Tạ Cường trái lại không lên tiếng, Trưởng ban Tổ chức Miêu Phong vẫn trầm mặc, giống như hội nghị thường ủy không liên quan đến y vậy, chuyện đã không liên quan thì cứ treo lên cao.
Thật ra y ngồi yên nhưng đầu óc không hề nhàn rỗi, giống như một chiếc máy tính cực lớn bất cứ lúc nào cũng vận chuyển tốc độ cao, phân tích các quan hệ thế lực, nhân mạch, ưu thế… trong huyện, y giống như một u linh đang ẩn núp trong bóng tối.
Kết quả không khó suy đoán, Lô Vỹ được tán thành. Hai phiếu phản đối, một phiếu từ bỏ quyền thuận lợi được thông qua.
Ngọc Nhã Chi cũng biết cho dù mình muốn tranh giành cũng phí công nhưng Lô Vỹ tới Ngư Dương, Ngọc gia cũng phải biểu lộ thái độ, chỉ là làm dáng cho người khác nhìn, nếu không người khác sẽ nhìn Ngọc gia như thế nào.
Chỉ e người ta lại xì xào sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia bị tịch thu, người này tới Ngư Dương nhậm chức, Ngọc gia còn phải muối mặt đồng ý. Cho nên Ngọc Nhã Chi chỉ biểu lộ thái độ, cũng không có ý tứ sống chết không để cho cho Lô Vỹ đến Ngư Dương, vì cho dù muốn ngăn cản cũng không cản được.
Cổ Bảo Toàn đã sớm chuẩn bị, khẳng định đã quyết tâm giành được vị trí Cục trưởng cục Công An huyện vào trong tay, đối với một Bí thư huyện ủy mà nói, chọn người vào chiếc ghế Cục trưởng cục Công An huyện rất quan trọng, tuyệt đối không thể từ bỏ.
8 giờ, hội nghị thường ủy huyện rút cuộc cũng hạ màn, với chiến thắng vang dội của Cổ Bảo Toàn.
Tuy nhiên thông qua hội nghị thường ủy lần này, Cổ Bảo Toàn cũng cảm thấy được một chút hướng đi của thế cục Ngư Dương hiện nay.
Đối với Cổ Bảo Toàn mà nói, trước mắt chỉ có một người chắc chắn ủng hộ, đó chính là Chánh Văn phòng huyện ủy Trương Tân Huy.
Phí Mặc và Chu Trường Hà hít thở cùng một mũi, coi như cùng một nhóm.
Ngọc Nhã Chi và Chu Quang Húc có manh mối liên hiệp một mạch.
Tạ Cường đứng một mình, làm một người dĩ hòa vi quý.
Tiếu Tuấn Thần có dự tính tự lập thành một nhà, khẳng định là sẽ đi tìm đồng bọn của mình.
Miêu Phong có tâm địa sâu nhất, dáng vẻ giống như không để ý điều gì, thường thường người như vậy lại càng phải đề phòng nhất, nếu không lúc nào đó bị y chém một dao lại còn giúp y mài.
Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh trước mắt cũng có thái độ không rõ sáng, giống như không có khuynh hướng tranh quyền đoạt lợi, nhưng cũng không thể không phòng, có lẽ đây chỉ là một loại biểu tượng.
Người ta nói "Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất", có lẽ đàn bà đã nổi điên thì hung tàn hơn tất cả.
Huyện Ngư Dương hôm nay như sôi trào, Diệp Phàm vừa rời khỏi giường đã nghênh đón Vu Phi Phi của Đài truyền hình thành phố, dẫn theo một nhóm người xuống làm phóng sự chuyên đề, Đài phát thanh và truyền hình huyện chỉ phối hợp hoạt động.
Các đồng chí của Cục Tôn giáo từ sáng sớm đã bận tối mắt tối mũi, đến 7 giờ đã tập trung đầy đủ, nhưng Ngũ Đóa Kim Hoa vẫn không thấy xuất hiện một bóng dáng nào.
Diệp Phàm nhìn lướt qua các đồng chí trong cục, hừ lạnh nói:
- Năm đồng chí đó có xin phép không?-
- Không có.
Đinh Hương Muội nhỏ giọng trả lời.
- Dừng hết tiền lương tháng này, tiền thưởng phúc lợi của năm đồng chí này cũng không cần phát nữa. Hôm nay là ngày trọng đại đối với cục chúng ta, Bí thư Cổ đã giao phó rồi. Nghi thức hôm nay, y và Chủ tịch huyện Vệ cũng sẽ tham gia.
Trong tỉnh và thành phố đều có rất nhiều quan khách đến huyện chúng ta, Chủ tịch huyện Vệ cũng đồng ý điều tổ xe con trong huyện thuộc về Cục Tôn giáo chúng ta điều hành, còn phái Chủ nhiệm Ủy ban Nhân dân Ngọc Hải Hoa xuống giúp đỡ chúng ta tổ chức hoạt động, cần dùng xe thì cứ nói một tiếng, xe sắp xếp cho khách cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Không khách khí mà nói, có mấy lời này tôi phải nói trước, hôm nay tất cả mọi người phải vực dậy trăm phần trăm tinh thần, bất cứ ai, bất cứ vị trí nào, bất cứ làm chuyện gì cũng phải làm tốt công việc mình được giao phó.
Chuyện được giao phó cho ai mà xảy ra sơ sót thì người đó phải chịu trách nhiệm, tiền thưởng phúc lợi cuối năm cũng không cần suy nghĩ. Nếu làm tốt đến cuối năm mọi người chắc chắn cũng được chia không ít, tôi sẽ nhìn tình hình công tác của mọi người mà phát tiền thưởng phúc lợi, đến lúc đó các đồng chí đừng nói tôi thiên vị chỗ này chỗ kia.
Diệp Phàm ánh mắt sắc bén, khẩu khí nghiêm túc trông rất có uy phong.
Qua 8 giờ, Diệp Phàm đi về phía Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh báo cáo tình huống tiến triển các hạng mục công tác.
- Trợ lý Diệp, Bí thư Cổ nhận được thông báo lên thành phố dự họp, vừa mới đi rồi. Trước khi đi có dặn dò, nhiệm vụ chủ yếu của anh hôm nay chính là nắm được Tiếu Phi Thành tiên sinh của Tập đoàn Phi Vân tới từ Hồng Kông. Đây là chuyện lớn quan trọng nhất, về phương diện hoạt động có Ủy ban nhân dân huyện và cục các anh cùng nhau cố gắng mới có thể làm tốt. Đối với chuyện thuyết phục Tiếu Phi Thành tiên sinh bơm tiền đầu tư vào nhà máy thảm sợi của huyện, anh có tính toán gì chưa? Tôi muốn nghe trước xem.
Vệ Sơ Tinh hôm nay càng lộ ra vẻ mê người, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp không hề có chút son phấn, làn da trắng mịn, dưới đôi lông mày dài và nhỏ là cặp mắt phượng thăm thẳm trong suốt như hồ nước, khiến Diệp Phàm nhìn thấy mà như nai con đi lạc, trái tim loạn nhịp không yên.
Sống mũi thẳng tắp như ngọc tạc, lại cộng thêm đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng càng khiến trong lòng đồng chí Diệp Phàm kêu gào không yên, hơn nữa thái độ của cô ta hôm nay tương đối tốt, thể hiện vẻ dịu dàng của con gái, làm Diệp Phàm như cảm thấy hôm nay cô ta không còn là một Chủ tịch huyện, trái lại hơi giống như người thê tử hiền lành đang giúp đỡ phu quân vậy.
- Bà cô này, sao hôm nay lại dịu dàng như vậy, lẽ nào muốn muốn hấp dẫn mình, không phải vậy chứ, lẽ nào muốn mê hoặc mình, cô ta cũng không cần làm như vậy. Cô ta đường đường là một Chủ tịch huyện cần gì phải để mắt đến loại côn trùng nhỏ bé như mình, lẽ nào vì nghĩ đến chuyện chiêu thương mà muốn để mình bán lực vì cô ta.
Trong lòng Diệp Phàm như có một trận yy.
Nhưng hắn vẫn không bị hồ đồ, khóe miệng khẽ nhếch lên, thể hiện ra dáng vẻ quen thuộc bình thường có thể nhìn thấy:
- Tôi còn chưa nghĩ tới, bận bịu quá.
Diệp Phàm thật sự không nghĩ đến chiêu này, tính toán hôm nay chính là đi một bước xem một bước.
- Không rảnh! Tối hôm qua anh làm gì chứ?
Vệ Sơ Tinh giận đến mức mắt phượng thiếu chút nữa trợn tròn, khí thế nổi lên, vẻ dịu dàng thoáng cái biến mất, hiện ra khí thế ép người.
- Khuyên phóng viên báo tỉnh người tôi đừng đi, trị vết thương trên lưng, cuối cùng đương nhiên là ngủ một giấc nghỉ ngơi, cũng không thể để cho tôi bị đánh còn phải mang vết thương đi làm việc chứ, hôm nay có thể đứng được đã là tốt lắm rồi.
Diệp Phàm nói gọn.
- Anh…Anh cũng không nghĩ đến thuyết phục Tiếu tiên sinh như thế nào sao?
Giọng nói của Vệ Sơ Tinh đã lớn hơn một chút.
- Vất vả suy nghĩ chi bằng đừng nghĩ nữa, vì có suy nghĩ cũng không có. Nếu như Tiếu tiên sinh chịu đầu tư thì mấy năm trước người tôi đã làm rồi, là người của Ngư Dương, mặc dù nói rời Ngư Dương đã lâu rồi, nhưng tổ tiên vẫn còn đang ở Ngư Dương. Có thể vì quê quán làm chút gì đó tôi nghĩ y cũng rất sẵn lòng, chỉ là nhà máy thảm sợi Ngư Dương chúng ta quá lạc hậu, biết rõ là thứ hao vốn, người ta cũng không phải đồ ngốc, làm sao chịu bỏ tiền đầu tư vào một nhà máy rách nát không kiếm ra được chút gì như vậy, nếu không Chủ tịch huyện cô đích thân ra mặt thử xem, xem xem có thể thuyết phục được Tiếu tiên sinh không.
Diệp Phàm lại bắt đầu tỏ ra kiêu ngạo, vì lúc này tư thế của Vệ Sơ Tinh có chút giống như hôm sỉ nhục mình ở thị trấn Lâm Tuyền, tình hình khi chỉ đích danh mình ra chịu phạt đứng, cho nên mới tức giận, cố ý nói như vậy.
- Anh… Anh…
Vệ Sơ Tinh lắp bắp nói ra hai từ anh anh rồi không nói được gì nữa.
- Ha ha ha, Chủ tịch huyện Vệ nếu như không hài lòng có thể lập tức rút chức Trợ lý Chủ tịch huyện của tôi, dù sao tôi quay về Cục Tôn giáo quản lý chuyên môn còn thoải mái hơn, khi nhàn rỗi thì đi câu cá, đi dạo, làm hòa thượng ni cô trong miếu cũng tiêu dao tự tại có phải không?
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười không hề để ý, bày ra tư thế lợn đã chết cũng không sợ bỏng nước sôi, thầm nghĩ, " Đúng là đồ đàn bà, hôm đó lão tử bị cô hại cho thê thảm, không còn sĩ diện gì nữa, không phải cô còn muốn xử tôi theo pháp luật sao? Lão tử đợi xem.
Tạ Cường trái lại không lên tiếng, Trưởng ban Tổ chức Miêu Phong vẫn trầm mặc, giống như hội nghị thường ủy không liên quan đến y vậy, chuyện đã không liên quan thì cứ treo lên cao.
Thật ra y ngồi yên nhưng đầu óc không hề nhàn rỗi, giống như một chiếc máy tính cực lớn bất cứ lúc nào cũng vận chuyển tốc độ cao, phân tích các quan hệ thế lực, nhân mạch, ưu thế… trong huyện, y giống như một u linh đang ẩn núp trong bóng tối.
Kết quả không khó suy đoán, Lô Vỹ được tán thành. Hai phiếu phản đối, một phiếu từ bỏ quyền thuận lợi được thông qua.
Ngọc Nhã Chi cũng biết cho dù mình muốn tranh giành cũng phí công nhưng Lô Vỹ tới Ngư Dương, Ngọc gia cũng phải biểu lộ thái độ, chỉ là làm dáng cho người khác nhìn, nếu không người khác sẽ nhìn Ngọc gia như thế nào.
Chỉ e người ta lại xì xào sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia bị tịch thu, người này tới Ngư Dương nhậm chức, Ngọc gia còn phải muối mặt đồng ý. Cho nên Ngọc Nhã Chi chỉ biểu lộ thái độ, cũng không có ý tứ sống chết không để cho cho Lô Vỹ đến Ngư Dương, vì cho dù muốn ngăn cản cũng không cản được.
Cổ Bảo Toàn đã sớm chuẩn bị, khẳng định đã quyết tâm giành được vị trí Cục trưởng cục Công An huyện vào trong tay, đối với một Bí thư huyện ủy mà nói, chọn người vào chiếc ghế Cục trưởng cục Công An huyện rất quan trọng, tuyệt đối không thể từ bỏ. Nguồn:
giờ, hội nghị thường ủy huyện rút cuộc cũng hạ màn, với chiến thắng vang dội của Cổ Bảo Toàn.
Tuy nhiên thông qua hội nghị thường ủy lần này, Cổ Bảo Toàn cũng cảm thấy được một chút hướng đi của thế cục Ngư Dương hiện nay.
Đối với Cổ Bảo Toàn mà nói, trước mắt chỉ có một người chắc chắn ủng hộ, đó chính là Chánh Văn phòng huyện ủy Trương Tân Huy.
Phí Mặc và Chu Trường Hà hít thở cùng một mũi, coi như cùng một nhóm.
Ngọc Nhã Chi và Chu Quang Húc có manh mối liên hiệp một mạch.
Tạ Cường đứng một mình, làm một người dĩ hòa vi quý.
Tiếu Tuấn Thần có dự tính tự lập thành một nhà, khẳng định là sẽ đi tìm đồng bọn của mình.
Miêu Phong có tâm địa sâu nhất, dáng vẻ giống như không để ý điều gì, thường thường người như vậy lại càng phải đề phòng nhất, nếu không lúc nào đó bị y chém một dao lại còn giúp y mài.
Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh trước mắt cũng có thái độ không rõ sáng, giống như không có khuynh hướng tranh quyền đoạt lợi, nhưng cũng không thể không phòng, có lẽ đây chỉ là một loại biểu tượng.
Người ta nói "Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất", có lẽ đàn bà đã nổi điên thì hung tàn hơn tất cả.
Huyện Ngư Dương hôm nay như sôi trào, Diệp Phàm vừa rời khỏi giường đã nghênh đón Vu Phi Phi của Đài truyền hình thành phố, dẫn theo một nhóm người xuống làm phóng sự chuyên đề, Đài phát thanh và truyền hình huyện chỉ phối hợp hoạt động.
Các đồng chí của Cục Tôn giáo từ sáng sớm đã bận tối mắt tối mũi, đến giờ đã tập trung đầy đủ, nhưng Ngũ Đóa Kim Hoa vẫn không thấy xuất hiện một bóng dáng nào.
Diệp Phàm nhìn lướt qua các đồng chí trong cục, hừ lạnh nói:
- Năm đồng chí đó có xin phép không?-
- Không có.
Đinh Hương Muội nhỏ giọng trả lời.
- Dừng hết tiền lương tháng này, tiền thưởng phúc lợi của năm đồng chí này cũng không cần phát nữa. Hôm nay là ngày trọng đại đối với cục chúng ta, Bí thư Cổ đã giao phó rồi. Nghi thức hôm nay, y và Chủ tịch huyện Vệ cũng sẽ tham gia.
Trong tỉnh và thành phố đều có rất nhiều quan khách đến huyện chúng ta, Chủ tịch huyện Vệ cũng đồng ý điều tổ xe con trong huyện thuộc về Cục Tôn giáo chúng ta điều hành, còn phái Chủ nhiệm Ủy ban Nhân dân Ngọc Hải Hoa xuống giúp đỡ chúng ta tổ chức hoạt động, cần dùng xe thì cứ nói một tiếng, xe sắp xếp cho khách cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Không khách khí mà nói, có mấy lời này tôi phải nói trước, hôm nay tất cả mọi người phải vực dậy trăm phần trăm tinh thần, bất cứ ai, bất cứ vị trí nào, bất cứ làm chuyện gì cũng phải làm tốt công việc mình được giao phó.
Chuyện được giao phó cho ai mà xảy ra sơ sót thì người đó phải chịu trách nhiệm, tiền thưởng phúc lợi cuối năm cũng không cần suy nghĩ. Nếu làm tốt đến cuối năm mọi người chắc chắn cũng được chia không ít, tôi sẽ nhìn tình hình công tác của mọi người mà phát tiền thưởng phúc lợi, đến lúc đó các đồng chí đừng nói tôi thiên vị chỗ này chỗ kia.
Diệp Phàm ánh mắt sắc bén, khẩu khí nghiêm túc trông rất có uy phong.
Qua giờ, Diệp Phàm đi về phía Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh báo cáo tình huống tiến triển các hạng mục công tác.
- Trợ lý Diệp, Bí thư Cổ nhận được thông báo lên thành phố dự họp, vừa mới đi rồi. Trước khi đi có dặn dò, nhiệm vụ chủ yếu của anh hôm nay chính là nắm được Tiếu Phi Thành tiên sinh của Tập đoàn Phi Vân tới từ Hồng Kông. Đây là chuyện lớn quan trọng nhất, về phương diện hoạt động có Ủy ban nhân dân huyện và cục các anh cùng nhau cố gắng mới có thể làm tốt. Đối với chuyện thuyết phục Tiếu Phi Thành tiên sinh bơm tiền đầu tư vào nhà máy thảm sợi của huyện, anh có tính toán gì chưa? Tôi muốn nghe trước xem.
Vệ Sơ Tinh hôm nay càng lộ ra vẻ mê người, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp không hề có chút son phấn, làn da trắng mịn, dưới đôi lông mày dài và nhỏ là cặp mắt phượng thăm thẳm trong suốt như hồ nước, khiến Diệp Phàm nhìn thấy mà như nai con đi lạc, trái tim loạn nhịp không yên.
Sống mũi thẳng tắp như ngọc tạc, lại cộng thêm đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng càng khiến trong lòng đồng chí Diệp Phàm kêu gào không yên, hơn nữa thái độ của cô ta hôm nay tương đối tốt, thể hiện vẻ dịu dàng của con gái, làm Diệp Phàm như cảm thấy hôm nay cô ta không còn là một Chủ tịch huyện, trái lại hơi giống như người thê tử hiền lành đang giúp đỡ phu quân vậy.
- Bà cô này, sao hôm nay lại dịu dàng như vậy, lẽ nào muốn muốn hấp dẫn mình, không phải vậy chứ, lẽ nào muốn mê hoặc mình, cô ta cũng không cần làm như vậy. Cô ta đường đường là một Chủ tịch huyện cần gì phải để mắt đến loại côn trùng nhỏ bé như mình, lẽ nào vì nghĩ đến chuyện chiêu thương mà muốn để mình bán lực vì cô ta.
Trong lòng Diệp Phàm như có một trận yy.
Nhưng hắn vẫn không bị hồ đồ, khóe miệng khẽ nhếch lên, thể hiện ra dáng vẻ quen thuộc bình thường có thể nhìn thấy:
- Tôi còn chưa nghĩ tới, bận bịu quá.
Diệp Phàm thật sự không nghĩ đến chiêu này, tính toán hôm nay chính là đi một bước xem một bước.
- Không rảnh! Tối hôm qua anh làm gì chứ?
Vệ Sơ Tinh giận đến mức mắt phượng thiếu chút nữa trợn tròn, khí thế nổi lên, vẻ dịu dàng thoáng cái biến mất, hiện ra khí thế ép người.
- Khuyên phóng viên báo tỉnh người tôi đừng đi, trị vết thương trên lưng, cuối cùng đương nhiên là ngủ một giấc nghỉ ngơi, cũng không thể để cho tôi bị đánh còn phải mang vết thương đi làm việc chứ, hôm nay có thể đứng được đã là tốt lắm rồi.
Diệp Phàm nói gọn.
- Anh…Anh cũng không nghĩ đến thuyết phục Tiếu tiên sinh như thế nào sao?
Giọng nói của Vệ Sơ Tinh đã lớn hơn một chút.
- Vất vả suy nghĩ chi bằng đừng nghĩ nữa, vì có suy nghĩ cũng không có. Nếu như Tiếu tiên sinh chịu đầu tư thì mấy năm trước người tôi đã làm rồi, là người của Ngư Dương, mặc dù nói rời Ngư Dương đã lâu rồi, nhưng tổ tiên vẫn còn đang ở Ngư Dương. Có thể vì quê quán làm chút gì đó tôi nghĩ y cũng rất sẵn lòng, chỉ là nhà máy thảm sợi Ngư Dương chúng ta quá lạc hậu, biết rõ là thứ hao vốn, người ta cũng không phải đồ ngốc, làm sao chịu bỏ tiền đầu tư vào một nhà máy rách nát không kiếm ra được chút gì như vậy, nếu không Chủ tịch huyện cô đích thân ra mặt thử xem, xem xem có thể thuyết phục được Tiếu tiên sinh không.
Diệp Phàm lại bắt đầu tỏ ra kiêu ngạo, vì lúc này tư thế của Vệ Sơ Tinh có chút giống như hôm sỉ nhục mình ở thị trấn Lâm Tuyền, tình hình khi chỉ đích danh mình ra chịu phạt đứng, cho nên mới tức giận, cố ý nói như vậy.
- Anh… Anh…
Vệ Sơ Tinh lắp bắp nói ra hai từ anh anh rồi không nói được gì nữa.
- Ha ha ha, Chủ tịch huyện Vệ nếu như không hài lòng có thể lập tức rút chức Trợ lý Chủ tịch huyện của tôi, dù sao tôi quay về Cục Tôn giáo quản lý chuyên môn còn thoải mái hơn, khi nhàn rỗi thì đi câu cá, đi dạo, làm hòa thượng ni cô trong miếu cũng tiêu dao tự tại có phải không?
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười không hề để ý, bày ra tư thế lợn đã chết cũng không sợ bỏng nước sôi, thầm nghĩ, " Đúng là đồ đàn bà, hôm đó lão tử bị cô hại cho thê thảm, không còn sĩ diện gì nữa, không phải cô còn muốn xử tôi theo pháp luật sao? Lão tử đợi xem.