Dự tính của Lục Già là, trước tiên cần phải dẫn Dương San Ny và anh bạn trai kia "vừa đi vừa nói chuyện" tránh xa nơi này cái đã, sau đó tìm cớ tách khỏi bọn họ rồi lộn trở lại Starbucks, tùy tiện bịa ra lý do giải thích nào đó cho Từ Gia Tu. Tiếp theo, cô có thể cùng Gia Tu của cô tiếp tục ân ân ái ái dạo phố, đi ăn cơm, đến rạp xem phim và làm một loạt các việc hẹn hò thông thường khác. Quả thực là một kế hoạch nhỏ vô cùng hoàn mỹ!
Tuy nhiên. . .
Mới đi không được bao xa, Lục Già đã loáng thoáng nghe thấy giọng nói đè nén lửa giận của Từ Gia Tu truyền đến từ phía sau —— "Lục Già, em đứng lại đó."
"Lục Già, hình như có người gọi cậu thì phải . . ." Dương San Ny hiển nhiên cũng nghe thấy, quay đầu lại nhìn, còn nhắc nhở Lục Già, "Là Từ Gia Tu kìa."
Khổ thật đấy cơ! Lục Già chậm rãi xoay người, nhìn thấy Từ Gia Tu vừa ra khỏi Starbucks đang đứng cách cô không xa. Anh còn cầm trên tay hai cốc cafe nóng, khó chịu nhìn chằm chằm về phía Lục Già. Ánh mắt lạnh lẽo giống như có thể đục thủng hai lỗ ở trên đầu cô.
Ba người đều ăn ý cùng quay trở lại, Dương San Ny nhất thời không nói gì, Lục Già cũng không lên tiếng, chỉ có anh bạn trai William không biết chân tướng còn hài hước phun ra một câu: "Ha ha, cô vừa mới bỏ rơi bạn trai mình đấy hả?"
Ha ha cái đầu anh ấy, lăn đi cho tôi nhờ! Lục Già cúi xuống, nếu không phải do hai người này đột nhiên xuất hiện thì cô đâu phải cố ý bỏ lại Từ Gia Tu chứ?
Hóa ra thực sự là cố ý à! Từ Gia Tu vừa nhìn phản ứng của Lục Già thì đã hiểu ra ba phần. Ồ, anh còn tưởng rằng cô bị người ta lừa đi, thì ra chính cô lại chủ động đi lừa người khác! Từ Gia Tu bước từng bước lại gần Lục Già: Đi đi, sao lại không đi nữa, cứ tiếp tục bỏ lại anh đi!
"Từ Gia Tu. . ."
"Từ Gia Tu."
Từ Gia Tu bước về phía trước, Lục Già và Dương San Ny gần như đồng thanh hô lên, sau đó lại đồng thời im lặng bất động, cảm xúc thật phức tạp. Lục Già âm thầm thở dài, hiện tại cũng không phải chỉ có mình cô bỏ quên mất bạn trai đâu. Dương San Ny cũng triệt để vứt William sang một bên rồi. Đột nhiên Lục Già lại cảm thấy cảm thông với đồng chí William, cả hai người đều chẳng được quan tâm chút nào.
Thấy bạn gái nhà mình đang rơi vào trạng thái “thất hồn lạc phách", đồng chí William hiển nhiên cảm thấy khá lúng túng, đã vậy thực tế còn phũ phàng hơn ——
Từ Gia Tu không nhanh không chậm đưa cốc cafe qua, mở miệng hỏi: "Lục Già, bọn họ đều là bạn của em à?"
Một giây sau đó:
Lục Già: ". . ."
William: ". . ."
Dương San Ny: "Từ. . ."
Đây là làm bộ như không quen hay là thật sự không nhớ? Lục Già ngây ngốc tiếp nhận cafe từ tay Từ Gia Tu. Cô ngàn tính vạn tính cũng không ngờ đến phản ứng này của anh. Cứ cho là Từ Gia Tu và Dương San Ny học khác lớp tiếp xúc không nhiều đi, thì ở hôn lễ của Mạnh Điềm Điềm, hai người còn ngồi chung một chỗ cơ mà. Sao Từ Gia Tu có thể như vậy được?
Dương San Ny hiển nhiên cũng kinh ngạc trước thái độ tiếp đón này, sau khi bình ổn lại vẻ mặt, mới rặn ra một câu: "Từ Gia Tu, cậu thật đúng là quý nhân hay quên nha."
"Ngại quá." Từ Gia Tu vừa nói vừa vươn tay kéo Lục Già đứng về phía mình, "Lục Già, em giới thiệu một chút đi."
Cái này là diễn hay không diễn đây? Lúc còn học Đại học, Lục Già từng diễn vai Mộc Quế Anh lên làm thống soái, hiện tại lại phát huy kỹ năng “bình nứt không sợ bể” tự tin giới thiệu: "Dương San Ny, là bạn cùng lớp trung học của em, bên cạnh là bạn trai của cô ấy, William." Giới thiệu xong, Lục Già nghĩ nghĩ lại chêm thêm một câu, "William rất lợi hại, là người luôn ở trên bầu trời, thường xuyên đi công tác quốc tế."
Phụ nữ luôn là người hiểu rõ phụ nữ nhất, Lục Già vừa nói xong, sắc mặt của Dương San Ny rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, cô nàng cười rộ lên: "Nào có lợi hại như vậy, chỉ là bay qua bay lại mười mấy quốc gia mà thôi."
Từ Gia Tu gật gật đầu, vươn tay về phía William: "Xin chào, ngày nào đó có thời gian chúng ta hẹn gặp mặt đi."
William tất nhiên là không muốn gặp lại, nhưng vì lễ phép cũng bắt tay với Từ Gia Tu, cười nói: "Được, được!"
‘Ngày nào đó có thời gian’ là lời thoại kinh điển của rất nhiều bạn học cũ đã lâu không gặp. Nếu thực sự muốn gặp mặt thì đâu cần phải xem có thời gian hay không; còn nếu đã không muốn gặp nhau rồi thì dù có thời gian cũng chẳng buồn đi. Dương San Ny và William tay trong tay rời khỏi, Lục Già ngước mắt nhìn Từ Gia Tu, cảm thấy có chút khó hiểu.
Từ Gia Tu cũng nhìn lại Lục Già, đánh đòn phủ đầu: "Cho em một phút, giải thích đi."
Lục Già thoáng suy tư rồi mở miệng: "Em cho anh năm phút, anh giải thích trước."
"Muốn anh giải thích cái gì?" Từ Gia Tu hỏi ngược lại, "Giải thích vì sao bạn gái anh lại bỏ rơi bạn trai chạy đi theo người khác à?"
Lục Già gục đầu xuống, không nói gì.
. . .
Trong công viên bên bờ sông, Lục Già ngồi trên ghế băng dưới hàng liễu lả lướt. Cô đã giải thích đầy đủ, cả quá trình biến đổi tâm lý đều kể hết cho Từ Gia Tu nghe. Từ Gia Tu đứng ở phía trước, trong tay cầm mấy hòn đá nhỏ liệng xuống mặt nước. Mỗi lần ném, thân thể anh khẽ nghiêng, dùng lực phi mạnh hòn đá ra xa, hòn đá nhỏ chạm vào mặt nước, nẩy lên mấy lần, xáo động tạo ra từng đợt sóng thật nhỏ rồi chìm xuống.
Lục Già nhìn Từ Gia Tu, cô nói nhiều như vậy mà anh không đáp lại cái gì là sao?
Từ Gia Tu lại ném thêm một hòn đá nữa rồi mới quay đầu, mở miệng nói: "Lục Già, anh thật muốn liệng cả em xuống sông luôn."
Quá tàn nhẫn! Lục Già: ". . ."
Cô muốn nói, xét về mặt vật lý học, về độ vuông góc và tốc độ, trọng lực cùng sự ma sát với mặt nước, Từ Gia Tu chỉ có thể xoay tròn cô rồi phi ra xa thì cô mới giống như hòn đá kia được.
Lục Già ấm ức, Từ Gia Tu đi tới, nghiền ngẫm nhìn cô một hồi lâu rồi nói: "Anh thấy trước kia em đâu có ngốc như thế này."
Lục Già nghiêng đầu: "Chẳng lẽ anh không biết phụ nữ khi yêu đều ‘đần hóa’ hay sao?"
"À ừ, cũng đúng." Từ Gia Tu ngồi xuống, "Nhưng có vẻ trước khi chúng ta yêu nhau, em đã hiểu lầm anh với Dương San Ny gì đó kia thì phải?"
Cái gì mà ‘gì đó kia’, Lục Già cười khẩy: "Thế ai là người đã chạy đến rừng cây nhỏ rồi bị lão Lục bắt quả tang, quỷ mới biết hai người đang làm gì."
Làm cái gì! Từ Gia Tu cảm thấy khó thở, khuôn mặt tuấn tú dần ửng đỏ, nhất thời không biết nói làm sao. Đại khái qua khoảng vài giây, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhếch miệng lên cười.
Thật tốt, hóa ra chỉ là hiểu lầm. Lục Già nghĩ.
Ánh mặt trời buổi trưa thật ấm áp, do sáng nay dậy sớm nên hiện tại cô có hơi buồn ngủ. Từ Gia Tu ôm cô vào lòng, cô cũng thoải mái dựa vào trong ngực anh mà nhắm mắt lại. Trên người Từ Gia Tu có một mùi hương nhàn nhạt khoan khoái, vô cùng dễ chịu.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Lục Già khẽ mở hé mắt, thì ra Từ Gia Tu và Dương San Ny chưa từng là một đôi, thật vui vẻ. Được rồi, quả thực là vô cùng vui vẻ, vui đến nỗi khi ngủ cũng phải giật mình tỉnh dậy vì quá vui.
Không còn hiểu lầm, tự nhiên khúc mắc cũng biến mất.
Chỉ có điều, đang yên đang lành tự dưng Từ Gia Tu chạy tới rừng cây nhỏ làm gì? Cô che miệng ngáp một cái, thuận tiện hỏi Từ Gia Tu.
Vì sao lại ra rừng cây ấy à? Ngón tay thon dài của Từ Gia Tu luồn vào trong mái tóc đen của Lục Già, sợi tóc như dòng nước trượt qua đầu ngón tay anh, trong lòng có chút ngứa ngáy. Anh thực sự không muốn nhắc lại chuyện này.
Lục Già Toàn ôm lấy thắt lưng Từ Gia Tu, cách một lớp áo cũng có thể cảm nhận được cơ bụng rắn chắc bên trong. Cô tìm một tư thế thoải mái hơn tiếp tục nằm. Không biết vì sao, sau khi đã hóa giải khúc mắc, cô lại giống như đang "được sủng mà kiêu". Lục Già cười, nhìn anh nói: "Từ Gia Tu, anh là của em."
Từ Gia Tu cũng nở nụ cười, đáp lại cô: "Vậy nhớ kỹ đấy, em cũng là của anh."
Ánh mắt của Lục Già tràn ngập vui vẻ. Từ Gia Tu cúi đầu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt trái xoan trong lòng mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên hàng lông mi xinh đẹp kia. Ánh nắng mặt trời len qua từng lớp lá cây rơi xuống hai người, Từ Gia Tu giơ tay lên che nắng, trong lòng thầm nghĩ: Cứ để cô đắc ý hả hê thì cũng đâu có sao, dù gì cô cũng đã là của anh rồi.
Lần đầu tiên Từ Gia Tu chú ý đến Lục Già là khi cô đi nhầm phòng học. Lúc đó vừa lên trung học, ngoài một bạn học cũ đã từng học chung năm cấp hai ra thì tất cả mọi người đều xa lạ với anh, nhưng vừa nhìn thấy cô gái này anh đã biết đó không phải là học sinh của lớp mình. Ngày đó Từ Gia Tu tới lớp khá sớm, trong lớp chỉ có vài người, anh nhìn cô ngồi xuống bàn của mình, không nhắc nhở cũng không lên tiếng. Sau đó, anh nhìn cô mở ngăn bàn ra tìm sách, nhìn cô nhận ra đã đi nhầm phòng học liền ảo não kêu ra tiếng, rồi lại nhìn cô chạy ra khỏi lớp như con thỏ nhỏ đang đào tẩu.
Còn lần chú ý thứ hai, anh không biết cô là con gái duy nhất của thầy Chủ nhiệm Chính giáo phụ trách kỷ luật. Lúc ấy cô là lớp trưởng của lớp bên cạnh, anh và cô cùng nhau thống kê số đo quần áo đồng phục của hai lớp rồi mang đến chỗ Chủ nhiệm Lục. Anh thấy Chủ nhiệm Lục nhận tờ giấy thống kê trong tay Lục Già xong, đầu tiên ông thoáng sửng sốt, sau đó nói: "Này, lớp con chọn lớp trưởng như thế nào?" Cô trả lời: "Không phải dựa vào thực lực cũng chẳng phải quan hệ, lớp con tiến hành rút thăm." Sau đó, anh mới biết cô tên là Lục Già, lớp trưởng đương thời của lớp 9, là con gái của Chủ nhiệm Lục. Thực ra cũng chẳng có ấn tượng mấy vì cô làm lớp trưởng chỉ được vài ngày.
Lần chú ý thứ ba, mấy nam sinh trong lớp nhờ anh hỏi giùm xem Chủ nhiệm Lục còn đi các lớp kiểm tra nữa hay không, anh còn gọi biệt danh của cô - Tiểu Diêm Vương.
Lần chú ý thứ tư là lúc phân chia khu quét dọn trong trường giữa các lớp. Lớp anh và lớp cô được phân đến dọn chỗ cống nước khá khó ngửi. Học sinh hai lớp đều không chấp nhận phải dọn dẹp chỗ này, lớp trưởng mới của lớp 9 đi đến chỗ anh đàm phán, cô nàng cùng một nhóm nữ sinh đi tới để lấy thêm can đảm. Rõ ràng chỉ là vấn đề nhỏ mà bày ra tư thế như thể hai lớp đang chuẩn bị đánh nhau tới nơi. Một bạn nam sinh lớp anh cười lớn trêu ghẹo: "Lớp các cậu đừng cậy có chút quan hệ mà bắt nạt người nha!" Cô nàng đỏ bừng mặt, hùng hùng hổ hổ nhưng phản bác lại vô cùng kém cỏi, "Đây rõ ràng là thuộc phạm vi lớp các cậu phải dọn mà."
Lần chú ý thứ năm, vào lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao, các lớp đi theo đội hình đội ngũ hình vuông. Nữ sinh lớp cô thống nhất mặc áo sơ mi trắng cùng váy đen, đó là lần đầu tiên anh thấy cô mặc bộ quần áo khác không phải là đồng phục, rất đẹp mắt. . .
Lần chú ý thứ sáu. . .
Cứ như thế, mỗi khi cô đi ngang qua hành lang lớp anh, anh lại nhìn cô nhiều thêm vài lần. Khi đó tuy rằng mọi người đều mặc đồng phục, nhưng vẫn có thể nhận ra điểm khác biệt. Anh nhìn cô, có đôi khi cô bím tóc, có đôi khi lại thả ra, có đôi khi gò má hồng nguyên một mảng, khẳng định là vừa mới gục xuống bàn ngủ dậy xong. . .
Sau đó lên lớp mười một, anh nhận được thư tình của cô.
Thành thật mà nói, nếu không có bức thư tình này thì anh chưa từng nghĩ sẽ cùng con gái của Chủ nhiệm Chính giáo phát triển quan hệ hay gì đó. Nhưng ở trong thư, cô lại nói cái gì mà đã vụng trộm chú ý anh thật lâu, cái gì mà cô muốn cùng anh chăm chỉ học tập để vào chung một trường Đại học, nếu có thể thì cô nguyện ý dùng hết mỗi giây mỗi phút của tuổi thanh xuân để ở bên cạnh anh. . .
Không phải anh chưa từng nhận được thư tình bao giờ, nhưng không hiểu vì sao đêm đó anh lại mất ngủ.
Ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, chỉ có điều khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng kia, anh lại có cảm giác thân thiết hơn rất nhiều, còn chủ động chào một tiếng: "Chủ nhiệm Lục."
Trước khi đến giờ tự học buổi tối, anh và mấy nam sinh lớp 9 cùng nhau chơi bóng, một bạn học nam coi như quen biết chạy lại gần dùng khuỷu tay huých huých anh mấy cái: "Này, nói với cậu chuyện này."
"Chuyện gì?"
"Sau tiết tự học buổi tối thì đến rừng cây nhỏ một chuyến nhé."
Anh nhíu mày, bản năng tự động cảnh báo có nguy hiểm.
"Là hoa khôi của lớp chúng tôi đó." Nam sinh lớp 9 cười hỏi, "Hoa khôi cũng không đi sao?"
Hoa khôi. . .
“Ừm, đã biết." Anh ngửa đầu lên uống hai ngụm nước, sau đó vứt chai nước không vào thùng rác, trả lời bạn học nam, "Nói cho cô ấy biết, tôi đi."
. . .
Buổi tối ngày thứ hai sau khi nhận được bức thư tình của Lục Già, Từ Gia Tu chuẩn bị đi tới chỗ hẹn. Anh nghĩ rằng, nếu Lục Già đã muốn vào cùng một trường Đại học với anh thì anh cho cô một mục tiêu để phấn đấu cũng được.
Ngồi cùng bàn với Từ Gia Tu là nam sinh có biệt danh kêu ‘Bàn Tử’, cậu ta là một nam sinh cực kỳ đỏm dáng. Đỏm dáng tới mức nào, chính là cậu ta rất thích mang tất cả sách xếp hết lên trên mặt bàn, sau đó ở giữa đặt một cái gương. Mỗi ngày vừa nghe giảng vừa liếc mắt soi gương một chút, giống như nhắc nhở mọi người đã xấu thì đọc nhiều sách một chút.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Từ Gia Tu ngó mặt vào gương của Bàn Tử nhìn một hồi, cảm thấy bản thân khá ổn rồi, mới bình thản đứng dậy rời khỏi phòng tự học. Anh đi ngang qua phòng học của lớp 9, không thấy cô còn ở trong lớp nữa, tích cực như vậy sao?
Gió đêm quất vào mặt, Từ Gia Tu đạp xe xuất phát từ sân thể dục chạy vào rừng cây nhỏ. Lúc đi qua hàng ăn của trường, anh theo thói quen mua cho mình một chai nước. Lúc đi ra, ngoài chai nước đó còn có thêm một hộp sữa chua nữa. Anh chỉ tùy tiện chọn cái đó thôi, dù sao cũng không biết cô thích uống cái gì.
. . .
Tóm lại, lần hẹn gặp mặt kia, mở đầu cũng không đến nỗi, nhưng kết quả lại rất tệ. Vấn đề nằm ở chỗ: Trước khi nhìn thấy người đã hẹn mình ra rừng cây nhỏ, Từ Gia Tu vẫn luôn cho rằng hoa khôi của lớp 9 là Lục Già, ai mà biết không phải cô chứ!
Về chuyện này, cho đến tận bây giờ, Từ Gia Tu vẫn còn cảm thấy khó hiểu, hoa khôi của lớp chẳng phải là người xinh đẹp nhất hay sao?
"Bạn học Từ, sao đột nhiên em lại tới đây?" Lão Lục thu lại vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Từ Gia Tu hỏi.
Từ Gia Tu cảm thấy thật khó hiểu, có phải anh đi theo dấu chân để đến đây đâu. Lục Già đứng bên cạnh lại thấy từ “đột nhiên” mà lão Lục sử dụng rất chính xác, cô cũng nhìn về phía Từ Gia Tu, chờ anh giải thích.
Từ Gia Tu điềm đạm mở miệng nói: "Mộ phần của ông nội em nằm ở trên kia, khi nãy có nhìn thấy hai người nên qua đây xem sao."
Ông nội... Lục Già quay đầu sang chỗ khác; lão Lục hiểu ra, "Cám ơn em, thật có lòng."
"Dạ, có gì đâu ạ." Từ Gia Tu nói, tầm mắt dừng lại trước tấm ảnh chụp của mẹ Lục Già, sau đó là hộp hoa đặt bên dưới. Anh nhìn chăm chú một hồi rồi ngẩng đầu lên nói với lão Lục: "Chủ nhiệm Lục, em có thể thắp cho dì một nén nhang không?"
"Được!" Lão Lục bước tới, ánh mắt có chút thâm ý vỗ vỗ bả vai Từ Gia Tu, "Có thể, đương nhiên là có thể!"
Nghĩa trang Minh Sơn được sông núi bao quanh, hiện tại lại đúng là mùa hoa nở rực rỡ, hồ nước biếc dưới chân núi thanh u tĩnh lặng, hoa mẫu đơn khoe sắc ở lưng chừng vách đá. Lão Lục có mang theo cần câu tới đây, đương nhiên là muốn dành thời gian để câu cá. Lục Già và Từ Gia Tu chậm rãi đi xuống núi, cô cảm thấy hẳn là lão Lục đã “biết” được gì đó, cho nên mới để cô và Từ Gia Tu có không gian riêng.
Đại khái đi được khoảng hai, ba mươi bước, Từ Gia Tu cầm lấy tay cô dắt đi. Không biết là do khí trời nóng lên hay là do được Từ Gia Tu nắm tay mà lòng bàn tay của Lục Già chảy đầy mồ hôi. Từ Gia Tu không hỏi gì về chuyện hộp hoa nhưng Lục Già lại chột dạ lên tiếng giải thích trước: "Cái hộp hoa ấy, ba tưởng là của em mua về, cho nên..."
"Không sao." Từ Gia Tu không đợi cô nói xong liền mỉm cười, "Cũng như nhau cả thôi, đúng lúc hôm nay tới đây gặp dì mà anh không mang theo gì cả. Chỗ hoa kia tặng dì cũng được, lần sau anh sẽ đưa em cái khác."
Cám ơn anh, Từ Gia Tu. Lục Già nhất thời im lặng, cô đột nhiên cảm thấy cứ như hiện tại thật tốt; cái gì cũng tốt, gió tốt cây tốt núi tốt, người đàn ông bên cạnh lại càng tốt. Một lúc sau, Lục Già ngẩng đầu lên hỏi, "Còn ông nội anh thì sao?"
Từ Gia Tu kéo tay cô tiếp tục đi, "Đã làm cho ông xong xuôi, chắc người nhà anh hiện giờ đang ở bên hồ phía dưới nướng thịt rồi, chúng ta đi qua đó đi."
Người nhà, bên hồ, cùng nhau...
Lục Già theo bản năng có chút căng thẳng, nhưng lại không muốn để mình biểu lộ rõ ra ngoài, trong lòng vô cùng rối rắm. Từ Gia Tu đột nhiên dừng lại, vươn tay ra, nhanh chóng ngắt một bông hoa màu vàng nhạt ở bên đường đưa qua: "Cho em."
Lục Già nhận lấy, vừa vui mừng vừa khẩn trương, cô cảm thấy lúc này cho dù Từ Gia Tu có đưa cho cô một con bọ rùa cô cũng vui vẻ mà nhận.
Thấy người bên cạnh đang lo lắng, Từ Gia Tu dịu dàng an ủi: "Kỳ thực mỗi lần gặp Chủ nhiệm Lục anh cũng rất căng thẳng."
Không thể nào, cô thấy anh luôn duy trì dáng vẻ thoải mái thân thiết cơ mà, y như đứa con rể thất lạc nhiều năm của lão Lục vậy. Lục Già nói ra suy nghĩ của mình cho Từ Gia Tu nghe, Từ Gia Tu cười khẽ, giọng nói cực kỳ ôn hòa: "Lục Già, em nghĩ lại xem, Chủ nhiệm Lục không chỉ là ba của em mà còn là Chủ nhiệm chính giáo của anh đấy."
Nghe Từ Gia Tu nói như vậy, quả thực Lục Già được thả lỏng hơn rất nhiều, cô lại hỏi tiếp, "Ba mẹ của anh đều đến đây sao?"
"Ừ."
"Còn có ai nữa?"
"Cùng vài chú, bác, thím, dì, cô, cậu, còn cả một đám con nít." Từ Gia Tu nói xong, cúi xuống, "Em không cần quá để ý."
Nhiều người như vậy, cô có thể không để ý được sao? Lục Già thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, mặt khác cô còn có một vấn đề muốn hỏi trước, "Bọn họ hẳn là vẫn chưa biết em là ai phải không?"
Vấn đề này, Từ Gia Tu nói: "Đi qua đó chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Không được! Lục Già gần như ôm ghì lấy hông của Từ Gia Tu: "Anh không cần phải giải thích nhiều đâu, cứ nói chúng ta là bạn học là được rồi, nhé?"
"Bạn học?" Từ Gia Tu cúi đầu nhìn Lục Già, vẻ mặt hết sức đứng đắn nhưng giọng điệu lại mang theo chút đùa cợt, "À, như vậy bạn học Lục Già, xin hỏi hành vi ngã vào lòng bạn học nam của em hiện giờ nên giải thích như thế nào đây?"
Đồ xấu xa! Lục Già đẩy Từ Gia Tu ra, sải bước đi về phía trước.
Kỳ thực gặp mặt cũng không có gì đáng sợ, huống chi đây cũng chẳng phải là ra mắt gia đình chính thức. Các trưởng bối đều rất hiền lành thân thiết, bọn họ chỉ hỏi cô một vài vấn đề về việc làm hay lúc còn học Đại học. Có một chú sau khi nghe nói Lục Già đang làm việc tại Ốc Á, liền hỏi một tháng tiền lương của cô được bao nhiêu, biết được con số lập tức quở trách Từ Gia Tu: "Gia Tu, đàn ông quá keo kiệt không theo đuổi được bạn gái đâu."
Từ Gia Tu quay đầu mỉm cười với Lục Già, "Đúng là có hơi ít thật."
Lục Già không có bình luận gì, thật ra, tiền lương như thế là tương đối ổn. Hiện tại cô chỉ là nhân viên kế toán bình thường trong phòng tài vụ mà thôi.
Lục Già ăn miếng thịt nướng mà Từ Gia Tu đưa qua, còn anh thì tiếp tục nướng thịt. Ống tay áo sạch sẽ kéo cao lên, ngay cả khi ngồi cạnh bếp lò hun khói cũng vẫn là bộ dạng thong dong tuấn tú.
Ba mẹ của Từ Gia Tu đều có mặt ở đây, giống như những vị trưởng bối khác, bọn họ không hỏi cô quá nhiều, chỉ là ra sức giục cô ăn thêm một chút, để Từ Gia Tu ngồi nướng cho cô ăn. Từ Gia Tu cũng không giới thiệu Lục Già là bạn gái hay gì gì đó của anh, cách đối xử thân thiết gần gũi của mọi người khiến Lục Già cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lão Lục câu cá xong cũng tới đây, ba Từ và mẹ Từ trước kia đều đã đi họp phụ huynh cho Từ Gia Tu nên tất nhiên là nhận ra lão Lục. Ba người ngồi cùng một chỗ chuyện trò tán gẫu coi như không tệ. Chỉ có điều, trong lúc nói chuyện, mẹ Từ có hơi khoe khoang một chút, tỷ như: "Tính cách tiểu Tu nhà chúng tôi an tĩnh lại hướng nội, nhất là đối với những người khác phái. Lúc học tiểu học rất ít khi nói chuyện với các bạn nữ, lên cấp hai hay trung học cũng không hề yêu đương sớm như các nam sinh khác. Thằng bé rất đứng đắn quy củ, thật khiến người ta yên tâm."
Giọng điệu này, cứ như mẹ Từ đang coi lão Lục vẫn còn là Chủ nhiệm chính giáo của Từ Gia Tu mà nói chuyện vậy. Lão Lục chỉ cười không nói gì.
Lục Già nhìn Từ Gia Tu chăm chú, vứt vấn đề yêu sớm hay không yêu sớm này sang một bên, vì Từ Gia Tu "an tĩnh lại hướng nội" kia hoàn toàn không đáp lại cô! Mà anh thực sự rất ít khi nói chuyện với các bạn nữ sao? Trước kia chỉ riêng nữ sinh lớp cô chạy sang tìm Từ Gia Tu nói chuyện cũng đã nhiều lắm rồi, thỉnh thoảng đứng lau bảng đen, cô cũng có thể nghe thấy tiếng các nữ sinh gọi tên anh, "Từ Gia Tu, đáp án câu cuối của đề một trong sách cậu ra bao nhiêu..."
Không thể không nói, so với nữ sinh của lớp bên cạnh, các nữ sinh cùng lớp với Từ Gia Tu càng có một loại càm giác gần gũi, thân cận với anh hơn. Thật kỳ diệu, hiện tại cô và Từ Gia Tu lại có thể gần nhau như vậy, còn hôn nữa chứ.
Cuối buổi, Lục Già đi theo lão Lục về nhà. Tại bãi đỗ xe, mẹ Từ hỏi cô có muốn đi với Từ Gia Tu đến nhà bọn họ chơi một lát hay không. Người nhà họ Từ khá đông, lại thêm một đám trẻ con, nên ngoài xe của Từ Gia Tu ra thì còn có bốn chiếc xe của nhà họ nữa, đều là xe tốt, đỗ ở cạnh nhau lại càng thêm bắt mắt.
Lục Già khéo léo từ chối lời mời của mẹ Từ, trong khi các vị trưởng bối hết sức tinh tế hàm súc thì mấy bạn nhỏ đứng vây quanh Lục Già trực tiếp hỏi luôn: "Chị ơi, chị thực sự là bạn gái của anh Gia Tu sao?"
"Chị..." Lục Già mặt đỏ tim đập không trả lời, để tùy ý Từ Gia Tu kéo cô nhét vào xe của lão Lục. Trước khi đi, Từ Gia Tu lễ phép chào tạm biệt ông.
Trong xe, Lục Già cầm chắc bông hoa mà Từ Gia Tu tùy ý ngắt ở ven đường cho cô. Lão Lục chậm rãi lái xe xuống núi, tầm mắt liếc qua bông hoa nằm trong tay cô mấy lần, cười tủm tỉm: "Hoa của ngày hôm qua chắc cũng là thằng nhóc đó tặng phải không?"
‘Thằng nhóc đó’ là ai, không cần phải nói ra nữa rồi.
"Dạ phải." Lục Già thoải mái thừa nhận.
Lão Lục ngoắc ngoắc miệng, cười ha ha nói: "Con đấy, không thành thật chút nào."
Lục Già tựa đầu vào cửa sổ xe, tâm tình cũng giống như bông hoa cầm trên tay, có chút rạo rực nho nhỏ. Nghĩ một chút, Lục Già tiến hành khai báo ‘không thành thật’: "Con và Từ Gia Tu chỉ vừa mới bắt đầu thôi ba, nói chung cũng không thể vội vàng kéo đến cho ba gặp mặt được, đúng không ạ?"
Điều này cũng đúng, Chủ nhiệm Lục mỉm cười, "Khó trách gần đây ba thấy thật kỳ quái, sao Từ Gia Tu lại đột nhiên trở nên thân thiết với Chủ nhiệm chính giáo này tới vậy."
Lục Già cũng cười rộ lên, gõ gõ đầu mấy cái. Phải nói thế nào nhỉ, nếu không phải hôm nay đúng lúc chạm mặt thì có khả năng cô còn ‘không thành thật’ thêm một thời gian nữa. Con người một khi đã trưởng thành thì có rất nhiều chuyện cần phải lo lắng; tỷ như hôm nay cô mới nhận ra vấn đề về gia cảnh. Lục Già không phải là người dễ chùn bước, thật vất vả mới tìm được một người phù hợp để yêu đương, quan trọng nhất vẫn là tận hứng hưởng thụ, không phải sao? Phải tranh thủ yêu đương lúc còn trẻ chứ!
Ý tưởng hay, Lục Già ôm mặt cười khúc khích, xấu hổ chết đi được...
——
Ngày hôm sau, Lục Già cùng lão Lục đến nhà bà nội, bởi vì sự kiện xem mắt lần trước, thím hai cũng cằn nhằn nói cô vài câu, cái gì mà "Cháu hiện tại đi xem mắt cũng đâu phải để yêu đương như mấy đứa trẻ, có cảm giác hay không quan trọng gì." Còn cả cái gì mà "Chỉ cần điều kiện thích hợp là có thể ở cùng nhau rồi." Lục Già nghiêm túc lắng nghe tất cả những lời dạy dỗ của thím hai, nguyên một ngày cô và Tĩnh Nhã chẳng nói với nhau được mấy câu. Sau hôm xem mắt ấy, cô không biết anh Triệu giải thích với em họ như thế nào, em họ lại kể cho thím hai nghe ra sao.
Hôm nay, A Thành có đi theo em họ tới đây, nói nói cười cười làm chân lái xe cho các trưởng bối, biểu hiện vô cùng tốt, ai nấy đều hết sức hài lòng với anh chàng này, hẳn là năm nay cô có thể uống rượu mừng của em họ Tĩnh Nhã.
Nói qua nói lại, các trưởng bối lại nhắc tới vấn đề của Lục Già, lão Lục liền nói: "Không vội không vội, tiểu Già muốn từ từ thì cứ chậm rãi cũng được, tôi tuyệt đối không gấp."
Lục Già biết, hiện tại đương nhiên lão Lục không gấp rồi.
Không biết vì sao, lúc trước cô và Từ Gia Tu chưa thành một đôi, thỉnh thoảng vui miệng lão Lục lại nhắc đến chuyện từng bắt quả tang Từ Gia Tu và Dương San Ny trong rừng cây nhỏ của trường; hiện tại hai người thành một cặp, lão Lục tuyệt nhiên không hề đề cập tới. Lục Già lờ mờ hiểu ra lão Lục đang để ý đến cảm nhận của cô. Cha già đã có lòng quan tâm, ngược lại cô không biết nên nói gì. Có một số việc trong lòng hiểu rõ là được, hoặc đợi đến khi mối quan hệ giữa cô và Từ Gia Tu lâu thêm một chút, cô có thể danh chính ngôn thuận hỏi đến chuyện này, tỷ như: "Từ Gia Tu, năm đó anh và Dương San Ny rốt cuộc là yêu đương như thế nào?" hoặc là "Từ Gia Tu, ba em nói đã từng bắt quả tang anh và Dương San Ny ở trong rừng cây nhỏ, là thật sao? Hai người đang làm gì..."
Đấy xem xem, mọi người đều nói phụ nữ khi yêu thì chỉ số thông minh sẽ giảm xuống. Những lời này xem ra cũng không phải là giả, chỉ số thông minh của cô tụt xuống số âm rồi.
Ngày nghỉ cuối cùng, rốt cuộc Lục Già cũng có cuộc hẹn chính thức đầu tiên với bạn trai của mình. Từ Gia Tu hẹn vào lúc bảy giờ kém buổi sáng, Lục Già hết hồn: "Sao lại sớm như vậy?"
Từ Gia Tu trả lời: "Bởi vì anh muốn nhìn thấy em sớm một chút."
Cái này, cái này tính là lời âu yếm sao?
Thôi bảy giờ kém thì bảy giờ kém, cô cũng muốn nhìn thấy anh sớm một chút. Kết quả, Lục Già vẫn đoán sai khái niệm về thời gian của Từ Gia Tu. Sáu giờ rưỡi Từ Gia Tu đã gọi điện thoại tới, Lục Già đang ngủ phải bật dậy, vừa tìm quần áo vừa tranh thủ chạy ra sân thượng nhỏ bên ngoài, ngó xuống thì thấy một người một xe đang đợi ở bên dưới rồi.
Tốc độ của bạn trai thật quá nhanh, Lục Già nghĩ lúc này mà trang điểm cũng chẳng còn thời gian, cô mặc quần áo chỉnh tề rồi chạy như bay xuống lầu. Vừa mở cửa là thấy Từ Gia Tu đang khoanh tay đứng tựa người vào cạnh xe, thong thả chờ đợi.
Chiếc SUV màu đen đỗ ở dưới gốc cây hòe, gió mát nhẹ thổi, không khí tươi mới của sáng sớm còn mang theo hơi sương mênh mông, ánh nắng mặt trời len qua những đám mây dày chiếu xuống có màu vàng nhàn nhạt. Từ Gia Tu khép hờ mắt, nhẹ nhàng thở ra mấy hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lục Già, tùy ý chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Ha ha, chào buổi sáng!
Hẹn thì tất nhiên là muốn làm sớm rồi, nhưng có phải là sớm quá hay không? Lục Già và Từ Gia Tu cùng nhau đi tìm chỗ ăn sáng, hầu như các hàng quán đều chưa mở cửa. Cô kéo tay Từ Gia Tu đi giữa con đường vốn đông đúc mà hiện giờ gần như trống rỗng chẳng có ai, Lục Già cảm khái một câu: "Từ Gia Tu, em có cảm giác anh đã đặt chỗ hết cả con đường này ý."
Từ Gia Tu gật gật đầu, đồng ý nói: "Nếu em thích, anh có thể thường xuyên đặt chỗ cả con đường này cho em."
—— Thôi khỏi cần! Lục Già nhịn không được nở nụ cười, cô không cần về sau cứ hẹn nhau lại phải dậy sớm như thế này đâu.
Từ Gia Tu thong dong ghé sát lại gần, hỏi cô: "Cười cái gì vậy?"
Lục Già: "Em cảm thấy chúng ta thật ngốc..."
Từ Gia Tu nhìn bốn phía không một bóng người xung quanh, nói một câu: "Hình như hôm nay không đông người lắm."
Lục Già càng cười lớn hơn, cười không dừng lại được. Cô ghé đầu vào vai Từ Gia Tu, mím môi cười run cả người. Kỳ thực, hẹn sớm một chút cũng rất tốt, sẽ không cảm thấy thời gian hẹn hò không đủ dùng.
Đối với hai người thì kim đồng hồ có chạy chậm đến thế nào cũng sẽ không ghét bỏ. Dần dần, nơi đây có đông người hơn.
Lục Già và Từ Gia Tu chậm rãi đi dạo, cảm nhận sự náo nhiệt của con đường buôn bán đông đúc này, xe tới xe lui, khắp nơi toàn là đầu người, từng đôi tình nhân khoác vai nhau đi qua đi lại.
Rốt cục, cũng có thể hẹn hò bình thường rồi.
Trong quảng trường trung tâm thành phố, Lục Già ngồi một mình trên ghế băng, Từ Gia Tu đi tới cửa hàng Starbucks phía đối diện xếp hàng mua hai cốc cafe. Trước kia cô chán nhất là phải chờ đợi, hiện tại lại thấy chờ đợi một người, thật ra cũng là một chuyện khá vui vẻ.
Hôm nay, hẳn là cô có thể cùng Từ Gia Tu thoải mái tận hưởng cuộc hẹn cho đến khi kết thúc rồi. Nhưng không ngờ, một tiếng gọi hỏi thăm lập tức đánh tan ý nghĩ vừa mới xuất hiện này của Lục Già.
Lục Già sững sờ nhìn Dương San Ny đang đi về phía mình, còn cả người bạn trai vừa đi công tác về của cô nàng nữa.
Rầm ầm ầm, rầm ầm ầm... Tiếng sét bắt đầu đánh liên hồi bên trong đại não của Lục Già. Cô đứng lên, Dương San Ny dừng lại ngay trước mặt, cười tủm tỉm: "Hi, thật khéo, đi một mình sao?"
"Không... à đúng, đi một mình." Lục Già vừa nói xong đã lập tức thấy ảo não.
Dương San Ny nhún vai, giới thiệu người đàn ông bên cạnh cho Lục Già, "Đây là bạn trai của mình, William."
"William, xin chào." Lục Già cười nhẹ, chào hỏi, sau đó, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Tình địch đột nhiên xuất hiện, Lục Già cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa. Đầu óc cô lúc này đặc biệt lộn xộn, không chỉ lo lắng Dương San Ny cảm thấy ra sao khi lát nữa có thể gặp mặt Từ Gia Tu mà đứng theo góc độ của Từ Gia Tu mà nói, khi anh nhìn thấy bạn trai của Dương San Ny thì sẽ nghĩ như thế nào, liệu tâm tình có bị ảnh hưởng hay không. Có thể là do ôm mong đợi quá lớn vào cuộc hẹn này, cho nên Lục Già cực kỳ không muốn nó bị phá hỏng, ít nhất thì tuyệt đối không thể vào ngày hôm nay được...
Có những khi con người ta quá căng thẳng thì những ý nghĩ như “cơm thiu” cứ bay ra vèo vèo. Lục Già vội vàng kéo tay Dương San Ny lôi đi : "San Ny à, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé."
Người nào đó "vừa đi vừa nói chuyện", làm Từ Gia Tu xếp hàng mua hai cốc cafe nóng xong đi ra thì không thấy bạn gái đâu. Anh nhìn xung quanh một vòng, rốt cục ở bên trái thấy được bóng dáng của Lục Già, ngoài cô ra còn có thêm hai người nữa, có vẻ là một nam một nữ.
Thái độ hẹn hò kiểu gì đây hả? Từ Gia Tu cảm thấy anh sắp điên rồi.