Tuy có chút ngạc nhiên nhưng đương nhiên lão Lục sẽ không từ chối một vị mãnh tướng trở thành đồng đội của mình. Ông lập tức bỏ qua thầy giáo mới nhậm chức, vỗ vỗ bả vai Từ Gia Tu nói: "Nếu hôm nay chúng ta có thể chơi thắng chủ nhiệm của lớp em thì chủ nhiệm Lục sẽ mời em ăn cơm."
"Vâng." Từ Gia Tu cười cười, gật đầu đồng ý, hoàn toàn không để ý đến Trương Phái Đông vừa bị vứt bỏ, hiên ngang đứng ở bên cạnh lão Lục. Gương mặt thon dài của anh ẩn chứa ý cười, khóe mắt như có như không liếc về phía Lục Già, tâm tình cực tốt.
Trương Phái Đông cười mắng: "Thằng nhóc xấu xa."
Chủ nhiệm Lục nhanh chóng trấn an: "Cậu nhóc tốt."
Trận đấu bắt đầu, Lục Già vừa vặn được giao nhiệm vụ làm trọng tài. Từ nhỏ cô đã xem lão Lục chơi bóng, lên trung học vóc dáng của cô cũng không tệ, còn tham gia mấy trận đấu bóng rổ giữa các nữ sinh. Các nữ sinh chơi bóng rổ, chính là toàn bộ nữ sinh cùng lao vào giành giật quả bóng, các nam sinh vây quanh vừa xem vừa ôm bụng cười, nhìn cảnh tượng chém giết náo loạn được phát trực tiếp mà cảm khái: "Quả là lợi hại, nữ sinh chơi trò “khỉ ăn trộm đào” hăng say tới mức chẳng thèm để ý đến nam sinh chúng ta nữa."
Trận đấu hôm nay, Từ Gia Tu tấn công không nhiều, anh chỉ chăm chăm cướp bóng từ tay Trương Phái Đông rồi chuyền cho lão Lục. Đây là lần đầu tiên hai người liên thủ, trình độ phối hợp ăn ý cao ngoài ý muốn.
Có sự trợ giúp đắc lực từ phía Từ Gia Tu, lão Lục càng đánh càng hăng, liên tục đáp trúng rổ hai lần.
Đúng lúc này, thầy giáo mới không cẩn thận phạm quy, Lục Già lập tức thổi còi, dùng tay tạo kí hiệu “lỗi cá nhân”, sau đó —— Từ Gia Tu phạt bóng.
Từ Gia Tu đứng ở đường phạt bóng, tư thái ‘thanh phong nhã nguyệt’. Tầm mắt của Lục Già cũng dừng trên quả bóng rổ nằm trong tay anh ... Đột nhiên nhớ tới trận bóng rổ năm đó, có rất nhiều nữ sinh kêu tên Từ Gia Tu, và cũng đúng lúc ấy, khi cô đứng cùng với những nữ sinh khác xem nam sinh chơi bóng rổ, mới có thể thoải mái gọi to cái tên giấu ở tận đáy lòng kia. Không phải căng thẳng, không phải băn khoăn, chỉ có vui sướng thuần túy và sự hưng phấn tột cùng.
"Từ Gia Tu, cố lên." Lục Già đứng bên ngoài sân đấu, cười tủm tỉm hô một câu.
À, cố lên sao? Từ Gia Tu nhẹ nhàng cười một tiếng, dứt khoát ném bóng, đường bóng thật đẹp.
...
Cơm chiều, lão Lục mời khách tại nhà hàng nhỏ ở bên cạnh trường học, Lục Già giúp ông gọi rượu và thức ăn. Thầy Trương cùng thầy giáo mới cũng tới đây. Từ Gia Tu và lão Lục ngồi ngay cạnh nhau, lão Lục uống bao nhiêu rượu, anh liền uống cùng bấy nhiêu. Lục Già suýt chút nữa bị hình ảnh “thầy trò” gắn bó làm cho cảm động mà rớt nước mắt. Sau đó, lão Lục biết chuyện Từ Gia Tu chính là ông chủ của con gái mình, lại cùng Từ Gia Tu uống thêm mấy chén nữa: "Lục Già có thể cùng làm việc với bạn học cũ cũng không tệ nhỉ."
Có điều, chỉ là bạn học cũ thôi sao...
Lão Lục và Từ Gia Tu cùng đi ra khỏi nhà hàng, hôm nay lão Lục uống đến đỏ mặt, tương đối hiền hậu phun ra một câu: "Tiểu Từ này, em và người bạn gái hồi trung học còn ở cùng nhau không?"
Từ Gia Tu thoáng sửng sốt, thật không ngờ trí nhớ của chủ nhiệm Lục lại “tốt” như vậy. Anh trả lời thật nhanh: "Chủ nhiệm Lục, thầy uống say rồi, hồi trung học em không yêu đương gì cả."
Lão Lục mờ mịt, không yêu thì không yêu, còn cố gắng nói thuần khiết như vậy để làm cái gì. Đứa nhỏ này, vẫn còn coi ông là thầy phụ trách kỷ luật đây mà! Lão Lục cười to hai tiếng: "Được, nếu bây giờ không có bạn gái thì thầy có cơ hội giới thiệu mối tốt cho em rồi."
"Dạ." Từ Gia Tu liếc mắt nhìn Lục Già vẫn còn đang tính tiền với bà chủ bên trong quán, trước tiên là cảm tạ: "Cám ơn chủ nhiệm Lục."
Buổi tối, Lục Già vẫn giúp Trương Phái Đông chấm bài thi. Cô giúp Trương Phái Đông, Từ Gia Tu giúp cô, hai người tới một gian phòng làm việc nhỏ, phía trước chính là phòng học của lớp cô và lớp anh ngày xưa. Tối nay, Từ Gia Tu uống cũng không ít rượu, nửa uể oải nửa thanh tỉnh, anh ghé đầu vào cạnh cửa sổ, cửa sổ cũ được mở ra một nửa. Gió đêm thanh mát nhẹ lùa vào, Lục Già phải dùng chai nước chặn lên bài thi cho khỏi bay.
Lục Già chuyển từng tờ bài thi đã tìm hết lỗi sai đưa cho Từ Gia Tu, Từ Gia Tu vặn mình hai cái, sau vài giây tính toán đã viết số điểm lên trên mặt giấy.
"Tính nhanh như thế không sợ sai sao?" Lục Già thắc mắc rồi lại than thở, "Tính hơn thì không sao nhưng tính thiếu thì làm sao bây giờ."
"Không sai đâu." Từ Gia Tu nói, "Chỉ có vài câu hỏi thôi, chẳng lẽ anh không biết xấu hổ chấm sai cho học sinh nữa hả?"
Có thể đừng độc miệng như vậy được không, chủ nhân của bài thi đắc tội với anh sao... Lục Già nghiêng đầu khẽ cười, Từ Gia Tu cũng quay đầu nhìn qua. Với một người tay dài chân dài như anh mà phải ngồi trên ghế dành cho học sinh có hơi bất tiện. Tay phải của anh vòng qua vắt ngang thành ghế phía sau Lục Già, cô lơ đãng dựa lưng vào, thật tự nhiên tựa vào bên trong cánh tay Từ Gia Tu.
Hành động đụng chạm gián tiếp như vậy, thường mang theo hương vị say động lòng người.
Buổi tối vẫn có lớp tự học trong trường, đèn đuốc sáng trưng, vườn trường yên ắng loáng thoáng nghe tiếng tranh luận của học sinh. Hành lang dài có nhóm giáo viên đi qua, đoán chừng là chủ nhiệm các lớp cố ý đến kiểm tra lớp học, sau đó đứng ở cửa sau rống lên một câu: "Từ xa tôi đã nghe thấy tiếng các anh chị nói chuyện rồi, cả khóa chỉ có mỗi cái lớp này là ầm ĩ nhất thôi!"
Lúc này, Lục Già chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực, cùng với tiếng hít thở đều đặn của Từ Gia Tu, có chút nong nóng. Từ Gia Tu chậm rãi dựa lại gần, mặt đối mặt chạm nhẹ vào môi cô, cảm giác thật mềm mại, nhàn nhạt, ngọt ngào...
Đắm chìm trong nụ hôn này, nội tâm của Lục Già cũng trở nên mềm mại theo, nó có mùi vị như nụ hôn đầu tuổi mười bảy, mười tám vậy.
Tiếng chuông tan học đột nhiên vang lên.
Lục Già nhanh chóng quay đầu, vơ vội lấy bài thi che mặt, Từ Gia Tu cũng có chút lúng túng, khuôn mặt anh tuấn hơi hơi phiếm hồng, hiện lên vẻ bất mãn. Tiếng chuông vừa dứt, cả sân trường lập tức trở nên náo loạn.
...
Trước kia Lục Già và Từ Gia Tu học ở hai lớp cạnh nhau, lúc đó chủ nhiệm lớp cô là cô Lô Chiếu Lăng – giáo viên Tiếng Anh cực kỳ giỏi được tuyển từ bên ngoài vào. Chủ nhiệm Trương Phái Đông của lớp Từ Gia Tu đối với cô Lô vừa gặp đã yêu, ngày nào cũng để tùy ý học sinh lớp mình gọi cô Lô là “sư mẫu”. Cuối cùng, cô Lô cũng bị tinh thần đặc biệt không biết xấu hổ của Trương Phái Đông đánh gục, chủ nhiệm hai lớp đã kết thành lương duyên, học sinh hai lớp hưng phấn hợp lực thành một hội quân sư, vô cùng đoàn kết. Thậm chí còn đoàn kết tới mức nặn ra được mấy đôi yêu sớm, chẳng khác nào cái dằm cứ cắm mãi trong lòng đồng chí lão Lục!
"Nhiều năm như vậy, vì sao thầy Trương vẫn không sinh một đứa nhỏ để chơi đùa?" Lúc trở về, Từ Gia Tu đột nhiên lên tiếng hỏi.
Chơi đùa... Đứa nhỏ có thể cầm được để chơi sao? Lục Già nghĩ nghĩ. Cô và gia đình thầy Trương đều cùng sống trong dãy nhà dành cho giáo viên nên đương nhiên biết được một ít thông tin. Bình thường, cô không thích tám chuyện của nhà người khác nhưng vẫn nói cho Từ Gia Tu biết: "Sức khỏe của cô Lô không được tốt, mấy năm nay thầy Trương và cô Lô đã đi thụ tinh nhân tạo mấy lần rồi mà không thành công." Kỳ thực, ngoại trừ việc không có con ra thì hai người bọn họ sống vô cùng tốt. Cô chưa từng gặp đôi vợ chồng nào yêu nhau như vậy, cuộc sống đơn giản, thỏa mãn vui vẻ, đáng tiếc ông trời không cho ai mọi thứ bao giờ, như người ta thường nói: Đó mới là cuộc sống.
"À..." Từ Gia Tu cảm thấy rất kinh ngạc, cũng không nhiều chuyện hỏi tiếp nữa, mà lại nghĩ đến một vấn đề khác: "Lục Già, về sau em ăn ít đồ ăn ở bên ngoài thôi."
Lục Già chỉ chỉ chính mình, đột nhiên hiểu ra. Ít cái đầu anh ấy!
Buổi tối quay lại chung cư Thanh Niên, Lục Già kể cho Janice nghe về buổi gặp mặt anh Triệu, Janice vẫn nghĩ rằng Từ Gia Tu chạy tới cứu người, liền hỏi: "Lão đại có bị anh Triệu chém cho nhát nào không?"
Trong lúc Lục Già còn đang suy nghĩ xem có nên nói cho Janice biết chuyện giữa mình và Từ Gia Tu hay không thì Janice đã bày ra bộ dáng áy náy: "Vốn dĩ tôi định đi qua đó, nhưng lão đại đột nhiên lại đưa tôi thẻ vào công ty xe tại cửa hàng 4S, cho nên tôi mới quay về."
Janice rất yêu xe, Lục Già biết, Từ Gia Tu cũng biết sao? Lục Già đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, có một số việc trong lúc tán gẫu mới phát hiện ra, dường như cô và Từ Gia Tu đã phát triển quá nhanh rồi.
Nhưng vậy thì đã sao, rõ ràng hai người đều thích...
Sau khi rửa mặt xong, Lục Già tính đi ngủ thì di động nhận được tin nhắn mới của Từ Gia Tu. Cô đành phải lặng lẽ rời giường đi lên sân thượng gặp anh. Đến nơi, Lục Già có chút bất mãn: "Từ Gia Tu, anh muốn làm gì?"
Làm cái gì à, đương nhiên là —— cùng anh làm nốt chuyện chưa làm xong lúc ở trường rồi.
——
Qua ngày xuân phân, thời tiết ở Đông Châu lúc lạnh lúc nóng, có ngày nhiệt độ lên tới ba mươi độ, vừa cởi áo khoác ra thì nhiệt độ đã tụt xuống thấp, lạnh ngay được. Thời trang của nam nữ nhân viên ở Ốc Á có đủ bốn mùa xuân hạ thu đông. Có nữ nhân viên mặc váy mùa hè, cũng có nam nhân viên kỹ thuật ngày nào cũng mặc áo lông đen đi làm.
Lục Già và Tiểu Đạt cùng làm việc trong một văn phòng, Tiểu Đạt còn mặc cái áo bông màu lam mà nam sinh thường mặc lúc đi học. Lục Già hỏi Tiểu Đạt : "Tiểu Đạt, rốt cuộc năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Tiểu Đạt chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Hai mươi tám."
Hai mươi tám! Thoạt nhìn cứ như mười tám tuổi ấy, không ngờ đã là trai già hai mươi tám tuổi. Lục Già chống tay nâng cằm nhìn Tiểu Đạt: "Tiểu Đạt, chia sẻ bí quyết bảo dưỡng nhan sắc đi!"
"À, ngày nào tôi cũng dùng vaseline." Tiểu Đạt suy tư một chút, còn nói cả địa điểm mình mua mỹ phẩm, "Ở siêu thị đối diện có bán đấy, cái hộp màu xanh, bảy đồng tám một hộp, dùng được lâu lắm."
Lục Già cố gắng nín cười, vaseline thật tuyệt!
Tuy rằng Tiểu Đạt không nằm trong tam đại nam thần của Ốc Á, nhưng cũng là một trong những đồng nghiệp nam được các nữ nhân viên Ốc Á chào đón nhất. Điều này khiến các nam nhân viên bộ phận kỹ thuật ở lầu trên cảm thấy vô cùng khó hiểu, bọn họ có thể bại dưới tay Từ Gia Tu, bại dưới tay Diệp Ngang Dương, thậm chí bại dưới tay Janice cũng không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại là Tiểu Đạt! Tên Tiểu Đạt ngày nào đi làm cũng xắn tay áo lên!
Cái đó là do bọn họ không biết hiện tại ‘ngốc manh’ (ngốc ngốc đáng yêu) đang rất được ưa chuộng, huống chi Tiểu Đạt lại là một người đàn ông ‘ngốc manh’ thuần khiết. Nữ nhân viên Ốc Á mỗi ngày đều thích đùa giỡn Tiểu Đạt vài câu, có đôi khi ngay cả chị Hồ Lan cũng thích làm việc đó.
Thiếu niên ‘ngốc manh’ có thể khiến các chị gái yêu thích một cách kỳ lạ, huống chi Tiểu Đạt sẽ sớm trở thành một ‘sách nhị đại’ (*). Lục Già vẫn đang chờ nhà của Tiểu Đạt bị dỡ bỏ, chuyển đến nơi khác sống. Đến lúc đó cô sẽ được mời đến khách sạn năm sao ăn liên hoan có toàn hải sản!
(*) Sách nhị đại: là một thuật ngữ xuất hiện từ 18/5/2010. Khi Bắc Kinh mở rộng quá trình đô thị hóa, một số lượng lớn nhà ở của người dân ngoại thành bị phá bỏ, người dân được đền bù một số tiền lớn. Đây là thuật ngữ nói đến thế hệ thứ hai (con) của những gia đình đột nhiên trở nên giàu có nhờ vào tiền đền bù.
Lục Già làm hết việc xong, lại mở game tìm hoa quả lên chơi, nhưng chơi không được tốt cho lắm. Lúc phát hiện ra mình không thể tìm được quả táo ở chỗ nào, liền vội vàng gọi to: "Tiểu Đạt, mau tới đây giúp tôi một chút."
Tiểu Đạt chạy qua, hai người chụm đầu, gần như dán mắt vào cái màn hình máy tính tìm tới tìm lui. Đột nhiên Tiểu Đạt giống con khỉ cuống cuồng chạy về bàn làm việc của mình. Lục Già ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Từ Gia Tu, bị bắt tại trận nên cô có chút xấu hổ. Từ Gia Tu vươn ngón tay chỉ vào một chỗ trên màn hình, nói với cô: "Có phải ở đây không?"
Ý, chính là nó!
Thuận lợi thắng qua cửa này. Lục Già vuốt vuốt tóc giải thích: "Em làm xong hết việc rồi, thả lỏng một chút thôi."
Từ Gia Tu cũng không so đo, anh chỉ cảm thấy kỳ lạ làm sao Lục Già lại thích chơi cái game ấu trĩ này. Ngày đầu tiên Lục Già đi làm, anh cẩn thận theo dõi thì thấy cô chơi trò đó liên tục, anh cài vào máy cô mấy con virus làm đen màn hình, cô liền chạy lên nói máy tính hỏng rồi, còn giống như học sinh tiểu học ngồi viết thư đề nghị, ngốc quá...
Từ Gia Tu tới đây để báo cho Lục Già biết sắp có cuộc họp để cô chuẩn bị. Sau khi anh rời đi, Tiểu Đạt vẫn còn đang trong trạng thái kinh hãi mới dám mở miệng: "Lục Già, vừa rồi tôi sợ muốn chết."
Lục Già cũng gật gật đầu: "Tôi cũng giật mình, không ngờ Từ Gia Tu... lại dễ dàng bỏ qua như thế."
Tiểu Đạt vẫn còn cảm thấy vô cùng lo lắng, còn lo lắng thay cả phần của cô: "Lục Già, ngày nào cô cũng chơi game ở công ty, không biết có làm Từ tổng mất hứng hay không, sau này sẽ gây khó dễ cho cô đấy."
Chà chà, Tiểu Đạt cũng không tệ, còn biết lo lắng cho cô nữa.
Trong cuộc họp thảo luận và nghiên cứu hạng mục mới, Lục Già không biết vì sao Từ Gia Tu lại gọi cô đến tham gia. Cô hoàn toàn không biết gì về chuyên ngành kỹ thuật, thậm chí Tiểu Đạt còn biết nhiều hơn cả cô, bởi vì anh ta làm việc ở Ốc Á đã rất lâu rồi.
Ba hạng mục, Từ Gia Tu nhận định ‘ứng dụng dành cho mạng xã hội’ không phải là một khái niệm mới, nhưng lại rất mới đối với Ốc Á. Các hoạt động chủ yếu của Ốc Á trước kia gồm có bán phần mềm, bán số liệu, bán dịch vụ ‘đám mây’. Nhưng nếu Từ Gia Tu đã quyết tâm làm thì cũng không phải là việc quá khó khăn. Ốc Á có kỹ thuật, có nhân tài, có năng lực tạo ra sản phẩm, huống chi Lục Già cảm thấy các ứng dụng của mạng xã hội chơi rất hay. Trong lúc họp, Từ Gia Tu nói một vài từ chuyên môn, cái gì mà O2O, B2C với C2C (1), Lục Già nghe như lọt vào sương mù, nhưng vẫn thỉnh thoảng gật nhẹ đầu chứng minh mình vẫn đang nghe.
"Cần phải thử nghiệm trẻ hóa các tính năng, tạo ra các ứng dụng thú vị hấp dẫn người chơi, không làm theo phong cách ban đầu của Ốc Á nữa." Từ Gia Tu nói.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Janice liên tục gật đầu, hết sức hưng phấn.
Janice thật sự rất thích hạng mục này, trước khi đến làm cho Ốc Á, cô từng làm trong một công ty trò chơi, sau đó chuyển qua Ốc Á mà lại có thể làm lâu như vậy tất phải có lý do của nó. Không chỉ bị thu phục bởi năng lực của Từ Gia Tu, mà quan trọng là ông chủ mới này không hề keo kiệt trong khoản trả lương. Hạng mục về ứng dụng dành cho mạng xã hội, Janice chưa làm qua bao giờ, vậy nên lại càng hào hứng muốn thử sức một phen.
Lục Già càng ngồi lại càng cảm thấy khó hiểu, Từ Gia Tu gọi cô tới họp để làm gì. Lặng lẽ ghé đầu sang hỏi Janice, Janice nhỏ giọng nói với cô: "Hiện tại mấy cái ứng dụng này ngoài việc phải đổi mới thú vị hơn để hấp dẫn người dùng thì còn phải tạo ra được cảm xúc vui vẻ, có tình – thú nữa, thế nên lão đại mới tìm tới cô."
Ặc! Tình cảm? Tình thú!
Vẻ mặt Lục Già tràn ngập sự khó hiểu, trông bộ dạng của cô rất có tình thú à?
Lục Già lén lút nhìn Từ Gia Tu tay cầm sẵn bút ngồi trước bàn hội nghị, không hiểu vì sao lại cảm thấy ngượng ngùng. Cô thật sự rất có tình - thú sao...
"Đó là nguyên văn của lão đại đấy." Janice cảm thán thở dài, "Thực ra tôi lại thấy cô còn chả có tình – thú bằng tôi ấy chứ."
Lục Già: "..."
(1) Chú thích:
- O2O (Online to Offline): là một hình thức kinh doanh trên internet. Mảng online cung cấp các thông tin giảm giá, khuyến mại, đặt hàng, đặt phòng, thanh toán hay các dịch vụ phù hợp với nhu cầu của khách hàng; từ đó đưa họ đến với cửa hàng thực, tạo ra sức mua thực, thúc đẩy sự phát triển của thương mại điện tử.
- B2C (Business to Customer): là hình thức thương mại điện tử giao dịch giữa công ty (Business) và người tiêu dùng (Customer), còn được gọi là dịch vụ bán lẻ trực tuyến của các công ty qua mạng internet, thường được thực hiện qua thông qua các chương trình tiếp thị liên kết.
-C2C (Customer to Customer): là mô hình thương mại điện tử được tạo ra để khách hàng tương tác trực tiếp với nhau thông qua hệ thống các trang web.
Lục Già ôm bông hoa hồng trở về, đi được một đoạn mới chợt nhớ ra hộp hoa hồng của anh Triệu tặng vẫn để ở trong xe Từ Gia Tu, nhưng chắc giờ anh đã đi khá xa rồi, thôi vậy.
Mở cửa vào nhà, lão Lục nhìn thấy Lục Già ôm một bó hoa to hoành tráng thì giật mình, vội vàng đỡ lấy, miệng lầm bầm: "Đối tượng gặp mặt hôm nay có vẻ nhiệt tình quá nhỉ. . ."
Lão Lục hiểu lầm, cho rằng bó hoa này là anh Triệu mua tặng. Lục Già thản nhiên nói: "Con tự mua cho mình đấy."
Lão Lục há mồm: "Thế đối tượng xem mắt đâu?"
"Bọn con không thành rồi." Lục Già khai báo rõ ràng xong, liền hăm hở đặt bó hoa ở trên bàn ăn, cô quay đầu lại hỏi ý kiến của lão Lục, "Ba, để ở đây có đẹp không?"
Lão Lục buồn bực, kết hợp hai tin tức Lục Già vừa cung cấp, suy luận logic đưa ra kết luận: "Bởi vì xem mặt không thành cho nên con tự mua hoa hồng để an ủi bản thân hả?”
Lục Già nghĩ nghĩ: "Có thể nói là như vậy ạ."
Lão Lục vẫn không có cách nào tiếp nhận được chuyện này: "Thật sự là của con mua?"
Lục Già trực tiếp lấy hóa đơn mua hoa từ trong túi xách ra, chỉ thẳng đến hai chữ “Lục Già” ở phần ký tên cho lão Lục xem. Dừng một chút, cô cười hề hề thản nhiên nói: "Phụ nữ không thể tự quan tâm đến chính mình sao ba, cứ phải trông cậy vào đàn ông tặng hoa mới được ạ?" Nếu đàn ông mà bị “viêm màng túi” thì làm sao bây giờ, người bị mất mặt vẫn cứ là cô thôi!
Chắc là chịu đả kích đến lú lẫn luôn rồi! Lão Lục càng nghĩ càng cảm thấy đau đớn: "Tiểu Già à, nếu con muốn có hoa thì cứ nói với ba là được, cần gì phải tự mình mua chứ." Thật chua xót!
Lục Già cười hì hì: "Không được nha, nhỡ cô Giang ghen thì sao ạ?"
Đúng là có bệnh. Chủ nhiệm Lục chẳng buồn phản ứng lại, nhưng có một số vấn đề nghĩ tới nghĩ lui cũng thực đau đầu. Những học sinh mười bảy mười tám tuổi trong trường yêu đương sớm cứ mọc lên hết đôi này đến đôi khác, còn con gái của ông yêu đương còn khó hơn cả lên trời. Rốt cuộc là vì sao chứ! Người nên yêu đương thì chả thấy động tĩnh gì, còn mấy đứa nhỏ nên chú tâm học hành thì cứ yêu đến yêu đi. tieuannhiddllqd
Có những khi đột nhiên xúc động, ông thật muốn kêu mấy học sinh yêu sớm kia chia sẻ kinh nghiệm cho con gái của mình một chút!
——
Buổi tối, Lục Già và Tư Gia Tu gọi điện trò chuyện với nhau, lúc này Lục Già mới biết sau khi Từ Gia Tu chở cô về nhà thì đi thẳng đến thành phố Tiêu. Cô hỏi anh đến thành phố Tiêu để làm gì, Từ Gia Tu nói cho cô biết, Diệp Ngang Dương ở thành phố Tiêu đàm phán hợp đồng xảy ra một số vấn đề, anh qua đó xem một chút. Thành phố Đông Châu cách thành phố Tiêu hơn ba giờ chạy xe. Lục Già đau lòng cho bạn trai, săn sóc nói: "Sớm biết thế này thì anh đừng đến khu vui chơi nữa, chạy tới chạy lui không mệt sao?"
Từ Gia Tu cười ha hả: "Nói hay lắm."
Lục Già: ". . ." Đầu năm nay nói chuyện yêu đương cũng khó quá nhỉ.
Hiếm mới có ngày nghỉ cuối tuần, kỳ thực Từ Gia Tu vốn định rủ Lục Già đi xem một bộ phim tình cảm, vé cũng đã mua xong rồi. Nhưng lúc đưa cô về, anh có hỏi cô thấy bộ phim tình cảm mới ra như thế nào, Lục Già trả lời: "Phim đó cho bọn trẻ xem thôi."
Sau đó, không có sau đó.
Từ Gia Tu đi đến thành phố Tiêu, Diệp Ngang Dương vừa nhìn thấy anh thì lập tức oán giận: "Cái công ty này đúng là có bệnh, gặp vấn đề về kỹ thuật lại đi tìm quản lý thị trường như tôi làm cái gì không biết. Hạng mục có chuyện thì phải tìm người phụ trách hạng mục mà giải quyết chứ. Hay tại thấy tôi lớn lên đẹp trai tuấn tú nên cứ quấn mãi không thả không biết." tieuannhiddllqqd
Thật ra, người bị quấn lấy không phải là Diệp Ngang Dương, mà là Từ Gia Tu. Giáp Phương lấy cớ hạng mục xảy ra chút chuyện nhỏ để gọi Từ Gia Tu đích thân qua đây một chuyến. Loại hành vi thật nhàm chán, nguyên nhân lại càng nhàm chán hơn, người phụ trách của Giáp Phương không chỉ là một người phụ nữ, mà còn là một người phụ nữ theo đuổi Từ Gia Tu đã nhiều năm.
Đây là hạng mục gia công phần mềm cho một công ty lớn, không cần kỹ thuật gì nhiều mà lợi nhuận lại rất cao. Sở dĩ công ty này dám gây khó dễ cho Diệp Ngang Dương, đơn giản là vì biết rõ lợi ích thu về từ hạng mục không nhỏ, Từ Gia Tu chẳng có lý do gì để bỏ qua không làm.
Quả nhiên, Từ Gia Tu vẫn đến đây đó thôi.
Người phụ trách của Giáp Phương tên là Vương Kỳ, cô ta ngỏ lời muốn mời Từ Gia Tu đi ăn một bữa cơm xoàng, Diệp Ngang Dương cũng đi theo cùng. Vương Kỳ có thể coi là một “nữ cường nhân” (người phụ nữ mạnh mẽ), xuất thân là thiên kim tiểu thư của hào môn. Diệp Ngang Dương đánh giá cô ta còn đáng sợ hơn cả Janice, ít nhất Janice cũng không để tóc dài, mặc váy, giả bộ nhu thuận. Có đôi khi, Diệp Ngang Dương cảm thấy Từ Gia Tu thu hút sự ái mộ của phái nữ còn mạnh hơn cả mình. Bởi vì sao? Là vì Từ Gia Tu không có bạn gái, do đó anh giống như một sản phẩm cao cấp được bày biện trong cửa hàng, mặt trên còn dán tấm biển "Đừng chạm vào", hấp dẫn như vậy có thể không khiến người khác nhớ thương hay sao?
Vương Kỳ chính là một người phụ nữ rất muốn mua được Từ Gia Tu. . . À không, phải là bắt mới đúng!
Bữa cơm chỉ có vài người ăn cùng nhau, người khơi chuyện để nói chủ yếu là Diệp Ngang Dương. Từ Gia Tu thì thờ ơ không muốn nói gì, cơm cũng chả ăn mấy, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn di động gửi một cái tin nhắn, giữa lúc ăn còn đi ra ngoại nhận một cuộc điện thoại. Vẻ mặt nhẹ nhàng dưới ánh đèn thanh nhã, cả người tràn ngập vẻ dịu dàng.
Vương Kỳ đâu có ngốc, lập tức hiểu ra, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định liền hỏi một câu: "Là ai gọi điện cho Từ tổng thế? Trò chuyện vui vẻ như vậy."
Từ Gia Tu cũng không nói là bạn gái hay gì đó, mà trực tiếp là: "Vị kia của nhà tôi gọi điện tới kiểm tra."
—— Phụt!
Diệp Ngang Dương suýt chút nữa thì phun trà ra khắp bàn, không ngờ Từ Gia Tu lại có thể diễn giỏi tới mức này, tuyệt không thua kém gì người xuất thân từ câu lạc bộ kịch như cậu ta.
Ngày hôm sau, Vương Kỳ chủ động gửi hợp đồng đã ký sẵn qua. Diệp Ngang Dương khá bất ngờ, không nghĩ rằng sự việc lại thuận lợi như vậy. Tối hôm qua, Vương Kỳ có hỏi Từ Gia Tu: kiểu phụ nữ như thế nào mà lại có thể chinh phục được anh. Câu trả lời của Từ Gia Tu khiến Vương Kỳ lập tức đen mặt: "Không phải cô ấy chinh phục tôi, là tôi chinh phục cô ấy."
Hôm nay, hai người quay về thành phố Đông Châu, Diệp Ngang Dương lái xe, còn Từ Gia Tu ngồi trên ghế lái phụ nhắm mắt nghỉ ngơi. Xe của Diệp Ngang Dương chạy tới đây thì do trợ lý của cậu ta tự lái về.
Ở trong xe, Diệp Ngang Dương nói với Từ Gia Tu về việc của Vương Kỳ: "Tối hôm qua anh cố ý làm khó Vương Kỳ, tôi còn tưởng không ký được được hợp đồng này nữa chứ."
"Nếu không ký, bọn họ sẽ không tìm được công ty nào thích hợp hơn Ốc Á đâu." Từ Gia Tu thản nhiên nói.
Cũng phải. Diệp Ngang Dương tiếp tục cười nói: "Có điều có phải tối hôm qua anh diễn hơi quá rồi không? Rõ ràng là một người đàn ông độc thân còn giả bộ là người đàn ông đã có gia đình đàng hoàng quy củ. Tuy rằng Vương Kỳ có chút đáng sợ, nhưng anh cũng đâu cần phải cố ý nói như vậy."
Từ Gia Tu cầm di động, nhìn xem có tin nhắn mới nào được gửi đến không, tay phải chống vào cửa sổ xe miễn cưỡng đỡ đầu nói: "Tôi không cố ý diễn."
Được, vẫn còn diễn tiếp! Diệp Ngang Dương tôi đây còn không hiểu rõ Từ Gia Tu anh sao. Có khi sau này con mình đi nhà trẻ, Từ Gia Tu vẫn còn độc thân ấy chứ. Muah ha ha ha ha.
"À đúng rồi, sao phải về gấp như vậy làm gì?" Diệp Ngang Dương hỏi.
Từ Gia Tu nói thẳng: "Có hẹn."
Diệp Ngang Dương: ". . . Từ tổng, chúng ta nói chuyện đàng hoàng một chút có được hay không?"
Từ Gia Tu nhìn Diệp Ngang Dương, tuyên bố: "Tôi có hẹn với Lục Già."
"À ——" Diệp Ngang Dương nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, một lúc sau mới cười cười, "Nhanh quá nhỉ?"
Rất nhanh sao? Từ Gia Tu suy tư, "Có thể là do có sẵn nền móng tình cảm thôi."
Nền móng tình cảm? Diệp Ngang Dương suýt chút nữa thì cười ha ha ra tiếng: "Trước kia anh có thân với Lục Già lắm đâu, lấy đâu ra nền móng?"
Từ Gia Tu nhất thời không nói gì, đúng lúc này di động kêu lên báo có tin nhắn mới, là của Lục Già.
Diệp Ngang Dương cũng đoán ra được, có chút hâm mộ nói: "Không ngờ nhiều năm như vậy mà Lục Già vẫn một mực thích anh, phải quý trọng cô ấy đấy."
Từ Gia Tu: "Ừm."
Diệp Ngang Dương lái xe, chợt nhớ tới một chuyện cũ, "Trước kia tôi từng theo đuổi Lục Già, cô ấy sẽ không khó xử chứ."
"Là chuyện từ mấy trăm năm trước rồi." Từ Gia Tu quay đầu, nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, "Cậu không nhắc tới chắc cũng chẳng ai nhớ nữa."
Diệp Ngang Dương âm thầm chửi bới, nghẹn họng phun thêm một câu: ". . . Vậy thì tốt."
Diệp Ngang Dương nhắc lại chuyện xưa đơn giản chỉ là muốn tìm một ít cảm giác bản thân mình có tồn tại, ít nhất cậu ta cảm thấy chuyện tặng Lục Già mấy bình sữa kia rất đáng giá để hoài niệm. Không sai, lúc học trung học, Diệp Ngang Dương đã từng thích Lục Già. Sau đó khi biết người mà Lục Già yêu thầm lại là bạn tốt của mình, hơn nữa cô còn là con gái của Lục diêm vương, cậu ta đành phải dứt lòng từ bỏ.
Tháng trước, khi gặp lại Lục Già ở Ốc Á, Diệp Ngang Dương thực sự kinh ngạc. Ngoài kinh ngạc ra còn có chút chua xót, không ngờ Lục Già vẫn nhớ mãi không quên Từ Gia Tu, lại còn xin vào làm ở Ốc Á nữa. Trước kia, Diệp Ngang Dương từng xem qua thư tình mà Lục Già viết cho Từ Gia Tu, từng câu từng chữ như đâm chọc vào trái tim non nớt của chàng thiếu niên năm đó, đáng tiếc thư này không phải viết cho cậu ta. Người con gái cậu ta thích lại yêu thầm với anh em tốt của mình, đúng là không còn gì để nói.
Không cần biết như thế nào, Diệp Ngang Dương vẫn biểu hiện rõ sự hâm mộ của mình đối với Từ Gia Tu. Trước giờ cậu ta vốn thẳng tính, hâm mộ thì nói luôn là hâm mộ.
Từ Gia Tu giật giật khóe miệng: "Có gì mà hâm mộ, cậu có nhiều bạn gái như vậy, còn tôi chỉ có một người."
Diệp Ngang Dương: ". . ."
Có đôi khi Diệp Ngang Dương chẳng buồn so đo với Từ Gia Tu, mấy người kia đâu phải là bạn gái chứ, là bạn phái nữ mà!
——
Lục Già đang ở cantin thì bị Trương Phái Đông bất ngờ bắt đi.
Trương Phái Đông là chủ nhiệm lớp trước kia của Từ Gia Tu, cũng là thầy giáo dạy môn số học lớp cô. Lục Già nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Trương Phái Đông, đoán chắc là không có chuyện gì tốt, quả nhiên Trương Phái Đông dẫn Lục Già đi đến văn phòng, lấy ra một chồng giấy đặt ở trước mặt cô: "Có thời gian không, có thì giúp thầy chấm bài thi đi."
Trương Phái Đông nói: "Lát nữa sẽ có học sinh cũ đến tìm thầy chơi bóng, thành tích thi thử thứ hai tới phải có rồi, bạn học tiểu Lục giúp thầy một chút nhé."
Lục Già ghé mặt xuống bàn, “học sinh cũ” mà thầy Trương nhắc đến chắc là Từ Gia Tu rồi. Lục Già cầm bài thi lên nhìn thử, thành thật nói: "Thầy ơi, em xem không hiểu."
Xem không hiểu, đây tuyệt đối là sự thực chứ không phải nói quá. Bây giờ đọc lại quyển sách tổng hợp đề thi thử của lớp , Lục Già nghĩ cô chỉ làm được vài đề mục đầu sách mà thôi. Điểm số học thi Đại học năm đó cô được bao nhiêu ấy nhỉ?
Chủ nhật này học sinh lớp vẫn phải đi học thêm. Có rất nhiều học sinh chạy đến phòng chờ giáo viên để xem đã có kết quả thi thử sớm hay chưa. Tuy Lục Già không phải là gương mặt mới ở trung học Đông Châu, nhưng cô rất ít khi xuất hiện tại phòng chờ giáo viên, những học sinh đi vào thường thường đưa mắt nhìn về phía cô. Có người nhận ra Lục Già là con gái của lão Lục, còn đặc biệt lễ phép chào một tiếng: "Em chào chị Lục."
Thật lễ phép quá, chỉ có điều càng lễ phép lại càng thấy đáng nghi, mấy bạn học nam lôi ngay ra một tờ đề thi: "Em nghe thầy Trương nói chị tốt nghiệp Đại học B, em có đề thi hơi khó, chị xem giúp em được không?"
Ý. . . Cô không xem được nha!
Bạn học nam cười đến là vô tội, Lục Già dâng lên sự hoài nghi sâu sắc không biết đây có phải là học sinh từng bị lão Lục chỉnh đốn hay không, lúc này nhân thời cơ đến đây nhằm vào cô để trả thù.
Lục Già một tay đỡ trán, một tay cầm đề thi lên xem. Thôi xong, là dạng đề khó nhất của lớp , Lục Già định nói cho bạn học nam biết, cô không chỉ không biết làm, mà ngay cả đề mục đọc còn chả hiểu gì.
Đúng lúc này, di động vang lên, báo có tin nhắn mới, là của Từ Gia Tu —— "Anh đến rồi."
Từ trước tới nay Lục Già chưa từng nghĩ đến việc nhận được tin nhắn lại vui sướng đến mức này, xen lẫn trong vui sướng còn có chút ngọt ngào, cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Chị đã quên khá nhiều rồi, lát nữa sẽ có đại thần tới đây, em hỏi anh ấy cũng được."
Rất nhanh, Từ Gia Tu có mặt, dưới những ánh mắt chờ mong khó hiểu, anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lục Già. Bàn làm việc của giáo viên trung học Đông Châu vừa khéo có thể ngồi được hai người. Lục Già ngồi bên trong, Từ Gia Tu ngồi bên ngoài, vây quanh anh còn có mấy học sinh nữa.
Lục Già đặt đề thi của bạn học nam xuống trước mặt Từ Gia Tu, giọng nói nhẹ nhàng: "Cậu ấy hỏi em, em không làm được."
Từ Gia Tu đưa mắt nhìn tờ đề, lại liếc qua nhìn Lục Già —— em không làm được chẳng lẽ anh làm được? Từ Gia Tu quét mắt nhìn nam sinh đứng bên cạnh, khỏi cần nghĩ khẳng định là tên này đến để phá hoại thể diện của bạn gái anh đây mà.
Từ Gia Tu dựa vào lưng vào thành ghế, giở đề thi ra xem.
Tuy bộ não của con người không lưu trữ kiến thức được như máy tính nhưng dù sao trí nhớ của Từ Gia Tu vẫn tốt hơn so với Lục Già, ít nhất nhìn đề mục còn hiểu một chút. Anh thuận miệng hỏi nam sinh kia một vài công thức, định lý. Nam sinh kia sứt đầu mẻ trán cố nhớ lại rồi nói cho anh, sau đó Từ Gia Tu rút ra một tờ giấy nháp ở bên chỗ Lục Già, cầm bút viết xoàn xoạt lên giấy.
Thực ra, Lục Già không nghĩ Từ Gia Tu sẽ thật sự làm.
Ngay đến chính Từ Gia Tu cũng không ngờ anh lại bỏ thời gian ra giải đề thi này, chẳng qua là vì thấy đây là lần đầu tiên Lục Già chính thức lên tiếng nhờ vả, không thể khiến cô quá thất vọng được. Một đề thi của lớp , Từ Gia Tu vừa hỏi nam sinh bên cạnh một vài thứ, vừa viết thật nhanh lên giấy nháp thử lại phép suy luận ra công thức mà anh đã quên. Từ Gia Tu suy luận rất nhanh, loáng một cái đã viết kín mặt tờ giấy A.
Dần dần, học sinh vây xung quanh nhìn xem càng lúc càng nhiều, ai cũng chăm chú nhìn Từ Gia Tu tính toán lưu loát, viết đầy ra giấy. . . Cuối cùng, Từ Gia Tu buông bút, nói ra đáp án.
"Đúng, chính là đáp án này." Một nữ sinh ở trong đội ngũ đứng xem hô lên, "Tọa độ giao điểm của một đường thẳng với đường cong C chính là căn ba của . . ."
Lúc này, cả đám người đột nhiên bộc phát đồng loạt vỗ tay nhiệt liệt, Lục Già cũng không cảm thấy có gì lạ, mấy bạn học sinh này đã thay cô vỗ tay tán thưởng rồi. Đề về hàm số lượng giác cực khó của lớp đã được Từ Gia Tu giải xong. Lục Già có chút sùng bái nhìn về phía Từ Gia Tu, Từ Gia Tu cũng nhìn lại cô, mà chính bản thân anh cũng cảm thấy vô cùng đắc ý, ánh mắt giống như đang nói: Hôm nay em mới biết anh đấy à?
Tờ giấy Từ Gia Tu dùng làm nháp gần như được viết kín hết bằng các công thức toán học, anh đưa tờ giấy cho bạn học nam rồi nói: "Mang về tự xem nhé."
"Đúng là đại thần mà." Bạn học nam nói, còn mặt dày hỏi thêm, "Anh trai, năm đó anh thi đỗ vào trường nào thế?"
Học sinh cấp ba, vấn đề được quan tâm hàng đầu luôn là kỳ thi vào Cao đẳng, Đại học. Lục Già ngồi ở bên cạnh cười cười, thay Từ Gia Tu trả lời: "Đại học Ếch."
Vừa dứt lời, đầu đã bị đập một cái, Lục Già trừng mắt nhìn về phía hung thủ, rõ ràng chính miệng anh nói là Đại học Ếch cơ mà.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, học sinh trong phòng chờ lục tục đi về lớp của mình. Trương Phái Đông nghe phong thanh Từ Gia Tu đã đến đây, liền gấp gáp chạy về, trêu ghẹo nói: "Từ Gia Tu, em tới để đập nát thể diện của thầy đó hả?"
Lục Già phản bác: "Học sinh ở đây muốn đập nát thể diện của chúng em mới đúng ạ."
Trương Phái Đông cười xấu xa: "Hai người các em thân thiết như vậy từ khi nào thế?"
Á. . .
Từ Gia Tu chậm rãi trả lời: "Chúng em vốn luôn thân thiết."
Trương Phái Đông và Từ Gia Tu muốn đi chơi bóng, Từ Gia Tu thấy Lục Già ngồi im bất động liền hỏi, "Không ra xem hả?" Lục Già mệt mỏi duỗi lưng, chưa muốn đứng dậy. Học sinh của thầy Trương mang một quả bóng qua, đột nhiên ông nhớ tới lão Lục, quay sang hỏi Lục Già: "Lục Già, em hỏi ba em xem ông ấy có muốn tới đây tham gia cho vui không."
Chủ nhiệm Lục mê bóng rổ đã nhiều năm, ông và thầy Trương cũng là bạn chơi bóng từ rất lâu rồi, thỉnh thoảng lại hai người lại giao đấu so tài mấy trận. Lục Già lấy di động ra gọi điện thoại, lão Lục chạy tới rất nhanh. Sau đó, Trương Phái Đông, Từ Gia Tu, lão Lục, và một thầy giáo mới nhậm chữ lập thành tổ bốn người chơi bóng.
Trương Phái Đông mang theo ý chí quyết thắng, khoác tay lên bả vai Từ Gia Tu, nói với lão Lục: "Hôm nay hai thầy trò chúng tôi sẽ chung tay đồng lòng xử lý Lục diêm vương ông."
Nói xong, Trương Phái Đông có chút đắc ý nhìn về phía Từ Gia Tu: "Gia Tu, có phải hay không?"
Từ Gia Tu không trả lời thầy Trương, anh rất tự nhiên di chuyển ra đứng bên cạnh lão Lục, thản nhiên mở miệng: "Em muốn cùng chủ nhiệm Lục ở một phe."
". . ." Trương Phái Đông nhất thời bị đả thương không nói nên lời. Vì sao??!
Lục Già đứng bên cạnh nhìn, lẳng lẳng quay mặt sang một bên.
Trong khi đó, người cảm thấy ngạc nhiên nhất phải là chủ nhiệm Lục mới đúng, ông cẩn thận xem xét Từ Gia Tu: Ái chà, bạn học Từ, chúng ta thân thiết như vậy từ khi nào thế?