Tâm tư người này cũng rất độc ác, sau khi ngừng tiếng vỗ tay thì giả bộ làm người tốt đột nhiên hỏi:
- Phó Chủ tịch huyện Diệp, năm đồng chí Lưu Mẫn Hoa, Ngô Lệ Hoa, Trương Phượng Hoa, Ngọc Hoa Nguyệt, Lưu Tử Hoa đều là người trong cục chúng ta, cũng đã đi làm bình thường rồi.
Trước kia bởi vì đủ loại nguyên nhân nên mọi người đều xin phép không đi làm, giờ phần thưởng của lần hoạt động vừa rồi bao gồm cả bao lì xì cũng nên phát cho mọi người hay không, cho dù ít một chút cũng là có, nếu không thì nhất bên trọng nhất bên khinh rồi.
Y vừa nói như vậy thì mọi người trong điện nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, Ngũ Đóa Kim Hoa cũng không mở miệng, cả đám lạnh lùng nhìn Diệp Phàm xem làm sao phân cao thấp.
- Phó cục trưởng Vệ, hôm đó đã có ghi chép, phát bao lì xì lần này là phần thưởng cho các đồng chí tham gia lần hoạt động vừa rồi, lần đó năm đồng chí đã xin phép không tham gia hoạt động nên dĩ nhiên là không phát.
Phó cục trưởng Trương Vệ Thanh để tỏ lòng đối với việc Diệp Phàm đề cử mình nên dù bất cứ giá nào cũng phải lên tiếng cản phát súng của Vệ Bảo Quốc.
- Không sai! Ghi chép ở đây, toàn thể nhân viên thông qua, phó cục trưởng Vệ có muốn nhìn lại không.
Đinh Hương Muội đã có quan hệ thân mật với Diệp Phàm nên cũng bất chấp hậu quả, hơn nữa tối qua ở Cục nhân sự cục Ngô Lệ Hoa lại có khiêu khích nên trong lòng vẫn tức tối, vừa thấy vậy thì lập tức nhảy ra.
- Cái này…
Phó cục trưởng Vệ Bảo Quốc liếc trộm Ngũ Đóa Kim Hoa thì thấy không có động tĩnh, bản thân mình đơn độc đâu thể dậy nổi sóng gió nên thoáng cái đã tịt ngòi, mặt đen như mực.
- Ha ha ha, đã có ghi chép còn nói cái gì? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, một cục tuy nhỏ nhưng cũng đầy đủ ngũ tạng, không có quy củ thì không được. Chuyện này cứ định như vậy.
Sắc mặt Diệp Phàm đột nhiên ngưng trọng, chuyện này coi như đã xong, cuối cùng bổ sung:
- Đồng chí chánh văn phòng Chung Phát Tài vừa mới về hưu, công tác này tạm thời do đồng chí Đinh Hương Muội thay quản lý.
Khuôn mặt Ngũ Đóa Kim Hoa nghe vậy thì dài thuỗn đến mức có thể nhỏ ra nước.
Đại kim hoa Lưu Mẫn Hoa là vợ của Phó Chủ tịch huyện Tôn Vinh Xuân cảm thấy chồng mình cũng là Phó Chủ tịch huyện, hơn nữa so với Diệp Phàm vừa đề bạt thì có căn cơ lâu hơn nên lập tức bước ra đầu gió, nói vẻ âm dương quái khí.
:
- Phó Chủ tịch huyện Diệp, trong cục đi cử hành hoạt động ở Nam Thiên đỉnh là công tác bình thường ở huyện, nếu như số tiền bồi dưỡng đó phát cho hoạt động trợ cấp nông thôn thì năm chị em chúng tôi không có gì để nói, nhưng anh lại phát cho mỗi người hơn một ngàn lần này thì chúng tôi nghi ngờ đây là loạn phát tiền bạc quốc gia.
Chị ta ta cũng không ngu, vừa mở miệng là khóa Ngũ Đóa Kim Hoa lại với nhau, lại còn nói là năm chị em để bốn cô còn lại cùng xung trận.
- Không sai! Chúng tôi chưa từng nghe nói làm ba ngày công tác bình thường lại có thể được bồi dưỡng một ngàn, chuyện này rõ ràng là kiếm cớ để phát tiền, hơn nữa Phó Chủ tịch huyện Diệp xử lý cực kỳ không công bình, năm chị em chúng tôi cũng là nhân viên chính thức trong cục, tại sao một đồng tiền bồi dưỡng cũng không có, cái gì cũng phải nói lý do.
Vợ của Cục trưởng cục nhân sự Phí Ân trạch là Ngô Lệ Hoa bắn phát pháo thứ hai.
- Ừ! Tôi cũng cảm thấy có chút không thỏa đáng.
Vợ của Chủ nhiệm ban tin tức Ngưu Lập Phú là Trương Phượng Hoa tiếp tục, đây là điều không ai ngờ tới.
Vốn chồng chị ta chỉ là chủ nhiệm Ban thông tin, chỉ là một cán bộ cấp Trưởng phòng không có bao nhiêu thực quyền, đâu thể so được chồng hai người kia theo thứ tự là Phó Chủ tịch huyện Tôn Vinh Xuân cùng Cục trưởng Phí Ân trạch.
Diệp Phàm dù thế nào cũng là Phó Chủ tịch huyện, nếu quả thật chọc giận hắn thì hắn muốn chơi mình, chồng mình cũng không có biện pháp.
Chẳng qua là do bốn đóa hoa khác nhìn vào, Trương Phượng Hoa cuối cùng cũng đành phải cứng rắn ngẩng đầu làm một quả pháo cỡ nhỏ, bởi vì vậy nên chị ta nói rất lí nhí, gần như là pháo tép, tý nữa thì thành pháo lép:
- Chị Phượng Hoa nói không sai, không phải là có chút trật, là đại trật. Muốn phát phụ cấp thì mọi người đều phải có phần, chẳng lẽ năm chị em chúng tôi không phải là người của Cục Tuyên giáo? Chúng tôi cũng là đã xin nghỉ hẳn hoi, nếu như chuyện này Phó Chủ tịch huyện Diệp không nói một câu thì chúng tôi sẽ báo lên cơ quan chủ quản.
Chồng của Vương Hoa Nguyệt chủ nhiệm ủy ban Ngọc Hoa Nguyệt, là người chính tông nhà họ Ngọc ở Ngư Dương, căn cơ sâu dày nên không đem Diệp Phàm vào đâu.
Hơn nữa lần trước xảy ra chuyện Diệp Phàm ở trạm xe công khai đùa giỡn Ngọc gia Tiểu công chúa Ngọc Kiều Long, người nhà họ Ngọc nếu có thể bắt được cơ hội thì đối với đồng chí Diệp Phàm quyết sẽ không lưu tình, có thể dùng đại chùy để đập thì tuyệt sẽ không đổi tiểu chùy.
- Khanh khách! Vừa may Trác Khải phối hợp công việc điều tra vừa trở về. Nghe nói tỉnh bên cạnh có một Chủ tịch huyện té ngựa, theo đó là một chuỗi Phó Chủ tịch huyện. Mấy người kia cũng rất thảm, hiện đang ở trong lao hát bài "nước mắt sau song sắt" cả rồi, ha ha ha.
Phó Chủ tịch huyện Diệp, tôi có chuyện phải về đây.
Lưu Mẫn Hoa nhắc đến chồng là Viện trưởng Viện Kiểm sát Lan Khải Trác, còn đưa ra chuyện kia, đứa ngốc nghe cũng hiểu được.
Ngũ Đóa Kim Hoa nói xong thì trong đại điện yên lặng như nước, chỉ nghe thấy tiếng thở. Đinh Hương Muội và Trương Vệ Thanh cũng im lặng vì dù sao sau lưng năm người là cả một tập đoàn thế lực quá cường hãn, không phải là thứ mà bọn họ có thể so sánh.
- Ha ha ha, ý kiến của năm đồng chí không nhỏ thật. Từ loạn phát tiền trợ cấp không công bằng, đến cả tội tham ô nhận hối lộ cũng nói ra, có phải muốn đảm nhiệm chức vụ đưa tôi vào đại lao ngồi hát cái gì mà "nước mắt sau song sắt" phải không? Tôi cũng thích hát bài hát này, chẳng qua để tặng vài đồng chí khác hát trước cho người khác xem chắc là còn làm được.
Diệp Phàm không mặn không nhạt.
Ngũ Đóa Kim Hoa vừa nghe thì sắc mặt đột nhiên đại biến, thầm nghĩ, " Họ Diệp này miệng lưỡi còn rất lưu loát. Chẳng qua nghe nói là đã có mấy người bị hắn cho vào trong cục cảnh sát, Chu Tiểu Tiểu Đào vừa mới ra khỏi, Vương Ba hiện đang trốn nằm bệnh viện."
Đang lúc nghĩ ngợi thì đồng chí Diệp Phàm đột nhiên đổi mặt đen như Bao Công.
:
- Đã nói đến việc phân chia, vậy thì chúng ta làm việc chung công bằng đi, muốn chánh nghĩa sao? Tốt! Rất tốt! Tôi là người thích công chính, vậy chúng ta tính toán một lần nợ cũ cùng nợ mới đi.
Nói tới đây Diệp Phàm làm một ngụm trà, liếc mắt nhìn mọi người trong điện, vẻ mặt nghiêm túc,:
- Vệ phó cục trưởng, anh là lão nhân trong cục, hơn nữa còn quản chế độ điều lệ, chắc cũng đã xem qua văn kiện huyện ủy về quản lý nhân sự, nhân viên công vụ không đến đi làm xử lý thế nào đây?.
Hắn nói xong thì cặp mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Vệ Bảo Quốc khiến y lạnh toát, nghĩ thầm, " Hỏng bét! Diệp Phàm chẳng lẽ là lấy mình khai đao. Đúng vào lúc này điểm danh mình chẳng phải là muốn mình đối chọi với Ngũ Đóa Kim Hoa sao? Lão tử vất vả mới lợi dụng cơ hội chuyện phát tiền thưởng cuối năm này để Ngũ Đóa Kim Hoa đấu ngươi, chẳng lẽ vì một câu nói của tiểu tử này mà bị phá hủy, hơn nữa còn tới ghen ghét."
- Cái này …này.
Vệ Bảo Quốc lẩm bẩm hồi lâu không có đánh ra được một cái rắm, lúc này đang đại hàn mà trên mặt y lấm tấm mồ hôi. Ấp úng một hồi y vẫn không thể nói ra, nói ra lại e Ngũ Đóa Kim Hoa rút luôn da mình.
- Hừ! Phó cục trưởng Vệ, liên quan đến chuyện của anh quản là phương diện điều lệ quan trọng cũng nói không rõ ràng, chắc tôi phải đề nghị Bí thư Cổ đổi người rồi. Một vài đồng chí nếu như không thích hợp đảm nhiệm chức vụ, tôi tin tưởng có đồng chí khác đang ngồi đây chắc sẽ thích hợp để đảm nhiệm, còn không thích hợp chắc là phải lui về rồi. Đảng chúng ta vẫn có một nguyên tắc, có thể đưa lên cũng có thể đưa xuống!
Diệp Phàm không chút lưu tình ép thẳng tới, lại còn ném ra viên đạn bọc đường khích lệ mấy đồng chí trong cục đứng ra đọc về điều lệ đi làm, qua đó đả kích luôn mấy đồng chí muốn tạo phản.
Hắn thầm nghĩ, " Lão Vệ muốn chơi lén mình, mình sẽ cho y lên đài với Ngũ Đóa Kim Hoa rồi hãy nói, không phải ngươi muốn nịnh bợ các ả sao, cái này đủ để nịnh bợ đấy, hừ!"
Trên mặt Vệ Bảo Quốc toát đầy mồ hôi, có viên to như hạt gạo, xem ra hôm nay không đọc thì không được rồi, nếu không họ Diệp sẽ lập tức lấy mình khai đao. Hắn nói có lý a, người ta chỉ bảo mình đọc văn kiện huyện ủy cũng không xong thì vuốt cái mũ Phó phòng của mình là rất bình thường.
- Nếu không ai đọc thì để tôi.
Lúc này Trưởng phòng sự vụ dân tộc Lý Đinh dũng cảm đứng dậy.
Người này thấy Trương Vệ Thanh sau khi dựa vào Diệp Phàm thì lập tức được đề nghị chủ trì công tác trong cục thì tâm tư cũng xao động, dựa vào Diệp Phàm chắc sẽ có tiền đồ. Nguồn truyện:
Trước kia mình là phó cục trưởng Cục Lao động, giờ bị giáng đến Cục Tuyên giáo ngay cả vị trí phó cục trưởng cũng không mò đến, Lý Đinh hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải trở mình, không thành công cũng thành nhân!
- Để tôi đọc!
Vệ Bảo Quốc cảm thấy không thể kéo dài được nữa, nếu như không đọc thì cái mũ của mình sẽ bị Lý Đinh hái rồi nên yếu ớt đứng dậy.
- Nghỉ phép vượt qua 15 ngày thì sẽ trừ một nửa tiền lương, nghỉ qua hai tháng thì sẽ coi như bỏ bê công việc trừ hết tiền lương. Không xin phép vượt qua một tháng thì sẽ cảnh cáo, vượt qua ba tháng coi như tự động nghỉ việc.
Vệ Bảo Quốc nói như đưa đám, thanh âm vang vọng khắp điện, nếu như nghe kỹ thì hình như trong đó có cả tiếng khóc.
Đương nhiên, đồng chí lão Vệ lớn như vậy không thể nào khóc tại chỗ, chỉ là trong lòng muốn khóc, về sau không cẩn thận thì lọt ra ngoài để mọi người nghe thấy.
-----oo0oo-----
Tâm tư người này cũng rất độc ác, sau khi ngừng tiếng vỗ tay thì giả bộ làm người tốt đột nhiên hỏi:
- Phó Chủ tịch huyện Diệp, năm đồng chí Lưu Mẫn Hoa, Ngô Lệ Hoa, Trương Phượng Hoa, Ngọc Hoa Nguyệt, Lưu Tử Hoa đều là người trong cục chúng ta, cũng đã đi làm bình thường rồi.
Trước kia bởi vì đủ loại nguyên nhân nên mọi người đều xin phép không đi làm, giờ phần thưởng của lần hoạt động vừa rồi bao gồm cả bao lì xì cũng nên phát cho mọi người hay không, cho dù ít một chút cũng là có, nếu không thì nhất bên trọng nhất bên khinh rồi.
Y vừa nói như vậy thì mọi người trong điện nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, Ngũ Đóa Kim Hoa cũng không mở miệng, cả đám lạnh lùng nhìn Diệp Phàm xem làm sao phân cao thấp.
- Phó cục trưởng Vệ, hôm đó đã có ghi chép, phát bao lì xì lần này là phần thưởng cho các đồng chí tham gia lần hoạt động vừa rồi, lần đó năm đồng chí đã xin phép không tham gia hoạt động nên dĩ nhiên là không phát.
Phó cục trưởng Trương Vệ Thanh để tỏ lòng đối với việc Diệp Phàm đề cử mình nên dù bất cứ giá nào cũng phải lên tiếng cản phát súng của Vệ Bảo Quốc.
- Không sai! Ghi chép ở đây, toàn thể nhân viên thông qua, phó cục trưởng Vệ có muốn nhìn lại không.
Đinh Hương Muội đã có quan hệ thân mật với Diệp Phàm nên cũng bất chấp hậu quả, hơn nữa tối qua ở Cục nhân sự cục Ngô Lệ Hoa lại có khiêu khích nên trong lòng vẫn tức tối, vừa thấy vậy thì lập tức nhảy ra.
- Cái này…
Phó cục trưởng Vệ Bảo Quốc liếc trộm Ngũ Đóa Kim Hoa thì thấy không có động tĩnh, bản thân mình đơn độc đâu thể dậy nổi sóng gió nên thoáng cái đã tịt ngòi, mặt đen như mực.
- Ha ha ha, đã có ghi chép còn nói cái gì? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, một cục tuy nhỏ nhưng cũng đầy đủ ngũ tạng, không có quy củ thì không được. Chuyện này cứ định như vậy.
Sắc mặt Diệp Phàm đột nhiên ngưng trọng, chuyện này coi như đã xong, cuối cùng bổ sung:
- Đồng chí chánh văn phòng Chung Phát Tài vừa mới về hưu, công tác này tạm thời do đồng chí Đinh Hương Muội thay quản lý.
Khuôn mặt Ngũ Đóa Kim Hoa nghe vậy thì dài thuỗn đến mức có thể nhỏ ra nước.
Đại kim hoa Lưu Mẫn Hoa là vợ của Phó Chủ tịch huyện Tôn Vinh Xuân cảm thấy chồng mình cũng là Phó Chủ tịch huyện, hơn nữa so với Diệp Phàm vừa đề bạt thì có căn cơ lâu hơn nên lập tức bước ra đầu gió, nói vẻ âm dương quái khí.
:
- Phó Chủ tịch huyện Diệp, trong cục đi cử hành hoạt động ở Nam Thiên đỉnh là công tác bình thường ở huyện, nếu như số tiền bồi dưỡng đó phát cho hoạt động trợ cấp nông thôn thì năm chị em chúng tôi không có gì để nói, nhưng anh lại phát cho mỗi người hơn một ngàn lần này thì chúng tôi nghi ngờ đây là loạn phát tiền bạc quốc gia.
Chị ta ta cũng không ngu, vừa mở miệng là khóa Ngũ Đóa Kim Hoa lại với nhau, lại còn nói là năm chị em để bốn cô còn lại cùng xung trận.
- Không sai! Chúng tôi chưa từng nghe nói làm ba ngày công tác bình thường lại có thể được bồi dưỡng một ngàn, chuyện này rõ ràng là kiếm cớ để phát tiền, hơn nữa Phó Chủ tịch huyện Diệp xử lý cực kỳ không công bình, năm chị em chúng tôi cũng là nhân viên chính thức trong cục, tại sao một đồng tiền bồi dưỡng cũng không có, cái gì cũng phải nói lý do.
Vợ của Cục trưởng cục nhân sự Phí Ân trạch là Ngô Lệ Hoa bắn phát pháo thứ hai.
- Ừ! Tôi cũng cảm thấy có chút không thỏa đáng.
Vợ của Chủ nhiệm ban tin tức Ngưu Lập Phú là Trương Phượng Hoa tiếp tục, đây là điều không ai ngờ tới.
Vốn chồng chị ta chỉ là chủ nhiệm Ban thông tin, chỉ là một cán bộ cấp Trưởng phòng không có bao nhiêu thực quyền, đâu thể so được chồng hai người kia theo thứ tự là Phó Chủ tịch huyện Tôn Vinh Xuân cùng Cục trưởng Phí Ân trạch.
Diệp Phàm dù thế nào cũng là Phó Chủ tịch huyện, nếu quả thật chọc giận hắn thì hắn muốn chơi mình, chồng mình cũng không có biện pháp.
Chẳng qua là do bốn đóa hoa khác nhìn vào, Trương Phượng Hoa cuối cùng cũng đành phải cứng rắn ngẩng đầu làm một quả pháo cỡ nhỏ, bởi vì vậy nên chị ta nói rất lí nhí, gần như là pháo tép, tý nữa thì thành pháo lép:
- Chị Phượng Hoa nói không sai, không phải là có chút trật, là đại trật. Muốn phát phụ cấp thì mọi người đều phải có phần, chẳng lẽ năm chị em chúng tôi không phải là người của Cục Tuyên giáo? Chúng tôi cũng là đã xin nghỉ hẳn hoi, nếu như chuyện này Phó Chủ tịch huyện Diệp không nói một câu thì chúng tôi sẽ báo lên cơ quan chủ quản.
Chồng của Vương Hoa Nguyệt chủ nhiệm ủy ban Ngọc Hoa Nguyệt, là người chính tông nhà họ Ngọc ở Ngư Dương, căn cơ sâu dày nên không đem Diệp Phàm vào đâu.
Hơn nữa lần trước xảy ra chuyện Diệp Phàm ở trạm xe công khai đùa giỡn Ngọc gia Tiểu công chúa Ngọc Kiều Long, người nhà họ Ngọc nếu có thể bắt được cơ hội thì đối với đồng chí Diệp Phàm quyết sẽ không lưu tình, có thể dùng đại chùy để đập thì tuyệt sẽ không đổi tiểu chùy.
- Khanh khách! Vừa may Trác Khải phối hợp công việc điều tra vừa trở về. Nghe nói tỉnh bên cạnh có một Chủ tịch huyện té ngựa, theo đó là một chuỗi Phó Chủ tịch huyện. Mấy người kia cũng rất thảm, hiện đang ở trong lao hát bài "nước mắt sau song sắt" cả rồi, ha ha ha.
Phó Chủ tịch huyện Diệp, tôi có chuyện phải về đây.
Lưu Mẫn Hoa nhắc đến chồng là Viện trưởng Viện Kiểm sát Lan Khải Trác, còn đưa ra chuyện kia, đứa ngốc nghe cũng hiểu được.
Ngũ Đóa Kim Hoa nói xong thì trong đại điện yên lặng như nước, chỉ nghe thấy tiếng thở. Đinh Hương Muội và Trương Vệ Thanh cũng im lặng vì dù sao sau lưng năm người là cả một tập đoàn thế lực quá cường hãn, không phải là thứ mà bọn họ có thể so sánh.
- Ha ha ha, ý kiến của năm đồng chí không nhỏ thật. Từ loạn phát tiền trợ cấp không công bằng, đến cả tội tham ô nhận hối lộ cũng nói ra, có phải muốn đảm nhiệm chức vụ đưa tôi vào đại lao ngồi hát cái gì mà "nước mắt sau song sắt" phải không? Tôi cũng thích hát bài hát này, chẳng qua để tặng vài đồng chí khác hát trước cho người khác xem chắc là còn làm được.
Diệp Phàm không mặn không nhạt.
Ngũ Đóa Kim Hoa vừa nghe thì sắc mặt đột nhiên đại biến, thầm nghĩ, " Họ Diệp này miệng lưỡi còn rất lưu loát. Chẳng qua nghe nói là đã có mấy người bị hắn cho vào trong cục cảnh sát, Chu Tiểu Tiểu Đào vừa mới ra khỏi, Vương Ba hiện đang trốn nằm bệnh viện."
Đang lúc nghĩ ngợi thì đồng chí Diệp Phàm đột nhiên đổi mặt đen như Bao Công.
:
- Đã nói đến việc phân chia, vậy thì chúng ta làm việc chung công bằng đi, muốn chánh nghĩa sao? Tốt! Rất tốt! Tôi là người thích công chính, vậy chúng ta tính toán một lần nợ cũ cùng nợ mới đi.
Nói tới đây Diệp Phàm làm một ngụm trà, liếc mắt nhìn mọi người trong điện, vẻ mặt nghiêm túc,:
- Vệ phó cục trưởng, anh là lão nhân trong cục, hơn nữa còn quản chế độ điều lệ, chắc cũng đã xem qua văn kiện huyện ủy về quản lý nhân sự, nhân viên công vụ không đến đi làm xử lý thế nào đây?.
Hắn nói xong thì cặp mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Vệ Bảo Quốc khiến y lạnh toát, nghĩ thầm, " Hỏng bét! Diệp Phàm chẳng lẽ là lấy mình khai đao. Đúng vào lúc này điểm danh mình chẳng phải là muốn mình đối chọi với Ngũ Đóa Kim Hoa sao? Lão tử vất vả mới lợi dụng cơ hội chuyện phát tiền thưởng cuối năm này để Ngũ Đóa Kim Hoa đấu ngươi, chẳng lẽ vì một câu nói của tiểu tử này mà bị phá hủy, hơn nữa còn tới ghen ghét."
- Cái này …này.
Vệ Bảo Quốc lẩm bẩm hồi lâu không có đánh ra được một cái rắm, lúc này đang đại hàn mà trên mặt y lấm tấm mồ hôi. Ấp úng một hồi y vẫn không thể nói ra, nói ra lại e Ngũ Đóa Kim Hoa rút luôn da mình.
- Hừ! Phó cục trưởng Vệ, liên quan đến chuyện của anh quản là phương diện điều lệ quan trọng cũng nói không rõ ràng, chắc tôi phải đề nghị Bí thư Cổ đổi người rồi. Một vài đồng chí nếu như không thích hợp đảm nhiệm chức vụ, tôi tin tưởng có đồng chí khác đang ngồi đây chắc sẽ thích hợp để đảm nhiệm, còn không thích hợp chắc là phải lui về rồi. Đảng chúng ta vẫn có một nguyên tắc, có thể đưa lên cũng có thể đưa xuống!
Diệp Phàm không chút lưu tình ép thẳng tới, lại còn ném ra viên đạn bọc đường khích lệ mấy đồng chí trong cục đứng ra đọc về điều lệ đi làm, qua đó đả kích luôn mấy đồng chí muốn tạo phản.
Hắn thầm nghĩ, " Lão Vệ muốn chơi lén mình, mình sẽ cho y lên đài với Ngũ Đóa Kim Hoa rồi hãy nói, không phải ngươi muốn nịnh bợ các ả sao, cái này đủ để nịnh bợ đấy, hừ!"
Trên mặt Vệ Bảo Quốc toát đầy mồ hôi, có viên to như hạt gạo, xem ra hôm nay không đọc thì không được rồi, nếu không họ Diệp sẽ lập tức lấy mình khai đao. Hắn nói có lý a, người ta chỉ bảo mình đọc văn kiện huyện ủy cũng không xong thì vuốt cái mũ Phó phòng của mình là rất bình thường.
- Nếu không ai đọc thì để tôi.
Lúc này Trưởng phòng sự vụ dân tộc Lý Đinh dũng cảm đứng dậy.
Người này thấy Trương Vệ Thanh sau khi dựa vào Diệp Phàm thì lập tức được đề nghị chủ trì công tác trong cục thì tâm tư cũng xao động, dựa vào Diệp Phàm chắc sẽ có tiền đồ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trước kia mình là phó cục trưởng Cục Lao động, giờ bị giáng đến Cục Tuyên giáo ngay cả vị trí phó cục trưởng cũng không mò đến, Lý Đinh hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải trở mình, không thành công cũng thành nhân!
- Để tôi đọc!
Vệ Bảo Quốc cảm thấy không thể kéo dài được nữa, nếu như không đọc thì cái mũ của mình sẽ bị Lý Đinh hái rồi nên yếu ớt đứng dậy.
- Nghỉ phép vượt qua ngày thì sẽ trừ một nửa tiền lương, nghỉ qua hai tháng thì sẽ coi như bỏ bê công việc trừ hết tiền lương. Không xin phép vượt qua một tháng thì sẽ cảnh cáo, vượt qua ba tháng coi như tự động nghỉ việc.
Vệ Bảo Quốc nói như đưa đám, thanh âm vang vọng khắp điện, nếu như nghe kỹ thì hình như trong đó có cả tiếng khóc.
Đương nhiên, đồng chí lão Vệ lớn như vậy không thể nào khóc tại chỗ, chỉ là trong lòng muốn khóc, về sau không cẩn thận thì lọt ra ngoài để mọi người nghe thấy.
-----oooo-----