- Ha ha, tác dụng lãnh đạo đương nhiên quan trọng. Vừa rồi đồng chí Đống Quốc cũng đã nói qua khi xuất quân làm nhiệm vụ phải thể hiện được tác dụng của lãnh đạo.
Nhưng tôi muốn hỏi đồng chí Đống Quốc một chút, nếu một đồng chí có năng lực lãnh đạo nhưng công lực rất thấp vừa dẫn đội ra trận đã hi sinh còn có thể thể hiện tác dụng lãnh đạo sao?
Nói thí dụ như cho anh ta dẫn một phân đội gồm 10 đội viên ra nước ngoài thực hiện nhiệm vụ bí mật. Vừa ra chưa thực hiện được nhiệm vụ đã hi sinh vậy thì nguy hiểm cho tính mạng của 10 đồng chí khác.
Đã không có lãnh đạo thì đội ngũ đương nhiên nguy hiểm. Đó là năm bè bảy mảng. Nếu như một người công lực cao một chút dẫn đội tuy nói năng lực chỉ huy kém một chút nhưng còn sống còn thể hiện được tác dụng lãnh đạo.
So với đội ngũ không có lãnh đạo vì hi sinh có phải mạnh hơn nhiều không?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Năng lực chỉ huy kém có lẽ dẫn mười đội viên vào vòng nguy hiểm còn có thể nói là có năng lực sao?
Nếu bị bao vây toàn bộ dù có võ công cao cũng khó mà thắng được, kết quả cuối cùng còn không phải là bị tiêu diệt hết sao?
Cho nên tác dụng của năng lực chỉ huy phải cao hơn võ công một chút.
Lâm Đống Quốc hừ nói, có vẻ đã tức giận.
- Ha ha, năng lực chỉ huy cao hơn võ công một chút đây chẳng phải là thay đổi điều kiện lựa chọn nhân tài của Tổ đặc nhiệm A lấy võ công làm điều kiện cơ bản nhất sao?
Anh xem, lựa chọn nhân viên đầu tiên phải xem võ công được mấy đoạn. Không có thân thủ mà có năng lực chỉ huy cũng vô dụng.
Những người có năng lực chỉ huy trong quân đội và chính quyền không ít.
Nhưng những đồng chí này đều không thể tuyển vào đội. Bởi vì họ không có thân thủ. Bởi vì công tác của Tổ đặc nhiệm A cần người có thân thủ cao.
Nói đơn giản, khi đi làm nhiệm vụ gặp khó khăn những đồng chí bình thường sẽ không thể đi, vậy căn bản là không làm được nhiệm vụ.
Diệp Phàm nói.
- Tôi chỉ so sánh là thấp hơn võ công một ít cũng phải nói là vứt bỏ võ công. Hơn nữa, võ công chiếm 35% cũng không nhẹ. Chúng ta đang lựa chọn người chỉ huy, cũng không phải là lựa chọn một quân nhận.
Lâm Đống Quốc hừ lạnh nói.
- Ha ha, muốn nói là quân nhân thì tất cả chúng ta đều là quân nhân. Tổ đặc nhiệm A là tổ chức quân đội được nhà nước cấp phép.
Diệp Phàm cười nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi thấy anh lại nói ra ngoài đề tài này rồi. Thường xuyên chuyển đề tài như vậy là không tốt. Như vậy bất lợi cho việc thảo luận vấn đề. Chúng ta cũng không thể hoàn thành có phải không?
Lâm Đống Quốc lên giọng.
- Chuyển đề tài? Tôi chuyển đề tài sao? Chúng ta đang thảo luận về vấn đề quân nhân không phải sao?
Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói. Đối với người lên giọng bề trên Diệp Phàm chưa bao giờ có tình cảm.
- Được rồi, mỗi người lui một bước. Võ công chiếm 405, thành viên bộ máy đề cử chiếm 30%. Còn những năng lực khác chiếm 30%.
Cung Khai Hà lên tiếng.
- Ôi, như vậy cũng được.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Tôi đồng ý với đề nghị của đồng chí Cung Khai Hà.
Lâm Đống Quốc gật đầu.
- Việc này giao cho đồng chí Diệp Phàm sắp xếp bài khảo hạch cụ thể, danh sách sơ tuyển do đồng chí Lâm Quốc Đống đề cử.
Khuyến khích họ đăng ký, đương nhiên, có một số đồng chí không có ý chí tiến thủ chúng ta cũng không cần ép.
Còn nữa, nếu phải thông qua kiểm tra đánh giá tổng hợp, vậy thì đẳng cấp thấp nhất quyết định là bát đẳng đi.
Cung Khai Hà nói:
- Chúng ta chủ yếu là phải xem năng lực tổng hợp của họ.
Hiện giờ xuất hiện một số tình hình ngoài ý muốn, có một số đồng chí đẳng cấp cao, nhưng khi đi làm nhiệm vụ kinh nghiệm chiến đấu không đủ.
Cho nên, trong trận đấu võ có thể thất bại so với người đẳng cấp thấp hơn.
Tình huống này cũng là hồi chuông báo động cho chúng ta. Lý luận phải kết hợp với thực tiến, mà đẳng cấp phải đi cùng với thực chiến mới được.
Chỉ có như vậy mới có thể thúc giục các đồng chí của chúng ta không có tâm lý nhàn hạ.
Phải luôn thúc giục mình tiến bộ, chỉ có thực tiến mới là tiêu chuẩn kiểm nghiệm năng lực duy nhất. Nếu không, lời nói suông thì có tác dụng gì?
Cung Khai Hà nói.
- Tổ trưởng Cung, tôi thấy chúng ta cũng không thể đề bạt khi kiểm tra đánh giá. Kiểm tra đánh giá này cũng phải có quy định.
Ví dụ, trong hai năm hoặc một năm kiểm tra đánh giá một lần. Đây là kiểm tra đánh giá với toàn bộ các đồng chí.
Có một số đồng chí không có ý chí tiến thủ, năng lực lại thụt lùi thì khi kiểm tra đánh giá cũng làm cho họ nhớ kỹ phải tiến lên mới được.
Nếu không, kiểm tra đánh giá không đạt thì phải lui ra để đồng chí có năng lực đi lên mới đúng.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, đề nghị này không tồi. Việc này tạm thế sau này bàn tiếp. nhưng có thể làm tốt thì phải nỗ lực.
Cung Khai Hà nói.
Diệp Phàm biết, đã quyết định rồi nhưng những quy định cũ cung không dễ dàng bỏ qua. Bởi vì sẽ có rất nhiều người có ý kiến.
Cung Khai Hà trước mắt còn không muốn lập tức chạm đến những vấn đề cũ này. Đó đối với Tổ đặc nhiệm A là một thay đổi mở ra thời đại mới. Trước mắt phải duy trì ổng định của tổ mới là quan trọng. Lâm Đống Quốc kích động trở về chuẩn bị tài liệu.
- Tổ trưởng Cung, có chuyện tôi muốn bàn với anh một chút. Hay là gọi tướng quân Kế Viễn đến.
Diệp Phàm nói.
- Có phải chuyện liên quan đến vấn đề hậu cần không?
Cung Khai Hà vừa nghe đã hiểu được.
- Ừ.
Diệp Phàm gật đầu, Cung Khai Hà gọi điện thoại không lâu Kế Viễn vội vàng đến.
Diệp Phàm nói qua về ý tưởng xây dựng sân huấn luyện của Báo Săn thành cắn cứ huấn luyện.
- Xin một tỷ liệu có thể không?
Kế Viễn vừa nghe nhất thời giật mình.
- Ừ, các đồng chí ở quân khu Lĩnh Nam chắc chắn không chịu. Cho Báo Săn một tỷ còn phải tính trên đầu của bọn họ. Mà sân huấn luyện của Báo Săn bọn họ không có quyền quản. Đồng chí Diệp Phàm, ý tưởng này của cậu có vẻ không thực tiễn.
Cung Khai Hà nói.
- Tôi nghĩ một tỷ kia tính trên đầu bọn họ chưa chắc. Cho nên, tôi luôn cân nhắc vấn đề này.
Chi bằng phân thành hai. Phân ra năm trăm triệu tính trên đầu họ đi sau đó sẽ làm. Mà sân huấn luyện của Báo Săn cũng có thể cho quân khu nhiều thời gian sử dụng để huấn luyện hơn.
Còn có thể thông qua hình thức tiến hành hợp tác, ví dụ như, chúng ta huấn luyện cho họ những huấn luyện viên trình độ cao.
Cứ như vậy chắc chắn quân khu họ sẽ có những bước đi trước những quân khu khác.
Đến lúc đó, thấy lợi thế lớn như vậy bọn họ sẽ gật đầu đồng ý. Còn 500 triệu khác lấy từ Tổng bộ Tổ A là được.
Kinh phí hoạt động của Tổ A chúng ta nghe nói đa số điều trực tiếp cấp. Cũng có một số ít thông qua hệ thống quân đội.
Chủ tịch Đường cũng đã đề cập qua việc mở rộng quy mô của Tổ đặc nhiệm A. Không có tiền thì làm sao mở rộng. Tổ chúng ta lại không thể mở công ty kinh doanh kiếm tiền có phải không?
Hơn nữa, thủ trưởng vẫn phản đối việc quân đội kinh doanh kiếm tiền. Đó thật sự là vấn đề. Mặc dù là lãnh đạo nói nhưng ông vẫn phải đưa ra “củi gạo”.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, 500 triệu có lẽ bạn họ cũng có thể suy nghĩ.
Cung Khai Hà gật gật đầu.
- Bắt đầu chúng ta đưa ra 1 tỷ, bọn họ nếu có cùng ý tưởng tất sẽ muốn bàn, lúc đó chúng ta giảm xuống 500 triệu không phải tốt hơn sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, ý tưởng này không tồi.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Một vấn đề lớn nhất chính là phải báo cáo đúng theo trình tự. Việc này do Báo Săn đưa ra đầu tiên, sau đó báo cáo đến căn cứ Vịnh Lam Nguyệt, về căn cứ hẳn không vấn đề gì.
Phía bộ có Bộ trưởng Kiều cũng chỉ là báo cáo, quan trọng của vấn đề chính là quân khu Lĩnh Nam.
Tổ trưởng Cung, quan hệ của anh với quân khu Lĩnh Nam như thế nào? Việc này có lẽ tổ trưởng Cung ra tay mới được.
Bởi vì, tôi căn bản không quen biết gì họ.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, việc này thật khó làm. Nói thật tôi cũng không quen biết nhiều với họ. Tuy nói cũng đã từng gặp mặt qua nhưng gần như là chỉ gật đầu thoáng qua.
Chút giao tình đó căn bản là không dùng được. Việc này nếu tôi ra mặt bàn thì tính chất sẽ thay đổi.
Sẽ có người đàm tiếu. Sẽ nói một ủy viên như tôi ép họ, như vậy không tốt.
Hơn nữa, tôi dù có dùng chức ủy viên có lẽ cũng không thể nào dùng được. Cũng không phải nhiệm vụ cứng nhắc, nếu trong nhiệm vụ tôi có thể yêu cầu họ phối hợp.
Đương nhiên, cũng phải thông qua ủy ban quân giới. Chính là vì chuyện này chúng ta căn bản không có lý do.
Hơn nữa, các đồng chí ủy viên trong trong lòng sẽ suy nghĩ như thế nào. Cho nên, cấp trên không thể cứng rắn ép xuống.
Việc này, còn phải cậu tự nghĩ cách. Hơn nữa, người này đề nghị tốt lắm. Tôi cũng đã có suy nghĩ này.
Nếu như có thể cậu đứng đầu thực hiện thì là tốt nhất cho tổ đặc nhiệm A chúng ta.
Cung Khai Hà đã phong kín đường lui của Diệp Phàm.
- Cáo già.
Diệp Phàm không nhịn được chửi thầm một câu.
- Gì, cáo già, ha ha, tôi không thể như hồ linh tinh.
Cung Khai Hà cười nói, Kế Vĩnh Viễn bên cạnh khó chịu, che miệng cười.
- Nếu tổ trưởng Cung không để ý tới chuyện này thì có thể giúp đỡ trong chuyện khác.
Diệp Phàm nói sang chuyện khác.
- Việc gì, cậu nói nghe trước một chút.
Cung Khai Hà trước tiên muốn hỏi chuyện này.
- Chuyện này có chút liên quan đến đồng chí Trịnh Phương. Chuyện này lại do bác cả Kiều Hoành Sơn của tôi dẫn dắt. Nói như thế nào, tôi trực tiếp đã nói, chính là chuyện quan hệ thôi.
Diệp Phàm nói ra hơi ngượng. Nhìn Kế Vĩnh Viễn một cái.
- Ý của cậu có phải là giúp đồng chí Trịnh Phương không? Hơn nữa chuyện lần này là một giao dịch nhỏ? Nếu chuyện đồng chí Trịnh Phương có thể thành bọn họ sẽ giúp chúng ta tiền có phải không?
Kế Vĩnh Viễn cũng ngầm hiểu, cũng đánh trúng suy nghĩ của Diệp Phàm.
- Chủ tịch Diệp làm việc trong tỉnh, ha ha Bắc Kinh này là địa bàn của người của Tạ gia. Tuy nghe nói chủ tịch Diệp làm chủ tịch tỉnh Thiên Vân làm mưa làm gió nhưng ở Bắc Kinh thì cũng bình thường thôi. Tục ngữ không phải đã nói rồi sao: Rồng mạnh cũng khó mà lấn át được rắn độc?
Phương Đông Phong ra vẻ là muốn làm cho chuyện này rối thêm. Diệp Phàm nghĩ một chút là hiểu được ngay.
Người này có chút không phục chính mình. Lần này tự nhiên lại đến nói chuyện hợp tác với mình, đương nhiên là tự mình phải làm người đầu tư vào mỏ quặng.
Đương nhiên, trong lòng người này bực bội vừa rồi lật lại chuyện này đơn giản chỉ là muốn tìm lại chút thể diện mà thôi.
- Tổng giám đốc Phương, điều này có thể anh đã sai rồi.
Đường Thành nhẹ nhàng bỏ thìa canh xuống miệng cười nói.
- Ôi, đúng đúng, thực ra là tôi đã quên rồi. Phu nhân của Chủ tịch Diệp xuất thân từ Kiều gia.
Phương Đông Phong cười nói, xảy ra toàn tất cả chuyện này dựa vào mối quan hệ của Diệp Phàm. Người này cảm thấy hết tức giận rồi tâm trạng cũng thoải mái hơn nhìn Diệp Phàm.
- No!no!
Đương Thành lắc lắc ngón tay.
- Ôi, lẽ nào còn có chủ ý gì sao?
Hôm nay chính là Phương Đông Phong muốn chèn ép Diệp Phàm sau này lại về triển khai đàm phám với Diệp Phàm sẽ thuận lợi hơn nhiều.
- Đương nhiên là có chú ý rồi, Chủ tịch Diệp bây giờ không thể gọi là Chủ tịch Diệp nữa rồi, hẳn là phải đổi tên thành Cố vấn Diệp.
Đường Thành cười nói.
- Cố vấn Diệp lấy đâu ra cố vấn chứ? Không phải là vố vấn phát luật hoặc cố vấn kinh tế của tập đoàn Hoành Không sao?
Phương Đông Phong nói châm chọc.
- Điều này anh lại sai rồi, cố vấn Diệp trước kia là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Không, chắc chắn sau này sẽ không quay lại nữa.
Đường Thành có vẻ ngạo nghễ nhìn về Phương Đông Phong hai bên đều đang rất khí thế.
- Ha ha ha, Diệp mỗ bất tài. hiện tại bị người ta đá ra ngoài tỉnh Thiên Vân rồi.
Diệp Phàm bình tĩnh cười nói, hắn dùng thìa uống một ngụm canh.
- Ôi, không phải chứ? Chắc chắn là cố vấn Diệp khiêm tốn gì. Chắc chắn là làm cao đến Bắc Kinh rồi. Lẽ nào tôi chưa nghe nói đến chức cố vấn chính phủ sao?
Dù có thì cũng chỉ là chức giả mà thôi? Cố vấn, cố vấn. Trước kia chắc là làm quân sư?
Thậm chí quân sư chính là đến như vậy, nói ra thật đáng chê cười, xin cố vấn Diệp đừng chê cười.
Phương Đông Phong làm ra vẻ ngạc nhiên nhún vai.
- Ha ha, Giám đốc Phương nói hay quá! Quân sư quạt mo. Diệp mỗ bây giờ chính xác là có thể nói như vậy, nếu những câu này của Giám đốc Phương bị ông chủ nghe thấy thì...
Diệp Phàm không nói hết mà nhìn Phương Đông Phong.
- Ôi, nghe có vẻ cố vấn của ông chủ Diệp hẳn là có thân phận lớn lắm?
Phương Đông Phong cười lạnh nói, căn bản là không cho rằng những câu này thành một chuyện. Phương gia của ta tuy nhỏ nhưng nói về cuộc sống cũng chẳng sợ ai đâu?
- Không phải nói gì chứ, chủ yếu hiện tại tôi cho một cố vấn họ “Đường”. Con người của anh ta không thích như “quân sư quạt mo” như vừa rồi đã nói. Nếu anh nói là trợ lý có lẽ sẽ dễ nghe một chút. Câu “quân sư quạt mo” này để anh ta nghe thấy sẽ không hay.
Diệp Phàm ra vẻ bình tĩnh cười nói.
- Cho một cố vấn họ Đường, không hiểu đồng chí Đường đó thăng chức ở đâu.
Phương Đông Phong mới là người không sợ ông ta nói thẳng luôn.
- Nói về anh ta có lẽ anh cũng từng nói rồi.
Diệp Phàm cười nói, hôm nay chính là người muốn đùa chết Phương Đông Phong. Anh ta hung hăng chèn ép Phương gia.
- Ôi, tên là gì? ở Bắc Kinh có rất nhiều người họ Đường, chưa đến vạn thì cũng phải đến nghìn. Tôi đâu có rỗi rãi đi làm quen với từng người họ Đường được.
Phương Đông Phong cười lạnh nói.
- Đó là vì ông trèo cao quá thôi.
Đường Thành ở bên cạnh cười lạnh một tiếng.
- Ai? Đường Thành, anh nói vị họ Đường kia là hàng gì? Đông Phương tôi trèo cao người như thế đời này vẫn còn chưa ra đời đâu.
Phương Đông Phong nói với vẻ kiêu ngạo.
- Láo xược, sao lại nói đồng chí Đường Thành là một “món hàng”.
Đường Thành vỗ bàn chỉ vào mặt Phương Đông Phong hừ lạnh nói.
- Anh là cái gì mà dám vỗ bàn?
Phương Đông Phong lại tức giận.
- Đường Thành ngồi xuống, người ta là Giám đốc Phương. Ha ha, hôm khác tôi cho đồng chí Đường một danh hiệu khác “mặt hàng”.
Diệp Phàm vừa ngồi xuống đã xả Đường Thành.
- Dù anh có truyền lên trời tôi cũng không sợ.
Phương Đông Phong cười lạnh. Nhưng lúc này Lưu Tại Tiền dường như nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt biến sắc rồi vội xâu xé Phương Đông Phong.
- Xâu xé tôi làm gì vậy chú Lưu?
Phương Đông Phong có hơi tức giân trừng mắt nhiền Lưu Tại Tiền một cái.
- Thực có lỗi với cố vấn Diệp quá, Đông Đỉnh còn trẻ không hiểu chuyện. Lời vừa rồi Đông Phong nói xin được thu lại, coi như chuyện này chưa từng nói.
Lưu Tại Tiền lôi Phương Đông Phong lại nói thêm nữa:
- Đông Phong đi cùng cố vấn Diệp đúng không?
- Chú Lưu, tôi phát hiện sao anh lại gạt cánh tay này ra nhỉ.
Phương Đông Phong có hơi tức giận khẩu khí nặng nề.
- Đông Phong, anh nghe tôi nói. Nói cách khác là tôi sẽ truyền lời này đến lão gia.
Lưu Tại Tiền có hơi nghiêm túc nhìn Phương Đông Phong chằm chằm.
Phương Đông Phong vừa nghe thấy vậy quả nhiên là người mền nhũn ra, sắc mặt thay đổi mấy lần liền cuối cùng nhìn Diệp Phàm cười nói:
- Câu nói vừa rồi tôi xin thu lại, coi như Đông Phong tôi chưa nói. Cố vấn Diệp, chúng ta nói chuyện hợp tác thôi?
- Thu hồi, bát nước hắt đi rồi thì có thể hớt lại sao?
Đường Thành không làm nữa.
- Anh có tư cách gì mà nói câu này, câm miệng lại cho tôi.
Phương Đông Phong cực kì tức giận chỉ vào mặt Đường Thành.
Bốp một tiếng, cả người Phương Đông Phong bị Đường Thành đẩy ngã rầm xuống ghế.
- Anh muốn là gì? Chú Lưu, gọi người lại đây.
Phương Đông Phong ngã trên mặt đất rồi kêu to.
- Làm gì vậy? hôm nay ông đây chỉ cho mày cái bạt tai.... Đương nhiên không họ Đường không tôn trọng chúng tôi, anh định chơi trò gì?
Muốn chơi đúng không? Đường Thành ông sẽ chơi ho mày chết.
Đường Thành nghiến răng bước lên trước định đánh người. Hai vị Thái Lan này sợ đến mức thành phản xạ có điều kiện liền kê lui bàn ghế ra thành một quầy bar nhỏ.
- Đường Thành, có chuyện gì từ từ nói, đừng làm bậy.
Lưu Tại Tiền thấy vậy liền chạy nhanh đến ngăn trước mặt Đường Thành.
Y nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái rồi phát hiện người này như đang ngủ gật dường như là giả vờ ngủ, hắn biết rằng người này là cố tình.
- Cố vấn Diệp, chúng ra nói chuyện làm ăn, không phải đánh nhau đâu. Lẽ nào là chuyện làm ăn.
Lưu Tại Tiền vội hô lên, biết rằng họ Diệp này mói có thể hàng phục được họ Đường.
Hơn nữa, Lưu Tại Tiền nhậm chức giám sát, trước kia cũng từng làm công an. Tự nhiên lại nhìn ra Đường Thành là một kẻ rất lợi hại. Phương Đông Phong và anh ta có thể lấy thịt người làm bao cát.
- Được rồi Đường Thành, quay lại ngồi đi.
Diệp Phàm mở mắt thản nhiên nói.
- Đại ca, anh ra mắng họ Đường chúng tôi khiến cho lão đệ tôi tức giận. Sau này, về nhà tôi sẽ chịu đòn với lão gia, bọn họ đánh chết tôi, tôi cúng chịu. Hôm nay phải giải quyết chuyện này.
Đường Thành quay đầu lại nhìn Diệp Phàm.
- Đường Thành, cậu làm hỏng hợp đồng hợp tác thì tôi biết đi tìm ai?
Diệp Phàm nheo mắt nói.
- Đại ca yên tâm đi, chuyện của anh tôi lo, ở Kinh Thành ngọa hổ tàng long này, tập đoàn tài chính rất hiếm.
Đường Thành nói, ý muốn đánh người càng lúc càng mãnh liệt.
- Cố vấn Diệp, lần này Đông Phong đến là có thành ý. Cậu xrm, còn mời cỏa người phụ trách bên Thái Lan đến. Chúng ta nói vào chuyện chính đi?
Lưu Tại Tiền đứng lên chắn phía sau Phương Đông Phong. Vì người này cũng rục rịch như là muốn móc điện thoại di động ra để gọi người đến.
Lưu Tại Tiền thì thầm bên tai Phương Đông Phong nói mấy câu đương nhiên là Diệp Phàm nghe rất rõ. Hình như nói là đang nghi ngờ Diệp Phàm là cố vấn của Đường chủ tịch.
Quả nhiên, vẻ mặt của Vương Đông Phong tỏ rõ sự ngạc nhiên nhưng lại lắc đầu tỏ vẻ không tin. Nhưng, Lưu Tại Tiền lại nói không để ý đến chuyện này sau khi quay về phải điều tra rõ một chút.
Ngộ nhỡ nếu hôm nay gây họa. Hơn nữa, đồng ý nếu không phải là một cái bạt tai này thì nhất định phải giúp Phương Đông Phong tìm quay về. Phương Đông Phong sờ mặt một chút rồi tức giận ngồi xuống.
- Được rồi
- vừa rồi bàn luận sôi nổi quá. Bàn luận xong rồi thì chúng ta nói chuyện đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói nhìn Đường Thành, phát hiện Phương Đông Phong đã ngồi xuồng cuối cùng là hắn vặn tay kêu răng rắc rồi quay lại ngồi.
- Cậu nhớ kĩ trận đánh này cho tôi, nếu lần sau còn dám nói họ Đường chúng tôi như thế tôi sẽ đánh cho cậu không còn một cái răng nào thì thôi.
Đường Thành múa múa nắm tay ra vẻ rất uy phong.
- Tôi cũng nhớ rồi, sắc mặt Phương Đông Phong sắc không để cho người ta xóa đi. Đến lúc đó, có người sẽ biết cái gì gọi là “thảm”, chữ “thảm” viết như thế nào, anh sẽ được thưởng thức.
Phương Đông Phong hừ lạnh nói.
- Giám đốc Phương, các ông gọi chúng tôi đến có phải là đã đồng ý với điều kiện của chúng tôi rồi không?
Diệp Phàm nói.
- Cổ phần của các anh có quá nhiều rồi, bên chúng tôi chỉ có thể đáp ứng %, không thể lại cao hơn nữa.
Phương Đông Phong bình tĩnh trở lại, người này đúng là có khiếu làm ăn. Nói chuyện làm ăn rất chắc chắn.
- Ha ha, bây giờ tôi có một ý tưởng.
Diệp Phàm cười nói.
- Lẽ nào các anh thay đổi chủ ý, tôi chúc cho sự hợp tác của chúng ta thành công.
Phương Đông Phong cười châm chọc nói.
- Sai thác mỏ quặng ở núi Bối Tây ông đã nghe nói chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Núi Tây Bối, chính là địa bàn mà cái người tên là A Cổ Lạp kia chiếm lấy. Hơn nữa,bọn họ còn chiếm cả đảo Thủy Tinh nữa đúng không?
Chủ tịch Queri nói.
- Ồ, chủ tịch Hội đồng hội đồng quản trị Queri quá quen thuộc rồi, lẽ nào Chủ tịch Queri đã đến rồi?
Thực ra là Diệp Phàm hơi ngạc nhiên một chút.
- Ha ha, đúng là tôi đã đến. Mấy năm trước trên mặt con gái tôi có vết thương để lại sẹo.
Tôi nang nó đi khắp thế giới để chữa trị mà không có cách nào làm cho vết sẹo đó mất đi.
Cuối cùng nghe nói ở núi Bối Tây có sản xuất nước Xử Nữ. Đây là loại nước thiên nhiên tinh khiết để làm đẹp cho nên tôi đi liền.
Không ngờ loại nước này đúng là rất quý hơn nữa còn khan hiếm. Tôi nghĩ mọi cách để họ bán cho một lọ nhỏ bằng ngón tay út.
Đương nhiên là do bọn họ bào chế thêm một loại thuốc gì đó mới được thứ nước tốt như vậy. Sau khi về con gái tôi dùng quả nhiên là tốt hơn nhiều.
Nhưng, vẫn không thể điều trị tận gốc được. Nhưng, loại nước thuốc này quả thực rất thần kì, sau khi vợ tôi dùng dường như trẻ hơn mấy tuổi liền.
Khắc Lý Lạp Hoa (Queri) nói.