- Không được! Diệp tiên sinh, chuyện nào ra chuyện đó, không thể để anh chịu thiệt để làm việc công được, đây là chi phiếu 20 vạn, cần phối hợp với dược liệu quý giá gì, nếu không đủ xin Diệp tiên sinh cứ gọi điện bất cứ lúc nào, tôi sẽ nhanh chóng mua về.
Hơn nữa, chi phí phẫu thuật thuốc men là Diệp tiên sinh đường đường chính chính có được, tôi sẽ kêu luật sư của sở Tư pháp Hồng Kông làm giấy công chứng.
Tôi biết thể chế trong nước rất phức tạp, các quan chức sợ nhất là mắc vào tội danh hối lộ, về chuyện này xin Diệp tiên sinh cứ yên tâm, tất cả chứng cứ cần chứng minh tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ.
Thật ra ở Hồng Kông cũng có một số cao nhân lánh đời, ví dụ như người có tay nghề về phương diện trung y âm thầm chữa bệnh chăm sóc cho một số nhà giàu. Mỗi lần bọn họ ra tay, ít nhất cũng phải mấy vạn.
Tiếu Phi Thành kiên quyết biểu thị thái độ, nếu như Diệp Phàm thật sự có thể trị lành vết bớt trên mặt Nhân Hề thì hắn thật là một kỳ nhân.
Nếu y có thể quen biết với kỳ nhân, đây chính là chuyện có tiền cũng chưa chắc được. Phải biết rằng vết bớt trên mặt Nhân Hề đã tốn không ít tiền, có lẽ cũng phải 20 vạn rồi.
Các quốc gia phát triển cũng đã đưa đến, lão trung y thái đẩu trong nước cũng đã xem qua, cuối cùng tất cả đều đưa ra kết luận đây là một loại bệnh hiếm thấy, người có thể trị khỏi bệnh này tuyệt đối là người đáng để gặp gỡ vì đó chính là cao nhân lánh đời trong truyền thuyết.
- Được rồi! Tiếu tiên sinh đã cố ý như vậy, tôi từ chối cũng có vẻ giả bộ.
Diệp Phàm gật đầu, thầm nghĩ:
- Xem ra sau này dùng thủ pháp kiếm tiền tiêu cũng được, sư phụ ban đầu không hi vọng mình dùng y thuật ông ấy truyền cho để vơ vét của cải, chỉ cần đủ sống là được rồi, nhưnh tất cả thủ tục đã làm hoàn chỉnh, thuế phải nộp cũng đã nộp rồi, nếu không sẽ gây ra phiền phức. Thời đại khác trước rồi, có lẽ suy nghĩ của sư phụ cũng nên thay đổi thôi.
2 giờ chiều, Diệp Phàm phòng làm việc của Cổ Bảo Toàn, Vệ Sơ Tinh cũng đang ở đấy.
- Phó Chủ tịch huyện Diệp tình hình lần đầu hiệp đàm với Tiếu tiên sinh như thế nào rồi?
Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh nhìn qua vẫn tương đối vững vàng, nhưng Diệp Phàm thông qua Thuật xem tướng vẫn cảm nhận được vẻ bất an và khao khát trong lòng bọn họ.
Một khoản đầu tư đối với cả Ngư Dương mà nói không co tác dụng mang tính chất quyết định gì, nhưng kinh tế của Ngư Dương lại do những khoản tiền đầu tư đó cấu thành.
Nếu như vậy cũng không thành công, cũng thất bại thì chiếc mũ trên đầu Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đều lung lay rồi, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hai người bất an.
- Rất tốt, trải qua đàm phán bước đầu, Tiếu tiên sinh đã đồng ý bơm 600 vạn vào nhà máy tơ dệt thảm sợi, chỉ còn sau đó công việc cụ thể như thế nài, Tiếu tiên sinh nói sẽ phái đại diện xuống bàn bạc ký kết hợp đồng. Tôi nghĩ hiện tại nên bắt tay vào chuẩn bị rồi, ở đây tôi có một thỉnh cầu, chính là tổ chức thành viên, tôi muốn tiến cử một đồng chí phụ trách chuyện này.
Diệp Phàm chỉ nói nửa câu, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn Cổ Bảo Toàn
- Được! Cậu muốn tiến cử người nào?
Cổ Bảo Toàn liếc mắt nhìn Vệ Sơ Tinh, thấy cô ta không đề xuất phản đối cũng dứt khoát gật đầu.
Những lời Diệp Phàm vừa nói khiến thần kinh của hai người thả lỏng không ít, nhưng trước khi hợp đồng còn chưa được ký kết thì vẫn chưa thể yên tâm, chuyện gì bất cứ lúc nào còn tồn tại biến số. Trái tim vừa rồi mới chỉ là từ trên không rơi xuống mười mấy mét, chỉ hơi tốt một chút mà thôi, chứ vẫn còn treo lơ lửng.
- Tôi nghĩ nếu thành lập cục Chiêu thương đã báo lên thành phố thì thành phố cũng nên có ý kiến trả lời, chúng ta nên tranh thủ thời gian mấy ngày cuối cùng xây dựng bước đầu cục Chiêu thương, sau năm mới là có thể trực tiếp tiến vào trạng thái làm việc rồi, nếu không đợi sang năm mới bắt tay vào trù hoạch xây dựng thì lại kéo dài thêm mấy tháng nữa, thời gian không đợi chúng ta.
Diệp Phàm chưa nhắc đến nhân sự, mà nói chức vụ trước.
Gần đây Đoạn Hải và Trịnh Lực Văn thỉnh thoảng cũng tới chơi nhưng hai người cũng nói gì, cũng không kể tình cảnh gần đây của mình, chỉ uống rượu tán gẫu, dù sao tình cảnh của hai người, Diệp Phàm sớm đã tìm hiểu rõ ràng từ miệng Phương Nghê Muội rồi.
Lần này Trịnh Lực Văn cũng có vẻ kỳ quái, cứ không muốn nhờ cậy anh trai là Chủ nhiệm lâm trường Trịnh Khinh Vượng đi tiếp xúc với Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình.
Chủ nhiệm lâm trường Trịnh là một cán bộ cấp Trưởng phòng, chỉ cần chịu ra mặt tiếp xúc với Hoàng Hải Bình, cấp xuống 10 vạn cho thị trấn Lâm Tuyền, thu xếp một vị trí tốt cho Trịnh Lực Văn là một chuyện rất dễ dàng.
Kỳ quái hơn là Chủ nhiệm lâm trường Trịnh biết rõ tình cảnh của em trai, cũng không chịu ra mặt giúp đỡ Trịnh Lực Văn, Diệp Phàm cảm thấy rất khó hiểu.
Đoạn Hải vì không có chỗ dựa nào bị quẳng xuống Khanh Hương làm việc, cả ngày làm chân chạy vặt, đưa báo, chẳng khác gì lão bá ở phòng Thường trực.
Diệp Phàm đã biết tháng tư mình sẽ cùng Liệp Báo tới Tam giác vàng thi hành nhiệm vụ bí mật, mà Thiết Chiêm Hùng trước đó cũng đã ẩn ý nói với Diệp Phàm.
Nhiệm vụ lần này hoàn toàn sẽ dùng thân phận vượt biên qua đó, qua được bên đó thì chính là một kẻ vượt biên đáng thương, không có thân phận đặc thù gì, không có gì cả.
Tất cả đều phải dựa vào chính mình, nếu như bị bắt thì bản thân chính là một kẻ vượt biên trái phép, không có bất cứ quan hệ nào dánh dáng đến đất nước, cũng đừng nghĩ đến chuyện quốc gia sẽ ra mặt thay mình chuộc tội.
Cho nên nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, mỗi đồng chí đều phải viết di thư, sắp xấp hậu sự trước đó rồi mới lên đường. Diệp Phàm cũng không biết có thể còn sống trở về hay không. Cho nên trước khi đi muốn sắp xếp vị trí cho mấy thủ hạ trung thành theo mình.
- Đúng, đề nghị của Phó Chủ tịch huyện Diệp tôi rất tán thành. Thời gian không còn nhiều, sau năm mới chính là tháng 3 công lịch rồi, chúng ta không đợi được" Vệ Sơ Tinh liếc mắt nhìn Cổ Bảo Toàn, nói đầy ẩn ý.
Vì Bí thư thị ủy Chu chỉ cho hai người thời gian hai năm, trong thời gian đó tăng trưởng GDP không đạt được 5% thì sẽ đình chỉ công tác. Hai người đương nhiên không muốn bị người ta cách chức đến nơi rác rưởi nào đó, giống như Lý Hồng Dương hiện tại vậy.
- Đúng vậy! Thời gian không chờ ai cả, thành lập cục Chiêu thương đã gấp gáp lắm rồi, không thể đợi thêm nữa. Chuyện này sẽ do cậu và Chủ tịch huyện Vệ phác thảo trước. Phó Chủ tịch huyện Diệp chính là người chủ trì cục Chiêu thương, cho nên liên quan đến phương diện bố trí nhân viên, tôi giao cho cậu toàn quyền quyết định, trừ chức vụ Cục trưởng ra, những chức phó khác đều do cậu tiến cử thu xếp.
Ngay cả chức vụ Cục trưởng cậu cũng có quyền kiến nghị, tôi và Chủ tịch huyện Vệ sẽ tôn trọng ý kiến đầy đủ của cậu.
Sau khi đề xuất nhân viên thì báo cho Chủ tịch huyện Vệ phê duyệt. Nếu là chức phó, tôi có thể trực tiếp phê, còn chức Cục trưởng thì còn phải đợi Hội nghị thường ủy thông qua.
Cổ Bảo Toàn hạ quyết tâm, ngay cả vấn đề nhân sự quan trọng nhất cũng giao cho Diệp Phàm.
- Tôi đồng ý với suy nghĩ của Bí thư Cổ, công tác chuẩn bị xây dựng cục Chiêu thương, tôi sẽ ở bên cạnh giúp đỡ đồng chí Diệp Phàm, chủ yếu vẫn do cậu ấy quyết định, tôi không có thời gian, bên này đang có một núi công việc cần giải quyết.
Tuy nhiên tôi có một yêu câu duy nhất đó là nhất định phải xuất phát từ chiêu thương, thu hút đầu tư, phải khai thác phương diện nhân tài tối đa nhất, có thể phá vỡ con đường cũ kỹ, tôi hi vọng đồng chí Diệp Phàm có thể can đảm sử dụng nhân tài, phát triển mạnh mẽ phương diện chiêu thương của huyện chúng ta.
Bây giờ có nói nhiều cũng không có tác dụng gì. Nhiệm vụ của huyện đối với cục Chiêu thương mới thành lập các anh là một năm ít nhất phải lôi kéo về một ngàn đồng đầu tư, đây là con số thấp nhất, không thể thấp hơn nữa, nếu thấp hơn nữa thì thành lập cục Chiêu thương còn có ý nghĩa gì?
Hơn nữa, để khích lệ thu hút đầu tư, khen thưởng các đồng chí có cống hiến đột xuất, chúng tôi cũng có thể đưa ra những phần thưởng xứng đáng.
Ví dụ như trước kia đã nói, nếu có thể thu hút được 100 vạn đầu tư thì sẽ thưởng cho cục Chiêu thương 3 vạn làm kinh phí hoạt động tăng cường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trong đó cá nhân nào có công cũng sẽ được phát phong bì khen thưởng thích đáng, ví dụ như trong 3 vạn tiền thưởng lại rút ra 3 ngàn đồng phát cho đồng chí có cống hiến lớn.
Khích lệ các đồng chí cố gắng công tác mới có lợi cho thúc đẩy tốc độ phát triển của công tác thu hút đầu tư, từ đó trợ lực cho kinh tế nhanh chóng tăng trưởng, thúc đẩy GDP tăng trưởng….
Sau khi Vệ Sơ Tinh nói xong lại liếc nhìn Cổ Bảo Toàn, chuyện này vẫn cần y tán thành.
- Chuyện này được! Tôi đồng ý, Chủ tịch huyện Vệ lần trước không phải đã soạn thảo một văn kiện khích lệ sao, tôi thấy có thể thử một chút.
Cổ Bảo Toàn nghiêm túc nói.
- Vậy thì hay quá, Cục trưởng Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, lần này tôi lôi kéo được 600 vạn có được tính sổ hay không, ha ha ha…
Diệp Phàm đùa giỡn nói, nói ra mấy ngàn đồng cũng không làm hắn hứng thú gì, nhưng thông qua kiểm nghiệm này Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh có thật sự hạ quyết tâm để làm. Nếu thật sự hạ quyết tâm thì sau này mình có thể lấy chuyện này để khích lệ các đồng chí của cục Chiêu thương.
- Ha ha ha, đương nhiên là tính chứ, xem như là chuyện lớn đầu tiên mà cục Chiêu thương chúng ta làm được, nếu sau khi hợp đồng được ký kết, tiền đến tay, cũng có thể dùng nó để kích thích tinh thần làm việc hăng say của các đồng chí ở Cục chiêu thương.
Cổ Bảo Toàn cười nói, có vẻ kỳ quái.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi xin chúc mừng trước, phần thưởng cá nhân của anh cũng không ít, tôi tính rồi, 100 vạn là ba ngàn đồng, 600 vạn là cũng được 1 vạn 8 ngàn đồng. Anh sắp trở thành tỉ phú rồi, ha ha ha. Sáu năm không cần dùng đến tiền lương rồi, đến lúc đó nhất định phải mời khách đấy.
Vệ Sơ Tinh đùa giỡn cười.
-Bí thư Cổ nói tiền tới tay mới phát?
Diệp Phàm bình tĩnh cười nói, cười đến mức Vệ Sơ Tinh và Cổ Bảo Toàn đều cảm thấy có chút khó hiểu.
- Tiểu tử này không phải vừa ra mưu kế gì rồi chứ, ngàn vạn lần đừng để hắn giăng bẫy.
-Đúng! Chúng tôi phải nhìn thấy tiền nhập vào sổ sách rồi mới tính sổ được.
Cổ Bảo Toàn thận trọng gật gật đầu.
- Không nhìn thấy tiền, cậu có muốn giở trò cũng không được, làm gì có sơ hở cho cậu lợi dụng.
- Ha ha ha…
Diệp Phàm đột nhiên cười nhẹ.
- Nhân sinh đắc ý tu tận hoan. Mạc sử kim tôn không đối nguyệt (Tương tiến tửu- Lý bạch. Tạm dịch - Đời người đắc ý hãy vui tràn,
Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!". Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, cũng đừng trách tôi nói vậy. Đây coi như vụ làm ăn đầu tiên của cục Chiêu thương, phần trăm trích trong chi phiếu này coi như là kinh phí hoạt động.
Diệp Phàm cười, lấy từ trong cặp ra chi phiếu 300 vạn đưa cho Cổ Bảo Toàn.
- Cậu đã cầm vào tay rồi?
Cổ Bảo Toàn không giữ được trầm ổn, đứng phắt dậy, Vệ Sơ Hôn cũng nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu.
. Đúng vậy! Tiên sinh Tiếu Phi Thành đã dự chi trước 300 vạn, sau đó sẽ bàn tiếp, cho nên không cần quá lo lắng.
Diệp Phàm cười nói, lô ra vẻ rất tự tin.
. Tốt! Tốt! Tốt! Làm rất khá, đồng chí Diệp Phàm đúng là giỏi về nắm bắt lòng người, không tệ!.
Cổ Bảo Toàn nói liên tục ba chữ "tốt", có thể nhận rõ y rất vui mừng.
- Không được! Diệp tiên sinh, chuyện nào ra chuyện đó, không thể để anh chịu thiệt để làm việc công được, đây là chi phiếu vạn, cần phối hợp với dược liệu quý giá gì, nếu không đủ xin Diệp tiên sinh cứ gọi điện bất cứ lúc nào, tôi sẽ nhanh chóng mua về.
Hơn nữa, chi phí phẫu thuật thuốc men là Diệp tiên sinh đường đường chính chính có được, tôi sẽ kêu luật sư của sở Tư pháp Hồng Kông làm giấy công chứng.
Tôi biết thể chế trong nước rất phức tạp, các quan chức sợ nhất là mắc vào tội danh hối lộ, về chuyện này xin Diệp tiên sinh cứ yên tâm, tất cả chứng cứ cần chứng minh tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ.
Thật ra ở Hồng Kông cũng có một số cao nhân lánh đời, ví dụ như người có tay nghề về phương diện trung y âm thầm chữa bệnh chăm sóc cho một số nhà giàu. Mỗi lần bọn họ ra tay, ít nhất cũng phải mấy vạn.
Tiếu Phi Thành kiên quyết biểu thị thái độ, nếu như Diệp Phàm thật sự có thể trị lành vết bớt trên mặt Nhân Hề thì hắn thật là một kỳ nhân.
Nếu y có thể quen biết với kỳ nhân, đây chính là chuyện có tiền cũng chưa chắc được. Phải biết rằng vết bớt trên mặt Nhân Hề đã tốn không ít tiền, có lẽ cũng phải vạn rồi.
Các quốc gia phát triển cũng đã đưa đến, lão trung y thái đẩu trong nước cũng đã xem qua, cuối cùng tất cả đều đưa ra kết luận đây là một loại bệnh hiếm thấy, người có thể trị khỏi bệnh này tuyệt đối là người đáng để gặp gỡ vì đó chính là cao nhân lánh đời trong truyền thuyết.
- Được rồi! Tiếu tiên sinh đã cố ý như vậy, tôi từ chối cũng có vẻ giả bộ.
Diệp Phàm gật đầu, thầm nghĩ:
- Xem ra sau này dùng thủ pháp kiếm tiền tiêu cũng được, sư phụ ban đầu không hi vọng mình dùng y thuật ông ấy truyền cho để vơ vét của cải, chỉ cần đủ sống là được rồi, nhưnh tất cả thủ tục đã làm hoàn chỉnh, thuế phải nộp cũng đã nộp rồi, nếu không sẽ gây ra phiền phức. Thời đại khác trước rồi, có lẽ suy nghĩ của sư phụ cũng nên thay đổi thôi.
giờ chiều, Diệp Phàm phòng làm việc của Cổ Bảo Toàn, Vệ Sơ Tinh cũng đang ở đấy.
- Phó Chủ tịch huyện Diệp tình hình lần đầu hiệp đàm với Tiếu tiên sinh như thế nào rồi?
Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh nhìn qua vẫn tương đối vững vàng, nhưng Diệp Phàm thông qua Thuật xem tướng vẫn cảm nhận được vẻ bất an và khao khát trong lòng bọn họ.
Một khoản đầu tư đối với cả Ngư Dương mà nói không co tác dụng mang tính chất quyết định gì, nhưng kinh tế của Ngư Dương lại do những khoản tiền đầu tư đó cấu thành.
Nếu như vậy cũng không thành công, cũng thất bại thì chiếc mũ trên đầu Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đều lung lay rồi, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hai người bất an.
- Rất tốt, trải qua đàm phán bước đầu, Tiếu tiên sinh đã đồng ý bơm vạn vào nhà máy tơ dệt thảm sợi, chỉ còn sau đó công việc cụ thể như thế nài, Tiếu tiên sinh nói sẽ phái đại diện xuống bàn bạc ký kết hợp đồng. Tôi nghĩ hiện tại nên bắt tay vào chuẩn bị rồi, ở đây tôi có một thỉnh cầu, chính là tổ chức thành viên, tôi muốn tiến cử một đồng chí phụ trách chuyện này.
Diệp Phàm chỉ nói nửa câu, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn Cổ Bảo Toàn
- Được! Cậu muốn tiến cử người nào?
Cổ Bảo Toàn liếc mắt nhìn Vệ Sơ Tinh, thấy cô ta không đề xuất phản đối cũng dứt khoát gật đầu.
Những lời Diệp Phàm vừa nói khiến thần kinh của hai người thả lỏng không ít, nhưng trước khi hợp đồng còn chưa được ký kết thì vẫn chưa thể yên tâm, chuyện gì bất cứ lúc nào còn tồn tại biến số. Trái tim vừa rồi mới chỉ là từ trên không rơi xuống mười mấy mét, chỉ hơi tốt một chút mà thôi, chứ vẫn còn treo lơ lửng.
- Tôi nghĩ nếu thành lập cục Chiêu thương đã báo lên thành phố thì thành phố cũng nên có ý kiến trả lời, chúng ta nên tranh thủ thời gian mấy ngày cuối cùng xây dựng bước đầu cục Chiêu thương, sau năm mới là có thể trực tiếp tiến vào trạng thái làm việc rồi, nếu không đợi sang năm mới bắt tay vào trù hoạch xây dựng thì lại kéo dài thêm mấy tháng nữa, thời gian không đợi chúng ta.
Diệp Phàm chưa nhắc đến nhân sự, mà nói chức vụ trước.
Gần đây Đoạn Hải và Trịnh Lực Văn thỉnh thoảng cũng tới chơi nhưng hai người cũng nói gì, cũng không kể tình cảnh gần đây của mình, chỉ uống rượu tán gẫu, dù sao tình cảnh của hai người, Diệp Phàm sớm đã tìm hiểu rõ ràng từ miệng Phương Nghê Muội rồi.
Lần này Trịnh Lực Văn cũng có vẻ kỳ quái, cứ không muốn nhờ cậy anh trai là Chủ nhiệm lâm trường Trịnh Khinh Vượng đi tiếp xúc với Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình.
Chủ nhiệm lâm trường Trịnh là một cán bộ cấp Trưởng phòng, chỉ cần chịu ra mặt tiếp xúc với Hoàng Hải Bình, cấp xuống vạn cho thị trấn Lâm Tuyền, thu xếp một vị trí tốt cho Trịnh Lực Văn là một chuyện rất dễ dàng.
Kỳ quái hơn là Chủ nhiệm lâm trường Trịnh biết rõ tình cảnh của em trai, cũng không chịu ra mặt giúp đỡ Trịnh Lực Văn, Diệp Phàm cảm thấy rất khó hiểu.
Đoạn Hải vì không có chỗ dựa nào bị quẳng xuống Khanh Hương làm việc, cả ngày làm chân chạy vặt, đưa báo, chẳng khác gì lão bá ở phòng Thường trực.
Diệp Phàm đã biết tháng tư mình sẽ cùng Liệp Báo tới Tam giác vàng thi hành nhiệm vụ bí mật, mà Thiết Chiêm Hùng trước đó cũng đã ẩn ý nói với Diệp Phàm.
Nhiệm vụ lần này hoàn toàn sẽ dùng thân phận vượt biên qua đó, qua được bên đó thì chính là một kẻ vượt biên đáng thương, không có thân phận đặc thù gì, không có gì cả.
Tất cả đều phải dựa vào chính mình, nếu như bị bắt thì bản thân chính là một kẻ vượt biên trái phép, không có bất cứ quan hệ nào dánh dáng đến đất nước, cũng đừng nghĩ đến chuyện quốc gia sẽ ra mặt thay mình chuộc tội.
Cho nên nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, mỗi đồng chí đều phải viết di thư, sắp xấp hậu sự trước đó rồi mới lên đường. Diệp Phàm cũng không biết có thể còn sống trở về hay không. Cho nên trước khi đi muốn sắp xếp vị trí cho mấy thủ hạ trung thành theo mình.
- Đúng, đề nghị của Phó Chủ tịch huyện Diệp tôi rất tán thành. Thời gian không còn nhiều, sau năm mới chính là tháng công lịch rồi, chúng ta không đợi được" Vệ Sơ Tinh liếc mắt nhìn Cổ Bảo Toàn, nói đầy ẩn ý.
Vì Bí thư thị ủy Chu chỉ cho hai người thời gian hai năm, trong thời gian đó tăng trưởng GDP không đạt được % thì sẽ đình chỉ công tác. Hai người đương nhiên không muốn bị người ta cách chức đến nơi rác rưởi nào đó, giống như Lý Hồng Dương hiện tại vậy.
- Đúng vậy! Thời gian không chờ ai cả, thành lập cục Chiêu thương đã gấp gáp lắm rồi, không thể đợi thêm nữa. Chuyện này sẽ do cậu và Chủ tịch huyện Vệ phác thảo trước. Phó Chủ tịch huyện Diệp chính là người chủ trì cục Chiêu thương, cho nên liên quan đến phương diện bố trí nhân viên, tôi giao cho cậu toàn quyền quyết định, trừ chức vụ Cục trưởng ra, những chức phó khác đều do cậu tiến cử thu xếp.
Ngay cả chức vụ Cục trưởng cậu cũng có quyền kiến nghị, tôi và Chủ tịch huyện Vệ sẽ tôn trọng ý kiến đầy đủ của cậu.
Sau khi đề xuất nhân viên thì báo cho Chủ tịch huyện Vệ phê duyệt. Nếu là chức phó, tôi có thể trực tiếp phê, còn chức Cục trưởng thì còn phải đợi Hội nghị thường ủy thông qua.
Cổ Bảo Toàn hạ quyết tâm, ngay cả vấn đề nhân sự quan trọng nhất cũng giao cho Diệp Phàm.
- Tôi đồng ý với suy nghĩ của Bí thư Cổ, công tác chuẩn bị xây dựng cục Chiêu thương, tôi sẽ ở bên cạnh giúp đỡ đồng chí Diệp Phàm, chủ yếu vẫn do cậu ấy quyết định, tôi không có thời gian, bên này đang có một núi công việc cần giải quyết.
Tuy nhiên tôi có một yêu câu duy nhất đó là nhất định phải xuất phát từ chiêu thương, thu hút đầu tư, phải khai thác phương diện nhân tài tối đa nhất, có thể phá vỡ con đường cũ kỹ, tôi hi vọng đồng chí Diệp Phàm có thể can đảm sử dụng nhân tài, phát triển mạnh mẽ phương diện chiêu thương của huyện chúng ta.
Bây giờ có nói nhiều cũng không có tác dụng gì. Nhiệm vụ của huyện đối với cục Chiêu thương mới thành lập các anh là một năm ít nhất phải lôi kéo về một ngàn đồng đầu tư, đây là con số thấp nhất, không thể thấp hơn nữa, nếu thấp hơn nữa thì thành lập cục Chiêu thương còn có ý nghĩa gì?
Hơn nữa, để khích lệ thu hút đầu tư, khen thưởng các đồng chí có cống hiến đột xuất, chúng tôi cũng có thể đưa ra những phần thưởng xứng đáng.
Ví dụ như trước kia đã nói, nếu có thể thu hút được vạn đầu tư thì sẽ thưởng cho cục Chiêu thương vạn làm kinh phí hoạt động tăng cường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trong đó cá nhân nào có công cũng sẽ được phát phong bì khen thưởng thích đáng, ví dụ như trong vạn tiền thưởng lại rút ra ngàn đồng phát cho đồng chí có cống hiến lớn.
Khích lệ các đồng chí cố gắng công tác mới có lợi cho thúc đẩy tốc độ phát triển của công tác thu hút đầu tư, từ đó trợ lực cho kinh tế nhanh chóng tăng trưởng, thúc đẩy GDP tăng trưởng….
Sau khi Vệ Sơ Tinh nói xong lại liếc nhìn Cổ Bảo Toàn, chuyện này vẫn cần y tán thành.
- Chuyện này được! Tôi đồng ý, Chủ tịch huyện Vệ lần trước không phải đã soạn thảo một văn kiện khích lệ sao, tôi thấy có thể thử một chút.
Cổ Bảo Toàn nghiêm túc nói.
- Vậy thì hay quá, Cục trưởng Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, lần này tôi lôi kéo được vạn có được tính sổ hay không, ha ha ha…
Diệp Phàm đùa giỡn nói, nói ra mấy ngàn đồng cũng không làm hắn hứng thú gì, nhưng thông qua kiểm nghiệm này Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh có thật sự hạ quyết tâm để làm. Nếu thật sự hạ quyết tâm thì sau này mình có thể lấy chuyện này để khích lệ các đồng chí của cục Chiêu thương.
- Ha ha ha, đương nhiên là tính chứ, xem như là chuyện lớn đầu tiên mà cục Chiêu thương chúng ta làm được, nếu sau khi hợp đồng được ký kết, tiền đến tay, cũng có thể dùng nó để kích thích tinh thần làm việc hăng say của các đồng chí ở Cục chiêu thương.
Cổ Bảo Toàn cười nói, có vẻ kỳ quái.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi xin chúc mừng trước, phần thưởng cá nhân của anh cũng không ít, tôi tính rồi, vạn là ba ngàn đồng, vạn là cũng được vạn ngàn đồng. Anh sắp trở thành tỉ phú rồi, ha ha ha. Sáu năm không cần dùng đến tiền lương rồi, đến lúc đó nhất định phải mời khách đấy.
Vệ Sơ Tinh đùa giỡn cười.
-Bí thư Cổ nói tiền tới tay mới phát?
Diệp Phàm bình tĩnh cười nói, cười đến mức Vệ Sơ Tinh và Cổ Bảo Toàn đều cảm thấy có chút khó hiểu.
- Tiểu tử này không phải vừa ra mưu kế gì rồi chứ, ngàn vạn lần đừng để hắn giăng bẫy.
-Đúng! Chúng tôi phải nhìn thấy tiền nhập vào sổ sách rồi mới tính sổ được.
Cổ Bảo Toàn thận trọng gật gật đầu.
- Không nhìn thấy tiền, cậu có muốn giở trò cũng không được, làm gì có sơ hở cho cậu lợi dụng.
- Ha ha ha…
Diệp Phàm đột nhiên cười nhẹ.
- Nhân sinh đắc ý tu tận hoan. Mạc sử kim tôn không đối nguyệt (Tương tiến tửu- Lý bạch. Tạm dịch - Đời người đắc ý hãy vui tràn,
Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!". Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, cũng đừng trách tôi nói vậy. Đây coi như vụ làm ăn đầu tiên của cục Chiêu thương, phần trăm trích trong chi phiếu này coi như là kinh phí hoạt động.
Diệp Phàm cười, lấy từ trong cặp ra chi phiếu vạn đưa cho Cổ Bảo Toàn.
- Cậu đã cầm vào tay rồi?
Cổ Bảo Toàn không giữ được trầm ổn, đứng phắt dậy, Vệ Sơ Hôn cũng nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu.
. Đúng vậy! Tiên sinh Tiếu Phi Thành đã dự chi trước vạn, sau đó sẽ bàn tiếp, cho nên không cần quá lo lắng.
Diệp Phàm cười nói, lô ra vẻ rất tự tin.
. Tốt! Tốt! Tốt! Làm rất khá, đồng chí Diệp Phàm đúng là giỏi về nắm bắt lòng người, không tệ!.
Cổ Bảo Toàn nói liên tục ba chữ "tốt", có thể nhận rõ y rất vui mừng.