- Phật đường của thân vương có lẽ sẽ không dễ vào, nơi này nhất định là cả tối đều sáng như ban ngày. Hơn nữa, nhất định là có nhiều camera, mà những camera này sẽ được giấu kín, khó phát hiện ra. Chỉ sợ cậu phá được vài cái thì vẫn còn có cái chưa phát hiện ra, hơn nữa, cậu không thể tàng hình mà đi vào.
Lệ Vô Nhai nói.
- Vậy thì ngắt điện.
Diệp Phàm nói.
- Nếu ngắt điện thì sẽ tạo động tĩnh lớn, cậu không phát hiện ra là trong trang viên thân vương còn có khá nhiều vệ sĩ mang súng sao.
Lệ Vô Nhai nói:
- Huống hồ, có lẽ trong nhà thân vương còn có máy phát điện gì dự phòng.
- Không sao, đến lúc đó ba người chúng ta cùng làm còn không làm được sao? Nếu ngắt điện thì đám vệ sĩ nhất định phải bảo vệ người nhà thân vương và những nơi bí mật đầu tiên. Ví dụ như nơi cất giữ của cải, tượng La Hán ở phật đường này cũng không phải làm bằng vàng ròng, nhất định là sẽ bị xem nhẹ.
Diệp Phàm nói.
- Cũng được, chỉ là nếu bị phát hiện thì chúng ta còn có thể chạy được sao?
Lệ Vô Nhai cười nói.
Bữa tiệc đã sắp bắt đầu.
Đầu tiên là thân vương Đỗ Đức Lý cùng một đám người vây quanh đi vào. Tất cả khách đều đứng lên vỗ tay chào mừng.
Thân vương mặc trang phục hoàng thất, trên người đeo một số trang sức sang trọng nên càng hiện lên vẻ cao quý tôn nghiêm.
Đoàn người ngồi xuống, thân vương ngồi ở vị trí đối diện. Vừa lúc đối diện với chiếc bàn tròn lớn của các vị khách đến.
Hơn nữa, nơi thân vương ngồi cũng không phải là bàn tròn mà là một cái bàn hình chữ nhật giống như các hoàng đế Trung Hoa. Đương nhiên là chiếc bàn này rất sang trọng.
Toàn bộ cái bàn đều khắc hoa văn tinh xảo, nhìn qua giống như làm bằng vàng ròng, chắc chắn là được làm bằng đồng thau tinh khiết và mạ bằng vàng lá.
Về khay ở trên bàn không phải là đồng thì cũng là bạc, rất sang trọng trang nhã.
- Kỳ lạ, người này tại sao cũng tới.
Lạp Mông đột nhiên hạ giọng nói thầm một câu.
- Ai?
Diệp Phàm dùng truyền âm nhập mật nói.
- Tên Bồng La Đế kia, đúng rồi, chính là cái tên râu dài mắt to ngồi ở bên cạnh thân vương không xa đó.
Lạp Mông nói.
Diệp Phàm phát hiện ra, diện mạo của Bồng La Đế nhìn rất bình thường.
Người khoảng 1m7, theo tiêu chuẩn chọn chồng của các cô gái quý tộc hiện giờ thì có thể nói là “bán tàn phế”.
Người này tuy rằng diện mạo bình thường, nhưng dáng ngồi lại khiến cho người ta có cảm giác như ngọn núi lớn, khiến cho người ta không thể không chú ý đến hắn.
Diệp Phàm dùng mắt ưng đảo qua, suýt nữa thì bật cười. Biết Bồng La Đế này lúc nào cũng phát ra bên ngoài những tia nội khí rất nhỏ.
Cứ như vậy, nội khí này chạm tới mọi người tạo ra một loại áp lực, khiến cho hình ảnh của Bồng La Đế trở nên cao lớn lên.
Nhưng nếu cứ như vậy Bồng Lai Đế sẽ tương đối khó chịu, giống như là bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng phải đánh nhau với người ta. Người này vì chút mánh khóe lấy danh tiếng mà phải làm khổ mình.
- Lạ thật, Bồng Lai Đế hình như không phải là người Thái Lan?
Diệp Phàm hỏi.
- Thái Lan gồm có hơn 30 dân tộc, dân tộc Thái là dân tộc chính, chiếm 40% tổng số dân, còn lại là người Lào, người Hoa, người Mã Lai, người Khơ Me cùng với các dân tộc ở vùng núi.
Lạp Mông nói.
- Nghe nói là người Thái là an hem với người dân tộc Tráng ở Trung Hoa, nhưng màu da người đó có chút kỳ lạ.
Lam Tồng Quân khẽ xen vào nói.
- Đúng vậy, da của y đen hơn so với chúng ta một chút. Nhưng không thể nói là người da đen, chỉ là đen hơn một chút thôi, nhưng lại không giống với người Mã Lai. Hơn nữa, trong màu da còn có màu rám nắng, có phải là con lai giữa người Châu Á với người da đen?
Lạp Mông nhỏ giọng cười nói.
- Ừ, có lý.
Diệp Phàm gật đầu nói, phát hiện ra là bây giờ theo vị trí sắp xếp của mọi người là có thể biết được địan vị trong gia tộc.
Còn người của gia tộc Lạp Lạc Đế bị sắp xếp ngồi ở bàn tròn thứ 2, điều này chứng tỏ gia đình thân vương đang sa sút.
- Những người ngồi ở bàn trước là những người như thế nào?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Mấy thân vương rất có thế lực hiện nay, thêm vào đó là những quan chức chính phủ có quyền lực thực tế cùng với một số cự phú có tài sản vài tỉ và có họ hàng xa với vương thất.
Lạp Mông khinh thường nói, thật ra, Diệp Phàm biết là trong lòng y đang khó chịu.
- Nếu như là cự phú không có họ hàng với hoàng thất thì không có tư cách ngồi ở bàn đầu đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên. Ngươi dù có tiền nhưng nếu như không có huyết thống hoàng gia thì không có tư cách ngồi bàn đầu, ngay cả bàn thứ 2 ngươi cũng không có tư cách để ngồi. Bởi vì đây là cuộc gặp gỡ của hoàng thất.
Lạp Mông nói.
- Gia tộc Lạp Lạc Đế của chúng ta còn có chút địa vị mà, cậu xem, có nhiều người đến đây như vậy đâu còn có thể ngồi ở vị trí thứ hai đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Haiz, không hẳn, hàng thứ 3 chính là quý tộc và cự phú.
Lạp Mông lắc lắc đầu có chút mất mát.
Gia tộc Lạp Lạp Đế ở trong vương thất đã bị ra rìa rồi, thuộc hàng dưới rồi. Không lẽ thân vương Lạp Lạc Đế cũng sắp đổ bệnh rồi, ai cũng đứng ngồi không yên rồi.
- Ừ, tại sao hắn cũng tới?
Lạp Mông ngây người.
- Lại có ai nữa?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi nhìn xem, cái tên mũi cao kia chính là phó thủ lĩnh Khắc Lý Cương, còn lão già râu hồng ngồi bên cạnh chính là sư phụ của hắn Hồng Toàn. Trước kia tôi vốn muốn khiêu chiến với Khắc Lý Cương nhưng chỉ sợ sư phụ của hắn hạ độc thủ.
Lạp Mông nói.
- Không phải là lúc đó tài nghệ không bằng người ta nên không dám sao?
Diệp Phàm cười nói, ;pm hơi đỏ mặt, buồn rầu không nói gì.
- Đúng rồi, nếu cậu khiêu chiến thành công thì có phải là cậu có thể thay thế vị trí của Khắc Lý Cương?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, ngươi cho rằng có thế khiên chiến người nào thì chỉ cần xin với Ủy ban hoàng thất là có thể ra tay.
Sau khi được phê chuẩn, một khi chiến thắng là có thể thay thế vị trí của hắn, còn Khắc Lý Cương sẽ xuống làm đội trưởng phân đội.
Dĩ nhiên là nếu Khắc Lý Cương cho rằng mình có thực lực thì sau này có thể khiêu chiến trở lại.
Cho nên, các phó thủ lĩnh của đội cảnh vệ hoàng thất đều nỗ lực, chỉ sợ bị người khác cướ mất vị trí.
Lạp Mông nói.
- Nếu người khác dùng chiến thuật bánh xe, hôm nay một người đến khiêu chiến, ngày mai lại tới một người thì công lực có kém một chút cũng có thể đánh thắng được ngươi, cái này dường như không được khoa học?
Lam Tồng Quân hỏi.
- Điều này thì hoàng thất đương nhiên sẽ có quy định, khiêu chiến phải có khoảng cách thời gian nhất định. Ví dụ như, đợt thứ hai phải sau một tháng hoặc gì đó để ngăn chặn những sơ hở đó.
Lạp Mông nói.
- Khắc Lý Cương có sư phụ nên cậu không dám khiêu chiến với hắn, còn các phó thủ lĩnh khác thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Điều này… điều này…
Lạp Mông hơi đỏ mặt, Diệp Phàm có thể hiểu được, công lực của Lạp Mông không bằng 3 người kia, trong 4 người thì Khắc Lý Cương là người có công lực yếu nhất, chỉ là hắn có sư phụ chống lưng, khiến cho Lạp Mông buồn bực như vậy.
Lúc này, ban nhạc chơi một bản nhạc vui vẻ.
- Công chúa Thải Nạp sắp lên sân khấu.
Lạp Mông khẽ nói. Diệp Phàm phát hiện, mọi người đều nhìn về phía cửa lớn
Không lâu sau, một cô gái mặc váy dài dạ hội màu trắng, đầu đội mũ công chúa Thái Lan cùng một đám bạn nam thanh nữ tú mạnh mẽ đi đến. Đại sảnh liền sôi nổi hẳn lên, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Đoàn người Công chúa Thải Nạp chậm rãi tới trước mặt thân vương, cúi người hành lễ rồi đi tới ngồi ở hàng ghế trước quầy bar bên trái.
Trên quầy bar dài đến hai ba mươi mét bày đầy các loại đồ ăn, hoa quả, đồ uống đẹp mắt, cần thứ gì đều có thứ đó.
Những người ngồi ở quầy bar đều là những người bạn của công chúa Thải Nạp, rất nhiều mỹ nữ và các anh chàng đẹp trai.
Nhưng Diệp Phàm phát hiện ra, tất cả mọi người đều không động tay.
Đang buồn bực thì một tiếng chuông đồng hồ cổ vang lên, Lạp Mông mới đưa tay ra, cười nói:
- Có thể ăn rồi.
- Ha ha, ở đây cũng có quy tắc ăn cơm theo giờ này, thú vị thật.
Bao Nghị cười ha ha xoay người về phía một miếng bánh ngọt.
Cắn một miếng to, khen:
- Ngon!
Lam Tồn Quân nghe thế cũng ăn một miếng, liền nhíu mày, Bao Nghị hắc hắc cười đểu.
- Tên này, lừa ta hả.
Tiểu Lam phẫn nộ trừng mắt nhìn Bao Nghị.
Khi đã chuếnh choáng say là lúc một người có vẻ là quản gia đứng lên, phẩy tay một cái, âm nhạc dừng lại.
- Tôi thay mặt cho thân vương Đỗ Đức Lý tôn kính long trọng tuyên bố, sau đây sẽ là màn biểu diễn võ thuật đỉnh cao của thành viên đội cảnh vệ hoàng gia của chúng ta.
Ông ta vừa nói xong
Một nhóm người hùng dũng từ ngoài tiến vào, trong vòng mười phút đã dựng được một võ đài biểu diễn tạm thời, bên dưới trải một lớp xốp gì đó.
Không lâu sau, vài thành viên đội cảnh vệ hoàng thất hùng dũng lên võ đài, bắt đầu đấu, khi nào có người thắng là mọi người đều võ tay khen ngợi.
- Sử dụng kỹ năng như thế này thì có gì hay, thật là vô nghĩa.
Lạp Mông hừ nói, có vẻ tầm mắt của người này hiện giờ cũng khá lên nhiều.
Sau khi giằng co một lúc, Diệp Phàm phát hiện ra, thàn viên bình thường của đội cảnh vệ hoàng thất cũng chỉ có thân thủ nhị đoạn, còn kém hơn so với Báo Săn, chỉ lợi hại hơn một chút so với người bình thường mà thôi.
- Sau đây chúng ta trân trọng mời phó thủ lĩnh Khắc Lý Cương biểu diễn cho chúng ta xem tài năng võ thuật của mình.
Quản gia lại nói.
Khắc Lý Cương mũi to ngẩng đầu, ưỡn ngực nhảy lên võ đài, ra thế, quyền thế như hổ, nhất thời từng đường quyền đều rung động trong không trung, lại có cả âm thanh mạnh mẽ.
Nhưng Khắc Lý Cương cũng chỉ trên dưới thất đoạn. Cho nên, nội khí phóng ra ngoài đều làm không tới, đương nhiên là để dọa người thường thì vẫn được.
- Khắc Lý Cương, ta Lạp Mông chính thức khiêu chiến ngươi.
Thấy Diệp Phàm gật gật đầu, Lạp Mông đột nhiên bước tới võ đài lớn giọng nói.
Cả phòng đều trở nên yên lặng, đám khách thân vương dường như bị kích thích, rướn dài cổ như muốn nhìn cho rõ trận quyết đấu.
Chỉ thân vương Đỗ Đức Lý là có vẻ suy nghĩ, dù sao biểu diễn là biểu diễn, không nhìn ra được công phu thực sự.
- Là ngươi, không phải là Khắc Lý Cương ta mạnh miệng, Lạp Mông, tốt nhất là ngươi nên cút mau đi, đừng để bị mất mặt trước thân vương. Đến khi đó, ngươi sẽ làm mất mặt gia tộc Lạp Lạc Đế.
Khắc Lý Cương thật sự kiêu ngạo, vẻ mặt khinh thường. Đối với một thân vương đã hết thời, y sẽ không cần nể mặt.
Lệ Vô Nhai nói.
- Vậy thì ngắt điện.
Diệp Phàm nói.
- Nếu ngắt điện thì sẽ tạo động tĩnh lớn, cậu không phát hiện ra là trong trang viên thân vương còn có khá nhiều vệ sĩ mang súng sao.
Lệ Vô Nhai nói:
- Huống hồ, có lẽ trong nhà thân vương còn có máy phát điện gì dự phòng.
- Không sao, đến lúc đó ba người chúng ta cùng làm còn không làm được sao? Nếu ngắt điện thì đám vệ sĩ nhất định phải bảo vệ người nhà thân vương và những nơi bí mật đầu tiên. Ví dụ như nơi cất giữ của cải, tượng La Hán ở phật đường này cũng không phải làm bằng vàng ròng, nhất định là sẽ bị xem nhẹ.
Diệp Phàm nói.
- Cũng được, chỉ là nếu bị phát hiện thì chúng ta còn có thể chạy được sao?
Lệ Vô Nhai cười nói.
Bữa tiệc đã sắp bắt đầu.
Đầu tiên là thân vương Đỗ Đức Lý cùng một đám người vây quanh đi vào. Tất cả khách đều đứng lên vỗ tay chào mừng.
Thân vương mặc trang phục hoàng thất, trên người đeo một số trang sức sang trọng nên càng hiện lên vẻ cao quý tôn nghiêm.
Đoàn người ngồi xuống, thân vương ngồi ở vị trí đối diện. Vừa lúc đối diện với chiếc bàn tròn lớn của các vị khách đến.
Hơn nữa, nơi thân vương ngồi cũng không phải là bàn tròn mà là một cái bàn hình chữ nhật giống như các hoàng đế Trung Hoa. Đương nhiên là chiếc bàn này rất sang trọng.
Toàn bộ cái bàn đều khắc hoa văn tinh xảo, nhìn qua giống như làm bằng vàng ròng, chắc chắn là được làm bằng đồng thau tinh khiết và mạ bằng vàng lá.
Về khay ở trên bàn không phải là đồng thì cũng là bạc, rất sang trọng trang nhã.
- Kỳ lạ, người này tại sao cũng tới.
Lạp Mông đột nhiên hạ giọng nói thầm một câu.
- Ai?
Diệp Phàm dùng truyền âm nhập mật nói.
- Tên Bồng La Đế kia, đúng rồi, chính là cái tên râu dài mắt to ngồi ở bên cạnh thân vương không xa đó.
Lạp Mông nói.
Diệp Phàm phát hiện ra, diện mạo của Bồng La Đế nhìn rất bình thường.
Người khoảng 1m7, theo tiêu chuẩn chọn chồng của các cô gái quý tộc hiện giờ thì có thể nói là “bán tàn phế”.
Người này tuy rằng diện mạo bình thường, nhưng dáng ngồi lại khiến cho người ta có cảm giác như ngọn núi lớn, khiến cho người ta không thể không chú ý đến hắn.
Diệp Phàm dùng mắt ưng đảo qua, suýt nữa thì bật cười. Biết Bồng La Đế này lúc nào cũng phát ra bên ngoài những tia nội khí rất nhỏ.
Cứ như vậy, nội khí này chạm tới mọi người tạo ra một loại áp lực, khiến cho hình ảnh của Bồng La Đế trở nên cao lớn lên.
Nhưng nếu cứ như vậy Bồng Lai Đế sẽ tương đối khó chịu, giống như là bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng phải đánh nhau với người ta. Người này vì chút mánh khóe lấy danh tiếng mà phải làm khổ mình.
- Lạ thật, Bồng Lai Đế hình như không phải là người Thái Lan?
Diệp Phàm hỏi.
- Thái Lan gồm có hơn 30 dân tộc, dân tộc Thái là dân tộc chính, chiếm 40% tổng số dân, còn lại là người Lào, người Hoa, người Mã Lai, người Khơ Me cùng với các dân tộc ở vùng núi.
Lạp Mông nói.
- Nghe nói là người Thái là an hem với người dân tộc Tráng ở Trung Hoa, nhưng màu da người đó có chút kỳ lạ.
Lam Tồng Quân khẽ xen vào nói.
- Đúng vậy, da của y đen hơn so với chúng ta một chút. Nhưng không thể nói là người da đen, chỉ là đen hơn một chút thôi, nhưng lại không giống với người Mã Lai. Hơn nữa, trong màu da còn có màu rám nắng, có phải là con lai giữa người Châu Á với người da đen?
Lạp Mông nhỏ giọng cười nói.
- Ừ, có lý.
Diệp Phàm gật đầu nói, phát hiện ra là bây giờ theo vị trí sắp xếp của mọi người là có thể biết được địan vị trong gia tộc.
Còn người của gia tộc Lạp Lạc Đế bị sắp xếp ngồi ở bàn tròn thứ 2, điều này chứng tỏ gia đình thân vương đang sa sút.
- Những người ngồi ở bàn trước là những người như thế nào?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Mấy thân vương rất có thế lực hiện nay, thêm vào đó là những quan chức chính phủ có quyền lực thực tế cùng với một số cự phú có tài sản vài tỉ và có họ hàng xa với vương thất.
Lạp Mông khinh thường nói, thật ra, Diệp Phàm biết là trong lòng y đang khó chịu.
- Nếu như là cự phú không có họ hàng với hoàng thất thì không có tư cách ngồi ở bàn đầu đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên. Ngươi dù có tiền nhưng nếu như không có huyết thống hoàng gia thì không có tư cách ngồi bàn đầu, ngay cả bàn thứ 2 ngươi cũng không có tư cách để ngồi. Bởi vì đây là cuộc gặp gỡ của hoàng thất.
Lạp Mông nói.
- Gia tộc Lạp Lạc Đế của chúng ta còn có chút địa vị mà, cậu xem, có nhiều người đến đây như vậy đâu còn có thể ngồi ở vị trí thứ hai đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Haiz, không hẳn, hàng thứ 3 chính là quý tộc và cự phú.
Lạp Mông lắc lắc đầu có chút mất mát.
Gia tộc Lạp Lạp Đế ở trong vương thất đã bị ra rìa rồi, thuộc hàng dưới rồi. Không lẽ thân vương Lạp Lạc Đế cũng sắp đổ bệnh rồi, ai cũng đứng ngồi không yên rồi.
- Ừ, tại sao hắn cũng tới?
Lạp Mông ngây người.
- Lại có ai nữa?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi nhìn xem, cái tên mũi cao kia chính là phó thủ lĩnh Khắc Lý Cương, còn lão già râu hồng ngồi bên cạnh chính là sư phụ của hắn Hồng Toàn. Trước kia tôi vốn muốn khiêu chiến với Khắc Lý Cương nhưng chỉ sợ sư phụ của hắn hạ độc thủ.
Lạp Mông nói.
- Không phải là lúc đó tài nghệ không bằng người ta nên không dám sao?
Diệp Phàm cười nói, ;pm hơi đỏ mặt, buồn rầu không nói gì.
- Đúng rồi, nếu cậu khiêu chiến thành công thì có phải là cậu có thể thay thế vị trí của Khắc Lý Cương?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, ngươi cho rằng có thế khiên chiến người nào thì chỉ cần xin với Ủy ban hoàng thất là có thể ra tay.
Sau khi được phê chuẩn, một khi chiến thắng là có thể thay thế vị trí của hắn, còn Khắc Lý Cương sẽ xuống làm đội trưởng phân đội.
Dĩ nhiên là nếu Khắc Lý Cương cho rằng mình có thực lực thì sau này có thể khiêu chiến trở lại.
Cho nên, các phó thủ lĩnh của đội cảnh vệ hoàng thất đều nỗ lực, chỉ sợ bị người khác cướ mất vị trí.
Lạp Mông nói.
- Nếu người khác dùng chiến thuật bánh xe, hôm nay một người đến khiêu chiến, ngày mai lại tới một người thì công lực có kém một chút cũng có thể đánh thắng được ngươi, cái này dường như không được khoa học?
Lam Tồng Quân hỏi.
- Điều này thì hoàng thất đương nhiên sẽ có quy định, khiêu chiến phải có khoảng cách thời gian nhất định. Ví dụ như, đợt thứ hai phải sau một tháng hoặc gì đó để ngăn chặn những sơ hở đó.
Lạp Mông nói.
- Khắc Lý Cương có sư phụ nên cậu không dám khiêu chiến với hắn, còn các phó thủ lĩnh khác thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Điều này… điều này…
Lạp Mông hơi đỏ mặt, Diệp Phàm có thể hiểu được, công lực của Lạp Mông không bằng 3 người kia, trong 4 người thì Khắc Lý Cương là người có công lực yếu nhất, chỉ là hắn có sư phụ chống lưng, khiến cho Lạp Mông buồn bực như vậy.
Lúc này, ban nhạc chơi một bản nhạc vui vẻ.
- Công chúa Thải Nạp sắp lên sân khấu.
Lạp Mông khẽ nói. Diệp Phàm phát hiện, mọi người đều nhìn về phía cửa lớn
Không lâu sau, một cô gái mặc váy dài dạ hội màu trắng, đầu đội mũ công chúa Thái Lan cùng một đám bạn nam thanh nữ tú mạnh mẽ đi đến. Đại sảnh liền sôi nổi hẳn lên, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Đoàn người Công chúa Thải Nạp chậm rãi tới trước mặt thân vương, cúi người hành lễ rồi đi tới ngồi ở hàng ghế trước quầy bar bên trái.
Trên quầy bar dài đến hai ba mươi mét bày đầy các loại đồ ăn, hoa quả, đồ uống đẹp mắt, cần thứ gì đều có thứ đó.
Những người ngồi ở quầy bar đều là những người bạn của công chúa Thải Nạp, rất nhiều mỹ nữ và các anh chàng đẹp trai.
Nhưng Diệp Phàm phát hiện ra, tất cả mọi người đều không động tay.
Đang buồn bực thì một tiếng chuông đồng hồ cổ vang lên, Lạp Mông mới đưa tay ra, cười nói:
- Có thể ăn rồi.
- Ha ha, ở đây cũng có quy tắc ăn cơm theo giờ này, thú vị thật.
Bao Nghị cười ha ha xoay người về phía một miếng bánh ngọt.
Cắn một miếng to, khen:
- Ngon!
Lam Tồn Quân nghe thế cũng ăn một miếng, liền nhíu mày, Bao Nghị hắc hắc cười đểu.
- Tên này, lừa ta hả.
Tiểu Lam phẫn nộ trừng mắt nhìn Bao Nghị.
Khi đã chuếnh choáng say là lúc một người có vẻ là quản gia đứng lên, phẩy tay một cái, âm nhạc dừng lại.
- Tôi thay mặt cho thân vương Đỗ Đức Lý tôn kính long trọng tuyên bố, sau đây sẽ là màn biểu diễn võ thuật đỉnh cao của thành viên đội cảnh vệ hoàng gia của chúng ta.
Ông ta vừa nói xong
Một nhóm người hùng dũng từ ngoài tiến vào, trong vòng mười phút đã dựng được một võ đài biểu diễn tạm thời, bên dưới trải một lớp xốp gì đó.
Không lâu sau, vài thành viên đội cảnh vệ hoàng thất hùng dũng lên võ đài, bắt đầu đấu, khi nào có người thắng là mọi người đều võ tay khen ngợi.
- Sử dụng kỹ năng như thế này thì có gì hay, thật là vô nghĩa.
Lạp Mông hừ nói, có vẻ tầm mắt của người này hiện giờ cũng khá lên nhiều.
Sau khi giằng co một lúc, Diệp Phàm phát hiện ra, thàn viên bình thường của đội cảnh vệ hoàng thất cũng chỉ có thân thủ nhị đoạn, còn kém hơn so với Báo Săn, chỉ lợi hại hơn một chút so với người bình thường mà thôi.
- Sau đây chúng ta trân trọng mời phó thủ lĩnh Khắc Lý Cương biểu diễn cho chúng ta xem tài năng võ thuật của mình.
Quản gia lại nói.
Khắc Lý Cương mũi to ngẩng đầu, ưỡn ngực nhảy lên võ đài, ra thế, quyền thế như hổ, nhất thời từng đường quyền đều rung động trong không trung, lại có cả âm thanh mạnh mẽ.
Nhưng Khắc Lý Cương cũng chỉ trên dưới thất đoạn. Cho nên, nội khí phóng ra ngoài đều làm không tới, đương nhiên là để dọa người thường thì vẫn được.
- Khắc Lý Cương, ta Lạp Mông chính thức khiêu chiến ngươi.
Thấy Diệp Phàm gật gật đầu, Lạp Mông đột nhiên bước tới võ đài lớn giọng nói.
Cả phòng đều trở nên yên lặng, đám khách thân vương dường như bị kích thích, rướn dài cổ như muốn nhìn cho rõ trận quyết đấu.
Chỉ thân vương Đỗ Đức Lý là có vẻ suy nghĩ, dù sao biểu diễn là biểu diễn, không nhìn ra được công phu thực sự.
- Là ngươi, không phải là Khắc Lý Cương ta mạnh miệng, Lạp Mông, tốt nhất là ngươi nên cút mau đi, đừng để bị mất mặt trước thân vương. Đến khi đó, ngươi sẽ làm mất mặt gia tộc Lạp Lạc Đế.
Khắc Lý Cương thật sự kiêu ngạo, vẻ mặt khinh thường. Đối với một thân vương đã hết thời, y sẽ không cần nể mặt.