-Tôi nghe lời Chủ nhiệm Diệp, chẳng qua bí thư Tào kêu tôi chịu trách nhiệm vụ án Phí gia và Tiếu gia Ngư Dương, nghe nói vụ này còn có chút quan hệ với khu công nghiệp Quỷ Anh Than mà Chủ nhiệm Diệp phân quản. Cho nên, tôi muốn nghe ý kiến của Chủ nhiệm Diệp rồi hãy nói.
Phương Viên có ý xin chỉ thị.
-Tào Anh Bồi có ý kiến gì?
Diệp Phàm muốn tìm hiểu trước rồi hãy nói.
-Y vốn muốn lập tức niêm phong công ty Võ Thần Phí gia, thế nhưng cấp trên Bí thư Chu nói là trước khi chưa điều tra tình huống rõ ràng, chỉ thị chúng tôi tạm thời không thể niêm phong công ty người ta. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Phương Viên nói.
-Sự thật không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Hôm đó phó bí thư Diệp Đạo Minh của Ủy ban Kỷ luật thành phố các cậu không phải nói với tôi đã điều tra xong bên Quỷ Anh Than, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, làm sao thoáng cái lại trở thành vẫn chưa điều tra rõ chuyện này? Tình huống như vậy còn không coi là điều tra rõ sự thật thì cái gì mới gọi là điều tra?
Diệp Phàm cảm thấy bất ngờ, hơi có vẻ oán giận.
-Ài…Chủ nhiệm Diệp, chuyện này đoán chừng còn liên lụy đến gút mắt giữa một số thường ủy thành phố. Tôi tuy nói vừa tới Mặc Hương, nhưng nghe nói trong hội nghị thường ủy thành phố, các uỷ viên tranh đấu rất là kịch liệt, tạm thời mà nói, Bí thư Chu đang chiếm thế lực lớn hơn một chút, tuy nhiên cũng không phải đặc biệt rõ ràng. Phó bí thư Ngọc Hoài Nhân của Ngọc gia và thư ký trưởng Phí Ngọc của Phí gia đều đang lắc lư không yên.
Trong lòng Bí thư Chu đoán chừng có chút căm tức. Nếu nói là Ngọc Hoài Nhân có chút lắc lư còn chấp nhận. Bởi vì người ta là phó bí thư chuyên trách ngồi vững ở vị trí thứ tư trong thị ủy, nắm thực quyền trong tay.
Thế nhưng Phí Ngọc chẳng qua là thư ký trưởng, cô ta cũng đòi lắc lư. Thư ký trưởng Thị ủy tương đương với đại quản gia thị ủy, cô ta đặc biệt sinh sự với Chu Càn Dương.
Cho nên, lần này vụ án Phí gia Ngư Dương tôi nghĩ không phải Bí thư Chu đang gõ thư ký trưởng Phí Ngọc, mà là mượn chuyện này gõ chuông báo động cho Phí Ngọc.
Phương Viên trình bày phỏng đoán của mình.
hật ra Phương Viên vốn công tác ở phân trạm tổ A Đặc cần đóng ở Hồng Kông, tiếp xúc tương đối rộng, hơn nữa cũng gặp không ít quan lớn, nhìn quen những cuộc đấu đá âm thầm giết người không thấy máu giữa các quan lớn, cho nên từ phương diện kinh nghiệm quan trường mà nói hoàn toàn có thể làm thầy giáo của Diệp Phàm.
-Đúng! Nếu như Bí thư Chu muốn mượn chuyện này cảnh tỉnh cho Phí gia, vậy y chắc chắn sẽ không để cho Ủy ban kiểm tra và Viện Kiểm sát động đến thật rồi. Đương nhiên, chuyện này quyết định từ thái độ của Phí Ngọc. Tuy nhiên tôi cảm giác thái độ trong lòng của Tào Anh Bồi đối với Bí thư Chu đoán chừng có vẻ không phục, cho nên mới kêu một phó bí thư mới đến như cậu tiếp nhận vụ án khó giải quyết này, trong chuyện này có chút ý vị sâu xa!
Diệp Phàm nhắc nhở Phương Viên.
-Tôi cũng đang buồn bực, chuyện này vốn do phó bí thư Diệp Đạo Minh chịu trách nhiệm, y chính là phó bí thư thường vụ, đứng thứ hai trong đảng ủy Ủy ban kiểm tra thành phố.
Ủy ban Kỷ luật thành phố có bốn phó bí thư, tôi đương nhiên xếp hạng chót nhất, hơn nữa chỉ từ trong tỉnh xuống tạm thời phối hợp giúp đỡ Mặc Hương, ngay cả tiền lương cũng còn treo ở Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, không coi là thành viên chính thức của Ủy ban kiểm tra thành phố Mặc Hương.
Chuyện lớn như vậy tại sao lại kêu tôi ra tay? Chẳng lẽ y không sợ tôi đâm thọc lên trời? Chẳng lẽ ý tứ của bí thư Tào chính là như vậy, bởi vì tôi không có bận tâm, cho nên có thể xử lý một số việc lớn mật hơn. Tuy nhiên, việc này thật sự có vẻ quỷ dị khó lường.
Phương Viên cũng có chút không hiểu nổi ý đồ chân thật của Tào Anh Bồi.
-Cậu đâm chọc lên trời cũng không có quan hệ lớn lao đến y, có phải y cũng nhắc nhở cậu lời của Bí thư Chu không?
Diệp Phàm chấn động nói.
-Đúng vậy! Chính là ý tứ tôi vừa mới nói cho anh, tạm thời không được niêm phong công ty Võ Thần. Lẽ nào Tào Anh Bồi không muốn hoàn toàn làm theo ý tứ của Chu Càn Dương, cho nên điểm tướng một người mới đến như tôi. Nếu có thể chọc ra chuyện gì thì tốt hơn? Nếu có chuyện gì đương nhiên do tôi gánh chịu, đoán chừng đến lúc đó thật sự xảy ra phiền toái gì Tào Anh Bồi sẽ nói đồng chí Phương Viên là tới phối hợp giúp đỡ chúng tôi công tác, chưa quen thuộc tình huống Ngư Dương, chối bỏ trách nhiệm của mình.
Phương Viên phân tích nói.
-Có khả năng! Cậu chú ý một chút là được. Chúng ta cũng chọn lựa thái độ quan sát trước rồi mới hành sự, cậu là người phụ trách điều tra vụ án, nhưng Viện Kiểm sát thành phố đoán chừng cũng sẽ phối hợp với các cậu.
Diệp Phàm nói.
Hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó lại nói:
- Phương Viên, chúng ta gọi nhau là anh em. Lúc chỉ có chúng ta, cậu gọi tôi là anh Diệp được rồi, ở trước mặt người ngoài chúng ta còn phải giải quyết việc chung, gọi nhau bằng chức danh, quan hệ của chúng ta tốt nhất là giữ bí mật, tôi không muốn cho người khác biết.
-Như vậy sao được.
Phương Viên có vẻ lúng túng
-Làm sao không được? Cứ làm như thế đi.
Diệp Phàm cúp điện thoại.
-Anh Diệp. Cục trưởng Vu đến huyện chúng ta rồi. Anh ấy gọi anh đến tửu lâu huyện Ngư Dương gặp mặt.
Lô Vỹ nói.
-Cục trưởng Vu, Cục trưởng Vu tới kiểm tra công tác sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
-Hình như cũng không có gì để kiểm tra, chắc là tới dạo chơi một lát, thật là kỳ quái. Nghe nói cục thành phố đang bận rộn tới mức không nhấc mông lên được, anh ấy còn có thời gian rảnh rỗi chạy đến Ngư Dương sao, không phải tới ăn mấy món ăn thôn quê Ngư Dương chứ.
Lô Vỹ cũng cảm thấy quỷ dị vô cùng.
-Không phải là cục thành phố có vụ án liên quan đến Ngư Dương chúng ta nên anh ấy mới đến.
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ không phải, nhưng cũng có khả năng.
Lô Vỹ cũng không chắc chắn.
- Được rồi, tối nay tôi sẽ lên đó. Bên này mạng giao thông lớn Lâm Tuyền vừa động công, chuyện mở rộng đường đang rất bận rộn. Phía bên Quỷ Anh Than, Tổng giám đốc Tiếu Ngạo Sương của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông thúc ép chặt quá, quả thực giống như một người giám sát, ngày nào cũng chạy tới Quỷ Anh Than. Tuy nói cô ta không vung tay múa chân, nhưng thỉnh thoảng thình lình phun ra mấy câu nói cũng làm nghẹn chết người. Xui xẻo là Bí thư huyện ủy Cổ lại muốn tôi tự mình giám sát, cho nên tôi sắp biến thành con quay rồi, mẹ kiếp! Thời gian này thật đúng là căng thẳng, nếu tiếp tục cái mạng nhỏ chắc không giữ được mất.
Diệp Phàm không nhịn được chửi mắng.
-Đại ca, anh đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc rồi, nghe nói trên tay anh hiện giờ có 4000~5000 vạn kinh phí tài chính khả dụng, còn khí phách hơn nhiều so với Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy Tiếu Tuấn Thần.
Gần đây em nghe nói trong huyện có một số thường ủy thỉnh thoảng cũng lên tiếng bực tức, nói anh là một Phó Chủ tịch huyện xếp hạng thấp nhất, thậm chí còn không phải là thường ủy, thế nhưng anh lại khí phái hơn bọn họ rất nhiều.
Dưới tay quản lý trực tiếp sáu thị trấn hai thị xã, cơ hồ chiếm một nửa nhân khẩu và địa vực Ngư Dương, hơn nữa toàn những thị trấn tốt đều do anh cai quản, tài chính trên tay phong phú, tài nguyên, nhân mạch gì cũng đầy đủ. Hơn nữa Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ lại sủng ái anh, Khu kinh tế Lâm Tuyền của anh sắp biến thành một khu vực riêng biệt trong huyện Ngư Dương rồi.
Lấy phương diện bố trí nhân sự Khu kinh tế Lâm Tuyền mà nói, chủ nhiệm các phòng về căn bản đều do anh tự mình quyết định.
Đồng chí Miêu Phong Trưởng ban Tổ chức huyện ủy cũng không phong cách bằng anh, đặc biệt còn cho anh quản lý hồ sơ, phó bí thư Phí Mặc khối Đảng ủy huyện ủy sắp biến thành một bí thư bù nhìn rồi.
Lô Vỹ thốt ra một số tin tức khiến Diệp Phàm không khỏi toát mồ hôi.
-Cậu nói tôi có phải có chút lộng hành không?
-Lộng hành, thật ra không sợ, chỉ sợ có một số…
Lô Vỹ khó có thể nói ra khỏi miệng.
-Có chút cái gì. Có rắm mau thả, đừng có lèo nhèo giống như đàn bà thế.
Diệp Phàm tức giận mắng.
-Vừa rồi Cục trưởng Vu sau khi nghe những thứ tin tức nho nhỏ này có nói một câu "Công cao chấn chủ"
Lô Vỹ cười nói.
-Thử nghĩ xem, lão đại của tôi, có phải như vậy không? Bí thư Cổ uỷ quyền cho anh, sau khi anh chọn lựa xong nhân sự của khu kinh tế thì trực tiếp báo lên. Bí thư Cổ nhìn lướt qua rồi phê.
Kế hoạch này chuyển tới tay Phí Mặc, y không muốn phê cũng phải phê. Bởi vì Bí thư Cổ đã phê trước rồi. Từ trình tự tổ chức mà nói là không hợp pháp, theo lý phải từ cấp thấp đến cấp cao, khu kinh tế các anh bố trí nhân sự đảo ngược hoàn toàn, từ cao xuống thấp.
Cuối cùng quăng cho Trưởng ban Tổ chức Miêu Phong, người ta ngay cả quyền lợi phê cũng không có, biến thành một Trưởng ban quản lý tổ chức hồ sơ nhân sự đặc biệt cho khu kinh tế các anh.
-Công cao chấn chủ! Hình như có vẻ như vậy, nghe cậu nói như vậy, Phí Mặc và Miêu Phong không có ý kiến cũng sẽ ở âm thầm cằn nhằn, xem ra tôi phải khiêm tốn một chút. Nếu không những tên giảo hoạt này túm được gì đó, hợp sức mà tiến thì tôi…
Diệp Phàm thuận miệng nói, sau khi cúp điện thoại trầm mặc một lát.
-Mình phải xin chỉ thị của Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ nhiều hơn mới được, nếu không chọc cho hai vị đầu sỏ tức giận thì không có kết quả tốt đẹp gì.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
Tuy nhiên mới mười mấy phút, Lô Vỹ lại gọi điện thoại tới, vẻ mặt tức giận, kêu lên:
-Đại ca. Mẹ kiếp, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại có người kiện em, nói em nổ súng lung tung về phía người dân. Em đến Ngư Dương này cũng không lâu, mới mấy tháng hình như cũng không đắc tội với người nào trừ Ngọc gia, chuyện này có phải do người nhà họ Ngọc làm hay không?
-Kiện cậu nổ súng về hướng người dân sao, nói nghe xem.
Diệp Phàm thật sự muốn bật cười, có lẽ chuyện Tề Thiên tự mình kiện mình rốt cuộc đã chọc ra, người của bộ phận bảo vệ quân vụ Liệp Báo đến Ngư Dương tìm hiểu tình huống rồi.
-Mới vừa rồi người của bộ phận bảo vệ căn cứ Lam Nguyệt Vịnh Thủy Châu tới huyện cục, bảo là muốn tìm hiểu tình huống. Cục trưởng Vu vừa lúc cũng đang ở trong cục, lúc này ông ấy đang tiếp khách. Chuyện này là thế nào chứ, thật xui xẻo. Vừa vặn gặp phải Cục trưởng Vu tới đây, chuyện này thoáng cái mọi người sẽ biết hết.
Lô Vỹ khổ sở nói.
-Có phải chuyện cậu và Tề Thiên nổ súng về phía Vương Tiểu Ba cứu tôi ở thị trấn Nam Khê hay không, tôi nghĩ chuyện này có thể nguyên nhân. Cho dù là lãnh đạo bộ phận bảo vệ tới điều tra chuyện này cậu cứ kể hết sự việc là được. Hơn nữa, cậu còn là anh hùng cứu người, sợ cái gì?
Diệp Phàm cố ý nói.
-Đoán chừng chính là chuyện này, chẳng qua lần đó em thật sự nổ súng. Từ luật pháp nghiêm khắc mà nói cũng không thỏa đáng, tuy nhiên chuyện xảy ra đột nhiên, cũng có nguyên do của nó.
Lô Vỹ vẫn cảm giác buồn bực.
-Đại ca, anh nói có phải do Vương Thiên Lượng làm hay không?
-Không phải đâu, y làm vậy không phải tự mình tìm đánh sao? Y trốn chuyện này còn không kịp, làm gì còn có gan đi kiện cậu, ha ha ha.
Diệp Phàm cười sằng sặc.
-Anh cười gì vậy Diệp lão đại, lão đệ này gặp xui xẻo, anh còn cười được.
Lô Vỹ hơi có vẻ bất mãn.
-Nói thật cho cậu biết. Chuyện này là tôi cố ý kêu Tề Thiên tự mình kiện mình. Đoán chừng bộ phận bảo vệ Liệp Báo chủ yếu đến điều tra chuyện Tề Thiên nổ súng, cho nên cũng liên hệ đến cậu. Cậu chỉ là người liên quan mà thôi.
Diệp Phàm nói ra nguyên nhân.
-Tôi nghe lời Chủ nhiệm Diệp, chẳng qua bí thư Tào kêu tôi chịu trách nhiệm vụ án Phí gia và Tiếu gia Ngư Dương, nghe nói vụ này còn có chút quan hệ với khu công nghiệp Quỷ Anh Than mà Chủ nhiệm Diệp phân quản. Cho nên, tôi muốn nghe ý kiến của Chủ nhiệm Diệp rồi hãy nói.
Phương Viên có ý xin chỉ thị.
-Tào Anh Bồi có ý kiến gì?
Diệp Phàm muốn tìm hiểu trước rồi hãy nói.
-Y vốn muốn lập tức niêm phong công ty Võ Thần Phí gia, thế nhưng cấp trên Bí thư Chu nói là trước khi chưa điều tra tình huống rõ ràng, chỉ thị chúng tôi tạm thời không thể niêm phong công ty người ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Phương Viên nói.
-Sự thật không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Hôm đó phó bí thư Diệp Đạo Minh của Ủy ban Kỷ luật thành phố các cậu không phải nói với tôi đã điều tra xong bên Quỷ Anh Than, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, làm sao thoáng cái lại trở thành vẫn chưa điều tra rõ chuyện này? Tình huống như vậy còn không coi là điều tra rõ sự thật thì cái gì mới gọi là điều tra?
Diệp Phàm cảm thấy bất ngờ, hơi có vẻ oán giận.
-Ài…Chủ nhiệm Diệp, chuyện này đoán chừng còn liên lụy đến gút mắt giữa một số thường ủy thành phố. Tôi tuy nói vừa tới Mặc Hương, nhưng nghe nói trong hội nghị thường ủy thành phố, các uỷ viên tranh đấu rất là kịch liệt, tạm thời mà nói, Bí thư Chu đang chiếm thế lực lớn hơn một chút, tuy nhiên cũng không phải đặc biệt rõ ràng. Phó bí thư Ngọc Hoài Nhân của Ngọc gia và thư ký trưởng Phí Ngọc của Phí gia đều đang lắc lư không yên.
Trong lòng Bí thư Chu đoán chừng có chút căm tức. Nếu nói là Ngọc Hoài Nhân có chút lắc lư còn chấp nhận. Bởi vì người ta là phó bí thư chuyên trách ngồi vững ở vị trí thứ tư trong thị ủy, nắm thực quyền trong tay.
Thế nhưng Phí Ngọc chẳng qua là thư ký trưởng, cô ta cũng đòi lắc lư. Thư ký trưởng Thị ủy tương đương với đại quản gia thị ủy, cô ta đặc biệt sinh sự với Chu Càn Dương.
Cho nên, lần này vụ án Phí gia Ngư Dương tôi nghĩ không phải Bí thư Chu đang gõ thư ký trưởng Phí Ngọc, mà là mượn chuyện này gõ chuông báo động cho Phí Ngọc.
Phương Viên trình bày phỏng đoán của mình.
hật ra Phương Viên vốn công tác ở phân trạm tổ A Đặc cần đóng ở Hồng Kông, tiếp xúc tương đối rộng, hơn nữa cũng gặp không ít quan lớn, nhìn quen những cuộc đấu đá âm thầm giết người không thấy máu giữa các quan lớn, cho nên từ phương diện kinh nghiệm quan trường mà nói hoàn toàn có thể làm thầy giáo của Diệp Phàm.
-Đúng! Nếu như Bí thư Chu muốn mượn chuyện này cảnh tỉnh cho Phí gia, vậy y chắc chắn sẽ không để cho Ủy ban kiểm tra và Viện Kiểm sát động đến thật rồi. Đương nhiên, chuyện này quyết định từ thái độ của Phí Ngọc. Tuy nhiên tôi cảm giác thái độ trong lòng của Tào Anh Bồi đối với Bí thư Chu đoán chừng có vẻ không phục, cho nên mới kêu một phó bí thư mới đến như cậu tiếp nhận vụ án khó giải quyết này, trong chuyện này có chút ý vị sâu xa!
Diệp Phàm nhắc nhở Phương Viên.
-Tôi cũng đang buồn bực, chuyện này vốn do phó bí thư Diệp Đạo Minh chịu trách nhiệm, y chính là phó bí thư thường vụ, đứng thứ hai trong đảng ủy Ủy ban kiểm tra thành phố.
Ủy ban Kỷ luật thành phố có bốn phó bí thư, tôi đương nhiên xếp hạng chót nhất, hơn nữa chỉ từ trong tỉnh xuống tạm thời phối hợp giúp đỡ Mặc Hương, ngay cả tiền lương cũng còn treo ở Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, không coi là thành viên chính thức của Ủy ban kiểm tra thành phố Mặc Hương.
Chuyện lớn như vậy tại sao lại kêu tôi ra tay? Chẳng lẽ y không sợ tôi đâm thọc lên trời? Chẳng lẽ ý tứ của bí thư Tào chính là như vậy, bởi vì tôi không có bận tâm, cho nên có thể xử lý một số việc lớn mật hơn. Tuy nhiên, việc này thật sự có vẻ quỷ dị khó lường.
Phương Viên cũng có chút không hiểu nổi ý đồ chân thật của Tào Anh Bồi.
-Cậu đâm chọc lên trời cũng không có quan hệ lớn lao đến y, có phải y cũng nhắc nhở cậu lời của Bí thư Chu không?
Diệp Phàm chấn động nói.
-Đúng vậy! Chính là ý tứ tôi vừa mới nói cho anh, tạm thời không được niêm phong công ty Võ Thần. Lẽ nào Tào Anh Bồi không muốn hoàn toàn làm theo ý tứ của Chu Càn Dương, cho nên điểm tướng một người mới đến như tôi. Nếu có thể chọc ra chuyện gì thì tốt hơn? Nếu có chuyện gì đương nhiên do tôi gánh chịu, đoán chừng đến lúc đó thật sự xảy ra phiền toái gì Tào Anh Bồi sẽ nói đồng chí Phương Viên là tới phối hợp giúp đỡ chúng tôi công tác, chưa quen thuộc tình huống Ngư Dương, chối bỏ trách nhiệm của mình.
Phương Viên phân tích nói.
-Có khả năng! Cậu chú ý một chút là được. Chúng ta cũng chọn lựa thái độ quan sát trước rồi mới hành sự, cậu là người phụ trách điều tra vụ án, nhưng Viện Kiểm sát thành phố đoán chừng cũng sẽ phối hợp với các cậu.
Diệp Phàm nói.
Hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó lại nói:
- Phương Viên, chúng ta gọi nhau là anh em. Lúc chỉ có chúng ta, cậu gọi tôi là anh Diệp được rồi, ở trước mặt người ngoài chúng ta còn phải giải quyết việc chung, gọi nhau bằng chức danh, quan hệ của chúng ta tốt nhất là giữ bí mật, tôi không muốn cho người khác biết.
-Như vậy sao được.
Phương Viên có vẻ lúng túng
-Làm sao không được? Cứ làm như thế đi.
Diệp Phàm cúp điện thoại.
-Anh Diệp. Cục trưởng Vu đến huyện chúng ta rồi. Anh ấy gọi anh đến tửu lâu huyện Ngư Dương gặp mặt.
Lô Vỹ nói.
-Cục trưởng Vu, Cục trưởng Vu tới kiểm tra công tác sao?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
-Hình như cũng không có gì để kiểm tra, chắc là tới dạo chơi một lát, thật là kỳ quái. Nghe nói cục thành phố đang bận rộn tới mức không nhấc mông lên được, anh ấy còn có thời gian rảnh rỗi chạy đến Ngư Dương sao, không phải tới ăn mấy món ăn thôn quê Ngư Dương chứ.
Lô Vỹ cũng cảm thấy quỷ dị vô cùng.
-Không phải là cục thành phố có vụ án liên quan đến Ngư Dương chúng ta nên anh ấy mới đến.
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ không phải, nhưng cũng có khả năng.
Lô Vỹ cũng không chắc chắn.
- Được rồi, tối nay tôi sẽ lên đó. Bên này mạng giao thông lớn Lâm Tuyền vừa động công, chuyện mở rộng đường đang rất bận rộn. Phía bên Quỷ Anh Than, Tổng giám đốc Tiếu Ngạo Sương của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông thúc ép chặt quá, quả thực giống như một người giám sát, ngày nào cũng chạy tới Quỷ Anh Than. Tuy nói cô ta không vung tay múa chân, nhưng thỉnh thoảng thình lình phun ra mấy câu nói cũng làm nghẹn chết người. Xui xẻo là Bí thư huyện ủy Cổ lại muốn tôi tự mình giám sát, cho nên tôi sắp biến thành con quay rồi, mẹ kiếp! Thời gian này thật đúng là căng thẳng, nếu tiếp tục cái mạng nhỏ chắc không giữ được mất.
Diệp Phàm không nhịn được chửi mắng.
-Đại ca, anh đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc rồi, nghe nói trên tay anh hiện giờ có ~ vạn kinh phí tài chính khả dụng, còn khí phách hơn nhiều so với Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy Tiếu Tuấn Thần.
Gần đây em nghe nói trong huyện có một số thường ủy thỉnh thoảng cũng lên tiếng bực tức, nói anh là một Phó Chủ tịch huyện xếp hạng thấp nhất, thậm chí còn không phải là thường ủy, thế nhưng anh lại khí phái hơn bọn họ rất nhiều.
Dưới tay quản lý trực tiếp sáu thị trấn hai thị xã, cơ hồ chiếm một nửa nhân khẩu và địa vực Ngư Dương, hơn nữa toàn những thị trấn tốt đều do anh cai quản, tài chính trên tay phong phú, tài nguyên, nhân mạch gì cũng đầy đủ. Hơn nữa Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ lại sủng ái anh, Khu kinh tế Lâm Tuyền của anh sắp biến thành một khu vực riêng biệt trong huyện Ngư Dương rồi.
Lấy phương diện bố trí nhân sự Khu kinh tế Lâm Tuyền mà nói, chủ nhiệm các phòng về căn bản đều do anh tự mình quyết định.
Đồng chí Miêu Phong Trưởng ban Tổ chức huyện ủy cũng không phong cách bằng anh, đặc biệt còn cho anh quản lý hồ sơ, phó bí thư Phí Mặc khối Đảng ủy huyện ủy sắp biến thành một bí thư bù nhìn rồi.
Lô Vỹ thốt ra một số tin tức khiến Diệp Phàm không khỏi toát mồ hôi.
-Cậu nói tôi có phải có chút lộng hành không?
-Lộng hành, thật ra không sợ, chỉ sợ có một số…
Lô Vỹ khó có thể nói ra khỏi miệng.
-Có chút cái gì. Có rắm mau thả, đừng có lèo nhèo giống như đàn bà thế.
Diệp Phàm tức giận mắng.
-Vừa rồi Cục trưởng Vu sau khi nghe những thứ tin tức nho nhỏ này có nói một câu "Công cao chấn chủ"
Lô Vỹ cười nói.
-Thử nghĩ xem, lão đại của tôi, có phải như vậy không? Bí thư Cổ uỷ quyền cho anh, sau khi anh chọn lựa xong nhân sự của khu kinh tế thì trực tiếp báo lên. Bí thư Cổ nhìn lướt qua rồi phê.
Kế hoạch này chuyển tới tay Phí Mặc, y không muốn phê cũng phải phê. Bởi vì Bí thư Cổ đã phê trước rồi. Từ trình tự tổ chức mà nói là không hợp pháp, theo lý phải từ cấp thấp đến cấp cao, khu kinh tế các anh bố trí nhân sự đảo ngược hoàn toàn, từ cao xuống thấp.
Cuối cùng quăng cho Trưởng ban Tổ chức Miêu Phong, người ta ngay cả quyền lợi phê cũng không có, biến thành một Trưởng ban quản lý tổ chức hồ sơ nhân sự đặc biệt cho khu kinh tế các anh.
-Công cao chấn chủ! Hình như có vẻ như vậy, nghe cậu nói như vậy, Phí Mặc và Miêu Phong không có ý kiến cũng sẽ ở âm thầm cằn nhằn, xem ra tôi phải khiêm tốn một chút. Nếu không những tên giảo hoạt này túm được gì đó, hợp sức mà tiến thì tôi…
Diệp Phàm thuận miệng nói, sau khi cúp điện thoại trầm mặc một lát.
-Mình phải xin chỉ thị của Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ nhiều hơn mới được, nếu không chọc cho hai vị đầu sỏ tức giận thì không có kết quả tốt đẹp gì.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
Tuy nhiên mới mười mấy phút, Lô Vỹ lại gọi điện thoại tới, vẻ mặt tức giận, kêu lên:
-Đại ca. Mẹ kiếp, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại có người kiện em, nói em nổ súng lung tung về phía người dân. Em đến Ngư Dương này cũng không lâu, mới mấy tháng hình như cũng không đắc tội với người nào trừ Ngọc gia, chuyện này có phải do người nhà họ Ngọc làm hay không?
-Kiện cậu nổ súng về hướng người dân sao, nói nghe xem.
Diệp Phàm thật sự muốn bật cười, có lẽ chuyện Tề Thiên tự mình kiện mình rốt cuộc đã chọc ra, người của bộ phận bảo vệ quân vụ Liệp Báo đến Ngư Dương tìm hiểu tình huống rồi.
-Mới vừa rồi người của bộ phận bảo vệ căn cứ Lam Nguyệt Vịnh Thủy Châu tới huyện cục, bảo là muốn tìm hiểu tình huống. Cục trưởng Vu vừa lúc cũng đang ở trong cục, lúc này ông ấy đang tiếp khách. Chuyện này là thế nào chứ, thật xui xẻo. Vừa vặn gặp phải Cục trưởng Vu tới đây, chuyện này thoáng cái mọi người sẽ biết hết.
Lô Vỹ khổ sở nói.
-Có phải chuyện cậu và Tề Thiên nổ súng về phía Vương Tiểu Ba cứu tôi ở thị trấn Nam Khê hay không, tôi nghĩ chuyện này có thể nguyên nhân. Cho dù là lãnh đạo bộ phận bảo vệ tới điều tra chuyện này cậu cứ kể hết sự việc là được. Hơn nữa, cậu còn là anh hùng cứu người, sợ cái gì?
Diệp Phàm cố ý nói.
-Đoán chừng chính là chuyện này, chẳng qua lần đó em thật sự nổ súng. Từ luật pháp nghiêm khắc mà nói cũng không thỏa đáng, tuy nhiên chuyện xảy ra đột nhiên, cũng có nguyên do của nó.
Lô Vỹ vẫn cảm giác buồn bực.
-Đại ca, anh nói có phải do Vương Thiên Lượng làm hay không?
-Không phải đâu, y làm vậy không phải tự mình tìm đánh sao? Y trốn chuyện này còn không kịp, làm gì còn có gan đi kiện cậu, ha ha ha.
Diệp Phàm cười sằng sặc.
-Anh cười gì vậy Diệp lão đại, lão đệ này gặp xui xẻo, anh còn cười được.
Lô Vỹ hơi có vẻ bất mãn.
-Nói thật cho cậu biết. Chuyện này là tôi cố ý kêu Tề Thiên tự mình kiện mình. Đoán chừng bộ phận bảo vệ Liệp Báo chủ yếu đến điều tra chuyện Tề Thiên nổ súng, cho nên cũng liên hệ đến cậu. Cậu chỉ là người liên quan mà thôi.
Diệp Phàm nói ra nguyên nhân.