Đa số các cán bộ Ngư Dương đều mỏi mắt mong chờ, đương nhiên là chờ xem kịch vui, nóng bỏng mong đợi Tiếu diện hổ Tạ gia đứng ra đối đầu với chủ nhiệm Diệp Phàm một phen.
Đặc biệt là Ngọc gia, Tiếu gia, Phí gia huyện Ngư Dương lại càng nóng mắt, ai nấy đều đợi xem Tiếu diện hổ Tạ gia mất mặt hay là tân quý quật khởi Diệp Phàm bị con cọp nuốt chửng. Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, đây là kết quả tam gia muốn nhìn thấy nhất.
-Chị, chị nói Tạ gia có tấn công hay không?
Ngọc Xuân Thiền nhẹ giọng hỏi phó bí thư chuyên trách thứ hai của huyện ủy Ngọc Nhã Chi.
-Chuyện này rất khó nói, đổi lại là Ngọc gia chúng ta nhất định sẽ xuất thủ. Tuy nhiên Tạ Cường là lão hồ ly, hơn nữa từ trước đến nay đều mặt cười đón người, đoán chừng là sẽ không công khai xung đột mãnh liệt với Diệp Phàm, làm ngầm thì khó nói. Chuyện như vậy tứ đại gia tộc chúng ta không thường chơi, ha ha ha…
Ngọc Nhã Chi cũng không chắc chắn.
-Nếu có thể làm loạn là tốt nhất, nếu Diệp Phàm ngã, đoán chừng chức vụ chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền sẽ do Trương Quốc Hoa đảm nhận. Em cũng có thể kiếm được chức Phó Chủ nhiệm Thường vụ. Hiện tại Khu kinh tế Lâm Tuyền là một chiếc bánh ngọt lớn, nếu như nhà chúng ta có thể nắm nó trong tay vậy con đường phát triển của Ngọc gia chúng ta sau này ở Ngư Dương sẽ càng rộng rãi.
Trong mắt Ngọc Xuân Thiền đột nhiên lóe lên một tia tàn nhẫn không giống với vẻ ngoài của cô ta.
-Kết cục như vậy đương nhiên là tốt nhất, Ngọc gia chúng ta cũng không thích Diệp Phàm, đoán chừng bốn gia tộc lớn ở Ngư Dương không có nhà nào thích người này. Trước mắt giống như không phát sinh xung đột kịch liệt gì với Tiếu gia, nhưng tam gia khác đều có mâu thuẫn với hắn.
Ngọc Nhã Chi cười nói.
-Chị, nếu đã không thích chúng ta giựt giây lão gia tử ra mặt vuốt cái mũ của hắn xuống, thật là đáng ghét.
Ngọc Xuân Thiền cũng không biết ôm tâm tư gì, ở bên cạnh cổ động chị họ Ngọc Nhã Chi, còn muốn lôi lão gia tử ra.
-Muốn vuốt cái mũ của hắn còn không dễ dàng, cần gì phải lôi ông chú trong tỉnh ra tay, chỉ cần chú Hoài Nhân chịu ra mặt, một Phó bí thư Thị ủy muốn lột mũ của một phó Chủ tịch huyện có khó khăn gì.
Ngọc Nhã Chi thần bí cười cười.
Cô ta làm cho Ngọc Xuân Thiền có chút nghi ngờ, không nhịn được hỏi:
-Vậy tại sao không động thủ, nghe nói ông chú Sử Giới trong tỉnh còn bị tiểu tử họ Diệp đó sỉ nhục, tiểu muội Kiều Long của chúng ta nghe nói còn bị hắn đùa bỡn lưu manh, nỗi nhục này Ngọc gia chúng ta làm sao nhịn được, còn không phải bị những nhà khác chế giễu sao?
-Xuân Thiền, em nhìn tam gia Ngư Dương, Phí gia không phải bị Diệp Phàm ép tới thảm hại hơn, ngay cả Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình cũng vì hắn mà mất chứ, bây giờ còn đứng trong ngục giam chứ? đoán chừng Phí Mặc giận đến sắp hộc máu.
Thời gian trước Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông chi nhánh Tiếu gia không phải cũng bị hắn tìm được tập đoàn Bố Thăng kẻ thủ lâu đời của bọn họ ám toán, thiếu chút nữa gây ồn ào khiến Tiếu gia chịu thiệt, chẳng qua cuối cùng bị Chu Trường Hà giở trò điều tra khôi hài quấy nhiễu, đáng tiếc.
Còn bây giờ, lại tát Tạ Trụ Sơn Chủ tịch thị trấn thiếu chút nữa rớt răng cửa, nghe nói miệng đầy máu. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Em xem xem, Tiếu gia hận Diệp Phàm thế nào chứ? Còn Phí gia? Cháu trai của Cục trưởng Vương Cục tài chính thành phố bị dẫn tới quân đội Thủy Châu, đoán chừng không ra được rồi.
Hiện tại Tạ gia sẽ đối đãi với Diệp Phàm như thế nào đây? Những gút mắc ở đây cậu phải nhìn rõ. Chẳng lẽ dựa vào năng lượng của Tiếu gia, Tạ gia, Phí gia vẫn không thể bắt giữ Diệp Phàm hay sao?
Ngọc Nhã Chi nói chuyện với em họ.
-Thật là có kỳ quái.
Ngọc Xuân Thiền suy nghĩ sâu xa, đột nhiên tỉnh ngộ, cười nói:
-Chẳng lẽ tất cả đều đang chờ người khác xuất thủ?
-Cũng đúng, cũng không đúng! Bất kỳ một nhà nào muốn bắt hạ Diệp Phàm khẳng định cũng sẽ đả thương gân động cốt, Diệp Phàm tuy nói chỉ là một Phó Chủ tịch huyện nhỏ bé, nhưng bí thư Cổ Bảo Toàn và Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh đều rất coi trọng hắn.
Hơn nữa, em không nhìn thấy, lần trước Phó Chủ tịch thành phố Lô xuống đây không phải cũng luôn khen ngợi hắn, xa hơn chút thời gian trước Diệp Phàm mời tới bốn cô nương Thủy Châu gì đó, nghe nói có một người họ Tống.
Ông chú hoài nghi cô nương tên là Tống Trinh Ngọc chính là con gái của Trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt. Nếu Tống cô nương chịu nghe Diệp Phàm từ tỉnh thành phồn hoa chạy tới xó xỉnh hẻo lánh Ngư Dương chúng ta phỏng vấn, nói là phỏng vấn, ai biết thế nào.
Tiếu gia rước tượng phật tổ tiên cũng không phải tin tức gì lớn, chuyện như vậy ở Nam Phúc chúng ta một ngày không thiếu gì, Tống Trinh Ngọc tại sao không tới chỗ khác phỏng vấn, lẽ nào cô ta có quan hệ với Diệp Phàm.
Nếu hắn là bằng hữu với Tống cô nương, chúng ta đi vuốt con tiểu hổ, con đại hổ Tống Sơ Kiệt lẽ nào chịu ngồi yên?
Bốn gia tộc lớn ở Ngư Dương tuy nói đều có gần ngàn năm lịch sử, từ tỉnh đến thành phố rồi đến huyện đều có một mạng lưới quan hệ phức tạp, nhưng không xuất hiện một Thường vụ Tỉnh ủy.
Chức quan chẳng qua cũng dừng bước ở cấp trưởng Ban mà thôi. Nếu đối đầu với Tống Sơ Kiệt, rất không sáng suốt, gây chuyện không tốt sẽ ảnh hưởng tới lợi ích cả gia tộc.
Cho nên, các ông chú không phải không làm, mà là vì suy nghĩ cho gia tộc, bây giờ còn đang hỏi thăm nhiều mặt, kiểm chứng họ Diệp đó có quan hệ với Trưởng ban Tống hay không.
Nếu hắ thật sự không có quan hệ xem chừng bốn gia tộc lớn ở Ngư Dương sẽ nuốt sạch người hắn.
Ngọc Nhã Chi phân tích toàn diện, làm Ngọc Xuân Thiền cứ gật đầu không dứt.
-Cha, tiểu tử Diệp Phàm kia lại gây họa rồi, chúng ta có nên đổ thêm dầu vào lửa hay không, dứt khoát diệt tiểu tử đó. Hừ! hắn quá kiêu ngạo rồi. Nghe nói cô cũng đến tìm hắn mà hắn không nể mặt. Cô là thư kí trưởng thị ủy, chỉ cần hắt hơi là có thể diệt hắn.
Phí Vũ Vân tức giận nói.
-Hừ! Hắt xì hơi cái gì, con đi thử xem.
Phí Mặc nhức đầu nhìn con trai mình, cảm giác tiểu tử này có khi biểu hiện rất thông minh, nhưng có khi lại ngu xuẩn như heo.
-Hắc hắc, com chỉ nói đùa thôi. Con biết tiểu tử kia có Lô Trần Thiên chống đỡ, cô tạm thời chưa có cách nào trị hắn.
Phí Vũ Vân lập tức cợt nhả rồi.
-Chuyện này chúng ta không dính vào, cô con còn có ý thu nạp hắn. Ngay cả Tiểu Nguyệt và Quốc Tư cũng phải ủng hộ công tác của hắn ở Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Cũng không biết trong lòng cô con nghĩ như thế nào, tiểu tử này là con ngựa bất kham, không dễ thuần phục, làm không tốt còn làm mình bị thương, tuy nhiên cô con nhất quyết không nghe.
Cho nên, chúng ta chẳng những không thể thọc dao găm sau lưng, còn phải giúp hắn một tay.
Phí Mặc nói.
Tuy nhiên biểu hiện của Tạ gia thật khiến người ta thất vọng, không có một chút phản ứng nào, hình như có vẻ muốn cho qua.
Hơn nữa Tạ Cường tự mình gọi điện cho Diệp Phàm, tỏ vẻ xin lỗi thay Tạ Trụ Sơn. Buổi tối, ở tửu lâu Ngư Dương, Tạ Trụ Sơn dùng uống liên tiếp 6 chén, xem như tạ lỗi với Diệp Phàm.
Đương nhiên, Thường vụ Huyện ủy Tạ Cường đã đích thân làm người hòa giải, Diệp Phàm cũng không tiếp tục làm kiêu.
Chuyện này coi như bỏ qua, ngày thứ hai Tạ Trụ Sơn trở về tiếp tục đảm nhiệm bí thư thị trấn Quy Hồ.
Chỉ là Tạ Cường giận đến phun máu, phải lau sạch sẽ cái mông cho Tạ Trụ Sơn, bỏ ra 10 vạn bổ sung vào số tiền sửa đường còn thiếu của thôn Tiền Đường mà thị trấn Quy Hồ đã lấy trước đó.
Chuyện này cuối cùng không tạo ra nhiều sóng gió, tuy nhiên Diệp Phàm cũng biết Tạ gia không dễ dàng bỏ qua như vậy, mà sẽ chơi đòn ngầm sau lưng.
Thủ đoạn này cũng phù hợp với cá tính Tạ Cường, mặt ngoài là Tếu diện hổ, sau lưng chơi đòn ngầm.
Tối qua Tạ Trụ Sơn đầy bụng bực tức nói:
-Anh họ, Tạ gia chúng ta chẳng lẽ còn sợ một kẻ ngoại lai như Diệp Phàm?
-Khi nên sợ thì phải sợ, không nên sợ thì ai cũng không sợ.
Tạ Cường ném ra một câu khó hiểu.
-Anh họ, tiểu tử kia cũng không ra gì, biết rõ Trang Hồng Ngọc từng có quan hệ với Tạ Đoan nhà ta, hắn còn cố ý cho cô ta tới Lâm Tuyền để sỉ nhục Tạ Đoan, ngày ngày lượn lờ trước mặt, hiện tại có rất nhiều người đều ở sau lưng chê cười Tạ gia chúng ta.
Tạ Trụ Sơn lại chuyển sang phương hướng vòng vo, bắt đầu cổ động anh họ.
-Hừ! Không nói nữa, nhưng Trụ Sơn, hôm qua cậu đúng là quá vọng động rồi. Diệp Phàm dù gì cũng là lãnh đạo của cậu, cậu chửi người ta như vậy là không đúng. Huống chi tính tình của hắn vốn rất thẳng thắn, nếu chọc vào hắn thì không biết hậu quả thế nào. Cô không thấy, hai nhà Phí, Ngọc đều bị hắn làm cho tức chết sao.
Tạ Cường nói.
-Nhưng hắn đánh em, răng cửa thiếu chút nữa rụng sạch rồi. Khẩu khí này kêu em làm sao nhịn được đi, đồ con rùa.
Tạ Trụ Sơn mắng, trong mắt hung quang lại chợt lóe rồi biến mất.
-Đáng đời! Cậu nhìn xem cậu đã làm chuyện hư hỏng gì, cậu tưởng tôi không biết sao. Trương Xuân Lâm của thôn Tiền Đường đường đường Phó cục trường thứ nhất cục Giao Thông thành phố. Hắn đặc biệt nhổ tiền ra sửa đường, cậu lại dám tham ô.
Cậu còn nói cái gì xe rởm thay mới, cậu cho rằng Diệp Phàm là người ngu sao, chiếc xe Santana cậu mới lái được mấy năm, làm sao lại biến thành xe rởm?
Chuyện này nếu quả thật Diệp Phàm cắn chặt không buông tay, cái mũ trên đầu kia có thể bay mất. Bài học của Hoàng Hải Bình cậu còn không biết tiếp thu. Hiện tại phân lượng của Diệp Phàm ở trong mắt Cổ Bảo Toàn tương đối nặng, trong mắt Vệ Sơ Tinh lại càng một khối bảo khố.
Đương nhiên, Cổ Bảo Toàn cũng không hoàn toàn tín nhiệm Diệp Phàm, nếu không sẽ không đặc biệt kêu Trương Quốc Hoa từ thị ủy tới kiềm chế Diệp Phàm.
Còn Vệ Sơ Tinh, nhất thời cũng khó phán đoán. Loại người ngoài mặt cung kính, bênn trong đang suy tính gì càng khó đề phòng.
Tạ Cường trầm mặt dạy dỗ.
-Anh nói Diệp Phàm cũng chỉ làm không công, mai mối cho người khác?
Tạ Trụ Sơn vội hỏi.
-Ha ha, chúng ta cứ chờ xem!
Tạ Cường cười bí hiểm.
-Mẹ kiếp, đoán chừng hôm đó Diệp Phàm đến thị trấn Quy Hồ chính là vì ra mặt giúp Hạ Giai Trinh. Hai người này có phải có quan hệ bất chính hay không, đừng để lão tử bắt được, nếu không nhất định sẽ để bọn họ đẹp mặt.
Đa số các cán bộ Ngư Dương đều mỏi mắt mong chờ, đương nhiên là chờ xem kịch vui, nóng bỏng mong đợi Tiếu diện hổ Tạ gia đứng ra đối đầu với chủ nhiệm Diệp Phàm một phen.
Đặc biệt là Ngọc gia, Tiếu gia, Phí gia huyện Ngư Dương lại càng nóng mắt, ai nấy đều đợi xem Tiếu diện hổ Tạ gia mất mặt hay là tân quý quật khởi Diệp Phàm bị con cọp nuốt chửng. Tốt nhất là lưỡng bại câu thương, đây là kết quả tam gia muốn nhìn thấy nhất.
-Chị, chị nói Tạ gia có tấn công hay không?
Ngọc Xuân Thiền nhẹ giọng hỏi phó bí thư chuyên trách thứ hai của huyện ủy Ngọc Nhã Chi.
-Chuyện này rất khó nói, đổi lại là Ngọc gia chúng ta nhất định sẽ xuất thủ. Tuy nhiên Tạ Cường là lão hồ ly, hơn nữa từ trước đến nay đều mặt cười đón người, đoán chừng là sẽ không công khai xung đột mãnh liệt với Diệp Phàm, làm ngầm thì khó nói. Chuyện như vậy tứ đại gia tộc chúng ta không thường chơi, ha ha ha…
Ngọc Nhã Chi cũng không chắc chắn.
-Nếu có thể làm loạn là tốt nhất, nếu Diệp Phàm ngã, đoán chừng chức vụ chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền sẽ do Trương Quốc Hoa đảm nhận. Em cũng có thể kiếm được chức Phó Chủ nhiệm Thường vụ. Hiện tại Khu kinh tế Lâm Tuyền là một chiếc bánh ngọt lớn, nếu như nhà chúng ta có thể nắm nó trong tay vậy con đường phát triển của Ngọc gia chúng ta sau này ở Ngư Dương sẽ càng rộng rãi.
Trong mắt Ngọc Xuân Thiền đột nhiên lóe lên một tia tàn nhẫn không giống với vẻ ngoài của cô ta.
-Kết cục như vậy đương nhiên là tốt nhất, Ngọc gia chúng ta cũng không thích Diệp Phàm, đoán chừng bốn gia tộc lớn ở Ngư Dương không có nhà nào thích người này. Trước mắt giống như không phát sinh xung đột kịch liệt gì với Tiếu gia, nhưng tam gia khác đều có mâu thuẫn với hắn.
Ngọc Nhã Chi cười nói.
-Chị, nếu đã không thích chúng ta giựt giây lão gia tử ra mặt vuốt cái mũ của hắn xuống, thật là đáng ghét.
Ngọc Xuân Thiền cũng không biết ôm tâm tư gì, ở bên cạnh cổ động chị họ Ngọc Nhã Chi, còn muốn lôi lão gia tử ra.
-Muốn vuốt cái mũ của hắn còn không dễ dàng, cần gì phải lôi ông chú trong tỉnh ra tay, chỉ cần chú Hoài Nhân chịu ra mặt, một Phó bí thư Thị ủy muốn lột mũ của một phó Chủ tịch huyện có khó khăn gì.
Ngọc Nhã Chi thần bí cười cười.
Cô ta làm cho Ngọc Xuân Thiền có chút nghi ngờ, không nhịn được hỏi:
-Vậy tại sao không động thủ, nghe nói ông chú Sử Giới trong tỉnh còn bị tiểu tử họ Diệp đó sỉ nhục, tiểu muội Kiều Long của chúng ta nghe nói còn bị hắn đùa bỡn lưu manh, nỗi nhục này Ngọc gia chúng ta làm sao nhịn được, còn không phải bị những nhà khác chế giễu sao?
-Xuân Thiền, em nhìn tam gia Ngư Dương, Phí gia không phải bị Diệp Phàm ép tới thảm hại hơn, ngay cả Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình cũng vì hắn mà mất chứ, bây giờ còn đứng trong ngục giam chứ? đoán chừng Phí Mặc giận đến sắp hộc máu.
Thời gian trước Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông chi nhánh Tiếu gia không phải cũng bị hắn tìm được tập đoàn Bố Thăng kẻ thủ lâu đời của bọn họ ám toán, thiếu chút nữa gây ồn ào khiến Tiếu gia chịu thiệt, chẳng qua cuối cùng bị Chu Trường Hà giở trò điều tra khôi hài quấy nhiễu, đáng tiếc.
Còn bây giờ, lại tát Tạ Trụ Sơn Chủ tịch thị trấn thiếu chút nữa rớt răng cửa, nghe nói miệng đầy máu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Em xem xem, Tiếu gia hận Diệp Phàm thế nào chứ? Còn Phí gia? Cháu trai của Cục trưởng Vương Cục tài chính thành phố bị dẫn tới quân đội Thủy Châu, đoán chừng không ra được rồi.
Hiện tại Tạ gia sẽ đối đãi với Diệp Phàm như thế nào đây? Những gút mắc ở đây cậu phải nhìn rõ. Chẳng lẽ dựa vào năng lượng của Tiếu gia, Tạ gia, Phí gia vẫn không thể bắt giữ Diệp Phàm hay sao?
Ngọc Nhã Chi nói chuyện với em họ.
-Thật là có kỳ quái.
Ngọc Xuân Thiền suy nghĩ sâu xa, đột nhiên tỉnh ngộ, cười nói:
-Chẳng lẽ tất cả đều đang chờ người khác xuất thủ?
-Cũng đúng, cũng không đúng! Bất kỳ một nhà nào muốn bắt hạ Diệp Phàm khẳng định cũng sẽ đả thương gân động cốt, Diệp Phàm tuy nói chỉ là một Phó Chủ tịch huyện nhỏ bé, nhưng bí thư Cổ Bảo Toàn và Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh đều rất coi trọng hắn.
Hơn nữa, em không nhìn thấy, lần trước Phó Chủ tịch thành phố Lô xuống đây không phải cũng luôn khen ngợi hắn, xa hơn chút thời gian trước Diệp Phàm mời tới bốn cô nương Thủy Châu gì đó, nghe nói có một người họ Tống.
Ông chú hoài nghi cô nương tên là Tống Trinh Ngọc chính là con gái của Trưởng Ban tổ chức Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt. Nếu Tống cô nương chịu nghe Diệp Phàm từ tỉnh thành phồn hoa chạy tới xó xỉnh hẻo lánh Ngư Dương chúng ta phỏng vấn, nói là phỏng vấn, ai biết thế nào.
Tiếu gia rước tượng phật tổ tiên cũng không phải tin tức gì lớn, chuyện như vậy ở Nam Phúc chúng ta một ngày không thiếu gì, Tống Trinh Ngọc tại sao không tới chỗ khác phỏng vấn, lẽ nào cô ta có quan hệ với Diệp Phàm.
Nếu hắn là bằng hữu với Tống cô nương, chúng ta đi vuốt con tiểu hổ, con đại hổ Tống Sơ Kiệt lẽ nào chịu ngồi yên?
Bốn gia tộc lớn ở Ngư Dương tuy nói đều có gần ngàn năm lịch sử, từ tỉnh đến thành phố rồi đến huyện đều có một mạng lưới quan hệ phức tạp, nhưng không xuất hiện một Thường vụ Tỉnh ủy.
Chức quan chẳng qua cũng dừng bước ở cấp trưởng Ban mà thôi. Nếu đối đầu với Tống Sơ Kiệt, rất không sáng suốt, gây chuyện không tốt sẽ ảnh hưởng tới lợi ích cả gia tộc.
Cho nên, các ông chú không phải không làm, mà là vì suy nghĩ cho gia tộc, bây giờ còn đang hỏi thăm nhiều mặt, kiểm chứng họ Diệp đó có quan hệ với Trưởng ban Tống hay không.
Nếu hắ thật sự không có quan hệ xem chừng bốn gia tộc lớn ở Ngư Dương sẽ nuốt sạch người hắn.
Ngọc Nhã Chi phân tích toàn diện, làm Ngọc Xuân Thiền cứ gật đầu không dứt.
-Cha, tiểu tử Diệp Phàm kia lại gây họa rồi, chúng ta có nên đổ thêm dầu vào lửa hay không, dứt khoát diệt tiểu tử đó. Hừ! hắn quá kiêu ngạo rồi. Nghe nói cô cũng đến tìm hắn mà hắn không nể mặt. Cô là thư kí trưởng thị ủy, chỉ cần hắt hơi là có thể diệt hắn.
Phí Vũ Vân tức giận nói.
-Hừ! Hắt xì hơi cái gì, con đi thử xem.
Phí Mặc nhức đầu nhìn con trai mình, cảm giác tiểu tử này có khi biểu hiện rất thông minh, nhưng có khi lại ngu xuẩn như heo.
-Hắc hắc, com chỉ nói đùa thôi. Con biết tiểu tử kia có Lô Trần Thiên chống đỡ, cô tạm thời chưa có cách nào trị hắn.
Phí Vũ Vân lập tức cợt nhả rồi.
-Chuyện này chúng ta không dính vào, cô con còn có ý thu nạp hắn. Ngay cả Tiểu Nguyệt và Quốc Tư cũng phải ủng hộ công tác của hắn ở Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Cũng không biết trong lòng cô con nghĩ như thế nào, tiểu tử này là con ngựa bất kham, không dễ thuần phục, làm không tốt còn làm mình bị thương, tuy nhiên cô con nhất quyết không nghe.
Cho nên, chúng ta chẳng những không thể thọc dao găm sau lưng, còn phải giúp hắn một tay.
Phí Mặc nói.
Tuy nhiên biểu hiện của Tạ gia thật khiến người ta thất vọng, không có một chút phản ứng nào, hình như có vẻ muốn cho qua.
Hơn nữa Tạ Cường tự mình gọi điện cho Diệp Phàm, tỏ vẻ xin lỗi thay Tạ Trụ Sơn. Buổi tối, ở tửu lâu Ngư Dương, Tạ Trụ Sơn dùng uống liên tiếp chén, xem như tạ lỗi với Diệp Phàm.
Đương nhiên, Thường vụ Huyện ủy Tạ Cường đã đích thân làm người hòa giải, Diệp Phàm cũng không tiếp tục làm kiêu.
Chuyện này coi như bỏ qua, ngày thứ hai Tạ Trụ Sơn trở về tiếp tục đảm nhiệm bí thư thị trấn Quy Hồ.
Chỉ là Tạ Cường giận đến phun máu, phải lau sạch sẽ cái mông cho Tạ Trụ Sơn, bỏ ra vạn bổ sung vào số tiền sửa đường còn thiếu của thôn Tiền Đường mà thị trấn Quy Hồ đã lấy trước đó.
Chuyện này cuối cùng không tạo ra nhiều sóng gió, tuy nhiên Diệp Phàm cũng biết Tạ gia không dễ dàng bỏ qua như vậy, mà sẽ chơi đòn ngầm sau lưng.
Thủ đoạn này cũng phù hợp với cá tính Tạ Cường, mặt ngoài là Tếu diện hổ, sau lưng chơi đòn ngầm.
Tối qua Tạ Trụ Sơn đầy bụng bực tức nói:
-Anh họ, Tạ gia chúng ta chẳng lẽ còn sợ một kẻ ngoại lai như Diệp Phàm?
-Khi nên sợ thì phải sợ, không nên sợ thì ai cũng không sợ.
Tạ Cường ném ra một câu khó hiểu.
-Anh họ, tiểu tử kia cũng không ra gì, biết rõ Trang Hồng Ngọc từng có quan hệ với Tạ Đoan nhà ta, hắn còn cố ý cho cô ta tới Lâm Tuyền để sỉ nhục Tạ Đoan, ngày ngày lượn lờ trước mặt, hiện tại có rất nhiều người đều ở sau lưng chê cười Tạ gia chúng ta.
Tạ Trụ Sơn lại chuyển sang phương hướng vòng vo, bắt đầu cổ động anh họ.
-Hừ! Không nói nữa, nhưng Trụ Sơn, hôm qua cậu đúng là quá vọng động rồi. Diệp Phàm dù gì cũng là lãnh đạo của cậu, cậu chửi người ta như vậy là không đúng. Huống chi tính tình của hắn vốn rất thẳng thắn, nếu chọc vào hắn thì không biết hậu quả thế nào. Cô không thấy, hai nhà Phí, Ngọc đều bị hắn làm cho tức chết sao.
Tạ Cường nói.
-Nhưng hắn đánh em, răng cửa thiếu chút nữa rụng sạch rồi. Khẩu khí này kêu em làm sao nhịn được đi, đồ con rùa.
Tạ Trụ Sơn mắng, trong mắt hung quang lại chợt lóe rồi biến mất.
-Đáng đời! Cậu nhìn xem cậu đã làm chuyện hư hỏng gì, cậu tưởng tôi không biết sao. Trương Xuân Lâm của thôn Tiền Đường đường đường Phó cục trường thứ nhất cục Giao Thông thành phố. Hắn đặc biệt nhổ tiền ra sửa đường, cậu lại dám tham ô.
Cậu còn nói cái gì xe rởm thay mới, cậu cho rằng Diệp Phàm là người ngu sao, chiếc xe Santana cậu mới lái được mấy năm, làm sao lại biến thành xe rởm?
Chuyện này nếu quả thật Diệp Phàm cắn chặt không buông tay, cái mũ trên đầu kia có thể bay mất. Bài học của Hoàng Hải Bình cậu còn không biết tiếp thu. Hiện tại phân lượng của Diệp Phàm ở trong mắt Cổ Bảo Toàn tương đối nặng, trong mắt Vệ Sơ Tinh lại càng một khối bảo khố.
Đương nhiên, Cổ Bảo Toàn cũng không hoàn toàn tín nhiệm Diệp Phàm, nếu không sẽ không đặc biệt kêu Trương Quốc Hoa từ thị ủy tới kiềm chế Diệp Phàm.
Còn Vệ Sơ Tinh, nhất thời cũng khó phán đoán. Loại người ngoài mặt cung kính, bênn trong đang suy tính gì càng khó đề phòng.
Tạ Cường trầm mặt dạy dỗ.
-Anh nói Diệp Phàm cũng chỉ làm không công, mai mối cho người khác?
Tạ Trụ Sơn vội hỏi.
-Ha ha, chúng ta cứ chờ xem!
Tạ Cường cười bí hiểm.
-Mẹ kiếp, đoán chừng hôm đó Diệp Phàm đến thị trấn Quy Hồ chính là vì ra mặt giúp Hạ Giai Trinh. Hai người này có phải có quan hệ bất chính hay không, đừng để lão tử bắt được, nếu không nhất định sẽ để bọn họ đẹp mặt.