- Lẽ nào trong võ học đây là phản phác quy chân, nghe nói cao thủ thực sự càng luyện càng giống người phàm.
Ví dụ như, thái dương của các cao thủ đều có hơi nhô ra. Đương nhiên đột khởi này nhô ra chính là tương đương với người thường.
Bằng mắt thường khó có thể phát hiện ra nhưng đã từng học Quốc thuật cũng có thể cảm nhận được. Cao thủ 12 đẳng trước kia lấy huyệt thái dương đột khởi nhô ra có thể phân biệt được công lực cao thấp.
Còn trên thái dương của cao thủ tiên thiên về cơ bản có thể phục hồi nguyên trạng từ phương diện này.
Nhưng, người có võ công cao vẫn có thể cảm nhận được sự mỏng manh của hơi thở này. Đương nhiên là người này chưa đến bước...
- Em nghĩ có ba nguyên nhân một là võ công của chúng ta thấp hơn ông ta, điều này có thể chắc chắn được.
Hai là người này có khả năng biến mất rất giỏi, có những bí thật nghe nói cũng là biến mất rất tốt.
Ba là võ công của người này rất đáng sợ, đến nỗi chúng ta không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như Thoát thần cảnh.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Ừ, đúng là người này rất thần bí. Đến giờ những tin tức về ông ta chúng ta cũng không được rõ ràng cho lắm.
Diệp Phàm nói.
- Hình như người này rất xem trọng anh.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Chuyện này am cũng cảm nhận được à?
Diệp Phàm cười nói.
- Anh xem, trước kia có phải là anh tiếp xúc ông ta đều xưng là tiền bối không? Còn bây giờ lại gọi là anh bạn nhỏ.
Chính là coi anh như huynh đệ tốt của ông ta. Chuyện này, chắc chắn có liên quan đến chuyện võ công của anh tăng lên.
Có lẽ ông ta đã biết được khả năng thực sự của anh. Nói cách khác, trong xã hội này, rất khó có những cao thủ được ông ta coi trọng.
Huống hồ lại xưng là huynh đệ.
Mộc Nguyệt Nhi nói rất có lý.
- Em nói, buổi tối ông ta đến tìm anh chính là vì câu nói sau cùng này sao? Chính là có một bí mật phải không?
Diệp Phàm nói.
- Có ba khả năng, một chính là ông ta tiện đường thì đến thăm anh một lúc. Nếu bây giờ ông chút quý mến anh, đương nhiên sẽ thường xuyên tiếp xúc để sau này có việc sẽ gọi anh đi.
Thứ hai là vì bí mật mà ông ta nói. Có lẽ bí mật này một mình ông ta cũng khó mà hoàn thành được.
Mà ông ta lại biết anh có những thể giúp một tay. Hơn nữa, những huynh đệ này võ công cũng rất khá đúng không?
Ba là, có thể người này lợi dụng anh?
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Bảo anh đi làm “vật hi sinh” sao?
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Thời đại này cái gì cũng có thể, anh cũng phải đề phòng một chút. Đừng để đến lúc cái bí mật kia hại đến anh.
Hơn nữa, người này nói rằng chưa từng nghe thấy hội sở Thất Bảo, em cảm thấy kì lạ. Hội sở Thất Bảo đã có đến mấy trăm năm, trong khoảng thời gian đó chắc chắn là rất có danh tiếng.
Cao thủ này không thể không biết chỗ đó.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Chuyện này không chắc chắn, giống như Hồng Tà, Lệ Vô Nhai của chúng ta cũng rất khá đúng không? Nhưng bọn họ cũng không biết hôi sở Thất Bảo.
Trái đấy lớn như vậy không biết cũng là chuyện bình thường. Không thể vì chuyện này mà suy đoán trong đó có âm mưu gì được.
Nhưng, anh và anh ta vô tình gặp nhau trong núi Xương Bối. Đán Phi Tử này này đã chết mà vẫn có thể sắp xếp được nhiều chuyện như vậy.
Cao thủ hiện đại bình thường hơn chúng ta nhiều.
Diệp Phàm nói.
- Ồ, thần bí!
Mộc Nguyệt Nhi thở dài.
- Mà anh cũng phải đi rồi.
Diệp Phàm thở dài đứng dậy.
- Anh... anh không...
Vẻ mặt của Mộc Nguyệt Nhi đỏ lên nhìn Diệp Phàm.
- May mà ông ta đến đây, nếu không anh phải rất có lỗi với em.
Diệp Phàm nói.
- Sớm muộn gì anh cũng làm.
Mộc Nguyệt Nhi nói câu này rồi quay trở về phòng.
- Nguyệt Nhi...
Diệp Phàm nghẹn lời ngơ ngác nhìn phòng của Mộc Nguyệt Nhi, một lúc lâu sau mới thi triển thuật thần hành đi về phía chân núi.
Sáng hôm sau Diệp Phàm vừa mới xử lý xong một việc thì Vương Triều gọi điện thoại đến nói:
- Lâu như vậy rồi mà Xa gia vẫn chưa có biểu hiện gì, xem ra bọn họ quyết đấu với chúng ta đến cùng rồi.
- Sao vậy, lẽ nào hôm nay Xa gia lại có hành động sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, Hạ Hải Vĩ và tôi cùng điều tra.
Vương Triều nói.
- Ý gì thế?
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Chắc chắn là Xa Đông Đình làm, sáng nay hai đồng chí điều tra cao nhất đã đến đây. Bọn họ chủ yếu tìm đồng chí. Anh ở bên này lại tiếp đón Bộ công an. Mũi mâu nhằm thẳng vào tôi vào Hạ Hải Vĩ. Hơn nữa, yêu cầu tôi và Hạ Hải Vĩ tạm thời bị cách chức chịu sự điều tra của cấp trên.
Vương Triều giận giữ nói.
- Bọn họ nói gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Nhận hối lộ lớn.
Vương Triều nói.
- Ha ha ha, chuyện này hình như rất có lý. Trong nhà Vương Triều cậu bây giờ ít nhất cũng phải có chục triệu. Một chức vụ như cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? là quan tham điển hình rồi.
Diệp Phàm cười.
- Vậy sao, mẹ kiếp! May mà lúc trước tổ quản lý quốc gia đã có căn cứ xác minh chính thức. Nếu không, hôn nay thực sự là không thể nói rõ được rồi.
Vương Triều nói.
- Đúng vậy, lúc đầu còn đau lòng về phí quản lý này. Xem ra, vẫn còn phải nộp phí quản lý nữa rồi. Bây giờ không phải là sử dụng nữa rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Không riêng gì tôi, anh cũng bị điều tra. Yêu cầu cậu lập tức đến Thủy Châu nhận lệnh điều tra.
Vương Triều tươi cười như nhìn thấy kẻ khác gặp tai họa.
- Tôi cũng bị điều tra, bọn họ điều tra tôi cái gì?
Diệp Phàm sứng sốt hỏi.
- Hồng Diệp Bảo vậy, một tòa nhà lớn giả trị bảy, tám trăm triệu, anh mà không bị ai điều tra thì khiến tôi ghen tỵ đấy.
Vương Triều nói.
- Tôi về ngay, để xem bọn họ muốn gây sức ép gì.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, vội vàng mua vé máy bay bay thẳng về Thủy Châu.
Buổi trưa thì đến Thủy Châu, Vương Triều đích thân đi đón Diệp Phàm.
- Đúng rồi, bọn họ tố cáo Hạ Hải Vĩ cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Giống nhau thôi, tài sản lớn không rõ lai lịch. Lão Hạ cũng có gia sản 5 triệu đúng không?
Vương Triều nói.
- Ừ, lão Hạ qua hai lên lần làm nhiệm vụ với tôi cũng buôn bán được một số lời lớn. Nhưng, có lẽ lần này bọn họ thu về.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Tôi thấy bọn họ chính là muốn đến gây rối, đơn giản chỉ là muốn chúng có phải đến lúc điều tra thì thay người hay không. Đến lúc đó làm thì tốt rồi.
Vương Triều nói, một lúc sau xe đã đến Tỉnh ủy Nam Phúc.
Hai người vội vàng vào phòng họp nhỏ của Ban kỷ luật Tỉnh ủy, Diệp Phàm phát hiện trong này đã có Thư kí Đông Phương và hai người trung niên ngồi. Còn có cả Phó bí thư Tỉnh ủy Đoàn Hải Thiên.
- Đồng chí Diệp Phàm, người này chính là Lưu Lượng của Cục phòng chống tham nhũng và phó trưởng phòng Mô Minh.
Vẻ mặt của Đông Phương nghiêm túc giới thiệu với Diệp Phàm về hai người trung niên.
- Ồ, có chuyện gì sao?
Diệp Phàm lên tiếng.
- Đồng chí Diệp Phàm, gần đây tố cáo 3 đồng chí phạm phải vấn đề lớn.
Chúng ta lập tức đi xác minh một chút. Cho nên, chuyện hôm nay chủ yếu là xác minh làm rõ.
Trong lúc xác minh, chúng tôi đề nhị Tỉnh ủy và Bộ cơ quan, các ngành liên quan tạm thời đình chỉ mọi công tác của cậu để nhận điều tra.
Vẻ mặt của trưởng phòng Lưu Lượng nghiêm túc nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Ha ha ha, chuyện còn chưa rõ ràng mà các công đã đề nghị ngừng chức vụ của chúng tôi.
Chuyện này, có phải hơi quá không? Hơn nữa, chúng tôi thấy chuyện này rất lạ.
Bởi vì, tôi đồng chí Vương Triều, Hạ Vĩ Hải, vụ án Lô Minh Châu đều do anh phụ trách điều tra.
Ba người cùng bị kiện, cùng bị cách chức. Tôi có lý do để nghi ngờ có người điều tra là nhằm vào vụ án Lô Minh Châu đi.
Lẽ nào trong vụ án này có uẩn khúc lớn, có người muốn ngăn cản ba người chúng tôi phá án?
Diệp Phàm cười lạnh ngồi xuống ghế.
- Điều mà đồng chí Diệp Phàm nói chỉ là sự phỏng đoán. Hơn nữa, có những việc không có căn cứ chính xác.
Các vụ án của Viện kiểm sát cho đến giờ đều nói chuyện bằng chứng cứ. Có người đưa ra bằng chứng tố các cậu dù sao chúng tôi cũng phải thụ lý có đúng không?
Nếu không chúng tôi không làm tròn trách nhiệm rồi. Còn nếu như tạm thời cách chức khiến các cậu ngừng điều tra, vậy thì đối với việc điều tra cũng không cần những phiền phức.
Nói đến quy tắc chính là như vạy, chúng tôi làm việc theo quy tắc, không có điều gì là không theo quy định có đúng không?
Cái miệng của Lưu Lượng này cũng thật là ghê gớm.
- Bằng chứng, cái khác thì tôi không nói đến. Tôi muốn hỏi một chút, bằng chứng trong vấn đề của chúng tôi là gì? Xin này mang ra để lên mặt bàn. Bởi vì, tôi bận nhiều việc, còn vụ án điều tra về Lô Minh Châu đã sắp kết thúc rồi.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này e rằng không tiện, phải điều tra cũng chính là cũng ta phải nói chuyện riêng đúng không?
Lưu Lượng nói.
- Không sao, tôi không sợ mất mặt, các ông cứ việc lấy chứng cớ ra. Các ông không cần phải giữ thể diện cho tôi. Nếu thực sự như vậy thì có nể mặt cũng chẳng ích gì đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, nếu cậu đã nói thế thì chúng tôi hỏi cậu một câu. Hồng Diệp ở Bắc Kinh có phải là biệt thự tài sản cá nhân của cậu không?
Ngô Minh vừa lấy tài liệu ra vừa lạnh lùng nói.
- Câu hỏi này tôi nghĩ là không cần trả lời các anh.
Diệp Phàm đang cố ý trêu đùa bọn họ.
- Bây giờ nói không được đúng không? Theo điều tra, xác minh của chúng tôi, xây dựng Hồng Diệp trước giải phóng vẫn là một cương thất của phong kiến quý tốc. Hơn nữa, diện tích của biệt thự này lớn. Theo giá trên thị trường hiện nay ít nhất cũng phải trị giá 800 triệu.
Chuyện này hay là bỏ đi. Đồng chí Diệp Phàm là một quan viên phong phú, có một tòa nhà cao cấp như vậy
Dù sao cậu cũng phải giải trình. Theo điều tra, chúng tôi được biết, đồng chí Diệp Phàm không buôn bán, cũng không tự nhiên lại có được giải thưởng nào lớn đến mấy trăm triệu như vậy.
Còn bây giờ cậu là Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không. Tiền của tập đoàn này cũng không ít nhỉ.
Hơn nữa, cậu nhậm chức ở nhiều nơi, ngoài ra còn dảm nhiệm những chức vị nặng nề. Ví dụ như, ở huyện Xuyên. Ví dụ như, cậu còn...
Ngô Minh thuộc việc điều tra như lòng bàn tay. Có những việc ngay đến Diệp Phàm cũng không nhớ gì cả vậy mà ông ta lại nhớ rất rõ.
- Này hai đồng chí, Viện kiểm sát phá án có phải quan trọng nhất là sự thật không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là đương nhiên rồi, nếu không có căn cứ sao chúng tôi có thể nói bừa được.
Trưởng phòng Lưu Lượng gật đầu nói.
- Cảm giác của tôi chính là việc xác mình của các anh rất qua loa đại khái. Xem ra, tôi phải nói là đối với thái độ làm việc này chính là không làm tròn trách nhiệm.
Diệp Phàm bắt đầu nói sắc bén.
Tôi là lưu manh, tôi sợ ai.
Kiểu tóc đuôi ngựa cực kỳ bình thường, trên tóc còn gài một cây trâm, trâm gài tóc cực kỳ bình thường, dường như được làm từ gỗ.
Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, mềm mại như bạch ngọc. Trên mặt rất sạch sẽ, trông có vẻ không nhiễm một hạt bụi.
Đôi mày liễu cong cong vừa phải không hề kẻ vẽ. Áo len trắng, váy xếp ly màu đen. Chân đi giày da màu xanh.
Tuổi nhìn qua rất trẻ, người đó lúc này đang ngồi trên một tảng đá nhô lên bên vách núi. Trên tay cầm một quyển sách, nắng chiều chiếu rọi. Hình ảnh này rất lâu rồi Diệp Phàm chưa được nhìn thấy.
Thuần khiết tới cực hạn! Vẫn luôn bị những mỹ nữ giả tạo bởi son phấn của thành thị bao vây, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh thuần khiết đến như vậy, trái tim Diệp Phàm bất ngờ như bị thứ gì đâm vào.
Nhược Mộng… Miệng Diệp Phàm không khỏi lẩm bẩm cái tên khiến hắn nhớ thương từ đập Thiên Thủy.
Giờ phút này trên người cô gái này không ngờ lại nhìn thấy Diệp Nhược Mộng năm đó, thuần khiết cực hạn, vẫn luôn khiến Diệp Phàm khắc ghi trong lòng, vừa nhớ tới trái tim lại như nhỏ máu.
Vành mắt hắn có chút ươn ướt.
Hắn chậm rãi đi về phía tảng đá, càng lúc càng gần cô gái kia. Tuy nói không quen biết, nhưng, bởi vì người này có khí chất tương tự Diệp Nhược Mộng, cho nên, Diệp Phàm cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Hai người cách nhau khoảng , bước, có điều, nháy mắt, trên mặt Diệp Phàm thoáng qua một nét kinh ngạc. Hắn nhìn lại, càng kinh ngạc hơn.
Điều khiến hắn kinh ngạc không phải cô gái này, mà là chiếc trâm gài trên đầu cô. Đến gần nhìn Diệp Phàm mới phát hiện trâm gài tóc này không ngờ được làm từ gỗ Luyện Hồn.
Diệp Phàm vẫn luôn tìm kiếm gỗ Luyện Hồn này, bởi vì, nó là khắc tinh của những cao thủ có hồn khí tồn tại.
Đến tận bây giờ hồn khí của Tuyết Y cao tăng vẫn còn bị khóa trong hộp gỗ Luyện khí hồn, theo truyền thuyết, loại gỗ này đến từ Không Động Thần cung thần bí. Cung này từ lâu đã không ai biết ở nơi này.
Đương nhiên, trên đầu cô gái có chiếc trâm được chế tạo từ loại gỗ này cũng không thể chứng minh cô là người của Không Động Thần cung.
Có điều, Diệp Phàm có ý tưởng rồi. Nếu nhà cô ấy còn loại gỗ này thì tốt. Thấy Diệp Phàm cứ nhìn mình chăm chăm, cô gái nhăn chiếc mũi xinh một chút.
- Cô thật hăng hái.
Diệp Phàm dùng phương thức bắt chuyện cũ rích nhất. Thế nhưng, trên mặt cô gái không ngờ lại tỏ ra một chút chán ghét.
Chắc hẳn đã đánh đồng Diệp Phàm với đám người háo sắc hoặc loại người thấy gái đẹp liền có ý nghĩ xấu xa kia rồi.
Có điều, đột nhiên, cô gái đó sau khi nhíu mày không ngờ lại duyên dáng mỉm cười với Diệp Phàm, lập tức, giống như đóa hoa bách hợp nở rộ, khiến cho Diệp Phàm ngẩn ngơ, trong lòng thầm khen: “Thật giống nụ cười của Nhược Mộng.”
- Hăng hái mà ngài nói là chỉ điều gì? Nắng chiều hay gì khác?
Cô gái cười hỏi, vừa cười hai bên má liền hiện lên hai núm đồng tiền.
- Chỉnh thể.
Diệp Phàm cười nói, đôi mắt ưng đảo qua, lập tức hiểu được, cô gái này là người có thân thủ. Thế nhưng, có lẽ chỉ khoảng bát, cửu đẳng.
Tuy rằng cô gái này giấu khí cơ rất hoàn hảo. Nhưng, hôm nay cô gặp phải Diệp Phàm rồi. Điểm đặc thù của đôi mắt chim ưng chính là có thể nhìn ra khí cơ tinh vi nhất. Trừ phi thân thủ của cô gái cao hơn hắn, thì điều này còn khó nói.
- Hi hi hi…
Cô gái nở nụ cười:
- Ngài thật biết đùa. Có điều, tôi vẫn có chút thất vọng.
- Thất vọng, điều này tôi không hiểu lắm?
Diệp Phàm tỏ vẻ khó hiểu nhìn cô.
- Ngài nói chỉnh thể mà không nói là bản thân tôi, ngài nói tôi không thất vọng được sao?
Cô gái nghiêng đầu, mỉm cười nói.
- Ha ha ha…
Diệp Phàm bị chọc cười, nói:
- Sơ suất sơ suất, tuy tôi nói là cảm giác chỉnh thể, nhưng xét một cách chặt chẽ, cô chính là nhân vật chính trong bức tranh này không phải sao?
- Ngài thật biết nói chuyện nha, không biết lời này đã lừa được bao nhiêu thiếu nữ thuần khiết rồi?
Cô gái nửa thật nửa đùa, cười nói.
- Cô xem, tôi ngay cả cô cũng không lừa được, làm sao lừa được những cô gái khác, phải không nào? Xem ra, “kỹ thuật” của tôi vẫn chưa qua cửa được rồi.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng lại cười lạnh, bởi vì, hắn phát hiện quyển sách cô gái cầm trên tay có vấn đề.
Dường như trên quyển sách đang phát tán ra một luồng thuốc mê, tuy rằng thuốc mê loại này người thường khó có thể phát hiện, nhưng Diệp Phàm là một bán độc nhân, chút trò trẻ con đó sao có thể qua được mắt hắn.
Diệp Phàm giả bộ không biết, trò chuyện cười đùa cùng cô gái.
- Chẳng lẽ dáng vẻ tôi thế này rất dễ bị lừa sao?
Cô gái cười nói. Có lẽ là cảm thấy có chút buồn bực: “Thuốc mê sao vẫn chưa thấy có tác dụng?”
Cô gái có chút tức giận, nội khí rót vào trong quyển sách. Lập tức, Diệp Phàm cảm thấy vị thuốc mê càng nồng.
Có điều, hắn muốn giả ngu đến cùng. Cho nên, không ngờ không chút khách khí, đặt mông ngồi cạnh, cách cô gái hơn mét, dáng vẻ như muốn nói chuyện lâu với cô gái. Không lâu sau, tên này giả vờ như thuốc mê có chút tác dụng, ánh mắt bắt đầu hơi mơ màng. Hơn nữa, ra vẻ càng lúc càng nghiêm trọng, mắt nhắm mắt mở.
Thấy sắp thành công, cô gái kia đột nhiên hừ nói:
- Diệp Phàm, có phải ông thông đồng với Lô gia ở Thủy Châu, ám toán Xa gia?
- Lô gia, Lô gia nào?
Diệp Phàm ra vẻ không biết, hỏi.
- Đừng có giả bộ với tôi, Lô gia có Lô Vĩ đó. Quan hệ giữa ông và Lô Vĩ không phải rất thân thiết sao?
Cô gái hừ lạnh, nói.
- Lô Vĩ à, quan hệ giữa tôi và cậu ta bình thường mà.
Vẻ mặt Diệp Phàm rất thành thật, nói.
- Đi lừa ma ấy.
Cô gái tức giận, hừ nói.
- Người tôi còn không lừa được, làm sao lừa được ma?
Diệp Phàm tiếp tục giả vờ trêu chọc.
- Ông cái đồ khốn kiếp, ông đã hại chết Xa gia chúng tôi rồi.
Cô gái tức giận, ném quyển sách về phía Diệp Phàm. Hơn nữa, tay giơ lên liền muốn thăm hỏi mặt Diệp Phàm.
- Sao lại đánh người?
Diệp Phàm giả vờ ngạc nhiên, thuận tay giơ lên liền phất tan kình khí cô gái cách không đánh ra.
Cô gái đó phỏng chừng trong lòng càng thêm buồn bực, tại sao chưởng lực của mình lại như không có tác dụng. Lần này cô đã dùng đến % sức lực rồi.
Lần này Diệp Phàm biểu hiện càng kiêu ngạo hơn, không ngờ chẳng cử động đến thân thể. Thế nhưng lại khiến cô gái càng bực mình muốn chết.
Bởi vì, luồng lực mạnh mẽ phóng ra, chiếm % sức lực của mình không ngờ không có tác dụng. Đánh lên thân thể tên này cứ như đá chìm đáy biển, như thể thân thể tên này trời sinh có thể hấp thu nội khí vậy.
- Tôi không tin không đánh được ông!
Cô gái tức giận, đứng lên giơ nắm đấm nhắm thẳng vào mặt Diệp Phàm.
Mắt thấy nắm đấm của cô gái sắp dán lên mặt mình, hắn vẫn còn cười, thuận tay chộp lấy, vững vàng chộp lấy nắm đấm của cô gái trong lòng bàn tay.
Cảm giác giống như bị bông ôm lấy, cô gái kia liều mình giãy giụa, thế nhưng vẫn không thể giằng ra.
Đến lúc này, cô gái rốt cục hiểu được, bản thân đã gặp phải một tên giả ngu. Người ta căn bản đang trêu chọc mình.
Mặt cô gái đỏ bừng.
Diệp Phàm lôi một cái, kéo cô gái tới bên người, hừ lạnh nói:
- Cô là ai trong Xa gia, tên là gì?
Có điều, cô gái quay đầu đi không trả lời.
- Cô không nói cũng được, tôi điều tra cái là ra thôi. Hơn nữa, tôi hỏi lại cô một lần nữa. Nếu cô còn không trả lời sáng ngày mai tôi sẽ trình vụ án Xa Tân Lý lên trên. Vụ án này một khi trình lên rồi, cho dù có là thần thánh cũng khó mà bảo lãnh cho Xa Tân Lý ra được.
Diệp Phàm nói.
- Vì sao ông lại đối xử với Xa gia chúng tôi như thế, chúng tôi với ông không thù không oán. Ông rốt cuộc vì cái gì. Nếu như Lô gia cho ông một khoản tiền lớn, Xa gia chúng tôi cũng cho ông được. Họ cho ông triệu, chúng tôi cho ông triệu. Chỉ cần ông chịu buông tha Xa gia.
Cô gái nói.
- Tiền ấy à, thực xin lỗi, tôi không có hứng thú.
Diệp Phàm lạnh nhạt cười.
- Vậy ông cói hứng thú với cái gì?
Cô gái hừ nói.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười cười, ánh mắt cố ý lướt qua lướt lại trên người cô gái.
Cô gái hiểu ra, đỏ mặt thiếu chút nữa tức đến tím mặt, mắng:
- Nằm mơ đi, Xa Kim Linh tôi dù chết cũng không để ông thực hiện được đâu. Bây giờ thì tôi đã hiểu, đàn bà con gái của Lô gia không ít. Ông căn bản là một con sói đội lốt người, một tên tiểu nhân đê tiện dơ bẩn xấu xa. Ông làm mất hết mặt mũi quan viên nước Cộng hòa rồi…
- Mắng đủ chưa?
Diệp Phàm hỏi:
- Cô cho là cô thuần khiết lắm phải không? Nếu như cô thuần khiết thật thì đã không dùng thuốc mê ám toán người ta rồi.
Hơn nữa, người Xa gia các cô muốn giết tôi, chẳng lẽ Diệp Phàm tôi còn phải vươn cổ ra để các cô đến cắt sao?
Không những thế, Diệp Phàm tôi phá án theo lẽ công bằng. Người Xa gia cô phạm tội phải chịu tội, nếu không, luật pháp nước Cộng hòa ở đâu?
Cô còn dám lớn tiếng, cô trước hết nên xem xét lại những gì các cô đã làm đi.
- Ông có nói rách miệng cũng vô dụng, tôi sẽ không dâng thân thể để ông chơi đùa giống Lô gia đâu. Miệng còn nói đến lẽ công bằng, ông thì công bằng cái gì. Có thân thể chơi đùa ông liền giúp bọn họ. Con người ông dơ bẩn vô cùng. Buông tay ra tôi không muốn bàn tay bẩn thỉu này làm bẩn mình.
Xa Kim Linh kêu lên.
- Tên kia, thả cô ấy ra.
Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng hét, Diệp Phàm quay đầu nhìn, phát hiện có ba thanh niên đang đi đến.
- Ông còn không buông tay tôi sẽ kêu lên có lưu manh sàm sỡ.
Xa Kim Linh như nhìn thấy cứu tinh.
- Tôi là lưu manh đấy, tôi sợ ai chứ?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Có lưu manh sàm sỡ…
Xa Kim Linh thực sự kêu lên, vừa kêu vừa giãy giụa.
- Buông cô ấy ra.
Ba anh chàng thấy có mỹ nhân để cứu, cũng đáng làm anh hùng, liền nghĩ cơ hội làm anh hùng thế này rất khó có được. Cho nên, hét lên xông tới.
- Làm gì, tôi tán tỉnh vợ tôi liên quan gì đến mấy người, cút!
Diệp Phàm phát ra khí thế, khí cơ lập tức khóa chặt trên người ba người.
Ba tên sợ đến mức ngây người, lại nhìn nhìn Diệp Phàm, còn Diệp Phàm đã sớm ôm lấy Xa Kim Linh vào lòng, tên này mặt thiếu chút nữa dán lên mặt Xa Kim Linh.
Diệp Phàm lại trừng mắt cái nữa, ba tên đó bị khí thế của Diệp Phàm dọa, không ngờ vô thức chạy lùi về sau.
- Ánh mắt người này thật đáng sợ.
Một trong ba người nói.
- Ánh mắt giống như có thể giết người vậy, tôi còn cảm thấy như trong mắt hắn như có dao bắn ra. Có lẽ người này đã từng giết người.
Một người khác có chút nhút nhát.
- Ai là vợ của ông, ông cái đồ lưu manh.
Xa Kim Linh giãy giụa.
- Xa gia và Lô gia có ân oán mấy trăm năm, tục ngữ nói oan gia nên giải không nên kết, cần gì phải thế chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Giải… Ôi…
Xa Kim Linh không ngờ thôi giãy giụa, trên mặt hiện lên một nét u buồn.
Diệp Phàm sửng sốt, bởi vì hắn dường như nhìn thấy nét u buồn của Diệp Nhược Mộng. Tên này liền mềm lòng, không ngờ buông Xa Kim Linh ra.