- Việc này cũng không nhất định, ở khu kinh tế Hoành Không ai đều biết được Nhậm Thời Mãn là nhân vật số một, hiện giờ ông ta chán nản đi rồi. Cũng đại diện cho việc anh ta không thể nắm trong tay đại cục của khu kinh tế Hoành Không. Là người bị đồng chí Diệp Phàm cứng rắn áp chế.
Nhân vật số một bị nhân vật số hai lấn át. Ảnh hưởng này so với việc anh bị trừng phạt còn lớn hơn. Huống chi lệnh chừng phạt của anh đã hết hiệu lực.
Lúc đó chỉ là oan ức thôi. Bây giờ là Diệp lão đại anh toàn thắng.
Ngũ Vân Lượng vuốt vuốt cằm một chút cười nói.
- Một tháng Hà Đông hai tháng Hà Tây, thời đại này, không ai dám nói nắm chắc phần thắng.
Diệp Phàm nói.
- Dù thế nào Nhậm Thời Mãn ở khu kinh tế Hoành Không đã trở thành lịch sử. nhưng Tỉnh ủy cho Khương Quân Sơn đến lại có chút kỳ lạ. Khương Quân Sơn chính là Phó chủ tịch thương trực tỉnh, làm sao anh ta có thời gian để chủ trì công tác ở khu kinh tế Hoành Không?
Ngũ Vân Lượng nói.
- Việc này cũng không phải là không tốt, anh ta không ở Hoành Không thì khu kinh tế Hoành Không chính là thiên hạ của cậu. Tỉnh ủy sắp xếp như vậy là cho khu kinh tế Hoành Không một pho tượng bồ tát.
Lão Ninh đúng là lần này ra tay nặng. Ý của ông ấy có lẽ là muốn giao hết khu kinh tế Hoành Không cho Diệp lão đại.
Diệp Phàm tuy nhìn ngoài là nhân vật số hai, trên thực tế hắn đã là nhân vật số một của khu kinh tế Hoành Không.
Bao Nghị cười nói.
- Cũng chưa chắc
Lam Tồn Quân lắc lắc đầu.
- Sao thế?
Bào Nghị hỏi.
- Tôi nghĩ lão Ninh sắp xếp như thế có phải để duy trì cân bằng không?
Lam Tồn Quân nói.
- Chẳng lẽ cử đế cho Diệp Phàm một đối thủ mạnh mẽ?
Bao Nghị có vẻ ngộ ra rồi.
- Tôi nghĩ, Khương Quân Sơn cùng Khúc Chí Quân không đối phó. Mà lần này Khúc Chí Quốc đồng ý cho Khương Quân Sơn đến khu kinh tế Hoành Không kiêm nhiệm chức Bí thư.
Có lẽ có phải là kế điệu hổ ly sơn không? Khương Quân Sơn một khi kiêm nhiệm chức Bí thư khu kinh tế Hoành Không chính anh ta không xuống dưới một năm thì cũng phải xuống dưới công tác một thời gian ngắn có phải không?
Đến lúc đó, anh ta vừa đi thì Ủy ban nhân dân tỉnh chẳng phải là trong vòng khống chế của Chủ tịch Khúc sao? Hơn nữa, chuyện khu kinh tế Hoành Không nhiều việc phiền toái, Khương Quân Sơn dù sao cũng phải dùng một chút sức lực để quan tâm đến bên này.
Diệp Phàm nói.
- Không đúng, chẳng lẽ tính toán của Chủ tịch Khúc cấp số như lão Ninh không nhìn ra?
Bao Nghị hỏi.
- Đương nhiên nhìn ra được, nhưng có lẽ lão Ninh có tính toán của mình. Ví dụ như nếu để Diệp Phàm một người độc quyền ở khu kinh tế thì sẽ có lời bàn tán.
Tất cả mọi người biết Diệp Phàm là một tay lão Ninh mang đến, là người thân thiết với lão Ninh, nếu như vậy sẽ có người nói lão Ninh không khách quan…
Cho nên, cho Khương Quân Sơn xuống dưới là mượn cớ. Hơn nữa lão Ninh cũng không muốn Diệp Phàm một mình độc quyền.
Nhìn Ủy ban và Đảng ủy là có thể thấy được, đây là nghệ thuật cân bằng của lãnh đạo.
Hơn nữa, lão Ninh cử đồng chí Khương Quân Sơn mạnh mẽ xuống dưới cũn có ý tức rèn luyện Diệp Phàm.
Ngọc không mài không thể thành ngọc, Khương Quân Sơn chính là một hòn đá tốt để mài giũa Diệp Phàm. Một con ngựa qua chiến trận mới có thể đánh giá được.
Nếu Diệp Phàm có thể vượt qua cửa ải khó khăn này thì càng chín chắn. Đến lúc đó có lẽ bước tiếp theo Diệp Phàm đi chính là đến tỉnh thành nhậm chức Bí thư hoặc là vị chí của Nhậm Thời Mãn.
Tôi cảm thấy đây là một khúc dạo đầu.
Lam Tồn Quân nói.
- Tôi lo lắng một chút, Khương Quân Sơn rất khí phách, vừa mới xuống dưới có thể ra bài với Chủ tịch Khúc, nếu những thứ khác người này cũng không quyết đoán. Hơn nữa, người này thật sự có cách, không ngờ có thể nghĩ đến việc hợp tác với lão Ninh. Ông ấy chẳng những bá đạo, cũng là một cao thủ về dựa thế.
Ngũ Vân Lượng có chút u buồn.
- Ôi, người này so sánh với Nhậm Thời Mãn thì Nhậm Thời Mãn hơi có vẻ không đủ. Hơn nữa, bài của người này trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy cao hơn Nhậm Thời Mãn rất nhiều.
Hơn nữa Bí thư Ninh cũng phải quan tâm đến một ít suy nghĩ của đồng chí này. Cho nên, đôi khi nếu Diệp Phàm quá mạnh mẽ có lẽ Bí thư Ninh sẽ lên tiếng.
Đến lúc đó sẽ làm cho Diệp Phàm khó xử.
Bao Nghị nói.
- Cũng không phải lo lắng quá mức, quyền lực thật sự của Khương Quân Sơn ở khu kinh tế Hoành Không chúng ta tránh đi là được.
Hơn nữa, Khương Quân Sơn thật sự muốn mạnh mẽ, Diệp Phàm tôi cũng có cách đối phó. Nhậm Thời Mãn vừa đi Phong Hồ Ninh thật ra có thể là một quân cờ tốt để lợi dụng.
Dù sao Phong Hồ Ninh là người của Chủ tịch Khúc, mà Chủ tịch Khúc và Khương Quân Sơn rõ ràng không cùng phe. Muốn hai người họ cùng một chỗ là không có khả năng.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt bình tĩnh.
- Chỉ sợ đến lúc đó Chủ tịch Khúc và Khương Quân Sơn vì lợi ích nào đó mà có một thỏa thuận. Ví dụ như nhượng bộ một chút trong việc của của Ủy ban nhân dân tỉnh. Đến lúc đó, chỉ sợ Phong Hồ Ninh cũng sẽ hợp tác với Khương Quân Sơn để kiềm chế cậu.
Ngũ Vân Lượng có quan điểm của mình.
- Ở đây đương nhiên nhiều chuyện xấu, nhưng chúng ta cũng không cần phải lo lắng quá mức. Lão Ninh muốn quan tâm đến Khương Quân Sơn chẳng lẽ không quan tâm đến cảm nhận của tôi. Tôi là một cái khuy nhưng không thể lưu lạc vì quân cơ như Khương Quân Sơn.
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng thế, lão Ninh cũng không thể chèn ép cậu quá đáng. Có lẽ chính Khương Quân Sơn cũng phải lo lắng đến việc này. Huống chi, ở khu kinh tế Hoành Không, anh có cơ sở thâm căn cố đế, cũng không phải ai nói một chút cũng có thể xoay. Nhưng chuyện Khương Quân làm sao bây giờ?
Lam Tồn Quân gật đầu nói.
- Ngày mai sẽ có kết quả.
Diệp Phàm hừ nói.
Sáng hôm sau Nhậm Thời Mãn đi, Khương Quân Sơn cùng Diệp Phàm vui vẻ đưa tiễn.
- Ha ha, Chủ tịch Diệp, “mùa xuân” của Tập đoàn Hoành Không thật sự đến đây. Cậu từ từ nở hoa là được.
Vẻ mặt Nhậm Thời Mãn vui vẻ bắt tay Diệp Phàm ra vẻ hai người là anh em vậy. nhưng Diệp Phàm có thể nghe ra hai chữ “mùa xuân” giống như đang nói ngược lại.
- Mùa xuân của Tập đoàn Hoành Không đã tới lâu rồi, Chủ tịch Nhậm không phải đã mang theo hoa đi sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy, tất cả mọi người kiếm được bồn bát tràn đầy, tất cả đều là hoa tươi.
Khương Quân Sơn không ngờ cười đùa.
Nhìn theo chiếc Audi của Nhậm Thời Mãn rời đi, Khương Quân Sơn bình tĩnh lại nói
- Đồng chí Diệp Phàm, chúng ta đến phòng họp gặp mặt đi. Xuống đây một lần không dễ dàng, cùng các đồng chí dù sao cũng phải làm quen.
Khu kinh tế sau khi điều chỉnh lãnh đạo họp ban lãnh đạo lần đầu tiên cũng không có nội dung thực tế nhiều. Khương Quân Sơn rất khác. Giới thiệu các vị ủy viên xong thì tuyên bố hội nghị đã xong.
Buổi trưa Diệp Phàm tổ chức cuộc họp Ban giám đốc.
Bởi vì đều là những gương mặt quen, cho nên cũng không phải làm việc tự giới thiệu.
- Trong thời gian trước vì nguyên nhân đặc biệt, tôi đi ra ngoài giải khuây. Nhiều việc của Tập đoàn trong thời gian ngắn. Hôm nay nếu họp mời các vị thảo luận kỹ việc quan trọng.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người một cái nói.
- Chủ tịch Diệp, tôi thật ra có đề nghị.
Lúc Diệp Phàm vừa dứt lời Kiều Báo Quốc nói.
- Nói nghe một chút?
Diệp Phàm hỏi, Phong Hồ Ninh nhìn liếc một cái, có lẽ là cho rằng hai anh em đang diễn kịch.
- Đúng vậy, về chuyện đồng chí Bao Nghị và đồng chí Khương Quân, thời gian trước vì lý do đặc biệt hai đồng chí này đều chọn cách từ chức.
Nhưng tôi cho rằng hai đồng chí này không thể đi. Công ty công trình Thiên Mã là do một tay đồng chí Khương Quân dựng lên. Hiện giờ công ty phát triển rất tốt.
Thiên Mã đã trở thành một trong những công ty con mạnh của tập đoàn. Mà Thiên Mã đang đảm nhiệm những công trình lớn của hai thành phố.
Nghe nói tiếp theo đường cao tốc nối tỉnh thành Quang Vinh và khu kinh tế Hoành Không chúng ta giao cho khu kinh tế Hoành Không.
Đến lúc đó tất phải công ty công trình Thiên Mã ra tay. Tôi lo lắng thay đổi nhân sự quản lý sẽ gây ảnh hưởng lớn đến hoạt động của công ty.
Mà đồng chí Bao Nghị từ khi đảm nhiệm Cục trưởng cục công an khu kinh tế đến giờ chưa xảy ra vụ án nào nghiêm trọng.
Hơn nữa, năm trước Chủ tịch Đường kiểm tra khu kinh tế Hoành Không đồng chí Bao Nghị phụ trách bảo vệ còn được Tỉnh và Quốc vụ viện khen thưởng.
Một đồng chí vĩ đại như vậy tôi tiếc khi buông tay. Vậy sẽ tổn thất như thế nào đối với khu kinh tế Hoành Không.
Kiều Báo Quốc vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đồng chí Kiều Báo Quốc, ý của anh là?
Diệp Phàm hỏi.
- Không chấp nhận đơn từ chức, tôi hi vọng tập đoàn có thể tiếp tục trọng dụng hai đồng chí này.
Kiều Báo Quốc nói.
- Đồng chí Kiều Báo Quốc, Tổng giám đốc của Công ty công trình Thiên Mã hiện giờ là đồng chí Dương Viễn. Đồng chí Dương Viễn cũng là một trong những người lão làng của công ty.
Vẫn đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc. Lúc đó đồng chí Khương Quân muốn từ chức, hơn nữa, tập đoàn cũng đã đồng ý.
Hơn nữa, báo cáo lên Đảng uy khu kinh tế cũng đã đồng ý. Ngay cả Ủy ban nhân dân và Tỉnh ủy cũng đã đồng ý. Cho nên, Tập đoàn mới quyết định lựa chọn đồng chí Dương Viễn.
Hơn nữa, đã báo cáo Ban tổ chức Tỉnh ủy. Hiện giờ đề nghị này của đồng chí Kiều Báo Quốc khá lỗi thời.
Chẳng lẽ quyết định của tập đoàn, Đảng uy cùng với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân có thể đùa sao?
Còn đồng chí Bao Nghị là cán bộ tạm quyền, tôi không phát biểu ý kiến.
Phong Hồ Ninh lên tiếng phản đối đầu tiên.
Bởi vì lúc ấy chính là anh ta cùng Nhậm Thời Mãn và Dương Chí Thăng muốn làm ra việc này, cũng không thể quay về bạt tai chính mình.
- Nhân sự trong tập đoàn cũng thay đổi theo thời gian cho thích hợp thôi.
Lúc ấy vì nguyên nhân đặc biệt tạo nên tình huống như vậy. Hiện giờ đã qua hết, chúng ta không thể để cho người tài bị xói mòn, đó là tổn thất của tập đoàn.
Tôi là lãnh đạo của Tập đoàn không thể mắt thấy chuyện xảy ra như vậy mà không ngăn lại.
Kiều Báo Quốc đáp. Lúc này có vẻ hội nghị ban giám đốc là cuộc đấu vật tay.
- Ôi, đồng chí Bao Nghị và đồng chí Khương Quân đã có cống hiến rất lớn cho tập đoàn. Hơn nữa công ty Thiên Mã do chính anh ta sáng lập. Từ tình hình của công ty không thể làm như vậy.
Hơn nữa Thiên Mã là công ty mà nhân viên đều là quân nhân xuất ngũ. Đồng chí Khương Quân là biên chế vào.
Hơn nữa, đội ngũ này là do một tay anh ấy xây dựng nên.
Phó chủ tịch Điền Nam Mộc Hùng Phi gật đầu nói.
- Không giống đâu, thủ đoạn ảo ảnh này không giống với của ta. Nếu ta đoán không lầm thì nó có liên quan đến chú ngữ.
Ngươi nhìn kỹ đi, mỗi lần Xa Thiên công kích, trong chồng đá sẽ bắn ra những hình như thập giá, trăng lưỡi liềm.
Cái này khá giống với thủ đoạn của mấy tên chú sư vừa công kích ngươi. Ta nghi ngờ những tên chú sư chú sĩ này có hợp tác với Củng Âm giáo, có lẽ đến vì tảng đá kia.
Thế nhưng bọn chúng vẫn không cách nào tìm được bí mật nằm ở đâu. Ta nghĩ, phải chăng có một cao thủ đại chú sư được an táng trong tảng đá kia.
Mà người này có hận thù với đám người đưa ma. Tên kia cho dù chết rồi cũng muốn phá hỏng ngôi mộ của vị chú sư đó.
Mà đại chú sư đương nhiên sẽ không dễ dàng để y phá hủy nơi an táng của mình, cho nên mới tạo ra những biện pháp phòng bị này. Huyễn Ma nói.
- Huyễn Ma, ông nói xem, nếu chúng ta có thể khống chế được tiếng chuông có phải cũng có thể khống chế được đội ngũ đưa ma khổng lồ này không? Những cương thi này tuy rằng công lực không cao lắm, nhưng người công lực thấp nhất cũng đến Tam, Tứ đẳng. Hình như cũng có một số người thân thủ cao. Diệp Phàm bất chợt nảy ra ý nghĩ.
- Ngươi muốn sở hữu đội ngũ cương thi này sao?
Huyễn Ma hỏi.
- Đương nhiên, đây chính là một đội quân hùng hậu đấy. Chỉ cần khống chế bố trí chúng xung quanh nhà cũ của chúng ta. Vậy bọn chúng liền trở thành đội ngũ bảo vệ tư nhân rất nghe lời rồi. Hơn nữa, bởi vì bọn chúng không có suy nghĩ, cho nên, hoàn toàn để cho chúng ta định đoạt, đúng không nào? Diệp Phàm nói.
- Điều này có lẽ không dễ đâu, muốn khống chế được bọn chúng trước tiên phải giải được bí mật của tiếng chuông này. Điều này rất khó, ngay cả việc nó phát ra từ đâu chúng ta cũng chẳng rõ thì biết giải thế nào?
Không những thế, nếu như làm không khéo, không khống chế được, đám cương thi này loạn lên thì rất nguy hiểm.
Thậm chí sẽ nguy hại đến người nhà của ngươi thì làm thế nào? Ta thấy điều này không thể thực hiện được. Trừ phi ngươi lấy được sự thừa kế của tiếng chuông này.
Bằng không đừng mạo hiểm. Đầu óc Huyễn Ma vẫn rất tỉnh táo.
- Cũng đúng. Vậy chúng ta hãy động thủ bây giờ đi. Dứt khoát xông thẳng đến cột đá phát ra tiếng chuông là được. Tôi nghĩ, chỉ cần có thể làm cho tiếng chuông ngừng hoạt động là bọn Xa Thiên có thể đi ra thôi. Diệp Phàm nói.
- Chỉ có thể như thế thôi, động thủ đi. Huyễn Ma nói, Diệp Phàm ra hiệu bằng tay, các tổ tự phân công công việc.
Diệp Phàm tung người lên không, dây Thiên thiết như một con rắn dài quất về phía cột đá phát ra tiếng chuông kỳ lạ trong không trung.
Còn đám người Thiên Đao và Hồng Tà nháy mắt đã đi đến trước mặt Xa Thiên, Lạc Phi, Bao Nghị, bởi vì xuống tay rất đúng lúc, mấy người bọn họ phản ứng lại lao đến tấn công đám người Thiên Đao. Bởi vì công lực kém xa, cho nên, chỉ trong vài giây liền điểm huyệt được đám người Xa Thiên, ném ra chỗ xa. Bằng không, đám người này đầu óc không tỉnh táo, đánh lung tung cũng rất phiền phức.
Có điều, mấy binh lính Nạp Tây Mễ không ngờ cũng giơ súng lên công kích.
Diệp Phàm không có cách nào khác, sợ ngộ thương người mình, đành phải hạ lệnh có thể điểm huyệt được thì điểm. Điểm huyệt không được thì giết.
Tang
Cột đá kia bị dây Thiên thiết quất liền phát ra âm thanh vang dội. Ầm, Diệp Phàm lập tức cảm thấy như tim bị chấn động, cả người không ngờ không khống chế được, ngã xuống đất.
Còn đám cương thi bên dưới mười mấy tên ùa lên tấn công về phía này.
Ầm ầm ầm
Dây Thiên thiết của Diệp Phàm quất đám cương thi một cái, không ngờ quất không chết. Phải quất chúng thành hai mảnh thì chúng mới không thể cử động được nữa.
Cũng tốn một lúc mới tiêu diệt được mười mấy tên, còn đám Thiên Đao cũng đã lao qua đánh đấm loạn xạ với đám cương thi.
Diệp Phàm lại quất dây Thiên thiết về phía cột đá. Đúng lúc này, quan tài lại bùm một tiếng vang dội.
Một cánh tay to đầy lông lá vươn ra vẫy về phía cột đá trong không trung, cột đá kia liền bay đến trên bàn tay đó.
Cánh tay đó rất dài, giống như của vượn tay dài, vươn ra khỏi quan tài gần hai mét rồi mà vẫn chưa thấy thân thể đâu.
Diệt Hồn thương đâm xuống, lúc đến gần quan tài kia, tám tên vạm vỡ nâng quan tài không ngờ nhảy lên không trung, quan tài tung lên độ cao hơn m trong không trung đầy quỷ dị.
Sau đó xoay tròn, quan tài như thể tảng đá vun vút nặng nề áp xuống người Diệp Phàm. Một quan tài khổng lồ như vậy khiến người ta có cảm giác như bị một chiếc xe tải hạng nặng đè xuống.
Lại thêm âm khí tại nơi này quá nặng, một vòng khí áp lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, hình thành trong không trung, siết lấy người Diệp Phàm.
Vòng khí áp lại là màu lam, mắt thường có thể nhìn thấy. Diệp Phàm cảm thấy dường như có một ngọn núi đè xuống.
Muốn mau chóng tránh ra, thế nhưng, vòng khí áp cứ như đạn đạo, có khả năng khóa chặt mục tiêu.
Diệp Phàm lúc này cảm giác như bản thân rơi vào hồ chứa kéo siêu dính, nhấc bước khó khăn vô cùng. Thấy quan tài sắp đè xuống. Thiên Đao vừa thấy, nhanh chóng phóng bảo kiếm ra, đâm phá vòng khí áp.
Thế nhưng, bảo kiếm của Thiên Đao lợi hại đến vậy mà cũng không phá nổi vòng khí áp. Vòng khí áp đó vẫn quấn lấy người Diệp Phàm.
Thiên Đao vội vàng nhảy tới bên cạnh Diệp Phàm, đấm một quyền lên trên, một luồng nội khí cuồn cuộn đánh thẳng đến vòng khí áp.
Rầm rầm rầm
Thiên Đao đánh liên tiếp - quyền, không ngờ chỉ có thể khiến cho khí áp hơi nhích lên trên m.
Diệp Phàm cảm thấy áp lực giảm một chút cũng vội vàng tấn công lên trên, thế nhưng, vòng khí áp vẫn không xi nhê gì.
Thấy thứ kia sắp nện quan tài xuống, Diệp Phàm gầm lên một tiếng như thể sư tử rống. Thiên Loan đao bị hắn kéo căng, Diệt Hồn thương phá không bắn đi.
Keng
Như thể bắn tới tường đá cực dày, Diệt Hồn thương không ngờ bắn ngược trở lại. Diệp Phàm và Thiên Đao cảm thấy áp lực nhẹ đi không ít, nhanh chóng né sang bên.
Ầm ầm một tiếng cực lớn vang lên.
Diệt Hồn thương trực tiếp bắn vào trong đất ngay cả lưỡi thương cũng không thấy. Mặt đất lập tức nứt ra một lỗ hỏng to bằng cái sọt, nhìn xuống cũng không biết sâu bao nhiêu, dù sao trong lỗ cũng có luồng âm khí bay ra, lạnh lẽo vô cùng.
Bao Nghị tỉnh lại, liếc nhìn vào lỗ hổng, lập tức toàn thân cứng đờ, rùng mình một cái.
- Không phải bắn xuyên mặt đất rồi đấy chứ? Bao Nghị thì thầm một câu.
- Xuyên cái mẹ gì, chục mét là nhiều nhất. Thiên Thông tức giận hừ nói.
Rầm
Quan tài nện xuống đất, tám người khiêng quan tài chạm đất một cái lại tung người vào không trung.
- Lão Ma, ông không sao chứ? Diệp Phàm vội vàng hỏi.
- Vẫn ổn, thiếu chút nữa Lão Ma ta bị tiêu diệt rồi. Huyễn Ma cực kỳ bất mãn, nói.
- Ông dùng chút hồn khí kéo Diệt Hồn thương trở về đi. Diệp Phàm nói.
- Vậy sẽ tốn rất nhiều hồn khí, không được, ngươi hút trở về là được rồi. Huyễn Ma nói.
- Phải rồi, trong quan tài có một cánh tay lông lá. Tên bên trong rất ghê gớm. Diệt Hồn thương cộng thêm dây Thiên Thiết và Thiên Loan đao đều không được việc. Diệp Phàm nói.
- Không phải không được việc mà là tên kia quá mạnh. Có lẽ là một dạng cương thi. Hơn nữa, còn cao cấp hơn cả Phi cương. Không chừng còn là một cương thi cấp Niệm khí, vậy thì đám các ngươi có trò vui tìm đến rồi. Huyễn Ma không ngờ lại vui vẻ trên nỗi khổ của người khác.
- Cương thi cấp Niệm khí, vậy thì gọi là cương thi gì? Diệp Phàm chấn động hỏi.
- Loại này hẳn là thăng lên cấp vương rồi, gọi là Cương Thi vương. Thông thường đồng tử đều là màu lam. Vừa rồi trong quan tài tràn ra sương mù lam, có lẽ chính là một con Cương thi vương rồi.
Đương nhiên, cũng có khả năng là Bán niệm khí. Có điều, Diệt Hồn thương của ngươi ngay cả Thiên Đao sống sờ sờ còn phải e dè mà con cương thi này lại không sợ.
Có lẽ chính là một con Thi vương rồi. Hơn nữa, rất có khả năng là một con Thi vương cấp Niệm khí. Huyễn Ma nói.
- Cấp Niệm khí, Lão Ma, vậy chẳng phải là tất cả mọi người tiêu đời rồi sao? Lòng Diệp Phàm chợt lạnh lẽo.
- Theo lý thuyết hẳn là như thế. Huyễn Ma nói.
- Chẳng lẽ ông không có cách nào sao? Diệp Phàm hỏi.
- Lúc ta sống thì còn có thể chế ngự nó, hiện tại thân ta còn khó bảo toàn. Có điều, có lẽ vẫn còn hy vọng. Ngươi xem, bọn chúng không phải đang công kích chồng đá tam giác sao? Trong chồng đá nhất định có sự vật có thực lực cao hơn, ít nhất là tương dương, nếu không, chồng đá này đã đi tong từ lâu rồi. Huyễn Ma nói.
Trong quan tài lại tràn ra một làn khói lam đậm đặc, cánh tay lông lá kia phất một cái, hai binh lính người Nạp Tây Mễ liền kêu thảm thiết, bị kéo về phía quan tài.
Cánh tay lông lá ấn một cái trên người hai tên này, lập tức, một mùi khét truyền đến. Thân thể hai binh lính đó khô quắt lại.
Chỉ trong mấy chục giây đồng hồ, hai tên lính chỉ còn lại bộ da, ngay cả xương cũng bị mùi khét màu lam đó hấp thu.
Bịch, hai tấm da người hoàn chỉnh bị cánh tay đó ném xuống. Ai nhìn thấy cũng đổ mồ hôi lạnh.
- Công phu gì vậy? Bao Nghị nhịn không được, hỏi.
- Đây là chỗ lợi hại của Thi vương, ngay cả xương cũng có thể hút vào. Có lẽ con Thi vương này không thích hút da người, cho nên mới ném đi.
Huyễn Ma nói.
- Tấn công đi, không thể để nó lại hạ thủ nữa. Cánh tay kia dường như thấy món ngon, Xa Thiên bị nó hút lên không trung, Diệp Phàm liền kêu to.
Đủ mọi binh khí công kích về phía quan tài, Bao Nghị nâng súng máy hạng nhẹ bắn qua. Trương Ẩn Hào thì dùng súng trường bắn tỉa công suất lớn.
Pằng pằng pằng
Cánh tay lông lá dường như cũng biết là không vừa, không ngờ lui trở về. Có điều, lực công kích của Diệp Phàm và mọi người sau khi chạm đến quan tài thì đều bắn trở lại.
- Đá làm quan tài này có lẽ từng trải qua luyện vật, đạn và bom đều vô tác dụng. Huyễn Ma nói. Có điều, cánh tay lông lá vừa rụt lại, Xa Thiên đã được Xa Nhất Đao kéo trở về.
Thế nhưng công kích của mọi người vừa khựng lại, cánh tay đó lại duỗi ra. Lại có thêm hai binh lính xui xẻo nữa.
Mười mấy giây sau liền trở thành hai tấm da người. Gió lạnh từng đợt, lạnh lẽo không kể siết. Một mùi máu tươi tràn ngập xung quanh.
Diệp Phàm hút Diệt Hồn thương trở về, chắp lại với Thiên Loan đao, lại phóng ra một thương.
Xoẹt, cánh tay lông lá đột nhiên ấn xuống một cái, Diệt Hồn thương không ngờ bị ấn trở về, suýt chút nữa cho Diệp Phàm một nhát.
- Mẹ kiếp, ngay cả chủ nhân mày cũng muốn giết. Tấn công chồng đá tam giác cho ông. Diệp Phàm kêu lên. Cố ý tung người về phía chồng đá.
Quan tài quả nhiên trúng kế, đuổi theo Diệp Phàm. Có điều, Diệp Phàm phất tay một cái nhặt lên khẩu súng bắn hỏa tiễn vừa rồi Bao Nghị nhặt được, khoác lên vai, chạy xung quanh chồng đá bằng Thần hành thuật.
Dẫn dắt như thế không ngờ khơi dậy ý chí chiến đấu của cánh tay trong quan tài. Chỉ thấy trong cánh tay đó bốc lên một luồng khí lam nhấn xuống người tám tên cương thi vạm vỡ khiêng quan tài, tám tên như thể hút phải ma túy, cứ điên cuồng chạy theo Diệp Phàm.
- Thiên Đao, cậu dẫn mọi người tìm lối ra đi. Chỗ này là địa bàn của cánh tay đó, chúng ta chỉ cần ra được ngoài là không sao hết. Cánh tay đó dường như không dám ra khỏi chỗ này đâu. Diệp Phàm hô. Thiên Đao vội vàng sắp xếp.