- Tổ trưởng Diệp đến đây, hai vị này chính là cấp dưới của anh. Vị này là Lưu Trì, tốt nghiệp Đại học Thủy Châu. Vị này là cô Lý Xuân Thủy, vốn là người của phòng Dân chính, lần này đặc biệt điều động đến đây để giúp đỡ tổ công tác tại đập nước Thiên Thủy của các anh. Cô ấy là con gái, anh là tổ trưởng thì nhất định phải để ý, chăm sóc cô ấy một chút. Ha ha…
Chủ nhiệm Vương Nguyên Thành nhiệt tình tiếp đón Diệp Phàm, đến tên chính thức cũng gọi ra rồi.
- Không dám đâu ạ. Sau này mọi người cùng nhau làm việc, hơn nữa tôi là người mới đến vẫn phải nhờ chủ nhiệm Vương và hai anh em giúp đỡ thêm.
Diệp Phàm đưa thuốc ra mời.
- Ôi, Tổ trưởng Diệp, anh phải cố lên nhé.
Lưu Trì mặt không chút biểu cảm hừ một tiếng, lấy điếu thuốc rồi tự mình châm tự do như không có ai ở đây vậy. Hắn còn dùng miệng thổi khói thuốc thành hình tròn tròn, động tác vô cùng thành thạo, kiểu như không có việc gì để làm, cả ngày chỉ ngồi luyện thổi khói thuốc thành hình tròn.
Tối qua, Lưu Trì đưa vài người tìm đến nói chuyện với Bí thư Tần. Cuối cùng việc đi đập nước Thiên Thủy đã được quyết định, không thể thay đổi được nữa rồi. Nhưng Lưu Trì sống chết cũng không làm tổ trưởng. Nói ra kể cũng lạ, Lưu Trì muốn làm quan đến phát điên rồi, nhưng lúc thăng cho hắn lên cấp tổ trưởng thì lại hết sức đùn đẩy, làm như chức tổ trưởng này như là một cục sắt nung cầm vào bỏng tay không bằng, cuối cùng làm cho Tần Chí Minh sáng sớm phải họp gấp, quyết định để Diệp Phàm làm tổ trưởng.
- Ừ, vẫn cố mà.
Diệp Phàm thuận miệng lẩm bẩm, cảm giác rất kì lạ, trong lòng đang ngĩ cố gì chứ, cũng không phải là ra chiến trường. Lạ thật!
- Haha. Anh ấy không có ý gì khác đâu, chắc là do sợ anh mệt quá thôi.
Vương Nguyên Thành vội nói xen vào:
- Tổ trưởng Diệp, đây là các tài liệu liên quan đến thôn đập nước Thiên Thủy, anh mang về xem cẩn thận. Bí thư Tần đặc biệt dành cho anh nghỉ hai ngày để chuẩn bị. Hai hôm nữa hy vọng các anh có thể lên đường. Huyện ủy đã sắp xếp xe. Họ rất coi trọng tổ công tác của các anh. Bí thư Tần luôn nhắc chúng tôi sắp xếp cho các anh một văn phòng làm việc, ngày kia có thể thu xếp được rồi.
Quả thực là rất coi trọng
Sáng ngày thứ ba, Diệp Phàm, Lưu Trì và Lý Xuân Thủy vừa đến ủy ban thị trấn thì đã được thông báo là văn phòng làm việc đã sắp xếp xong rồi. Tô Giai Trinh ở phòng Đảng chính quyền dẫn đi xuống, hắn cũng lộ vẻ kích động muốn đi xem phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của tổ công tác đập nước Thiên Thủy cũng khá đặc biệt, được bố trí trong một căn phòng khoảng 40 mét vuông của ngôi nhà 4 tầng được trang trí rất đẹp. Trên tường còn dán giấy dán tường cao hơn một mét có hình vân gỗ, sàn làm bằng gỗ hoa đen bản địa, đến trần nhà cũng có đèn chùm, giống như nhà khách, làm cho Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc vì các phòng làm việc khác hình như đều chỉ bố trí bình thường, không sang trọng như vậy,
Phòng làm việc có bày ba bàn làm việc. Hai cái bàn làm việc nhỏ chắc là của Lưu Trì và Lý Xuân Thủy, còn bàn làm việc của Diệp Phàm thì rất lớn, dài gần 2,5 mét mà lại có hình oval. Làm cho Diệp Phàm kinh ngạc hơn là trên bàn lại còn có sẵn một bộ máy tính 17 inch. Phải biết là những năm 95 máy tính là hàng cao cấp, rất ít gặp, còn truyenfull.vn thì khẳng định là không có rồi.
Nghe nói đến sang năm mới nối đến thị trấn Lâm Tuyền.
Diệp Phàm đang định ngồi xuống mở một buổi gặp mặt cho mọi người làm quen, bàn chuyện triển khai công tác tại đập nước Thiên Thủy thì máy nhắn tin của Lưu Trì kêu tút túi. Anh ta rút máy ra xem rồi thuận miệng thốt lên:
- Tổ trưởng Diệp, tôi có việc nên đi trước. Đúng tám giờ sáng mai tôi sẽ chờ các anh ở cửa ủy ban.
Nói xong căn bản không đợi Diệp Phàm gật đầu, y đã nhấc mông đi thẳng.
Xem ra tên tiểu tử này cũng xương lắm đây, không dễ tiếp xúc đâu.
Diệp Phàm trong lòng nghĩ ngợi, mông đã ngồi trên chiếc ghế xoay to thoải mái, còn tự đắc ngồi nhàn nhã quay một vòng mới chợt nhớ ra là ở đây hình như vẫn còn một cô gái ngây thơ.
Hắn lập tức nói:
- Cô Xuân Thủy ngồi lại gần đây. Lưu Trì có việc đi rồi, việc của tổ công tác chúng ta ngồi bàn bạc, xem tài liệu trước một chút.
Vừa nói vừa chỉ vào cái ghế quay nhỏ hơn một chút đối diện cái bàn có ý muốn cùng Lý Xuân Thủy đối diện bàn công việc. Thực chất cái kiểu này có chút đen tối. Nếu như buổi tối thắp thêm vài cây nến thì lại có chút giống tình nhân.
Đối diện cái ghế xoay sang trọng của Diệp Phàm có đặt hai cái ghế nhỏ hơn một chút. Chắc là để cho tiện cùng cấp dưới bàn chuyện tâm sự. Lúc đầu Diệp Phàm cũng nhìn thấy ở phòng của bí thư Tần nhưng hình như đến chỗ của chủ nhiệm Vương ở phòng Đảng – Chính quyền cũng không có. Hơn nữa cái bàn mà chủ nhiệm Vương dùng vẫn là bàn làm việc kiểu cũ. Những suy nghĩ kì lạ trong lòng của Diệp Phàm cứ thế trôi qua. Hắn ta vẫn tưởng là bí thư Tần đặc biệt chăm sóc mình.
- Diệp... Tổ trưởng Diệp, tôi.... tôi ngồi chỗ của tôi nghe nói được rồi.
Điều kì lạ là Lý Xuân Thủy vừa thấy Diệp Phàm chỉ vào ghế xoay thì toàn thân lại tỏ ra hình như có chút dị ứng lại vội vàng nói, ngoan ngoãn ngồi trước bàn làm việc không muốn đến ngồi đối diện với Diệp Phàm.
- Haha! Chúng ta sau này là đồng nghiệp rồi, còn phải ở với nhau lâu dài, làm quen một chút thì có thể thành quen rồi.
Diệp Phàm khuyến khích Lý Xuân Thủy nói. Hắn ta còn nghĩ cô ấy là người mặt mỏng, ngại ngồi đối diện với mình. Suy nghĩ của người nông thôn này thật là phong kiến.
- Không, không phải. Tổ trưởng Diệp, cái bàn ghế đó tôi thấy có vẻ…
Lý Xuân Thủy nhìn một cái chiếc ghế to mà Diệp Phàm ngồi cùng cái bàn trước mặt, trong ánh mắt lại càng tỏ ra kỳ lạ.
"Lạ thật, bộ bàn ghế này lau đến sáng bóng rồi, lại giống như cái mới mà lại không hề bị bẩn." Diệp Phàm có chút ngây người ra, cẩn thận kiểm tra bộ bàn ghế, cảm thấy vô cùng khó hiểu, lẩm bẩm.
- Không phải. Bộ bàn ghế của anh là từ bên kia đem qua.
Lý Xuân Thủy cuối cùng cũng dũng cảm ngẩng đầu chỉ chỉ sang phòng bên cạnh Diệp Phàm, rồi lại cúi xuống.
"Bên kia không phải văn phòng của chủ tịch thị trấn sao?"
Diệp Phàm trong lòng đang nghĩ đột nhiên con ngươi mắt mở to, cơ thể như phản xạ có điều kiện đột nhiên bật dậy, cảm giác lông ở khắp người đều dựng lên.Trong lòng mắng thầm: " Mẹ kiếp! Cứ tưởng gặp may mắn là tên chủ nhiệm Vương quan tâm đến thằng oắt con mình. Tự mình dùng bàn ghế cũ nát mà lại sắp xếp cho mình một bộ hàng cao cấp. Thì ra lại là di sản của tên chủ tịch Ngô chết tiệt để lại. Xem ra bộ bàn ghế này không hề rẻ, nhưng ủy ban thị trấn chắc không ai dám dùng, nếu không thì làm sao đến lượt tên gà mờ như mình."
Niềm vui khi được thăng chức đều bị bộ bàn ghế này làm mất hết rồi. Hắn liếc nhìn Lý Xuân Thủy một cái, cố tỏ ra trấn tĩnh cười khổ nói:
- Haha thì ra là vậy. Không sao, tôi là người theo thuyết vô thần, người một khi chết đi thì không còn gì cả. Bộ bàn ghế này vẫn còn rất tốt. Cô Lý Xuân Thủy, cô thử nghĩ xem, những giường bệnh trong bệnh viện có cái nào không có người chết nằm. Lúc đó sao cô không sợ. Nên là không phải sợ. Trước đây tôi còn ôm lọ hài cốt của người chết. Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Diệp Phàm cười còn khó coi hơn khóc, lấy một cái kiểu AQ ra để tự an ủi mình.
- Thật sao! Anh dám ôm lọ hài cốt người chết, thật không ngờ.
Lý Xuân Thủy lập tức mở to đôi mắt đẹp, lông mi mắt dài cứ chớp liên tục, quên luôn cả cái chết của chủ tịch Ngô rồi. Cô thuận chân đi đến, dưới sự khích lệ của Diệp Phàm pha một ấm trà bưng đến, dũng cảm ngồi đối diện với hắn ta.
- Tổ trưởng Diệp đến đây, hai vị này chính là cấp dưới của anh. Vị này là Lưu Trì, tốt nghiệp Đại học Thủy Châu. Vị này là cô Lý Xuân Thủy, vốn là người của phòng Dân chính, lần này đặc biệt điều động đến đây để giúp đỡ tổ công tác tại đập nước Thiên Thủy của các anh. Cô ấy là con gái, anh là tổ trưởng thì nhất định phải để ý, chăm sóc cô ấy một chút. Ha ha…
Chủ nhiệm Vương Nguyên Thành nhiệt tình tiếp đón Diệp Phàm, đến tên chính thức cũng gọi ra rồi.
- Không dám đâu ạ. Sau này mọi người cùng nhau làm việc, hơn nữa tôi là người mới đến vẫn phải nhờ chủ nhiệm Vương và hai anh em giúp đỡ thêm.
Diệp Phàm đưa thuốc ra mời.
- Ôi, Tổ trưởng Diệp, anh phải cố lên nhé.
Lưu Trì mặt không chút biểu cảm hừ một tiếng, lấy điếu thuốc rồi tự mình châm tự do như không có ai ở đây vậy. Hắn còn dùng miệng thổi khói thuốc thành hình tròn tròn, động tác vô cùng thành thạo, kiểu như không có việc gì để làm, cả ngày chỉ ngồi luyện thổi khói thuốc thành hình tròn.
Tối qua, Lưu Trì đưa vài người tìm đến nói chuyện với Bí thư Tần. Cuối cùng việc đi đập nước Thiên Thủy đã được quyết định, không thể thay đổi được nữa rồi. Nhưng Lưu Trì sống chết cũng không làm tổ trưởng. Nói ra kể cũng lạ, Lưu Trì muốn làm quan đến phát điên rồi, nhưng lúc thăng cho hắn lên cấp tổ trưởng thì lại hết sức đùn đẩy, làm như chức tổ trưởng này như là một cục sắt nung cầm vào bỏng tay không bằng, cuối cùng làm cho Tần Chí Minh sáng sớm phải họp gấp, quyết định để Diệp Phàm làm tổ trưởng.
- Ừ, vẫn cố mà.
Diệp Phàm thuận miệng lẩm bẩm, cảm giác rất kì lạ, trong lòng đang ngĩ cố gì chứ, cũng không phải là ra chiến trường. Lạ thật!
- Haha. Anh ấy không có ý gì khác đâu, chắc là do sợ anh mệt quá thôi.
Vương Nguyên Thành vội nói xen vào:
- Tổ trưởng Diệp, đây là các tài liệu liên quan đến thôn đập nước Thiên Thủy, anh mang về xem cẩn thận. Bí thư Tần đặc biệt dành cho anh nghỉ hai ngày để chuẩn bị. Hai hôm nữa hy vọng các anh có thể lên đường. Huyện ủy đã sắp xếp xe. Họ rất coi trọng tổ công tác của các anh. Bí thư Tần luôn nhắc chúng tôi sắp xếp cho các anh một văn phòng làm việc, ngày kia có thể thu xếp được rồi.
Quả thực là rất coi trọng
Sáng ngày thứ ba, Diệp Phàm, Lưu Trì và Lý Xuân Thủy vừa đến ủy ban thị trấn thì đã được thông báo là văn phòng làm việc đã sắp xếp xong rồi. Tô Giai Trinh ở phòng Đảng chính quyền dẫn đi xuống, hắn cũng lộ vẻ kích động muốn đi xem phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của tổ công tác đập nước Thiên Thủy cũng khá đặc biệt, được bố trí trong một căn phòng khoảng mét vuông của ngôi nhà tầng được trang trí rất đẹp. Trên tường còn dán giấy dán tường cao hơn một mét có hình vân gỗ, sàn làm bằng gỗ hoa đen bản địa, đến trần nhà cũng có đèn chùm, giống như nhà khách, làm cho Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc vì các phòng làm việc khác hình như đều chỉ bố trí bình thường, không sang trọng như vậy,
Phòng làm việc có bày ba bàn làm việc. Hai cái bàn làm việc nhỏ chắc là của Lưu Trì và Lý Xuân Thủy, còn bàn làm việc của Diệp Phàm thì rất lớn, dài gần , mét mà lại có hình oval. Làm cho Diệp Phàm kinh ngạc hơn là trên bàn lại còn có sẵn một bộ máy tính inch. Phải biết là những năm máy tính là hàng cao cấp, rất ít gặp, còn truyenfull.vn thì khẳng định là không có rồi.
Nghe nói đến sang năm mới nối đến thị trấn Lâm Tuyền.
Diệp Phàm đang định ngồi xuống mở một buổi gặp mặt cho mọi người làm quen, bàn chuyện triển khai công tác tại đập nước Thiên Thủy thì máy nhắn tin của Lưu Trì kêu tút túi. Anh ta rút máy ra xem rồi thuận miệng thốt lên:
- Tổ trưởng Diệp, tôi có việc nên đi trước. Đúng tám giờ sáng mai tôi sẽ chờ các anh ở cửa ủy ban.
Nói xong căn bản không đợi Diệp Phàm gật đầu, y đã nhấc mông đi thẳng.
Xem ra tên tiểu tử này cũng xương lắm đây, không dễ tiếp xúc đâu.
Diệp Phàm trong lòng nghĩ ngợi, mông đã ngồi trên chiếc ghế xoay to thoải mái, còn tự đắc ngồi nhàn nhã quay một vòng mới chợt nhớ ra là ở đây hình như vẫn còn một cô gái ngây thơ.
Hắn lập tức nói:
- Cô Xuân Thủy ngồi lại gần đây. Lưu Trì có việc đi rồi, việc của tổ công tác chúng ta ngồi bàn bạc, xem tài liệu trước một chút.
Vừa nói vừa chỉ vào cái ghế quay nhỏ hơn một chút đối diện cái bàn có ý muốn cùng Lý Xuân Thủy đối diện bàn công việc. Thực chất cái kiểu này có chút đen tối. Nếu như buổi tối thắp thêm vài cây nến thì lại có chút giống tình nhân.
Đối diện cái ghế xoay sang trọng của Diệp Phàm có đặt hai cái ghế nhỏ hơn một chút. Chắc là để cho tiện cùng cấp dưới bàn chuyện tâm sự. Lúc đầu Diệp Phàm cũng nhìn thấy ở phòng của bí thư Tần nhưng hình như đến chỗ của chủ nhiệm Vương ở phòng Đảng – Chính quyền cũng không có. Hơn nữa cái bàn mà chủ nhiệm Vương dùng vẫn là bàn làm việc kiểu cũ. Những suy nghĩ kì lạ trong lòng của Diệp Phàm cứ thế trôi qua. Hắn ta vẫn tưởng là bí thư Tần đặc biệt chăm sóc mình.
- Diệp... Tổ trưởng Diệp, tôi.... tôi ngồi chỗ của tôi nghe nói được rồi.
Điều kì lạ là Lý Xuân Thủy vừa thấy Diệp Phàm chỉ vào ghế xoay thì toàn thân lại tỏ ra hình như có chút dị ứng lại vội vàng nói, ngoan ngoãn ngồi trước bàn làm việc không muốn đến ngồi đối diện với Diệp Phàm.
- Haha! Chúng ta sau này là đồng nghiệp rồi, còn phải ở với nhau lâu dài, làm quen một chút thì có thể thành quen rồi.
Diệp Phàm khuyến khích Lý Xuân Thủy nói. Hắn ta còn nghĩ cô ấy là người mặt mỏng, ngại ngồi đối diện với mình. Suy nghĩ của người nông thôn này thật là phong kiến.
- Không, không phải. Tổ trưởng Diệp, cái bàn ghế đó tôi thấy có vẻ…
Lý Xuân Thủy nhìn một cái chiếc ghế to mà Diệp Phàm ngồi cùng cái bàn trước mặt, trong ánh mắt lại càng tỏ ra kỳ lạ.
"Lạ thật, bộ bàn ghế này lau đến sáng bóng rồi, lại giống như cái mới mà lại không hề bị bẩn." Diệp Phàm có chút ngây người ra, cẩn thận kiểm tra bộ bàn ghế, cảm thấy vô cùng khó hiểu, lẩm bẩm. Nguồn:
- Không phải. Bộ bàn ghế của anh là từ bên kia đem qua.
Lý Xuân Thủy cuối cùng cũng dũng cảm ngẩng đầu chỉ chỉ sang phòng bên cạnh Diệp Phàm, rồi lại cúi xuống.
"Bên kia không phải văn phòng của chủ tịch thị trấn sao?"
Diệp Phàm trong lòng đang nghĩ đột nhiên con ngươi mắt mở to, cơ thể như phản xạ có điều kiện đột nhiên bật dậy, cảm giác lông ở khắp người đều dựng lên.Trong lòng mắng thầm: " Mẹ kiếp! Cứ tưởng gặp may mắn là tên chủ nhiệm Vương quan tâm đến thằng oắt con mình. Tự mình dùng bàn ghế cũ nát mà lại sắp xếp cho mình một bộ hàng cao cấp. Thì ra lại là di sản của tên chủ tịch Ngô chết tiệt để lại. Xem ra bộ bàn ghế này không hề rẻ, nhưng ủy ban thị trấn chắc không ai dám dùng, nếu không thì làm sao đến lượt tên gà mờ như mình."
Niềm vui khi được thăng chức đều bị bộ bàn ghế này làm mất hết rồi. Hắn liếc nhìn Lý Xuân Thủy một cái, cố tỏ ra trấn tĩnh cười khổ nói:
- Haha thì ra là vậy. Không sao, tôi là người theo thuyết vô thần, người một khi chết đi thì không còn gì cả. Bộ bàn ghế này vẫn còn rất tốt. Cô Lý Xuân Thủy, cô thử nghĩ xem, những giường bệnh trong bệnh viện có cái nào không có người chết nằm. Lúc đó sao cô không sợ. Nên là không phải sợ. Trước đây tôi còn ôm lọ hài cốt của người chết. Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Diệp Phàm cười còn khó coi hơn khóc, lấy một cái kiểu AQ ra để tự an ủi mình.
- Thật sao! Anh dám ôm lọ hài cốt người chết, thật không ngờ.
Lý Xuân Thủy lập tức mở to đôi mắt đẹp, lông mi mắt dài cứ chớp liên tục, quên luôn cả cái chết của chủ tịch Ngô rồi. Cô thuận chân đi đến, dưới sự khích lệ của Diệp Phàm pha một ấm trà bưng đến, dũng cảm ngồi đối diện với hắn ta.