- Đúng! Ở trong cục, lúc ấy tôi muốn trút giận cho Kiều Long, cho nên…cho nên mới ra tay, nhưng hình như không đánh trúng người, bị tránh thoát được.
Ngọc Miêu nói.
- Tránh thoát, Ài! Muốn chết sao!
Lý Hoành Sơn mắng một câu, móc điện thoại ra nói:
- Anh Diệp. Em là Hoành Sơn đây!
- Hoành Sơn, thế nào rồi, ở bộ đội không tệ chứ!
Diệp Phàm trả lời.
- Tôi đang chuẩn bị tới thăm Lý lão gia, nhưng trễ thế này, có lẽ ông ấy ngủ rồi, để ngày mai vậy.
- Anh đang ở đây đập Thiên Thủy sao?
Lý Hoành Sơn hơi cao giọng.
-Đúng vậy, tôi đến thăm mẹ nuôi.
Diệp Phàm thuận miệng trả lời.
- Vậy thì tốt rồi, anh Tuyên Thạch cũng đang ở đây, chúng ta đi uống mấy chén?
Lý Hoành Sơn cười nói.
-Được rồi, tôi phải tới chỗ mẹ nuôi, để ngày mai đi.
Diệp Phàm nói, thật ra hắn muốn tới chỗ Diệp Nhược Mộng, cô ấy nằm đó cũng quá cô độc.
-Được rồi!
Lý Hoành Sơn cúp điện thoại.
Người nhà họ Ngọc đương nhiên cũng nghe thấy, đưa mắt nhìn nhau, nhất thời có vẻ ngạc nhiên.
-Qua thôn sẽ không còn phòng trọ.
Lý Hoành Sơn gấp đến độ dậm dậm chân.
- Hoành Sơn huynh đệ, chúng ta cùng tới lão cung.
Ngọc Thế Hùng hạ quyết tâm, đi dò thám thái độ của Diệp Phàm rồi hãy nói.
-Anh, em cũng đi, em muốn nhận lỗi với hắn.
Ngọc Kiều Long nói khẽ, cắn cắn đôi môi, dáng vẻ rất đáng thương.
- Được rồi.
Ngọc Thế Hùng thương yêu liếc mắt nhìn em gái, có chút bất đắc dĩ.
- Cùng đi đi, tôi cũng muốn uống mấy chén với Diệp huynh đệ.
Lý Tuyên Thạch muốn làm người hòa giải, mở miệng nói.
Mọi người đi đến lão cung, kỳ quái là không nhìn thấy Diệp Phàm.
- Dì Liên, anh Diệp đâu?
Lý Tuyên Thạch hỏi.
- Nó tới chỗ Nhược Mộng rồi, ài.
Trên mặt Diệp Kim Liên nước mắt vẫn chưa khô.
- Cháu đi xem xem.
Lý Tuyên Thạch chần chờ một hồi mới lên tiếng.
- Thôi đi, nó nói tối nay không muốn bất cứ người nào đến làm phiền, cháu không thấy Cục trưởng Lô đang ở trong cung sao, cậu ấy vốn muốn đi theo nhưng bị nó cự tuyệt.
Diệp Kim Liên bi thương nói.
- Cục trưởng Lô. Anh là Lô Vỹ?
Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng trầm mặt xuống, nghĩ đến sơn trang Kính Nguyệt của mình hình như bị thằng chó này dẫn người đến phá hỏng. Chủ nhân gây chuyện đang ở đây, nghĩ đến cha già đang chịu khổ bên trong sư đoàn dã chiến, tức giận trong lòng cũng không kìm được, lạnh lùng hỏi.
- Không sai! Anh là…
Lô Vỹ ở bên cạnh thấy người đến bất thiện, cũng không sợ hãi gì, lạnh như băng hỏi.
- Người ở xó xỉnh này gọi tôi là Kháo Sơn Hổ.
Ngọc Thế Hùng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lô Vỹ. Hỏa khí đè nén bắt đầu bành trướng.
-Mẹ kiếp! Chính là y dẫn người đến cướp sơn trang Kính Nguyệt.
Ngọc Miêu là người đầu tiên không kìm được, ở phía sau buột miệng mắng.
- Cậu là ai, nói gì vậy, cẩn thận cái miệng thối cho lão tử.
Lô Vỹ chưa lúc nào bị mắng như vậy, hung tợn quát lên.
- Muốn ăn đòn, đồ con rùa! Ngọc Miêu này sẽ đánh loại cặn bã mày, mẹ kiếp!
Ngọc Miêu dựng đứng người, bước rộng về phía trước, xuất ra khí lực đá tới, mặc dù tay trái bị cao thủ ra tay tàn độc có chút mềm nhũn, nhưng lực chân vẫn đang còn. Khí thế còn rất dọa người, nếu là người bình thường có lẽ đã bị hù dọa ngã ra rồi, tuy nhiên đáng tiếc Lô Vỹ không phải người như vậy.
-Hừ!
Lô Vỹ hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng nhấc chân, cũng một cước đá tới, xem ra muốn chân đấu chân rồi, Ngọc Miêu chỉ là có thân thủ nhất đoạn thấp kém, so với người bình thường chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, Lô Vỹ trái lại là vũ sư hạ đẳng cấp 4, thực lực chênh lệch quá lớn.
Cho nên, đương nhiên sau một tiếng "bốp", đồng chí Ngọc Miêu đã ngã vào trong sân vườn cách đó mấy thước, lúc này đang hừ hừ, nhìn dáng vẻ nhất thời không bò dậy nổi rồi.
- Khá đấy, tiếp chiêu!
Ngọc Thế Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy bắn người lên muốn ra quyền tàn ác.
- Đợi đã Ngọc lão đệ.
Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn vội vàng tung người lên, một tả một hữu ngăn cản.
- Sao vậy Lý lão ca, anh cũng muốn giúp Cục trưởng Lô?
Ngọc Thế Hùng vô cùng đau lòng, cảm giác Lý Tuyên Thạch có phải có chút lợi thế hay không, thật ra y không biết căn do.
Lý Tuyên Thạch đương nhiên là khó xử rồi, tối nay người hai bên đều có quan hệ tốt với mình. Lô Vỹ là đời sau của chủ công Đường triều, Lý gia lúc ấy chỉ là gia tướng của chủ công, nếu luận bàn về quan hệ cho dù Lý Viêm Đình ở đây cũng phải đứng bên cạnh y.
Mà Kháo Sơn Hổ Ngọc gia cũng có quan hệ rất thân thiết với mình. Hơn nữa, từ tình huống tối nay mà nhìn, Lô Vỹ đi cùng với Diệp Phàm, đối với Diệp Phàm, Lý Tuyên Thạch lúc nào cũng thực lòng tin phục. Hơn nữa chuyện Diệp Phàm đã làm đối với người của đập Thiên Thủy mà nói đều có lợi, những thứ này Lý Tuyên Thạch không phải là người mù, đều nhìn thấy rõ.
Có lẽ nếu bàn về quan hệ thật sự Lý Tuyên Thạch và Diệp Phàm là tốt nhất. Cho nên, trong chuyện này Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn đều bị kẹp ở giữa, vô cùng khó xử.
-Thế Hùng, chúng ta tới đây làm gì? Cậu phải biết cân nhắc nặng nhẹ.
Lý Tuyên Thạch vội vàng lấy chuyện của Diệp Phàm ra để giảm bớt cơn nóng giận của Kháo Sơn Hổ.
- Thế Hùng, bình tĩnh
Ngọc Nhã Chi cũng phát biểu, quay đầu liếc mắt nhìn Lô Vỹ, nói:
-Anh chính là Cục trưởng Lô Vỹ mới tới Phòng Công An huyện, tôi là Ngọc Nhã Chi.
-Thì ra là Trưởng ban Ngọc, không ngờ có thể gặp gỡ cô ở chỗ này, hân hạnh!
Lô Vỹ bình thản bắt chuyện.
Ngọc gia ở Ngư Dương có thế lớn, nhưng Lô gia ở Thủy Châu nếu bàn về thế lực thì Ngọc gia có thúc ngựa cũng khó theo kịp. Lô Vỹ nghĩ đến cơn tức giận mà đại ca Diệp Phàm phải chịu, cơn lửa giận cũng ngùn ngụt bốc lên, bất kể Ngọc Nhã Chi đang ở đây, cũng không nể mặt gì cả.
Hiện trường lại lâm vào trầm mặc.
- Cục trưởng Lô, sơn trang Kính Nguyệt liên quan đến sòng bạc. Cục Thành phố nên xử lý như thế nào Ngọc gia không có ý kiến, chuyện do mình tự rước cũng không được trách người khác, chỉ là tại sao cứ không thả người, điểm này bản thân tôi thật sự cảm thấy kỳ quái?
Ngọc Nhã Chi lạnh lùng ép hỏi.
- Chuyện này có chút ngoài ý muốn, liên quan đến bí mật quân sự, đã do quân đội tiếp nhận toàn diện rồi. Cục Thành phố chỉ thu mấy chiếc xe, ngay cả tiền tham ô cũng bị quân đội niêm phong trước. Cho nên, Trưởng ban Ngọc muốn hỏi thì đi hỏi người phụ trách bên quân đội, tôi nghĩ Cục trưởng Vu cũng đã nói với Bí thư Ngọc rồi.
Lô Vỹ trả lời tự nhiên.
- Quân đội, cha tôi là một người đứng đắn, làm sao có liên quan đến bên quân đội được, các anh nói nhảm, đây là các anh thuần túy muốn bêu xấu người khác?
Ngọc Kiều Long khóc lóc kêu lên, vừa nghe nói lại có thể liên quan đến bí mật quân sự, trong lòng lại càng âm u, cơ thể run rẩy.
-Kiều Long, đừng khóc!
Ngọc Thế Hùng nắm chặt tay, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc.
- Cô chính là Ngọc Kiều Long, chuyện xảy ra ở trạm xe hôm đó, phó Chủ tịch huyện Diệp đã giao cho cục huyện thẩm tra xử lí một lần nữa, chúng tôi đã điều tra rồi, nhân chứng vật chứng đầy đủ, trách nhiệm hôm đó hoàn toàn thuộc về cô. Ngày mai cô đến cục huyện lấy khẩu cung, nên xử lý như thế nào ngày mai hãy nói.
Lô Vỹ nghiêm túc, thật sự giống như một Cục trưởng Cục công an, dáng vẻ giải quyết công việc chung.
- Vậy hắn…
Ngọc Kiều Long vốn định nói ba chữ "Đùa giỡn tôi", nhưng không làm sao thốt ra khỏi miệng, bởi vì cô ta đột nhiên nghĩ đến còn phải nhờ vả Diệp Phàm cứu phụ thân, cố gắng nuốt ngược trở lại.
- Cô muốn nói đùa giỡn cô có phải không? Hừ! Thuần túy nói xấu. Cô là người gây ra tai nạn. Người bị hại nằm dưới đất cô cũng không quan tâm, không có một chút lòng thương hại, lái xe lại cậy mạnh rời đi.
Đồng chí Diệp Phàm đã cứu người bán trái cây không nói, muốn ngăn cô xử lý xong chuyện rồi mới đi, cô lại kêu lên là lưu manh đùa bỡn. Lẽ nào người bị hại yêu cầu người gây họa lưu lại cũng sai lầm sao?
Cô đụng người ta không sao, người ta ngăn cô lại mang tiếng là lưu manh đùa bỡn, cứ thế lái xe nghênh ngang rời đi! Tiểu cô nương, sao tâm địa không thể khá hơn một chút.
Lô Vỹ tức giận, thuận tiện trút giận cho Diệp Phàm.
- Cục trưởng Lô, anh nói vậy là sao. Lẽ nào em gái tôi nói dối?
Ngọc Nhã Chi thấy em gái bị hạ nhục, trong lòng rất không thoải mái, quên cả chuyện của Diệp Phàm, mở miệng chất vấn.
- Có nói dối hay không Cục Công an chỉ thấy chứng cớ, người Ngọc gia các cô đánh người bị hại ở Cục Công an, nói xấu người bị hại, những chuyện này huyện cục đều đã điều tra rõ ràng. Hơn nữa, đồng chí Ngọc Miêu này vừa rồi mưu toan hành hung tôi! Đúng lúc, đi theo tôi một chuyến đi, Thiết Hải, áp tải về Sở Công an Lâm Tuyền giam lại cho tôi.
Lô Vỹ lên giọng, cố ý khiến Ngọc Nhã Chi khó xử.
-Được!
Triệu Thiết Hải dù sao đã theo Diệp Phàm, không biết từ chỗ nào lôi ra chiếc còng tay bóng loáng muốn bắt người.
- Anh dám! Kháo Sơn Hổ này tuyệt đối sẽ không để các người làm loạn đâu, đừng tưởng rằng Cục trưởng Phòng Công An huyện là có thể chỉ tay che trời.
Ngọc Thế Hùng bước ra một bước, dáng vẻ giống như Thái Sơn đứng trước mặt Lô Vỹ.
- Kháo Sơn Hổ, vừa lúc, sơn trang Kính Nguyệt không phải do anh chịu trách nhiệm sao? Thiết Hải, bắt đi luôn. Vừa lúc có thể giao lại cho người bên quân đội cùng nhau xử lý, hừ!
Giọng nói của Lô Vỹ lại càng chói tai, lạnh như băng, cây kim so với cọng râu.
- Đợi đã! Cục trưởng Lô, anh dựa vào đâu mà nói em trai tôi là người phụ trách sơn trang Kính Nguyệt?
Ngọc Nhã Chi thiếu chút nữa giận điên lên.
- Cục Công an và quân đội tự có chứng cớ, Trưởng ban Ngọc, tuy nói cô là Thường vụ Huyện ủy, nhưng không thể can dự vào công tác của bộ phận Công an.
Lô Vỹ rất nghiêm túc, tuyệt đối không nhượng bộ.
-Ha ha ha…Lão tử cứ đứng ở đây, xem kẻ nào dám đến bắt tôi.
Những lời nói của Lô Vỹ nhất thời khơi dậy hỏa khí của Kháo Sơn Hổ, sau một trận cười điên cuồng, lại bày ra tư thế tiến công bất cứ lúc nào.
- Ngọc Thế Hùng, tôi hi vọng anh có thể biết điều, chống đỡ với bộ phận chấp pháp quốc gia, đây chính là chống người thi hành công vụ. Hậu quả của người chống người thi hành công vụ tôi tin anh cũng biết rõ, muốn đối kháng với cơ quan nhà nước, anh còn non lắm, hừ.
Lô Vỹ nghiêm nghị cảnh cáo.
Thật ra Lô Vỹ đang phô trương thanh thế, chẳng qua chỉ muốn đả kích uy phong của Ngọc gia mà thôi. Tuy nhiên thật sự nói phải lấy ra chứng cớ bắt Kháo Sơn Hổ cũng không phải là không có, chỉ cần Tề Thiên vừa ra mặt bắt người trước. Sau đó bí mật lục soát, còn sợ tìm không ra chứng cớ. Hai ngày này Lô Vỹ điều tra tỉ mỉ, cũng đã tra ra một số chứng cớ, đủ để giam giữ y mấy ngày.
- Tôi không cho các anh bắt anh trai tôi, anh…anh mau chạy đi.
Lúc này Ngọc Kiều Long đột nhiên xông lên, dùng thân thể che chắn phía trước Kháo Sơn Hổ, hô lên.
- Cục trưởng Lô, chuyện gì cũng từ từ.
Lý Tuyên Thạch ở một bên khuyên nhủ, không ngờ chuyện này lại có thể phát triển đến mức độ này này, sớm biết thì không đến lão cung rồi, Lý Tuyên Thạch thật sự hối hận không kịp.
- Thật xin lỗi! Tôi đang chấp hành pháp lệnh quốc gia. Quốc gia không có pháp luật thì còn ra thể thống gì? Sau này Trưởng ban Ngọc trên hội nghị thường ủy nói tôi một tiếng thì có phải hỏng bét không, vì thế luật pháp quốc gia không thể vi phạm.
Lô Vĩ nghiêm mặt không hề lùi một bước, trong lời nói mang theo cả một tia trào phúng, ngay cả Ngọc Nhã Chi cũng không nể mặt.
- Người nào dám bắt người lung tung, phải hỏi khẩu súng của tôi có đồng ý hay không đã.
Ngọc Cao Nhất rống lên, rút súng ra, y là một Thượng tá đoàn trưởng sư đoàn dã chiến, mang theo súng phòng thân là chuyện rất bình thường.
-----oo0oo-----
- Đúng! Ở trong cục, lúc ấy tôi muốn trút giận cho Kiều Long, cho nên…cho nên mới ra tay, nhưng hình như không đánh trúng người, bị tránh thoát được.
Ngọc Miêu nói.
- Tránh thoát, Ài! Muốn chết sao!
Lý Hoành Sơn mắng một câu, móc điện thoại ra nói:
- Anh Diệp. Em là Hoành Sơn đây!
- Hoành Sơn, thế nào rồi, ở bộ đội không tệ chứ!
Diệp Phàm trả lời.
- Tôi đang chuẩn bị tới thăm Lý lão gia, nhưng trễ thế này, có lẽ ông ấy ngủ rồi, để ngày mai vậy.
- Anh đang ở đây đập Thiên Thủy sao?
Lý Hoành Sơn hơi cao giọng.
-Đúng vậy, tôi đến thăm mẹ nuôi.
Diệp Phàm thuận miệng trả lời.
- Vậy thì tốt rồi, anh Tuyên Thạch cũng đang ở đây, chúng ta đi uống mấy chén?
Lý Hoành Sơn cười nói.
-Được rồi, tôi phải tới chỗ mẹ nuôi, để ngày mai đi.
Diệp Phàm nói, thật ra hắn muốn tới chỗ Diệp Nhược Mộng, cô ấy nằm đó cũng quá cô độc.
-Được rồi!
Lý Hoành Sơn cúp điện thoại.
Người nhà họ Ngọc đương nhiên cũng nghe thấy, đưa mắt nhìn nhau, nhất thời có vẻ ngạc nhiên.
-Qua thôn sẽ không còn phòng trọ.
Lý Hoành Sơn gấp đến độ dậm dậm chân.
- Hoành Sơn huynh đệ, chúng ta cùng tới lão cung.
Ngọc Thế Hùng hạ quyết tâm, đi dò thám thái độ của Diệp Phàm rồi hãy nói.
-Anh, em cũng đi, em muốn nhận lỗi với hắn.
Ngọc Kiều Long nói khẽ, cắn cắn đôi môi, dáng vẻ rất đáng thương.
- Được rồi.
Ngọc Thế Hùng thương yêu liếc mắt nhìn em gái, có chút bất đắc dĩ.
- Cùng đi đi, tôi cũng muốn uống mấy chén với Diệp huynh đệ.
Lý Tuyên Thạch muốn làm người hòa giải, mở miệng nói.
Mọi người đi đến lão cung, kỳ quái là không nhìn thấy Diệp Phàm.
- Dì Liên, anh Diệp đâu?
Lý Tuyên Thạch hỏi.
- Nó tới chỗ Nhược Mộng rồi, ài.
Trên mặt Diệp Kim Liên nước mắt vẫn chưa khô.
- Cháu đi xem xem.
Lý Tuyên Thạch chần chờ một hồi mới lên tiếng.
- Thôi đi, nó nói tối nay không muốn bất cứ người nào đến làm phiền, cháu không thấy Cục trưởng Lô đang ở trong cung sao, cậu ấy vốn muốn đi theo nhưng bị nó cự tuyệt.
Diệp Kim Liên bi thương nói.
- Cục trưởng Lô. Anh là Lô Vỹ?
Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng trầm mặt xuống, nghĩ đến sơn trang Kính Nguyệt của mình hình như bị thằng chó này dẫn người đến phá hỏng. Chủ nhân gây chuyện đang ở đây, nghĩ đến cha già đang chịu khổ bên trong sư đoàn dã chiến, tức giận trong lòng cũng không kìm được, lạnh lùng hỏi.
- Không sai! Anh là…
Lô Vỹ ở bên cạnh thấy người đến bất thiện, cũng không sợ hãi gì, lạnh như băng hỏi.
- Người ở xó xỉnh này gọi tôi là Kháo Sơn Hổ.
Ngọc Thế Hùng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lô Vỹ. Hỏa khí đè nén bắt đầu bành trướng.
-Mẹ kiếp! Chính là y dẫn người đến cướp sơn trang Kính Nguyệt.
Ngọc Miêu là người đầu tiên không kìm được, ở phía sau buột miệng mắng.
- Cậu là ai, nói gì vậy, cẩn thận cái miệng thối cho lão tử.
Lô Vỹ chưa lúc nào bị mắng như vậy, hung tợn quát lên.
- Muốn ăn đòn, đồ con rùa! Ngọc Miêu này sẽ đánh loại cặn bã mày, mẹ kiếp!
Ngọc Miêu dựng đứng người, bước rộng về phía trước, xuất ra khí lực đá tới, mặc dù tay trái bị cao thủ ra tay tàn độc có chút mềm nhũn, nhưng lực chân vẫn đang còn. Khí thế còn rất dọa người, nếu là người bình thường có lẽ đã bị hù dọa ngã ra rồi, tuy nhiên đáng tiếc Lô Vỹ không phải người như vậy.
-Hừ!
Lô Vỹ hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng nhấc chân, cũng một cước đá tới, xem ra muốn chân đấu chân rồi, Ngọc Miêu chỉ là có thân thủ nhất đoạn thấp kém, so với người bình thường chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, Lô Vỹ trái lại là vũ sư hạ đẳng cấp , thực lực chênh lệch quá lớn.
Cho nên, đương nhiên sau một tiếng "bốp", đồng chí Ngọc Miêu đã ngã vào trong sân vườn cách đó mấy thước, lúc này đang hừ hừ, nhìn dáng vẻ nhất thời không bò dậy nổi rồi.
- Khá đấy, tiếp chiêu!
Ngọc Thế Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy bắn người lên muốn ra quyền tàn ác.
- Đợi đã Ngọc lão đệ.
Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn vội vàng tung người lên, một tả một hữu ngăn cản.
- Sao vậy Lý lão ca, anh cũng muốn giúp Cục trưởng Lô?
Ngọc Thế Hùng vô cùng đau lòng, cảm giác Lý Tuyên Thạch có phải có chút lợi thế hay không, thật ra y không biết căn do.
Lý Tuyên Thạch đương nhiên là khó xử rồi, tối nay người hai bên đều có quan hệ tốt với mình. Lô Vỹ là đời sau của chủ công Đường triều, Lý gia lúc ấy chỉ là gia tướng của chủ công, nếu luận bàn về quan hệ cho dù Lý Viêm Đình ở đây cũng phải đứng bên cạnh y.
Mà Kháo Sơn Hổ Ngọc gia cũng có quan hệ rất thân thiết với mình. Hơn nữa, từ tình huống tối nay mà nhìn, Lô Vỹ đi cùng với Diệp Phàm, đối với Diệp Phàm, Lý Tuyên Thạch lúc nào cũng thực lòng tin phục. Hơn nữa chuyện Diệp Phàm đã làm đối với người của đập Thiên Thủy mà nói đều có lợi, những thứ này Lý Tuyên Thạch không phải là người mù, đều nhìn thấy rõ.
Có lẽ nếu bàn về quan hệ thật sự Lý Tuyên Thạch và Diệp Phàm là tốt nhất. Cho nên, trong chuyện này Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn đều bị kẹp ở giữa, vô cùng khó xử.
-Thế Hùng, chúng ta tới đây làm gì? Cậu phải biết cân nhắc nặng nhẹ.
Lý Tuyên Thạch vội vàng lấy chuyện của Diệp Phàm ra để giảm bớt cơn nóng giận của Kháo Sơn Hổ.
- Thế Hùng, bình tĩnh
Ngọc Nhã Chi cũng phát biểu, quay đầu liếc mắt nhìn Lô Vỹ, nói:
-Anh chính là Cục trưởng Lô Vỹ mới tới Phòng Công An huyện, tôi là Ngọc Nhã Chi.
-Thì ra là Trưởng ban Ngọc, không ngờ có thể gặp gỡ cô ở chỗ này, hân hạnh!
Lô Vỹ bình thản bắt chuyện.
Ngọc gia ở Ngư Dương có thế lớn, nhưng Lô gia ở Thủy Châu nếu bàn về thế lực thì Ngọc gia có thúc ngựa cũng khó theo kịp. Lô Vỹ nghĩ đến cơn tức giận mà đại ca Diệp Phàm phải chịu, cơn lửa giận cũng ngùn ngụt bốc lên, bất kể Ngọc Nhã Chi đang ở đây, cũng không nể mặt gì cả.
Hiện trường lại lâm vào trầm mặc.
- Cục trưởng Lô, sơn trang Kính Nguyệt liên quan đến sòng bạc. Cục Thành phố nên xử lý như thế nào Ngọc gia không có ý kiến, chuyện do mình tự rước cũng không được trách người khác, chỉ là tại sao cứ không thả người, điểm này bản thân tôi thật sự cảm thấy kỳ quái?
Ngọc Nhã Chi lạnh lùng ép hỏi.
- Chuyện này có chút ngoài ý muốn, liên quan đến bí mật quân sự, đã do quân đội tiếp nhận toàn diện rồi. Cục Thành phố chỉ thu mấy chiếc xe, ngay cả tiền tham ô cũng bị quân đội niêm phong trước. Cho nên, Trưởng ban Ngọc muốn hỏi thì đi hỏi người phụ trách bên quân đội, tôi nghĩ Cục trưởng Vu cũng đã nói với Bí thư Ngọc rồi.
Lô Vỹ trả lời tự nhiên.
- Quân đội, cha tôi là một người đứng đắn, làm sao có liên quan đến bên quân đội được, các anh nói nhảm, đây là các anh thuần túy muốn bêu xấu người khác?
Ngọc Kiều Long khóc lóc kêu lên, vừa nghe nói lại có thể liên quan đến bí mật quân sự, trong lòng lại càng âm u, cơ thể run rẩy.
-Kiều Long, đừng khóc!
Ngọc Thế Hùng nắm chặt tay, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc.
- Cô chính là Ngọc Kiều Long, chuyện xảy ra ở trạm xe hôm đó, phó Chủ tịch huyện Diệp đã giao cho cục huyện thẩm tra xử lí một lần nữa, chúng tôi đã điều tra rồi, nhân chứng vật chứng đầy đủ, trách nhiệm hôm đó hoàn toàn thuộc về cô. Ngày mai cô đến cục huyện lấy khẩu cung, nên xử lý như thế nào ngày mai hãy nói.
Lô Vỹ nghiêm túc, thật sự giống như một Cục trưởng Cục công an, dáng vẻ giải quyết công việc chung.
- Vậy hắn…
Ngọc Kiều Long vốn định nói ba chữ "Đùa giỡn tôi", nhưng không làm sao thốt ra khỏi miệng, bởi vì cô ta đột nhiên nghĩ đến còn phải nhờ vả Diệp Phàm cứu phụ thân, cố gắng nuốt ngược trở lại.
- Cô muốn nói đùa giỡn cô có phải không? Hừ! Thuần túy nói xấu. Cô là người gây ra tai nạn. Người bị hại nằm dưới đất cô cũng không quan tâm, không có một chút lòng thương hại, lái xe lại cậy mạnh rời đi. Nguồn:
Đồng chí Diệp Phàm đã cứu người bán trái cây không nói, muốn ngăn cô xử lý xong chuyện rồi mới đi, cô lại kêu lên là lưu manh đùa bỡn. Lẽ nào người bị hại yêu cầu người gây họa lưu lại cũng sai lầm sao?
Cô đụng người ta không sao, người ta ngăn cô lại mang tiếng là lưu manh đùa bỡn, cứ thế lái xe nghênh ngang rời đi! Tiểu cô nương, sao tâm địa không thể khá hơn một chút.
Lô Vỹ tức giận, thuận tiện trút giận cho Diệp Phàm.
- Cục trưởng Lô, anh nói vậy là sao. Lẽ nào em gái tôi nói dối?
Ngọc Nhã Chi thấy em gái bị hạ nhục, trong lòng rất không thoải mái, quên cả chuyện của Diệp Phàm, mở miệng chất vấn.
- Có nói dối hay không Cục Công an chỉ thấy chứng cớ, người Ngọc gia các cô đánh người bị hại ở Cục Công an, nói xấu người bị hại, những chuyện này huyện cục đều đã điều tra rõ ràng. Hơn nữa, đồng chí Ngọc Miêu này vừa rồi mưu toan hành hung tôi! Đúng lúc, đi theo tôi một chuyến đi, Thiết Hải, áp tải về Sở Công an Lâm Tuyền giam lại cho tôi.
Lô Vỹ lên giọng, cố ý khiến Ngọc Nhã Chi khó xử.
-Được!
Triệu Thiết Hải dù sao đã theo Diệp Phàm, không biết từ chỗ nào lôi ra chiếc còng tay bóng loáng muốn bắt người.
- Anh dám! Kháo Sơn Hổ này tuyệt đối sẽ không để các người làm loạn đâu, đừng tưởng rằng Cục trưởng Phòng Công An huyện là có thể chỉ tay che trời.
Ngọc Thế Hùng bước ra một bước, dáng vẻ giống như Thái Sơn đứng trước mặt Lô Vỹ.
- Kháo Sơn Hổ, vừa lúc, sơn trang Kính Nguyệt không phải do anh chịu trách nhiệm sao? Thiết Hải, bắt đi luôn. Vừa lúc có thể giao lại cho người bên quân đội cùng nhau xử lý, hừ!
Giọng nói của Lô Vỹ lại càng chói tai, lạnh như băng, cây kim so với cọng râu.
- Đợi đã! Cục trưởng Lô, anh dựa vào đâu mà nói em trai tôi là người phụ trách sơn trang Kính Nguyệt?
Ngọc Nhã Chi thiếu chút nữa giận điên lên.
- Cục Công an và quân đội tự có chứng cớ, Trưởng ban Ngọc, tuy nói cô là Thường vụ Huyện ủy, nhưng không thể can dự vào công tác của bộ phận Công an.
Lô Vỹ rất nghiêm túc, tuyệt đối không nhượng bộ.
-Ha ha ha…Lão tử cứ đứng ở đây, xem kẻ nào dám đến bắt tôi.
Những lời nói của Lô Vỹ nhất thời khơi dậy hỏa khí của Kháo Sơn Hổ, sau một trận cười điên cuồng, lại bày ra tư thế tiến công bất cứ lúc nào.
- Ngọc Thế Hùng, tôi hi vọng anh có thể biết điều, chống đỡ với bộ phận chấp pháp quốc gia, đây chính là chống người thi hành công vụ. Hậu quả của người chống người thi hành công vụ tôi tin anh cũng biết rõ, muốn đối kháng với cơ quan nhà nước, anh còn non lắm, hừ.
Lô Vỹ nghiêm nghị cảnh cáo.
Thật ra Lô Vỹ đang phô trương thanh thế, chẳng qua chỉ muốn đả kích uy phong của Ngọc gia mà thôi. Tuy nhiên thật sự nói phải lấy ra chứng cớ bắt Kháo Sơn Hổ cũng không phải là không có, chỉ cần Tề Thiên vừa ra mặt bắt người trước. Sau đó bí mật lục soát, còn sợ tìm không ra chứng cớ. Hai ngày này Lô Vỹ điều tra tỉ mỉ, cũng đã tra ra một số chứng cớ, đủ để giam giữ y mấy ngày.
- Tôi không cho các anh bắt anh trai tôi, anh…anh mau chạy đi.
Lúc này Ngọc Kiều Long đột nhiên xông lên, dùng thân thể che chắn phía trước Kháo Sơn Hổ, hô lên.
- Cục trưởng Lô, chuyện gì cũng từ từ.
Lý Tuyên Thạch ở một bên khuyên nhủ, không ngờ chuyện này lại có thể phát triển đến mức độ này này, sớm biết thì không đến lão cung rồi, Lý Tuyên Thạch thật sự hối hận không kịp.
- Thật xin lỗi! Tôi đang chấp hành pháp lệnh quốc gia. Quốc gia không có pháp luật thì còn ra thể thống gì? Sau này Trưởng ban Ngọc trên hội nghị thường ủy nói tôi một tiếng thì có phải hỏng bét không, vì thế luật pháp quốc gia không thể vi phạm.
Lô Vĩ nghiêm mặt không hề lùi một bước, trong lời nói mang theo cả một tia trào phúng, ngay cả Ngọc Nhã Chi cũng không nể mặt.
- Người nào dám bắt người lung tung, phải hỏi khẩu súng của tôi có đồng ý hay không đã.
Ngọc Cao Nhất rống lên, rút súng ra, y là một Thượng tá đoàn trưởng sư đoàn dã chiến, mang theo súng phòng thân là chuyện rất bình thường.
-----oooo-----