Khi hình ảnh trong quá khứ và thực tế hiện tại hoàn toàn không tương đồng thì phải làm sao đây?
Nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn, Janice nhíu mày nhìn bạn học Thiệu nói: "Xin hỏi, chúng ta quen biết nhau sau? Tôi cảnh cáo cậu, đừng tưởng rằng biết được tên cúng cơm cha mẹ đặt cho tôi thì có thể bắt quàng làm họ, vô dụng thôi —— "
Những lời này tuyệt không lưu tình! Janice vừa dứt lời, lập tức đã có người châm ngòi thổi gió, Diệp Ngang Dương quay sang hỏi bạn học Thiệu: "Phong Phong, anh và Kiều Kiều thực sự là bạn học hồi mẫu giáo hả? Trước kia hai người. . ."
"Chúng tôi thực sự là bạn học mẫu giáo mà." Thiệu Dật Phong không ngờ Lâm Kiều Kiều lại tuyệt tình phủ định như vậy, may thay anh ta còn có bằng chứng chứng mình, vội vạch ra cho mọi người xem, "Đây này, chỗ này hồi nhỏ tôi bị cô ấy cắn cho một phát, đến bây giờ vẫn còn để lại sẹo."
Quả nhiên, đúng là vị "Ngày nào cũng thích bắt nạt cậu ta" kia. . .
Mọi người đồng loạt im lặng, chăm chú nhìn người đàn ông là mối tình đầu của Janice khi còn nhỏ. Người đầu tiên bật cười ra tiếng là Diệp Ngang Dương, cậu ta cười ngoác cả miệng, vỗ vỗ bả vai Janice nói: "Kiều Kiều à, làm người ai lại làm thế. Cô với Phong Phong không chỉ là đồng hương mà còn là “bạn tốt” ở lớp mẫu giáo nữa mà, sao có thể nói quên là quên như vậy được chứ, như thế là không đúng đâu! Với tư cách là huynh đệ và là lãnh đạo của cô, tôi phê bình đấy nhé."
"Cút!" Janice dứt khoát động thủ đánh Diệp Ngang Dương.
Đối lập với Janice ‘lãnh khốc vô tình’, thái độ của bạn học Thiệu lại vô cùng hòa nhã, thấu hiểu lòng người. Từ đó có thể thấy, những cái gì mà đi ngược lại với thế giới vẫn chỉ là số ít mà thôi: Trước kia bị bắt nạt, đến khi trưởng thành tính tình vẫn ôn nhu như cũ. Janice nhất quyết không chịu thừa nhận quan hệ của hai người, bạn học Thiệu còn chủ động giúp cô tìm lý do: "Cái này cũng không thể trách Kiều Kiều được, đã quá nhiều năm chúng tôi không gặp nhau rồi. Kiều Kiều quên tôi cũng phải thôi. Nhưng tôi chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra cô ấy, bởi vì so với lúc nhỏ cô ấy chẳng thay đổi một chút nào, vẫn cứ cao như vậy, ha ha —— "
Kiều Kiều không thay đổi, nhưng còn bạn học Thiệu thì sao, cậu nhóc xinh đẹp kia đi đâu mất rồi?
Ta và mối tình đầu đã từng cùng nhau hẹn ước mùa xuân, ta chưa thay đổi mà đối phương đã hoàn toàn đổi thay rồi. Đây thực tế bất đắc dĩ và tàn khốc đến cỡ nào. Vốn dĩ Diệp Ngang Dương còn muốn nói: "Phong Phong, anh không cần phải thương tâm, Kiều Kiều vẫn luôn nhớ tới anh đấy. Lần trước họp hội nghị hạng mục còn nhắc đến anh là mối tình đầu của cô ấy mà, ha ha ha!" Nhưng nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra sau đó, Diệp Ngang Dương đành phải nuốt lại vào trong bụng, nghẹn cười rời đi. Trước khi đi còn vui vẻ ngâm nga một bài hát cũ, là bài “Thiên sơn vạn thủy cũng là tình” của Uông Minh Thuyên.
"Thiên sơn vạn thủy cũng là tình, hợp tan đều có trời ước định, không oán trời không oán mệnh. . ."
Lục Già suýt nữa phun ra một búng máu, phải tranh thủ lúc người nào đó chưa bùng nổ mà tẩu thoát khỏi hiện trường. Cô cảm thông với Janice, nhưng còn cảm thông với bạn học Thiệu hơn —— bộ dạng trưởng thành không như mình mong muốn, có thể trách ai đây!
——
Giữa trưa, mọi người xuống cantin Ốc Á ăn bữa trưa cuối cùng ở đây trong tháng này, sau đó Từ Gia Tu muốn chỉnh đốn, tu sửa lại nhà ăn một lần nữa. Là vì sao? Là vì khu Cao Tân của thành phố Đông Châu này phát triển biến đổi từng ngày, từng tòa cao ốc, building cứ đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, khu gần đó cũng đã được khai phá quy hoạch để xây dựng một con phố buôn bán. Đến lúc đó, cantin không còn cần thiết nữa, tuy nhiên cũng có thể sử dụng vào mục đích khác. Chỉ có điều, Từ Gia Tu vẫn muốn giữ lại cantin như một điểm đặc biệt của Ốc Á. Diệp Ngang Dương cũng tán thành với ý kiến này: "Chính xác, các nhân viên đã ăn quen thức ăn ở cantin Ốc Á, lâu dần sẽ biết được cái gì gọi là vô dục vô cầu, rất tốt."
Vô dục vô cầu. . . Lục Già cúi đầu ăn một miếng sườn lợn, hình như cô đã quen ăn như thế này rồi, chẳng trách cô và Từ Gia Tu có thể trở thành một couple, quá chuẩn!
Hôm nay Janice không xuống cantin ăn trưa, mặc dù cực kỳ không muốn đối mặt với bạn học Thiệu, người có thân phận vừa là đồng hương, vừa là bạn hồi mẫu giáo của mình, nhưng giữa trưa Janice lại mượn xe của Diệp Ngang Dương, nói là muốn dẫn bạn học Thiệu ra ngoài ăn cơm. Diệp Ngang Dương sảng khoái đồng ý, lập tức lấy chìa khóa xe ra đưa cho cô, "Chúc hai người ăn chung vui vẻ."
"Cút!"
Trong cantin, Diệp Ngang Dương buông đũa xuống, đặt ra nghi vấn: "Lúc tôi còn nhỏ vốn là một bé trai vô cùng xinh đẹp, trưởng thành thì bộ dạng anh tuấn như thế này đây. Vậy sao hồi bé Phong Phong cũng là một bé trai xinh đẹp mà khi trưởng thành lại ra nông nỗi thế. Xin hỏi nguyên nhân là gì?"
Lời này thật đê tiện, Từ Gia Tu cười nhạo một tiếng, chẳng thèm quan tâm. Còn Địch Ca, Lượng Tử lại nhíu mày suy nghĩ, cố vì sư phụ của mình nói đỡ mấy câu. Nghĩ mãi cũng không ra Thiệu Dật Phong còn chỗ nào giữ lại dấu vết của một bé trai xinh đẹp nên đành thôi.
Lục Già cũng âm thầm thở dài. Cô rất lo lắng ...... lo Janice sẽ thừa cơ hạ độc thủ với bạn học Thiệu. Trong lúc ăn cơm, Lục Già và Từ Gia Tu nói với nhau không được nhiều, chỉ ngẫu nhiên trao đổi ánh mắt, chính là kiểu ‘vô ý’ liếc mắt đưa tình giữa các đôi tình nhân.
Diệp Ngang Dương đột nhiên mở miệng hỏi Từ Gia Tu: "Từ tổng anh minh thần võ, xin hỏi rốt cuộc ngài lôi anh chàng Phong Phong này từ đâu ra, có đáng tin hay không?"
"Hắc Phong Quái Hiệp hai năm trước, mọi người có biết chứ?" Từ Gia Tu chậm rãi mở miệng, "Đó chính là Thiệu Dật Phong."
Hắc Phong Quái Hiệp!
Không ngờ Thiệu Dật Phong lại là Hắc Phong Quái Hiệp! Địch Ca và Lượng Tử bốn mắt nhìn nhau, kích động đến run rẩy. Diệp Ngang Dương cũng biết Hắc Phong Quái Hiệp, chậc chậc ra tiếng, cười nói, "Phong Phong và Kiều Kiều của chúng ta sau này có thể tạo thành một đôi thần tiên hiệp lữ ấy nhỉ."
Không được phép lôi sư phụ ra đùa giỡn, Địch Ca và Lượng Tử không nói gì. Chỉ có Tiểu Đạt hoài nghi nhìn về phía Diệp Ngang Dương, hỏi một câu: "Tiểu Diệp tổng, cậu ghen tỵ sao?"
"Phụt ——" Diệp Ngang Dương phun miếng cơm vừa đưa vào mồm ra, trừng mắt nhìn Tiểu Đạt cảnh cáo, "Tiểu Đạt, tôi coi như anh là trẻ con đang nói linh tinh."
Ý. Tiểu Đạt vội vàng cúi đầu xuống.
Cả bàn ăn chỉ có mỗi Lục Già không biết "Hắc Phong Quái Hiệp" là cái gì, Từ Gia Tu tranh thủ nói vài câu ‘phổ cập kiến thức’ cho cô. Từ đó mới biết, Thiệu Dật Phong đã từng là một Hacker vô cùng, vô cùng nổi tiếng. Wow! Quả nhiên khi biết một người có năng lực cường đại, thì diện mạo gì đó chỉ là mây bay. Lục Già nhớ tới bạn học Thiệu, bỗng dưng cảm thấy cả người anh ta đều sáng lên.
Đúng, chính là cảm giác thấy sáng lên. Lục Già nghĩ nghĩ lại quay sang hỏi Từ Gia Tu một vấn đề khá ấu trĩ: "Từ Gia Tu, anh lợi hại hơn hay Thiệu Dật Phong lợi hại hơn?"
Phụ nữ rất hay thích so sánh kiểu như vậy. Hồi nhỏ, mỗi khi Lục Già nhìn thấy một nhân vật nào đó lợi hại thì luôn hỏi lão Lục: "Ba ba, ba lợi hại hay Tôn Ngộ Không lợi hại?" Hoặc là "Ba ba, ba với em bé hồ lô kim cương, ai lợi hại hơn?" Những lúc như vậy, lão Lục đều mặt không đổi sắc trả lời: "Đương nhiên là ba ba lợi hại."
Lục Già hỏi xong, Từ Gia Tu im lặng trong chốc lát, làm Lục Già cảm thấy có chút hối hận, hình như cô đã đả thương đến lòng tự trọng của bạn trai rồi. Đúng lúc này, Từ Gia Tu nhìn cô, ánh mắt như đang nói —— "Xem ra em chả hiểu bạn trai của em chút nào".
"Hacker quá trẻ con, anh không muốn đùa." Từ Gia Tu trả lời Lục Già.
Đúng thế, hacker quá trẻ con, Từ Gia Tu khinh thường kiểu làm việc chơi đùa đó. Anh chỉ muốn chơi đùa với bạn gái nhà mình mà thôi. Khụ khụ!
Hết giờ nghỉ trưa, Thiệu Dật Phong và Janice dùng cơm xong trở về, ánh mắt của mọi người nhìn anh ta đều đã thay đổi, giống như nhìn một vật đang phát sáng vậy. Từ Gia Tu ‘phổ cập kiến thức’ quá ít, sau khi trở lại văn phòng, Tiểu Đạt lại tiếp tục kể cho Lục Già nghe về sự tích của ‘Hắc Phong Quái Hiệp’.
Không giống như Địch Ca, Lượng Tử làm việc về mảng kỹ thuật, Tiểu Đạt là thành viên của mảng “tám chuyện”, cho nên góc độ hiểu biết cũng khác với mấy người kia.
"Năm đó, Hắc Phong Quái Hiệp ở trên mạng mạnh mẽ giống như bão lửa, hầu như ngày nào anh ta cũng vào Diễn đàn của ‘Thiên Thiên Nhạc’(1), chuyên hack các topic có view cao. Mọi người đối với Hắc Phong vừa kính vừa sợ, cũng có một vài hacker muốn khiêu chiến với Hắc Phong, nhưng tất cả đều bị anh ta trêu đùa lại. . . Nói chung, Hắc Phong Quái Hiệp thực sự vô cùng lợi hại!"
"Bây giờ thì sao, Hắc Phong còn ở Diễn đàn Thiên Thiên Nhạc nữa không?" Lục Già hưng phấn hỏi.
"Không còn lâu rồi, hai năm trước Hắc Phong để lại một câu nói rồi biến mất, sau đó không có ai biết tung tích của anh ta nữa."
Lục Già tò mò hỏi: "Để lại câu nói gì?"
Tiểu Đạt đã hóa thân thành Bách Hiểu Sinh (2), vội vàng ngó đầu ra nhìn, xác định không nhìn thấy bóng dáng của Thiệu Dật Phong ngoài cửa rồi mới quay lại nói: "Tôi không có phương hướng, không có tín ngưỡng, chỉ có mình em. Tôi có thể xâm nhập vào toàn thế giới, chỉ duy nhất không thể xâm nhập vào trái tim em."
Lục Già gật đầu như giã tỏi, ngầu quá đi ấy chứ! Câu này y như mấy kiểu chữ ký cá nhân thịnh hành từ mấy năm trước. Lục Già bỗng dưng lại nghĩ đến một chuyện, không biết bạn học Thiệu có thể hỗ trợ cô được hay không. Cô nói với Tiểu Đạt: "Bảy tám năm trước tôi bị hack mất một cái tài khoản, không biết Thiệu Dật Phong có thể giúp tôi trộm lại nó được không?"
Tiểu Đạt: ". . ."
Quá khứ lừng lẫy cũng chỉ là quá khứ, hiện tại Thiệu Dật Phong ở trước mặt mọi người nói chuyện vô cùng khiêm tốn, anh ta khoát tay nói: "Tôi đã không còn là hacker nữa, hiện giờ chỉ là một kỹ sư bình thường mà thôi."
Bình thường? Nghe thật khó tin. Ngoài danh tiếng của "Hắc Phong Quái Hiệp" ra, thì Thiệu Dật Phong còn rất dày dặn kinh nghiệm trong việc thiết kế và sáng tạo. Hơn nữa, anh ta còn có thể thiết lập chương trình bảo vệ máy tính cực kỳ an toàn, đặc biệt là trong việc bảo vệ dữ liệu. Nếu như Thiệu Dật Phong chỉ được coi là kỹ sư bình thường, thì những người bình thường chân chính như Địch Ca và Lượng Tử sẽ coi là gì đây? Kỹ sư hạng hai vô dụng sao?
"Từ Gia Tu, anh làm cách nào chiêu mộ được Thiệu Dật Phong vậy?" Khi lên lầu đưa văn kiện cho Từ Gia Tu ký tên, Lục Già thuận miệng hỏi một câu.
"Rất đơn giản." Từ Gia Tu ngẩng đầu nói, "Trong khi tán gẫu với anh, anh ta có nhắc đến Lâm Kiều Kiều. Anh nói Lâm Kiều Kiều đang làm việc tại Ốc Á. Anh ta lập tức cảm thấy duyên phận đã tới rồi."
Hóa ra là vậy, Thiệu Dật Phong đến Ốc Á là vì Janice sao?
Nhưng hình như sự thật có vẻ không phải thế ——
Chuyện đầu tiên sau khi Thiệu Dật Phong đến Ốc Á đó là trở thành bạn bè với Tiểu Đạt, sau đó lại hỏi Tiểu Đạt một việc: "Công ty chúng ta còn bao nhiêu nữ nhân viên chưa có bạn trai hả?"
Thiệu Dật Phong đến Ốc Á là để tìm bạn gái? Tuy nhiên, Ốc Á lại không phải là nơi lý tưởng để đàn ông độc thân đến tìm bạn gái. Nhưng không sao, càng hiếm lại càng quý. Thiệu Dật Phong nhìn xung quanh một lượt, nở một nụ cười tương đối hài lòng.
Trái ngược với sự yên tâm của Thiệu Dật Phong, Janice vừa hối lộ cho mấy người Địch Ca, Lượng Tử và Diệp Ngang Dương để bọn họ giữ kín mồm miệng, vừa nói với Thiệu Dật Phong: "Phong này, chuyện tìm bạn gái cậu cứ từ từ, không cần gấp gáp. Nhưng trước hết tôi đề nghị cậu làm cách nào cho bớt đống mụn trên mặt đi, như vậy sẽ thuận lợi hơn nhiều đấy!"
Aiz, vấn đề này, Thiệu Dật Phong hết sức xấu hổ, cười rộ lên: "Mụn ở trên mặt tôi là do không có bạn gái, nội tiết tố mất cân đối nên mới sinh ra đó. Chỉ cần tìm được bạn gái là tốt thôi."
Janice không phản bác nổi, chỉ có thể nói: "Cố lên!"
Có Thiệu Dật Phong gia nhập, đội thực hiện hạng mục "Thập Quang" của Ốc Á giống như hổ có thêm cánh. Đối với một công ty phát triển khoa học kỹ thuật mà nói, tài nguyên quý giá nhất chính là nhân lực. Lục Già cũng thấy vui mừng thay cho Ốc Á, vui mừng thay cho Từ Gia Tu, lại càng vui cho "Thập Quang" có một khởi đầu thuận lợi. Dù sao cô cũng là một thành viên của đội hạng mục “Thập Quang”, hơn nữa còn là Phó đội trưởng do chính Từ Gia Tu bổ nhiệm.
Tuy nhiên rất nhanh, Lục Già không thể vui mừng nổi. Cô nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ, nội dung như sau: "Hi, xin chào Lục Già. Tôi là Thiệu Dật Phong mới đến nhậm chức ngày hôm nay, cứ gọi tôi là A Phong là được rồi. . . Không biết ấn tượng của cô đối với tôi như thế nào, ấn tượng của tôi đối với cô rất tốt. Hi vọng sau này chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp thân thiết, mong nhận được hồi âm của cô."
Ông trời của tôi ơi! Cái tin này cực kỳ giống với mấy tin nhắn theo đuổi tán tỉnh điển hình, sao lại chạy vào điện thoại di động của cô thế này? Nội dung tin nhắn cũng không có gì lạ, bởi vì nó tương đối giống với lời phát biểu của Thiệu Dật Phong khi nhận chức đội trưởng đội hạng mục ‘Thập Quang’, nhưng cái chính là vì sao nó lại chạy đến điện thoại của cô? Lục Già trợn mắt nhìn về phía Tiểu Đạt: "Tiểu Đạt, rốt cuộc anh nói với Thiệu Dật Phong cái gì?"
Tiểu Đạt ngẩng đầu, bị dáng vẻ phẫn nộ của Lục Già dọa cho giật mình, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Anh Phong hỏi trong công ty còn bao nhiêu nữ nhân viên chưa có bạn trai, sau đó tôi liền nói cho anh ấy biết."
Mẹ nó! Chơi với nhau có mấy tiếng đồng hồ mà đã gọi là anh Phong rồi. Lục Già căm phẫn không thôi, lần nào cũng thế, cô đối xử với Tiểu Đạt như mối tình đầu,còn anh ta lại ngược cô ngàn vạn lần. Lục Già cầm tờ báo mới ra ngày hôm nay đập mạnh xuống mặt bàn: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy tôi có bạn trai hay sao?"
Tiểu Đạt lùi dần về phía sau: "Chẳng lẽ cô có. . ."
Đúng, cô có, thực sự có! Lục Già vô cùng tức giận, phải hít sâu mấy lần để bản thân tỉnh táo lại. Không được, cô muốn có danh phận chính thức! Danh phận chính thức là thế nào —— chính là bạn gái của Từ Gia Tu - Tổng giám đốc Công ty Cổ phần khoa học kỹ thuật Ốc Á.
Aiz, thật là đau đầu! Lục Già khó xử nâng cằm, đúng lúc này, di động lại nhận được tin nhắn mới của Thiệu Dật Phong —— "Nghe nói cô còn là bạn cùng phòng của Kiều Kiều nữa, đúng là duyên phận mà. Cuối tuần chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé, cô thấy thế nào?"
Lục Già gục mặt xuống bàn, chết mất thôi. Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao Thiệu Dật Phong không thể có bạn gái, hiểu vì sao anh ta lại dùng cái tên "Hắc Phong Quái Hiệp" năm đó, cả việc vì sao lại nói câu "Tôi có thể xâm nhập vào toàn thế giới, chỉ duy nhất không thể xâm nhập vào trái tim em" đến quỷ nghe xong cũng phải khóc kia rồi. Quá bình thường, đây chính là phong cách của anh ta!
Tới công ty gặp lại đồng hương kiêm bạn học mẫu giáo, cậu bé đã từng vô cùng xinh đẹp nay biến thành một người đàn ông có ngoại hình thê thảm, Janice cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cô dựa người vào trước bàn làm việc, vừa bẻ ngón tay vừa tổng kết: "Lúc nhỏ tôi rất thích bắt nạt cậu ta, hiện tại nhìn một cái là chỉ muốn đánh, nhưng đây hoàn toàn là hai việc khác nhau."
Quá chính xác. Lục Già gật đầu, cô cũng rất muốn đánh Thiệu Dật Phong. Có trời mới biết khi cô nhìn thấy cái tên Thiệu Dật Phong này, đã YY ra một người đàn ông có dáng vẻ thanh thoát xuất trần như thế nào. Quả nhiên nhìn tên đoán người gì đó chỉ là mây bay.
Hiện tại, chỉ cần thoáng nhìn thấy bạn học Thiệu là Lục Già đã muốn chạy trốn đi thật nhanh, nhưng không ngờ vẫn không thoát khỏi cặp mắt như radar kia của anh ta. Đã qua giờ tan tầm, các đồng nghiệp khác hầu như đã về hết rồi, chỉ còn lại vài người trong đội hạng mục và Từ Gia Tu ở lại thảo luận một số vấn đề kỹ thuật. Ấy vậy mà đội trưởng đội hạng mục - Thiệu Dật Phong lại đang có mặt ở trong thang máy cùng với Lục Già. Chẳng phải anh ta nên có mặt ở trong phòng họp hay sao?
"Lục Già, thật khéo nha." Thiệu Dật Phong nhìn cô cười, vươn tay ấn nút đóng cửa thang máy lại. Lục Già vội vàng ấn vào nút mở cửa không cho thang máy đi xuống: "Biết đâu vẫn còn người."
"Không còn ai hết." Thiệu Dật Phong mỉm cười nói, "Chỉ có hai chúng ta."
Lục Già: ". . ."
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền tới, Lục Già ngẩng đầu, là người cô muốn nhìn thấy nhất bây giờ - Từ Gia Tu. Thấy cô và Thiệu Dật Phong đứng chung một chỗ, Từ Gia Tu không nói gì, chỉ chậm rãi bước vào. Lục Già đứng bên trái Thiệu Dật Phong, Từ Gia Tu chỉ có thể đứng vào vị trí bên phải anh ta.
"Từ tổng, anh cũng tan tầm rồi sao?" Thiệu Dật Phong ân cần thăm hỏi Từ Gia Tu.
Từ Gia Tu gật đầu: "Ừ."
"À à, công việc cần phải kết hợp cả lao động và vui chơi phải không?" Thiệu Dật Phong nói, sau đó nhìn về phía Lục Già, "Đến cuối tuần, phụ nữ nên thả lỏng thư giãn một chút. Tin nhắn hôm nay tôi gửi cho cô, tôi chờ câu trả lời."
Cùng nhau đi xem phim sao? Lục Già nói không nên lời: ". . ." Không, tuyệt đối không đi. . .
"Chuyện gì?" Người nào đó rốt cục mở miệng.
Thiệu Dật Phong nghiêng đầu, có chút ngượng ngùng. Nhưng đây cũng chỉ là đang theo đuổi phụ nữ mà thôi, khẳng định ông chủ có thể hiểu. Thiệu Dật Phong ngẩng đầu nhìn Từ Gia Tu, dứt khoát nói: "Cuối tuần tôi hẹn Lục Già và Kiều Kiều cùng nhau đi xem phim. Tôi vừa tới công ty, rất muốn gây dựng cảm tình với các đồng nghiệp khác."
"À." Từ Gia Tu gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó cúi xuống, trực tiếp thay Lục Già từ chối, "Janice có muốn đi hay không tôi không biết, nhưng Lục Già chắc chắn sẽ không đi."
Bạn học Thiệu cảm thấy mờ mịt. Vì sao? Chẳng lẽ ông chủ mới của anh ta quản cả ngày nghỉ cuối tuần của nhân viên nữa?
Vì sao ấy à? Muốn hẹn bạn gái của anh á? Từ Gia Tu cười cười, dáng vẻ vô cùng thân thiết, anh đặt tay lên bả vai Thiệu Dật Phong, mở miệng nói, "Anh hẹn bạn gái của tôi đi xem phim, người bạn trai là tôi đây sẽ ghen đấy.”
(*) Chú thích:
1 – Thiên Thiên Nhạc là một kênh truyền hình nghệ thuật của CCTV bao gồm rất nhiều chương trình nhỏ, thể hiện các hoạt động sinh hoạt hàng ngày của người dân dưới góc độ hài hước. Những chương trình của kênh này có đủ các thể loại như: để giải trí, phục vụ gia đình, phỏng vấn ngôi sao, biểu diễn hài kịch, giáo dục.....
2 – Bách Hiểu Sinh: là một nhân vật được nhắc đến trong tác phẩm Tiểu Lý Phi Đao của nhà văn Cổ Long, được coi là người thông thái và trọng vọng nhất trong võ lâm đương thời. Người đã bỏ ra gần hết cuộc đời để nghiên cứu võ học và có một tác phẩm để lại cho ngàn đời sau, đó là cuốn Binh Khí Phổ ...
Vì hẹn hò quá sớm, Lục Già không nghĩ rằng mình thực sự nằm ngủ trong lòng Từ Gia Tu. Lúc tỉnh dậy lại phát hiện ra Từ Gia Tu đang cầm điện thoại di động giơ trước mặt cô chụp ảnh, nhất thời cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa xấu hổ, nếu chụp xấu thì làm sao bây giờ? Tuy nhiên, sự thật hoàn toàn không tồn tại từ “nếu”. Cô cầm di động của Từ Gia Tu mở ra xem, trong lúc cô đang ngủ anh chụp được hơn hai mươi tấm, đủ các loại góc độ, tất cả đều có một đặc điểm chung đó là “cực xấu”. Lục Già tự hoài nghi chính mình: "Thì ra em xấu như vậy..." Từ Gia Tu: "Đẹp đấy chứ." Chẳng phải nhìn rất đẹp mắt sao, cô còn muốn thế nào nữa, bộ dạng ngoan ngoãn, đáng yêu như thế này cơ mà. Từ Gia Tu định dùng một tấm đặt làm hình nền bảo vệ, Lục Già muốn chọn cho anh một bức thật xinh đẹp, cô lấy di động của mình ra tự tìm ảnh. Đây là chiếc di động sau khi quay về Đông Châu cô mới mua, trong album phần lớn là ảnh chụp hiện trường hôn lễ của Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến; tỷ như tấm chụp sườn mặt nghiêng của Từ Gia Tu, dưới ánh đèn phụ trợ, thoạt nhìn thật thanh thoát lại nhã nhặn. Lục Già nhanh chóng chuyển sang tấm khác, không ngờ ánh mắt của Từ Gia Tu lại tinh tường thấy được. "Người đàn ông này là ai, anh sao?" Từ Gia Tu hỏi, nhìn cô, vẻ mặt có chút khó hiểu, "Ngày đó em chụp anh làm gì?” Lục Già bất đắc dĩ trả lời: "Không cẩn thận chụp phải thôi." "Không sao cả." Từ Gia Tu nói rất hào phóng. "..." Hiển nhiên, ý của Từ Gia Tu là anh cho phép hành động ‘không cẩn thận’ chụp phải mình của Lục Già, chứ không tin cô thực sự ‘không cẩn thận’ làm như thế. Giải thích vô dụng, Lục Già dứt khoát thoải mái thưởng thức ảnh chụp. Nhớ tới cảm xúc căng thẳng, bối rối của mình trong hôn lễ ngày đó cô lại thấy buồn cười, không ngờ lúc này cô và Từ Gia Tu thực sự ở bên nhau. Từ Gia Tu thấy Lục Già lén cười trộm, cũng thư thái nở nụ cười."Buổi tối chúng ta đi ăn lẩu nhé?" Còn đi ăn lẩu ở đâu thì chắc không cần phải bàn nữa rồi. Lục Già cũng đang có ý này liền gật gật đầu, có phải cô và anh lại ‘tâm ý tương thông’ nữa hay không... Quán lẩu của Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến nằm ở phía nam thành phố, tòa nhà số đường Minh Lâm. Quy mô của quán rất lớn, việc kinh doanh của hai người cũng không tệ, lợi nhuận bình thường khá tốt, vào ngày nghỉ khách kín cả quán. Lục Già và Từ Gia Tu vừa vào cửa đã nhìn thấy đội ngũ nhân viên tất bật thu xếp cho khách, riêng Chung Tiến vẫn là bộ dạng nhàn nhã ngồi trước quầy thu ngân. Khi thấy cô và Từ Gia Tu đang đứng ở trước cửa thì lập tức giật mình đứng dậy, đi ra nghênh đón: "Lục Già, Từ Gia Tu, sao hai người các cậu lại cùng nhau tới đây?" Vì sao lại cùng nhau tới à? Từ Gia Tu đứng bên cạnh Lục Già, vẻ mặt vô cùng trong sáng, "Em nói đi." "Á à." Chung Tiến cười cười, "Tôi hiểu rồi, các đôi tình nhân đến đây ăn sẽ được giảm giá %, hai người bắt tay hợp tác với nhau có đúng không?" % ... Cô còn tưởng rằng sẽ được miễn phí chứ! Quả nhiên có một số việc cứ phải tìm bà chủ nói chuyện mới được. Năm trước, Lục Già đã lấy từ chỗ Mạnh Điềm Điềm một cái thẻ miễn phí rồi. Trên thẻ viết: chỉ cần cô dẫn bạn trai đến đây ăn thì bất cứ lúc nào cũng được miễn phí. Lục Già và Từ Gia Tu là bạn của ông bà chủ, cho nên dù quán có chật hết chỗ cũng phải giành được một cái bàn bốn người. Bà chủ Mạnh Điềm Điềm rất nhanh xuất hiện, ngồi ở bên cạnh Chung Tiến, vẻ mặt bỡn cợt nhìn Lục Già: "Cậu mau khai hết ra!" "Có gì đâu." Lục Già đắc ý nhíu mày, xòe năm ngón tay ra nói, "Rất đơn giản, chính là sức quyến rũ của ‘bổn cô nương’ đây càng ngày càng lớn, thuận lợi bắt được nam thần của năm đó." "Oa!" Mạnh Điềm Điềm nâng cằm quay đầu nhìn Từ Gia Tu, Chung Tiến cũng hướng về phía Từ Gia Tu hỏi, "Lớp trưởng, có thật như vậy không?" Cô bắt anh? Từ Gia Tu đương nhiên phải giữ thể diện cho Lục Già, anh liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, mỉm cười gật đầu: "Cũng có thể nói như vậy." Quá tốt rồi. Không ngờ sau bao nhiêu năm bốn người bọn họ vẫn có thể ở bên nhau, Mạnh Điềm Điềm hào hứng đề nghị, "Khi nào đó chúng ta cùng đến khu vui chơi đi." "Khu vui chơi?" Từ Gia Tu nhíu mày, có hơi khó hiểu. "Điềm Điềm ..." Lục Già cắt ngang, ám chỉ cho Mạnh Điềm Điềm dừng lại, không thể để cô ấy nói ra ước hẹn đi khu vui chơi ấu trĩ của năm đó được. Bí mật này ngay cả Chung Tiến cũng không biết, nhưng dù sao thì anh ta cũng tuyệt đối không đồng ý với dự định này, lý do đằng sau còn khiến cho Lục Già và Từ Gia Tu hết sức kinh ngạc. "Hiện tại mà em còn muốn đến khu vui chơi nữa à, muốn ép con gái yêu của anh đi cùng sao?" Chung Tiến nói xong, còn ôm lấy bả vai Mạnh Điềm Điềm, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn cùng hạnh phúc, "Năm nay tôi lên chức cha rồi, hai người các cậu phải chuẩn bị tiền mừng đấy." Thật sao? Lục Già cũng thấy vui cho Mạnh Điềm Điềm, Từ Gia Tu nở nụ cười, chậm rãi mở miệng: "Không thành vấn đề, dù sao sau này chúng tôi cũng có thể thu hồi lại." ... ... ‘Dù sao sau này chúng tôi cũng có thể thu hồi lại’. Chắc hẳn người phụ nữ nào nghe được câu nói này cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ đi. Lục Già không biết tình cảm này giữa cô và Từ Gia Tu có thể phát triển đến kết quả tốt nhất hay không, giống như Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến vậy, nhưng những gì diễn ra trong mấy ngày qua quả thực không tệ. Trên đời này, không có mối tình tùy tiện nào có thể thuận lợi như nước chảy thành sông, mà cô và Từ Gia Tu đâu phải tùy tiện yêu nhau; cho nên ‘hỡi ngọn lửa của tình yêu, hãy cứ thiêu đốt chúng tôi đi’. Khụ khụ khụ. Có ngọn lửa của tình yêu thì đương nhiên sẽ có người bị ‘thiêu cháy', kỳ thực... Từ Gia Tu đã nhịn từ lâu lắm rồi. Đêm nay, khi anh và Lục Già quay về chung cư Thanh Niên thì Janice ở dưới quê vẫn chưa lên, Lục Già sang phòng anh ngồi xem phim. Trong buổi tối mùa xuân thanh vắng lại tươi mát này, Từ Gia Tu không có một chút ý nghĩ xấu xa nào thì hoàn toàn không có khả năng, nếu không thì anh sẽ không hôn hôn, tay với chân càng lúc càng không có quy củ, đã vậy có thuận thế áp lên người Lục Già, chỉ hận không thể kéo cô nhập luôn vào cơ thể mình... Thân thể mềm mại của Lục Già dường như sinh ra là để tiếp nhận sự mạnh mẽ rắn chắc của cơ thể anh. Từ Gia Tu lâm vào mê muội, cả người bừng lên ngọn lửa khao khát, dần dần bừng cháy lên hừng hực, mà chỉ có Lục Già mới có thể dập tắt nó. Từ Gia Tu hôn càng lúc càng thêm sâu, càng lúc càng gấp gáp, nhưng có sâu có gấp đến thế nào cũng vẫn không đủ, không đủ, tuyệt đối không đủ... Lục Già thoáng đẩy Từ Gia Tu ra, hô nhỏ: "Từ Gia Tu..." "Lục Già... Chung Tiến đã sắp làm cha rồi..." Từ Gia Tu nhìn cô, ánh mắt sáng rực, có chút ẩn nhẫn, khuôn mặt tuấn tú còn hơi hồng hồng. Lúc này, Từ Gia Tu giống như một đứa trẻ đang đòi đồ chơi vậy. Người khác có thì tôi cũng muốn có! Ý của Từ Gia Tu là anh muốn làm cha? Hay là anh muốn làm chuyện có thể làm cha đây... Không sai, Chung Tiến đã sắp làm cha rồi, nhưng tình huống của Chung Tiến và Từ Gia Tu căn bản đâu có giống nhau! Chung Tiến làm cha tất nhiên là chuyện vui, còn nếu Từ Gia Tu đột nhiên phải làm cha, Lục Già cảm thấy anh nhất định không thể cười nổi. Lục Già vô cùng rối rắm, khuôn mặt thoáng cái cũng nóng rực. Hiện tại cô mới biết nhược điểm của việc không có kinh nghiệm là như thế nào, giờ bỗng dưng lại giống như thiếu nữ ngây thơ chưa biết mùi đời. Lục Già nghĩ nếu Từ Gia Tu dụ dỗ lừa gạt thêm vài câu nữa thì nói không chừng ... Trong lòng Lục Già có hai tiếng nói ra đang sức cãi nhau, cực kỳ mâu thuẫn. Một cái nói nếu để việc này diễn ra quá nhanh, sẽ xảy ra chuyện; một cái lại nói, cứ tiếp tục đi tiếp tục đi, chẳng lẽ cô thực sự không muốn làm, không có một chút tò mò nào về cảm giác thỏa mãn và khoái cảm khi cô và Từ Gia Tu kết hợp tới mức thân mật nhất hay sao? Đúng vậy, cô cũng có chút muốn, có chút tò mò, thậm chí còn có chút chờ mong mình và Từ Gia Tu thực hiện việc yêu đương ở mức thân mật nhất. Lục Già liên tục lắc đầu thật mạnh, đúng là chỉ được cái biện minh là giỏi! ... Dần dần, Từ Gia Tu ngừng lại, chỉ hơi dùng sức ôm chặt lấy Lục Già, ghé vào người cô thở phì phò. Không khí ái muội khiến cho người ta hít thở không thông vừa rồi chậm rãi tản đi. Tóm lại, Từ Gia Tu vẫn là một người đàn ông bình tĩnh có tính tự chủ cao, thậm chí còn có hành vi thuộc về ‘chính nhân quân tử’. Lục Già cũng ôm lại Từ Gia Tu, cảm nhận anh bình ổn lại hơi thở cùng nhịp tim. Lúc này, trong không gian chỉ còn lại tiếng ‘tích tắc, tích tắc’ của chiếc đồng hồ hòa với tiếng tim đập của hai người. Từ Gia Tu và Lục Già không làm đến bước cuối cùng, nhưng xung quanh lại phảng phất hương vị nhàn nhạt của hai người xen lẫn vào nhau. Một lúc sau, Từ Gia Tu sờ sờ mặt Lục Già, giọng nói khàn khàn thành thực nói cho cô biết: "Lục Già, anh không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa." "À..." Lục Già nhẹ nhàng đáp lại, tiếng nói còn bé hơn cả muỗi kêu, căn bản cô không biết nên trả lời như thế nào. Đêm đã khuya, phải về đi ngủ rồi. Từ Gia Tu đưa cô quay trở lại phòng , kỳ thực chỉ có vài bước chân, vốn không cần tiễn nhưng Từ Gia Tu lại nói: "Chỉ có vài bước chân cũng không muốn anh đưa về sao?" Được rồi, ngủ ngon. ‘Chương trình chúc nhau ngủ ngon’ kết thúc, tâm tình của Lục Già lâng lâng ngọt ngào. Cô đóng cửa lại, lấy điện thoại ra xem mới phát hiện trong máy có một tin nhắn mới và một cuộc gọi nhỡ, đều là của Janice. Sở dĩ Janice nhắn tin là vì gọi điện thoại cho Lục Già không được... Janice gửi tin nhắn nhắc nhở cô: "Bảo bối, tôi không trở về ngay được, mấy ngày tới cô nhớ khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ, chờ tôi quay lại đấy nhé!" Lục Già nhanh chóng gửi tin trả lời: "Đã biết, cô nhớ trở về nhanh nha." Xoay người, khóa cửa kỹ càng, lên lầu đi ngủ. "Tạch tạch", Từ Gia Tu đứng ở bên ngoài đang định rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng khóa cửa, bước chân thoáng dừng lại, phòng ai đó. Trong khi Lục Già muốn Janice quay lại sớm một chút, thì Từ Gia Tu lại hận không thể kéo kỳ nghỉ của Janice dài ra thêm mấy ngày. Tuy nhiên, Janice vốn là một nhân viên mẫn cán, chỉ hết lòng suy nghĩ vì Ốc Á, cho nên không kịp nghỉ ngơi mà lên luôn máy bay để quay trở về làm việc, tập trung hết lòng cho hạng mục mới, và ôm... "bảo bối" nhà cô vào trong ngực. Lục Già thực sự rất nhớ Janice, mới không gặp mặt có mấy ngày thôi mà đã thấy nhớ đến vậy rồi. Lần này, Janice từ quê ra mang theo không ít quà cáp và đặc sản. Mấy người Địch Ca, Lượng Tử và Diệp Ngang Dương đều chạy đến chung cư Thanh Niên để nhận phần quà của mình. Quà của Diệp Ngang Dương là một cái vỏ ốc biển, khi cầm nó trên tay, sắc mặt của cậu ta rõ ràng vô cùng thất vọng, trực tiếp nói: "Cái thứ vứt đi này, cô có tặng nó cho tôi, tôi cũng không muốn lấy." "Tiểu Diệp tổng, sao cậu có thể nói chuyện khó nghe như vậy." Janice vỗ vỗ bả vai Diệp Ngang Dương, mở miệng nói dối không chớp mắt, "Quà ít nhưng lòng nhiều, huống chi nó đâu phải là một cái vỏ ốc biển bình thường." Diệp Ngang Dương ngây thơ tin là thật, còn cẩn thận giơ lên ngắm nghía lại: "Nhưng có thấy gì khác biệt đâu." "Cậu thử thổi xem nó có phát ra âm thanh hay không?" Mẹ nó, thế mà cũng nói, Diệp Ngang Dương ghét bỏ đẩy Lâm Kiều Kiều ra. Dám mua cái còi hình vỏ ốc biển có giá ba đồng tặng cho cậu ta! Buổi tối, nhóm người vô lại nhất định không chịu rời đi, túm tụm lại cùng nấu cơm liên hoan. Ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ tay nghề nấu nướng của Diệp Ngang Dương lại tốt như vậy. Lục Già sợ đến ngây người, không thể tưởng tượng nổi Diệp Ngang Dương lại có tố chất làm ‘mẹ hiền vợ đảm’. Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao cậu ta lại không thích ăn cơm ở nhà ăn của Ốc Á, bản thân có thể nấu ăn ngon như thế này thì sao có thể chịu nổi thức ăn trong nhà ăn của Từ Gia Tu chứ. "Đúng là nhìn không ra nha, tiểu Diệp tổng." Mọi người liên tục tán thưởng. "Có gì đâu, trước kia nhà của tôi và A Tu ở gần nhau, khi bác trai và bác gái không có nhà, tôi đều nấu cơm cho anh ấy ăn." Diệp Ngang Dương nhắc tới chuyện cũ, khoe khoang tình huynh đệ lâu năm của hai người. Thật vậy sao? Lục Già nhìn về phía Từ Gia Tu, Từ Gia Tu khẽ gật đầu thừa nhận. Tâm tình của Diệp Ngang Dương có chút phức tạp, cậu ta nhìn Lục Già, tiếp tục nói: "Hai chúng tôi từ nhỏ đã biết nhau, từ mẫu giáo cho đến tiểu học đều học cùng một lớp." Quan hệ thân thiết như vậy, Diệp Ngang Dương không thể không trọng tình nghĩa, đây là lý do mà năm đó cậu ta không mang sữa đưa cho Lục Già nữa. Là đàn ông có đôi khi phải thoải mái buông tay. Nghe Diệp Ngang Dương nhắc đến việc từ nhỏ đã là bạn học, Từ Gia Tu cũng nói một câu: "Khi lên cấp có người phải học lại một năm nên sau đó chúng tôi không học cùng một khối nữa." Diệp Ngang Dương: "..." Anh không nói ra chuyện đó thì sẽ chết à! "Không thể nào, học dốt như vậy sao? Cấp mà cũng bị lưu ban." Janice kinh ngạc, vội quay sang nhìn Diệp Ngang Dương hỏi. "Cô thì biết cái gì." Diệp Ngang Dương híp mắt, nói tiếp, "Nguyên nhân lưu ban là do năm đó tôi nhìn trúng một em gái khóa dưới, cố ý lưu ban vì em ấy đó." "Wow, ghê nha ~" Janice gật đầu không ngừng, "Tôi hiểu, hoàn toàn hiểu." Không lâu sau đó, Diệp Ngang Dương còn bị bạn trai của em gái khóa dưới kia đánh cho một trận, chính Từ Gia Tu đã cứu cậu ta. Diệp Ngang Dương cũng chẳng muốn nhắc tới những hành động nông nổi trong quá khứ làm gì, kỳ thực cậu ta cũng coi như là một người đàn ông chung tình mà, có đúng không? Mẫu giáo chỉ thích một bạn, tiểu học cũng chỉ thích một người, cấp và cấp cũng thế, còn Đại học chỉ có vài người ... mà thôi! Mọi người đều cười. Lục Già cười rộ lên, cô ngồi bên cạnh Từ Gia Tu cũng có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp dễ nghe của anh, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Nếu Diệp Ngang Dương không phải là đàn ông mà là một người phụ nữ, thì nói không chừng cô và cậu ta đã trở thành tình địch rồi. Hơn nữa nhớ lại thời trung học, giữa cô và Diệp Ngang Dương không phải là tình chị em nha... à không, căn bản là chưa kịp yêu đương gì. Không khí bữa tối thật vui vẻ, đối với Lục Già mà nói, đây chính là niềm hạnh phúc khi có cả người yêu và bạn bè đều ở bên cạnh. Diệp Ngang Dương đột nhiên phát hiện ra sống ở chung cư Thanh Niên cũng không tệ, liền quay sang Từ Gia Tu xin xỏ, "Từ Gia Tu, anh còn dư một phòng ngủ mà, cho tôi thuê đi." "Không cho." Từ Gia Tu lập tức cự tuyệt, không để lại bất kỳ một tia hy vọng nào, lý do là: "Không tiện." "Đàn ông với nhau có gì mà không tiện chứ?" Diệp Ngang Dương cố tình đẩy đẩy cánh tay của Janice hỏi: "Phòng của các cô còn chỗ nào ngủ được không?" "Có có!" Janice vô cùng hoan nghênh, chỉ ra cửa chính nói, "Tôi và bảo bối sẽ đặt một cái thảm thật bắt mắt ngoài đó cho cậu, sau đó còn tặng miễn phí một cái vòng cổ xinh đẹp nữa, đã vậy mỗi ngày còn cho cậu ăn, có thích hay không?" Diệp Ngang Dương: "Lăn ngay đi cho tôi —— " Đêm đã khuya, mọi người lục tục đứng dậy lần lượt ra về, còn Janice vẫn tiếp tục ngồi chơi trò ‘đan áo len’. Một lúc sau, Lục Già mới nhỏ giọng nói với Janice: "Tôi muốn đi ra ngoài mua một ít hoa quả." "Chú ý an toàn, có việc gì thì ‘call’ cho tôi." "Được." Lục Già rời đi, có chút chột dạ thay giày, mở cửa ra đã thấy Từ Gia Tu đứng chờ ở bên ngoài, dáng vẻ như đã chờ từ rất lâu rồi. Lục Già: "o(n_n)o~" Tình yêu cuồng nhiệt với bạn trai diễn ra như thế nào, chính là mỗi ngày đều lén lút.... chạy lên sân thượng gặp nhau. —— Trong khoảng thời gian này, cái tên "Thập Quang" cũng được chính thức phê duyệt. Hiệu suất làm việc của Ốc Á tương đối cao, đội thiết kế và phát triển rất nhanh được hình thành. Muốn hoàn thành tốt một hạng mục thì cần phải đầu tư một trăm phần trăm tài nguyên nhân lực và thời gian. Lục Già thấy tên mình có trong danh sách thành viên của hạng mục, hơn nữa cô không chỉ có mặt trong tổ hạng mục “Thập Quang” mà còn kiêm thêm cả chức vụ nữa, đó là làm Phó đội trưởng. Lục Già hết sức vui vẻ. Tuy rằng không đành lòng nhưng Janice vẫn phải nói cho cô biết: "Không nhàn nhã gì đâu, Phó đội trưởng phải đảm nhiệm vai trò là ‘chân chạy việc’ chính đấy." Lục Già: "..." Mặt khác, trong danh sách thành viên hạng mục còn có một cái tên khá lạ, Lục Già còn chưa nhìn thấy người thật, nhưng nhìn cái tên cũng có thể tưởng tượng ra người đó như thế nào rồi. Thiệu Dật Phong, một cái tên đẹp đẽ ý vị đến nhường nào chứ. Janice cũng biết tổ hạng mục "Thập Quang” sẽ có một người mới tới, sau khi nhìn thấy tên của người này thì liền nghĩ, "Hình như nghe quen quen." Đương nhiên là quen rồi, là tên cậu nhóc xui xẻo thuở bé học cùng mẫu giáo với Janice mà! Buổi chiều, Thiệu Dật Phong tới Ốc Á ra mắt, Lục Già chạy tới xem mới thấy, ngoài cô ra thì nghênh đón Thiệu Dật Phong còn có mấy người Địch Ca, Lượng Tử và tiểu Diệp tổng. Mọi người đều ôm mong đợi rất lớn vào thành viên mới đến này. Thiệu Dật Phong mỉm cười chảo hỏi, lộ ra hai cái răng khểnh. Lục Già không nói gì, Janice lại càng trầm mặc hơn, dáng vẻ này không hề giống phong cách thường của Janice chút nào. Đúng lúc này, Thiệu Dật Phong thân thiết kêu lên một cái tên Trung Quốc: "Kiều Kiều, mình là Phong Phong đây!" Muốn chết à, Janice vừa nghe thấy hai tiếng Kiều Kiều thì lập tức trừng mắt nhìn Thiệu Dật Phong, vẻ mặt hùng hổ như sắp lao vào đánh người. Tiểu Diệp tổng nhanh chóng chạy tới ngăn lại, nhưng vẻ mặt lại hí hửng cười hỏi Thiệu Dật Phong, "À... Phong Phong này, anh quen Kiều Kiều của công ty chúng tôi sao?" "Đương nhiên là quen rồi." Thiệu Dật Phong hưng phấn nói, "Tôi và cô ấy là đồng hương, hồi nhỏ còn học chung mẫu giáo, chúng tôi vẫn thường chơi cùng nhau mà." "Ồ." "Ồ." Lục Già cũng: "Ồ." Bạn học hồi mẫu giáo... Lục Già nhìn Thiệu Dật Phong, đột nhiên lại nhớ tới lần tán gẫu nhắc về mối tình đầu khi họp chọn tên cho hạng mục mới, Janice đã nói: "Là một thằng nhóc rất xinh đẹp, tôi còn tưởng cậu ta là con gái ấy chứ. Ngày nào cũng thích bắt nạt cậu ta, bây giờ nhớ lại cảm thấy thật tuyệt vời..." Lục Già nhìn Janice, lại lộn lại nhìn Thiệu Dật Phong, muahahahaha~~~, trong đầu cô lúc này chỉ còn lại có năm chữ —— Thằng nhóc rất xinh đẹp. Thằng nhóc rất xinh đẹp. Thằng nhóc rất xinh đẹp...... _____________ Trích lời Editor: "Tình hình là làm đến chương này mình mới biết Từ Gia Tu, Lục Già và Diệp Ngang Dương bằng tuổi nhau. Lúc trước thấy Lục Già nói Diệp Ngang Dương học sau cô ấy một lớp nên mình tưởng là kém một tuổi. Xưng hô từ đầu truyện đến giờ chưa chuẩn lắm, nhưng lỡ từ đầu rồi nên thôi mình để đến hết truyện luôn nhé. Sau này hoàn, beta lại mình sẽ sửa sau. :D Mọi người thông cảm"
Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Chapter 30
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi hình ảnh trong quá khứ và thực tế hiện tại hoàn toàn không tương đồng thì phải làm sao đây?
Nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn, Janice nhíu mày nhìn bạn học Thiệu nói: "Xin hỏi, chúng ta quen biết nhau sau? Tôi cảnh cáo cậu, đừng tưởng rằng biết được tên cúng cơm cha mẹ đặt cho tôi thì có thể bắt quàng làm họ, vô dụng thôi —— "
Những lời này tuyệt không lưu tình! Janice vừa dứt lời, lập tức đã có người châm ngòi thổi gió, Diệp Ngang Dương quay sang hỏi bạn học Thiệu: "Phong Phong, anh và Kiều Kiều thực sự là bạn học hồi mẫu giáo hả? Trước kia hai người. . ."
"Chúng tôi thực sự là bạn học mẫu giáo mà." Thiệu Dật Phong không ngờ Lâm Kiều Kiều lại tuyệt tình phủ định như vậy, may thay anh ta còn có bằng chứng chứng mình, vội vạch ra cho mọi người xem, "Đây này, chỗ này hồi nhỏ tôi bị cô ấy cắn cho một phát, đến bây giờ vẫn còn để lại sẹo."
Quả nhiên, đúng là vị "Ngày nào cũng thích bắt nạt cậu ta" kia. . .
Mọi người đồng loạt im lặng, chăm chú nhìn người đàn ông là mối tình đầu của Janice khi còn nhỏ. Người đầu tiên bật cười ra tiếng là Diệp Ngang Dương, cậu ta cười ngoác cả miệng, vỗ vỗ bả vai Janice nói: "Kiều Kiều à, làm người ai lại làm thế. Cô với Phong Phong không chỉ là đồng hương mà còn là “bạn tốt” ở lớp mẫu giáo nữa mà, sao có thể nói quên là quên như vậy được chứ, như thế là không đúng đâu! Với tư cách là huynh đệ và là lãnh đạo của cô, tôi phê bình đấy nhé."
"Cút!" Janice dứt khoát động thủ đánh Diệp Ngang Dương.
Đối lập với Janice ‘lãnh khốc vô tình’, thái độ của bạn học Thiệu lại vô cùng hòa nhã, thấu hiểu lòng người. Từ đó có thể thấy, những cái gì mà đi ngược lại với thế giới vẫn chỉ là số ít mà thôi: Trước kia bị bắt nạt, đến khi trưởng thành tính tình vẫn ôn nhu như cũ. Janice nhất quyết không chịu thừa nhận quan hệ của hai người, bạn học Thiệu còn chủ động giúp cô tìm lý do: "Cái này cũng không thể trách Kiều Kiều được, đã quá nhiều năm chúng tôi không gặp nhau rồi. Kiều Kiều quên tôi cũng phải thôi. Nhưng tôi chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra cô ấy, bởi vì so với lúc nhỏ cô ấy chẳng thay đổi một chút nào, vẫn cứ cao như vậy, ha ha —— "
Kiều Kiều không thay đổi, nhưng còn bạn học Thiệu thì sao, cậu nhóc xinh đẹp kia đi đâu mất rồi?
Ta và mối tình đầu đã từng cùng nhau hẹn ước mùa xuân, ta chưa thay đổi mà đối phương đã hoàn toàn đổi thay rồi. Đây thực tế bất đắc dĩ và tàn khốc đến cỡ nào. Vốn dĩ Diệp Ngang Dương còn muốn nói: "Phong Phong, anh không cần phải thương tâm, Kiều Kiều vẫn luôn nhớ tới anh đấy. Lần trước họp hội nghị hạng mục còn nhắc đến anh là mối tình đầu của cô ấy mà, ha ha ha!" Nhưng nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra sau đó, Diệp Ngang Dương đành phải nuốt lại vào trong bụng, nghẹn cười rời đi. Trước khi đi còn vui vẻ ngâm nga một bài hát cũ, là bài “Thiên sơn vạn thủy cũng là tình” của Uông Minh Thuyên.
"Thiên sơn vạn thủy cũng là tình, hợp tan đều có trời ước định, không oán trời không oán mệnh. . ."
Lục Già suýt nữa phun ra một búng máu, phải tranh thủ lúc người nào đó chưa bùng nổ mà tẩu thoát khỏi hiện trường. Cô cảm thông với Janice, nhưng còn cảm thông với bạn học Thiệu hơn —— bộ dạng trưởng thành không như mình mong muốn, có thể trách ai đây!
——
Giữa trưa, mọi người xuống cantin Ốc Á ăn bữa trưa cuối cùng ở đây trong tháng này, sau đó Từ Gia Tu muốn chỉnh đốn, tu sửa lại nhà ăn một lần nữa. Là vì sao? Là vì khu Cao Tân của thành phố Đông Châu này phát triển biến đổi từng ngày, từng tòa cao ốc, building cứ đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, khu gần đó cũng đã được khai phá quy hoạch để xây dựng một con phố buôn bán. Đến lúc đó, cantin không còn cần thiết nữa, tuy nhiên cũng có thể sử dụng vào mục đích khác. Chỉ có điều, Từ Gia Tu vẫn muốn giữ lại cantin như một điểm đặc biệt của Ốc Á. Diệp Ngang Dương cũng tán thành với ý kiến này: "Chính xác, các nhân viên đã ăn quen thức ăn ở cantin Ốc Á, lâu dần sẽ biết được cái gì gọi là vô dục vô cầu, rất tốt."
Vô dục vô cầu. . . Lục Già cúi đầu ăn một miếng sườn lợn, hình như cô đã quen ăn như thế này rồi, chẳng trách cô và Từ Gia Tu có thể trở thành một couple, quá chuẩn!
Hôm nay Janice không xuống cantin ăn trưa, mặc dù cực kỳ không muốn đối mặt với bạn học Thiệu, người có thân phận vừa là đồng hương, vừa là bạn hồi mẫu giáo của mình, nhưng giữa trưa Janice lại mượn xe của Diệp Ngang Dương, nói là muốn dẫn bạn học Thiệu ra ngoài ăn cơm. Diệp Ngang Dương sảng khoái đồng ý, lập tức lấy chìa khóa xe ra đưa cho cô, "Chúc hai người ăn chung vui vẻ."
"Cút!"
Trong cantin, Diệp Ngang Dương buông đũa xuống, đặt ra nghi vấn: "Lúc tôi còn nhỏ vốn là một bé trai vô cùng xinh đẹp, trưởng thành thì bộ dạng anh tuấn như thế này đây. Vậy sao hồi bé Phong Phong cũng là một bé trai xinh đẹp mà khi trưởng thành lại ra nông nỗi thế. Xin hỏi nguyên nhân là gì?"
Lời này thật đê tiện, Từ Gia Tu cười nhạo một tiếng, chẳng thèm quan tâm. Còn Địch Ca, Lượng Tử lại nhíu mày suy nghĩ, cố vì sư phụ của mình nói đỡ mấy câu. Nghĩ mãi cũng không ra Thiệu Dật Phong còn chỗ nào giữ lại dấu vết của một bé trai xinh đẹp nên đành thôi.
Lục Già cũng âm thầm thở dài. Cô rất lo lắng ...... lo Janice sẽ thừa cơ hạ độc thủ với bạn học Thiệu. Trong lúc ăn cơm, Lục Già và Từ Gia Tu nói với nhau không được nhiều, chỉ ngẫu nhiên trao đổi ánh mắt, chính là kiểu ‘vô ý’ liếc mắt đưa tình giữa các đôi tình nhân.
Diệp Ngang Dương đột nhiên mở miệng hỏi Từ Gia Tu: "Từ tổng anh minh thần võ, xin hỏi rốt cuộc ngài lôi anh chàng Phong Phong này từ đâu ra, có đáng tin hay không?"
"Hắc Phong Quái Hiệp hai năm trước, mọi người có biết chứ?" Từ Gia Tu chậm rãi mở miệng, "Đó chính là Thiệu Dật Phong."
Hắc Phong Quái Hiệp!
Không ngờ Thiệu Dật Phong lại là Hắc Phong Quái Hiệp! Địch Ca và Lượng Tử bốn mắt nhìn nhau, kích động đến run rẩy. Diệp Ngang Dương cũng biết Hắc Phong Quái Hiệp, chậc chậc ra tiếng, cười nói, "Phong Phong và Kiều Kiều của chúng ta sau này có thể tạo thành một đôi thần tiên hiệp lữ ấy nhỉ."
Không được phép lôi sư phụ ra đùa giỡn, Địch Ca và Lượng Tử không nói gì. Chỉ có Tiểu Đạt hoài nghi nhìn về phía Diệp Ngang Dương, hỏi một câu: "Tiểu Diệp tổng, cậu ghen tỵ sao?"
"Phụt ——" Diệp Ngang Dương phun miếng cơm vừa đưa vào mồm ra, trừng mắt nhìn Tiểu Đạt cảnh cáo, "Tiểu Đạt, tôi coi như anh là trẻ con đang nói linh tinh."
Ý. Tiểu Đạt vội vàng cúi đầu xuống.
Cả bàn ăn chỉ có mỗi Lục Già không biết "Hắc Phong Quái Hiệp" là cái gì, Từ Gia Tu tranh thủ nói vài câu ‘phổ cập kiến thức’ cho cô. Từ đó mới biết, Thiệu Dật Phong đã từng là một Hacker vô cùng, vô cùng nổi tiếng. Wow! Quả nhiên khi biết một người có năng lực cường đại, thì diện mạo gì đó chỉ là mây bay. Lục Già nhớ tới bạn học Thiệu, bỗng dưng cảm thấy cả người anh ta đều sáng lên.
Đúng, chính là cảm giác thấy sáng lên. Lục Già nghĩ nghĩ lại quay sang hỏi Từ Gia Tu một vấn đề khá ấu trĩ: "Từ Gia Tu, anh lợi hại hơn hay Thiệu Dật Phong lợi hại hơn?"
Phụ nữ rất hay thích so sánh kiểu như vậy. Hồi nhỏ, mỗi khi Lục Già nhìn thấy một nhân vật nào đó lợi hại thì luôn hỏi lão Lục: "Ba ba, ba lợi hại hay Tôn Ngộ Không lợi hại?" Hoặc là "Ba ba, ba với em bé hồ lô kim cương, ai lợi hại hơn?" Những lúc như vậy, lão Lục đều mặt không đổi sắc trả lời: "Đương nhiên là ba ba lợi hại."
Lục Già hỏi xong, Từ Gia Tu im lặng trong chốc lát, làm Lục Già cảm thấy có chút hối hận, hình như cô đã đả thương đến lòng tự trọng của bạn trai rồi. Đúng lúc này, Từ Gia Tu nhìn cô, ánh mắt như đang nói —— "Xem ra em chả hiểu bạn trai của em chút nào".
"Hacker quá trẻ con, anh không muốn đùa." Từ Gia Tu trả lời Lục Già.
Đúng thế, hacker quá trẻ con, Từ Gia Tu khinh thường kiểu làm việc chơi đùa đó. Anh chỉ muốn chơi đùa với bạn gái nhà mình mà thôi. Khụ khụ!
Hết giờ nghỉ trưa, Thiệu Dật Phong và Janice dùng cơm xong trở về, ánh mắt của mọi người nhìn anh ta đều đã thay đổi, giống như nhìn một vật đang phát sáng vậy. Từ Gia Tu ‘phổ cập kiến thức’ quá ít, sau khi trở lại văn phòng, Tiểu Đạt lại tiếp tục kể cho Lục Già nghe về sự tích của ‘Hắc Phong Quái Hiệp’.
Không giống như Địch Ca, Lượng Tử làm việc về mảng kỹ thuật, Tiểu Đạt là thành viên của mảng “tám chuyện”, cho nên góc độ hiểu biết cũng khác với mấy người kia.
"Năm đó, Hắc Phong Quái Hiệp ở trên mạng mạnh mẽ giống như bão lửa, hầu như ngày nào anh ta cũng vào Diễn đàn của ‘Thiên Thiên Nhạc’(1), chuyên hack các topic có view cao. Mọi người đối với Hắc Phong vừa kính vừa sợ, cũng có một vài hacker muốn khiêu chiến với Hắc Phong, nhưng tất cả đều bị anh ta trêu đùa lại. . . Nói chung, Hắc Phong Quái Hiệp thực sự vô cùng lợi hại!"
"Bây giờ thì sao, Hắc Phong còn ở Diễn đàn Thiên Thiên Nhạc nữa không?" Lục Già hưng phấn hỏi.
"Không còn lâu rồi, hai năm trước Hắc Phong để lại một câu nói rồi biến mất, sau đó không có ai biết tung tích của anh ta nữa."
Lục Già tò mò hỏi: "Để lại câu nói gì?"
Tiểu Đạt đã hóa thân thành Bách Hiểu Sinh (2), vội vàng ngó đầu ra nhìn, xác định không nhìn thấy bóng dáng của Thiệu Dật Phong ngoài cửa rồi mới quay lại nói: "Tôi không có phương hướng, không có tín ngưỡng, chỉ có mình em. Tôi có thể xâm nhập vào toàn thế giới, chỉ duy nhất không thể xâm nhập vào trái tim em."
Lục Già gật đầu như giã tỏi, ngầu quá đi ấy chứ! Câu này y như mấy kiểu chữ ký cá nhân thịnh hành từ mấy năm trước. Lục Già bỗng dưng lại nghĩ đến một chuyện, không biết bạn học Thiệu có thể hỗ trợ cô được hay không. Cô nói với Tiểu Đạt: "Bảy tám năm trước tôi bị hack mất một cái tài khoản, không biết Thiệu Dật Phong có thể giúp tôi trộm lại nó được không?"
Tiểu Đạt: ". . ."
Quá khứ lừng lẫy cũng chỉ là quá khứ, hiện tại Thiệu Dật Phong ở trước mặt mọi người nói chuyện vô cùng khiêm tốn, anh ta khoát tay nói: "Tôi đã không còn là hacker nữa, hiện giờ chỉ là một kỹ sư bình thường mà thôi."
Bình thường? Nghe thật khó tin. Ngoài danh tiếng của "Hắc Phong Quái Hiệp" ra, thì Thiệu Dật Phong còn rất dày dặn kinh nghiệm trong việc thiết kế và sáng tạo. Hơn nữa, anh ta còn có thể thiết lập chương trình bảo vệ máy tính cực kỳ an toàn, đặc biệt là trong việc bảo vệ dữ liệu. Nếu như Thiệu Dật Phong chỉ được coi là kỹ sư bình thường, thì những người bình thường chân chính như Địch Ca và Lượng Tử sẽ coi là gì đây? Kỹ sư hạng hai vô dụng sao?
"Từ Gia Tu, anh làm cách nào chiêu mộ được Thiệu Dật Phong vậy?" Khi lên lầu đưa văn kiện cho Từ Gia Tu ký tên, Lục Già thuận miệng hỏi một câu.
"Rất đơn giản." Từ Gia Tu ngẩng đầu nói, "Trong khi tán gẫu với anh, anh ta có nhắc đến Lâm Kiều Kiều. Anh nói Lâm Kiều Kiều đang làm việc tại Ốc Á. Anh ta lập tức cảm thấy duyên phận đã tới rồi."
Hóa ra là vậy, Thiệu Dật Phong đến Ốc Á là vì Janice sao?
Nhưng hình như sự thật có vẻ không phải thế ——
Chuyện đầu tiên sau khi Thiệu Dật Phong đến Ốc Á đó là trở thành bạn bè với Tiểu Đạt, sau đó lại hỏi Tiểu Đạt một việc: "Công ty chúng ta còn bao nhiêu nữ nhân viên chưa có bạn trai hả?"
Thiệu Dật Phong đến Ốc Á là để tìm bạn gái? Tuy nhiên, Ốc Á lại không phải là nơi lý tưởng để đàn ông độc thân đến tìm bạn gái. Nhưng không sao, càng hiếm lại càng quý. Thiệu Dật Phong nhìn xung quanh một lượt, nở một nụ cười tương đối hài lòng.
Trái ngược với sự yên tâm của Thiệu Dật Phong, Janice vừa hối lộ cho mấy người Địch Ca, Lượng Tử và Diệp Ngang Dương để bọn họ giữ kín mồm miệng, vừa nói với Thiệu Dật Phong: "Phong này, chuyện tìm bạn gái cậu cứ từ từ, không cần gấp gáp. Nhưng trước hết tôi đề nghị cậu làm cách nào cho bớt đống mụn trên mặt đi, như vậy sẽ thuận lợi hơn nhiều đấy!"
Aiz, vấn đề này, Thiệu Dật Phong hết sức xấu hổ, cười rộ lên: "Mụn ở trên mặt tôi là do không có bạn gái, nội tiết tố mất cân đối nên mới sinh ra đó. Chỉ cần tìm được bạn gái là tốt thôi."
Janice không phản bác nổi, chỉ có thể nói: "Cố lên!"
Có Thiệu Dật Phong gia nhập, đội thực hiện hạng mục "Thập Quang" của Ốc Á giống như hổ có thêm cánh. Đối với một công ty phát triển khoa học kỹ thuật mà nói, tài nguyên quý giá nhất chính là nhân lực. Lục Già cũng thấy vui mừng thay cho Ốc Á, vui mừng thay cho Từ Gia Tu, lại càng vui cho "Thập Quang" có một khởi đầu thuận lợi. Dù sao cô cũng là một thành viên của đội hạng mục “Thập Quang”, hơn nữa còn là Phó đội trưởng do chính Từ Gia Tu bổ nhiệm.
Tuy nhiên rất nhanh, Lục Già không thể vui mừng nổi. Cô nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ, nội dung như sau: "Hi, xin chào Lục Già. Tôi là Thiệu Dật Phong mới đến nhậm chức ngày hôm nay, cứ gọi tôi là A Phong là được rồi. . . Không biết ấn tượng của cô đối với tôi như thế nào, ấn tượng của tôi đối với cô rất tốt. Hi vọng sau này chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp thân thiết, mong nhận được hồi âm của cô."
Ông trời của tôi ơi! Cái tin này cực kỳ giống với mấy tin nhắn theo đuổi tán tỉnh điển hình, sao lại chạy vào điện thoại di động của cô thế này? Nội dung tin nhắn cũng không có gì lạ, bởi vì nó tương đối giống với lời phát biểu của Thiệu Dật Phong khi nhận chức đội trưởng đội hạng mục ‘Thập Quang’, nhưng cái chính là vì sao nó lại chạy đến điện thoại của cô? Lục Già trợn mắt nhìn về phía Tiểu Đạt: "Tiểu Đạt, rốt cuộc anh nói với Thiệu Dật Phong cái gì?"
Tiểu Đạt ngẩng đầu, bị dáng vẻ phẫn nộ của Lục Già dọa cho giật mình, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Anh Phong hỏi trong công ty còn bao nhiêu nữ nhân viên chưa có bạn trai, sau đó tôi liền nói cho anh ấy biết."
Mẹ nó! Chơi với nhau có mấy tiếng đồng hồ mà đã gọi là anh Phong rồi. Lục Già căm phẫn không thôi, lần nào cũng thế, cô đối xử với Tiểu Đạt như mối tình đầu,còn anh ta lại ngược cô ngàn vạn lần. Lục Già cầm tờ báo mới ra ngày hôm nay đập mạnh xuống mặt bàn: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy tôi có bạn trai hay sao?"
Tiểu Đạt lùi dần về phía sau: "Chẳng lẽ cô có. . ."
Đúng, cô có, thực sự có! Lục Già vô cùng tức giận, phải hít sâu mấy lần để bản thân tỉnh táo lại. Không được, cô muốn có danh phận chính thức! Danh phận chính thức là thế nào —— chính là bạn gái của Từ Gia Tu - Tổng giám đốc Công ty Cổ phần khoa học kỹ thuật Ốc Á.
Aiz, thật là đau đầu! Lục Già khó xử nâng cằm, đúng lúc này, di động lại nhận được tin nhắn mới của Thiệu Dật Phong —— "Nghe nói cô còn là bạn cùng phòng của Kiều Kiều nữa, đúng là duyên phận mà. Cuối tuần chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé, cô thấy thế nào?"
Lục Già gục mặt xuống bàn, chết mất thôi. Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao Thiệu Dật Phong không thể có bạn gái, hiểu vì sao anh ta lại dùng cái tên "Hắc Phong Quái Hiệp" năm đó, cả việc vì sao lại nói câu "Tôi có thể xâm nhập vào toàn thế giới, chỉ duy nhất không thể xâm nhập vào trái tim em" đến quỷ nghe xong cũng phải khóc kia rồi. Quá bình thường, đây chính là phong cách của anh ta!
Tới công ty gặp lại đồng hương kiêm bạn học mẫu giáo, cậu bé đã từng vô cùng xinh đẹp nay biến thành một người đàn ông có ngoại hình thê thảm, Janice cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cô dựa người vào trước bàn làm việc, vừa bẻ ngón tay vừa tổng kết: "Lúc nhỏ tôi rất thích bắt nạt cậu ta, hiện tại nhìn một cái là chỉ muốn đánh, nhưng đây hoàn toàn là hai việc khác nhau."
Quá chính xác. Lục Già gật đầu, cô cũng rất muốn đánh Thiệu Dật Phong. Có trời mới biết khi cô nhìn thấy cái tên Thiệu Dật Phong này, đã YY ra một người đàn ông có dáng vẻ thanh thoát xuất trần như thế nào. Quả nhiên nhìn tên đoán người gì đó chỉ là mây bay.
Hiện tại, chỉ cần thoáng nhìn thấy bạn học Thiệu là Lục Già đã muốn chạy trốn đi thật nhanh, nhưng không ngờ vẫn không thoát khỏi cặp mắt như radar kia của anh ta. Đã qua giờ tan tầm, các đồng nghiệp khác hầu như đã về hết rồi, chỉ còn lại vài người trong đội hạng mục và Từ Gia Tu ở lại thảo luận một số vấn đề kỹ thuật. Ấy vậy mà đội trưởng đội hạng mục - Thiệu Dật Phong lại đang có mặt ở trong thang máy cùng với Lục Già. Chẳng phải anh ta nên có mặt ở trong phòng họp hay sao?
"Lục Già, thật khéo nha." Thiệu Dật Phong nhìn cô cười, vươn tay ấn nút đóng cửa thang máy lại. Lục Già vội vàng ấn vào nút mở cửa không cho thang máy đi xuống: "Biết đâu vẫn còn người."
"Không còn ai hết." Thiệu Dật Phong mỉm cười nói, "Chỉ có hai chúng ta."
Lục Già: ". . ."
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền tới, Lục Già ngẩng đầu, là người cô muốn nhìn thấy nhất bây giờ - Từ Gia Tu. Thấy cô và Thiệu Dật Phong đứng chung một chỗ, Từ Gia Tu không nói gì, chỉ chậm rãi bước vào. Lục Già đứng bên trái Thiệu Dật Phong, Từ Gia Tu chỉ có thể đứng vào vị trí bên phải anh ta.
"Từ tổng, anh cũng tan tầm rồi sao?" Thiệu Dật Phong ân cần thăm hỏi Từ Gia Tu.
Từ Gia Tu gật đầu: "Ừ."
"À à, công việc cần phải kết hợp cả lao động và vui chơi phải không?" Thiệu Dật Phong nói, sau đó nhìn về phía Lục Già, "Đến cuối tuần, phụ nữ nên thả lỏng thư giãn một chút. Tin nhắn hôm nay tôi gửi cho cô, tôi chờ câu trả lời."
Cùng nhau đi xem phim sao? Lục Già nói không nên lời: ". . ." Không, tuyệt đối không đi. . .
"Chuyện gì?" Người nào đó rốt cục mở miệng.
Thiệu Dật Phong nghiêng đầu, có chút ngượng ngùng. Nhưng đây cũng chỉ là đang theo đuổi phụ nữ mà thôi, khẳng định ông chủ có thể hiểu. Thiệu Dật Phong ngẩng đầu nhìn Từ Gia Tu, dứt khoát nói: "Cuối tuần tôi hẹn Lục Già và Kiều Kiều cùng nhau đi xem phim. Tôi vừa tới công ty, rất muốn gây dựng cảm tình với các đồng nghiệp khác."
"À." Từ Gia Tu gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó cúi xuống, trực tiếp thay Lục Già từ chối, "Janice có muốn đi hay không tôi không biết, nhưng Lục Già chắc chắn sẽ không đi."
Bạn học Thiệu cảm thấy mờ mịt. Vì sao? Chẳng lẽ ông chủ mới của anh ta quản cả ngày nghỉ cuối tuần của nhân viên nữa?
Vì sao ấy à? Muốn hẹn bạn gái của anh á? Từ Gia Tu cười cười, dáng vẻ vô cùng thân thiết, anh đặt tay lên bả vai Thiệu Dật Phong, mở miệng nói, "Anh hẹn bạn gái của tôi đi xem phim, người bạn trai là tôi đây sẽ ghen đấy.”
(*) Chú thích:
1 – Thiên Thiên Nhạc là một kênh truyền hình nghệ thuật của CCTV bao gồm rất nhiều chương trình nhỏ, thể hiện các hoạt động sinh hoạt hàng ngày của người dân dưới góc độ hài hước. Những chương trình của kênh này có đủ các thể loại như: để giải trí, phục vụ gia đình, phỏng vấn ngôi sao, biểu diễn hài kịch, giáo dục.....
2 – Bách Hiểu Sinh: là một nhân vật được nhắc đến trong tác phẩm Tiểu Lý Phi Đao của nhà văn Cổ Long, được coi là người thông thái và trọng vọng nhất trong võ lâm đương thời. Người đã bỏ ra gần hết cuộc đời để nghiên cứu võ học và có một tác phẩm để lại cho ngàn đời sau, đó là cuốn Binh Khí Phổ ...