Diệp Phàm nghêm mặt hừ nói.
- Chúng tôi đã quyết định rồi, lần đến Quả sơn này đến đây là kết thúc.
Tiêu Dương Thiên và Tiêu Sắt Nhất cùng nói.
- Đạ sư Akiyama thì thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi muốn đi xem xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cho dù có phải chết ở đây thì cũng còn hơn những kẻ mơ hồ nhiều.
Akiyama Linyifu tỏ thái độ kiên quyết.
- Vậy thì mấy người đi đi, hai người chúng tôi quay về thôi.
Tiêu Dương Thiên kiên quyết nói, nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Hay là chúng tô ở trên đảo chờ mấy người nhé, vẫn ở khách sạn đó. Sau khi mấy người đi ra thì liên hệ với chúng tôi, còn chuyến đi đến Đường Thủ đạo thì chúng tôi vẫn hứa là sẽ đi.
- Có nguy hiểm là đã không muốn đi rồi, muốn ngồi không ăn sẵn có đúng không? Tuyết Nham mộc ở Đường Thủ đạo có liên quan đến chỗ này. Chúng tôi liều mình phát hiện bí mật thì các người đòi ngồi không ăn sẵn. Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như thế.
Bao Nghị cười lạnh nói.
- Nếu các người đã nói như thế thì Tuyết Nham mộc ở Đường Thủ đạo chúng tôi sẽ tự đi lấy. Chúng ta chia tay ở đây.
Tiêu Dương Thiên nói.
- Các vị có chí thì đi đi. Tuy nhiên, tôi cũng phải nói một câu khó nghe rằng, tất cả bí mật ở đây, nếu như ai tiết lộ ra ngoài thì Diệp Phàm này sẽ không để yên đâu.
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
- Yên tâm đi, cái này chúng tôi hứa là sẽ thực hiện được. Chuyện ở Quả sơn tôi sống để bụng chết mang theo, cho dù có là chưởng môn thì Tiêu Dương Thiên này cũng sẽ không nói nửa lời.
Tiêu Dương Thiên nói. Tiêu Dương Thiên cũng cảm thấy run tay trước Diệp Phàm. Nếu như chọc giận hắn, mấy người bọn hắn sẽ liên thủ lại thì hôm nay hai người mình cũng sẽ phải bỏ mạng ở đây.
- Hứa hứa cái con khỉ, các người bỏ cuộc giữa chừng thì đã thuộc loại hèn nhát kém cỏi rồi, còn nói những lời vô nghĩa đó làm gì. Cút mau.
Diệp Phàm không nể mặt chút nào.
- Rừng xanh còn đó thì sự gì không có củi đốt, dù cậu có mắng chúng tôi như vậy thì chúng tôi cũng chúc mấy người gặp may mắn. Cáo từ.
Tiêu Dương Thiên quay ngoắt người đi.
- Hai lão già này sợ gặp phải Thi thư, ông đây chúc cho hai lão trên đường về gặp phải mấy con. Đồ con cháu nhà rùa.
Hồng Tà mắng.
- Thôi được rồi, đời người có những lúc cũng cần phải có tâm lý đánh cuộc. Con đường này là đường chết, nhưng Diệp Phàm tôi tin rằng nó cũng hàm chứa bí mật gì đó. Nói không chừng chúng ta còn có thu hoạch, đi thôi
Diệp Phàm lắc đầu, đá xác chết sang một bên rồi đi tiếp.
- Biết là đi vào đường chết vậy mà vẫn đi, đúng là đám dở hơi.
Tiêu Sắt Nhất mắng.
- Tuy nhiên, đường chúng ta đi không biết là sẽ gặp phải thứ gì, hay là chúng ta trở lại con đường Thi thư kia đi. Con Thi thư kia nếu không chết thì chắc cũng bị trọng thương rồi.
- Con đường Đường Thủ đạo này chắc chắn sẽ an toàn hơn một chút, chúng ta quay lại nếu như lại gặp phải dịch thể màu xanh kia thì cũng phiền phức to.
Tiêu Dương Thiên quyết định rồi, Tiêu Sắt Nhất cũng không nói thêm gì nữa.
- Ông nói xem phía trước có cái gì.
Tiêu Sắt Nhất không nhịn được hỏi.
- Có cái gì ư, tuyệt đối là những thứ đáng sợ. Khắc La Tư Mã là người như thế nào, cùng là cường giả cùng đẳng cấp với chúng ta. Ông không nhìn thấy vẻ của ông ta sao, đó là vẻ mặt gặp phải những thứ quá kinh khủng. Chuyện gì khiến cho một người mạnh mẽ như vậy sợ hãi như thế?
Tiêu Dương Thiên hừ lạnh nói.
- Chết cũng được, mẹ kiếp…
Tiêu Sắt Nhất nói.
…
- Nghe xem, tiếng cười vẫn còn?
Bao Nghị nói.
- Ừm, âm thanh giống như cực đau khổ và ác độc vậy. Liệu có phải là hồn khí của cao thủ thời cổ đại đang cười không? Nếu không, đâu thể khiến cho một người như Khắc La Tư Mã trở nên thảm như vậy.
Hồng Tà cười nói.
Một lúc sau, một mùi cực kỳ hôi tanh truyền đến. Hơn nữa, các lúc mùi này càng nồng đậm. Mấy người đều phải che mũi lại.
- Từ mùi này tôi đoán phía trước là hang của mãng xà hoặc con gì đó.
Phí Thanh Sơn nói.
- Chẳng lẽ là tổ của Thi thư?
Diệp Phàm nói. Mấy người vừa nghe, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Tiếng kêu thảm lại truyền đến, Diệp Phàm cuối cùng đã dừng bước lại.
Đất đột nhiên sụt xuống, một tầng khói màu đen tràn ngập ở giữa. Phía dưới mặc dù là mắt ưng của Diệp Phàm cũng chỉ có thể nhìn xuyên thấu mấy chục trước trong khói đen mà thôi.
Ở dưới có cái gì đó dang bốc lên.
Bao Nghị ném một cây đèn lãnh quang đặc biệt xuống, theo nguồn sáng xuống dưới, mọi người đều trở nên ngây ngốc.
Bởi vì, phát hiện giữa đám khói đen đó hình như có rất nhiều đồ vật va chạm với nhau, như thể đang biển diễn trò tạp kỹ gì đó trong không trung. Tuy nhiên, vì khói đen quá nồng đậm, nên cũng không nhìn rõ là thứ gì.
Diệp Phàm chuẩn bị sẵn dây thừng, mấy người cùng tụt xuống phía dưới. Xuống được khoảng trăm mét thì Diệp Phàm dừng lại, trên vách đá tìm được một chỗ có thể đứng tạm được một chân, còn một chân kia thì vẫn ở dây thừng.
Bao Nghị lại ném một cây đèn lãnh quang xuống.
Lần này thì nhìn rõ rồi. Bỗng nhiên, tất cả đều toát mồ hôi. Bởi vì những thứ lên lên xuống xuống kia chính là mấy người mất tích của Củng Âm giáo và Đường Thủ đạo.
Hơn nữa, phía dưới hình như có thứ gì đó đang “chơi đùa” đùa với bọn họ. Những người này mỗi lần lên xuống đều bị cắt đi một lớp da thịt, máu me be bét, có người còn bị lòi cả xương ra ngoài.
Điều khiến người ta sợ hãi chính là, những người này tuy bị như vậy nhưng vẫn còn sống, ai nấy đều kêu lên thảm thiết.
- Chẳng lẽ đến Khắc La Tư Mã cũng bị như vậy sao, mẹ kiếp, phía dưới rốt cuộc là thứ gì vậy.
Hồng Tà truyền âm mật nói với mọi người.
- Bao Nghị, cậu và Akiyama đại sư, Phí đại sư lên trên đợi đi, tôi và Hồng Tà xuống dưới xem thế nào.
Diệp Phàm nói.
- Tôi không lên, mẹ kiếp, chết thì cùng chết.
Bao Nghị tỏ thái độ kiên quyết, Akiyama và Phí Thanh Sơn cũng lắc lắc đầu.
- Cùng xuống đi còn hỗ trợ lẫn nhau, chưa chắc ở trên đã an toàn đâu. Nếu có con Thi thư đến thì phiền to. Nếu như hai người xuống dưới mà tìm được đường sống thì không phải mọi người phân tán nhau ở đây hay sao?
Phí Thanh Sơn nói.
- Nếu đã như vậy thì chúng ta xuống thêm mấy chục mét nữa, một khi nhìn rõ, tôi mà phát tín hiệu thì mọi người đi lên nhé.
Diệp Phàm bất đắc dĩ gật đầu, tiếp tục trượt xuống khoảng năm mươi mét nữa, thì nhìn thấy những tảng da thịt va đập vào nhau. Cảnh này khiến cho người ta phải rợn tóc gáy.
Đèn lãnh quang lại được ném xuống, lần này rốt cuộc đã nhìn rõ cảnh phía dưới.
Một cái hố rất lớn, chu vi khảng năm sáu dặm. Ở giữa cái hố đó đang bốc lên nham thạch núi lửa màu đỏ đen.
Mà khói đen chính là do nham thạch của núi lửa này tạo thành, điều kỳ lạ chính là giữa nham thạch đang bốc lên đó có một đồ vật giống như chiếc giương dài lúc ẩn lúc hiện.
Chiếc giương rất dài, phỏng chừng dài đến mấy chục mét. Chiếc giương như bị nham thạch nung đỏ. Hơn nữa, trên giương có khắc một vật như hình con rết. Trong lòng Diệp Phàm chấn động, nói:
- Mọi người nhì xem, vật điêu khức trên giương kia có giống với con rết Cửu U mất đầu mà chúng ta gặp bên ngoài hay không?
- Đúng là như vậy thật, chẳng lẽ con rết Cửu U dạng hóa thạch bên ngoài đó có liên quan đến chiếc giương khổng lồ này hay sao?
Bao Nghị hỏi.
- Có khả năng lắm, nếu không, làm gì lại trùng hợp như vậy.
Akiyama Linyifu nói.
- Tuy nhiên, những chiếc “bánh bao thịt người” này sao lại nhảy lên lui xuống như vậy nhỉ? Hình như phía dưới không có những thứ khác?
Phí Thanh Sơn hỏi.
- Mọi người nhìn xem, nham thạch núi lửa như thể biết nhảy vậy. Người của Củng Âm giáo khi bị rơi đến phía ngoài nham thạch thì bên trong sẽ phun ra một luồng nham thạch nữa để đẩy nó lên không trung.
Hơn nữa, những nham thạch nhày hình như đang làm công việc lột da người. Mỗi lần chạm phải tầng ngoài nham thạch thì sẽ lột một tầng da. Cứ như vậy, người sẽ bị bào mòn cho đến khi còn xương trắng.
Diệp Phàm nói.
- Mẹ kiếp, thật lợi hại. Nhưng mà sao bọn họ lại bị rơi xuống đây nhỉ? Còn chúng ta lại chẳng sao.
Bao Nghị hỏi.
- Bên trong chắc chắn có thứ gì đó.
Hồng Tà nói.
- Hay là bọn họ muốn đến lấy chiếc giương kia?
Diệp Phàm nói.
Đúng lúc này, một thứ rơi xuống khi chưa đến bề ngoài nham thạch, miệng há ra về hướng nham thạch, sau đó lại bị bật lên.
- Đó là thứ gì vậy?
Bao Nghị nói.
- Phiền phức rồi, hình như giống với con Thi thư mà chúng ta gặp trước đó.
Akiyama Linyifu nói.
- Ở trong nham thạch nóng như vậy mà vẫn tồn tại được, khả năng tồn tại của những con Thi thư này thật đáng sợ.
Phí Thanh Sơn vẻ mặt sợ hãi.
- Cái này không có gì kỳ lạ cả, có lẽ chúng thích loại nhiệt năng này, mà thức ăn cũng kiếm trong nham thạch này. Cũng giống như việc đối với chúng ta thì phân rất bẩn rất thối, nhưng vẫn có sinh vật tồn tại được trong đó ấy.
Diệp Phàm nói.
Lúc này, chiếc giương kia như chấn động, một lúc lại lật lên lật xuống, giống như đang biểu diễn tạp kỹ vậy.