- Nếu đã là hợp tác thì cũng nên có thái độ hợp tác đúng không? Chúng tôi không những muốn được phân chia ½ lợi nhuận, mà còn muốn giữ 50% cổ phần của Công ty Đường Thủ. Hơn nữa ít nhất phải sắp xếp một số vị trí quan trọng cho người của chúng tôi. Ví dụ như Phó Chủ tịch thường trực HĐQT, Phó Tổng giám đốc thường trực. Chỉ có như vậy mới có thể khiến nhân dân Duy Cơ Tư đổ mồ hôi công sức. Việc kinh doanh của các người thực ra cũng là việc dùng đao liếm máu mà thôi. Đừng có tưởng chúng tôi không biết gì. Gần đây nghe nói Đường Thủ đạo hỏa binh với Củng Âm giáo mấy lần, chắc số người bị thương vong cũng không ít có đúng không. Hơn nữa, Đường Thủ đạo đã đưa ra thông báo thu nhỏ phạm vi kinh doanh, “địa bàn” khó khăn lắm mới giành được lẽ nào lại để Củng Âm giáo chiếm đi. Đến lúc đó người ta càng ngày càng lớn mạnh, còn Đường Thủ đạo thì càng ngày càng nhỏ bé. Cuối cùng, việc bị Củng Âm giáo thôn tính chỉ là điều sớm muộn mà thôi. Thái Tâm, cô nói xem, việc chúng tôi nắm 50% cổ phần có quá đáng không? So với việc bị người ta thôn tính, thì chi bằng hãy chia một nửa cho chúng tôi. Chúng tôi có thể hợp tác để công kích Củng Âm giáo. Cô hãy suy nghĩ đi.
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
- Đường Thủ đạo càng ngày càng khó sống rồi, nghe nói kho đạn dược bị nổ, thương vong đến hai trăm người, trong đó có cả một trong tứ đại hộ pháp – Thốn Đinh. Hôm nay thái độ của Lôi thần như vậy đã quá là mềm rồi. Nếu không, ha ha, các người có tư cách quái gì mà đàm phán chứ.
Thiên Đao hừ lạnh nói.
Sắc mặt của Thái Tâm càng lúc càng khó coi, không ngờ điểm cố yếu của mình đã bị người ta biết, như vậy còn định che mắt ai chứ?
- Chuyện lớn như vậy tôi không làm chủ được, nhưng khi về tôi sẽ hỏi tổng bộ rồi sẽ thông tin sau.
Thái Tâm nói, sau đó liền dẫn người ra về.
- Tôi cho các người thời gian ba ngày.
Diệp Phàm truyền đến một câu cuối cùng.
- 50% liệu có nhiều quá không, e rằng bọn họ thà chịu bị thôn tính chứ không chịu hợp tác với chúng ta thôi.
Bao Nghị nói.
- Nếu cậu là Dã Nhị Điền thì cậu có để kết cục đó xảy ra không?
Diệp Phàm cười nói.
- Theo lý mà nói nên lựa chọn hợp tác với chúng ta, nếu như Củng Âm giáo lớn mạnh rồi thì sẽ nguy đến cả môn phái Đường Thủ đạo. Tuy nhiên, nếu như bọn họ cam tâm để Củng Âm giáo lớn mạnh thì chúng ta cũng bị nguy hiểm theo.
Bao Nghị nói.
- Thôn Dã Nhị Điền sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế đâu, Củng Âm giáo lớn mạnh là việc không ai mong muốn nhìn thấy cả.
Diệp Phàm nói.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phó giáo chủ của Củng Âm giáo Nạp Đức và Liễu Thiền Anh Hồng dẫn theo bốn thủ hạ xuống.
Thủ ha không dẫn theo nhiều, đương nhiên cũng là để thể hiện việc bọn họ đến là để đàm phán chứ không phải đánh nhau.
- Các người còn có mặt mũi đến đây à?
Đường Châu Ái hừ lạnh nói.
- Thù hận của hai bên chúng ta đã kéo đài hơn 1000 năm nay rồi. Hai bên đều thương vong thảm trọng. Chúng tôi biết, thù oán này không thể hóa giải trong ngày một ngày hai, cho nên hôm nay chúng tôi đến đây không để nói về thù oán của hai bên nữa, mà chỉ nói về việc kinh doanh mà thôi.
Nạp Đức nói.
- Không nói về thù hận à, ha ha, người bên phía chúng tôi gấp mấy lần của các người. Hơn nữa, mỗi lần đều là các
người chủ động công kích. Nhân dân Duy Cơ Tư rất yêu hòa bình, nhưng đối với kẻ xâm chiếm thì chúng tôi sẽ kiên quyết chống lại.
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
- Các hạ là?
Nhìn thấy Diệp Phàm ngồi ở vị trí chủ, còn Đường Châu Ái ngồi bên cạnh, cho nên Nạp Đức và Liễu Thiền Anh Hồng đều âm thầm kinh ngạc, ánh mắt không ngừng đánh giá Diệp Phàm.
- Là Lôi thần của tộc người Nạp Tây Mễ chúng tôi.
Đường Châu Ái nói.
Hèn gì. Các người đúng là đã tìm được Lôi thần rồi.
Nạp Đức sắc mặt trầm lại, nói.
- Đối với điều kiện mà các người đưa ra chúng tôi đã thương lượng và không thể chấp nhận được, quá nhiều. Nếu như 200 triệu USD thì còn có thể suy xét.
Liễu Thiền Anh Hồng muốn kết thúc đàm phán sớm, ở đây thật sự rất không an toàn.
- Giết chết hết bọn chúng đi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu lớn.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Phàm chau mày hỏi.
- Lôi thần, bên ngoài đột nhiên đến cả vạn người, yêu cầu chúng ta giết chết mấy tên này để báo thù cho người Nạp Tây Mễ.
Lý Cường đi vào nói.
- Đường đảo chủ, ra ngoài xem một chút đi.
Đường Châu Ái liền đi ra ngoài.
Không lâu sau đã trở lại, nói:
- Bọn họ không muốn đi, tất cả đang quỳ xuống nói muốn gặp Lôi thần.
Diệp Phàm đành phải đi ra ngoài, những tiếng kêu la ầm ầm, khi Diệp Phàm đến, tất cả vẫn đang quỳ dập đầu xuống dưới đất.
- Lôi thần, hãy giết bọn chúng đi.
- Lôi thần, hãy báo thù cho chúng tôi.
Lúc này Nạp Đức và Liễu Thiền Anh Hồng đang nhìn ra ngoài, người run cầm cập. Nếu như Lôi thần không ngăn lại được đám người kia thì e rằng hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Còn đám thủ hạ kia thì đã đứng không vững nữa rồi, sắc mặt trắng bệch cắt không nổi một giọt máu.
- Hãy đứng im một chút cho tao.
Nạp Đức mắng, thực ra, y cũng sợ chẳng kém gì cả, sắp tè ra cả quần rồi.
- Hỡi những người con của Nạp Tây Mễ, mọi người đều là anh hùng. Nhưng phải nên phân biệt một chút. Hôm nay bọn họ đến đây để đàm phán, chứ không phải để đánh nhau. Do đó nếu chúng ta giết bọn họ, bọn họ sẽ trở lại để đòi công đạo. Hãy yên tâm, có tôi ở đây, mọi người sẽ không phải chịu thiệt đâu. Người Nạp Tây Mễ dũng cảm, chúng ta mãi mãi bất bại.
Những tiếng hào hùng của Diệp Phàm lập tức át đi những tiếng kêu la.
- Hãy giải tán đi.
- Chúng tôi không về, nhất định phải giết bọn chúng. Bọn chúng đã giết người thân của chúng tôi.
Bốp ~ một tiếng.
Người đứng đầu bị Hồng Tà giáng cho một cái tát, cả người ngã dúi xuống đất.
- Dám la ó với Lôi thần, các người có muốn bị Lôi thần trừng phạt không? Hãy mau chóng trở về, nếu không, Lôi thần mà tức giận thì các ngươi cũng xong đấy.
Hồng Tà và Thiên Đao cùng nói.
- Đi về thôi, Lôi thần sẽ đòi công đạo cho chúng ta.
Có người lên tiếng, đám người dần dần giải tán.
- Các người thật sự thành ý đến chứ?
Sau khi trở về, Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Đương nhiên rồi, nếu không, chúng tôi đã không đến đây. Đối với chúng tôi mà nói, đây là một nơi đáng sợ.
Nạp Đức nói.
- Tôi cũng không dong dài với mấy người nữa. Con số cuối cùng là 1,5 tỷ USD, thiếu một đồng cũng không được. Tôi cho mấy người thời gian ba ngày, phải đem tiền đến đây. Nếu sau hai ngày mà không có câu trả lời, chúng tôi sẽ giết trước 100 người còn sống kia. Sau đó ném xác xuống biển làm mồi cho cá.
Diệp Phàm hừ nói.
Người của Hồng Ma Tây Lượng Quốc rất tôn trọng người chết, Nạp Đức tức giận xanh mặt rồi.
Hai người nói phải về thương lượng một chút, rồi đi luôn.
- Liên hệ với Công ty Đường Thủ, nói là hai “con cá” lớn đang trở về Củng Âm giáo. Có thể đánh tàn phế, nhưng không được đánh chết. Hơn nữa, còn phải công khai là người của Công ty Đường Thủ làm mới được. Không được để đối thủ đàm phán của chúng ta hiểu nhầm tâm ý của chúng ta mà.
Diệp Phàm nói với Lý Cường.
- Cách này hay lắm, ha ha, tin rằng mỹ nữ Thái Tâm sẽ bằng lòng làm chuyện này thôi. Tuy nhiên, chỉ sợ bọn họ không nghe, đánh chết người rồi không có người về thông báo thôi.
Hồng Tà nói.
- Bọn họ dám không nghe lời thì tôi sẽ tiêu diệt hết.
Diệp Phàm rất bá đạo.
Không lâu sau truyền đến tin tức, bọn họ đồng ý làm. Tuy nhiên bọn họ nói lực lượng không đủ, yêu cầu bên phía Diệp Phàm cử người hỗ trợ.
- Nạp Đức và Liễu Thiền Anh Hồng phỏng chừng đều có thân thủ tiên thiên. Còn bên Công ty Đường Thủ một mình Thái Tâm có thể đối phó với một người.
Thiên Đao và Hồng Tà đi nữa là đủ. Tuy nhiên, phải để cho Thái Tâm lộ diện nhé. Hơn nữa lần này cũng phải trả tiền, hai tên phó giáo chủ mỗi tên 20 triệu USD là được rồi.
Diệp Phàm nói.
Lý Cường liền đi liên hệ, không lâu sau quay lại cười khan nói:
- Bọn họ tức giận, nói là người có phải làm bằng vàng đâu.
- Chẳng lẽ bọn họ bằng lòng để mất cơ hội này?
Diệp Phàm hừ nói.
- Bọn họ nói Nạp Đức để chúng ta xử lý, còn Liễu Thiền Anh Hồng thì bọn họ tự giải quyết. Xong sẽ trả 20 triệu USD.
Lý Cường nói.
- Nếu đã keo kiệt như thế thì cứ để Thái Tâm bị thương đi. Mẹ kiếp,mới kiếm được 20 triệu USD.
Không ngờ Diệp Phàm còn chê ít.
Buổi sáng ngày hôm sau truyền đến một thông tin.
Củng Âm giáo và Công ty Đường Thủ lại đánh nhau nữa, kết quả hai bên đều thương vong mười mấy người. Ngay cả Thái Tâm cũng bị trọng thương. Nguyên nhân là Liễu Thiền Anh Hồng và Nạp Đức trên biển bị người của Công ty Đường Thủ công kích, cuối cùng bị tàn phế rồi.
Buổi chiều hôm sau có người đến rồi.
Công ty Đường Thủ cử người đến ký bản hợp tác với Duy Cơ Tư, hai bên mỗi bên giữ 50% cổ phần của Công ty Đường Thủ.
Tuy nhiên, nhân vật số 1 của công ty này phải do Đường Thủ đạo phụ tract sắp xếp. Còn Diệp Phàm cũng đồng ý thành lập tổ bảo an thực hiện nhiệm vụ đảm bảo an ninh cho Công ty Đường Thủ.
Còn về những người tham gia quản lý công ty, mấy ngày nữa sẽ do Đường Châu Ái sắp xếp.
Mà Củng Âm giáo trực tiếp dẫn nhân mã đến Duy Cơ Tư, trực tiếp dùng 1,5 tỷ USD để đổi lại số người bị chết của họ.
Việc bên này ổn thỏa rồi, Diệp Phàm liền dẫn người trở về TQ.
Đương nhiên, đối với Duy Cơ Tư tuy bị chết khá nhiều người, nhưng về mặt tiền tài thì lại kiếm được một số lớn.
Việc quy hoạch lại đối với quần đảo Duy Cơ Tư, Đường Châu Ái đã có kế hoạch cụ thể rồi. Tập đoàn mấy ngày hôm nay đã hoạt động binh thường, Diệp Phàm cũng đỡ phải lo nhiều.
Tuy nhiên, ngày hôm sau Kiều Báo Quốc đến văn phòng của Diệp Phàm.
- Em rể, khu Lục Loan đến giục tiền rồi.
Kiều Báo Quốc nói.
- Không phải đã cấp 200 triệu cho bọn họ rồi sao?
Diệp Phàm nói.
- Lúc đầu cậu đồng ý cấp cho họ 500 triệu đấy.
Kiều Báo Quốc nói.
- Ha ha, lúc đầu là lúc đầu mà. Hiện tại liệu có phải cân nhắc lại một chút không?
Diệp Phàm nói.
- Cũng phải, đồng chí Phong Hồ Ninh cũng cho rằng 500 triệu là quá nhiều đấy.
Kiều Báo Quốc nói.
- Vậy anh nói có cấp nữa hay không?
Diệp Phàm cười nói.
- Hiện tại đồng chí Nhậm Thời Mãn đang phân quản công tác của khu Lục Loan. Ha ha, việc này, cậu hãy đưa ra chủ ý đi. Tôi chỉ làm theo là được rồi. Hơn nữa, Phong Hồ Ninh không muốn cấp nữa rồi. Nếu cậu cũng như vậy thì trước tiên hãy kéo dài thêm một thời gian nữa.
Kiều Báo Quốc cười nói.
Diệp Phàm tiện tay ném tên kia xuống chỗ bùn đá, nhưng một tiếng vang lớn, đất cát bay lên, nửa người của tên kia ở trong bùn đang dần dần đứng lên, tay rất nhanh đã ôm lấy một chân Diệp Phàm rồi.
Đánh không chết, trong lòng Diệp Phàm tự nhiên nổi khùng lên. Lấy Diệt Hồn thương ra bắn vào đầu tên kia, bắn mấy chục viên, cho đến khi đầu tên kia thành miếng thịt màu đen mới thôi.
Cuối cùng tên này cũng chết, thi thể đã mất đầu còn run lên một chút, hại Diệp Phàm vẫn còn lo lắng một chút, sau đó lại phát hiện ra không có động đậy gì.
- Đối phó với loại người hoạt tử này phải chém vỡ mới được, bằng không chúng lại hồi lại đánh chúng ta.
Diệp Phàm kêu lên, thật ra mọi người sớm đã cảm thấy thế rồi.
Cho nên, cơ thể cản bản không bị thương, bởi vì anh dùng đạn bắn cũng chỉ có thể bắn được một viên, mà loại người hoạt tử này vẫn không chết.
Lúc đánh nhau, ba người Shate (Sa Đặc) không có cách gì giết chết người hoạt tử nhưng không lâu sau đó lại biến thành người hoạt tử tham gia vào trận đấu.
Thiên Đao giơ đao lên điên cuồng chém, Diệp Phàm thấy, khí đen trên con chó kia đoán chừng chính là dinh dưỡng mà bọn hoạt tử tiến công.
Diệp Phàm giật lại đao Thiên Loan, bắn, trong nháy mắt đã đến chỗ trước mặt con chó đen kia.
Tronh ánh mắt con chó đen đột nhiên bắn ra một tia khí đen vào Diệt Hồn thương, âm thanh vang lên, Diệt Hồn thương rơi xuống đất.
Diệp Phàm liều mình mới lấy lại được Diệt Hồn thương, nhưng phát hiện Diệt Hồn thương có một khe hở.
Hơn nữa, còn một chút chất lỏng màu đen bám vào thương tự nhiên theo khe hở ấy đi vào trong thương, trên thương tự nhiên có sương mù màu đen bay ra.
- Tiểu tử, anh làm cái gì vậy, có muốn sống không hả. Huyễn Ma phẫn nộ nói một tiếng.
- Quát cái gì, chúng ta sắp mất mạng rồi, còn không giúp một tay à? Diệp Phàm kêu lên.
- Tình hình như thế nào? Đoán chừng Huyễn Ma vừa tỉnh mộng, nhìn bốn phía. Sau đó người này nói có chút run run: - Lại là loại chó này, còn muốn sống hay không hả?
- Ông biết loại chó này? Diệp Phàm hỏi.
- Sao không biết, năm cao thủ thần cảnh bị chết do con chó này cắn, chạy nhanh lên, bằng không các ngươi sẽ xong đời đấy. Huyễn Ma kêu lên.
- Còn có thể chạy được sao, ônng không nhìn thấy à, tất cả đều bị tường đen bao vây rồi.
Diệp Phàm kêu lên.
- Xong đời rồi, lúc đó con chó này làm như vậy. Ôi mẹ nó, nó phun ra chất màu đen chính là xây bức tường đen rồi vây quanh năm vị cao thủ thần thánh lại. Sau đó bị nuốt, lúc ấy chúng ta ở phía xa cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bọn họ, bây giờ nghĩ lại âm thanh ấy ta vẫn còn thấy run đây nè. Huyễn Ma nói.
- Sau đó thế nào? Diệp Phàm hỏi.
- Tôi đâu có biết, chạy đi còn không kịp thở sợ chúng đuổi theo? Huyễn Ma tức giận nói, sương mù trên thương, cả người Huyễn Ma từ trong thương bay ra.
- Thôi xong, thương này đã bị dịch màu đen xâm nhập vào rồi. Không thể ngốc nghếch như thế được, nếu cứ tiếp tục ở trong này thì sẽ chết thôi. Huyễn Ma thảm thiết kêu lên.
- Không có cách nào sao, nói đi, ông nghĩ cách phá bức tường này đi, sau đó ra bên ngoài tôi sẽ tìm cho ông ký sinh vật. Diệp Phàm kêu lên.
- Ngươi bảo ta đi chịu chết hay sao hả? Đụng phải bức tường kia thì người cháy xém ra. Năm đó mọi người cũng muốn xông vào bên trong cứu người, kết quả là chạm vào bức tường đen đều bị thiêu rụi. Nhưng sau đó những người bị thiêu thành than ấy lại sống lại, những người bị màu đen bao phủ ấy lại chém những người ở xung quanh.
Giống như cương thi mà cũng không giống, chỉ có cách chém nát bọn họ mới khiến bọn họ không tác quái được. Phải là cao thủ, ngày đấy tôi mà hít phải khí đen ấy thì chắc chắn cũng không còn mạng. Huyễn Ma nói:
Diệp Phàm kết hợp với Thiên Đao giết hết những người hoạt tử vận động Địa Mông, đương nhiên chém chúng thành những mảnh nhỏ mới khiến chúng không cử động được nữa.
Sau đó cả Hồng Tà ba người cùng hợp lực chém bức tường đen ấy.
Vài tiếng thình thịch giòn tan vang lên, sức nóng đập vào mặt. Ba người bị đập trở lại mấy chục mét, tuy đã nhanh chóng lui lại, nhưng nhìn xuống chân thấy nửa ống quần đã bị cháy rụi rồi.
- Bức tường này có phải là một loại năng lượng tường có tính độc hay không, các anh hãy điên cuồng mà đạp để tiêu hao năng lượng của nó, tôi sẽ dùng thử quả bóng nước xem sao. Diệp Phàm kêu lên.
Thái cực vũ càn khôn kết hợp với thủy công của Bức Vương, sau đó Diệp Phàm đạp một phát cái bóng nước về phía bức tường đen kia.
Lần này thật sự có hiệu quả, sau khi đập quả cầu nước vào bức tường tự nhiên có chút rung chuyển. Hơn nữa, Diệp Phàm không còn cảm giác có khí nóng phản kích lại cả.
Diệp Phàm thở hổn hển, bởi vì đạp quả bóng nước to như vậy thực sự cũng tiêu hao rất nhiều công lực.
- Có hiệu quả rồi, nhanh làm mấy phát nữa, có thể mở một lối nhỏ đi ra. Lisha hét lớn.
- Anh tới thử xem, thử vài cái đi, tôi hồi công lực một lát, nếu thêm vài phát nữa thì tôi mệt chết mất. Diệp Phàm thiếu chút nữa mắt trợn tròn lên, nhìn Lisha đang cúi đầu xuống.
Đúng lúc này, rầm một tiếng, đất núi rung chuyển, giống như đã xảy ra động đất. Cây thánh giá lớn kia rung mạnh dữ dội.
Diệp Phàm trợn tròn mắt, hắn thấy mấy ngôi mộ xung quanh đang rung rung. Sau đó những cây thánh giá màu đen cắm trên mộ rung rung bay lên trên không trung.
Trong khoảng thời gian ngắn ấy, cây thánh giá màu đen đã vây quanh bức tường đen rồi. Nhưng đúng lúc này, cây thánh giá ở giữa bị người đeo mặt nạ trói tự nhiên rung lên dữ dội, hai chân loạng choạng, giống như muốn dãy giụa vậy.
- Có sự thay đổi, mọi người ra sức tấn công bức tường đen. Diệp Phàm hét lớn, dùng thủy công ngưng tụ một cái bóng nước thật to, ngay sau đó tất cả các loại binh khí đều hợp lại đâm thẳng về phía bức tường màu đen.
Toàn bộ cây thánh giá ở bên ngoài đều đang bắn những tia màu đen, không lâu sau đó ánh hào quang này tự nhiên kết thành một cây thánh giá màu vàng dài mấy chục mét vậy.
Người đeo mặt nạ tự nhiên mở rộng miệng ra, bắn ra một đám sương mù màu vàng bay trên không trung, cây thánh giá màu vàng dường như muốn gặp đám sương mù màu vàng của người đeo mặt nạ.
Chỉ có điều sương mù màu vàng kia bị bức tường ngăn không cho đi qua.
- Không được bỏ qua cơ hội này, dốc toàn lực. Huyễn Ma hét lớn.
- Ông cũng dùng lực đi chứ, hay là muốn chết cả lũ hả? Diệp Phàm hét lớn.
- Người anh em, lão ma tôi không muốn sống nữa. Huyễn Ma hét to một tiếng, toàn bộ hồn khí trên cơ thể tự nhiên ngưng tụ thành hình dạng cái phi tiêu. - Ông hãy dùng bóng nước bao trọn lấy tôi, chúng ta cùng nhau đi ra bên ngoài.
Phi tiêu của lão ma đang hướng về phía bức tường đen, trong nháy mắt Diệp Phàm đã ôn trọn phi tiêu kia, đây chính là Diệp Phàm thi triển tiểu phong giới.
Rầm rầm oành oành..
Có đến mười mấy tiếng liền, cuối cùng, bức tường đen ấy cũng bị đục thủng một cái lỗ nhỏ. Lúc này, ánh hào quang màu vàng như thấy được tia hy vọng.
Miệng ánh hào quang của người đeo mặt nạ mở rộng ra, ánh hào quang màu vang như sợi tóc cuối cùng cũng theo cái lỗ nhỏ như hạt gạo ấy đi ra ngoài gặp cây thánh giá màu vàng bên ngoài.
Tức thì cây thánh giá nguyên bản giống như vàng ròng trở nên sáng hơn, ánh sáng của cây thánh giá khiến người ta chói mắt.
Trên cây thánh giá ấy bắn ra một tia ánh sáng màu vàng, toàn bộ cây thánh giá đè ép xuống dưới.
Đám người Diệp Phàm có cảm giác dường như sắp đến ngày tận thế rồi, mỗi một lần hít thở đều tạo áp lực xuống, giống như cả một ngọn núi ập xuống vậy.
Bao Nghị chui qua rồi, Trương Hùng cũng chui qua rồi, tất cả những người cấp dưới bán tiên thiên cũng qua rồi. Cuối cùng, ngay cả Xa Thiên cấp bán tiên thiên cũng chui qua rồi.
Chỉ còn ba người Diệp Phàm Hồng Tà và Thiên Đao ở lại liều mình chống đỡ, phi tiêu mà lão ma biến thành đang run rẩy như bị sốt vậy.
Lúc này toàn bộ cái đầu con chó đen ấy đâm vào phía sau mông của đám người Diệp Phàm, tên này thật đúng là quỷ dị mà, tự nhiên lại lấy ba người này làm lá chắn. ánh sáng màu vàng giống như ánh sáng màu đen, bay từ trên không trung vào bức tường đen.
Thình thịch.
Ngay sau đó, dời non lấp biển, đất rung núi chuyển. đầu cây thánh giá màu đen to lớn đặt ở trung tâm kia hạ xuống.
Người đeo mặt nạ giãy rụa mở mắt, nhưng, cây thánh giá trên thân con chó đen dựng anh ta lên một lần nữa.
- Người anh em, lão đây có tuổi rồi, ta tặng cho ngươi tiêu Kim Thiên, tốc độ nhanh, anh không phải là đối thủ của con chó đen này đâu. Đi thôi, lão sẽ giúp anh một tay, đi thôi. Âm thanh của Thiên Tuế vang dội lên.
Cảm giác như có một luồng khí vô cùng lạnh ập đến,, ngay sau đó Diệp Phàm bị đóng băng biến thành tảng băng.
- Đạp tường mà đi, người hoạt tử đóng băng trước, người trẻ tuổi đi đi. Âm thanh của Thiên Tuế lại vang lên.
Diệp Phàm cảm thấy giống như có chỗ nương tựa lâu dài, tự nhiên bức tường đen mở ra.
Tức thì có cảm giác nhẹ nhẹ, tiêu Kim Thiên ép xuống, một tiếng răng rắc giòn tan vang lên, bức tường đen cuối cùng cũng làm cho hai người rơi xuống chỗ lỗ hổng đấy.
Diệp Phàm cảm giác như khôi phục lại sức sống vậy, người chạy thật nhanh. Từng người một liều mình chạy ra bên ngoài mà trốn.
- Đi thôi Am thanh của Thiên Tuế trở nên khan khan, mờ ảo, cuối cùng âm thanh ấy cũng biến mất.
Mới vừa chạy được ba bốn trăm mét thì có cảm giác có ánh sáng ở trên đầu, cây thánh giá màu vàng to lớn đấy tự nhiên lại bắn đến trước mặt Diệp Phàm, trong nháy mắt đã thu nhỏ lại như đầu ngón tay, Diệp Phàm nắm lấy nó, cây thánh giá đã nằm gọn trong tay.
Hắn cũng không kịp nhìn kỹ liền nhét vào trong tay và nhanh chân bỏ chạy, ba người cứ chạy một mạch nằm xuống giống như con chó chết vậy.
Lúc lâu sau đó mới kiểm tra, phát hiện vài người Shate đã bị chết, một người công nhân kiến trúc TQ cũng rất giỏi, vẫn còn sống.
Nhưng toàn bộ thiết bị thông tin đều đã bị phá hủy, bọn họ căn bản là không liên lạc được.
- Huyễn Ma, ông vẫn khỏe chứ?
Trên lưng Diệp Phàm có dán một hồn khí, bây giờ chỉ còn hai đầu ngón tay.
Hơn nữa hồn khí còn lạnh run lên không ngớt. Không biết lúc này hồn khí có còn sống hay không, nhưng sau khi công lực của hồn khí yếu đi thì cũng khó.
Đặc biệt hồn khí của Huyễn Ma hoàn toàn bị con chó đen đó tấn công, tự nhiên hồn khí nhanh chóng rơi vào tình hình nguy hiểm.