Tên của hạng mục đã được quyết định, Lục Già cảm thấy chính mình cũng góp một chút công lao nho nhỏ ở trong đó, nhưng —— cô vẫn không được tham gia hạng mục. Sau khi biết chuyện, Janice liền nhìn Lục Già bằng ánh mắt như đang nhìn đống bùn nhão không trát được lên tường, dí ngón tay vào trán cô nói thẳng: "Quá vô dụng, ngay cả việc ‘được sủng sinh kiêu’ cũng không làm được."
Được sủng sinh kiêu! Lục Già thật muốn khóc, cô có biết làm nũng bao giờ đâu, huống chi có thể "được sủng sinh kiêu" rất khó nha. Câu này có hai vế cơ mà: Từ Gia Tu phải ‘sủng’ trước thì cô mới kiêu được chứ!
Kỳ thực, Lục Già cũng cảm thấy bản thân mình có chút vô dụng. Lúc trước thì rối rắm xem nên giữ chừng mực giữa quan hệ bạn học cũ và ông chủ - nhân viên như thế nào; bây giờ lại đắn đo giữ khoảng cách giữa hai thân phận bạn trai và ông chủ của Từ Gia Tu. Nếu coi Từ Gia Tu là ông chủ thì rõ ràng cô và anh có địa vị ngang hàng trong tình yêu, tại sao lúc nào cô cũng phải kính cẩn lễ phép, huống chi tiền lương còn phát ít như vậy. Còn nếu coi anh là bạn trai, cô lại càng không muốn khiến các đồng nghiệp có thành kiến với mình, dù sao, bạn gái của ông chủ cũng chưa chắc đã là bà chủ.
...
Lục Già ghé đầu xuống mặt bàn, ngón tay trêu chọc mấy nhánh lá cây xấu hổ, tay chạm đến đâu, những chiếc lá màu xanh nhạt liền cụp vào đến đấy. Thấy cô không ngừng “hành hạ” cái cây đáng thương, Tiểu Đạt ngồi đối diện rốt cuộc không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Lục Già, đừng làm hỏng cây của tôi đấy."
Được rồi, không chơi nữa. Lục Già đứng lên ôm chậu cây xấu hổ Tiểu Đạt nuôi đặt bên cửa sổ, cạnh mấy chậu hoa đồng tiền. Cô bước đến trước mặt Tiểu Đạt, Tiểu Đạt nỗ lực tiếp tục xem sách.
"Tiểu Đạt, mấy ngày nay anh đọc cái gì thế?" Lục Già hỏi, tiện tay cầm mấy quyển sách ở trên mặt bàn lên xem; các quy định về kế toán thuế, pháp luật kinh tế ... ... Lục Già dựa người vào cạnh bàn lật xem một hồi, hiểu ra, "Tiểu Đạt, anh định tham gia kỳ thi CPA (*) năm nay sao?"
Lục Già thuận miệng hỏi, mặt của Tiểu Đạt đột nhiên đỏ bừng, vô cùng khả ái. Anh ta ấp úng nói: "Lục Già, cô có cảm thấy tôi tham gia thi CPA là chuyện nhảm nhí hay không? Ngay cả việc kế toán tài vụ bình thường tôi còn không làm được."
Hóa ra người nào cũng sẽ có hoài nghi nhất định về bản thân mình, ngày hôm qua Lục Già còn hoài nghi không biết tình cảm của Từ Gia Tu dành cho mình có phải là ‘hư tình giả ý’ hay không. Trước kia anh không thích cô, sao bây giờ đột nhiên lại thích, chẳng lẽ là do tuổi tác cao nên cũng dễ dàng chấp nhận hơn? Lục Già bất đắc dĩ nghĩ.
"Sao lại thế?" Lục Già cố gắng động viên Tiểu Đạt, "Tiểu Đạt, anh phải tin tưởng vào chính mình, dù anh làm việc không có gì xuất sắc, nhưng anh đáng yêu mà! Anh xem, công việc chính của gấu mèo đó là hàng ngày chỉ cần đáng yêu mà thôi, nhiều người thích lắm ấy."
Tiểu Đạt hừ hừ hai tiếng, không để ý đến cô nữa. Lục Già lại càng bất đắc dĩ, trời đất chứng giám cô thực sự muốn an ủi Tiểu Đạt mà.
Sau một lúc, Tiểu Đạt lại ngẩng đầu lên hỏi: "Nếu nói như vậy, có phải ngày nào tôi cũng tỏ ra đáng yêu với Từ tổng thì anh ấy sẽ tăng lương cho tôi không?"
Cái này.... .... Lục Già nở nụ cười, hình như là không được.
Tiểu Đạt cũng nói: "Vậy thôi, tôi cũng không phải là bạn gái của Từ tổng."
Ý, Tiểu Đạt không phải là bạn gái của Từ Gia Tu, nhưng cô thì đúng nha! Lục Già nhìn Tiểu Đạt hỏi: "Tiểu Đạt, anh cảm thấy như thế nào mới là một cô bạn gái đáng yêu?"
Tiểu Đạt tàn khốc nói: "Xem mặt."
Lục Già chỉ chỉ chính mình: "Tôi thì sao?"
Tiểu Đạt nhìn cô, bình tĩnh giật nhẹ khóe miệng nói: "Vấn đề này, cô cứ có bạn trai trước đi rồi hỏi lại tôi."
Cô ngất, dám cười nhạo cô là khúc gỗ mục không có bạn trai. Lục Già liếc xéo Tiểu Đạt, một ngày nào đó cô nhất định phải kéo bạn trai ra lượn một vòng, hù chết anh ta!
Về chuyện Tiểu Đạt muốn tham dự kỳ thi CPA, Lục Già cực kỳ hăng hái truyền lại cho Tiểu Đạt không ít kinh nghiệm dự thi. Cô còn định lục lại sách tham khảo và tài liệu của mình đưa cho Tiểu Đạt, nhưng rất nhiều quyển trọng điểm tìm không thấy, bài tập lại làm chả ra đâu vào đâu, thế này mà lúc trước cô dám đi thi, có thể đỗ mới là lạ, tuy nhiên khi ấy vẫn phải giả bộ như vô cùng cố gắng.
Aiz, thôi để ngày khác cô đưa sách và tài liệu của mình cho Tiểu Đạt vậy.
——
Nói thế nào đi chăng nữa, trở thành bạn gái của ông chủ vẫn có một chút phúc lợi. Ví dụ như có thể hỏi Từ Gia Tu chừng nào mới có thể nghỉ lễ. Đến khi Lục Già hỏi tới lần thứ hai, thông báo chính thức nghỉ lễ Thanh Minh của Ốc Á cũng được công bố.
Từ Gia Tu hỏi: "Em rất muốn nghỉ lễ à?"
Chẳng lẽ còn có người không thích nghỉ lễ sao? Trước khi trả lời câu hỏi của Từ Gia Tu, Lục Già hỏi ngược lại: "Hiện tại anh lấy thân phận ông chủ hay là bạn trai để hỏi em?"
"Bạn trai."
Lục Già: "Rất muốn nghỉ."
"Nếu là ông chủ thì sao?"
Lục Già lắc đầu, ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Không muốn nghỉ, mỗi giây mỗi phút em đều muốn làm việc cống hiến cho Ốc Á!"
Nhìn dáng vẻ cười hì hì của Lục Già, Từ Gia Tu không nhịn được vươn tay búng vào đầu cô một cái.
Lễ Thanh Minh, có rất nhiều đồng nghiệp trong công ty về quê để tảo mộ. Janice là người Thanh Đảo, cô muốn xin nghỉ nhiều thêm hai ngày về thăm ông bà, Từ Gia Tu thoải mái đồng ý. Lần này Janice về quê không chỉ cúng viếng tổ tiên mà còn phải quỳ trước mặt liệt tổ liệt tông thề thốt nhanh chóng cưới một người đàn ông về nhà, áp lực thật sự rất lớn.
Lục Già có thể hiểu được áp lực của Janice, có một lần nói chuyện điện thoại cùng mẹ của Janice, sau khi biết cô là bạn cùng phòng mới của Janice, bà liền dặn dò cô: có thể giao hết việc nặng, dơ bẩn trong nhà hay may vá thêu thùa gì đó cho Janice làm, nhưng cô cần phải giới thiệu đối tượng cho Janice làm quen mới được.
Nhưng Lục Già lấy đâu ra đối tượng mà giới thiệu cho Janice đây, những người đàn ông bình thường căn bản là không xứng với cô ấy!
...
Ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ, lão Lục cũng gọi điện thoại tới cho Lục Già, nói cho cô biết lịch trình của lễ Thanh Minh năm nay: Dựa theo năm ngoái thì ngày đầu tiên cô và lão Lục sẽ tới mộ phần của mẹ, ngày thứ hai tới tảo mộ của bà nội và chú thím cùng phần mộ của tổ tiên...
Tóm lại kỳ nghỉ lễ ba ngày đều kín lịch hoạt động.
Lục Già không biết Từ Gia Tu dự định làm những gì trong ngày nghỉ, nhưng cô là bạn gái của anh cơ mà, có quyền hỏi đấy chứ. Lục Già hỏi, Từ Gia Tu trả lời: "Tảo mộ của ông bà nội."
Từ Gia Tu cúi xuống, nhìn cô, nói thêm một câu: "Muốn đi cùng à?"
Cái này... Lục Già nhìn lại anh, đáp lời: "Chuyện đó...... đi cùng nhau có vẻ không tốt lắm."
Bên ngoài chung cư, thân hình cao lớn thon dài của Từ Gia Tu dựa vào tường, ánh mắt có chút mời mọc: "Không sao, làm quen trước thôi mà."
Lục Già nhanh chóng lắc đầu, việc này chưa cần làm quen trước đâu.
"Ha ha." Từ Gia Tu nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên. Lúc này Lục Già mới nhận ra mình vừa bị anh trêu chọc, thẹn quá hóa giận đánh anh một cái. Từ Gia Tu ung dung chế nhạo thêm một câu: "Sợ cái gì, chẳng lẽ em sợ ông bà anh sẽ ra ngoài tìm em chắc?"
Tên này lại phát bệnh rồi. Lục Già xoay người: "Em cũng đi tảo mộ, cúng tổ tiên. Ba ngày nghỉ bận rộn lắm đấy."
Lời này có ý là ba ngày đó cô và anh có thể sẽ không gặp được nhau.
Từ Gia Tu gật gật đầu, không nói gì cả, một lúc sau mới mở miệng: "Đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại cho em."
——
Ngày nghỉ đầu tiên, Janice đặt vé máy bay về Thanh Đảo, trước khi đi còn sờ sờ mặt Lục Già, thuận tay hơn cả Từ Gia Tu: "Bảo bối, đừng nhớ tôi quá nhé."
Mọi người đều về nhà, chung cư Thanh Niên bỗng chốc vắng vẻ đi không ít. Từ Gia Tu đưa Lục Già về trường trung học Đông Châu, trước khi cô xuống xe, Từ Gia Tu ho nhẹ hai tiếng: "Đợi một chút."
Hả.....
Lục Già mỉm cười, cầm lấy tay phải của Từ Gia Tu, ngọt ngào lắc lắc hai cái.
"Không phải cái này." Từ Gia Tu bất đắc dĩ rút tay về, "Trong cốp xe có chút đồ, em mang nó về đi."
Cái gì vậy? Cô nhớ mình không có gì để trong cốp xe mà. Lục Già xuống xe, mở cốp ra xem thử, bên trong có: Một cái túi, một bộ vợt tennis, một đôi giày chơi bóng... Có người nói, sau khi nam nữ yêu đương, đồ vật trong xe của người đàn ông sẽ có thay đổi, nhưng hình như đồ của Từ Gia Tu chẳng thay đổi gì cả. Không lẽ đây chính là nguyên nhân cô không thể ‘được sủng sinh kiêu’ sao?
Không biết anh muốn cô cầm cái gì đây, Lục Già với đầu ra hỏi Từ Gia Tu đang ngồi trong xe: "Là cái gì thế?"
Từ Gia Tu bước xuống xe, chỉ chỉ vào cái hộp đằng trước, vì có chút ngượng ngùng nên nói cũng không hề khách khí: "Lục Già, mắt của em ở sau gáy hả?"
... Ồ, là hoa? Lục Già nhìn cái hộp hoa nằm lẳng lặng ở trong cốp xe, giống như hộp lần trước mà anh Triệu tặng cho cô! Lục Già kinh ngạc hỏi: "Nhãn hiệu này giống hoa mà anh Triệu...?"
Thần kinh đi. Cô tưởng đây là hoa của anh Triệu kia chắc! Từ Gia Tu không nhịn được nói: "Mở to hai mắt mà nhìn xem." Loại của anh là loại quý nhất đấy!
Lục Già đáp lại: "Mắt của em ở sau gáy mà, có trợn lên cũng không nhìn thấy phía trước có gì đâu."
Từ Gia Tu cầm hộp hoa, trực tiếp nhét vào trong lòng cô: "Cho em."
Ha ha, được! Lục Già nhận lấy, nhưng vẫn không hiểu tại sao Từ Gia Tu lại chọn đúng nhãn hiệu giống như của anh Triệu tặng cho cô. Cầm được một lúc, Lục Già đột nhiên hiểu được sự suy nghĩ chu toàn của Từ Gia Tu, lần đầu cô cầm hoa về nhà nói với lão Lục là tự mình mua, còn lần này ấy à, ha ha!
Kỳ thực, sở dĩ Từ Gia Tu tặng Lục Già đúng loại hoa hồng đó là do cuộc nói chuyện giữa anh và Diệp Ngang Dương. Lần trước Lục Già để quên hộp hoa mà anh Triệu tặng ở trong xe của Từ Gia Tu; ngày hôm sau, khi đi công tác từ thành phố Tiêu về, Diệp Ngang Dương vô tình nhìn thấy liền chép miệng cảm khái: "Từ bại hoại, không ngờ anh cũng biết tặng RoseOnly đấy."
"RoseOnly là cái gì?"
Lúc ấy, đúng là Từ Gia Tu có chịu một chút kích thích, vốn dĩ anh còn cảm thấy anh Triệu mời Lục Già ăn xâu thịt dê đã là hành động khá kém rồi, tặng hoa đựng trong hộp cũng không đủ hào phóng. Nhưng đến lúc hỏi Diệp Ngang Dương giá của hộp hoa này, tâm tình và cảm nhận đều thay đổi...
Có người không có việc gì tự dưng lại tặng hoa, khiến cho Lục Già đi lên cầu thang cũng phải tốn công suy nghĩ phỏng đoán lý do. Có điều, đôi khi lo lắng quá mức lại là dư thừa —— Lục Già lo khi ôm hộp hoa trở về nhất định sẽ bị lão Lục nghi hoặc hỏi han, thực tế thì khi lão Lục nhìn thấy hộp hoa trong tay cô, đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó vừa lòng mở miệng nói: "Không tệ, đúng là con gái ngoan có hiếu, còn nhớ rõ mẹ con thích hoa nhất."
Lục Già: "..."
——
Ngày hôm sau, hoa của Từ Gia Tu tặng cho Lục Già cứ thế bị lão Lục ôm đi.
Trên đường xuất phát, Lục Già nghe tiếng xe cộ chạy xung quanh, nghe tiếng người chủ trì trong radio nói hôm nay giao thông đông đúc như thế nào, ở đâu có kẹt xe. Lục Già lấy điện thoại ra gửi cho Từ Gia Tu một cái tin nhắn, một lát sau Từ Gia mới trả lời: "Anh đang đang lái xe."
Cô nhắn tiếp: "À, vậy anh chuyên tâm lái xe đi, chú ý an toàn."
Khỏi cần nghĩ, hôm nay Từ Gia Tu cũng tảo mộ rồi. Lục Già nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vuốt vuốt tóc; hình như càng ngày cô càng dễ nhớ tới anh, muốn cùng anh ở chung một chỗ.
Lục Già nghĩ nghĩ liền cười rộ lên, sau đó nhìn hộp hoa đang ôm trong lòng, may mà Từ Gia Tu không biết cô đang nghĩ cái gì!
Hôm nay trời xanh gió mát, khu nghĩa trang Minh Sơn của Đông Châu người tới người lui thật náo nhiệt. Khi đến nơi, lão Lục phải tìm rất lâu mới có một chỗ đậu xe. Lục Già cầm đồ cúng và hoa tươi xuống xe, đi theo lão Lục tới chỗ mộ mẹ. Trên bia mộ có tấm ảnh chụp của bà, vĩnh viễn là dáng vẻ giống như trong trí nhớ của cô.
Lục Già có khuôn mặt giống mẹ, càng nhìn lại càng thấy rực rỡ. Lão Lục thỉnh thoảng nhắc tới kỷ niệm xưa của hai người, câu nói đầu thường được dùng nhiều nhất là: "Lần đầu tiên ba nhìn thấy mẹ con đã bị ánh mắt của mẹ con hấp dẫn."
Có thể thu hút người như vậy sao? Để ngày khác cô phải hỏi Từ Gia Tu một chút mới được, anh thích cô vì cái gì, cũng phải thích gì đó thì mới ở cùng nhau được chứ.
Lục Già đặt hoa ở bên cạnh bia mộ, lão Lục nói với cô: "Nói chuyện với mẹ con đi."
Nói gì đây nhỉ? Lục Già âm thầm nói ở trong lòng, kể cho mẹ nghe về công việc, về lão Lục, còn có cả... Từ Gia Tu.
Lão Lục khẽ thở dài, chậm rãi ngồi xổm xuống đốt vàng mã, tự lẩm bẩm một mình, nhắc tới nhắc lui lại nói tới Lục Già: "... Mẹ đứa nhỏ à, bà phải giúp tiểu Già một chút mới được, phải nhanh đưa cho nó một cậu bạn trai. Nhà chúng ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi con rể mà thôi. Tóm lại, bà phải chú ý kỹ đó, nhanh nhanh đưa con rể tới cho tôi..."
Đưa con rể bằng cách nào chứ? Lục Già đau đầu, lần đầu tiên cô phát hiện ra, lão Lục quả thực rất đáng yêu...
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam trẻ tuổi chào hỏi: "Chủ nhiệm Lục."
Con... rể? !
Ai da, mẹ đứa nhỏ, đưa cũng quá nhanh đi! Lão Lục trước đó một giây còn đang liên miên lải nhải rốt cục dừng lại, quay đầu, trừng lớn mắt nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh Lục Già, mồm há to ra, sững sờ.
Lục Già cảm thấy lão Lục nhất định là đã bị hù cho sợ rồi! Khi Từ Gia Tu bất ngờ xuất hiện, đến cô còn giật nảy mình, huống chi là lão Lục còn đang nhờ người mẹ quá cố của cô đưa con rể tới đây.
Đúng là dọa chết người! Lục Già ghé mắt, nhìn về phía Từ Gia Tu một thân trang phục thoải mái nhàn nhã: Mẹ của cô thật có năng lực, nói đưa là đưa, tốc độ còn nhanh hơn cả dịch vụ chuyển phát...
Lục Già khóc? Khóc vì bạn gái thời trung học của anh? Chẳng lẽ cô cho rằng anh còn có thể có người nào khác hồi trung học nữa sao? Phụ nữ một khi ăn dấm chua thì chỉ số thông minh đều tụt xuống thấp như vậy à?
Từ Gia Tu tìm được Lục Già ở cửa hàng bán rau quả của chung cư Thanh Niên. Gần chung cư Thanh Niên không có chợ, ở quảng trường cách đây hai trạm xe có siêu thị, nhưng hầu như mọi người đều ngại xa, cho nên cửa hàng rau quả được mở ngay tại đây là sự lựa chọn nhanh và tiện lợi nhất. Ngoại trừ nhập hoa quả, rau xanh từ bên ngoài hằng ngày, ông chủ còn bán cả thịt tươi và một số hải sản.
Bên trong cửa hàng, Lục Già đứng trước quầy rau củ chọn lựa, cô đã cầm một hộp ớt xanh với mấy củ khoai tây to. Từ Gia Tu sải chân bước vào, Lục Già xoay người, mới đầu có hơi ngạc nhiên một chút, sau đó cô cong khóe miệng lên, hỏi anh: "Này, buổi tối anh muốn ăn cái gì?"
Không phải là khóc sao...
Từ Gia Tu đi tới đứng đối diện Lục Già, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, quả nhiên vành mắt có hơi hồng hồng, nhất thời đau lòng lại không nói được cái gì, tất cả cảm xúc dâng lên chỉ hóa thành một tiếng —— "Đồ ngốc."
Gì đây ..... Đồ ngốc á ... !
Lục Già trừng mắt nhìn Từ Gia Tu, đang yên đang lành tự dưng lại mắng cô là đồ ngốc, cho dù có mắng khiến cho toàn thân cô tê dại cũng không được. Lục Già bất mãn nhét mấy thứ đồ đang cầm trong tay cho Từ Gia Tu, Từ Gia Tu một tay cầm rau, tay còn lại muốn nắm lấy tay cô. Lục Già tránh trái tránh phải một hồi, sau đó hai người giống như trẻ con giằng co nô đùa, bị hành động ngây thơ của chính mình chọc cười; cuối cùng cô cũng để Từ Gia Tu tùy ý dắt tay mình.
Khi trả tiền, Từ Gia Tu lại mua thêm hai hộp anh đào vừa mới bày ra, ông chủ mập mạp vui vẻ nhận hai tờ tiền Từ Gia Tu đưa tới, mở miệng trêu ghẹo: "Vợ chồng son hạnh phúc quá nhỉ!"
Từ Gia Tu trả lời: "Cũng được ạ."
Lục Già sửa lại lời nói của ông chủ: "Không phải vợ chồng son đâu ạ."
Ông chủ cười tủm tỉm: "Thì cũng là người yêu phải không?"
Lục Già chậm rãi gật gật đầu, rồi quay sang nhìn Từ Gia Tu; khóe miệng anh giật giật, có khác nhau sao?
Đương nhiên là có, vợ chồng son nghe không xuôi tai. Lục Già cười cười kéo Từ Gia Tu đi ra ngoài, đi được một đoạn thì đi qua cửa hàng tiện lợi. Em gái thu ngân bên trong cửa hàng mặc một chiếc tạp dề màu xanh biếc trông thật đáng yêu. Lục Già nhìn cô gái này lại nhớ đến chiếc bánh ngọt tình yêu đã bị cô cùng Janice, Địch Ca và Lượng Tử ăn mất, trong lòng có chút áy náy. Khi hai người bước qua, cô gái còn đưa mắt sang nhìn, vẻ mặt ngu ngơ thẫn thờ.
Lục Già lại càng thấy có lỗi, lén lút buông lỏng tay Từ Gia Tu, đi nhanh về phía trước.
Tay đột nhiên bị buông ra, Từ Gia Tu nhìn Lục Già đi đằng trước, rồi nhìn qua cửa hàng tiện lợi, hiểu ra: Đúng là một cái bình dấm chua. Anh sải bước, kéo lấy tay bạn gái: "Tên của cô ấy là gì anh cũng không biết."
Hả? Lục Già ngẩn người.
Từ Gia Tu nhịn không được, trực tiếp hỏi chuyện ngày hôm nay: "Lục Già, Janice và Địch Ca nói em khóc ở trong văn phòng."
Janice và Địch Ca! Lục Già "Ừ ừ" hai tiếng: "Lúc ngủ em có nhớ lại một số việc."
"Việc gì?" Từ Gia Tu truy hỏi.
Lục Già không muốn bản thân mình trở nên đa sầu đa cảm, cô ậm ừ cho qua chuyện: "Chỉ là một số việc trước đây mà thôi..."
Từ Gia Tu nhất thời không biết nên nói cái gì, dường như anh đã bị hạ chú bởi câu nói của Địch Ca tại Ốc Á, cả đầu chỉ có một suy nghĩ rằng Lục Già vì anh mà khóc trộm, do dự một chút liền dứt khoát mở miệng: "... Là vì anh sao?"
"Hả?" Lục Già choáng váng, cô hoài nghi nhìn dáng vẻ hết sức nghiêm túc của Từ Gia Tu, xác định anh thực sự không nói giỡn mới chậm rãi nở nụ cười, sau đó cười đến đau bụng mà không dừng lại được.
Sao Từ Gia Tu có thể hỏi như vậy chứ? Hiện tại người đàn ông nào cũng tự kỷ đến mức hy vọng phụ nữ trên toàn thế giới coi họ là trung tâm sao? Ha ha ha!
Hóa ra là không phải...
Từ Gia Tu có chút thẹn quá hóa giận, "Là Janice nói em khóc vì chuyện bạn gái thời trung học của anh, cho nên anh mới hỏi." Từ Gia Tu thừa nhận mối tình đầu của anh là lúc học trung học, nhưng anh không hề có bạn gái.
À à, Lục Già dừng cười, đôi mắt rưng rưng, cô cười chảy cả nước mắt ra rồi.
Từ Gia Tu không vui, nhưng vẫn quan tâm hỏi: "Vậy khóc là vì chuyện gì?"
Trong lúc hai người cùng nhau nấu cơm, Lục Già kể cho Từ Gia Tu nghe về chuyện của mẹ mình. Cô mang khoai tây ra gọt sạch vỏ: "Hôm nay em sẽ làm bánh khoai tây."
Bánh khoai tây mẹ làm là món ăn hồi nhỏ Lục Già yêu thích nhất; sau khi lớn lên, cô đã từng làm thử rất nhiều lần nhưng đều không làm được mùi vị giống như trong trí nhớ. Có thể là do trong lòng có tiếc nuối, nên cho dù có làm ra mùi vị giống như đúc cũng vẫn cảm thấy không tương đồng.
Từ Gia Tu hồi tưởng lại thời điểm anh biết chuyện Lục Già không còn mẹ. Lúc đó, nam sinh của lớp anh ở ngay trong ký túc xá đối diện với dãy nhà dành cho giáo viên. Anh không ở nội trú, nhưng cũng có đi qua ký túc xá nam mấy lần. Thỉnh thoảng có thể thấy Lục Già ở trong bếp làm đồ ăn chờ chủ nhiệm Lục trở về, anh còn cảm thấy kỳ lạ tại sao trong nhà lại không có người nấu ăn, sau đó mới biết được chuyện kia thông qua một bạn học nam trong lớp...
Phòng bếp được thiết kế theo dạng quầy bar, Từ Gia Tu di chuyển ra phía sau ôm lấy Lục Già, Lục Già quay đầu lại, anh cúi đầu, môi chạm môi. Hai bàn tay Lục Già đều ướt, nên cô không muốn chạm vào chiếc áo sơmi hàng hiệu của Từ Gia Tu. Hai người dán sát vào nhau, cô hơi giang hai cánh tay, khẽ ôm hờ anh, động tác khá cứng ngắc, nhưng vẫn dịu dàng đầy tình cảm.
...
Từ Gia Tu hôn có chút gấp gáp, Lục Già dựa nửa người vào quầy bar. Không biết đã qua bao lâu, anh ôm chặt lấy cô chậm rãi điều chỉnh hơi thở, bình ổn lại trái tim đang đập loạn nhịp. Cảm giác này, chỉ có hai người, một thế giới riêng, vô cùng thân mật.
Tuy nhiên, người thứ ba quay về cũng rất nhanh.
Janice trở về, còn dẫn theo cả người thứ tư và người thứ năm nữa. Địch Ca với Lượng Tử đi theo sau Janice, trong tay mỗi người đều cầm một ít đồ ăn và hoa quả. Cả năm người cùng nhau dùng cơm tối, bánh khoai tây mà Lục Già làm căn bản không đủ chia cho tất cả.
Từ Gia Tu biết mình không nên biểu hiện quá hẹp hòi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Sao mấy người lại về đây hết thế?"
Địch Ca và Lượng Tử giải thích: "Chẳng phải tâm tình của Lục Già không được tốt hay sao? Chúng tôi tới đây để an ủi cô ấy mà."
"..." Từ Gia Tu ngả người tựa lưng vào thành ghế, liếc mắt nhìn hai người đàn ông đang ra sức tranh giành thức ăn, bọn họ thật đúng là nể mặt mình. Janice ngồi phía đối diện thì sắm vai ôn nhu dịu dàng, gắp một miếng thịt đặt vào chén cơm của Lục Già, hành động hết sức dè dặt cẩn trọng.
Từ Gia Tu day day huyệt thái dương, rốt cuộc anh chiêu mộ mấy người kiểu gì thế này!
——
Quay về phòng , đương nhiên Lục Già bị Janice ra sức truy hỏi. Janice giống như chị gái chốn khuê mật, à không, phải là “anh trai” chốn khuê mật ngồi đối diện với Lục Già, vừa ăn đào tươi thuận tay lấy bên phòng về, vừa há mồm ra đặt câu hỏi.
"Tôi cảm thấy ngoại trừ quan hệ bạn học cũ ra, cô và lão đại nhất định còn có quan hệ gì đó khác."
Đương nhiên là có quan hệ khác, Lục Già ôm chiếc gối đầu trên sofa nghĩ thầm, nếu không thì hai hộp anh đào này đâu có dễ dàng lấy về như vậy được!
"Trước kia tôi từng viết thư tình theo đuổi Từ Gia Tu." Lục Già kể từ sự kiện đầu tiên.
"Tuổi trẻ nông nổi nha!" Janice vô cùng tò mò, vươn tay định ấn một quả anh đào vào miệng Lục Già cho cô ăn, nhưng suýt chút nữa thì ấn thẳng vào lỗ mũi.
Lục Già lấy tay che miệng, cũng đâu đến nỗi “nông nổi” lắm đâu.
"Theo đuổi được không?" Janice hỏi, vừa hỏi xong đã lập tức tự mắng mình ngu ngốc. Nếu theo đuổi được thì chẳng phải mối tình đầu của lão đại là bảo bối hay sao?
Lục Già lắc đầu: "Không."
Janice tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ còn thích lão đại không?"
Thích chứ, không thích thì làm sao có thể thành một đôi được. Lục Già dựa lưng vào sofa, nhìn Janice rồi gật đầu: "Vẫn còn thích."
Janice hiểu ra, thảo nào hôm nay bảo bối lại khóc. Cô nhét thêm một quả anh đào vào miệng Lục Già: "Không sao, cứ theo đuổi lão đại vài lần là tốt rồi, nếu không được tôi giúp cô."
Theo đuổi vài lần là tốt rồi? Từ Gia Tu lại không có giá trị đến thế sao? Lục Già suýt chút nữa thì phun quả anh đào ra vì sặc, cả mặt đều đỏ, cô thành thật nói: "Chúng tôi đã thành một đôi rồi."
“Wow!" Janice thoáng kinh ngạc một chút, sau đó nói, "Tôi đã bảo rồi mà, với người như lão đại thì phải theo đuổi ít nhất hai lần."
Lục Già không còn gì để bình luận. Đột nhiên, cả người cô bị đẩy ngã ra sofa, Janice cậy người cao bất ngờ đánh úp tới.
Janice ngồi một lúc mới nhận ra trong suốt thời gian qua mình đã bị Lục Già lừa dối, không dạy dỗ một chút thì không được rồi! Janice ra sức cù Lục Già, Lục Già sợ nhất là cái này, há to mồm vừa kêu lớn vừa cười không ngừng, cười chảy cả nước mắt.
"Đã biết sai chưa?"
"Biết rồi, biết rồi..."
Janice cười xấu xa, càng cù càng hăng, Lục Già tránh trái tránh phải, hét ầm ĩ: "Cứu mạng, cứu mạng!"
Janice cũng bắt đầu tham gia diễn xuất, cười nham hiểm: "Cứ kêu đi, đêm nay cô có kêu rách cổ họng cũng không có người tới đây đâu."
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, cái người “có kêu rách cổ họng cũng không tới” đã có mặt. Janice và Lục Già đồng loạt nhìn Từ Gia Tu đang chạy vào, sau đó Janice cơ trí vội vàng giải thích: "Lão đại, tôi ... đang giúp anh chỉnh đốn phụ nữ nhà anh á."
——
Người hay động vật đều có ham muốn chiếm hữu nhất định, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đã thế Janice lại còn là một người phụ nữ có tính cách đàn ông hơn cả đàn ông. Sau khi biết được sự thật về mối quan hệ giữa lão đại và Lục Già, Janice hỏi cô một câu ngay trước mặt Từ Gia Tu: "Bảo bối, nếu tôi và lão đại cùng rơi xuống nước thì cô sẽ cứu ai trước?"
Hở ... Lục Già nhìn Janice, lại liếc mắt qua Từ Gia Tu cũng đang chờ đáp án, cô ngất! Hai người này đều cao trên m, còn phải chờ cô cứu hay sao? Một người cô cũng không cứu!
Về chuyện giữa Lục Già và Từ Gia Tu, Lục Già nói cho Janice biết nhưng cô không muốn công khai trước tất cả mọi người; tuy rằng hai người là nghiêm túc, cũng không phải chơi đùa gì. Janice nghe xong, tỏ vẻ hiểu rõ: "Bình thường ở Ốc Á có quy định, nếu các nhân viên trong công ty muốn công bố tình cảm thì cần phải dựa trên cơ sở kết hôn; bằng không phải rời khỏi công ty, chỉ có kẻ ngốc mới công khai ra ngoài thôi."
Lục Già nghĩ nghĩ, cũng đúng, đây là vấn đề lớn nhất. Nếu cô và Từ Gia Tu chẳng may có chia tay thì tất nhiên Từ Gia Tu sẽ không rời khỏi công ty rồi, người ra đi phải là cô ấy chứ. Đến lúc đó, cô không chỉ thất tình mà lại còn thất nghiệp nữa!
Trò chơi tình yêu mạo hiểm này, có vẻ như cũng khá đau đầu đây.
Mà thôi, đến đâu thì đến! Nếu tương lai thực sự có chuyện đó, cô sẽ coi như mình nhìn bảng lương ở công ty này không vừa mắt!
Lục Già lĩnh tiền lương tháng đầu tiên ở Ốc Á, cô tính toán thử các khoản thu chi sau khi đến làm ở đây thấy hụt mất hơn một vạn. Số chi ra phần lớn là tiền thuê nhà ba tháng trả cho Janice cùng cái váy đẹp đẽ chưa từng mặc ra ngoài lần nào kia.
Janice cũng nói là vì vấn đề sai lầm trong hạng mục mà cô bị trừ lương, Lục Già trấn an: "Tiền lương của cô vẫn hơn một vạn cơ mà."
Còn tiền lương của Lục Già đến Janice còn không dám nhìn thẳng, Janice đột nhiên nghĩ ra một ý: "Bảo bối, hiện tại cô đã được coi là người phụ nữ của lão đại rồi, không nghĩ đến chuyện tự tạo ra lợi ích cho mình sao?"
Tạo thế nào? Cô là kế toán của phòng tài vụ, chẳng lẽ lại liên thủ với Tiểu Đạt làm giả sổ sách bòn rút tiền của Từ Gia Tu?
Janice nhìn bộ dạng nghĩ mãi không ra của Lục Già, tiếp tục chỉ điểm: "Không phải hạng mục mới của Ốc Á đã bắt đầu thực hiện rồi sao? Cô đi tìm lão đại xin tham gia vào đó đi, hạng mục hoàn thành tốt là có tiền hoa hồng rồi!" Nói đến đây, Janice tương đối tự tin phát biểu, "Không phải tôi khoác lác gì đâu, nhưng có Janice tôi đây tham gia thì hạng mục cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì. Đã vậy lần này lại do chính lão đại tự mình chỉ đạo công việc, cho nên cô hiểu rồi chứ —— "
À, hiểu!
Nhưng cái gì mà ngôn ngữ lập trình R hay Erlang cô còn không phân biệt được thì tham gia làm sao. Ăn có thể thử nhưng hạng mục không thể thử bừa được nha.
Janice chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Có gì đâu mà khó, bày ra linh tinh gì đó là được rồi."
Đúng ha, hai mắt Lục Già sáng rực. Đối với ứng dụng mạng xã hội cô cũng có chút hứng thú, nhưng —— "Những nhân viên phòng khác của Ốc Á đều có thể xin tham dự hạng mục được sao?"
Về vấn đề này, Janice thản nhiên trả lời: "Nếu cô không phải là người phụ nữ của lão đại thì tôi cũng không dám tùy tiện đưa ra đề nghị này đâu."
Nhưng xin như thế nào bây giờ?
Lục Già lên lầu đưa bảng biểu báo cáo cho Từ Gia Tu, anh đang tập trung suy nghĩ cái gì đó. Cô gõ cửa đi vào, Từ Gia Tu trực tiếp mở miệng: "Lục Già, giúp anh nghĩ cái tên cho ứng dụng đi."
Chọn tên ứng dụng đâu phải là việc của cô, sao anh có thể đưa ra mệnh lệnh này mà chẳng biết xấu hổ gì cả. Lục Già đưa bảng biểu báo cáo qua, thuận miệng nói: "Em không phải là thành viên trong tổ hạng mục mà."
"À, cũng phải." Từ Gia Tu khẽ cười, đổi sang cách nói khác, "Vậy lấy tư cách là bạn gái của anh nghĩ giúp anh đi."
Lục Già: "...Ừm~"
Về tên của ứng dụng mạng xã hội, Từ Gia Tu có rất nhiều sự lựa chọn, đây là kết quả sau khi tiếp thu ý kiến của tất cả mọi người. Lục Già ngồi trên ghế sofa xem hết một lượt, tất cả đều là những cái tên liên quan đến thanh xuân, có vẻ như Từ Gia Tu thực sự quyết định lấy cái này làm chủ đề. Cô ngước mắt nhìn về phía người ngồi đối diện, mở miệng trêu đùa: “Rừng cây nhỏ có được không?"
"Rừng cây nhỏ?" Từ Gia Tu ngẫm nghĩ. "Mang ý nghĩa gì?"
Ý nghĩa chính là: rừng cây nhỏ, lớp bên cạnh, anh và Dương San Ny đó. Lục Già vô cùng đứng đắn nói: "Tươi mát, trong lành lại lãng mạn, hơn nữa rừng cây nhỏ trong khuôn viên trường học, khẳng định là rất nhiều nam nữ trưởng thành có ký ức đẹp ở đó đi."
Thật không? Ngại quá, anh không có. Từ Gia Tu khẽ nhíu mày, "Chẳng lẽ em có?"
Lục Già lười phải phản ứng lại, một lúc sau cô mới nói tiếp: "Đối với rất nhiều người mà nói, thanh xuân chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời bọn họ."
"Đúng vậy, dù khi đó ngày nào cũng làm bài kiểm tra cũng không thấy chán ghét." Từ Gia Tu tiếp lời của cô, thần sắc trên mặt như chợt sáng tỏ. Thời điểm anh cân nhắc suy nghĩ, đầu ngón tay vuốt mũi hai cái, từng cử động giơ tay nhấc chân đều tản ra một loại hương vị lay động lòng người. Sau một hồi, anh mở miệng nói, "Thời gian.... thời gian.... nếu là tìm về quá khứ thì là “thập quang” rồi. Lục Già, em cảm thấy cái tên “thập quang” này như thế nào?"
"Cái gì quang?" Lục Già nghe không rõ lắm, gì mà tìm đi tìm về.
Từ Gia Tu cầm bút, viết nhanh hai chữ xuống giấy đưa qua. Chữ viết thanh mảnh có lực, Lục Già cúi đầu nhìn xuống tờ giấy, hóa ra Từ Gia Tu vừa nói —— "Thập quang".