Không ngờ trong bên trong còn có nguyên nhân này. Ừ, tốt lắm! Tiểu Diệp có thể tìm hiểu được đến mức này cũng không dễ. Tiếp theo cậu thử nghĩ xem làm thế nào để giải quyết vấn đề này. Những lời mà người khác nói cậu không cần để trong lòng, nên làm gì thì làm cái đấy. Nhưng mà bản kiểm điểm thì cứ viết đi, hơn nữa còn phải viết thật "thành khẩn", thái độ tốt, lãnh đạo thị trấn nói cậu vài câu cũng bình thường thôi…
Bí thư Tần nói đầy hàm ý, "người khác" trong lời nói của ông có lẽ là chỉ phe Thái Đại Giang.
Tảng sáng ngày hôm sau, điện thoại lại vang lên.
- Tiểu Diệp à? Tôi là Vương Nguyên Thành.
Trong điện thoại vang lên tiếng nói nhiệt tình của Vương Nguyên Thành, chủ nhiệm Ban Đảng – Chính.
- Chào chủ nhiệm Vương.
Diệp Phàm chào lại rồi đợi Vương Nguyên Thành nói. Nếu là Vương Nguyên Thành gọi điện tới thì chắc chắn có chuyện, không cần thiết phải hỏi việc gì.
- Là thế này, hôm nay phó chủ tịch huyện được phân quản việc giao thông và cục trưởng Triệu Cục tài chính muốn đến thị trấn Lâm Tuyền chúng ta để xem tình hình phát triển đường xá. Cục trưởng Triệu dặn dò lại thư ký nói riêng là trưa nay muốn uống với cậu vài ly. Vì vậy bí thư Tần gọi cậu về gấp.
Thái độ của Vương Nguyên Thành rất nhã nhặn, nhưng lòng thầm thấy kỳ lạ. Tên nhóc họ Diệp này sao lại giống như rất thân quen với cục trưởng Triệu của Cục tài chính vậy. Phải biết rằng Triệu Bỉnh Kiến của Cục tài chính trước giờ đều cao ngạo, nắm trong tay quyền lớn nhất về tài chính của cả huyện.
Còn đi theo Lý Hồng Dương, nhân vật đứng đầu Ngư Dương, hơn nữa nghe nói trong thành phố cũng có người chống lưng cho. Các chủ tịch, bí thư, cục trưởng thị trấn, thậm chí phó chủ tịch huyện nhìn thấy ông ta còn phải lôi kéo làm quen. Tất cả đều gọi ông là Thần tài Triệu. Nếu đến xã hay thị trấn thì bí thư, chủ tịch ở đó nhìn thấy ông cũng phải xu nịnh.
Bí thư Tần vừa nghe nói Thần tài họ Triệu muốn gọi Diệp Phàm tới uống rượu thì cũng thoáng sững sờ, tất nhiên là vội vàng đáp ứng ngay, dù Diệp Phàm lúc này ở chân trời góc biển nào cũng phải bắt trở về.
Diệp Phàm nghe vậy cũng ngạc nhiên trong giây lát, thầm nghĩ lẽ nào anh Triệu biết xem bói. Hôm qua mình vừa bắt được sói chuột lông xanh, còn chưa kịp gọi điện cho lão ta thì hôm nay đã gọi mình về uống rượu rồi.
Hắn vội vàng bắt con sói chuột lông xanh cho vào lồng, lấy vải che lên, cuối cùng nghĩ thế nào lại bắt thêm một con sói chuột nhỏ đáng yêu mang cùng.
Tối qua sói chuột lông xanh nhỏ có lẽ cũng bị đói ngấu, vì vậy chịu ăn cả khoai tây, khoai lang mà Nhị Nha Tử mang cho. Xem ra động vật ăn thịt cũng chưa chắc đã không thay đổi bản tính. Nếu cứ thế thì đám sói chuột lông xanh đó có thể nuôi được.
Phóng xe đường núi bụi mù đến được thị trấn Lâm Tuyền cũng đã hơn 11 giờ trưa vì xe của Đại Trụ bị hỏng giữa đường, may mà còn sửa kịp chứ không thì đến muộn mất.
Diệp Phàm dấu sói chuột lông xanh vào trong phòng trước rồi đi thẳng tới khách sạn Tử Vân. Nhà hàng Tử Vân là nơi đẹp nhất ở Lâm Tuyền, thật ra chỉ là một nhà hàng bốn tầng, nói khách sạn cũng hơi quá. Chỉ có điều cũng không ai cự nự mấy thứ linh tinh đó với ông chủ làm gì.
Diệp Phàm leo lên tầng bốn thì thấy có ba gian phòng riêng, cũng không biết anh Triệu ở phòng nào. Vừa định hỏi thì chủ nhiệm Vương của Ban Đảng – Chính đột nhiên từ nhà vệ sinh đi ra gọi lớn:
- Ai da! Sao bây giờ cậu mới đến, cục trưởng Triệu sốt ruột lắm rồi, nói là cậu mà không đến thì sẽ bỏ về huyện luôn đấy.
Vừa đẩy cửa bước vào gian phòng lớn đã nhìn thấy chừng mười người ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn nhìn mình chằm chằm.
- Anh bạn Diệp, đến rồi à. Mau vào đây uống phạt ba chén, ha ha.
Triệu Bính Kiến cất tiếng cười sảng khoái.
- Phó chủ tịch Trương, anh Triệu, bí thư Tần…giữa đường xe hỏng nên đến muộn. Tôi xin tự phạt sáu chén để các lãnh đạo nguôi giận.
- Diệp Phàm hơi tỏ vẻ căng thẳng nói.
- Ha ha ha! Tiệp Diệp được lắm ăn tí gì đi đã rồi hãy uống.
Phó chủ tịch Trương gật đầu nói.
Lần này thì hay rồi, bí thư thị trấn Lâm Tuyền thêm cả mấy phó chủ tịch thị trấn, đảng ủy viên đều nhủ thầm trong bụng:
- Thằng nhóc họ Diệp này rốt cuộc có lai lịch gì, sao đến ngay cả phó chủ tịch huyện cũng thích hắn. Thần tài Triệu khó gần như vậy mà sao lại gọi hắn là anh em, lẽ nào hắn ta là bà con xa của Thần tài Triệu?
Trên bàn rượu thì chỉ nói chuyện phiếm, kể vài câu cười là có thể gây hứng thú. Diệp Phàm ở đó cũng chỉ uống rượu, căn bản không nói câu nào. Nhưng có thể ngồi ở phòng hạng nhất thế này ăn cơm cũng khiến chủ nhiệm các cấp ban sở trong thị trấn Lâm Tuyền ở phòng bên sang mời rượu cũng phải suy nghĩ tên nhóc họ Diệp này có quan hệ gì với Tài thần Triệu.
Chủ nhiệm, sở trưởng thông minh một chút thì đối xử rất thân mật với Diệp Phàm, cho rằng muốn tiếp cận Thần tài Triệu thì khó nhưng với Diệp Phàm lại dễ hơn nhiều. Sau này muốn có chút tiền hay có chuyện gì thì đánh trước tiếng với Diệp Phàm nói không chừng còn dễ…
Cơm no rượu say xong thì Trương Tân Huy và Thần tài Triệu lên xe về huyện. Diệp Phàm cũng vờ như không có chuyện gì trở về phòng. May mà lúc này mọi người đều đi tản bộ trên phố, hơn nữa còn là buổi trưa nên trong ủy ban thị trấn không có nhiều người.
Diệp Phàm gọi xe kéo chạy tới Thượng Long Loan, vì hắn đã bí mật xin gặp lão Triệu ở Thượng Long Loan để tiễn một đoạn và Triệu Bính Kiến cũng vui vẻ nhận lời. Khi Diệp Phàm vừa tới lại phát hiện cả xe của phó chủ tịch huyện Trương Tân Huy cũng đỗ ở đó, phó chủ tịch Trương và cục trưởng Triệu đang thưởng thức cảnh đẹp suối Lâm Tuyền. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đợi chiếc xe kéo đi, Diệp Phàm mới cất tiếng chào.
- Thằng quỷ thần thần bí bí thế rốt cuộc định làm gì? Muốn nhờ xe thì vừa rồi ở Lâm Tuyền lên thẳng cho rồi, còn bắt anh mày đợi ở đây.
Cục trưởng Triệu cười đùa:
- Uhm! Có lẽ là sợ lão Tần phê bình cậu không làm việc cả ngày chỉ biết chạy lên huyện phải không, ha ha…
- Phó chủ tịch Trương, anh Triệu, xem đây là gì?
Diệp Phàm chỉ vào chiếc lồng đen thần bí nói.
- Lẽ nào cậu bắt được rồi, không nhanh như vậy chứ?
Triệu Bính Kiến vừa nhìn đã hiểu ra chuyện, vội bước qua mở ra xem. Vừa nhìn ông đã ngây người một chốc, sau đó bật cười ha ha nói:
- Được! Được! Tiểu Diệp, cậu được lắm, rất tốt!
- Phó chủ tịch Trương, anh Triệu, thằng em gặp may, vừa mới bắt được xong. Em đi đây, còn phải về thôn đập Thiên Thủy cho kịp.
Diệp Phàm nói.
- Ừ! Làm việc quan trọng hơn.
Phó chủ tịch Trương ừ một tiếng, ánh mắt có chút khác thường, nhưng cuối cùng vẫn nói thêm một câu:
- Tiểu Diệp à! Cũng phải chú ý làm việc nghỉ ngơi điều độ, đừng làm mệt quá.
Nói xong, ông vỗ vào cánh tay của Diệp Phàm.
Buổi tối, Lưu Lương Huy của sở tài chính lại mời Diệp Phàm ăn điểm tâm. Có lẽ trưa nay thấy cục trưởng Triệu Bính Kiến đối với hắn tốt như vậy nên đến lấy lòng.
Một nhóm người còn có cả Thiết Minh Hạ của Ban tổng hợp, Triệu Thiết Hải ở Đồn công an, Chu Do Minh của Ban Hành chính nhân dân cũng tới. Vì phòng số một của khách sạn Tử Vân đã có người thuê, vì vậy mọi người đã vào phòng số hai.
- Người anh em Diệp Phàm à, sau này Đập Thiên Thủy mà có việc gì thì cứ gọi anh một tiếng. Ha ha!
Lưu Lương Huy giống như người thân quen lắm nói chuyện với anh.
- Cám ớn anh Lưu quan tâm, sau này chắc phải phiền anh nhiều.
Diệp Phàm tiện tay nâng chén rượu lên muốn uống trước với Lưu Lương Hủy một chén.
- Người anh em thẳng thắn lắm, anh Triệu này cũng mời cậu một chén.
Triệu Thiết Hải thuận tay nâng chén rượu, Thiết Minh Hạ và Chu Do Minh thấy vậy cũng thuận theo cười ha hả nâng chén của mình lên, cuối cùng lại biến thành mọi người cùng uống. Nhìn tình cảnh giống như mọi người đang mời rượu Diệp Phàm khiến hắn cảm thấy ngại ngần.
- Diệp Phàm à, đừng khách sáo, về sau ông anh này còn phải phiền chú nhiều.- Lưu Lương Huy cười đáp, nhưng không giống như đang đùa.
- Ấy sao lại nói thế, lẽ nào anh đường đường là sở trưởng sở tài chính thị trấn Lâm Tuyền còn phải đến tổ công tác ở thôn nghèo Thiên Thủy của em để hóa duyên sao?
Diệp Phàm nhất thời mù mờ không hiểu.
Không ngờ trong bên trong còn có nguyên nhân này. Ừ, tốt lắm! Tiểu Diệp có thể tìm hiểu được đến mức này cũng không dễ. Tiếp theo cậu thử nghĩ xem làm thế nào để giải quyết vấn đề này. Những lời mà người khác nói cậu không cần để trong lòng, nên làm gì thì làm cái đấy. Nhưng mà bản kiểm điểm thì cứ viết đi, hơn nữa còn phải viết thật "thành khẩn", thái độ tốt, lãnh đạo thị trấn nói cậu vài câu cũng bình thường thôi…
Bí thư Tần nói đầy hàm ý, "người khác" trong lời nói của ông có lẽ là chỉ phe Thái Đại Giang.
Tảng sáng ngày hôm sau, điện thoại lại vang lên.
- Tiểu Diệp à? Tôi là Vương Nguyên Thành.
Trong điện thoại vang lên tiếng nói nhiệt tình của Vương Nguyên Thành, chủ nhiệm Ban Đảng – Chính.
- Chào chủ nhiệm Vương.
Diệp Phàm chào lại rồi đợi Vương Nguyên Thành nói. Nếu là Vương Nguyên Thành gọi điện tới thì chắc chắn có chuyện, không cần thiết phải hỏi việc gì.
- Là thế này, hôm nay phó chủ tịch huyện được phân quản việc giao thông và cục trưởng Triệu Cục tài chính muốn đến thị trấn Lâm Tuyền chúng ta để xem tình hình phát triển đường xá. Cục trưởng Triệu dặn dò lại thư ký nói riêng là trưa nay muốn uống với cậu vài ly. Vì vậy bí thư Tần gọi cậu về gấp.
Thái độ của Vương Nguyên Thành rất nhã nhặn, nhưng lòng thầm thấy kỳ lạ. Tên nhóc họ Diệp này sao lại giống như rất thân quen với cục trưởng Triệu của Cục tài chính vậy. Phải biết rằng Triệu Bỉnh Kiến của Cục tài chính trước giờ đều cao ngạo, nắm trong tay quyền lớn nhất về tài chính của cả huyện.
Còn đi theo Lý Hồng Dương, nhân vật đứng đầu Ngư Dương, hơn nữa nghe nói trong thành phố cũng có người chống lưng cho. Các chủ tịch, bí thư, cục trưởng thị trấn, thậm chí phó chủ tịch huyện nhìn thấy ông ta còn phải lôi kéo làm quen. Tất cả đều gọi ông là Thần tài Triệu. Nếu đến xã hay thị trấn thì bí thư, chủ tịch ở đó nhìn thấy ông cũng phải xu nịnh.
Bí thư Tần vừa nghe nói Thần tài họ Triệu muốn gọi Diệp Phàm tới uống rượu thì cũng thoáng sững sờ, tất nhiên là vội vàng đáp ứng ngay, dù Diệp Phàm lúc này ở chân trời góc biển nào cũng phải bắt trở về.
Diệp Phàm nghe vậy cũng ngạc nhiên trong giây lát, thầm nghĩ lẽ nào anh Triệu biết xem bói. Hôm qua mình vừa bắt được sói chuột lông xanh, còn chưa kịp gọi điện cho lão ta thì hôm nay đã gọi mình về uống rượu rồi.
Hắn vội vàng bắt con sói chuột lông xanh cho vào lồng, lấy vải che lên, cuối cùng nghĩ thế nào lại bắt thêm một con sói chuột nhỏ đáng yêu mang cùng.
Tối qua sói chuột lông xanh nhỏ có lẽ cũng bị đói ngấu, vì vậy chịu ăn cả khoai tây, khoai lang mà Nhị Nha Tử mang cho. Xem ra động vật ăn thịt cũng chưa chắc đã không thay đổi bản tính. Nếu cứ thế thì đám sói chuột lông xanh đó có thể nuôi được.
Phóng xe đường núi bụi mù đến được thị trấn Lâm Tuyền cũng đã hơn giờ trưa vì xe của Đại Trụ bị hỏng giữa đường, may mà còn sửa kịp chứ không thì đến muộn mất.
Diệp Phàm dấu sói chuột lông xanh vào trong phòng trước rồi đi thẳng tới khách sạn Tử Vân. Nhà hàng Tử Vân là nơi đẹp nhất ở Lâm Tuyền, thật ra chỉ là một nhà hàng bốn tầng, nói khách sạn cũng hơi quá. Chỉ có điều cũng không ai cự nự mấy thứ linh tinh đó với ông chủ làm gì.
Diệp Phàm leo lên tầng bốn thì thấy có ba gian phòng riêng, cũng không biết anh Triệu ở phòng nào. Vừa định hỏi thì chủ nhiệm Vương của Ban Đảng – Chính đột nhiên từ nhà vệ sinh đi ra gọi lớn:
- Ai da! Sao bây giờ cậu mới đến, cục trưởng Triệu sốt ruột lắm rồi, nói là cậu mà không đến thì sẽ bỏ về huyện luôn đấy.
Vừa đẩy cửa bước vào gian phòng lớn đã nhìn thấy chừng mười người ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn nhìn mình chằm chằm.
- Anh bạn Diệp, đến rồi à. Mau vào đây uống phạt ba chén, ha ha.
Triệu Bính Kiến cất tiếng cười sảng khoái.
- Phó chủ tịch Trương, anh Triệu, bí thư Tần…giữa đường xe hỏng nên đến muộn. Tôi xin tự phạt sáu chén để các lãnh đạo nguôi giận.
- Diệp Phàm hơi tỏ vẻ căng thẳng nói.
- Ha ha ha! Tiệp Diệp được lắm ăn tí gì đi đã rồi hãy uống.
Phó chủ tịch Trương gật đầu nói.
Lần này thì hay rồi, bí thư thị trấn Lâm Tuyền thêm cả mấy phó chủ tịch thị trấn, đảng ủy viên đều nhủ thầm trong bụng:
- Thằng nhóc họ Diệp này rốt cuộc có lai lịch gì, sao đến ngay cả phó chủ tịch huyện cũng thích hắn. Thần tài Triệu khó gần như vậy mà sao lại gọi hắn là anh em, lẽ nào hắn ta là bà con xa của Thần tài Triệu?
Trên bàn rượu thì chỉ nói chuyện phiếm, kể vài câu cười là có thể gây hứng thú. Diệp Phàm ở đó cũng chỉ uống rượu, căn bản không nói câu nào. Nhưng có thể ngồi ở phòng hạng nhất thế này ăn cơm cũng khiến chủ nhiệm các cấp ban sở trong thị trấn Lâm Tuyền ở phòng bên sang mời rượu cũng phải suy nghĩ tên nhóc họ Diệp này có quan hệ gì với Tài thần Triệu.
Chủ nhiệm, sở trưởng thông minh một chút thì đối xử rất thân mật với Diệp Phàm, cho rằng muốn tiếp cận Thần tài Triệu thì khó nhưng với Diệp Phàm lại dễ hơn nhiều. Sau này muốn có chút tiền hay có chuyện gì thì đánh trước tiếng với Diệp Phàm nói không chừng còn dễ…
Cơm no rượu say xong thì Trương Tân Huy và Thần tài Triệu lên xe về huyện. Diệp Phàm cũng vờ như không có chuyện gì trở về phòng. May mà lúc này mọi người đều đi tản bộ trên phố, hơn nữa còn là buổi trưa nên trong ủy ban thị trấn không có nhiều người.
Diệp Phàm gọi xe kéo chạy tới Thượng Long Loan, vì hắn đã bí mật xin gặp lão Triệu ở Thượng Long Loan để tiễn một đoạn và Triệu Bính Kiến cũng vui vẻ nhận lời. Khi Diệp Phàm vừa tới lại phát hiện cả xe của phó chủ tịch huyện Trương Tân Huy cũng đỗ ở đó, phó chủ tịch Trương và cục trưởng Triệu đang thưởng thức cảnh đẹp suối Lâm Tuyền. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đợi chiếc xe kéo đi, Diệp Phàm mới cất tiếng chào.
- Thằng quỷ thần thần bí bí thế rốt cuộc định làm gì? Muốn nhờ xe thì vừa rồi ở Lâm Tuyền lên thẳng cho rồi, còn bắt anh mày đợi ở đây.
Cục trưởng Triệu cười đùa:
- Uhm! Có lẽ là sợ lão Tần phê bình cậu không làm việc cả ngày chỉ biết chạy lên huyện phải không, ha ha…
- Phó chủ tịch Trương, anh Triệu, xem đây là gì?
Diệp Phàm chỉ vào chiếc lồng đen thần bí nói.
- Lẽ nào cậu bắt được rồi, không nhanh như vậy chứ?
Triệu Bính Kiến vừa nhìn đã hiểu ra chuyện, vội bước qua mở ra xem. Vừa nhìn ông đã ngây người một chốc, sau đó bật cười ha ha nói:
- Được! Được! Tiểu Diệp, cậu được lắm, rất tốt!
- Phó chủ tịch Trương, anh Triệu, thằng em gặp may, vừa mới bắt được xong. Em đi đây, còn phải về thôn đập Thiên Thủy cho kịp.
Diệp Phàm nói.
- Ừ! Làm việc quan trọng hơn.
Phó chủ tịch Trương ừ một tiếng, ánh mắt có chút khác thường, nhưng cuối cùng vẫn nói thêm một câu:
- Tiểu Diệp à! Cũng phải chú ý làm việc nghỉ ngơi điều độ, đừng làm mệt quá.
Nói xong, ông vỗ vào cánh tay của Diệp Phàm.
Buổi tối, Lưu Lương Huy của sở tài chính lại mời Diệp Phàm ăn điểm tâm. Có lẽ trưa nay thấy cục trưởng Triệu Bính Kiến đối với hắn tốt như vậy nên đến lấy lòng.
Một nhóm người còn có cả Thiết Minh Hạ của Ban tổng hợp, Triệu Thiết Hải ở Đồn công an, Chu Do Minh của Ban Hành chính nhân dân cũng tới. Vì phòng số một của khách sạn Tử Vân đã có người thuê, vì vậy mọi người đã vào phòng số hai.
- Người anh em Diệp Phàm à, sau này Đập Thiên Thủy mà có việc gì thì cứ gọi anh một tiếng. Ha ha!
Lưu Lương Huy giống như người thân quen lắm nói chuyện với anh.
- Cám ớn anh Lưu quan tâm, sau này chắc phải phiền anh nhiều.
Diệp Phàm tiện tay nâng chén rượu lên muốn uống trước với Lưu Lương Hủy một chén.
- Người anh em thẳng thắn lắm, anh Triệu này cũng mời cậu một chén.
Triệu Thiết Hải thuận tay nâng chén rượu, Thiết Minh Hạ và Chu Do Minh thấy vậy cũng thuận theo cười ha hả nâng chén của mình lên, cuối cùng lại biến thành mọi người cùng uống. Nhìn tình cảnh giống như mọi người đang mời rượu Diệp Phàm khiến hắn cảm thấy ngại ngần.
- Diệp Phàm à, đừng khách sáo, về sau ông anh này còn phải phiền chú nhiều.- Lưu Lương Huy cười đáp, nhưng không giống như đang đùa.
- Ấy sao lại nói thế, lẽ nào anh đường đường là sở trưởng sở tài chính thị trấn Lâm Tuyền còn phải đến tổ công tác ở thôn nghèo Thiên Thủy của em để hóa duyên sao?
Diệp Phàm nhất thời mù mờ không hiểu.