Đông Phương tiến vào, Tôn Vân liền phẫn nộ nói.
- Chủ nhiệm Vương, sao lại như vậy? Hướng Đông Phương nghiêm mặt hỏi.
- Thật xin lỗi Bí thư Hướng, người không thể giao cho các vị được. Đây là công tác của chúng tôi. Vương Phong cũng cứng rắn nói.
Diệp Phàm trong lòng rất thoải mái, nhưng miệng cũng cười lạnh nói:
- Chủ nhiệm vương, chúng tôi không đến để dẫn người đi, chỉ yêu cầu gặp một chút mà thôi. Không lẽ cấp trên mới giao quyền phá án cho ông sao?
- Cái này Vương Phong nhất thời nghẹn họng.
- Ừm, chúng tôi gặp một lát cũng không được sao? Hướng Đông Phương vừa nhìn, đã biết cấp trên không thể như vậy, cho nên cũng nói thêm vào.
- Bí thư Hướng, người đang được bí mật thẩm vấn, cho nên tạm thời không thể để các vị gặp được. Vương Phong thiếu chút nữa thì phát điên.
- Đồng chí Vương Phong, tuy rằng vụ án này là do anh chủ sự, nhưng chúng tôi cũng là bên hỗ trợ chủ yếu. Hơn nữa, vụ án này lúc ban đầu là do chúng tôi làm chủ. Anh đem người đi như vậy là không coi chúng tôi ra gì. Chẳng lẽ Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng tôi còn có mật báo hay sao. Đây là anh đang nghi ngờ chúng tôi. Tôn Vân khí thế lên, nói.
- Không phải ý như vậy, đồng chí Tôn Vân, anh hiểu lầm rồi. Vương Phong gấp đến độ đổ mồ hôi hột, vốn việc người bị Vương Triều đem đi đã khiến ông ta phát điên rồi, bây giờ còn gặp việc này, chỉ có thể cứng rắn chống lại thôi.
- Không phải có ý đó thì có ý gì, chẳng lẽ đang né tránh Diệp Phàm tôi hay sao? Dù có né tránh Diệp Phàm tôi thì cũng nên báo một tiếng với Bí thư Hướng đúng không? Chẳng lẽ ông nghi ngờ Bí thư Hướng sẽ mềm tay, Bí thư Hướng để lộ bí mật hay sao? Diệp Phàm đổ thêm dầu vào lửa.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi nói không tin tưởng Bí thư Hướng lúc nào? Đừng có cắn người lung tung như vậy. Cậu công kích nhân thân Vương Phong tôi tôi còn chưa nói kìa. Tôi thấy cậu chính là lòng dạ khó lường. Vương Phong mạnh mồm nói.
- Cắn người, câu này của ông có ý gì? Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Người ta nói Trợ lý Diệp là "cái đó"
Tôn Vân cũng chọc tức nói.
- Là cái gì, Vương Phong, ông nói rõ ra cho tôi. Hôm nay nếu ông không nói rõ thì tôi không để yên cho ông đâu. Diệp Phàm chỉ tay vào mặt Vương Phong nói.
- Cắn người ở đây chính là ăn nói lung tung, tôi không có ý nói cậu là cái gi cả. Điểm này cậu phân biệt cho rõ ràng một chút. Vương Phong ngoan cố.
- Mẹ kiếp, ông nghĩ Diệp Phàm tôi là thằng ngốc có đúng không? Đến ý tứ của câu này cũng không hiểu. Tôi được Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật TW Lục Hải Bình đích thân giao nhiệm vụ xuống dưới đốc thúc vụ án. Ông không những không cho tôi gặp người còn bí mật đưa người đi. Ông đang nghi ngờ tôi có đúng không? Ông nghi ngờ tôi chính là đang nghi ngờ Bí thư Lục. Vương Phong, lá gan của ông cũng không nhỏ nhỉ? Dưới không tin tưởng Bí thư Hướng, trên nghi ngờ Bí thư Lục. Tôi không hiểu ông đang làm cái quái gì nữa.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi không nghi ngờ Bí thư Lục, tôi sao có thể nghi ngờ Bí thư Lục được chứ. Diệp Phàm, lời này cậu đừng có nói lung tung. Vương Phong phát điên rồi, giọng nói đầy vẻ ấm ức. Lời này của Diệp Phàm đúng là cũng hơi nặng, nếu để Bí thư Lục nghe được thì khỏi nói đến hậu quả nữa.
- Vậy thì ông đang nghi ngờ Bí thư Hướng? Diệp Phàm hừ lạnh.
- Họ Diệp kia, rốt cuộc là mày muốn làm gì? Vương Phong chỉ tay vào Diệp Phàm quát.
- Cậu ấy muôn làm gì à, tôi nghi ngờ ông mới đang giở trò thì có. Đồng chí Diệp Phàm là được Bí thư Lục đích thân giao nhiệm vụ, ông tự ý đem người đi như vậy, bây giờ chúng tôi yêu cầu gặp người ông cũng không cho gặp. đồng chí Vương Phong, tôi thật sự không hiểu ông làm như vậy là để làm gì? Tôi thực sự nghi ngờ hành vi này của ông. Lời này của Hướng Đông Phương cũng rất nặng nề.
- Ủy ban Kỷ luật phá án bí mật, tôi không muốn để nhiều người biết, trước khi vụ án được điều tra rõ ràng thì tất cả đều phải bảo mật. Cho dù các vị là bên hỗ trợ chủ yếu, nhưng vì vụ án quan trọng, chúng tôi có thể độc lập phá án. Việc này tôi sẽ báo cáo với trưởng ban Lan. Đến khi nào cần sự giúp đỡ của các vị thì tôi sẽ thông báo. Vương Phong không còn các nào khác, biết lời này sẽ đắc tội với Hướng Đông Phương nhưng cũng đành phải nói như vậy.
- Được lắm đồng chí Vương Phong, thời điểm điều tra vụ án ông quăng chúng tôi ra bên ngoài như vậy. Ông nghi ngờ chúng tôi, chúng tôi càng nghi ngờ ông. Thôi được rồi, nếu ông đã muốn phá án độc lập thì cứ làm như vậy đi, Hướng Đông Phương tôi sẽ chống mắt lên coi. Tôi muốn nhìn xem ông sẽ đưa vụ án này đi đến đâu. Hướng Đông Phương cười lạnh nói.
- Cậu lại đây. Diệp Phàm đột nhiên chỉ tay vào một đồng chí trẻ tuổi của Ủy ban Kỷ luật đứng phía sau Vương Phong nói.
- TrợTrợ lý Diệp gọi tôi. Cán bộ trẻ tuổi kia sửng sốt.
- Đúng vậy, cậu tên gì, đến đây một chút, tôi có việc muốn hỏi cậu. Diệp Phàm nói.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi tên là Chu Lâm. Chu Lâm nói xong liền đi tới.
- Đồng chí Chu Lâm, cậu nói một chút, Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh đang ở chỗ nào. Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
- Cái nàycái này
Chu Lâm định nói, nhưng nhìn Vương Phong lại không dám.
- Đồng chí Chu Lâm, bây giờ tôi thay mặt Bí thư Lục của Ủy ban Kỷ luật TW đang hỏi cậu. Cậu nghĩ cho kỹ, không nói cũng được, nhưng Diệp Phàm vẻ mặt như đang nghiền ngẫm, nhìn Chu Lâm nói.
- Chủ nhiệm Vương, việc này Chu Lâm sắp khóc nhìn Vương Phong.
- Hừ! Vương Phong hừ lạnh một tiếng không đáp.
- Chu Lâm, lời của Bí thư Lục cậu cũng không nghe có đúng không? Diệp Phàm đột nhiên thi triển Hóa âm mê thuật vào người Chu Lâm.
- Người mất tiêu rồi. Chu Lâm đột nhiên nhảy dựng lên, vừa khóc vừa nói.
- Mất tiêu rồi, có ý gì vậy? Hướng Đông Phương vừa nghe, lớn tiếng hỏi.
- Bị người ta cướp đi rồi. Chu Lâm không thể không nói sự thật.
- Ai cướp? đồng chí Vương Phong, ông giải thích việc này đi. Hướng Đông Phương nói.
- Haiz, Chu Lâm, cậu nói sự thật đi. Vương Phong cúi đầu xuống, mặt mày u ám.
- Vừa rồi có hai người mặc áo đen xông vào cướp người đi rồi. Chu Lâm nói.
- Đồng chí Vương Phong, ông đang làm cái quái gì thế? Vừa rồi không cho gặp người, giờ lại nói người bị cướp đi rồi. Rốt cuộc là ông đang chơi trò gì vậy? Tôi thấy vấn đề của ông rất nghiêm trọng. Tôi sẽ trực tiếp trao đổi với Trưởng ban Lan của các ông. Hướng Đông Phương lớn tiếng hỏi.
- Bí thư Hướng, việc này tôi phụ trách, người đích xác là bị cướp đi rồi. tôi đang chuẩn bị báo cáo lên tỉnh nhờ hỗ trợ đi tìm. Vương Phong mặt đen lại.
- Phụ trách, ông phụ trách được không? Nếu không tìm được người, hoặc người bị giết chết rồi thì ông đến mà phụ trách nhé. Đây chính là thủ phạm chính của vụ án đấy. Hướng Đông Phương hừ lạnh nói.
- Cái này thật sự có vấn đề Bí thư Hướng ạ, tôi nghi ngờ căn bản là Vương Phong cố ý đem người đi. Ông nghĩ xem, Vương Phong dẫn theo nhiều người như vậy canh chừng, người làm sao có thể bị cướp đi được trong giây lát như thế chứ? Vương Triều hừ lạnh nói.
- Đúng vậy, bao nhiêu người canh hư vậy lại để bị cướp đi, hai tên áo đen kia phải là người biêt pháp thuật. đồng chí Vương Phong, việc này ông phải nói cho rõ ràng. Vẻ mặt Hướng Đông Phương nghiêm khắc, cơ hội đến tay, Hướng Đông Phương tuyệt đối không nương tay.
- Tôitôi Sắc mặt Vương Phong càng lúc càng đen, thân mình run lên bần bật đến mức sắp ngã khuỵu xuống, người bên cạnh phải vội đỡ lấy ông ta.
- Bệnh cũ của Chủ nhiệm Vương lại tái phát rồi, phải nhanh chóng đưa vào bệnh viện. Có đồng chí vội nói. Hướng Đông Phương vừa thấy cũng đành phải gật đầu để người đưa ông ta vào viện, nếu không ông ta lăn ra chết thì mình cũng phiền phức.
- Khoan đã, tôi biết một chút y thuật, để tôi kiểm tra xem. Diệp Phàm sớm phát hiện người này giả vờ, cho nên nhấn vào huyệt vị của ông ta.
Vương Phong nhịn không được bèn nhảy lên.
- Trợ lý Diệp y thuật lợi hại, chỉ như vậy thôi đã chữa được rồi. Hướng Đông Phương tán thưởng nói, nhưng ý châm chọc trong đó thì ai cũng biết.
- Có gì đâu Diệp Phàm cười nói.
- Chủ nhiệm Vương, sao không nói gì vậy? Tôn Vân châm chọc nói.
- Haiz, việc này tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, tôi sẽ thỉnh tội với lãnh đạo. Các vị mau nghĩ cách tìm người đi. Việc này, tôi sai rồi. Vương Phong thở dài, cả người lập tức suy sút xuống.
- Trợ lý Diệp, chúng ta bây giờ tìm người mới là quan trọng. Tôi phải về sắp xếp một chút. Hướng Đông Phương nói.
- Vâng, tôi còn có chuyện phải đi trước. Diệp Phàm nói, Vương Triều lái xe, không lâu sau xe chở hai người Hứa Lâm và Lâm Nhất Danh chạy thẳng đến căn cứ Vịnh Lam Nguyệt.
- Bọn họ dù có lật tung thành Thủy Châu lên cũng đừng hòng mà tìm được. Vương Triều cười nói.
- Hừ, Vương Phong muốn phân cao thấp với chúng ta phải để ông ta nếm mùi đau khổ. Thẩm vấn xong, thời điểm thích hợp sẽ ném người ra ngoài là được. Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Cứ giam đến nửa thán để cho Vương Phong sốt ruột cho sướng, đến lúc đó không chừng Ủy ban Kỷ luật TW cũng xử lý ông ta. Vương Triều nói.
- Thôi khỏi, chúng ta giam lâu thì Lô Minh Châu cũng không ra dược, có chừng mực thôi. Diệp Phàm khoát tay nói.
Nghe nói Diệp Phàm sắp đến, tư lệnh viên Căn cứ Vịnh Lam Nguyệt trung tướng Lâm Hoành và Tư lệnh phó trung tướng Cố Thiên Kỳ và thủ trưởng Báo Săn là Trịnh Phương đều đứng bên ngoài sơn động đi vào Báo Săn để nghênh đón.
Hại thiếu tá gác cổng không dám ra ngoài, tưởng rằng hôm nay có lãnh đạo lớn nào đến.
Nhìn thấy xe Diệp Phàm liền chào hỏi rồi mở cửa cho xe vào, không lâu sau xe dừng lại.
- Lẽ nào trong võ học đây là phản phác quy chân, nghe nói cao thủ thực sự càng luyện càng giống người phàm.
Ví dụ như, thái dương của các cao thủ đều có hơi nhô ra. Đương nhiên đột khởi này nhô ra chính là tương đương với người thường.
Bằng mắt thường khó có thể phát hiện ra nhưng đã từng học Quốc thuật cũng có thể cảm nhận được. Cao thủ đẳng trước kia lấy huyệt thái dương đột khởi nhô ra có thể phân biệt được công lực cao thấp.
Còn trên thái dương của cao thủ tiên thiên về cơ bản có thể phục hồi nguyên trạng từ phương diện này.
Nhưng, người có võ công cao vẫn có thể cảm nhận được sự mỏng manh của hơi thở này. Đương nhiên là người này chưa đến bước...
- Em nghĩ có ba nguyên nhân một là võ công của chúng ta thấp hơn ông ta, điều này có thể chắc chắn được.
Hai là người này có khả năng biến mất rất giỏi, có những bí thật nghe nói cũng là biến mất rất tốt.
Ba là võ công của người này rất đáng sợ, đến nỗi chúng ta không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như Thoát thần cảnh.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Ừ, đúng là người này rất thần bí. Đến giờ những tin tức về ông ta chúng ta cũng không được rõ ràng cho lắm.
Diệp Phàm nói.
- Hình như người này rất xem trọng anh.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Chuyện này am cũng cảm nhận được à?
Diệp Phàm cười nói.
- Anh xem, trước kia có phải là anh tiếp xúc ông ta đều xưng là tiền bối không? Còn bây giờ lại gọi là anh bạn nhỏ.
Chính là coi anh như huynh đệ tốt của ông ta. Chuyện này, chắc chắn có liên quan đến chuyện võ công của anh tăng lên.
Có lẽ ông ta đã biết được khả năng thực sự của anh. Nói cách khác, trong xã hội này, rất khó có những cao thủ được ông ta coi trọng.
Huống hồ lại xưng là huynh đệ.
Mộc Nguyệt Nhi nói rất có lý.
- Em nói, buổi tối ông ta đến tìm anh chính là vì câu nói sau cùng này sao? Chính là có một bí mật phải không?
Diệp Phàm nói.
- Có ba khả năng, một chính là ông ta tiện đường thì đến thăm anh một lúc. Nếu bây giờ ông chút quý mến anh, đương nhiên sẽ thường xuyên tiếp xúc để sau này có việc sẽ gọi anh đi.
Thứ hai là vì bí mật mà ông ta nói. Có lẽ bí mật này một mình ông ta cũng khó mà hoàn thành được.
Mà ông ta lại biết anh có những thể giúp một tay. Hơn nữa, những huynh đệ này võ công cũng rất khá đúng không?
Ba là, có thể người này lợi dụng anh?
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Bảo anh đi làm “vật hi sinh” sao?
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Thời đại này cái gì cũng có thể, anh cũng phải đề phòng một chút. Đừng để đến lúc cái bí mật kia hại đến anh.
Hơn nữa, người này nói rằng chưa từng nghe thấy hội sở Thất Bảo, em cảm thấy kì lạ. Hội sở Thất Bảo đã có đến mấy trăm năm, trong khoảng thời gian đó chắc chắn là rất có danh tiếng.
Cao thủ này không thể không biết chỗ đó.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Chuyện này không chắc chắn, giống như Hồng Tà, Lệ Vô Nhai của chúng ta cũng rất khá đúng không? Nhưng bọn họ cũng không biết hôi sở Thất Bảo.
Trái đấy lớn như vậy không biết cũng là chuyện bình thường. Không thể vì chuyện này mà suy đoán trong đó có âm mưu gì được.
Nhưng, anh và anh ta vô tình gặp nhau trong núi Xương Bối. Đán Phi Tử này này đã chết mà vẫn có thể sắp xếp được nhiều chuyện như vậy.
Cao thủ hiện đại bình thường hơn chúng ta nhiều.
Diệp Phàm nói.
- Ồ, thần bí!
Mộc Nguyệt Nhi thở dài.
- Mà anh cũng phải đi rồi.
Diệp Phàm thở dài đứng dậy.
- Anh... anh không...
Vẻ mặt của Mộc Nguyệt Nhi đỏ lên nhìn Diệp Phàm.
- May mà ông ta đến đây, nếu không anh phải rất có lỗi với em.
Diệp Phàm nói.
- Sớm muộn gì anh cũng làm.
Mộc Nguyệt Nhi nói câu này rồi quay trở về phòng.
- Nguyệt Nhi...
Diệp Phàm nghẹn lời ngơ ngác nhìn phòng của Mộc Nguyệt Nhi, một lúc lâu sau mới thi triển thuật thần hành đi về phía chân núi.
Sáng hôm sau Diệp Phàm vừa mới xử lý xong một việc thì Vương Triều gọi điện thoại đến nói:
- Lâu như vậy rồi mà Xa gia vẫn chưa có biểu hiện gì, xem ra bọn họ quyết đấu với chúng ta đến cùng rồi.
- Sao vậy, lẽ nào hôm nay Xa gia lại có hành động sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, Hạ Hải Vĩ và tôi cùng điều tra.
Vương Triều nói.
- Ý gì thế?
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Chắc chắn là Xa Đông Đình làm, sáng nay hai đồng chí điều tra cao nhất đã đến đây. Bọn họ chủ yếu tìm đồng chí. Anh ở bên này lại tiếp đón Bộ công an. Mũi mâu nhằm thẳng vào tôi vào Hạ Hải Vĩ. Hơn nữa, yêu cầu tôi và Hạ Hải Vĩ tạm thời bị cách chức chịu sự điều tra của cấp trên.
Vương Triều giận giữ nói.
- Bọn họ nói gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Nhận hối lộ lớn.
Vương Triều nói.
- Ha ha ha, chuyện này hình như rất có lý. Trong nhà Vương Triều cậu bây giờ ít nhất cũng phải có chục triệu. Một chức vụ như cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? là quan tham điển hình rồi.
Diệp Phàm cười.
- Vậy sao, mẹ kiếp! May mà lúc trước tổ quản lý quốc gia đã có căn cứ xác minh chính thức. Nếu không, hôn nay thực sự là không thể nói rõ được rồi.
Vương Triều nói.
- Đúng vậy, lúc đầu còn đau lòng về phí quản lý này. Xem ra, vẫn còn phải nộp phí quản lý nữa rồi. Bây giờ không phải là sử dụng nữa rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Không riêng gì tôi, anh cũng bị điều tra. Yêu cầu cậu lập tức đến Thủy Châu nhận lệnh điều tra.
Vương Triều tươi cười như nhìn thấy kẻ khác gặp tai họa.
- Tôi cũng bị điều tra, bọn họ điều tra tôi cái gì?
Diệp Phàm sứng sốt hỏi.
- Hồng Diệp Bảo vậy, một tòa nhà lớn giả trị bảy, tám trăm triệu, anh mà không bị ai điều tra thì khiến tôi ghen tỵ đấy.
Vương Triều nói.
- Tôi về ngay, để xem bọn họ muốn gây sức ép gì.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, vội vàng mua vé máy bay bay thẳng về Thủy Châu.
Buổi trưa thì đến Thủy Châu, Vương Triều đích thân đi đón Diệp Phàm.
- Đúng rồi, bọn họ tố cáo Hạ Hải Vĩ cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Giống nhau thôi, tài sản lớn không rõ lai lịch. Lão Hạ cũng có gia sản triệu đúng không?
Vương Triều nói.
- Ừ, lão Hạ qua hai lên lần làm nhiệm vụ với tôi cũng buôn bán được một số lời lớn. Nhưng, có lẽ lần này bọn họ thu về.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Tôi thấy bọn họ chính là muốn đến gây rối, đơn giản chỉ là muốn chúng có phải đến lúc điều tra thì thay người hay không. Đến lúc đó làm thì tốt rồi.
Vương Triều nói, một lúc sau xe đã đến Tỉnh ủy Nam Phúc.
Hai người vội vàng vào phòng họp nhỏ của Ban kỷ luật Tỉnh ủy, Diệp Phàm phát hiện trong này đã có Thư kí Đông Phương và hai người trung niên ngồi. Còn có cả Phó bí thư Tỉnh ủy Đoàn Hải Thiên.
- Đồng chí Diệp Phàm, người này chính là Lưu Lượng của Cục phòng chống tham nhũng và phó trưởng phòng Mô Minh.
Vẻ mặt của Đông Phương nghiêm túc giới thiệu với Diệp Phàm về hai người trung niên.
- Ồ, có chuyện gì sao?
Diệp Phàm lên tiếng.
- Đồng chí Diệp Phàm, gần đây tố cáo đồng chí phạm phải vấn đề lớn.
Chúng ta lập tức đi xác minh một chút. Cho nên, chuyện hôm nay chủ yếu là xác minh làm rõ.
Trong lúc xác minh, chúng tôi đề nhị Tỉnh ủy và Bộ cơ quan, các ngành liên quan tạm thời đình chỉ mọi công tác của cậu để nhận điều tra.
Vẻ mặt của trưởng phòng Lưu Lượng nghiêm túc nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Ha ha ha, chuyện còn chưa rõ ràng mà các công đã đề nghị ngừng chức vụ của chúng tôi.
Chuyện này, có phải hơi quá không? Hơn nữa, chúng tôi thấy chuyện này rất lạ.
Bởi vì, tôi đồng chí Vương Triều, Hạ Vĩ Hải, vụ án Lô Minh Châu đều do anh phụ trách điều tra.
Ba người cùng bị kiện, cùng bị cách chức. Tôi có lý do để nghi ngờ có người điều tra là nhằm vào vụ án Lô Minh Châu đi.
Lẽ nào trong vụ án này có uẩn khúc lớn, có người muốn ngăn cản ba người chúng tôi phá án?
Diệp Phàm cười lạnh ngồi xuống ghế.
- Điều mà đồng chí Diệp Phàm nói chỉ là sự phỏng đoán. Hơn nữa, có những việc không có căn cứ chính xác.
Các vụ án của Viện kiểm sát cho đến giờ đều nói chuyện bằng chứng cứ. Có người đưa ra bằng chứng tố các cậu dù sao chúng tôi cũng phải thụ lý có đúng không?
Nếu không chúng tôi không làm tròn trách nhiệm rồi. Còn nếu như tạm thời cách chức khiến các cậu ngừng điều tra, vậy thì đối với việc điều tra cũng không cần những phiền phức.
Nói đến quy tắc chính là như vạy, chúng tôi làm việc theo quy tắc, không có điều gì là không theo quy định có đúng không?
Cái miệng của Lưu Lượng này cũng thật là ghê gớm.
- Bằng chứng, cái khác thì tôi không nói đến. Tôi muốn hỏi một chút, bằng chứng trong vấn đề của chúng tôi là gì? Xin này mang ra để lên mặt bàn. Bởi vì, tôi bận nhiều việc, còn vụ án điều tra về Lô Minh Châu đã sắp kết thúc rồi.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này e rằng không tiện, phải điều tra cũng chính là cũng ta phải nói chuyện riêng đúng không?
Lưu Lượng nói.
- Không sao, tôi không sợ mất mặt, các ông cứ việc lấy chứng cớ ra. Các ông không cần phải giữ thể diện cho tôi. Nếu thực sự như vậy thì có nể mặt cũng chẳng ích gì đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, nếu cậu đã nói thế thì chúng tôi hỏi cậu một câu. Hồng Diệp ở Bắc Kinh có phải là biệt thự tài sản cá nhân của cậu không?
Ngô Minh vừa lấy tài liệu ra vừa lạnh lùng nói.
- Câu hỏi này tôi nghĩ là không cần trả lời các anh.
Diệp Phàm đang cố ý trêu đùa bọn họ.
- Bây giờ nói không được đúng không? Theo điều tra, xác minh của chúng tôi, xây dựng Hồng Diệp trước giải phóng vẫn là một cương thất của phong kiến quý tốc. Hơn nữa, diện tích của biệt thự này lớn. Theo giá trên thị trường hiện nay ít nhất cũng phải trị giá triệu.
Chuyện này hay là bỏ đi. Đồng chí Diệp Phàm là một quan viên phong phú, có một tòa nhà cao cấp như vậy
Dù sao cậu cũng phải giải trình. Theo điều tra, chúng tôi được biết, đồng chí Diệp Phàm không buôn bán, cũng không tự nhiên lại có được giải thưởng nào lớn đến mấy trăm triệu như vậy.
Còn bây giờ cậu là Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không. Tiền của tập đoàn này cũng không ít nhỉ.
Hơn nữa, cậu nhậm chức ở nhiều nơi, ngoài ra còn dảm nhiệm những chức vị nặng nề. Ví dụ như, ở huyện Xuyên. Ví dụ như, cậu còn...
Ngô Minh thuộc việc điều tra như lòng bàn tay. Có những việc ngay đến Diệp Phàm cũng không nhớ gì cả vậy mà ông ta lại nhớ rất rõ.
- Này hai đồng chí, Viện kiểm sát phá án có phải quan trọng nhất là sự thật không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là đương nhiên rồi, nếu không có căn cứ sao chúng tôi có thể nói bừa được.
Trưởng phòng Lưu Lượng gật đầu nói.
- Cảm giác của tôi chính là việc xác mình của các anh rất qua loa đại khái. Xem ra, tôi phải nói là đối với thái độ làm việc này chính là không làm tròn trách nhiệm.
Diệp Phàm bắt đầu nói sắc bén.