Nếu không phải lần này bản thân phải đi thi hành nhiệm vụ. Diệp Phàm cũng sẽ không tìm Tào Vạn Niên. Anh ấy là Trưởng Ban tổ chức Thị ủy, là nhất tôn đại thần, chỉ có một chút chuyện nhỏ mà đi làm phiền anh ấy thì thật đáng tiếc. Thép tốt phải dùng trên lưỡi đao mới đúng, chẳng qua tình thế bức bách, Diệp Phàm cũng không chú ý quá nhiều.
Hắn quay đầu lại cười nói với Trương Xuân Lâm:
-Bác Trương, qua năm mới hãy kêu Đại Phong đi làm ở Cục tài chính huyện, nghe nói ở đó đang còn thiếu một Phó Chủ nhiệm Văn phòng.
-Thật… Thật sao!
Trương Xuân Lâm còn chưa lên tiếng, bà xã Dương Liên Cô đã sớm mở to mắt đứng lên, tựa hồ có vẻ không tin.
-Phàm… Phàm tử, cháu nói thật chứ.
Trương Xuân Lâm cũng mở to hai mắt đến khi tàn thuốc lá cháy đầu đầu ngón tay mới thấy đau hoàn hồn.
- Đúng vậy! Tuy nhiên mọi người phải cám ơn Bí thư Trịnh, cũng nên đi chúc tết ông ấy, vừa vặn ở đây cháu có rượu thuốc, chú cầm đi xử lý công việc.
Diệp Phàm khẽ cười, quay đầu trêu ghẹo Trương Mẫn Mẫn:
-Mẫn Mẫn, anh nể mặt em mới giúp đỡ, em cám ơn anh thế nào đây?
- Bí thư Trịnh, Bí thư Trịnh nào?
Trương Xuân Lâm không nhịn được hỏi.
- Ha hả, bác Trương, Cổ Xuyên chúng ta còn có mấy Bí thư Trịnh?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
-Cháu nói vị đứng đầu đó sao?
Trương Xuân Lâm kinh ngạc, trong lòng thầm giật mình, không ngờ Diệp Phàm mới gọi điện, lại có thể tìm được nhân vật số một của huyện Cổ Xuyên, Bí thư huyện ủy Trịnh Hòa Đào. Ở Cổ Xuyên bản thân mình làm gì có tư cách đi quen biết Trịnh Hòa Đào. Bản thân đương nhiên biết y, nhưng người ta nhất định không biết mình.
Thở dài nói:
-Ài! Người ta có lẽ sẽ không gặp chúng ta đâu.
-Ha ha ha, lần này y sẽ gặp mọi người, đi thử xem. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Diệp Phàm khẽ mỉm cười lại nhìn Trương Mẫn Mẫn trêu ghẹo, có lẽ Tào Vạn Niên đã tiết lộ bản thân mình cho Trịnh Hòa Đào rồi, có lẽ Tào Vạn Niên muốn Trịnh Hòa Đào có thể chiếu cố đến người nhà mình.
-Anh Phàm, em còn đang đi học, lại không có tiền, vậy em…em sẽ giặt quần áo bẩn cho anh là được rồi.
Trương Mẫn Mẫn thốt ra một câu như vậy, khiến mọi người cười vang.
Diệp Phàm đương nhiên cũng thoáng đỏ mặt, chuyện này nếu nghĩ lệch đi cũng có vẻ mập mờ, tựa hồ còn có ý tứ. Vợ giặt áo cho chồng không phải là chuyện rất bình thường sao? Mọi người trong sảnh sau khi cười xong cũng đưa ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Diệp Phàm và Trương Mẫn Mẫn.
- Vậy thì tốt quá! Chị Mẫn Mẫn, phòng ở của anh hai em giống như ổ chó vậy, chúng ta cùng đi thu dọn.
Diệp Tử Y vỗ tay khen hay, còn nói rất thân thiết, giống như muốn gọi chị dâu vậy.
- Phàm tử, tối nay đến nhà dì Liên ăn cơm, nhất định phải tới đấy, kêu Đại Phong uống mấy chén với cháu, không say không về. Dương Liên Cô hưng phấn ngồi không yên, ra hiệu cho Trương Xuân Lâm, hai người đứng lên chuẩn bị ra về.
Trước khi đi, mẫu thân của Diệp Phàm đưa cho ít rượu và thuốc lá, tuy nhiên Trương Xuân Lâm khăng khăng không cầm. Cuối cùng bị Lâm Tú Chi kiên quyết nhét vào mới chịu cầm đi mấy bình rượu ngon và mấy cây thuốc xịn.
Ngày mùng 2 theo phong tục địa phương là Quỷ lễ. Vào ngày quỷ lễ ngay cả pháo cũng không được đốt, vì ý nghĩa của Quỷ lễ chính là chào đón linh hồn của các bậc trưởng bối đã qua đời trong nhà về nhà ăn tết, cho nên ngày hôm nay Diệp Phàm được thảnh thơi một ngày, vì tất cả mọi người đều rất biết điều, không dám tới chúc tết.
Tuy nhiên qua ngày mùng 3 lại thu được rượu thuốc đầy đất, rất nhiều người đến chúc tết, thật ra là một số cán bộ muốn vào Cục Chiêu thương.
Phó Cục trưởng Cục Tôn giáo Trương Vệ Thanh đặc biệt cung kính, hôm đó Diệp Phàm đề cử gã tạm thời chủ trì công tác của Cục Tôn giáo, mặc dù chỉ là chủ trì tạm thời, nhưng chủ trì tạm thời này nhận được chấp nhận của Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn, cũng rất có khả năng được đề bạt.
Bình thường khi Huyện ủy suy nghĩ chọn ứng viên Cục trưởng Cục Tôn giáo đều sẽ hỏi qua thái độ của nguyên Cục trưởng Diệp Phàm, hơn nữa Diệp Phàm hiện tại đã thăng lên làm Phó Chủ tịch huyện, vậy đề cử của hắn, phân lượng đề nghị sẽ lớn hơn rất nhiều.
Trương Vệ Thanh làm sao không có tâm tư muốn dựa vào Diệp Phàm, tuy nhiên hiện tại vẫn đang trong giai đoạn dò xét. Đây cũng là chuyện bình thường, người nào cũng đều có băn khoăn, còn phải xem Diệp Phàm có ý tứ đó hay không.
- Chủ tịch huyện Diệp, sau này chuyện của Cục Tôn giáo, tôi sẽ thường xuyên báo cáo với ngài, xin lãnh đạo cho chỉ thị, phương hướng phát triển khái quát của cục Tôn giáo sau năm mới…
Trương Vệ Thanh cẩn thận nói.
-Ha ha ha…Vệ Thanh, bây giờ anh đã chủ trì công tác của Cục Tôn giáo rồi, sang năm trong cục nên làm như thế nào đều do Cục trưởng anh lãnh đạo các đồng chí lập ra kế hoạch, tôi không quan tâm đến những chuyện này. Anh hãy làm cho tốt, tôi tin tưởng cục Tôn giáo với sự chủ trì của anh nhất định có thể phát triển ổn định, các phương diện dân tộc hài hòa, tín ngưỡng nhân dân…Cục Tôn giáo các anh hãy thể hiện vai trò giám sát và hướng dẫn phát triển.
Diệp Phàm thân thiết nói.
- Tôi hiểu phó Chủ tịch huyện Diệp, chẳng qua gần đây trong cục Ngũ Đóa Kim Hoa hơi có chút oán hận. Bọn họ cứ ầm ĩ làm loạn muốn trong cục phải cấp bù phong bao một ngàn đồng của hoạt động hôm đó. Mặc dù nói chồng của bọn họ vẫn chưa lên tiếng, nhưng có lẽ cũng không lâu nữa. Phó Chủ tịch huyện Diệp, ngài xem có nên phát bổ sung bao tiền lì xì cho bọn họ không. Ngày 28 tôi đã lấy quy định và tài liệu trong cục ra giải thích rõ ràng.
Trên mặt Trương Vệ Thanh đầy lo lắng.
Chuyện này cũng bình thường, vòng tròn thế lực đại diện phía sau Ngũ Đóa Kim Hoa quá lớn, chồng của bọn họ phân biệt là Phó Chủ tịch huyện, Cục trưởng cục Nhân sự, Viện trưởng Viện Kiểm sát, Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban Nhân dân, Chủ nhiệm ban Thông tin, gã chắc chắn không chống đỡ được, bình thường quan hệ với Ngũ Đóa Kim Hoa rất tốt, nhưng vì chuyện này mà ầm ĩ. Hiện tại trái lại hình thành một tiểu đoàn thể, có khuynh hướng nổ pháo.
-Vậy ý của anh thế nào?
Diệp Phàm cố ý muốn thử Trương Vệ Thanh, bình thản hỏi.
-Tôi kiên quyết thi hành chỉ thị của ngài, không thể phát? Nếu cứ để mặc bọn họ tùy ý gây chuyện ồn ào như vậy, cục Tôn giáo làm sao khai triển công tác, nếu oán hận tôi sẽ giải thích, nếu thật sự làm ầm ĩ thì tôi sẽ phê bình giáo dục.
Trương Vệ Thanh nhìn thấy thái độ kiên quyết của Diệp Phàm, đây cũng là gã muốn tỏ thái độ với Diệp Phàm, công khai theo sát bước chân Diệp Phàm.
-Đúng! Quốc có quốc pháp, đảng có đảng quy, nếu thật sự muốn làm ầm ĩ, chúng ta cứ theo việc chung mà giải quyết, ngay cả chuyện trước kia không đi làm đều tính sổ, như vậy cũng khấu trừ bao nhiêu tiền. Hừ!
Diệp Phàm lạnh lùng nói, tỏ vẻ ủng hộ.
- Được! Tôi nghe lời phó Chủ tịch huyện Diệp. Anh nói thế nào, tôi thi hành như vậy. Mấy cô ả đó cũng quá vô lý.
Trương Vệ Thanh mạnh bạo nói.
Xế chiều Lô Vỹ và Tề Thiên cùng đến thăm, tuy nhiên Lô Vỹ còn mang cả Sở Vân Y theo, giả vờ nói là đưa đến nhà bạn học Diệp Tử Y chơi.
Ba người quy củ chúc tết Diệp Thần Tây và Lâm Tú Chi, khiến hai vợ chồng rất vui mừng. Diệp Phàm giữ hai người bọn họ ở lại một buổi chiều, ba anh em hàn huyên tâm sự.
Sở Vân Y và em gái Diệp Tử Y cười nói tíu tít.
-Vân Y, chồng cậu hiện tại đã đường đường là Cục trưởng cục Công An huyện rồi, mình có phải nên gọi cậu là Cục trưởng thái thái mới đúng, ha ha ha, thăng quan nhanh thật. Không được, sau này bạn học nghèo này đến thăm, có lẽ cậu cũng không thèm để ý đến mình nữa.
Diệp Tử Y đùa giỡn, nghe cô ấy nói như vậy, Lô Vỹ không nhịn được mơ hồ liếc mắt về phía Sở Vân Y.
-Mình đánh chết cậu, Tử Y, nói nhăng gì đó. Mình vẫn là học sinh, làm gì đã có chồng?
Sở Vân Y không chịu, đuổi đánh Diệp Tử Y.
-Cứu mạng em, anh Lô Vỹ, anh xem bà xã của anh đánh người này, Cục trưởng Cục công an phải quản lý cẩn thận mới được, không thể để người ta cậy quyền ép người, bắt nạt dân đen em.
Diệp Tử Y trêu ghẹo nói.
-Ài! Anh nào dám?
Lô Vỹ giả vờ khổ sở, chọc cho Sở Vân Y đỏ bừng mặt, cùng với Diệp Tử Y cười phá lên yêu kiều đến gập thắt lưng làm mấy anh Trư trố mắt.
-Ai! Nếu Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng ở đây thì tốt rồi, cô ấy là đại mỹ nữ, là hoa khôi xếp thứ hai trong học viện âm nhạc Thủy Châu chúng ta.
Diệp Tử Y thở dài, ánh mắt khẽ liếc nhìn Diệp Phàm.
Giữa hai người Ngọc Mộng Nạp Tuyết và nhị ca Diệp Phàm có loại quan hệ mông lung hay không, Diệp Tử Y có thể suy đoán được, cô đương nhiên hi vọng có loại quan hệ này. Ngọc Mộng Nạp Tuyết xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, nếu có thể trở thành chị dâu của mình thì cũng nở mày nở mặt.
Tuy nhiên Diệp Tử Y rất thất vọng, Diệp Phàm không có phản ứng gì, giống như khách qua đường, thật ra tâm tư của Diệp Phàm sớm đã bay đến thời khắc xinh đẹp vào đêm bôi "Hậu cung ngọc nhan hoàn" cho Ngọc Mộng Nạp Tuyết, trước mắt như ẩn hiện dung mạo xinh đẹp như hoa, bộ ngực căng tràn của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.
- Ngọc Mộng Nạp Tuyết xếp thứ hai, vậy người đứng đầu là ai? Có lẽ là cô gái xinh đẹp chết người, nghiêng nước nghiêng thành.
Tề Thiên không nhịn được có vẻ ngạc nhiên, Ngọc Mộng Nạp Tuyết y đã gặp qua, đúng là tiên nữ, vậy mà mới xếp hạng thứ hai, vị trí thứ nhất chắc phi thiên rồi.
- Nói ra đệ nhất hoa khôi xinh đẹp tuyệt trời của trường em, nhị ca của cô ấy có lẽ anh cũng nghe nói rồi.
Diệp Tử Y thích thú nói.
-Người nào?
Diệp Phàm bật thốt lên hỏi, đảo mắt lắc đầu, cười nói:
-Không thể nào, mỹ nữ của học viện các em không có hơn vạn cũng có mấy ngàn, đến từ thiên nam hải bắc, ngay cả phía bên Hồng Kông, Âu Châu cũng có người đến du học, làm sao anh biết được, anh cũng không phải là thầy bói có thể bấm ngón tay để tính toán.
-Cô ấy là người Ngư Dương! Được xưng tụng là "Hàn cung tiên tử", khi lạnh lùng có thể thấu xương người, lúc nhiệt tình có thể đốt anh thành than, lớn hơn chúng em ba lớp, năm nay là năm thứ tư rồi.
Sở Vân Y giống như một con chim Khổng Tước kiêu ngạo, thấy ba vị nam sĩ đều mở to hai mắt nhìn, miệng cười nói không thôi.
- Chuyện đó đương nhiên, đây cũng là kiêu ngạo của Mặc Hương chúng ta, Ngư Dương cũng coi như là Mặc Hương! Nghe nói các cậu ấm Hồng Kông theo đuổi cô ấy trong trường học đã có thể xếp thành một hàng xe lửa, ngay cả Đại học Thủy Châu, đại học Hải Giang đều có cậu ấm theo đuổi, mọi người nói thái tử gia tặng hoa đưa cái gì. Tuy nhiên kỳ quái là hình như chưa từng nghe nói có người nào theo đuổi được. Năm ngoái có một học sinh Thủy Châu, giống như một tên lưu manh ác bá, muốn dùng sức mạnh ép buộc, nhưng sau đó anh trai của cô ấy đích thân đến Thủy Châu, nghe nói ngày thứ hai tên học sinh lưu manh đã bị người ta đá gãy chân rồi, sau này cũng không có ai dám dùng sức mạnh đối với hoa khôi. ha ha ha. Đáng đời.
Diệp Tử Y cũng tương đối đắc ý, giống như hoa khôi của trường là mình không bằng.
-Xem ra hoa khôi trường các em còn rất có lai lịch, rốt cuộc là người nào, tiên nữ của anh, nhanh cung khai xem nào
Lô Vỹ không nhịn được, hai mắt sáng bừng, nhất thời buột miệng, ngay cả hai chữ "Cung khai" khi thẩm vấn phạm nhân cũng chạy ra.
, khiến cho Diệp Phàm và Tề Thiên đều kinh ngạc, liếc mắt nhìn Sở Vân Y, vội vàng cúi đầu, trong lòng thở dài nói: "Vĩ tử, cậu tự cầu phúc đi, có lẽ sư tử Hà Đông sắp hành hạ Hầu tử rồi. Chúng ta tuy nói là huynh đệ, nhưng đây là chuyện nhà củacậu, bọn tôi không tiện xen vào, ha hả, chúng ta coi như không nhìn thấy là được."
Quả nhiên.
-----oo0oo-----
Nếu không phải lần này bản thân phải đi thi hành nhiệm vụ. Diệp Phàm cũng sẽ không tìm Tào Vạn Niên. Anh ấy là Trưởng Ban tổ chức Thị ủy, là nhất tôn đại thần, chỉ có một chút chuyện nhỏ mà đi làm phiền anh ấy thì thật đáng tiếc. Thép tốt phải dùng trên lưỡi đao mới đúng, chẳng qua tình thế bức bách, Diệp Phàm cũng không chú ý quá nhiều.
Hắn quay đầu lại cười nói với Trương Xuân Lâm:
-Bác Trương, qua năm mới hãy kêu Đại Phong đi làm ở Cục tài chính huyện, nghe nói ở đó đang còn thiếu một Phó Chủ nhiệm Văn phòng.
-Thật… Thật sao!
Trương Xuân Lâm còn chưa lên tiếng, bà xã Dương Liên Cô đã sớm mở to mắt đứng lên, tựa hồ có vẻ không tin.
-Phàm… Phàm tử, cháu nói thật chứ.
Trương Xuân Lâm cũng mở to hai mắt đến khi tàn thuốc lá cháy đầu đầu ngón tay mới thấy đau hoàn hồn.
- Đúng vậy! Tuy nhiên mọi người phải cám ơn Bí thư Trịnh, cũng nên đi chúc tết ông ấy, vừa vặn ở đây cháu có rượu thuốc, chú cầm đi xử lý công việc.
Diệp Phàm khẽ cười, quay đầu trêu ghẹo Trương Mẫn Mẫn:
-Mẫn Mẫn, anh nể mặt em mới giúp đỡ, em cám ơn anh thế nào đây?
- Bí thư Trịnh, Bí thư Trịnh nào?
Trương Xuân Lâm không nhịn được hỏi.
- Ha hả, bác Trương, Cổ Xuyên chúng ta còn có mấy Bí thư Trịnh?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
-Cháu nói vị đứng đầu đó sao?
Trương Xuân Lâm kinh ngạc, trong lòng thầm giật mình, không ngờ Diệp Phàm mới gọi điện, lại có thể tìm được nhân vật số một của huyện Cổ Xuyên, Bí thư huyện ủy Trịnh Hòa Đào. Ở Cổ Xuyên bản thân mình làm gì có tư cách đi quen biết Trịnh Hòa Đào. Bản thân đương nhiên biết y, nhưng người ta nhất định không biết mình.
Thở dài nói:
-Ài! Người ta có lẽ sẽ không gặp chúng ta đâu.
-Ha ha ha, lần này y sẽ gặp mọi người, đi thử xem. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm khẽ mỉm cười lại nhìn Trương Mẫn Mẫn trêu ghẹo, có lẽ Tào Vạn Niên đã tiết lộ bản thân mình cho Trịnh Hòa Đào rồi, có lẽ Tào Vạn Niên muốn Trịnh Hòa Đào có thể chiếu cố đến người nhà mình.
-Anh Phàm, em còn đang đi học, lại không có tiền, vậy em…em sẽ giặt quần áo bẩn cho anh là được rồi.
Trương Mẫn Mẫn thốt ra một câu như vậy, khiến mọi người cười vang.
Diệp Phàm đương nhiên cũng thoáng đỏ mặt, chuyện này nếu nghĩ lệch đi cũng có vẻ mập mờ, tựa hồ còn có ý tứ. Vợ giặt áo cho chồng không phải là chuyện rất bình thường sao? Mọi người trong sảnh sau khi cười xong cũng đưa ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Diệp Phàm và Trương Mẫn Mẫn.
- Vậy thì tốt quá! Chị Mẫn Mẫn, phòng ở của anh hai em giống như ổ chó vậy, chúng ta cùng đi thu dọn.
Diệp Tử Y vỗ tay khen hay, còn nói rất thân thiết, giống như muốn gọi chị dâu vậy.
- Phàm tử, tối nay đến nhà dì Liên ăn cơm, nhất định phải tới đấy, kêu Đại Phong uống mấy chén với cháu, không say không về. Dương Liên Cô hưng phấn ngồi không yên, ra hiệu cho Trương Xuân Lâm, hai người đứng lên chuẩn bị ra về.
Trước khi đi, mẫu thân của Diệp Phàm đưa cho ít rượu và thuốc lá, tuy nhiên Trương Xuân Lâm khăng khăng không cầm. Cuối cùng bị Lâm Tú Chi kiên quyết nhét vào mới chịu cầm đi mấy bình rượu ngon và mấy cây thuốc xịn.
Ngày mùng theo phong tục địa phương là Quỷ lễ. Vào ngày quỷ lễ ngay cả pháo cũng không được đốt, vì ý nghĩa của Quỷ lễ chính là chào đón linh hồn của các bậc trưởng bối đã qua đời trong nhà về nhà ăn tết, cho nên ngày hôm nay Diệp Phàm được thảnh thơi một ngày, vì tất cả mọi người đều rất biết điều, không dám tới chúc tết.
Tuy nhiên qua ngày mùng lại thu được rượu thuốc đầy đất, rất nhiều người đến chúc tết, thật ra là một số cán bộ muốn vào Cục Chiêu thương.
Phó Cục trưởng Cục Tôn giáo Trương Vệ Thanh đặc biệt cung kính, hôm đó Diệp Phàm đề cử gã tạm thời chủ trì công tác của Cục Tôn giáo, mặc dù chỉ là chủ trì tạm thời, nhưng chủ trì tạm thời này nhận được chấp nhận của Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn, cũng rất có khả năng được đề bạt.
Bình thường khi Huyện ủy suy nghĩ chọn ứng viên Cục trưởng Cục Tôn giáo đều sẽ hỏi qua thái độ của nguyên Cục trưởng Diệp Phàm, hơn nữa Diệp Phàm hiện tại đã thăng lên làm Phó Chủ tịch huyện, vậy đề cử của hắn, phân lượng đề nghị sẽ lớn hơn rất nhiều.
Trương Vệ Thanh làm sao không có tâm tư muốn dựa vào Diệp Phàm, tuy nhiên hiện tại vẫn đang trong giai đoạn dò xét. Đây cũng là chuyện bình thường, người nào cũng đều có băn khoăn, còn phải xem Diệp Phàm có ý tứ đó hay không.
- Chủ tịch huyện Diệp, sau này chuyện của Cục Tôn giáo, tôi sẽ thường xuyên báo cáo với ngài, xin lãnh đạo cho chỉ thị, phương hướng phát triển khái quát của cục Tôn giáo sau năm mới…
Trương Vệ Thanh cẩn thận nói.
-Ha ha ha…Vệ Thanh, bây giờ anh đã chủ trì công tác của Cục Tôn giáo rồi, sang năm trong cục nên làm như thế nào đều do Cục trưởng anh lãnh đạo các đồng chí lập ra kế hoạch, tôi không quan tâm đến những chuyện này. Anh hãy làm cho tốt, tôi tin tưởng cục Tôn giáo với sự chủ trì của anh nhất định có thể phát triển ổn định, các phương diện dân tộc hài hòa, tín ngưỡng nhân dân…Cục Tôn giáo các anh hãy thể hiện vai trò giám sát và hướng dẫn phát triển.
Diệp Phàm thân thiết nói.
- Tôi hiểu phó Chủ tịch huyện Diệp, chẳng qua gần đây trong cục Ngũ Đóa Kim Hoa hơi có chút oán hận. Bọn họ cứ ầm ĩ làm loạn muốn trong cục phải cấp bù phong bao một ngàn đồng của hoạt động hôm đó. Mặc dù nói chồng của bọn họ vẫn chưa lên tiếng, nhưng có lẽ cũng không lâu nữa. Phó Chủ tịch huyện Diệp, ngài xem có nên phát bổ sung bao tiền lì xì cho bọn họ không. Ngày tôi đã lấy quy định và tài liệu trong cục ra giải thích rõ ràng.
Trên mặt Trương Vệ Thanh đầy lo lắng.
Chuyện này cũng bình thường, vòng tròn thế lực đại diện phía sau Ngũ Đóa Kim Hoa quá lớn, chồng của bọn họ phân biệt là Phó Chủ tịch huyện, Cục trưởng cục Nhân sự, Viện trưởng Viện Kiểm sát, Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban Nhân dân, Chủ nhiệm ban Thông tin, gã chắc chắn không chống đỡ được, bình thường quan hệ với Ngũ Đóa Kim Hoa rất tốt, nhưng vì chuyện này mà ầm ĩ. Hiện tại trái lại hình thành một tiểu đoàn thể, có khuynh hướng nổ pháo.
-Vậy ý của anh thế nào?
Diệp Phàm cố ý muốn thử Trương Vệ Thanh, bình thản hỏi.
-Tôi kiên quyết thi hành chỉ thị của ngài, không thể phát? Nếu cứ để mặc bọn họ tùy ý gây chuyện ồn ào như vậy, cục Tôn giáo làm sao khai triển công tác, nếu oán hận tôi sẽ giải thích, nếu thật sự làm ầm ĩ thì tôi sẽ phê bình giáo dục.
Trương Vệ Thanh nhìn thấy thái độ kiên quyết của Diệp Phàm, đây cũng là gã muốn tỏ thái độ với Diệp Phàm, công khai theo sát bước chân Diệp Phàm.
-Đúng! Quốc có quốc pháp, đảng có đảng quy, nếu thật sự muốn làm ầm ĩ, chúng ta cứ theo việc chung mà giải quyết, ngay cả chuyện trước kia không đi làm đều tính sổ, như vậy cũng khấu trừ bao nhiêu tiền. Hừ!
Diệp Phàm lạnh lùng nói, tỏ vẻ ủng hộ.
- Được! Tôi nghe lời phó Chủ tịch huyện Diệp. Anh nói thế nào, tôi thi hành như vậy. Mấy cô ả đó cũng quá vô lý.
Trương Vệ Thanh mạnh bạo nói.
Xế chiều Lô Vỹ và Tề Thiên cùng đến thăm, tuy nhiên Lô Vỹ còn mang cả Sở Vân Y theo, giả vờ nói là đưa đến nhà bạn học Diệp Tử Y chơi.
Ba người quy củ chúc tết Diệp Thần Tây và Lâm Tú Chi, khiến hai vợ chồng rất vui mừng. Diệp Phàm giữ hai người bọn họ ở lại một buổi chiều, ba anh em hàn huyên tâm sự.
Sở Vân Y và em gái Diệp Tử Y cười nói tíu tít.
-Vân Y, chồng cậu hiện tại đã đường đường là Cục trưởng cục Công An huyện rồi, mình có phải nên gọi cậu là Cục trưởng thái thái mới đúng, ha ha ha, thăng quan nhanh thật. Không được, sau này bạn học nghèo này đến thăm, có lẽ cậu cũng không thèm để ý đến mình nữa.
Diệp Tử Y đùa giỡn, nghe cô ấy nói như vậy, Lô Vỹ không nhịn được mơ hồ liếc mắt về phía Sở Vân Y.
-Mình đánh chết cậu, Tử Y, nói nhăng gì đó. Mình vẫn là học sinh, làm gì đã có chồng?
Sở Vân Y không chịu, đuổi đánh Diệp Tử Y.
-Cứu mạng em, anh Lô Vỹ, anh xem bà xã của anh đánh người này, Cục trưởng Cục công an phải quản lý cẩn thận mới được, không thể để người ta cậy quyền ép người, bắt nạt dân đen em.
Diệp Tử Y trêu ghẹo nói.
-Ài! Anh nào dám?
Lô Vỹ giả vờ khổ sở, chọc cho Sở Vân Y đỏ bừng mặt, cùng với Diệp Tử Y cười phá lên yêu kiều đến gập thắt lưng làm mấy anh Trư trố mắt.
-Ai! Nếu Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng ở đây thì tốt rồi, cô ấy là đại mỹ nữ, là hoa khôi xếp thứ hai trong học viện âm nhạc Thủy Châu chúng ta.
Diệp Tử Y thở dài, ánh mắt khẽ liếc nhìn Diệp Phàm.
Giữa hai người Ngọc Mộng Nạp Tuyết và nhị ca Diệp Phàm có loại quan hệ mông lung hay không, Diệp Tử Y có thể suy đoán được, cô đương nhiên hi vọng có loại quan hệ này. Ngọc Mộng Nạp Tuyết xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, nếu có thể trở thành chị dâu của mình thì cũng nở mày nở mặt.
Tuy nhiên Diệp Tử Y rất thất vọng, Diệp Phàm không có phản ứng gì, giống như khách qua đường, thật ra tâm tư của Diệp Phàm sớm đã bay đến thời khắc xinh đẹp vào đêm bôi "Hậu cung ngọc nhan hoàn" cho Ngọc Mộng Nạp Tuyết, trước mắt như ẩn hiện dung mạo xinh đẹp như hoa, bộ ngực căng tràn của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.
- Ngọc Mộng Nạp Tuyết xếp thứ hai, vậy người đứng đầu là ai? Có lẽ là cô gái xinh đẹp chết người, nghiêng nước nghiêng thành.
Tề Thiên không nhịn được có vẻ ngạc nhiên, Ngọc Mộng Nạp Tuyết y đã gặp qua, đúng là tiên nữ, vậy mà mới xếp hạng thứ hai, vị trí thứ nhất chắc phi thiên rồi.
- Nói ra đệ nhất hoa khôi xinh đẹp tuyệt trời của trường em, nhị ca của cô ấy có lẽ anh cũng nghe nói rồi.
Diệp Tử Y thích thú nói.
-Người nào?
Diệp Phàm bật thốt lên hỏi, đảo mắt lắc đầu, cười nói:
-Không thể nào, mỹ nữ của học viện các em không có hơn vạn cũng có mấy ngàn, đến từ thiên nam hải bắc, ngay cả phía bên Hồng Kông, Âu Châu cũng có người đến du học, làm sao anh biết được, anh cũng không phải là thầy bói có thể bấm ngón tay để tính toán.
-Cô ấy là người Ngư Dương! Được xưng tụng là "Hàn cung tiên tử", khi lạnh lùng có thể thấu xương người, lúc nhiệt tình có thể đốt anh thành than, lớn hơn chúng em ba lớp, năm nay là năm thứ tư rồi.
Sở Vân Y giống như một con chim Khổng Tước kiêu ngạo, thấy ba vị nam sĩ đều mở to hai mắt nhìn, miệng cười nói không thôi.
- Chuyện đó đương nhiên, đây cũng là kiêu ngạo của Mặc Hương chúng ta, Ngư Dương cũng coi như là Mặc Hương! Nghe nói các cậu ấm Hồng Kông theo đuổi cô ấy trong trường học đã có thể xếp thành một hàng xe lửa, ngay cả Đại học Thủy Châu, đại học Hải Giang đều có cậu ấm theo đuổi, mọi người nói thái tử gia tặng hoa đưa cái gì. Tuy nhiên kỳ quái là hình như chưa từng nghe nói có người nào theo đuổi được. Năm ngoái có một học sinh Thủy Châu, giống như một tên lưu manh ác bá, muốn dùng sức mạnh ép buộc, nhưng sau đó anh trai của cô ấy đích thân đến Thủy Châu, nghe nói ngày thứ hai tên học sinh lưu manh đã bị người ta đá gãy chân rồi, sau này cũng không có ai dám dùng sức mạnh đối với hoa khôi. ha ha ha. Đáng đời.
Diệp Tử Y cũng tương đối đắc ý, giống như hoa khôi của trường là mình không bằng.
-Xem ra hoa khôi trường các em còn rất có lai lịch, rốt cuộc là người nào, tiên nữ của anh, nhanh cung khai xem nào
Lô Vỹ không nhịn được, hai mắt sáng bừng, nhất thời buột miệng, ngay cả hai chữ "Cung khai" khi thẩm vấn phạm nhân cũng chạy ra.
, khiến cho Diệp Phàm và Tề Thiên đều kinh ngạc, liếc mắt nhìn Sở Vân Y, vội vàng cúi đầu, trong lòng thở dài nói: "Vĩ tử, cậu tự cầu phúc đi, có lẽ sư tử Hà Đông sắp hành hạ Hầu tử rồi. Chúng ta tuy nói là huynh đệ, nhưng đây là chuyện nhà củacậu, bọn tôi không tiện xen vào, ha hả, chúng ta coi như không nhìn thấy là được."
Quả nhiên.
-----oooo-----