Được rồi, hoạt động lần này cục chúng ta phải xem như làm một chuyện đại sự, ta quyết định rồi. Mai Hồng Muội và Lâm Chấn Dân, hai đồng chí ở lại giữ cục. Còn những người khác tất cả theo tôi lên chùa Nam Thiên tổ chức hoạt động.
Chiều nay nghiên cứu phương án hoạt động, trước buổi tối phải hoạch định xong phương án, nếu không không kịp thời gian mất.
Còn về chuyện kinh phí hoạt động tôi sẽ nghĩ cách, đồng chí Chung là người có nhiều kinh nghiệm công tác, tôi xin mời anh cùng tham gia tổ chức hoạt động lần này xong rồi hãy về nhà nghỉ ngơi thế nào hả?
Diệp Phàm quyết định chắc chắn, mọi người cũng không nói gì nữa.
- Được! Cuối cùng tôi cũng được tham gia tổ chức một hoạt động lớn cho cục chúng ta, cám ơn Cục trưởng Diệp đã cho tôi cơ hội này. Cả đời bị người khác đè ép cũng đến lúc chúng ta phải thể hiện rồi.
Chung Phát Tài có chút hưng phấn, hai mắt lấp lánh niềm vui.
- Được rồi! Bây giờ đã sắp 12 giờ rồi. Hương Muội, tìm một quán cơm nhỏ, chúng ta ăn bữa cơm rau dưa, uống chút rượu xem như chúc mừng.
Diệp Phàm nói.
- Cục…Cục trưởng…
Đinh Hương Muội có chút khó xử nhìn Diệp Phàm vặn vẹo cái mông xinh đẹp, giống như có lời gì khó nói.
- Sao vậy?
Diệp Phàm có chút khó hiểu.
- Ha ha ha…Cục trưởng, hiện tại cục Tôn giáo chúng ta ra ngoài ăn cơm, chủ quán người ta đều không cho ký sổ và nợ tiền nữa.
Chung Phát Tài giải thích.
- Những cục khác cũng không được sao?
Diệp Phàm có chút khó tin.
- Những cục khác giống như cục Thú y, cục Thủy sản, người ta cũng không cho thiếu nợ. Trừ mấy cục lụi bại chúng ta ra, những cục khác trong huyện, anh muốn nợ bao nhiêu người ta cho nợ bất nhiêu, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết xong xuôi.
Chỉ có mấy cục chúng ta nói thế nào cũng không cho nợ, ài! Cũng không thể trách gì người ta. Nợ thiếu trước đó còn chưa trả được, sổ sách ba bốn năm trước vẫn còn đang ghi chép.
Có lẽ chủ quán đều đang kêu gào uất ức, mấy trăm đồng đấy xem như là mời khách.
Thỉnh thoảng các ông chủ quán cơm đến đòi tiền dứt khoát đều mang theo nhanh đèn, thuận tiện cúng bái Phật tổ Di Lặc trong cục chúng ta, lúc ấy tôi có giải thích cũng không có tác dụng. Di Lặc không phải là thần tài, cúng bái cũng vô ích. Nhưng những ông chủ đó lại nói rằng: Có cúng bái vẫn tốt hơn là không cúng bái, sẽ cúng bái đến lúc nào cục Tôn giáo chúng ta còn nợ họ tiền.
Anh xem xem, đây là chuyện gì chứ, thật sự xem cục chúng ta như miếu thờ. Thỉnh thoảng có những ông chủ quán chuyển nhà, thậm chí mang cả vợ con đến đây cúng bái.
- Cục trưởng, chỗ này rất đắt tiền, một bữa cơm không dưới bảy tám trăm đồng. Kinh phí hoạt động một năm của cục chúng ta chỉ ăn bốn năm bữa là cạn sạch rồi.
Đinh Hương Muội ở bên cạnh cẩn thận nhắc nhở. Nếu là Cục trưởng mời khách mọi người cho rằng chỉ cần ăn một bữa cơm rau dưa là được rồi, nếu ăn đến mức khiến Cục trưởng đau lòng thì cũng không hay.
- Không sao, đi thôi!.
Diệp Phàm dẫn đầu đi vào, thật ra Diệp Phàm sớm đã nhìn thấy một người đang bước lên lầu, cho nên mới biểu hiện rộng rãi như vậy.
Đi lên phòng Vip tầng 3, khi gọi món, mọi người đều ngại ngùng. Lão Chung đi đầu gọi mấy món ăn rẻ tiền, thịt xào cay, súp đậu hũ, canh khổ qua gì đấy, có lẽ 100 trăm đồng là đủ rồi.
Rượu thì nói là buổi chiều mọi người phải đi làm nên miễn, làm cho nụ cười trên khuôn mặt rạng rỡ nhiệt tình của cô gái ghi thực đơn bên cạnh mất sạch, khinh thường hừ một tiếng, cái mông ngúng nguẩy xoay người bỏ đi.
- Đợi đã em gái, tôi còn chưa gọi, ha ha ha…
Diệp Phàm cười nói, lại gọi thêm mấy đĩa thức ăn tương đối cao cấp, cuối cùng bổ sung thêm một câu:
- Cho hai bình Kiếm Nam Xuân đi, hôm nay để tạm biệt đồng chí Chung.
- Kiếm Nam Xuân, một bình 150 đồng đấy.
Cô gái phục vụ liếc mắt nhìn Diệp Phàm, sợ hắn không biết cho nên hình như có lòng tốt nhắc nhở, trên mặt thể hiện đầy sự khinh thường.
Vừa rồi khi lão Chung gọi món ăn đã để lại cho cô ta ấn tượng không tốt đẹp gì, cho rằng đám người này có lẽ đều là những người chỉ biết ăn lương nhà nước, hôm nay có lẽ là đến ăn nợ.
- Nói cái gì, gọi ông chủ của các cô đến đây. Hừ!
Diệp Phàm mất hứng. Một người phục vụ xem thường người khác như vậy, tầm mắt còn cao hơn mắt chó.
- Hạnh Nhi, sao có thể vô lễ với khách như vậy, xin lỗi tiên sinh, tôi là quản lý quán này Tạ Bang Toàn.
Lúc này ngoài cửa vừa vặn có ông chủ Tạ Bang Toàn đi qua nghe thấy liền bước vào cười nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cảm thấy rất lạ mặt.
- Ông chủ Tạ, đây là Cục trưởng Diệp vừa mới nhậm chức của chúng tôi.
Lúc này phó Cục trưởng Vệ Bảo Quốc có lẽ nhận ra ông chủ Tạ, liền mở miệng giới thiệu.
- Cục trưởng, cục Đất đai các anh lại thay người rồi, vậy phải chúc mừng Cục trưởng Diệp, hoan nghênh Cục trưởng quang lâm đến bổn tiệm chúng tôi! Ha ha ha…
Ông chủ Tạ cười híp mắt, cục Đất đai là một đơn vị giàu có đến chảy mỡ, nếu có thể đến quán mình nhiều một chút thì mình mò được một khách hàng tốt rồi, còn có thể xác định quán mình là địa điểm chiêu đãi thì càng tuyệt hơn.
Nhưng ông chủ Tạ không biết Vệ Bảo Quốc đã sớm bị chuyển từ cục Đất đai nhốt vào lãnh cung cục Tôn giáo, nếu không cũng không nhiệt tình như vậy.
- Ha ha! Ông chủ Tạ, tôi hiện tại đã điều tới cục Tôn giáo rồi, không còn làm ở cục Đất đai nữa.
Trước mặt nhiều người như vậy, Vệ Bảo Quốc cũng không tiện nói dối, đành phải nói thật, vẻ mặt cười khổ.
- A! Cục Tôn giáo, mọi người từ từ thưởng thức.
Ông chủ Tạ thoáng cái mất đi hứng thú, trong lòng khẽ lẩm bẩm, " Đơn vị rác rưởi cục Tôn giáo cũng đến đây làm trò náo nhiệt, còn gọi Kiếm Nam Xuân, mình nhất định sẽ không đồng ý ký sổ", thấp giọng dặn dò Hạnh Nhi.
Nhưng y dặn dò Hạnh Nhi như thế nào, Bức Nhĩ Thông thuật nhạy bén của Diệp Phàm đều nghe thấy, trong lòng rất không thoải mái, nghĩ thầm, " Đợi bố mày sau này Đông Sơn tái khởi sẽ cho mày biết mùi."
Sau khi uống xong một bình rượu, Diệp Phàm giả vờ đi vệ sinh. Trên thực tế đang đợi một người, vừa mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên có chút kinh ngạc.
- Anh Triệu, anh cũng tới đây ăn cơm à?
Thật ra là hắn chỉ giả vờ, Diệp Phàm sớm đã nghiêng lỗ tai nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
- Ồ, chú Diệp! Lâu lắm rồi không thấy tăm tích tiểu tử cậu, thế nào hả, hôm nay lại chui đầu ra sao? Đi cùng ai vậy?
Khuôn mặt Triệu Bính Kiện đỏ bừng ló đầu vào liếc nhìn phòng ăn của Diệp Phàm, phát hiện toàn những gương mặt xa lạ.
- Chủ tịch huyện Triệu, là ngài ạ!
Trong phòng mấy vị cấp phó nhận ra đều đứng lên, mấy cô gái không nhận ra Triệu Bính Kiện, nhưng cũng đứng lên theo vì ba chữ Chủ tịch huyện Triệu rất là chói mắt.
- Ha ha ha! Ài! Thằng em bây giờ gặp khó khăn rồi. Bị điều tới cục Tôn giáo làm một Cục trưởng chẳng ra gì, nếu không mời anh Triệu vào trong uống mấy chén.
Diệp Phàm giả vờ rất tùy ý nói.
- Đợi lát nữa, tôi vào nhà vệ sinh đã.
Triệu Bính Kiện liếc nhìn Diệp Phàm rồi đi, một lát sau đẩy cửa bước vào.
- Ha ha ha…chú Diệp, tôi và Cục trưởng Mã Thiết Lâm đến rồi đây, mấy anh em chúng ta uống mấy chén.
Triệu Bính Kiện có chút men say, đặt tay lên vai Cục trưởng Mã Thiết Lâm, kéo vào trong phòng.
- Anh Triệu, Cục trưởng Mã, tôi xin tự phạt trước ba chén, mời hai vị lão ca thứ cho em tội không kính rượu.
Diệp Phàm nâng chén lên uống cạn ba ly.
- Thế nào hả? Tửu lượng của chú em tôi thì không cần phải nói. Mấy tháng trước tôi và Chủ nhiệm Trương Tân Huy ở chỗ nào nhỉ, không nhớ rõ lắm. Lúc ấy chủ Diệp vẫn đang làm quan ở đập Thiên Thủy, đến huyện đòi tiền.
Tôi nói với cậu ấy, 25 đồng một chén, kết quả thế nào chứ, cậu ấy uống sạch hơn 100 cốc bia, khăng khăng cầm đi của tôi mấy ngàn đồng, ha ha ha…
Triệu Bính Kiện thâm ý sâu sắc nói.
" Kỳ quái! Lúc ấy mình nhớ hình như là 15 đồng một chén, tại sao bây giờ từ miệng anh Triệu toát ra lại là 25 đồng một chén, không phải anh Triệu nhớ nhầm chứ? Lẽ nào lúc đó anh Triệu đưa cho mình năm ngàn đồng nhưng trên sổ sách lại ghi là một vạn, có khả năng lắm. Kiếm tiền thì kiếm tiền đi, quản chuyện của mình làm gì, tiền của nhà nước mà.", Diệp Phàm nghĩ vậy nhưng cũng không cải chính, sai thì cũng sai rồi, chuyện này cũng không cần tích cực.
- Anh Triệu, em không nhìn thấy, tục ngữ nói mắt thấy tai nghe mới tin được.
Cục trưởng Mã Thiết Lâm cười nói.
- Được rồi Mã Thiết Lâm, có phải hay không hôm nay hãy đánh cược với chú Diệp một trận đi, còn dám không tin lời anh Triệu nói. Dù sao cậu là thần tài gia, trong cục có rất nhiều tiền. Có thua cũng không sao. Nhưng hôm nay uống rượu trắng, như vậy đi, một chén rượu trắng theo quy định cũ là 6 cốc bia. Hồi đấy khi tôi và chú Diệp đánh cuộc một cốc bia là 25 đồng, như vậy một chén rượu trắng là 150 đồng. Vừa vặn một chén bằng tiền một bình Kiếm Nam Xuân.
Thế nào hả, Mã thần tài gia, có dám đánh cược vui vẻ với chú Diệp một trận không.
Triệu Bính Kiện cười ha ha, sau khi nói xong len lén liếc mắt với Diệp Phàm, Diệp Phàm lập tức hiểu ý, thì ra là anh Triệu đang giúp mình kiếm tiền, giả vờ nói:
- Em làm sao dám đánh cuộc với Mã Cục trưởng, anh ấy là thần tài gia, có đánh cuộc thế nào cũng thua có phải không? Nếu may mắn thắng được, em cũng không dám đắc tội với thần tài, anh Triệu, anh làm vậy có phải làm khó em không?
Diệp Phàm giả bộ dáng vẻ rất khó xử
- Được! Đánh cuộc. Nhưng Cục trưởng Diệp ít nhất phải uống được 15 chén mới cầm được tiền, không uống được 15 chén thì đừng hòng đòi được một xu nào của tôi, thế nào hả? Ha ha ha.
Mã Đức Lâm là một người giảo hoạt, sẽ không dễ dàng mắc bẫy.
Nghe y nói như vậy, những người ngồi ở bàn đều rùng mình, 15 chén chính là một cân rưỡi rượu, Hơn nữa nồng độ lại không thấp, gần 52 độ. Muốn cầm được mấy ngàn đồng thật không dễ dàng, không có hải lượng thì đừng nghĩ đến.
- Cục trưởng Mã, một chén 150 đồng. Tôi uống hết cũng mới được khoảng 2300 đồng, tính tròn số, 3000 đồng thì thế nào?
Diệp Phàm cười khan nói.
- Được! Bắt đầu đi, lão Triệu làm trọng tài.
Mã Thiết Lâm cũng hăng hái, nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Được!
Diệp Phàm không nói nhiều, vì cái cục Tôn giáo rách nát này, đương nhiên cũng là vì muốn khoe khoang Cục trưởng mình không phải là loại người hèn nhát, cầm một bình rượu mở nắp, trực tiếp nhắm ngay miệng bình đổ vào miệng.
Hạnh Nhi lại đưa lên năm bình, Diệp Phàm lại cầm lấy một bình uống tiếp bình thứ hai. Hai cân rượu trắng xuống dưới bụng thật sự cũng chuyếnh choáng, có chút hoa mắt, Đinh Hương Muội vội vàng đỡ lấy hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Cục trưởng Diệp là một người giữ lời, lão Mã tôi không thể chê được. Năm ngàn đồng này, buổi chiều kêu thủ quỹ cục các cậu đến lấy đi.
Mã Thiết Lâm cũng rất dứt khoát, dù sao số tiền đó cũng là của Nhà nước.
Hơn nữa Mã Thiết Lâm cũng phải nể mặt Triệu Bính Kiện. Người ta là lãnh đạo quản lý của mình. Chủ yếu là Mã Thiết Lâm nhìn thấu được một chút manh mối, biết Cục trưởng Diệp và phó Chủ tịch huyện Triệu Bính Kiện có quan hệ rất thân thiết.
Nhóm người của cục Tôn giáo ở trên bàn cũng nhìn ra đầu mối bên trong, lòng khinh thường đối với Diệp Phàm đã thu lại không ít.
Vốn cho rằng anh chàng này cũng giống như đám người bọn họ, đều là đám người xui xẻo, không ngờ quan hệ của người ta vẫn rất cứng rắn.
Vừa rồi từ trong ngôn ngữ của Triệu Bính Kiện vẫn nghe ra quan hệ của Cục trưởng Diệp với Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy Trương Tân Huy cũng không tệ.
- Anh Triệu, bây giờ tiểu đệ lụi bại rồi. Cục trưởng tôn giáo là một đơn vị nghèo đến cùng cực, anh cũng biết rồi, nói thật với anh, ngay cả một cái bàn làm việc tử tế cũng không có.
Bàn làm việc trong cục toàn là những đồ rách nát từ thời thập niên bảy mươi, tám mươi người ta đào thải xuống. Lắc lư kẽo kẹt kêu vang cả ngày, chỉ sợ không cẩn thận đặt mông ngồi xuống thì gãy luôn, mang đi làm củi đốt còn tốt hơn.
Lão ca anh lên chức rồi, xem xem có cục nào có bàn làm việc nào đó không dùng nữa thải ra, còn tốt hơn loại đồ ở bên em để chuyển đến mấy cái không. Ha ha ha…
Diệp Phàm cũng mặt dày mày dạn cười ha ha, dù sao mình cũng đang giả vờ say, nói ra những lời không dễ nghe gì đó cũng có thể bỏ qua, không mất mặt quá mức.
Bàn làm việc trong cục Tôn giáo thật sự là không ra gì. Tất cả đều là loại hàng lỏng lẻo, hết sạch dầu bôi trơn rồi.
Ngay cả chiếc bàn trong phòng Cục trưởng mình cũng là loại bàn làm việc cũ kỹ. Ghế ngồi là loại ghế băng bằng gỗ có lưng dựa, đặt mông ngồi lên chỉ thấy đau đít. Mình vừa mới tới phải làm được chút gì đó cho các đồng nghiệp trong cục nhìn thấy, nếu không khó mà thu phục lòng người, huống hồ người của cục này toàn là những đồng nghiệp lão gia, không dễ hầu hạ.
- Ha ha ha, chú Diệp, chú nói thật đúng lúc. Hôm nay gặp đúng thần tài rồi, đơn vị của lão Mã có tiền, hiện tại đang lấy pháo đổi súng bắn chim đấy, thật sự có mười mấy cái bàn làm việc muốn đổi.
Đống bàn làm việc đó mua được trên tay tôi, toàn là bàn làm việc ông chủ của cấp phó. Các Chủ nhiệm nhân viên khác đều dùng bàn làm việc ông chủ số một, hình thức đều là bàn ông chủ, chỉ là nhỏ hơn một số.
Số bàn này mua từ năm ngoái, nhưng chưa hơn hai năm. May mà hôm nay gặp được, nếu không muộn muộn chút thì được chuyển hết cho các xã, thị trấn khác rồi.
Triệu Bính Kiện cười phá lên.
- Được! các đồng chí tới từ xã, thị trấn ngày mai sẽ bắt đầu chuyển. Mọi người nhân lúc ăn cơm chiều xong thì đến chọn rồi chuyển đi. Cục các cậu cần mấy cái?
Mã Đức Lâm cũng không để ý, dù sao cũng đưa cho người ta cả.
- Cục chúng tôi không phải có 9 người sao? Vậy thì chuyển 9 cái.
Diệp Phàm thuận miệng nói.
- Không phải Cục trưởng, còn 5 người nữa.
Lúc này Đinh Hương Muội nhắc nhở.
- Còn 5 người nữa?.
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, nghĩ thầm tại sao không thấy người.
Vậy thì 14 cái, cám ơn Mã Cục trưởng đã rộng rãi.
- Nhưng chú Diệp, chú đã là Cục trưởng rồi. Cái bàn của chú phải lớn hơn một chút, thoải mái hơn một chút mới được.
Triệu Bính Kiện nói.
- Ài! Mua không nổi, kinh phí hoạt động một năm của cục chúng tôi chỉ có năm ngàn đồng, một bộ bàn ghế ông chủ kém nhất cũng hơn một ngàn rồi, không mua nổi.
Diệp Phàm cười khổ lắc đầu. Một cái cục rách nát như vậy ngay cả tiền mua bàn cũng không có, thật là thảm hại đến khó coi.
Anh Triệu, anh chẳng phải vừa nói chỉ thích tự mình mua bàn cho mình, cái bàn năm ngoái của anh, tôi không dám đụng vào đâu, cứ đem lên huyện đi.
Mã Thiết Lâm đột nhiên thốt ra một câu bâng quơ, nói xong còn mịt mờ nhìn vào Diệp Phàm.
- Anh Triệu, anh làm việc ở huyện ủy chẳng lẽ còn sợ không có bàn tốt để dùng? Anh thấy cục trưởng Mã cũng khẳng khái giúp đỡ rồi, anh cũng phải có chút gì chứ nhỉ? Ha ha ha.
Diệp Phàm vội vàng hạ thủ, bàn làm việc trước kia của Triệu Bính Kiện chắc chắn là thứ tốt, vừa mua năm ngoái nên cũng chưa phải là thứ dùng lâu, một bộ chắc cũng phải ba, bốn ngàn đồng, người ở cục tài chính khẳng định không thể để bản thân dùng hàng kém được.
- Tiểu tử nhà cậu đó, lại tống tiền anh Triệu rồi, bộ bàn ghế làm việc kia rất đầy đủ, còn có cả tủ sách, anh mất cả vạn đồng nhờ người mua từ Thượng Hải.
Bây giờ cậu lấy cũng được thôi, tuy nhiên cứ uống năm chén đi. Thử nghĩ xem cũng rất hời rồi đó, năm chén rượu một vạn đồng, làm ăn tuyệt đối là được, để anh Triệu chịu phần lỗ vậy, đến huyện ủy cũng không có bộ tốt như vậy.
Triệu Bính Kiện đau lòng, thầm nghĩ, " Không cho tiểu tử nhà cậu tiện nghi như vậy, ít ra cũng phải say đến vào viện đi."
- Ha ha, tiểu đệ từ chối thì bất kính rồi, cạn.
Diệp Phàm khẳng khái cạn liền năm chén.
- Được! Coi như tiểu tử cậu chơi được. Lão Mã, anh lấy một ít hộp trà Thiết Quan Âm lớn loại sang đưa cho thằng em, nếu không để cái bàn trà trống trải thì khó chịu rồi, ha ha ha.
Triệu Bính Kiện cũng rất ma mãnh, hận không vét sạch đồ trong phòng làm việc của Thiết Lâm mới hả giận.
- Anh Triệu, anh chừa lại cho anh em chút đi, trà kia là do lãnh đạo thành phố đưa, lấy đi thì xong rồi!
Mã Thiết Lâm dở khóc dở cười.
- Hắc hắc, tiện nghi cho tiểu tử cậu quá.
Triệu Bính Kiện không buông tha, chúc mừng Diệp Phàm, thầm nghĩ, " Hừ, đem bàn của ta đi thì cũng phải nhả ra chút gì chứ."
- Hai vị lão ca, tiểu đệ cũng không thể lấy không đồ của hai vị được, cũng có chút gọi là. Lần trước đi Thủy Châu chơi gặp được một bạn bè thân thiết, tặng cho mấy bao thuốc, các anh cầm lấy mỗi người hai bao đi, hai vị lão ca ngàn vạn lần đừng trách nhé.
Diệp Phàm vừa cười vừa lấy ra từ trong cặp ra mấy bao Trung Hoa đặc biệt.
- Hảo hảo! Cầm lại được mấy bao Trung Hoa coi như cũng bù lại.
. Triệu Bính Kiện không chú ý cứ thế cầm lấy mấy bao Trung Hoa.
Mã Thiết Lâm thì tiện tay mở ra một gói mời mọi người trên bàn rồi châm hút.
- Ừ!
Mã Thiết Lâm đột nhiên mở to mắt, nhìn kỹ lại vào điếu Trung Hoa, một lúc sau thì lại càng nghi ngờ, thầm nghĩ, " Kỳ quái, mùi vị điếu thuốc này sao giống như cái loại đặc biệt mà cho dù là quan lớn cấp tỉnh cũng khó có vậy."
Cục trưởng họ Diệp này nếu như sau lưng có bối cảnh thâm hậu như vậy thì làm sao bị biếm đến lãnh cung Cục Tôn giáo ngồi chơi, ngay cả đến cái bàn cũng không mua nổi?
Chẳng qua thì dù thế nào nếu đúng là mặt hàng này thì nói rõ tiểu tử họ Diệp này có quan hệ với trên tỉnh.
Ít nhất cũng phải có dính dáng đến quan lớn nào đó, chắc phải đánh giá lại người trẻ tuổi này rồi."
Y nghĩ vậy rồi nói:
- Đi! Cục trưởng Diệp, đi với tôi một vòng thăm hỏi mấy bạn bè bên kia đi.
Ba người vừa đi trong hành lang thì cục trưởng Mã hất chân Diệp Phàm, thấp giọng hỏi:
- Cục trưởng Diệp, thuốc của cậu…
Cục trưởng Mã nói đến đó thì dừng lại vì biết rằng nếu Diệp Phàm biết đây là loại thuốc đặc biệt thì nhất định sẽ hiểu.
- Ha ha ha, là một người anh em bên quân đội đưa cho, nghe nói là.
Diệp Phàm cũng lấp lửng, thầm nghĩ ngươi thích đoán thì đoán đi, đoán được càng lớn thì lão tử càng dễ làm việc.
Được rồi, hoạt động lần này cục chúng ta phải xem như làm một chuyện đại sự, ta quyết định rồi. Mai Hồng Muội và Lâm Chấn Dân, hai đồng chí ở lại giữ cục. Còn những người khác tất cả theo tôi lên chùa Nam Thiên tổ chức hoạt động.
Chiều nay nghiên cứu phương án hoạt động, trước buổi tối phải hoạch định xong phương án, nếu không không kịp thời gian mất.
Còn về chuyện kinh phí hoạt động tôi sẽ nghĩ cách, đồng chí Chung là người có nhiều kinh nghiệm công tác, tôi xin mời anh cùng tham gia tổ chức hoạt động lần này xong rồi hãy về nhà nghỉ ngơi thế nào hả?
Diệp Phàm quyết định chắc chắn, mọi người cũng không nói gì nữa.
- Được! Cuối cùng tôi cũng được tham gia tổ chức một hoạt động lớn cho cục chúng ta, cám ơn Cục trưởng Diệp đã cho tôi cơ hội này. Cả đời bị người khác đè ép cũng đến lúc chúng ta phải thể hiện rồi.
Chung Phát Tài có chút hưng phấn, hai mắt lấp lánh niềm vui.
- Được rồi! Bây giờ đã sắp giờ rồi. Hương Muội, tìm một quán cơm nhỏ, chúng ta ăn bữa cơm rau dưa, uống chút rượu xem như chúc mừng.
Diệp Phàm nói.
- Cục…Cục trưởng…
Đinh Hương Muội có chút khó xử nhìn Diệp Phàm vặn vẹo cái mông xinh đẹp, giống như có lời gì khó nói.
- Sao vậy?
Diệp Phàm có chút khó hiểu.
- Ha ha ha…Cục trưởng, hiện tại cục Tôn giáo chúng ta ra ngoài ăn cơm, chủ quán người ta đều không cho ký sổ và nợ tiền nữa.
Chung Phát Tài giải thích.
- Những cục khác cũng không được sao?
Diệp Phàm có chút khó tin.
- Những cục khác giống như cục Thú y, cục Thủy sản, người ta cũng không cho thiếu nợ. Trừ mấy cục lụi bại chúng ta ra, những cục khác trong huyện, anh muốn nợ bao nhiêu người ta cho nợ bất nhiêu, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết xong xuôi.
Chỉ có mấy cục chúng ta nói thế nào cũng không cho nợ, ài! Cũng không thể trách gì người ta. Nợ thiếu trước đó còn chưa trả được, sổ sách ba bốn năm trước vẫn còn đang ghi chép.
Có lẽ chủ quán đều đang kêu gào uất ức, mấy trăm đồng đấy xem như là mời khách.
Thỉnh thoảng các ông chủ quán cơm đến đòi tiền dứt khoát đều mang theo nhanh đèn, thuận tiện cúng bái Phật tổ Di Lặc trong cục chúng ta, lúc ấy tôi có giải thích cũng không có tác dụng. Di Lặc không phải là thần tài, cúng bái cũng vô ích. Nhưng những ông chủ đó lại nói rằng: Có cúng bái vẫn tốt hơn là không cúng bái, sẽ cúng bái đến lúc nào cục Tôn giáo chúng ta còn nợ họ tiền.
Anh xem xem, đây là chuyện gì chứ, thật sự xem cục chúng ta như miếu thờ. Thỉnh thoảng có những ông chủ quán chuyển nhà, thậm chí mang cả vợ con đến đây cúng bái.
- Cục trưởng, chỗ này rất đắt tiền, một bữa cơm không dưới bảy tám trăm đồng. Kinh phí hoạt động một năm của cục chúng ta chỉ ăn bốn năm bữa là cạn sạch rồi.
Đinh Hương Muội ở bên cạnh cẩn thận nhắc nhở. Nếu là Cục trưởng mời khách mọi người cho rằng chỉ cần ăn một bữa cơm rau dưa là được rồi, nếu ăn đến mức khiến Cục trưởng đau lòng thì cũng không hay.
- Không sao, đi thôi!.
Diệp Phàm dẫn đầu đi vào, thật ra Diệp Phàm sớm đã nhìn thấy một người đang bước lên lầu, cho nên mới biểu hiện rộng rãi như vậy.
Đi lên phòng Vip tầng , khi gọi món, mọi người đều ngại ngùng. Lão Chung đi đầu gọi mấy món ăn rẻ tiền, thịt xào cay, súp đậu hũ, canh khổ qua gì đấy, có lẽ trăm đồng là đủ rồi.
Rượu thì nói là buổi chiều mọi người phải đi làm nên miễn, làm cho nụ cười trên khuôn mặt rạng rỡ nhiệt tình của cô gái ghi thực đơn bên cạnh mất sạch, khinh thường hừ một tiếng, cái mông ngúng nguẩy xoay người bỏ đi.
- Đợi đã em gái, tôi còn chưa gọi, ha ha ha…
Diệp Phàm cười nói, lại gọi thêm mấy đĩa thức ăn tương đối cao cấp, cuối cùng bổ sung thêm một câu:
- Cho hai bình Kiếm Nam Xuân đi, hôm nay để tạm biệt đồng chí Chung.
- Kiếm Nam Xuân, một bình đồng đấy.
Cô gái phục vụ liếc mắt nhìn Diệp Phàm, sợ hắn không biết cho nên hình như có lòng tốt nhắc nhở, trên mặt thể hiện đầy sự khinh thường.
Vừa rồi khi lão Chung gọi món ăn đã để lại cho cô ta ấn tượng không tốt đẹp gì, cho rằng đám người này có lẽ đều là những người chỉ biết ăn lương nhà nước, hôm nay có lẽ là đến ăn nợ.
- Nói cái gì, gọi ông chủ của các cô đến đây. Hừ!
Diệp Phàm mất hứng. Một người phục vụ xem thường người khác như vậy, tầm mắt còn cao hơn mắt chó.
- Hạnh Nhi, sao có thể vô lễ với khách như vậy, xin lỗi tiên sinh, tôi là quản lý quán này Tạ Bang Toàn.
Lúc này ngoài cửa vừa vặn có ông chủ Tạ Bang Toàn đi qua nghe thấy liền bước vào cười nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cảm thấy rất lạ mặt.
- Ông chủ Tạ, đây là Cục trưởng Diệp vừa mới nhậm chức của chúng tôi.
Lúc này phó Cục trưởng Vệ Bảo Quốc có lẽ nhận ra ông chủ Tạ, liền mở miệng giới thiệu.
- Cục trưởng, cục Đất đai các anh lại thay người rồi, vậy phải chúc mừng Cục trưởng Diệp, hoan nghênh Cục trưởng quang lâm đến bổn tiệm chúng tôi! Ha ha ha…
Ông chủ Tạ cười híp mắt, cục Đất đai là một đơn vị giàu có đến chảy mỡ, nếu có thể đến quán mình nhiều một chút thì mình mò được một khách hàng tốt rồi, còn có thể xác định quán mình là địa điểm chiêu đãi thì càng tuyệt hơn.
Nhưng ông chủ Tạ không biết Vệ Bảo Quốc đã sớm bị chuyển từ cục Đất đai nhốt vào lãnh cung cục Tôn giáo, nếu không cũng không nhiệt tình như vậy.
- Ha ha! Ông chủ Tạ, tôi hiện tại đã điều tới cục Tôn giáo rồi, không còn làm ở cục Đất đai nữa.
Trước mặt nhiều người như vậy, Vệ Bảo Quốc cũng không tiện nói dối, đành phải nói thật, vẻ mặt cười khổ.
- A! Cục Tôn giáo, mọi người từ từ thưởng thức.
Ông chủ Tạ thoáng cái mất đi hứng thú, trong lòng khẽ lẩm bẩm, " Đơn vị rác rưởi cục Tôn giáo cũng đến đây làm trò náo nhiệt, còn gọi Kiếm Nam Xuân, mình nhất định sẽ không đồng ý ký sổ", thấp giọng dặn dò Hạnh Nhi.
Nhưng y dặn dò Hạnh Nhi như thế nào, Bức Nhĩ Thông thuật nhạy bén của Diệp Phàm đều nghe thấy, trong lòng rất không thoải mái, nghĩ thầm, " Đợi bố mày sau này Đông Sơn tái khởi sẽ cho mày biết mùi."
Sau khi uống xong một bình rượu, Diệp Phàm giả vờ đi vệ sinh. Trên thực tế đang đợi một người, vừa mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên có chút kinh ngạc.
- Anh Triệu, anh cũng tới đây ăn cơm à?
Thật ra là hắn chỉ giả vờ, Diệp Phàm sớm đã nghiêng lỗ tai nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
- Ồ, chú Diệp! Lâu lắm rồi không thấy tăm tích tiểu tử cậu, thế nào hả, hôm nay lại chui đầu ra sao? Đi cùng ai vậy?
Khuôn mặt Triệu Bính Kiện đỏ bừng ló đầu vào liếc nhìn phòng ăn của Diệp Phàm, phát hiện toàn những gương mặt xa lạ.
- Chủ tịch huyện Triệu, là ngài ạ!
Trong phòng mấy vị cấp phó nhận ra đều đứng lên, mấy cô gái không nhận ra Triệu Bính Kiện, nhưng cũng đứng lên theo vì ba chữ Chủ tịch huyện Triệu rất là chói mắt.
- Ha ha ha! Ài! Thằng em bây giờ gặp khó khăn rồi. Bị điều tới cục Tôn giáo làm một Cục trưởng chẳng ra gì, nếu không mời anh Triệu vào trong uống mấy chén.
Diệp Phàm giả vờ rất tùy ý nói.
- Đợi lát nữa, tôi vào nhà vệ sinh đã.
Triệu Bính Kiện liếc nhìn Diệp Phàm rồi đi, một lát sau đẩy cửa bước vào.
- Ha ha ha…chú Diệp, tôi và Cục trưởng Mã Thiết Lâm đến rồi đây, mấy anh em chúng ta uống mấy chén.
Triệu Bính Kiện có chút men say, đặt tay lên vai Cục trưởng Mã Thiết Lâm, kéo vào trong phòng.
- Anh Triệu, Cục trưởng Mã, tôi xin tự phạt trước ba chén, mời hai vị lão ca thứ cho em tội không kính rượu.
Diệp Phàm nâng chén lên uống cạn ba ly.
- Thế nào hả? Tửu lượng của chú em tôi thì không cần phải nói. Mấy tháng trước tôi và Chủ nhiệm Trương Tân Huy ở chỗ nào nhỉ, không nhớ rõ lắm. Lúc ấy chủ Diệp vẫn đang làm quan ở đập Thiên Thủy, đến huyện đòi tiền.
Tôi nói với cậu ấy, đồng một chén, kết quả thế nào chứ, cậu ấy uống sạch hơn cốc bia, khăng khăng cầm đi của tôi mấy ngàn đồng, ha ha ha…
Triệu Bính Kiện thâm ý sâu sắc nói.
" Kỳ quái! Lúc ấy mình nhớ hình như là đồng một chén, tại sao bây giờ từ miệng anh Triệu toát ra lại là đồng một chén, không phải anh Triệu nhớ nhầm chứ? Lẽ nào lúc đó anh Triệu đưa cho mình năm ngàn đồng nhưng trên sổ sách lại ghi là một vạn, có khả năng lắm. Kiếm tiền thì kiếm tiền đi, quản chuyện của mình làm gì, tiền của nhà nước mà.", Diệp Phàm nghĩ vậy nhưng cũng không cải chính, sai thì cũng sai rồi, chuyện này cũng không cần tích cực.
- Anh Triệu, em không nhìn thấy, tục ngữ nói mắt thấy tai nghe mới tin được.
Cục trưởng Mã Thiết Lâm cười nói.
- Được rồi Mã Thiết Lâm, có phải hay không hôm nay hãy đánh cược với chú Diệp một trận đi, còn dám không tin lời anh Triệu nói. Dù sao cậu là thần tài gia, trong cục có rất nhiều tiền. Có thua cũng không sao. Nhưng hôm nay uống rượu trắng, như vậy đi, một chén rượu trắng theo quy định cũ là cốc bia. Hồi đấy khi tôi và chú Diệp đánh cuộc một cốc bia là đồng, như vậy một chén rượu trắng là đồng. Vừa vặn một chén bằng tiền một bình Kiếm Nam Xuân.
Thế nào hả, Mã thần tài gia, có dám đánh cược vui vẻ với chú Diệp một trận không.
Triệu Bính Kiện cười ha ha, sau khi nói xong len lén liếc mắt với Diệp Phàm, Diệp Phàm lập tức hiểu ý, thì ra là anh Triệu đang giúp mình kiếm tiền, giả vờ nói:
- Em làm sao dám đánh cuộc với Mã Cục trưởng, anh ấy là thần tài gia, có đánh cuộc thế nào cũng thua có phải không? Nếu may mắn thắng được, em cũng không dám đắc tội với thần tài, anh Triệu, anh làm vậy có phải làm khó em không?
Diệp Phàm giả bộ dáng vẻ rất khó xử
- Được! Đánh cuộc. Nhưng Cục trưởng Diệp ít nhất phải uống được chén mới cầm được tiền, không uống được chén thì đừng hòng đòi được một xu nào của tôi, thế nào hả? Ha ha ha.
Mã Đức Lâm là một người giảo hoạt, sẽ không dễ dàng mắc bẫy.
Nghe y nói như vậy, những người ngồi ở bàn đều rùng mình, chén chính là một cân rưỡi rượu, Hơn nữa nồng độ lại không thấp, gần độ. Muốn cầm được mấy ngàn đồng thật không dễ dàng, không có hải lượng thì đừng nghĩ đến.
- Cục trưởng Mã, một chén đồng. Tôi uống hết cũng mới được khoảng đồng, tính tròn số, đồng thì thế nào?
Diệp Phàm cười khan nói.
- Được! Bắt đầu đi, lão Triệu làm trọng tài.
Mã Thiết Lâm cũng hăng hái, nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Được!
Diệp Phàm không nói nhiều, vì cái cục Tôn giáo rách nát này, đương nhiên cũng là vì muốn khoe khoang Cục trưởng mình không phải là loại người hèn nhát, cầm một bình rượu mở nắp, trực tiếp nhắm ngay miệng bình đổ vào miệng.
Hạnh Nhi lại đưa lên năm bình, Diệp Phàm lại cầm lấy một bình uống tiếp bình thứ hai. Hai cân rượu trắng xuống dưới bụng thật sự cũng chuyếnh choáng, có chút hoa mắt, Đinh Hương Muội vội vàng đỡ lấy hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Cục trưởng Diệp là một người giữ lời, lão Mã tôi không thể chê được. Năm ngàn đồng này, buổi chiều kêu thủ quỹ cục các cậu đến lấy đi.
Mã Thiết Lâm cũng rất dứt khoát, dù sao số tiền đó cũng là của Nhà nước.
Hơn nữa Mã Thiết Lâm cũng phải nể mặt Triệu Bính Kiện. Người ta là lãnh đạo quản lý của mình. Chủ yếu là Mã Thiết Lâm nhìn thấu được một chút manh mối, biết Cục trưởng Diệp và phó Chủ tịch huyện Triệu Bính Kiện có quan hệ rất thân thiết.
Nhóm người của cục Tôn giáo ở trên bàn cũng nhìn ra đầu mối bên trong, lòng khinh thường đối với Diệp Phàm đã thu lại không ít.
Vốn cho rằng anh chàng này cũng giống như đám người bọn họ, đều là đám người xui xẻo, không ngờ quan hệ của người ta vẫn rất cứng rắn.
Vừa rồi từ trong ngôn ngữ của Triệu Bính Kiện vẫn nghe ra quan hệ của Cục trưởng Diệp với Chủ nhiệm Văn phòng huyện ủy Trương Tân Huy cũng không tệ.
- Anh Triệu, bây giờ tiểu đệ lụi bại rồi. Cục trưởng tôn giáo là một đơn vị nghèo đến cùng cực, anh cũng biết rồi, nói thật với anh, ngay cả một cái bàn làm việc tử tế cũng không có.
Bàn làm việc trong cục toàn là những đồ rách nát từ thời thập niên bảy mươi, tám mươi người ta đào thải xuống. Lắc lư kẽo kẹt kêu vang cả ngày, chỉ sợ không cẩn thận đặt mông ngồi xuống thì gãy luôn, mang đi làm củi đốt còn tốt hơn.
Lão ca anh lên chức rồi, xem xem có cục nào có bàn làm việc nào đó không dùng nữa thải ra, còn tốt hơn loại đồ ở bên em để chuyển đến mấy cái không. Ha ha ha…
Diệp Phàm cũng mặt dày mày dạn cười ha ha, dù sao mình cũng đang giả vờ say, nói ra những lời không dễ nghe gì đó cũng có thể bỏ qua, không mất mặt quá mức.
Bàn làm việc trong cục Tôn giáo thật sự là không ra gì. Tất cả đều là loại hàng lỏng lẻo, hết sạch dầu bôi trơn rồi.
Ngay cả chiếc bàn trong phòng Cục trưởng mình cũng là loại bàn làm việc cũ kỹ. Ghế ngồi là loại ghế băng bằng gỗ có lưng dựa, đặt mông ngồi lên chỉ thấy đau đít. Mình vừa mới tới phải làm được chút gì đó cho các đồng nghiệp trong cục nhìn thấy, nếu không khó mà thu phục lòng người, huống hồ người của cục này toàn là những đồng nghiệp lão gia, không dễ hầu hạ.
- Ha ha ha, chú Diệp, chú nói thật đúng lúc. Hôm nay gặp đúng thần tài rồi, đơn vị của lão Mã có tiền, hiện tại đang lấy pháo đổi súng bắn chim đấy, thật sự có mười mấy cái bàn làm việc muốn đổi.
Đống bàn làm việc đó mua được trên tay tôi, toàn là bàn làm việc ông chủ của cấp phó. Các Chủ nhiệm nhân viên khác đều dùng bàn làm việc ông chủ số một, hình thức đều là bàn ông chủ, chỉ là nhỏ hơn một số.
Số bàn này mua từ năm ngoái, nhưng chưa hơn hai năm. May mà hôm nay gặp được, nếu không muộn muộn chút thì được chuyển hết cho các xã, thị trấn khác rồi.
Triệu Bính Kiện cười phá lên.
- Được! các đồng chí tới từ xã, thị trấn ngày mai sẽ bắt đầu chuyển. Mọi người nhân lúc ăn cơm chiều xong thì đến chọn rồi chuyển đi. Cục các cậu cần mấy cái?
Mã Đức Lâm cũng không để ý, dù sao cũng đưa cho người ta cả.
- Cục chúng tôi không phải có người sao? Vậy thì chuyển cái.
Diệp Phàm thuận miệng nói.
- Không phải Cục trưởng, còn người nữa.
Lúc này Đinh Hương Muội nhắc nhở.
- Còn người nữa?.
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, nghĩ thầm tại sao không thấy người.
Vậy thì cái, cám ơn Mã Cục trưởng đã rộng rãi.
- Nhưng chú Diệp, chú đã là Cục trưởng rồi. Cái bàn của chú phải lớn hơn một chút, thoải mái hơn một chút mới được.
Triệu Bính Kiện nói.
- Ài! Mua không nổi, kinh phí hoạt động một năm của cục chúng tôi chỉ có năm ngàn đồng, một bộ bàn ghế ông chủ kém nhất cũng hơn một ngàn rồi, không mua nổi.
Diệp Phàm cười khổ lắc đầu. Một cái cục rách nát như vậy ngay cả tiền mua bàn cũng không có, thật là thảm hại đến khó coi.
Anh Triệu, anh chẳng phải vừa nói chỉ thích tự mình mua bàn cho mình, cái bàn năm ngoái của anh, tôi không dám đụng vào đâu, cứ đem lên huyện đi.
Mã Thiết Lâm đột nhiên thốt ra một câu bâng quơ, nói xong còn mịt mờ nhìn vào Diệp Phàm.
- Anh Triệu, anh làm việc ở huyện ủy chẳng lẽ còn sợ không có bàn tốt để dùng? Anh thấy cục trưởng Mã cũng khẳng khái giúp đỡ rồi, anh cũng phải có chút gì chứ nhỉ? Ha ha ha.
Diệp Phàm vội vàng hạ thủ, bàn làm việc trước kia của Triệu Bính Kiện chắc chắn là thứ tốt, vừa mua năm ngoái nên cũng chưa phải là thứ dùng lâu, một bộ chắc cũng phải ba, bốn ngàn đồng, người ở cục tài chính khẳng định không thể để bản thân dùng hàng kém được.
- Tiểu tử nhà cậu đó, lại tống tiền anh Triệu rồi, bộ bàn ghế làm việc kia rất đầy đủ, còn có cả tủ sách, anh mất cả vạn đồng nhờ người mua từ Thượng Hải.
Bây giờ cậu lấy cũng được thôi, tuy nhiên cứ uống năm chén đi. Thử nghĩ xem cũng rất hời rồi đó, năm chén rượu một vạn đồng, làm ăn tuyệt đối là được, để anh Triệu chịu phần lỗ vậy, đến huyện ủy cũng không có bộ tốt như vậy.
Triệu Bính Kiện đau lòng, thầm nghĩ, " Không cho tiểu tử nhà cậu tiện nghi như vậy, ít ra cũng phải say đến vào viện đi."
- Ha ha, tiểu đệ từ chối thì bất kính rồi, cạn.
Diệp Phàm khẳng khái cạn liền năm chén.
- Được! Coi như tiểu tử cậu chơi được. Lão Mã, anh lấy một ít hộp trà Thiết Quan Âm lớn loại sang đưa cho thằng em, nếu không để cái bàn trà trống trải thì khó chịu rồi, ha ha ha.
Triệu Bính Kiện cũng rất ma mãnh, hận không vét sạch đồ trong phòng làm việc của Thiết Lâm mới hả giận.
- Anh Triệu, anh chừa lại cho anh em chút đi, trà kia là do lãnh đạo thành phố đưa, lấy đi thì xong rồi!
Mã Thiết Lâm dở khóc dở cười.
- Hắc hắc, tiện nghi cho tiểu tử cậu quá.
Triệu Bính Kiện không buông tha, chúc mừng Diệp Phàm, thầm nghĩ, " Hừ, đem bàn của ta đi thì cũng phải nhả ra chút gì chứ."
- Hai vị lão ca, tiểu đệ cũng không thể lấy không đồ của hai vị được, cũng có chút gọi là. Lần trước đi Thủy Châu chơi gặp được một bạn bè thân thiết, tặng cho mấy bao thuốc, các anh cầm lấy mỗi người hai bao đi, hai vị lão ca ngàn vạn lần đừng trách nhé.
Diệp Phàm vừa cười vừa lấy ra từ trong cặp ra mấy bao Trung Hoa đặc biệt.
- Hảo hảo! Cầm lại được mấy bao Trung Hoa coi như cũng bù lại.
. Triệu Bính Kiện không chú ý cứ thế cầm lấy mấy bao Trung Hoa.
Mã Thiết Lâm thì tiện tay mở ra một gói mời mọi người trên bàn rồi châm hút.
- Ừ!
Mã Thiết Lâm đột nhiên mở to mắt, nhìn kỹ lại vào điếu Trung Hoa, một lúc sau thì lại càng nghi ngờ, thầm nghĩ, " Kỳ quái, mùi vị điếu thuốc này sao giống như cái loại đặc biệt mà cho dù là quan lớn cấp tỉnh cũng khó có vậy."
Cục trưởng họ Diệp này nếu như sau lưng có bối cảnh thâm hậu như vậy thì làm sao bị biếm đến lãnh cung Cục Tôn giáo ngồi chơi, ngay cả đến cái bàn cũng không mua nổi?
Chẳng qua thì dù thế nào nếu đúng là mặt hàng này thì nói rõ tiểu tử họ Diệp này có quan hệ với trên tỉnh.
Ít nhất cũng phải có dính dáng đến quan lớn nào đó, chắc phải đánh giá lại người trẻ tuổi này rồi."
Y nghĩ vậy rồi nói:
- Đi! Cục trưởng Diệp, đi với tôi một vòng thăm hỏi mấy bạn bè bên kia đi.
Ba người vừa đi trong hành lang thì cục trưởng Mã hất chân Diệp Phàm, thấp giọng hỏi:
- Cục trưởng Diệp, thuốc của cậu…
Cục trưởng Mã nói đến đó thì dừng lại vì biết rằng nếu Diệp Phàm biết đây là loại thuốc đặc biệt thì nhất định sẽ hiểu.
- Ha ha ha, là một người anh em bên quân đội đưa cho, nghe nói là.
Diệp Phàm cũng lấp lửng, thầm nghĩ ngươi thích đoán thì đoán đi, đoán được càng lớn thì lão tử càng dễ làm việc.