Hai nam hai nữ vừa ra khỏi xe. Người đàn ông vóc dáng to cao cười nhẹ, trừng mắt nhìn Diệp Phàm rồi quay đầu đi.
Bởi chuyện như thế này ở sơn trang suối nước nóng này là bình thường chẳng có gì lạ. Bây giờ lại là buổi tối, chẳng ai thấy rõ ai, vậy nên cũng không có gì ồn ào cả.
Nửa ôm Phí Ngọc vào xe, thằng nhãi này còn có chút tiếc nuối, hận mình vừa rồi không nhân cơ hội đó hôn cô gái một cái. Mặc dù cô ta có bị hôn thì cũng không trách hắn được, bởi vì tự cô đã bảo hắn ôm mà lại.
- Đúng là đồ nhát gan.
Thằng nhãi hung hăng tức giận, suýt nữa tự tát tai. Miệng hắn cũng không hỏi gì, phỏng chừng trong số hai nam hai nữ vừa ra khỏi xe Audi có người mà Phí Ngọc không muốn gặp, hơn nữa chắc chắn là có quan hệ thân thiết với cô. Nếu không, lúc này đã ra bên ngoài, Phí Ngọc nhất định không căng thẳng như vậy.
Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng thằng nhãi đó cũng biết điều không hỏi han gì mà tập trung lái xe một mạch quay về thành phố.
Thật ra Diệp Phàm đã nhớ kĩ hai nam hai nữ hồi nãy trong đầu, người ta có đôi mắt chim ưng mà lại, nhìn gì cũng rõ ràng trắng đen.
Phí Ngọc cũng không giải thích, tuy nhiên vẻ mặt cô có chút hơi mất tự nhiên. Cô có vẻ hơi buồn bực.
- Chị, có cái này em mang cho chị.
Diệp Phàm từ phía sau cầm theo cái túi chạy đuổi theo Phí Ngọc.
- Cái gì vậy? Đến thăm chị còn khách khí thế nữa à?
Phí Ngọc thật ra cũng không có vẻ trốn tránh, cô trực tiếp mở cái gói to ra rồi cười nói:
- Cái túi sản xuất ở Hong Kong, loại tốt đây. Cậu em à, cậu nghĩ đến chị thật chu đáo. Gần đây đúng là chị muốn có một cái túi xách tay như vậy.
Cô cầm lấy, cảm thấy dường như chiếc túi hơi nặng nặng, một cái bao từ trong túi rơi ra. Cô phát hiện ra trong túi còn có cất thứ gì đó nữa. Cô liếc nhìn mấy lần nhưng không hề hé răng mà uốn éo bước đi.
Tuy nhiên, khi cách xa Diệp Phàm tới 10 mét rồi, cô hướng về phía hắn hô lên:
- Cậu đúng là thằng nhóc lắm mưu mẹo, đúng là chị thiệt hại lớn rồi, hừ.
- Thiệt gì chứ, ai thiệt, chị tiện đây thì để em chiếm chứ cho ai chiếm. Nước phù sa không chảy cho người ngoài ruộng đúng không?
Có kẻ mặt dày mày dặn, vẻ mặt tươi cười nhanh chóng chuồn mất.
Cô gái nghiêm mặt mắng với theo hắn.
Hắn ở lại thành phố trong ba ngày mà không xuất động gì. Trịnh Khinh Vượng ở lâm trường Cảnh Dương mang theo tin tốt, nói là Bí thư Tần, Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố gật đầu, nhưng khôg cần Diệp Phàm ra mặt. Phỏng chừng Trịnh Khinh Vượng có quan hệ khá tốt với đồng chí Tần, Diệp Phàm đỡ phải ra tay.
Đối với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tào Anh Bồi thì hắn bó tay không có cách gì, bởi vì Tào Anh Bồi không ở thành phố mà lên tỉnh họp. Đợi một ngày, Diệp Phàm đành phải lái xe về Lâm Tuyền, bởi ở đó còn nhiều việc cần hắn giải quyết.
Vừa mới trở lại Lâm Tuyền, Đoàn Hải vui sướng chạy vọt vào văn phòng, cười có vẻ rất bí hiểm, nhẹ nhàng khép cửa lại nói:
- Chủ nhiệm Diệp à, có tin tốt đây.
- Tin tốt gì vậy, xem cậu vui như vậy kìa, có phải là đột nhiên vàng từ trên trời rơi xuống không hả?
Diệp Phàm cười nói.
- Không phải, sáng nay, vợ Phó chủ tịch huyện Tôn, chính là mụ la sát tên là Lưu Mẫn Hoa ấy, lên xe tới sở. Bà ta đánh nhau với một người có tên là Hồ Tái Hoa, nhân viên trong sở ngay tại trong đại sảnh.
Đoàn Hải thiếu chút nữa nói văng cả nước miếng.
- Đánh nhau ư? Vì sao vậy?
Diệp Phàm đã biết rõ còn vờ hỏi. Trong lòng hắn thầm nhủ:
- Thằng nhãi Lô Vĩ xuống tay nhanh thật, không ngờ mới có vài ngày đã cổ động cho Lưu Mẫn Hoa trở mặt đánh ghen.
- Ba ta khóc lóc mắng chửi ầm ĩ, nói là Hồ Tái Hoa dụ dỗ chồng bà ta là Tôn Vinh Xuân. Hai người cắn xé, đánh nhau ngay tại trận. Hồ Tái Hoa ngã xuống thì bị Lưu Mẫn Hoa cho mấy cái bạt tai.
Đương nhiên, Hồ Tái Hoa cũng không phải vừa. Vậy nên hai người cứ đôi co qua lại như vậy. Nghe nói váy áo Hồ Tái Hoa đều bị mụ la sát Lưu Mẫn Hóa xé thành hai mảnh.
Cũng có người nói là ngay cả lỗ chân lông Hồ Tái Hoa cũng bị cào rách. Tuy nhiên Lưu Mẫn Hoa cũng thiệt hại không kém. Toàn bộ quần áo bà ta đều bị xé rách.
Toàn bộ nhân viên bên đó đều né hết, không ai dám đến gần. Bởi vì Lưu Mẫn Hoa là vợ của Tôn Xuân Vinh. Hơn nữa nghe nói bà ta lại là một trong năm đóa kim hoa của phòng Tôn giáo. Bình thường bà ta rất hung dữ, ai mà dám tự chuốc vạ vào thân chứ.
Hai người phụ nữ đó mắng chửi mạt sát nhau tới cùng. Các cô đó đem chuyện Tôn Xuân Vinh ra nói. Cuối cùng, không ngờ hai cô lại so sánh nhau xem ai ở cùng với Phó chủ tịch huyện Tôn lâu hơn. Chuyện này thật sự làm cho người dân Ngư Dương cười vỡ bụng ra, ha ha…
Đoàn Hải vui cười nói.
- Đúng là không ra cái gì cả.
Diệp Phàm mắng một câu, trong lòng hắn cũng giật mình khiếp sợ. Hắn nghĩ:
- Xem ra muốn chơi bời thì cũng phải tìm loại người có văn hóa mới được. Gặp người giống như Hồ Tái Hoa, một khi đã mất mặt thì việc gì mà chẳng dám làm. Phỏng chừng sau đợt này thằng nhãi Tôn Xuân Vinh bị loại rồi. Mất một người, tình thế tốt hơn rồi.
- Chủ nhiệm Diệp, còn có chuyện này nữa, Tôn Mãn Quân, con của Tôn Xuân Vinh nghe nói bị công an mời lên uống trà rồi.
Đoàn Hải lại tuôn ra một tràng cười sảng khoái.
- Ha hả, thằng nhãi này là kẻ háo sắc, sớm muộn gì cũng có ngày này.
Diệp Phàm thản nhiên cười, hắn cũng không hề có vẻ mặt kích động, nhưng thật ra như vậy lại làm cho Đoàn Hải sửng sốt. Y vốn cho rằng chủ nhiệm Diệp chắc hẳn phải bị kích động lắm mới đúng, không thể tưởng tượng rằng Chủ nhiệm Diệp lại chí khí đến vậy, ngay cả việc xui xẻo của một nhân vật đứng đầu mà hắn lại bình tĩnh được như thế.
- Tuy nhiên tôi nghe Trịnh Lực Văn còn nói tới một tin nữa. Cậu ấy nói là Bí thư Cổ tức giận rồi, nói là rốt cục huyện chúng ta như thế nào nữa đây? Ông ta đập bàn, nói là đề cử lên chức là chuyện phải tiến hành trước tiên. Nếu không, cứ nháo nhào như vậy thì Ngư Dương nổi danh toàn tỉnh, vụ bê bối đầy trời.
Chủ tịch huyện Vệ cũng gật đầu đồng ý, nói là nếu tình hình tiếp tục đi xuống, lòng người không thuận thì sợ sẽ ảnh hưởng tới đà tăng trưởng kinh tế của huyện…
Đoàn Hải nói tới đây thì thầm liếc mắt nhìn Diệp Phàm xem xét.
- Biết rồi.
Diệp Phàm gật đầu, thầm nhủ:
- Sớm một chút cũng tốt. May mắn là mình xuống tay nhanh, tuy nhiên hơi tiếc một chút. Lá phiếu của Tào Anh Bồi thì có thể đã bị mất, có lẽ ở thành phố còn xem xét chán, không nhanh như vậy đâu…
Vào buổi tối, không ngờ hắn nhận được điện thoại của Thư kí Trương, ông ta nói mập mờ rằng thuốc đã dùng hết cả rồi.
Ý ông ta là còn muốn thêm mấy viên nữa, tuy nhiên trong túi Diệp Phàm cũng đã gần cạn, vì Diễm Tình Thảo đã dùng xong rồi, cuối cùng hắn phải nhanh chóng nghĩ ra cách.
Đương nhiên, Diệp Phàm phải nói là lão đạo sĩ chế ra thuốc đi ra ngoài có việc rồi, cũng không biết khi nào thì về, chính hắn thì mỗi ngày đều đi tìm ông ta, có tin tức gì thì sẽ báo lại ngay.
- Có dịp quay về đập nước Thiên Thủy một chuyến, hái thêm trái cây Diễm Tình Thảo về. Thư kí Trương bây giờ không có mà dùng, sau này nhất định sẽ mang đến cho Thư kí Trương mới được.
Diệp Phàm nắm chặt tay lại.
Mấy ngày nay, để thể hiện mình, Diệp Phàm đều xuống khu kinh tế Lâm Tuyền, xuống nông thôn, đồng ruộng, hòa mình cùng quần chúng nhân dân. Có khi hắn còn xắn tay vớt cả tảng đá mắc dưới cống thoát nước hôi thối, đào cả mét khối bùn đất để thông cống rãnh, ra vẻ là một cán bộ gương mẫu hết sức quan tâm đến khó khăn của nhân dân.
Ngay cả một người hết sức trung thành với hắn như cô gái Hạ Giai Trinh cũng dè bỉu, cho rằng Chủ nhiệm Diệp dùng mánh khóe.
Tuy nhiên, ngoài người hiểu rõ hắn và ngâm châm biếm hắn thì tất cả dân chúng đều tán dương công tích của Chủ nhiệm Diệp, người hoàn toàn suy nghĩ vì dân, một lòng vì dân. Việc tạo thế của hắn được thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Bí thư thị trấn Lâm Tuyền Mâu Dũng đương nhiên cũng sẽ không đứng im. Ngay cả cha y là Phó chủ tịch thành phố Mâu Đại Hưng cũng đi vận động một vòng, những lời ca ngợi đương nhiên tuôn ra như nước.
Chủ nhiệm Diệp trong thời gian này coi như là con đường làm quan rộng mở, trong chốn quan trường tiếng tăm hắn nổi lên như cồn. Ở chốn tình trường, cùng lúc Tạ Mị Nhi dịu dàng cũng rung động trước hắn, cô nghĩ rằng hắn chắc sẽ hết sức tận tụy với vợ con, được hầu hạ hắn thật đúng là có phước lớn.
Chỉ chớp mắt đã tới tháng 11. Kì lạ là Cổ Bảo Toàn trước kia nói là phải sớm đề cử danh sách để tuyển ủy viên thường vụ. Cho đến bây giờ đã gần hai tháng rồi nhưng Cổ Bảo Toàn lại không hề có chút động tĩnh nào.
Điều đó khiến cho Chủ nhiệm Diệp rất khó hiểu và buồn bực. Việc này lại không thể được thể hiện sự nôn nóng ra ngoài, nếu nhanh mồm nhanh miệng lại để lại ảnh hưởng không tốt đối với Bí thư Cổ. Cứ như vậy hắn kiên trì chịu đựng chờ đợi.
Phía Thành ủy, Diệp Phàm không tìm được sự hợp tác của Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật Tào Anh Bồi, bởi vì hắn không có được cơ hội gặp gỡ ông ta.
Nếu hắn trực tiếp nhờ giáo sư Lan Cơ Văn gọi điện cho ông ta thì lại có vẻ cầu cạnh quá. Hơn nữa, giáo sư đã giúp đỡ hắn nhiều rồi, Diệp Phàm cho dù là da mặt dày đến mấy cũng ngại phải làm phiền đến ông lần nữa.
Ngày 2 tháng 11 năm 1996, Thư kí Trương gọi điện thoại đến. Lần này ông ta nói trắng ra với Diệp Phàm:
- Diệp Phàm à, vị cao nhân kia vẫn chưa về sao? Nếu không thì tôi đến Lâm Tuyền một chuyến, đợi vị cao nhân kia vậy.
"Xem ra Bí thư Trương thật sự là cần gấp rồi.".
Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, nhưng gần đây hắn quá bận, tất cả cũng chỉ vì việc đề bạt. Hắn phải lao vào việc sửa đường và bề nổi của công trình ghềnh Quỷ Anh nên không thể phân thân được. Gần hai tháng vừa rồi ngay cả đập nước Thiên Thủy hắn cũng chưa về được.
Vì thế, thằng nhãi này cũng nói với vẻ dứt khoát:
- Anh Trương, nghe nói lão đạo sĩ kia hai ngày nữa sẽ trở về. Anh Trương, anh cố gắng kiên nhẫn, hai ngày nữa thôi.
Sau khi buông điện thoại, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện cho Chủ tịch huyện Vệ và Bí thư Cổ xin nghỉ vài ngày để lái xe đến đập nước Thiên Thủy. Bởi vì chuyện cây Diễm Tình Thảo không thể không giải quyết được, nếu không thì rât có khả năng sẽ mât đi vị đại thần là Bí thư Trương này.
Tới đập nước Thiên Thủy, Diệp Phàm hỏi thăm mẹ nuôi Diệp Kim Liên. Bà cứ ríu ra ríu rít khi nhìn thấy Diệp Phàm trước mặt. Diệp Kim Liên không ngờ trong mắt trở nên dịu dàng hẳn đi, miệng bà hơi run rẩy nói:
- Phàm con, để mẹ đi nấu nước cho con rửa ráy một chút nhé. Ngồi xe lâu như vậy mồ hôi mồ kê không thoải mái đâu.
- Mẹ nuôi, con có việc phải xử lý, từ từ thôi ạ. Đây là củ sâm núi 20 năm tuổi, mẹ chưng cách thủy ăn để bôi bổ sức khoẻ.
Diệp Phàm lấy ra miếng sâm núi mà Ngư Thái đã đưa cho hắn trước đây.
- Phàm con, đừng lãng phí như vậy. Mẹ là nông dân, không cần thứ này, chỉ cần con về thăm mẹ nuôi là đủ rồi.
Diệp Kim Liên lập tức từ chối, tuy nhiên bà đảo mắt nhìn bài vị Diệp Thủy Căn một cái, trong mắt ánh lên nỗi chua xót không thể nào che giấu.
Diệp Phàm đương nhiên cũng hiểu được chuyện đó. Trong bụng hắn run lên, hắn nói:
- Mẹ nuôi, mẹ cứ yên tâm. Chuyện cha nuôi con sẽ tìm hiểu rõ ràng. Chuyện này Trưởng phòng Lô đã để ý tới. Mẹ yên tâm, từ từ rồi sẽ đến, lưới trời tuy thưa nhưng người xấu sẽ xuống ngựa. Đến lúc đó tự tay con sẽ tóm cổ hắn, đưa đến trước mặt mẹ nuôi để mẹ tát tai hắn mấy chục cái.