- Chủ tịch Đường gọi cậu đến Trung Nam Hải ăn cơm, lập tức đến, tôi chờ cậu ở cửa.
Chủ nhiệm Điền Giang có vẻ còn rất vội.
Diệp Phàm từ buồng vệ sinh đi ra, nói là có việc gấp phải đi trước một bước.
- Hừ, không cho con nói chuyện ở thành phố Bắc Kinh con ngay cả cơm cũng không ăn phải không?
Kiểu Viễn Sơn giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Con thật sự có việc gấp.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện gì gấp đến độ không có thời gian chúc mừng Thế Hào một chút. Cháu đừng giả bộ để lừa tôi. Có việc gì quan trọng nói tôi nghe một chút. Đừng có làm hành động hẹp hòi này. Đối xử phải rộng lượng một chút mới được.
Kiều Hoành Sơn cũng trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Đúng vậy, anh Diệp, ăn một bữa cơm rồi đi cũng không muộn.
Kiều Thế Hào nói.
- Chủ nhiệm Điền của Trung Nam Hải gọi điện thoại đến, bảo con đến Trung Nam Hải, bảo lập tức qua đấy anh ấy đang chờ ở cửa.
Diệp Phàm giận, nói rõ ra rồi.
Khiếp sợ!
Ghen tỵ!
Chua xót.
Hâm mộ!
Những người ở đây mỗi người một cảm giác. Ai không biết Chủ nhiệm Điền ở cửa chờ cùng nhau đi vào, chắc chắn không phải là Chủ nhiệm Điền gọi Diệp Phàm đến. Việc này chứng tỏ chủ nhiệm Điền cũng chỉ là một người tiếp khách thôi.
Ông chủ mà Chủ nhiệm Điền hầu hạ không phải là Chủ tịch Đường sao. Đây đối với mọi người đều là không có cơ hội. Ngay cả Kiều Viễn Sơn là ủy viên trung ương đến giờ cũng chưa từng có đãi ngộ này.
- Vậy con nhanh đi thôi, chú ý cẩn thận khi nói chuyện.
Kiều Viễn Sơn giọng bình thản thân thiết dặn dò.
- Xin lỗi các vị, tôi đi trước một bước.
Diệp Phàm ôm quyền cúi đầu.
- Không có gì, không có gì.
Mấy người Trương Vệ Thanh vội nói, hơn nữa ngoài hai anh em Kiều Viễn Sơn những người khác đều đứng lên đưa Diệp Phàm ra tận cửa.
Hắn giống như tướng quân phất phất tay chui vào xe. Kiều Chính Hòa lại giống như xe đồng.
Đi từ từ một chút!
Chú ý an toàn!
…
Trước nụ cười của mọi người Diệp Phàm nhấn ga đi.
Chủ nhiệm Điền thật đúng là đang ở cửa lớn chờ Diệp Phàm lái xe đền sau đó gọi Diệp Phàm vào. Sau khi trải qua kiểm tra nghiêm khắc thì cửa mở.
- Chủ nhiệm Điền, đã lâu không gặp càng ngày càng có phong cách.
Diệp Phàm cười nói.
- Già rồi, già rồi.
Chủ nhiệm Điền cười nói..
- Không biết hôm nay có khách nào khác nữa không?
Diệp Phàm muốn tìm hiểu tình hình.
- Ha ha, quyết định nhất thời, cậu thấy không tôi cũng vừa ở nhà đến.
Chủ nhiệm Điền có vẻ không muốn nói.
Lão già này Diệp Phàm thầm trách một câu, miệng cũng cười nói
- Chủ nhiệm Điền, tôi là cấp dưới của anh, chỉ sợ trên bàn mất mặt, cho nên cũng phải chuẩn bị tâm lý có phải không? Trường hợp như thế này tôi rất ít gặp, tôi sợ làm cho lãnh đạo mất mặt.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu như vậy là khiêm tốn phải không? Nghe nói năm đó Chủ tịch Trấn đến Tổ cậu còn lên tiếng có phải không?
Điền Giang cười vẻ mặt như suy nghĩ nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, còn trẻ không hiểu chuyện hiện giờ tôi không dám.
Diệp Phàm nói.
- Không dám, dũng khí của cậu cũng không nhẹ, bàn của đồng chí Cung Khai Hà nghe nói thiếu chút nữa bị cậu đập vỡ.
Chủ nhiệm Điền cười nói.
Lão Cung ơi lão Cung không ngờ anh đã báo cáo chuyện này lên trên rồi. Xem ra là muốn trả đũa, bữa tiệc hôm nay chẳng lẽ là Hồng Môn Yến?
Diệp Phàm thầm nghĩ.
- Ha ha, đồng chí Cung Khai Hà nói cho anh biết?
Diệp Phàm hỏi.
- Ôi, việc này được báo lên rồi. Lúc ấy tôi ở cạnh nghe được.
Không thể tưởng tượng được chủ nhiệm Điền đã khẳng định những phỏng đoán của Diệp Phàm.
- Ôi, là đập, tức không đánh một chỗ.
Diệp Phàm nói trong lòng đầy lửa giận.
- Ha ha, cái đập này của cậu rất được.
Không thể tưởng tượng được chủ nhiệm Điền không ngờ cảm thán nói.
- Tôi nhận phê bình của lãnh đạo lúc ấy tính tình tôi thật sự không được tốt
Diệp Phàm nói nghĩ chủ nhiệm Điền chắc chắn là nói mát.
- Không không không, cậu hiểu lầm rồi.
Chủ nhiệm Điền cười nói.
- Hiểu lầm?
Diệp Phàm nhìn chủ nhiệm Điền trong lòng cũng đầy thắc mắc.
- Có lẽ chút nữa là có thể tiết lộ rồi…
Chủ nhiệm Điền cười nói.
Trên bàn ăn chỗ Chủ tịch Đường mời khách cũng không phong phú, cũng chỉ có năm món mặn, một món canh.
Ngồi ở đó không ngờ còn có cả Cung Khai Hà và Kế Vĩnh Viễn, cộng thêm Điền Giang và Diệp Phàm cùng Chủ tịch Đường là tổng cộng năm người.
Dọn đường hòa giải sao? Có vẻ không giống, nếu việc đó sao đến phiên chủ tịch Đường, chủ nhiệm Điền Giang ra mặt là được.
- Buổi tối chúng ta ăn bữa cơm gian đình, đồng chí Tiểu Diệp cậu xe, tối nay chính là lãnh đạo tổ chúng ta liên hoan.
Chủ tịch Đường vẻ mặt thân thiết cười nói.
- Của tổ?
Diệp Phàm nhìn nhìn không hiểu.
- Ha ha, đồng chí Cung Khai Hà là tổ trưởng, tôi là Bí thư Đảng ủy, Kế Vĩnh Viễn là phó tổ trưởng, cậu cũng là phó tổ trưởng. Có lẽ cậu cho rằng chủ nhiệm Điền phải ra ngoài đúng không?
Chủ tịch Đường cười nói.
- Việc này, hình như đồng chí Điền Giang không phải người của tổ?
Diệp Phàm thành thật gật đầu.
- Ha ha ha…
Mọi người đều cười vang.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có thể không biết chủ nhiệm Điền chính là cố vấn cho Tổ A.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Việc này đúng là tôi nghe nói lần đầu, ngại quá chủ nhiệm Điền.
Diệp Phàm vội cười.
- Tôi là cố vấn cũng là trên danh nghĩa thôi, chuyên môn phụ trách việc kết nối Chủ tịch với Tổ A. Đây vốn cũng là công việc của tôi có phải không? Đồng chí Diệp Phàm không biết cũng là bình thường. Hơn nữa cậu cũng không tới tổ làm việc thường xuyên
Chủ nhiệm Điền cười nói.
- Ngại quá, tôi không biết.
Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi, đồng chí Tiểu Diệp, bàn của đồng chí Cung Khai Hà rắn nhỉ.
Chủ tịch Đường hỏi.
Đến rồi, bắt đầu khai hỏa rồi. Diệp Phàm thầm buồn bực nghĩ miệng cũng đáp
- Rắn chắc, thật sự rắn chắc. Với thân thủ của tôi không ngờ không đánh ra một vết rạn. Xem ra bàn của Tổ trưởng Cũng cũng đã trải qua xử lý đặc thù. Việc này phù hợp với tổ.
- Ôi, Tổ A bàn không rắn chắc không được. Mỗi cao thủ các cậu không kiên nhẫn liền đập bàn. Ôi… lão Lý ông ấy là người thích đập bàn nhất. Cái bàn không ai đập thì buồn. Xem ra đồng chí tiểu Diệp chúng ta kế thừa phong cách của lão Lý thôi.
Chủ tịch Đường cảm thán một tiếng.
- Chủ tịch Tổ trưởng Cung, tướng quân Kế, tôi sai rồi các anh phê bình tôi đi.
Diệp Phàm kiên trì nói.
- Ai nói đồng chí Tiểu Diệp sai, cậu đập bàn rất tốt.
Không thể tưởng tượng được Chủ tịch không ngờ nói.
Tâm trạng Diệp Phàm có chút chìm xuống, đây chính là khúc dạo đầu. Đây chính là nói trái ý mình.
- Không được, không được tôi thật sự là sai rồi.
Diệp Phàm nhanh chóng lắc đầu đứng lên.
- Ngồi xuống ngồi xuống.
Chủ tịch Đường nhấn tay lên tiếng
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có thể không biết, một cái đập bàn của cậu làm một đồng chí nỏng nảy không ngờ đến chỗ tôi đòi cơm trưa, hiện giờ ngay cả cơm chiều cũng đòi.
- Đều là lỗi của tôi Chủ tịch.
Diệp Phàm cung kính nói vẻ mặt hổ thẹn.
- Làm sai chỗ nào đồng chí Cung Khai Hà đề cử đồng chí Lam Tồn Quân không tồi.
Chủ tịch Đường cười nói.
Lam Tồn Quân, ý gì chẳng lẽ hợp đồng mình làm thật sự hiệu quả, cuối cùng đã đến tai Chủ tịch. Nhưng không thể tưởng tượng được Lão Cung cũng đề cử cậu ta. Diệp Phàm rất ngạc nhiên miệng cũng bình tĩnh nói
- Ôi, lần này đi đồng chí Lam Tồn Quân biểu hiện rất tốt.
Chẳng những thành công trong việc giải cứu con tin còn giải quyết tốt chuyện công ty.
Hơn nữa chuyện mỏ quặng núi Bối Tây Tồn Quân và Trương Hùng tự giải quyết. đồng chí Tồn Quân biết tiếng Pháp, rất thân với của của A Cổ Lạp.
Hai người kết giao bạn bè, có thể có bạn như vậy đối với việc khai thác mỏ quặng của chúng ta rất có lợi.
Bởi vì khai thác mỏ quặng đồng khó khăn lớn nhất là ngăn cản của người dân A Cổ Lạp.
- Ôi, người A Cổ Lạp là một dân tộc Cổ, bọn họ thờ phục sự thuần khiết của Thánh nữ, cho nên từ chối ô nhiễm.
Cung Khai Hà nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có thể không biết một giờ trức phó tổng thống Colombia gọi điện thoại đến.
Cảm ơn nhân dân Trung Quốc, đặc biệt ông ấy nhắc đến ba người, một trong số đó là cậu.
Người thứ hai chính là đồng chí Trương Hùng, ba là Lam Tồn Quân. Nói vì sự xông pha của ba cậu mới mang lại hạnh phúc hòa bình yên ổn cho nhân dân họ.
Làm cho tiến trình hòa bình tiến nhanh thêm một bước.
Chủ nhiệm Điền vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ôi, chúng ta chỉ làm cho họ chút việc nhỏ thôi. Không thể tưởng tượng phó tổng thống còn gọi điện thoại cảm ơn.
Thật ra trước đó Diệp Phàm có ám chỉ với tướng quân Đức Lý. Đương nhiên, ám chỉ cũng chỉ nhắc đến Trương Hùng và Lam Tồn Quân, cũng không nói mình, không thể tưởng tượng được người ta chưa quên mình.
- Họ nói nhân dân Trung Quốc là bạn tốt. đồng chí Diệp Phàm nhiệm vụ lần này cậu hoàn thành rất tốt. Được rồi chúng ta cùng uống một ly.
Chủ tịch Đường nâng ly lên, năm người uống một hơi cạn sạch.
- Chủ tịch, chúng tôi chỉ làm chút việc nhỏ, vốn cũng là việc của tôi
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Ha ha, công việc làm tốt cũng được khen ngợi có phải không? Nhưng cái bàn cũng cần tiền mua.
Cái bàn thôi nhưng cũng là tài sản quốc gia. Đồng chí Diệp Phàm sau này chú ý, phải bảo vệ tài sản nhà nước.
Chủ tịch Đường nói đùa nhưng Diệp Phàm cũng đỏ mặt.
Biết đây là chủ tịch nhắc nhở mình, đối với chuyện chụp bàn của Cung Khai Hà phân thành hai, trước tiên khen ngợi sau phê bình, vừa khen vừa phê.
- Chủ tịch, tôi sẽ nhớ kỹ lời dặn của ngài.
Diệp Phàm nghiêm một cái chào theo nghi thức quân đội.
- Ha ha, ăn cơm, ăn cơn, đừng nghiêm túc như thế.
Chủ tịch Đường cười.
Mọi người cùng cười vui vẻ.
- Vậy còn không chết mệt sao?
Diệp Phàm nói.
- Trong lòng mọi người đều rõ ràng, năng lực của cậu thôi. Bởi vì cậu không phải là người thường, nếu không cũng sẽ không giao cho cậu.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Tôi nói nhé anh Thiết không thể trêu tôi như vậy dù có năng lực cũng không phải làm bằng sắt có phải không? Công tác bảo đảm an ninh của Thế vận hội Olypic là khá rườm rà. Nhiều chuyện lắm tôi chỉ sợ đến lúc đó không thể lo việc hai đầu. Không đúng hiện giờ đều là ba đầu.
Diệp Phàm nói.
- Yên tâm, cũng không phải là một mình cậu làm việc. Công tác bảo đảm an toàn cho Thế vận hội Olympic liên quan đến nhiều ngành lắm.
Ví dụ như an toàn bảo vệ các chính khách nhất định là do Tổ đặc nhiệm A trực tiếp phụ trách. Cấu có thể trực tiếp giao cho đồng chí Vương Nhân Bàng.
Còn bảo vệ an ninh cho các đối tượng khác là do Bộ chúng ta phụ trách. Đây là vấn đề liên quan đến Tổ đặc nhiệm A, Trung Nam Hải và rất nhiều ngành khác.
Liên quan đến nhiều mặt nhưng chúng ta là một đầu mối lớn.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Đúng vậy, Thế vận hội Olympic là chuyện quá lớn, chỉ dựa vào chúng ta không thể gánh vác.
Diệp Phàm nói
- Việc này cậu cũng không phải lo lắng quá, cậu là người chỉ huy, cậu có rất nhiều cấp dưới. Cậu chỉ cần nói chuyện là được. Hơn nữa, Bao Nghị đã trở lại thật ra có thể rút ra, cậu ta là một trợ thủ rất được.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ôi, hai năm nay ở Tập đoàn Hoành Không chúng tôi phối hợp rất tốt. Tôi muốn cho cậu ta chức trợ lý.
Diệp Phàm nói.
- Trợ thủ có thể có thêm nhiều chút, ví dụ như đồng chí Cục trưởng cục công an Bắc Kinh Ngô Chính Phong không phải là trợ thủ đắc lực của cậu sao? Bao Nghị phụ trách Bộ còn Ngô Chính Phong phụ trách Bắc Kinh. Đồng chí Nhân Bàng phụ trách tầng chót, ba pha như vậy vấn đề an ninh sẽ thoải mái lên nhiều.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Có lẽ còn có thể thành lập một ủy ban an ninh?
Diệp Phàm hỏi.
- Đã thành lập rồi, từ hai năm trước đã thành lập. Ủy ban an ninh Olympic Bắc Kinh, còn có một văn phòng điều phối.
Là một đơn vị cấp dưới của Bộ. Chủ nhiệm văn phòng là Trần Tiềm, người này là Phó bí thư ủy ban Chính trị Pháp luật Bắc Kinh.
Nhân viên của văn phòng ở nhiều ngành, ví dụ như trong cơ cấu công an- kiểm sát, pháp luật, hải quan, sân bay, còn có một số công ty bảo vệ lớn, cùng các đoàn thể xã hội và các ngành liên quan.
Ví dụ như các ngành liên quan đến bảo vệ. Hơn nữa, về diễn tập bảo vệ an ninh và trao đổi với đội bảo vệ anh ninh của các quốc gia đã từng tổ chức thế vận hội Olympic đã tiến hành nhiều lần. Tham khảo kinh nghiệm của bọn họ cũng quan trọng.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Có phải tôi đến văn phòng báo cáo là được? Như vậy cũng tốt, do đồng chí Trần Tiềm phụ trách tôi phối hợp là được. Hơn nữa họ đã làm việc từ hai năm trước. Kinh nghiệm làm việc đã có.
Diệp Phàm nói.
- Cậu nghĩ thật dễ.
Thiết Chiêm Hùng lắc đầu.
- Có ý gì anh Thiết?
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Cậu có cấp bậc gì cậu ta có cấp bậc gì, cậu ta là cán bộ cấp thành phố đến chỉ huy một cán bộ hưởng thụ đãi ngộ cấp bộ trưởng như cậu sao? Ha hai, cậu nghĩ như vậy có phù hợp không?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Như này không được, như vậy không được cuối cùng như thế nào mới được?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu mới thật sự là chỉ huy của công tác an ninh lần này. Đây là đồng chí Cung Khai Hà đề cử cậu.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Lão Cung thật đúng là nhiều chuyện. Đem trọng trách nặng như vậy đặt lên đầu tôi. Việc này dù thế nào cũng phải xem ông ta làm thế nào.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, trách nhiệm trọng đại nhưng đại diện cho chiến tích rõ ràng. Một khi thế vận hội Olympic bế mạc, cậu chính là công thần trong công tác an ninh.
Đồng chí Cung Khai Hà cũng nói, cậu có thị giác đặc biệt. Hơn nữa, thân thủ cậu cao, ngoài ra cậu từng đảm nhiệm chức vụ lớn, hoàn toàn có năng lực đảm nhiệm công tác này.
Tôi nghĩ chỉ cần cậu có thể làm tốt công việc này, việc thăng chức tiếp theo của cậu hoàn toàn dựa vào nó.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Lên chức là chuyện rất xa xôi, ngàn vạn lần đừng để tôi làm hỏng việc là được.
Diệp Phàm nói.
- Nói đến công tác an ninh thì trước tiên nói đến tình hình thế vận hội Olympic đã. Chủ trì Thế vận hội Olympic Bắc Kinh là do Chủ tịch thành phố Trịnh Quốc Trung đảm nhiệm.
Tổng cục trưởng tổng cục thể dục Chủ tịch Triệu đảm nhiệm chức Chủ tịch. Phó chủ tịch thành phố Bắc Kinh Trần Viễn Tùng đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường trực.
Bí thư Tổng cục thể dục, phó cục trưởng đồng chí Lan Huy, phó cục trưởng tổng cục Thể dục đồng chí Dương Chí, Ủy viên thường vụ đảng ủy thành phố, Trưởng Ban Tuyên Giáo Bắc Kinh La Hoành Đông, cùng Phó chủ tịch thành phố Bắc kinh Tống Viễn là các phó chủ tịch.
Cậu gia nhập tất nhiên cũng là phó chủ tịch. Ý của cấp trên là phụ trách an ninh của Thế vận hội.
Trọng trách trên vai cậu rất nặng, vấn đề an ninh…
Thiết Chiêm Hùng khá nghiêm trọng nói.
- Đồng chí Ngô Chính Phong là phó Chủ tịch thành phố Bắc Kinh kiêm Cục trưởng Cục Công an, sao anh ấy không có trong hàng ngũ phó Chủ tịch, hình như hơi lạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, cậu muốn kéo anh ta vào thì có thể đưa ra đề nghị. Việc này nhiều ít phó chủ tịch cũng như thế.
Đương nhiên, trách nhiệm trọng đại cũng thể hiện cơ hội. Cơ hội để rạng rỡ mặt mày là không ít. Hơn nữa, có thể tiếp xúc với những người tay to mặt lớn cũng có lợi cho tiến bộ sau này có phải không?
Cho nên, đồng chí muốn vào cũng không ít.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Có lẽ còn phải đồng chí Trịnh Quốc Trung phê chuẩn mới được?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là chuyện chắc chắn, đương nhiên Triệu Thắng chủ tịch, còn có Trần Viễn Tùng cũng phải đồng ý mới được. Ba vị đồng chí này mới là trung tâm của ủy ban.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Xem ra, muốn chen vào khó khăn không nhỏ.
Diệp Phàm có chút buồn bực.
- Đó là đương nhiên, cho nên, cậu đừng nghĩ không đi vào, có bao nhiêu đồng chí xếp hàng đánh nhau vỡ đầu cũng muốn chen vào.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Tôi hỏi Chủ tịch Ngô một chút rồi nói sau. Có lẽ người ta còn sợ trách nhiệm không muốn đi vào.
Diệp Phàm nói
- Nhưng nếu anh ta muốn vào anh Thiết cũng phải giúp một phen. Nói thật, tôi nói với những người này cũng chưa từng gặp. Tôi mới về Bắc Kinh không quen biết người ta làm sao nghe tôi có phải không?
- Ha ha, Diệp Phàm cũng biết khiêm tốn.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Đây không phải là khiêm tốn, sự thật như thế thôi.
Diệp Phàm nói.
- Chú em, đừng coi mình quá thấp. Khiêm tốn là đúng nhưng kiêu ngạo tuyệt đối cũng không phải hàm hồ. Một Thứ trưởng như cậu không bằng củ cải trắng sao? Hơn nữa, thân phận thật của cậu nói ra cũng có thể đánh chết người. Trung tướng, hơn ba mươi tuổi đã là trung ướng, tướng quân hàng đầu Trung Quốc.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Đừng nói thế anh Thiết, trung tướng của tôi chỉ là một mánh khóe, căn bản không thể lộ ra ngoài.
Diệp Phàm nói.
- Ai nói thế, cậu xem danh sách tướng quân của ủy ban quân giới trung ương, chắc chắn có tên cậu.
Thiết Chiêm Hùng lắc đầu.
- Không thể nào không phải nói không thể để lộ ra ngoài sao?
Diệp Phàm sửng sốt.
- Họ có rất nhiều cách làm, không không phải là cho cậu một chức vụ hư danh.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Thể hiện cái gì?
Diệp Phàm hứng thú nhìn chằm chằm Thiết Chiêm Hùng.
- Cố vấn quân sự đặc biệt của Tổng thống. Ha ha ha, nói sai rồi, cố vấn quân sự đặc biệt của Chủ tịch. Thế nào, có phải là danh chính ngôn thuận không? Trung tướng làm cố vấn cũng không tệ lắm.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Ngay cả tôi cũng thấy ghen với cậu.
- Còn có việc này nữa, ha ha, việc này có phải có chút lạ không. Một phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân như tôi nhanh chóng thành cố vấn quân sự, có thể làm cho các tổ chức nước ngoài để ý không. Mũi của chúng tuyệt đối không kém hơn mũi chó.
Diệp Phàm nói.
- Không, cố vấn không ít như Vương Thành Trạch cũng là một cố vấn, có lẽ phải có đến mười cố vấn. Những người này cũng có người chưa từng làm việc liên quan đến quân sự, có người là chuyên gia quân sự, có người là tướng quân về hưu. Ha ha, cho nên, thêm một người như cậu cũng không ai so đo. Hơn nữa, ở các nước đều giống nha, thời xưa chính là phụ tá.
Thiết Chiêm Hùng lắc đầu.
- Xem ra, tôi còn thật thoải mái đi.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu nói đúng, nhưng chuyện Ngô Chính Phong bản thân cậu phải tự nghĩ cách. Nếu ngay cả việc này cậu cũng không làm được vậy cậu làm cố vấn cũng chỉ là hư danh.
Thiết Chiêm Hùng ra vẻ còn có chút vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Nhưng chuyện Ngô Chính Phong có lẽ phiền toái cũng không ít.
Ủy ban tổ chức Thế vận hội chắc chắn sẽ tham gia, chẳng qua với thân phận của Cục công an.
Còn thân phận của Phó chủ tịch thành phố bị xem nhẹ. Ang có thấy gì ở đây không?
- Cấp trên không tự nhiên cử ai. Xem ra Cục trưởng Ngô không được ưu thích ở Thành ủy hoặc Ủy ban thành phố.
Diệp Phàm thở dài.
- Đại khái là như thế, ban tổ chức chủ yếu là thành phố Bắc Kinh tạo nên. Quyết định đa số nằm ở Thành ủy và Ủy ban thành phố Bắc Kinh. Đương nhiên, đây là thủ đô, chắc chắn có ảnh hưởng của cấp trên.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
Sau đó Diệp Phàm đến tổng bộ Tổ đặc nhiệm A.
- Bộ trưởng Thiết có lẽ đã nói qua?
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc.
- Ôi, tôi nói nhé Tổ trưởng Cung, sao trước đó ông không nói với tôi một tiếng tôi cũng có chuẩn bị tâm lý có phải không? Hơn nữa chuyện an ninh của Thế vận hội Olympic lớn như vậy, các anh giữ bí mật không nói chút nào. Nếu làm sai chuyện an ninh này thì tôi và anh đều không chịu được trách nhiệm.
Diệp Phàm nói.
- Ủy ban an ninh của Thế vận hội Olympic Bắc Kinh đã được thành lập mấy năm trước. Qua vài năm đã hoàn thiện dần.
Cậu qua đó là một người chỉ huy. Bọn họ đã có võ thuật, cử cậu sang đó là hợp nhất công tác của Tổ đặc nhiệm A vào. Hơn nữa dùng năng lực quan sát đặc thù của cậu đi kiểm tra sắp xếp qua một lần, chỉ có thể nói cậu đi mới hoàn hảo.
Cậu còn có một nhiệm vụ quan trọng, đó là bố trí anh ninh cho lãnh đạo cùng các chính khách.
Đây là trách nhiệm nặng nề. Cậu nhất định phải thận trọng.
Cung Khai Hà nói
- Còn chuyện trước đó không nói với cậu, đó là bởi vì cậu vẫn không muốn trở lại tổ.