- Phong giới quá khó làm, nếu phải làm một cái phong giới lớn thì cảnh giới thoát thần cũng không đủ.
Ông nói xem, xã hội hiện đạu lấy đâu ra ngườ có thể luyện đến cảnh giới như vậy. Đến như chúng ta võ công cao thủ cũng chỉ sống đến bán niệm khí đã là rất ít rồi.
Chính Diệp Phàm ngồi luyện công nhanh như băn tên muốn đến thoát thần cũng khó. Có lẽ Diệp Phàm có thể đạt đến cảnh giới hồn ly cũng đã là khá lắm rồi.
Ôi, thuật phong giới này rất tốt, chỉ tiếc là chúng ta chỉ giương mắt mà thèm thuồng được thôi.
Hồng Tà thở dài.
- Này, trận người đồng đúng là có cách có thể làm được. Chỉ có điều trận người đồng của Đỗ Đức Lý thân vương là ai làm? Nếu như có bản vẽ trong tay thì tốt rồi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy kì lạ. Mọi người nhìn xem Phật thường kia là kiến trúc thời hiện đại, thời gian chắc chắn cũng không vượt quá 20 năm.
Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi, lẽ nào trận 18 vị La Hán là cao thủ hiện đại làm ra hay sao? võ công của người này hẳn là rất cao e rằng không chỉ là cảnh giới hồn ly đâu?
Lệ Vô Nhai kinh ngạc ngẩn cả người ra.
- Chuyện này chắc chắn có vấn đề, còn có một khả năng nữa. Đó chính là trận người đồng của Thân vương gia tồn tài đến mấy trăm năm. Sau này lúc ở trong phòng trân người đồng lại không động đậy. Chỉ có điều sao lại xây dượng trận người đồng như vậy. Nếu như là cao thủ hiện đại làm thì tôi thấy đó là điều không thể.
Diệp Phàm nói.
- Cũng chưa chắc, có thể là nhiều cao thủ ở cùng một thế hệ tương truyền cùng làm.
Cũng không thể nói là anh ta có bao nhiêu cao thủ. Ví dụ như: trận người đồng kia mà cho tấn công từng người một thì cũng không được tốt lắm, nếu hóa giải mởi ra từng La Hán thì hoàn toàn có thể phá được nó.
Nhưng 18 vị La Hán này mà cùng kết hợp thì nguy rồi. Khả năng đánh của chúng so với ba người chúng ta còn mạnh hơn nhiều lắm.
Điều này cũng chính là chỗ tuyệt diệu của cơ quan thuât. Đương nhiên, vị cao thủ chế tạo trận người đồng kia, võ công ít nhất cũng phải như chúng ta mới được.
Lệ Vô Nhai nói.
- Người hiện đại muốn làm tôi thấy chắc là không thể. Thiên Hạo Tử là cao thủ chấ tạo máy thời Tần. Lúc ông ta có hồn khí, lúc đó tôi còn bảo rằng nhiều nhất ông ta cũng chỉ làm ra cái máy nội khí. Đây vẫn phải là cả quốc gia dốc lực thì mới làm được. Mặc dù Đỗ Đức Lý thân vương lại giàu có thì có thể so sánh được với nước chúng ta sao?
Hơn nữa, điểm quan trọng là luyện vật của trận người đồng kia chính là một cửa ải không thể qua được. Vậy thì phải nội khí của cao thủ thì mới có thể vào luyện vật kia được.
Diệp Phàm nói.
- Dù nói thế nào thì có lẽ hôm nay với võ công của Diều Hâu mấy ngày sau mới có người tìm thấy nhà Lạp Lạc Đế.
Chắc chắn là Đỗ Đức Lý thân vương muốn tìm ông. Đến lúc đó chúng ra lại nói bóng nói gió một chút về trận 18 vị La Hán.
Chưa chắc thân vương gia sẽ cho chúng ta vui mừng.
Lệ Vô Nhai nói, 3 người cùng với Lam Tồn Quân, Bao Nghị sau khi gặp nhau đã đi thẳng đến núi Diệp Lâm.
- Cha, con muốn giáng tội gia tộc Vu Lạp Lạc Đế.
Thải Nạp ở Chúc Quang hầm hừ nói. Sự cố ngắt điện khiến cả nhà Đỗ Đức Lý thân vương đều buồn nhỏ. Họ ngồi nói chuyện tào lao với nhau.
- Vì sao?
Đỗ Đức Lý thân vương vẻ mặt tươi cười nhìn con gái yêu quý.
- Vì gia tộc Lạp Lạc Đế khinh thường con.
Thải Nạp nói.
- Hả? Bọn họ coi thường con thế nào?
Thân Vương cười nói.
- Cái người Diệp đại sư kia không phải là bảo vệ của gia tộc Lạp Lạc Đế sao? Bảo vệ của bọn họ coi thường con. Cha xem, rõ ràng... rõ ràng...
Thải Nạp đỏ mặt không nói lên lời.
- Rõ ràng là con thua phải hôn hắn một cái. Tên tiểu tử kia rõ ràng là không biết thương hoa tiếc ngọc phải không?
Đỗ Đức Lý thân vương cười nói.
- Vâng, hơn nữa. Họ Diệp kia thật đáng ghét, hắn cố tình quay lại trước mặt con, đây rõ ràng là làm nhục con.
Gia tộc Đỗ Đức Lý chúng ta cao quý mà thần thánh. Đâu đến lượt thân vương gia đến làm nhục chúng ta.
Còn nưa, họ Diệp kia chỉ là một bảo vệ mà dám làm như thế, con thấy hắn cơ bản là to gan lớn mật.
Nếu không giáng tội thì gia tộc Đỗ Đức Lý chúng ta đâu chịu nổi?
Thải Nạp còn như đang nói chuyện phiếm.
- Đúng vậy, ta cũng thấy tên bảo vệ họ Diệp kia quá kiêu ngạo. Căn bản là không coi gia tộc Đỗ Đức chúng ta ra gì.
Giáng tội gia tộc Vu Lạp Lạc đế là đáng lắm. Hơn nữa còn phải yêu cầu họ giao họ Diệp kia ra đây đễ chúng ta trừng phạt.
Chỉ có giết chế hắn mới khiến cho các gia tộc khác sợ chúng ta. Nếu cứ để cho bọn họ bát nháo như thế thì gia tộc Đỗ Đức chúng ta đâu còn tồn tại nữa.
Sau này còn có thân vương nào coi trọng chúng Con cả của Đỗ Đức Lý thân vương Á Đông cũng tức giận nói.
- Giáng tội, huynh cho rằng chúng ta là quốc vương sao? hơn nữa, sức mạnh của gia tộc Lạp Lạc Đế không phải là mọi người không biết.
Hôm nay người ta mặt mày rạng rỡ. Cao thủ một người lại một người. Nhà chúng ta đừng nói đến chuyện đi giáng tội bọn họ mà phải là đi mượn sức bọn họ mới đúng.
Huynh không thấy Hồng Toàn lợi hại như vậy mà còn bị Diều Hâu của người ta giẫm nát dưới chân sao. Còn thủ lĩnh đội thị vệ hoàng thất Bồng La Đế thì sao?
Mặt mày anh ta xám đầy tro. Đệ nghi rằng người như Bồng La Đế chính là họ Diệp kia.
Ông ta còn có thể bay, loại cao thủ như vậy nhà chúng ta có sao?
Người con thứ hai Hải Đương tất tỉnh.
- Nhị ca. Gan của huynh nhỏ quá. Họ Diệp kia lợi hại lẽ nào lợi hại hơn cả đạn sao? 30-40 nguời của chúng ta đi bắn diệt hắn. Loại người như vậy không dạy cho một bài học thì không được.
Thải Nạp bất mãn nói.
- Chúng ta có súng chẳng lẽ nhà Lạp Lạc Đế không có súng chắc? Ví như súng mà ở trong tay tên họ Diệp kia, muội thử nghĩ xem đáng sợ biết bao. Chỉ sợ một mình hắn cũng có thể san phẳng gia tộc Đỗ Đức chúng ta.
- Ha ha, Hải Đương, con nói không nghiêm trọng đến thế chứ?
Không ngờ là Đỗ Đức Lý thân vương đột nhiên lại cười khoát tay.
- Lẽ nào con nói không phải sự thật sao?
Hải Đương có vẻ không phục nói.
- Ha ha, con nói đúng là sự thật nhưng gia tộc Đỗ Đức Lý hiện tại đương nhiên cũng có lý do của hiện tại.
Vẻ mặt của Đỗ Đức Lý thân vương cười thần bí nói.
- Đúng rồi, nhà Cách Đạt Lý thân vương không hay rồi.
Bì Á Đông nói.
- Đó là bọn họ tự tìm, bọn họ cũng muốn nhân cơ hội này diệt gia tộc Lạp Lạc Đế, Nhưng không ngờ người ta có sức mạnh. Từ nay về sau nước chúng ta không có gia tộc Cách Đạt Lý nữa. Ôi... chuyện này...
Thân vương nhíu mày, cũng có vẻ khổ sở.
- Chuyện này chúng ta có muốn giúp cũng không giúp được, quá nhiều người nhìn thấy. Nếu không chấp hành chúng ta sẽ mất đi sự tín nhiệm. Bởi vì chuyện này phụ thân là người làm chứng.
Hải Đương nói.
- Gia tộc Cách Đạt Lý suy tàn, gia tộc Lạp Lạc Đế càng ngày càng thịnh vượng. Cõ lẽ phong hào của thân vương bọn họ có thể được tiếp tục kế thừa.
Cho nên, chúng ta phải nhìn về phía trước. Gia tộc Lạp Lạc Đế nổi lên chúng ta phải theo chân bọn họ mới đúng.
Hơn nữa, nhà bọn họ nhiều cao thủ như vậy, nếu lấy được một người thì tốt.
Đỗ Đức Lý nói.
- Trực tiếp lệnh cho bọn họ mang đến là được, đội ngũ bảo vệ của nhà chúng ta sẽ được gia tăng.
Bì Á Đông nói.
- Nếu bọn họ không chịu thì sao?
Hải Đương nói.
- Hừ, không chịu chúng ta sẽ bảo một tiếng với bên quân đội. Bao vây gia tộc Lạp Lạc Đế, xem bọn họ còn dám thế nào?
Thải Nạp hừ lạnh nói.
- Chuyện này để nói sau.
Vẻ mặt của Đỗ Đức Lý trở nên nghiêm túc:
- Quản gia, gọi người mang mấy thứ chúng ta đi lên Phật đường.
Một lúc sau Đỗ Đức Lý dẫn theo người nhà đến Phật đường.
Đồ cúng được bày lên. Đỗ Đức Lý dẫn theo người nhà vái 18 vị La Hán dáng người tiều tụy. Đỗ Đức Lý còn lẩm bẩm trong miệng.
Nhưng, đột nhiên ông ta ngây người ra. Ông ta lại lẩm bẩm một chút lại nhìn trận người đồng phát hiện không có động tĩnh gì cả.
Thân vương nghi ngờ trận người đồng một lúc lâu, cuối cùng thử lại mấy lần chuyển chon người vẻ mặt như mất thứ gì đó dời khỏi Phật đường.
- Cha sao vậy? nhìn tâm trạng của cha không được tốt. Rốt cuộc là nguyên nhân gì vậy?
Thải Nạp ân càn hỏi.
- Ôi, rốt cuộc là chuyện gì, lẽ nào là thời tiết thay đổi?
Đỗ Đức Lý thở dài không muốn nói. Sáng sớm ngày hôm sau Lạp Lạc Đế mang theo cả nhà đến sơn trang núi Diệp Lâm.
- Làm tốt lắm!
Lạp Lạc Đế và Diệp Phàm ôm nhau thân mật, có thể nói tình cảm của họ đang ở mức nào.
- Sảng khoái, sảng khoái quá. Cách Đạt Lý xong đời rồi. Hôm nay chúng ta đã phải người đi thu dọn nhà và chỉnh lý nhất cả trang viên, công ty của bọn họ rồi. Chuẩn bị đi tiếp nhận thôi. Nhưng anh rể những cái này đều là của anh.
Lạp Mông cười nói.
- Ha ha, chúng tôi chỉ góp một chút sức lực thôi. Chúng ta là người nhà hà cớ phải khách sáo thế?
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Tài sản công ty của nhà Cách Đạt Lý không ít, có lẽ phải đến mười mấy triệu. Ý của tôi là tất cả đều là công lao của Diệp Phàm. Cho nên, tiền và trang viên chúng tôi không cần tất cả cho Diệp Phàm.
Lạp Lạc Đế tươi cười nói.
- Không được, không được. Tiền chúng tôi có thể nhận một chút, trang viên, công ty gì đó chúng tôi không cần đâu. Hay là cho Lạp Lạc Đế đi.
Diệp Phàm khoát tay.
- Đây là kết quả quyết định của tập thể nhà Lạp Lạc Đế. Lần này hoàn toàn dựa vào cậu chúng tôi mới có thể báo thù cho gia tộc.
Hơn nữa, Lạp Mông thu hoạch có lẽ không lâu nữa sẽ có người trong hoàng thất chiêu cậu ta tiến cung.
Tôi rất vui, còn có cả Diều Hâu có thể làm một thủ lĩnh được. Đến lúc đó, gia tộc Lạp Lạc Đêa chúng ta tràn đầy vinh quang.
Chưa chắc quốc vương đã ca ngợi chúng ta. Hơn nữa, chắc hătn Đỗ Đức Lý thân vương cũng nhìn thấy khả năng thực sự của nhà chúng tôi rồi.
Từ nay về sau, bọn họ và chúng tôi sẽ liên kết chặt chẽ hơn. Cho nên, tiền bạc nên để cho các cậu.
Lạp Lạc Đế chúng tôi đã có được danh lợi và địa vị. Đến cả phong hào của thân vương chúng tôi có lẽ từ nay về sau cũng có thể tiếp tục được kế thừa. Chúng tôi thỏa mãn rồi.
Lạp Lạc Đế cười nói.
- Cha, cha giữ lại một chút đi.
Thi Mạn cũng nói.
- Đừng nói nữa, đây là đại sự quyết định của gia tộc Lạp Lạc Đế gia chúng ta. Hơn nữa, nhà cũng ta cũng vẫn còn tiền, không thiếu.
Lạp Lạc Đế bá đạo nói, cuối cùng Diệp Phàm đành phải tiếp nhận tài sản công ty của gia tộc Cách Đạt Lý.
- Tập đoàn Mễ Đông cũng là may mắn. Nghe nói sáng sớm hôm nay đã chọn được một cô gái xinh đẹp. Tiểu thư xinh đẹp của nhà Cách Đạt Lý không thiếu. Nghe nói Cách Đạt Lý có 9 người con gái, cô nào cũng xinh đẹp như tiên của người Trung Quốc.
Lạp Mông nói suýt nữa thì chảy cả nước miếng ra.
Ông nói xem, xã hội hiện đạu lấy đâu ra ngườ có thể luyện đến cảnh giới như vậy. Đến như chúng ta võ công cao thủ cũng chỉ sống đến bán niệm khí đã là rất ít rồi.
Chính Diệp Phàm ngồi luyện công nhanh như băn tên muốn đến thoát thần cũng khó. Có lẽ Diệp Phàm có thể đạt đến cảnh giới hồn ly cũng đã là khá lắm rồi.
Ôi, thuật phong giới này rất tốt, chỉ tiếc là chúng ta chỉ giương mắt mà thèm thuồng được thôi.
Hồng Tà thở dài.
- Này, trận người đồng đúng là có cách có thể làm được. Chỉ có điều trận người đồng của Đỗ Đức Lý thân vương là ai làm? Nếu như có bản vẽ trong tay thì tốt rồi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy kì lạ. Mọi người nhìn xem Phật thường kia là kiến trúc thời hiện đại, thời gian chắc chắn cũng không vượt quá 20 năm.
Diệp Phàm nói.
- Đúng rồi, lẽ nào trận 18 vị La Hán là cao thủ hiện đại làm ra hay sao? võ công của người này hẳn là rất cao e rằng không chỉ là cảnh giới hồn ly đâu?
Lệ Vô Nhai kinh ngạc ngẩn cả người ra.
- Chuyện này chắc chắn có vấn đề, còn có một khả năng nữa. Đó chính là trận người đồng của Thân vương gia tồn tài đến mấy trăm năm. Sau này lúc ở trong phòng trân người đồng lại không động đậy. Chỉ có điều sao lại xây dượng trận người đồng như vậy. Nếu như là cao thủ hiện đại làm thì tôi thấy đó là điều không thể.
Diệp Phàm nói.
- Cũng chưa chắc, có thể là nhiều cao thủ ở cùng một thế hệ tương truyền cùng làm.
Cũng không thể nói là anh ta có bao nhiêu cao thủ. Ví dụ như: trận người đồng kia mà cho tấn công từng người một thì cũng không được tốt lắm, nếu hóa giải mởi ra từng La Hán thì hoàn toàn có thể phá được nó.
Nhưng 18 vị La Hán này mà cùng kết hợp thì nguy rồi. Khả năng đánh của chúng so với ba người chúng ta còn mạnh hơn nhiều lắm.
Điều này cũng chính là chỗ tuyệt diệu của cơ quan thuât. Đương nhiên, vị cao thủ chế tạo trận người đồng kia, võ công ít nhất cũng phải như chúng ta mới được.
Lệ Vô Nhai nói.
- Người hiện đại muốn làm tôi thấy chắc là không thể. Thiên Hạo Tử là cao thủ chấ tạo máy thời Tần. Lúc ông ta có hồn khí, lúc đó tôi còn bảo rằng nhiều nhất ông ta cũng chỉ làm ra cái máy nội khí. Đây vẫn phải là cả quốc gia dốc lực thì mới làm được. Mặc dù Đỗ Đức Lý thân vương lại giàu có thì có thể so sánh được với nước chúng ta sao?
Hơn nữa, điểm quan trọng là luyện vật của trận người đồng kia chính là một cửa ải không thể qua được. Vậy thì phải nội khí của cao thủ thì mới có thể vào luyện vật kia được.
Diệp Phàm nói.
- Dù nói thế nào thì có lẽ hôm nay với võ công của Diều Hâu mấy ngày sau mới có người tìm thấy nhà Lạp Lạc Đế.
Chắc chắn là Đỗ Đức Lý thân vương muốn tìm ông. Đến lúc đó chúng ra lại nói bóng nói gió một chút về trận 18 vị La Hán.
Chưa chắc thân vương gia sẽ cho chúng ta vui mừng.
Lệ Vô Nhai nói, 3 người cùng với Lam Tồn Quân, Bao Nghị sau khi gặp nhau đã đi thẳng đến núi Diệp Lâm.
- Cha, con muốn giáng tội gia tộc Vu Lạp Lạc Đế.
Thải Nạp ở Chúc Quang hầm hừ nói. Sự cố ngắt điện khiến cả nhà Đỗ Đức Lý thân vương đều buồn nhỏ. Họ ngồi nói chuyện tào lao với nhau.
- Vì sao?
Đỗ Đức Lý thân vương vẻ mặt tươi cười nhìn con gái yêu quý.
- Vì gia tộc Lạp Lạc Đế khinh thường con.
Thải Nạp nói.
- Hả? Bọn họ coi thường con thế nào?
Thân Vương cười nói.
- Cái người Diệp đại sư kia không phải là bảo vệ của gia tộc Lạp Lạc Đế sao? Bảo vệ của bọn họ coi thường con. Cha xem, rõ ràng... rõ ràng...
Thải Nạp đỏ mặt không nói lên lời.
- Rõ ràng là con thua phải hôn hắn một cái. Tên tiểu tử kia rõ ràng là không biết thương hoa tiếc ngọc phải không?
Đỗ Đức Lý thân vương cười nói.
- Vâng, hơn nữa. Họ Diệp kia thật đáng ghét, hắn cố tình quay lại trước mặt con, đây rõ ràng là làm nhục con.
Gia tộc Đỗ Đức Lý chúng ta cao quý mà thần thánh. Đâu đến lượt thân vương gia đến làm nhục chúng ta.
Còn nưa, họ Diệp kia chỉ là một bảo vệ mà dám làm như thế, con thấy hắn cơ bản là to gan lớn mật.
Nếu không giáng tội thì gia tộc Đỗ Đức Lý chúng ta đâu chịu nổi?
Thải Nạp còn như đang nói chuyện phiếm.
- Đúng vậy, ta cũng thấy tên bảo vệ họ Diệp kia quá kiêu ngạo. Căn bản là không coi gia tộc Đỗ Đức chúng ta ra gì.
Giáng tội gia tộc Vu Lạp Lạc đế là đáng lắm. Hơn nữa còn phải yêu cầu họ giao họ Diệp kia ra đây đễ chúng ta trừng phạt.
Chỉ có giết chế hắn mới khiến cho các gia tộc khác sợ chúng ta. Nếu cứ để cho bọn họ bát nháo như thế thì gia tộc Đỗ Đức chúng ta đâu còn tồn tại nữa.
Sau này còn có thân vương nào coi trọng chúng Con cả của Đỗ Đức Lý thân vương Á Đông cũng tức giận nói.
- Giáng tội, huynh cho rằng chúng ta là quốc vương sao? hơn nữa, sức mạnh của gia tộc Lạp Lạc Đế không phải là mọi người không biết.
Hôm nay người ta mặt mày rạng rỡ. Cao thủ một người lại một người. Nhà chúng ta đừng nói đến chuyện đi giáng tội bọn họ mà phải là đi mượn sức bọn họ mới đúng.
Huynh không thấy Hồng Toàn lợi hại như vậy mà còn bị Diều Hâu của người ta giẫm nát dưới chân sao. Còn thủ lĩnh đội thị vệ hoàng thất Bồng La Đế thì sao?
Mặt mày anh ta xám đầy tro. Đệ nghi rằng người như Bồng La Đế chính là họ Diệp kia.
Ông ta còn có thể bay, loại cao thủ như vậy nhà chúng ta có sao?
Người con thứ hai Hải Đương tất tỉnh.
- Nhị ca. Gan của huynh nhỏ quá. Họ Diệp kia lợi hại lẽ nào lợi hại hơn cả đạn sao? 30-40 nguời của chúng ta đi bắn diệt hắn. Loại người như vậy không dạy cho một bài học thì không được.
Thải Nạp bất mãn nói.
- Chúng ta có súng chẳng lẽ nhà Lạp Lạc Đế không có súng chắc? Ví như súng mà ở trong tay tên họ Diệp kia, muội thử nghĩ xem đáng sợ biết bao. Chỉ sợ một mình hắn cũng có thể san phẳng gia tộc Đỗ Đức chúng ta.
- Ha ha, Hải Đương, con nói không nghiêm trọng đến thế chứ?
Không ngờ là Đỗ Đức Lý thân vương đột nhiên lại cười khoát tay.
- Lẽ nào con nói không phải sự thật sao?
Hải Đương có vẻ không phục nói.
- Ha ha, con nói đúng là sự thật nhưng gia tộc Đỗ Đức Lý hiện tại đương nhiên cũng có lý do của hiện tại.
Vẻ mặt của Đỗ Đức Lý thân vương cười thần bí nói.
- Đúng rồi, nhà Cách Đạt Lý thân vương không hay rồi.
Bì Á Đông nói.
- Đó là bọn họ tự tìm, bọn họ cũng muốn nhân cơ hội này diệt gia tộc Lạp Lạc Đế, Nhưng không ngờ người ta có sức mạnh. Từ nay về sau nước chúng ta không có gia tộc Cách Đạt Lý nữa. Ôi... chuyện này...
Thân vương nhíu mày, cũng có vẻ khổ sở.
- Chuyện này chúng ta có muốn giúp cũng không giúp được, quá nhiều người nhìn thấy. Nếu không chấp hành chúng ta sẽ mất đi sự tín nhiệm. Bởi vì chuyện này phụ thân là người làm chứng.
Hải Đương nói.
- Gia tộc Cách Đạt Lý suy tàn, gia tộc Lạp Lạc Đế càng ngày càng thịnh vượng. Cõ lẽ phong hào của thân vương bọn họ có thể được tiếp tục kế thừa.
Cho nên, chúng ta phải nhìn về phía trước. Gia tộc Lạp Lạc Đế nổi lên chúng ta phải theo chân bọn họ mới đúng.
Hơn nữa, nhà bọn họ nhiều cao thủ như vậy, nếu lấy được một người thì tốt.
Đỗ Đức Lý nói.
- Trực tiếp lệnh cho bọn họ mang đến là được, đội ngũ bảo vệ của nhà chúng ta sẽ được gia tăng.
Bì Á Đông nói.
- Nếu bọn họ không chịu thì sao?
Hải Đương nói.
- Hừ, không chịu chúng ta sẽ bảo một tiếng với bên quân đội. Bao vây gia tộc Lạp Lạc Đế, xem bọn họ còn dám thế nào?
Thải Nạp hừ lạnh nói.
- Chuyện này để nói sau.
Vẻ mặt của Đỗ Đức Lý trở nên nghiêm túc:
- Quản gia, gọi người mang mấy thứ chúng ta đi lên Phật đường.
Một lúc sau Đỗ Đức Lý dẫn theo người nhà đến Phật đường.
Đồ cúng được bày lên. Đỗ Đức Lý dẫn theo người nhà vái 18 vị La Hán dáng người tiều tụy. Đỗ Đức Lý còn lẩm bẩm trong miệng.
Nhưng, đột nhiên ông ta ngây người ra. Ông ta lại lẩm bẩm một chút lại nhìn trận người đồng phát hiện không có động tĩnh gì cả.
Thân vương nghi ngờ trận người đồng một lúc lâu, cuối cùng thử lại mấy lần chuyển chon người vẻ mặt như mất thứ gì đó dời khỏi Phật đường.
- Cha sao vậy? nhìn tâm trạng của cha không được tốt. Rốt cuộc là nguyên nhân gì vậy?
Thải Nạp ân càn hỏi.
- Ôi, rốt cuộc là chuyện gì, lẽ nào là thời tiết thay đổi?
Đỗ Đức Lý thở dài không muốn nói. Sáng sớm ngày hôm sau Lạp Lạc Đế mang theo cả nhà đến sơn trang núi Diệp Lâm.
- Làm tốt lắm!
Lạp Lạc Đế và Diệp Phàm ôm nhau thân mật, có thể nói tình cảm của họ đang ở mức nào.
- Sảng khoái, sảng khoái quá. Cách Đạt Lý xong đời rồi. Hôm nay chúng ta đã phải người đi thu dọn nhà và chỉnh lý nhất cả trang viên, công ty của bọn họ rồi. Chuẩn bị đi tiếp nhận thôi. Nhưng anh rể những cái này đều là của anh.
Lạp Mông cười nói.
- Ha ha, chúng tôi chỉ góp một chút sức lực thôi. Chúng ta là người nhà hà cớ phải khách sáo thế?
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Tài sản công ty của nhà Cách Đạt Lý không ít, có lẽ phải đến mười mấy triệu. Ý của tôi là tất cả đều là công lao của Diệp Phàm. Cho nên, tiền và trang viên chúng tôi không cần tất cả cho Diệp Phàm.
Lạp Lạc Đế tươi cười nói.
- Không được, không được. Tiền chúng tôi có thể nhận một chút, trang viên, công ty gì đó chúng tôi không cần đâu. Hay là cho Lạp Lạc Đế đi.
Diệp Phàm khoát tay.
- Đây là kết quả quyết định của tập thể nhà Lạp Lạc Đế. Lần này hoàn toàn dựa vào cậu chúng tôi mới có thể báo thù cho gia tộc.
Hơn nữa, Lạp Mông thu hoạch có lẽ không lâu nữa sẽ có người trong hoàng thất chiêu cậu ta tiến cung.
Tôi rất vui, còn có cả Diều Hâu có thể làm một thủ lĩnh được. Đến lúc đó, gia tộc Lạp Lạc Đêa chúng ta tràn đầy vinh quang.
Chưa chắc quốc vương đã ca ngợi chúng ta. Hơn nữa, chắc hătn Đỗ Đức Lý thân vương cũng nhìn thấy khả năng thực sự của nhà chúng tôi rồi.
Từ nay về sau, bọn họ và chúng tôi sẽ liên kết chặt chẽ hơn. Cho nên, tiền bạc nên để cho các cậu.
Lạp Lạc Đế chúng tôi đã có được danh lợi và địa vị. Đến cả phong hào của thân vương chúng tôi có lẽ từ nay về sau cũng có thể tiếp tục được kế thừa. Chúng tôi thỏa mãn rồi.
Lạp Lạc Đế cười nói.
- Cha, cha giữ lại một chút đi.
Thi Mạn cũng nói.
- Đừng nói nữa, đây là đại sự quyết định của gia tộc Lạp Lạc Đế gia chúng ta. Hơn nữa, nhà cũng ta cũng vẫn còn tiền, không thiếu.
Lạp Lạc Đế bá đạo nói, cuối cùng Diệp Phàm đành phải tiếp nhận tài sản công ty của gia tộc Cách Đạt Lý.
- Tập đoàn Mễ Đông cũng là may mắn. Nghe nói sáng sớm hôm nay đã chọn được một cô gái xinh đẹp. Tiểu thư xinh đẹp của nhà Cách Đạt Lý không thiếu. Nghe nói Cách Đạt Lý có 9 người con gái, cô nào cũng xinh đẹp như tiên của người Trung Quốc.
Lạp Mông nói suýt nữa thì chảy cả nước miếng ra.