- Ông chờ một chút là sẽ biết thôi.
Diệp Phàm cười thần bí, Thiên Đao sờ soạng một lúc nhất thời đồng tử con mắt thu lại, kêu lên thất thanh:
- Lẽ nào nó cũng là chân giả.
Không thể chứ. Chân giả sao có thể chịu được áp lực nặng như thế mà không vỡ? Phải biết rằng Hồng Tà là tiên thiên đại viên mãn hồi.
Dậm một bước chân sức nặng thậm chí là cả ngàn cân. Chân giả sao có thể chịu được sức nặng như thế mà không vỡ?
- Ông nghe ra cái gì sao?
Diệp Phàm cười nói. Thiên Đao nhắm hai mắt lại cảm giác.
- Lẽ nào chế từ gỗ Tuyết Nham?
Thiên Đao nói.
- Ông đoán đúng rồi đấy, Tuyết Nham mộc này là lão phu làm từ Đường Thủ đạo đấy. Kết quả là cho Diệp Phàm làm chân giả. Không loạn gì cả, bởi vì đặc thù của Tuyết Nham mộc này có thẻ chịu được áo lực lớn hơn chân giả công nghệ cao đến mấy trăm lần.
Thiên Dương Thiên nói có vẻ đắc ý.
- Ông nói sai rồi, tuy Tuyết Nham mộc này cứng rắn nhưng không thể rắn đến mức như thế được. Đường Thủ đạo dùng Tuyết Nham mộc chế thành binh khí nhưng cho đến giờ vẫn chưa chế thành chân giả đâu.
Dù sao, binh khí dễ làm chưa chân giả thì khó lắm. Công nghệ chế tạo này còn khó hơn gấp mầy trăm lần chế tạo binh khí.
Trong cánh cửa từng có cao thủ sau khi thương tàn cũng muốn như thế nhưng đều thất bại.
Thiên Đao nói.
- Đó là máy chế của Đường Thủ đạo kém thôi.
Diệp Phàm nói kéo dài ra.
- Nếu nói như vậy Diệp Phàm tiên sinh cậu nắm được kỹ thuật này sao?
Vẻ mặt của Thiên Đao lộ ra một tia hi vọng, có ai lại muốn mất đi hai chân làm kẻ tật nguyền? Cuộc sống như vậy rất bất tiện, cao thủ cũng thành phế nhân.
- Tôi có thể giúp ông, nhưnng điều kiện của tôi ông đã rõ rồi đấy.
Diệp Phàm lấy điều hiện ra, lúc này không ai làm khó được hắn.
.
- Cùng làm người hầu giống Hồng Tà?
Vẻ mặt của Thiên Đao lại phẫn nộ, nhìn Diệp Phàm rồi nói:
- Tôi có thể đáp ứng làm 3 điều kiện của cậu. Nhưng chuyện làm người hầu thì không thể. Thiên Đao tôi là ai chứ? Là thiên tài mấy trăm năm của Đường Thủ đạo. Mấy trăm năm không có ai vượt qua tôi đâu.
- Còn Đường Thủ đạo, người ta mang người đuổi nhanh ông ra khỏi cửa, ông còn ra tật gì chứ? Tôi thấy chí khí của ông cũng chẳng được lâu.
Bao Nghị hừ lạnh nói.
- Thù này nhất định ta phải báo, một khi vết thương bình phục ta sẽ cho Thôn Dã Nhị Điền biết thế nào gọi là coa thủ. Ta sẽ chỉnh đốn Đường Thủ đạo một lần nữa. Đường Thủ đạo là thiên hạ của ta, ngoài ta ra không ai có thể?
Thiên Đao lại bắt đầu bá đạo.
- Bình phục, Thiên Đao mất đi hai chân chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi. Đừng nói đến chuyện ông đi trừng trị bọn Đường Thủ đạo.
Chính là đồ đệ Điền Truân Cửu Tử của ông, đồ đệ Quy Dã Tam Lang của ông đã vì ông mà chết. Tứ đại hộ pháp người ta cùng liên thủ. Với bộ dạng hiện tại của ông không phải là đi chịu chết sao?
Diệp Phàm hừ nói, người này đương nhiên là người Mông.
Thốn Đinh trong tướng quân tứ đại hộ pháp chắc chắn là chết ở chỗ nham thạch. Còn hôm đí đi tấn công Đường Thủ đạo còn có hai cao thủ tiên thiên bị đánh cho tàn phế rồi.
Hai người kia rất có thể là hai người trong tứ đại hộ pháp. Đường Thủ đạo đã liên tục bị tấn công, bây giờ có lẽ là khả năng tấn công đã giảm hơn so với trước.
- Bát cách!
Thiên Đao vỗ một cái một cây to bằng thùng gánh nước cách đó 100m kêu răng rắc ngã nghiêng ngả, chim chóc bay tứ tung. Đám chim chóc còn nhìn đám Diệp Phàm lòng đầy oán hận.
- Có bản lĩnh thì đi Đường Thủ đạo là được, đánh lũ chim đáng yêu của chúng tôi làm gì?
Bao Nghị cười lạnh nói.
- Các cậu tìm được Qủa Sơn có phải chỉnh là vì Tuyết Nham mộc cảu Đường Thủ đạo này không?
Thiên Đao hỏi.
- Đương nhiên rồi.
Diệp Phàm cũng không gạt ông ta.
- Ta biết Tuyết Nham mộc ở chỗ nào, tôi có thể làm một khoản giao dịch với cậu. Cậu giúp ta thu phục Đường Thủ đạo, còn ta sẽ dẫn cậu đến 2 gốc cây Tuyết Nham mộc kia.
Thiên Đao nói.
- Hai gốc cây, nhiều vậy sao?
Diệp Phàm lại dài cái miệng ra.
- Không ít, chúng tôi có tận 8 gốc cây Tuyết Nham mộc. Đưa cậu đến 3 gốc cây cũng ít thôi.
Hơn nữa, loại cây này sinh trưởng không dễ, phải mấy chục năm mới thành tài, đời người lại có mấy chục năm.
Huống hồ, Tuyết nham mộ cũng là gốc rễ lập ra phái Đường Thủ đạo. Mất đi Tuyết Nham mộc thì Đường Thủ đạo còn vốn liếng gì nữa.
Có thể đưa cậu đến hai gốc cây đó tức là Thiên Đao tôi đã coi Diệp Phàm tiên sinh là bạn rồi đó.
Thiên Đao ra vẻ chính mình đã thành chưởng môn mà nói.
- Ha ha, tiếc là ông không phải chưởng môn? Lại càng không phải là tướng quân trong tứ đại hộ pháp hiện nay.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Lời này của cậu là có ý gì? Cậu giúp ta tiêu diệt ta giúp cậu dẫn đường. Hơn nữa, tôi đáp ứng 3 điều kiện cũng có thể mượn sức của môn phái để giúp cậu hoàn thành. Ta nghĩa, có một người bạn trưởng môn như vậy thật tốt biết bao.
Thiên Đao sửng sốt, sắc mặt trầm xuống.
- Không thèm!
Diệp Phàm lắc đầu.
- Nếu như không có Thiên Đao ta, chắc chắn cậu không có được Tuyết Nham mộc, cho dù các cậu có mấy người cao thủ.
Nhưng, hang ổ của Đường Thủ đạo cũng không phải là hang hổ. Hơn nữa, không rõ dưới tình hình về Tuyết Nham mộc ông đi đâu mà tìm đây.
Đến lúc cho mấy trăm người bao vây tấn công, chính là công lực của các cậu có mạnh cũng vô dụng. Hơn nữa, có vũ khí hiện đại hỗ trợ, phóng thương bất thình lình ta xem các cậu phòng bị thế nào?
Thiên Đao hừ lạnh nói.
- Ha ha, tìm Tuyết Nham mộc không dễ sao? bây giờ tôi hoàn toàn có thể đi tìm chưởng môn Thôn Dã Nhị Điền.
Ông ngẫm lại xem, nếu bọn họ biết ông còn sống, sẽ dốc toàn bộ lực lượng đi tiêu diệt ông.
Đến lúc đó, món quà cảm tạ chính là Tuyết Nham mộc kia. Diệp Phàm tôi cần 3 gốc cây không phải là khó. Bởi vì, tôi giúp bọn họ tiêu diệt được mối họa lớn nhất của Đường Thủ đạo.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Cậu...
Thiên Đao nhìn chằm chằm Diệp Phàm dữ tợn.
- Tôi làm sao? với người như ông, cứu ông mà ông lại như thế, con người của ông tôi không thể tin được. Hơn nữa, tuy ông có khí phách nhưng ông thiếu lòng nghĩa hiệp, ông không phải là anh hùng.
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Cho nên, Thiên Đao ông không có bạn bè.
- Vớ vẩn, ai nói tôi không có bạn?
Thiên Đao phẫn nộ quát lên.
- Ông đầy tật xấu, lấy đâu ra bạn? Lúc ông đau khổ nhất thì bạn ông ở đâu? Lúc ông chết thì bạn ông đâu? Lúc đệ tử của ông bị đè chết thì bạn ông ở đâu?
Diệp Phàm hỏi như nã pháo vào đối phương.
Thiên Đao nhất thời nhớ lại.
Một lúc lâu sau, Thiên Đao thở dài nói:
- Vậy cậu muốn hợp tác thế nào?
- Trừ phi, ông sang Trung Quốc giống Hồng Tà. Từ nay về sau không còn quan hệ gì với Đường Thủ đạo. Đương nhiên, qua lần tấn công của chúng tôi Đường Thủ đạo cũng gần hết rồi. Tôi cần tiếp quản công ty Đường Thủ của Đường Thủ đạo ở nước ngoài. Tôi cần có một tài phú lớn của Đường Thủ đạo phục vụ cho tôi.
Diệp Phàm nói đến đây đầy vẻ khí phách.
- Cậu thanh nhiên, rắn nuốt cũng phải đợi để tiêu hóa chứ.
Thiên Đao hừ lạnh nói.
- Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến ông. Chuyện này, ông chỉ cần nói đồng ý hay không là được.
Diệp Phàm bá đạo thực sự. Bởi vì Thiên Đao cũng bá đạo lấn át cả khí thế của hắn.
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
Thiên Đao hừ lạnh nói.
- Vậy thì ông chỉ mãi mãi nằm trền giường, ông có võ công tuyệt đỉnh cũng chỉ thành phế nhân.
Diệp Phàm nói.
- Tôi có thể làm cho cậu 6 việc,đây là lần nói cuối cùng của lão phu. Cậu thanh niên, cậu đừng có ép ta. Thiên Đao ta chưa từng lép vế ai bao giờ.
Vẻ mặt của Thiên Đao thực sự tức giận.
- Đó là bởi vì trước kia ông không biết tôi, tôi muốn là một người mạnh mãi mãi phải đuổi theo tôi chứ không phải là mọt hợp đồng giao dịch. Đương nhiên, tôi cũng đang xây dựng Diệp môn hoặc cái gì đó cũng được. Đến lúc thời cơ chín muồi vì võ công của ông cao, cho nên có thể phân cho ông làm thủ tịch hộ pháp.
Thái độ của Diệp Phàm cũng thực sự ương ngạnh.
- Để tôi làm thủ tịch hộ pháp, nhưng Diệp môn lẽ nào chỉ có mấy người ở đây thế này sao?
Thiên Đao có vẻ khinh thường.
- Không phải là hai chúng tôi. Đừng có vơ cả chúng tôi vào trong. Đương nhiên lần này Diệp Phàm cứu cả chúng tôi nhưng chúng tôi cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa. Chúng tôi lần lượt giúp Diệp đại sư hoàn thành 3 nhiệm vụ.
Tiêu Dương Thiên nhanh nhảu nói.
- Ha ha, hai người có muốn tham gia cũng không được.
Diệp Phàm cười nói. Tiêu Sát tức giận hừ nói:
- Vì sao?
- Bởi vì võ công của các ông quá thấp, Diệp môn cần những người mạnh như Thiên Đao.
Diệp Phàm hừ lạnh nói biết hai người này không thể gia nhập. Đương nhiên cũng phải ra vẻ bệ vệ chèn ép họ một chút.
- Ha ha, trên đời này có được mấy Thiên Đao? Tôi thấy Diệp môn này của cậu cũng không có ai ngoài mấy người bọn họ đâu. Trừ Hồng Tà, đến tôi cũng không được, ha ha, Diệp môn có mời chúng tôi cũng không tham gia. Vì chúng tôi không có hứng!
Tiêu Dương Thiên cười lạnh nói.
- Tiêu Dương Thiên, sau mấy năm ông sẽ phải hối hận vì cái dậm chân này.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Tiêu Dương Thiên tôi không làm chuyện gì hối hận.
Tiêu Dương Thiên cũng mất bình tĩnh đáp lại.
- Ha ha, Tiêu Dương Thiên. Bây giờ ông đã là một ông lão bảy, tám mươi tuổi không đánh nổi Diệp đại sư. Ông ngẫm lại xme, tiền đồ của ông và tiền đồ của Diệp đại sư ai nặng hơn?
Đột phá ở trình độ cao đối với ông lại càng khó. Nhưng đối với Diệp đại sư chắc chắn là còn đột phá được cao nữa.
Đến lúc đó, nếu Diệp đại sư đột phá đến thoát hồn, chưa chắc cảnh giới kia có thể hoàn thành
Ví dụ như, giúp ông đột phá đến cảnh giới Thiên Đao. Cho nên, đường nói trước bước không qua.
Năm đó Phí Thanh Sơn tôi cũng hào khí đầy trời. Nhưng, bây giờ tôi cũng phục rồi. Bán tiên thiên của tôi chính là do Diệp Phàm giúp mới đột phá được.
Tham gia vào Diệp môn tôi thực sự thấy vinh hạnh.
Phí Thanh Sơn nói đến đây, đột nhiên thận trọng khom lưng về phía Diệp Phàm nói:
- Diệp đại sư, Phí Thanh Sơn tôi nhìn gia nhập Diệp môn.
- Sư bá, sao lại nói vậy? ông chính là sư bá của cháu.
Diệp Phàm luống cuống tay chân dìu ông ta đứng dậy.
- Môn phái có quy tắc của môn phái. Dù cậu là đồ đệ của ta nhưng sau khi thành lập Diệp môn không giống như vậy nữa. Về tư ta là sư bá của cậu nhưng trong Diệp môn cậu là Môn chủ. Cậu là lớn nhất, chúng tôi chính là thủ hạ của cậu.
Phí Thanh Sơn nói rất nghiêm túc.
- Tôi đồng ý Phí Thanh Sơn đại sư gia nhập.
Diệp Phàm nói với vẻ nghiêm túc.
- Còn tôi thì sao?
Bao Nghị cũng chạy nhanh đến nói.
- Anh còn nói gì nữa, nếu không đồng ý tôi sẽ đánh mông anh!
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi cũng xin gia nhập, thu nhận một thủ hạ ngoại quốc thì sao?
Vẻ mặt của Akiyama Linyifu cũng nghiêm túc nói.
- Ông nghĩ kĩ chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Chẳng lẽ là phát tín hiệu gì đó yêu cầu đồng loại đến đây? Thiên Đao người này có đủ kinh nghiệm.
Quả nhiên, lời của Thiên Đao vừa dứt lời. Dưới biển sâu bốc lên một chút, giống như có cái nồi đột nhiên mở ra vậy.
- Cái gì vậy, chẳng lẽ là hải quái sao? Bao Nghị nói, anh ta dùng micro dưới nước. Tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được.
- Đúng thật là nó rồi, ôi mẹ ơi tà môn, con hải quái này không nhỏ, nhìn xem, cái bóng đen kia ước chừng là cả một dãy núi to. Chúng ta nên cẩn thận, đừng để bị hải quái nuốt mất.
Hồng Tà đương nhiên là đùa rồi.
- Không phải là hải quái, tất cả đều là những con hải Xà vương tập hợp lại. Anh bạn bị thương kia, xem ra thật đúng là có cả một bầy ở đây. Có lẽ không dưới mấy trăm con. Diệp Phàm cảnh báo.
- Mấy trăm con, điều này cũng khá khó khăn đấy. Thiên Đao nhíu mày lại.
- Chúng ta hợp lực lại xử lý một phần, tất cả chúng nó sẽ tập trung lại đánh chúng ta đấy. Diệp Phàm nói:
Trước hết ba đại cao thủ hợp lực lại tấn công, thông thường sẽ có một cái cột nước giống như đạn đạo phun ra.
Ù ù
Âm thanh khiến người ta chói tai, ba đại cao thủ hợp lực lại phá cái cột nước ấy nhưng không được. Một lúc sau đó có một con hải Xà vương bị trên ngọn núi nhỏ nổ tung ra.
Bang bang
Mấy chục con hải Xà vương bị chết, nhưng, những con hải Xà vương này cứ như binh lính được huấn luyện đặc thù rồi lập tức tản ra.
- Kỳ lạ, giống như chuẩn bị trận thế í. Diệp Phàm nói, thấy mấy trăm con hải Xà vương tự nhiên tản ra xếp thành một hình có sáu cạnh vây quanh đám người Diệp Phàm.
Không lâu sau, phía dưới đột nhiên phát ra một tiếng kêu. Một con Hải Xà vương to toàn thân màu hồng giống như con đứng đầu vậy.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy con này nhất thời sửng sốt, nheo mắt lại một chút, nói: - Quái, con hải xà này sao lại có chút giống con Kê Quan vương mới gặp hôm qua trên đảo vậy?
- Trên đảo thủy tinh này có loại rắn này sao? Sắc mặt Thiên Đao có chút khó coi.
- Đúng vậy, nên cùng là một loại, chỉ có điều một con ở trên đảo một con ở dưới biển. Hơn nữa, lúc đó trên đầu những con rắn này đều có cái mào gà.
Mọi người chú ý, loại rắn này có tên gọi là xà hoàng. Khả năng tấn công rất lợi hại, có thể xử lý được cao thủ cấp đấy.
Nhưng, loại rắn này cũng có một điểm tốt. Bên cạnh túi mật trong bụng của nó có cái quý nhất của rắn có hình dáng giống trứng chim.
Đợi tôi xử lý xong chúng ta lột da của chúng ra, da của loài rắn này cũng có thể hỗ trợ đột phá công lực. Diệp Phàm nói:
Ở dưới nước nói chuyện có kỹ thuật nhập mật tuy vậy nhưng khoảng cách truyền âm không thể bằng trên đất liền được. Nhưng, truyền âm nhập mật là việc trực tiếp đem kết hợp nội khí với âm thanh.
Cho nên không cần mở miệng cũng phát ra âm thanh. Có điểm giống với phương thức nói chuyện của người hiện đại là dùng cách "phức ngữ".
- Chẳng lẽ lại có cung Hồng Đàm ở ngay phía dưới, hơn nữa, cung Hồng Đàm này có mối liên quan gì với đảo Thủy Tinh hay không? Bao Nghị nói một câu khiến cho Diệp Phàm chấn động.
- Cung Hồng Đàm bị giới Thất Bảo hủy diệt rồi. Giới Thất Bảo cũng có thể có mối quan hệ với đảo Thủy Tinh. Hoặc là, bởi vì người của giới Thất Bảo có cái đuôi. Cho nên, tôi nghĩ, chẳng lẽ đảo Thủy Tinh và rắn quỷ bảy nghìn năm của Vũ Vương lại có mối quan hệ với nhau.
Diệp Phàm nói:
- Đúng rồi, những con rắn biển này có khi nào là thời hậu đại của rắn quỷ bảy nghìn năm. Nếu như rắn quỷ và cung Hồng Đàm có liên quan đến nhau thì những con hải Xà vương này muốn làm gì? Bao Nghị nói.
- Người anh em đừng đoán nữa, lão già ta sớm đã ngứa tay rồi. Xử lý thêm vài cái đầu nữa rồi nói sau. Hồng Tà quát to một tiếng phun cả bọt nước biển ra, một quyền xuyên qua dòng nước tấn công một hàng hải Xà vương đứng trước mặt.
Bằng..
Ngược lại kết quả cũng khiến cho Diệp Phàm thiếu chút nữa rơi mất cằm, đồng chí Hồng Tà người cấp tiên thiên cường mạnh sau khi ra một quyền những con hải Xà vương xếp vây quanh thành hình sáu cạnh đều vặn vẹo cơ thể một chút.Thật kỳ lạ tự nhiên trước chỗ mà Hồng Tà ra tay công kích ấy nhô ra một đống xà cầu.
Xà cầu đột nhiên nổ tung, Hồng Tà dùng hết sức lực, cả người bị lộn mấy vòng trong nước mới dừng lại.
Chỉ có điều tình huống này không thể nào lạc quan được, lộn mấy vòng trong nước cũng khiến máu mũi chảy ra, hơn nữa, một bên má bị lõm vào.
- Thế nào Hồng Tà? Diệp Phàm chạy nhanh hỏi:
- Tà Môn, loại xà cầu này nổ tung ra giống như cơn lốc đột nhiên khiến người ta không kịp phòng tránh thiếu chút nữa tôi bị hôn mê.
Hơn nữa, khi chuyển động mặt tôi dường như bị cái gì đó sắc cứa vào mặt. Hồng Tà nếm qua rất nhiều, miệng vừa phun nước biển vừa muốn tấn công.
- Tất cả ra bên ngoài tấn công, tiêu diệt từng chỗ một, ta thấy loại xà cầu này không thể có nhiều khả năng như vậy. Diệp Phàm kêu lên, đám người Thiên Đao và Akiyama Linyifu tách ra khỏi vòng vây của bọn xà cầu mà tấn công chúng.
Việc lạ lại xảy ra, tất cả những con rắn này tự nhiên lại vặn vẹo, sau một hồi liên tục vặn vẹo xuất hiện vài chục cái xà cầu.
Âm thanh ầm ầm vang lên. Xà cầu lại nổ tung, xà cầu lần này bị nổ tung cũng không chết. Giống như đột nhiên khiến người ta áp lực thành cầu đột nhiên nổ tung ra, chính lúc này lực đạo nổ tung ra khiến người ta khiếp sợ.
Hơn nữa cơ thể chúng nó to lớn như vậy, ngay lúc đó, xung quanh Diệp Phàm cảm giác đột nhiên nghe thấy có sóng lớn cấp mười bảy mười tám vậy.
Toàn bộ nước trong biển bị kích động, đám người Diệp Phàm cao thủ như vậy ở trong vòng vây này đột nhiên có cảm giác như cơ thể không nghe theo mệnh trời vậy.
Mọi người dốc toàn lực phòng bị. Nhưng đến cuối cùng vừa mới bình ổn được một lát thì Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện ra, trừ hắn và Thiên Đao có thể miễn cưỡng điều khiển được cơ thể ra thì những người còn lại biểu diễn ở trong nước như người bay vậy, hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân mình.
Lúc này, thấy tình huống như vậy. Con rắn màu huyết hồng há miệng to ra. Cái đầu lưỡi dài đến bảy tám mét cuốn quanh người Bao Nghị.
Con rắn này thật đúng là biết phân biệt hàng tốt hàng xấu, tự nhiên có thể có cảm giác công lực của Bao Nghị là thấp nhất. Cái lưỡi chói mắt này đang cuốn quanh thắt lưng Bao Nghị. Đầu lưỡi co lại, Bao Nghị giống như ngồi trên con huyết xà mà bay đi.
- Ông đây quyết đấu với mày! Bao Nghị không để ý quát to một tiếng trong nước lấy một quả lựu đạn được chế tạo đặc biệt dưới nước từ eo ra.
- Mẹ nó, đi chết đi! Diệp Phàm tức giận rồi, dùng súng phá vỡ nước biển để đi nhanh hơn, nhanh chóng đã tới trước mặt con xà huyết rồi.
Mặt khác Thiên Thiết dùng một quyền kéo Bao nghị ra, rắn biển vòng một cái, súng đã ở trước mặt, những con hải xà cầu này nghĩ xem có kế nào tập hợp thành dài bảy tám mét.
Thành công thật rồi, quả cầu do những con rắn biển này tập hợp lại bị sức hủy diệt của súng khiến chúng bị bắn ngược trở lại. Nhưng, trong lúc hỗn loạn, âm hồn đêm trăng rằm tự nhiên đến rồi.
Két két..
Máu tươi ứa ra, một đao cắt đứt cái lưỡi của hài xà màu huyết rồi.
- Bắt giặc phải bắt vua trước, chúng ta xử lý con xà hoàng này đã. Bố trí cửu thiên mê ảo trận cùng nhau đánh, tôi mượn đao Thiên Loan dùng một chút. Diệp Phàm kêu lên.
Đám nguời Phí Thanh Sơn uông khí lực của sữa mẹ cũng tự mình có thể cảm nhận được vị trí, bố trí trận đấu rất tốt.
Đương nhiên, dù sao rắn biển cũng không phải là người, nhìn không ra đám người Diệp Phàm đang chơi cái gì. Hơn nữa, lưỡi của con Huyết Xà vương bị chặt đứt cũng bạo nộ rồi.
Cơ thể nguyên bảo của nó chính là cấp trên chỉ huy hình cạnh kia, lúc cơn nóng giận tự nhiên lại vọt qua đầu của Thiên Đao mà đi- oan có đầu nợ có chủ tìm cái lưỡi của ngươi đi.
Con rắn này còn mang hận trong lòng.
Diệp Phàm cầm đao Thiên Loan ở phía trên, chuyện buồn cười đã xảy ra. Huyết Xà vương tự nhiên bỏ qua Thiên Đao mà hướng về đao Thiên Loan.
Con rắn này thật đúng là mang thù hận rồi, bởi vì chính là con đao này cắt lưỡi nó. Chỉ thấy nó mở rộng cái miệng ra, tự nhiên phun ra một quả cầu màu huyết.
Nếu là trong chuyện tiểu thuyết thần thoại thì đây chính kim đan của con rắn rồi.
Diệp Phàm biết, điều này đoán chừng là thủ đoạn tấn công lợi hại nhất của con Huyết Xà vương này. Đoán chừng cũng hiểu được một chút độc đàm đạn của nó.
Huyết cầu xoay tròn vừa chuyển hướng đã đến trước mặt đao Thiên Loan rồi, Diệp Phàm lấy đạn ra, tập hợp sức lực của mọi người lại đao Thiên Loan tự nhiên nhoáng một cái lên, két một tiếng đao Thiên Loan cố ý chặt đứt đầu Huyết Xà vương.
Huyết cầu kia đương nhiên cũng đi theo rồi.
- Tới rất tốt, người anh em, cắt! Diệp Phàm kêu to một tiếng, đao Thiên Loan dưới sự hợp lực tốc độ cao của nhiều cao thủ như vậy nhắc tới quả thật giống như trong mơ vậy binh khí trong nháy mắt đã ở trên cổ con rắn này rồi.
Huyết cầu vẫn chưa nổ tung két một tiếng, cái đầu to lớn của Huyết Xà vương không cam lòng cuộn mấy vòng trong nước biển.
Rắn biển phẫn nộ, đang chuẩn bị khởi động. Nhưng, Diệp Phàm sao có thể bỏ qua cơ hội này được.
Đao Thiên Loan giống như binh khí xoay tròn trong hình sáu cạnh đấy, một tiếng két vang lên, ngay lúc đó, toàn bộ thịt những con hải xà ở trong vòng này bay lên, toàn bộ nước bị nhuộm thành màu đỏ.
- Tiếp tục, cắt cắt! Hồng Tà hưng phấn kêu to lên, Diệp Phàm cắt rất hứng khởi, căn bản là đã quên bản thân mình làm như vậy là rất hao phí sức lực.
Hơn nữa đao Thiên Loan là một binh khí ngũ phẩm có nội khí, chỉ thấy nó trướng to lên khiến bàn tay rộng thùng thình, dài đến hơn mười mét.
Dưới sự khống chế của Diệp Phàm lại xoay tròn, ngay lúc đó lại đánh một nhóm rắn biển nữa. Sợ tới mức mấy chục con rắn biển còn lại cũng không dám dừng lại nữa.
Thình thịch một tiếng, giống như có cái gì đó nổ tung. Hải Xà vương phi ra tứ phía mà trốn đi, tại chỗ có hơn một trăm xác con Xà vương.
Đúng lúc này, theo quán tính đao Thiên Loan bay ra ngoài. Diệp Phàm đúng lúc cầm huyết cầu của con Huyết Xà vương lên quan sát một chút xem là cái gì. Thấy tình huống như vậy đương nhiên không thể để nó bay đi như vậy.
Nhanh chóng khống chế được lực đạo trở về, nhưng, giây phút này đao Thiên Loan giống như bị sức hấp dẫn của biển sâu kéo lại dường như muốn đi xuống sâu nữa.
Diệp Phàm nóng nảy, sử dụng thuật thần đi, mượn sức lực của mọi người nhoáng một cái đã bắt được. Nhưng đám người Phí Thanh Sơn nhìn thấy cũng nhanh chóng xuống theo.
Diệp Phàm mới vừa quơ đươc thanh Thiên Loan, đột nhiên, huyết cầu ở trong tay đột nhiên bay đi. Trong lòng Diệp Phàm mắng một câu không nghe lời, tuyệt đối không từ bỏ, phi thẳng đến chỗ huyết cầu.
Thuật thần đi thật không phải đùa, Diệp Phàm bắt được huyết cầu rồi. Nhưng, Diệp Phàm đột nhiên nhìn thấy trước mắt có một cái gì đó màu đen bay qua ngay trước mặt.
Người này còn kịp phản ứng, ngay cả người cả đao cũng đi xuống. Nhưng đám người Phí Thanh Sơn vừa mới đuổi kịp đến đây còn chưa biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, trời đất long chuyển, dòng chảy quá nhanh thật đáng sợ.
Diệp Phàm cảm giác có một vầng sáng, giống như trong trận đấu cuồng phong cấp mười bảy mười tám. Hắn liều mình đứng vững cơ thể.