Sau khi Từ Gia Tu rời đi, Diệp Ngang Dương cũng ‘thu cờ tắt trống’. Janice chịu đủ giày vò, tra tấn nội tâm ghê gớm, thầm nghĩ hay cứ trực tiếp mổ bụng tự sát, lấy cái chết tạ tội, thế là xong hết mọi chuyện.
Lục Già trở về văn phòng, tâm trạng không biết là đang buồn bã hay hoảng sợ. Tiểu Đạt hỏi cô rốt cuộc trên lầu đã xảy ra chuyện gì, cô không nói câu nào, chỉ ngồi xuống cẩn thận suy nghĩ. Do dự một chút, Lục Già lấy di động ra gửi tin nhắn cho Từ Gia Tu, không biết anh hờn dỗi như vậy thì có quay lại đây nữa không? Sau đó, Lục Già thỉnh thoảng liếc mắt nhìn di động xem Từ Gia tu đã trả lời lại hay chưa.
Hình như cô mới là người đầu sỏ gây ra chuyện này, nhưng dù có như vậy thì cô cũng không đồng ý với hành động náo loạn ầm ĩ của Diệp Ngang Dương. Với quan hệ giữa Từ Gia Tu và Diệp Ngang Dương thì tuy rằng ngoài miệng Từ Gia Tu không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng anh vô cùng để ý.
Lục Già uể oải gẩy gẩy mấy cái nút trên bàn tính nhỏ, đây là chiếc bàn tính bằng ngọc thạch mà Từ Gia Tu mua cho cô ở Tây Tầm. Lục Già rất thích nó, vừa xuống xe đã ôm ngay lên lầu. Khi học tiểu học cô cực kỳ thích tính toán bằng bàn tính, khi ở nhà một mình thường lấy nó ra gẩy giải buồn. Năm đó, trường trung học tổ chức cuộc thi làm toán bằng bàn tính, cô còn giành được giải thưởng. Khi Từ Gia Tu nhắc tới chuyện này, Lục Già không biết xấu hổ, thổi phồng lên rằng, trước kia đi làm cô toàn dùng bàn tính, còn nhanh hơn cả dùng máy tính điện tử. Sau đó Từ Gia Tu liền mua cho cô cái bàn tính này.
Lúc mua xong, ông chủ bán hàng còn tranh thủ khắc hai chữ đơn giản trên thân bàn tính, đó là —— "Gia & Già "
Vì sao hôm qua tốt đẹp như vậy, tự dưng hôm nay lại xảy ra vấn đề? Khó trách người ta vẫn thường nói tình cảm là vấn đề rắc rối nhất giữa nam và nữ trên thế gian này. Đáng tiếc, từ trước tới nay tình cảm không phải là một bài toán số học, lại càng không phải là phép tính đơn giản như 1+1=2.
Lục Già rầu rĩ, nhớ đến việc thư tình mình viết năm đó bị Từ Gia Tu cướp đi, trong lòng ngoài phiền muộn ra còn có một loại cảm xúc khó nói thành lời. Có một số việc thật sự rất kỳ lạ, hồi trung học cô thích một Từ Gia Tu thong dong, có khí chất sạch sẽ; hiện tại lại yêu thương một Từ Gia Tu khó tính nhưng lại chân thành.
Thật ra, Từ Gia Tu vẫn luôn là người khó tính, miệng lưỡi cũng rất lợi hại, khi còn học trung học cô đã từng ‘lĩnh giáo’ qua một lần. Đó là lúc phân chia khu lao động giữa các lớp, mấy người lớp 9 của cô đi qua chỗ lớp 10 nói lý, kết quả là bị Từ Gia Tu dùng đúng một câu làm cho cả bọn đỏ mặt tía tai. Từ Gia Tu nói như thế nào, anh liếc mắt nhìn đám người các cô, sau đó phun ra một câu: "Việc này các cậu nói cũng vô dụng, gọi chủ nhiệm lớp ra đây nói chuyện đi."
Quá ngoan độc, lời như vậy mà Từ Gia Tu cũng dám nói ra miệng. Sau đó, cô Lô thực sự đi ra nói chuyện, nhưng vừa xuất hiện một cái, Trương Phái Đông đã lập tức biến thành bộ dạng ‘chân chó’ (nịnh nọt): "Không nói đến cái rãnh nước kia, mà phần lao động của lớp 9 cứ để nam sinh lớp 10 bên này chịu trách nhiệm hết đi."
Cái gì gọi là khí phách, chính là cái này đây. Lúc đó, học sinh hai lớp bàn luận về đề tài này vô cùng rôm rả. ‘Câu nói ngoan độc’ của Từ Gia Tu cuối cùng cũng đến tai Trương Phái Đông. Khi Lục Già tới văn phòng nộp bài tập thì thấy Trương Phái Đông đang hùng hổ ‘giáo dục’ Từ Gia Tu một trận. Từ Gia Tu cũng không sợ, chỉ cười cười giải thích: "Chẳng phải em đang tạo cơ hội giúp thầy đó sao?"
Khi bước ra khỏi văn phòng, Lục Già liền có ấn tượng sâu sắc đối với Từ Gia Tu. Từ đó về sau, mỗi khi ba chữ "Từ Gia Tu" xuất hiện ở bên tai, cô lại lưu ý lắng nghe một chút, dần dần tạo thành một thói quen, không hiểu tại sao lần nào nghe thấy tên anh cô đều cảm thấy thật vui vẻ.
Lớp của hai người ngay sát nhau, cơ hội gặp mặt có rất nhiều. Tỷ như lúc xem biểu diễn đại hội, hai lớp được xếp ngồi chung một khu; trường học tổ chức cho học sinh xem phim về đề tài giáo dục, hai lớp cũng ngồi cạnh nhau, chưa kể còn có vô số những tiết thể dục linh tinh khác nữa.
Lục Già có rất nhiều cơ hội gặp Từ Gia Tu, mỗi lần nhìn thấy anh tâm tình đều rất phấn chấn mãn nguyện, thậm chí còn có chút tự mình đa tình, liệu có phải Từ Gia Tu cũng thích mình hay không?
Suy nghĩ ‘tự mình đa tình’ của thiếu nữ trong độ tuổi mơ mộng thật đáng sợ. Tỷ như lúc đi ngang qua hành lang dài, Từ Gia Tu sẽ ngẫu nhiên chuyển động tầm mắt, hai người vô tình nhìn vào mắt nhau, cô sẽ tưởng Từ Gia Tu chú ý đến mình. Còn có lần phòng giáo viên công bố kết quả thi, cả phòng đầy ắp người chen nhau xem điểm; cô làm bài không được tốt bị thầy Trương gọi ra nói chuyện, Từ Gia Tu cũng lại gần quan sát, Lục Già nghĩ thầm có thể là Từ Gia Tu đang quan tâm đến cô. Khi hai lớp cùng tổng vệ sinh, lớp của Lục Già thiếu chổi, cô Lô kêu Lục Già sang bên lớp 10 mượn tạm, Từ Gia Tu liền đưa cây chổi đang cầm trên tay nhưng ngay sau đó lại giật lại: "Cái này nặng lắm, để tôi tìm cho cậu cái nhẹ hơn." Trong khoảnh khắc đó, tâm hồn thiếu nữ ..... blah blah....., đúng là quan tâm đặc biệt mà.
Chú ý, quan tâm, rồi lại quan tâm. . . Lục Già cứ tự tưởng tượng, tự sung sướng, vô cùng vui vẻ, vô cùng thỏa mãn.
Kỳ thực, nếu không có mấy suy nghĩ lung tung tự huyễn hoặc bản thân kia thì cô đâu dám mạo muội viết thư tình cho Từ Gia Tu.
So với bức thư tình thứ hai chỉ gửi vào hộp thư của Diệp Ngang Dương thì Lục Già khẳng định lần đầu tiên thư tình chắc chắn đã đến được tay Từ Gia Tu. Sau khi kết thúc tiết học tối, Mạnh Điềm Điềm vụng trộm đi thăm dò chạy về thông báo, Từ Gia Tu có kẹp bức thư vào trong sách Tiếng Anh rồi mang về nhà. . .
Kết quả là tỏ tình thất bại, sau đó trong một lần đến nhà Mạnh Điềm Điềm chơi, Lục Già tiện tay mượn cô nàng mấy quyển tạp chí dành cho tuổi teen. Bên trong có một bài phân tích đại loại là “vì sao các thiếu nữ luôn tự mình đa tình?”, Lục Già đọc xong, thấy cô trúng hết không sót cái gì.
Về sau, mỗi lần nhìn thấy Từ Gia Tu, tâm tình của Lục Già không còn cảm thấy phấn chấn mãn nguyện nữa, thậm chí theo bản năng còn có chút tránh né, không rõ nguyên do. . . Nhưng dần dần, mọi việc cũng ổn thỏa.
Đúng là không có gì là không giải quyết được.
Từ Gia Tu vẫn chưa trả lời tin nhắn, Lục Già trực tiếp bấm nút gọi điện thoại nhưng cũng không thấy bắt máy.
Chán quá nhỉ.
Janice bước vào phòng, an ủi Lục Già: "Bảo bối, cô đừng lo lắng. Tôi nghĩ có khả năng lão đại đi chơi bóng rồi, những khi tâm tình không tốt anh ấy đều chơi bóng một mình. Vừa nãy tôi có gọi điện thoại đến tổ phụ trách sân bóng, đúng là lão đại ở đó đấy."
Ừm, không sao là tốt rồi.
Cũng sắp hết giờ làm, Lục Già nhanh tay thu dọn đồ đạc, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Janice, hôm nay tôi về nhà, không ăn cơm cùng cô được rồi."
Janice há hốc mồm: "Bảo bối. . ."
Từ Gia Tu chơi bóng xong mới đi đến tủ quần áo cá nhân lấy điện thoại ra xem, bên trong có một tin nhắn và một cuộc gọi nhỡ của Lục Già. Nội dung tin nhắn là: "Từ Gia Tu, anh đang ở đâu, có sao không vậy?"
——
Thời điểm Lục Già nhận được điện thoại của Từ Gia Tu là lúc cô vừa bước lên chiếc xe bus số 603. Đúng giờ cao điểm, bên trong xe nhốn nha nhốn nháo, chật chội ồn ào, quả thực không thích hợp để nói chuyện chút nào. Di động rung đến lần thứ ba, Lục Già do dự một chút nhưng vẫn ấn vào nút nghe.
"Lục Già, em đang ở đâu thế?" Từ Gia Tu hỏi cô, sau đó nói luôn, "Buổi tối em muốn ăn cái gì? Hay không làm cơm nữa, chúng ta ra ngoài ăn đi, em muốn ăn gì? Nếu không quyết định được thì chúng ta đến nhà hàng Đông Châu lần trước nhé, để anh gọi điện đặt bàn."
Lục Già vừa há mồm đã bị một người mới bước lên xe đẩy mạnh một cái: "Em. . ."
Đúng lúc này, trong xe bus vang lên tiếng thông báo: "Hoan nghênh quý khách đã lên xe bus số 603, xe chạy thẳng từ công viên Thiên Sơn đến quảng trường Đông Duyệt. Xe chuẩn bị khởi hành, xin quý khách ổn định chỗ ngồi."
Lục Già nghe xong rồi nói hết câu: "Em về nhà. . ."
Từ Gia Tu chỉ “À” một tiếng, sau đó thì im lặng.
Bên trong xe nhiều người hỗn tạp, cảm xúc của Lục Già cũng thật hỗn loạn. Trong nháy mắt, cô đột nhiên rất muốn xuống xe, nhưng tất nhiên xe bus sẽ không dừng chỉ vì ý nghĩ của cô. Kỳ thực không nói gì đến xe bus, có đôi khi ngay cả hành vi của con người cũng không hoàn toàn làm theo suy nghĩ thật sự của bản thân mình.
Trong xe vô cùng ầm ĩ, không có cách nào nói chuyện tiếp, Lục Già đành phải nói với Từ Gia Tu: "Em cúp máy trước, lát nữa chúng ta nói chuyện sau nhé."
Từ Gia Tu: "Được."
Di động ngắt kết nối, Lục Già cầm di động tựa đầu vào trong góc xe bus. Sắc trời dần dần tối đen, cảm xúc khác thường cứ phập phồng ở trong lòng, chìm chìm nổi nổi, lại có chút nóng ruột. Lục Già đang định cất điện thoại đi thì lại nhận được một tin nhắn mới, chỉ có ba chữ đơn giản.
"Xin lỗi em."
Từ Gia Tu xin lỗi cô cái gì vậy? Lục Già nhìn di động, nước mắt suýt chút nữa trào ra. Nội tâm vừa thấy ấm lại vừa thấy đau. Đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề, nếu lúc trước cô kiên định một chút, chỉ cần một chút xíu thôi, thì có phải hiện giờ cô và anh cũng có thể như Mạnh Điềm Điềm và Chung Tiến hay không?
Vừa nghĩ đến đó, nước mắt không báo trước mà rơi ra ngoài.
Tưởng tượng đơn giản luôn rất đẹp, ngày đó, sau khi kết thúc hôn lễ, Mạnh Điềm Điềm có nói với cô: "Rất nhiều bạn học hâm mộ mình với Chung Tiến đã yêu nhau lâu như vậy rốt cuộc cũng ‘tu thành chính quả’, nhưng bọn họ đâu biết rằng suốt từ trung học cho đến bây giờ hai đứa mình đã trải qua bao nhiêu lần tan tan hợp hợp rồi."
May mà, chúng mình đều không bỏ cuộc.
Xe bus đỗ tại trạm dừng thứ nhất của Đông Châu, cô gọi điện thoại cho lão Lục, hỏi xem ông đã ăn tối chưa. Lão Lục thì thà thì thầm, nói lan man, đại ý là: "Hôm nay ba với cô Giang cùng ăn. . ."
"Ồ ——" Lục Già kéo dài giọng, cười hì hì trêu ghẹo, tận lực không để lộ cảm xúc hiện giờ của bản thân, "Hiếm có nha, chủ nhiệm Lục nhất định phải ăn thật nhiều vào đấy, con không quấy rầy hai người nữa đâu. . ."
Lão Lục không để ý đến cô, trực tiếp cúp điện thoại.
Lục Già đi vào trong một con ngõ nhỏ, sắc trời đã tối, đèn đường lờ mờ. Nơi này đã từng là địa điểm được các bạn nhỏ trung học Đông Châu yêu thích nhất, đồ ăn vặt gì cũng có, bánh mật chiên, mỳ chua cay, thịt xiên thập cẩm, canh thịt viên. . .
Lục Già đi đến cửa hàng bánh ngọt Kim Vượng, nơi đây làm bánh ngon có tiếng. Trải qua bao nhiêu năm, những cửa hàng khác đã đổi qua mấy đời chủ mà cửa hàng bánh ngọt này vẫn còn trụ vững. Nếu cô nhớ không nhầm thì trước kia Từ Gia Tu rất thích ăn bánh ở chỗ này, lúc nào đạp xe đi ngang qua anh cũng dừng lại mua một cái. Cô và Mạnh Điềm Điềm thường đến ngõ nhỏ này kiếm đồ ăn sau khi học tối xong, thỉnh thoảng lại nhìn thấy Từ Gia Tu. Anh cưỡi trên xe đạp dừng trước cửa hàng bánh ngọt, nói với vào bên trong: "Ông chủ, cho cháu một cái bánh thịt, không hành không tỏi, cho thêm ít mè vừng."
Lục Già gọi một bát cháo và một miếng bánh nhỏ, nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói: "Ông chủ Kim, lát nữa làm cho cháu một cái bánh thịt mang đi nhé, không hành không tỏi, cho thêm ít mè vừng."
"Được rồi." Ông chủ nhận ra cô, hắng giọng hỏi lại, "Mua về cho ba hả?"
Không phải. Lục Già lắc đầu, nói thẳng: "Cho một người thường hay đến đây mua. . ."
Lục Già còn chưa nói xong đã dừng lại, nhìn về phía người vừa mới bước vào. Người đó xoay người nói với ông chủ Kim: "Ông chủ, cái bánh đó không cần phải gói lại đâu, cháu ăn luôn ở đây."
. . .
Xe của Từ Gia Tu đỗ ở ven đường trái quy định, một lúc sau thì được dán thêm hóa đơn phạt 200 đồng. Về phần tại sao đỗ trái quy định, thì là do anh nhìn thấy Lục Già quẹo vào trong ngõ nhỏ, định hạ cửa kính xuống gọi cô, nhưng nghĩ thế nào anh dứt khoát xuống xe, trực tiếp đi vào tìm.
Sau đó là tới một nơi mà anh đã sớm quên mất trong ký ức - cửa hàng bánh ngọt Kim Vượng.
Ông chủ lớn, ông chủ bé của Ốc Á cãi nhau, không biết là vì cớ gì. Nghe loáng thoáng thì hình như Từ Boss lấy mất cái gì đó của tiểu Diệp tổng, tiểu Diệp tổng ầm ĩ muốn Từ Boss trả lại cho cậu ta.
Từ Gia Tu đóng cửa lại, Diệp Ngang Dương cười lạnh nói: “Anh sợ lầu dưới sẽ nghe thấy hết phải không? Từ bại hoại, anh âm hiểm giả dối như vậy, Lục Già có biết hay không?"
Từ Gia Tu không nói gì, giật nhẹ cổ áo, ý bảo Diệp Ngang Dương nới tay. Từng hành động cử chỉ vẫn vô cùng nhàn nhã thản nhiên, không để sự khiêu khích của Diệp Ngang Dương vào mắt.
Lúc nào cũng là dáng vẻ đáng chết này, Diệp Ngang Dương thở hổn hển. Từ nhỏ đến lớn đều là Từ bại hoại gây chuyện còn cậu ta chịu thiệt, cũng chỉ vì Diệp thiếu gia cậu ta không thèm so đo, nếu không thì hai người họ đâu có là bạn thân với nhau lâu năm như vậy. Bạn thân cơ đấy, Diệp Ngang Dương thực sự không ngờ, là người sao lại có thể vô lương tâm đến mức này! Cậu ta luôn toàn tâm toàn ý thay Từ Gia Tu suy tính mọi chuyện, vậy mà Từ bại hoại lại đối xử với cậu ta như thế nào? Được thôi! Lúc trước ra sao Diệp Ngang Dương chẳng cần tính toán, cậu ta sẽ bắt đầu tính từ năm nay.
Diệp Ngang Dương nghiến răng nghiến lợi, chế nhạo nói: "Đầu năm anh cho tôi đi nghỉ dài ngày là muốn nhân lúc tôi không có ở đây tiên hạ thủ vi cường chứ gì?"
() tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm lợi thế.
Từ Gia Tu: "Tôi cần phải làm vậy sao?"
Có, tất nhiên là có! Diệp Ngang Dương chỉ vào Từ Gia Tu tiếp tục nói: "Đó là anh chột dạ, sợ Lục Già vẫn chưa hết tình cảm đối với tôi."
"Cậu đang tự kỷ đấy à?”
"Tôi tự kỷ?" Diệp Ngang Dương giận quá hóa cười, "Tự kỷ cũng còn hơn việc anh chột dạ. Còn cả lần ăn cơm trước kia nữa, đang yên đang lành lại gọi thêm Kiều Lệ tới, anh dùng trăm phương ngàn kế để phá hỏng hình tượng của tôi trước mặt Lục Già, không biết sau lưng còn nói xấu tôi thế nào nữa."
Ha ha, ai thèm làm bà ‘tám’. Từ Gia Tu lạnh lùng nhìn Diệp Ngang Dương, anh biết cậu ta cũng đã mấy mươi năm, không nghĩ rằng người đàn ông trước mắt này mười năm như một vẫn ấu trĩ như vậy. Lúc trước nhất định là Lục Già bị mờ mắt nên mới nhìn trúng cậu ta. Chuyện cũ bị lật lên, Từ Gia Tu hết sức phiền chán, tâm tình bực bội đến cực điểm. Việc này xảy ra đã lâu anh không muốn nhớ lại, vậy mà có người còn cố tình bới tung lên, rốt cuộc là người nào nhắc đến? Làm sao Diệp Ngang Dương có thể biết được chuyện này? !
"Con mẹ nó, anh trả lại thư cho tôi."
Thật nực cười. Từ Gia Tu đáp lễ một câu: "Cậu cảm thấy tôi có khả năng giữ lại lá thư rách đó đến tận bây giờ à?"
"Thư rách? Thư rách mà anh còn ăn trộm!" A a a a! Diệp Ngang Dương bùng nổ, thật sự vô cùng phẫn hận, hận không thể lật tung cái văn phòng này lên. Cậu ta hùng hổ túm cổ áo Từ Gia Tu, đúng lúc này, "Cạch ——" cửa mở ra.
Không khí giương cung bạt kiếm thoáng dịu đi một giây, Diệp Ngang Dương nhìn về phía cửa, Từ Gia Tu đẩy mạnh cậu ta ra, bộ dáng chật vật nhưng không hề giảm bớt kiêu ngạo.
Bàn làm việc lộn xộn hết cả, văn kiện rơi tứ tung trên mặt đất. Quần áo của Từ Gia Tu và Diệp Ngang Dương đều nhăn nhúm, sắc mặt thì khó coi. Diệp Ngang Dương tức giận vì uất ức, còn Từ Gia Tu bị bức phải tức giận, cũng không biết có phải vì thẹn quá hóa giận hay không.
Lục Già và Janice cùng bước vào, Janice biết rõ sự việc “cẩu huyết” đến mức độ nào nên vừa đi vào đã nhanh chóng đóng cửa lại. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. . .
Lục Già cũng sốt ruột, quan hệ của hai người này đang tốt đẹp sao đột nhiên lại đánh nhau? Cô nhìn về phía Từ Gia Tu trước, sau đó nhìn qua Diệp Ngang Dương. Diệp Ngang Dương thở hồng hộc, nhìn cô nói: "Lục Già, hôm nay tôi xé bộ mặt thật của Từ Gia Tu ra cho cô xem."
Cái gì mà bộ mặt thật? Lục Già mờ mịt.
Janice kéo Diệp Ngang Dương ra ghế sofa ngồi xuống, lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám mở miệng.
Từ Gia Tu nhàn nhạt nhìn Lục Già, chậm rãi nói, "Lục Già, em qua bên này."
Một câu nói, trước hết thể hiện quan hệ của hai người.
. . .
Cuối cùng mọi chuyện cũng rõ ràng, Diệp Ngang Dương liệt kê ra hàng loạt tội trạng của Từ Gia Tu, không để ai có cơ hội chối cãi; Từ Gia Tu hoàn toàn không có ý định giải thích cái gì, mặc cậu ta muốn nói sao thì nói. Người bị giày vò nhất chính là Lục Già, cô không ngờ bức thư thứ hai lại bị Từ Gia Tu lấy mất. Vậy có phải nội dung của nó anh cũng đọc hết rồi không?
"Ha ha, mọi việc đều đã qua rồi." Lục Già hoà giải, cười gượng vài tiếng tận lực giúp tình hình bớt căng thẳng đi một chút. Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đúng hay không?
Không có ai phụ họa theo, Lục Già vừa lúng túng vừa bối rối. Diệp Ngang Dương cảm thấy Lục Già căn bản chưa nhận ra bản chất thực sự của sự việc; nếu lúc trước Từ bại hoại không phá đám giữa đường thì hiện giờ anh và cô có thể đang ở bên nhau rồi.
"Ở bên nhau?" Từ Gia Tu cười rộ lên, "Cậu hỏi Lục Già một câu xem, người Lục Già thích lúc trước là cậu bây giờ hay là người năm đó đến tặng sữa cho cô ấy?"
. . . Một câu nói lại làm không khí trong phòng đóng băng.
"Từ Gia Tu!" Diệp Ngang Dương vừa muốn đứng lên lại bị Janice ngăn lại, "Tiểu Diệp tổng, đừng nóng giận, đừng nóng giận, lão đại đùa thôi mà."
Đùa thôi ư, không phải đâu. Lục Già cũng ngây ngẩn cả người, sao Từ Gia Tu có thể nói như vậy được, anh đang hoài nghi ‘khí tiết’ của cô năm đó đấy hả? Chẳng lẽ không thể vì được tặng sữa mà thích người ta sao?
Khụ khụ, thực ra chuyện này, nếu người làm sai có thái độ tốt một chút, thì Diệp Ngang Dương vốn đã tốt tính từ nhỏ chỉ làm ồn một lát rồi bỏ qua, nhưng Từ Gia Tu lại cố tình ngoan cố, nói câu nào câu nấy đều như đao phóng “vèo vèo” vào Diệp Ngang Dương. Còn bây giờ mà muốn cậu ta bỏ qua cho á? Trừ phi Diệp Ngang Dương không gọi là Diệp Ngang Dương, mà gọi là Diệp Tiểu Dương thì cậu ta sẽ bỏ qua!
"Lúc trước Lục Già uống của cậu mấy bình sữa, tôi thay cô ấy trả lại cậu." Từ Gia Tu mở miệng nói, "Gấp mười? Hay gấp hai mươi? Cứ nói."
Diệp Ngang Dương: Cút!
Đây là vấn đề về sữa sao? Lục Già nhìn về phía Từ Gia Tu, có một vài lời không thể nói thẳng ra như vậy được. Lục Già rất nghi ngờ đây là Từ Gia Tu cố ý thổi cho lửa cháy thật to, trước tiên thiêu cháy Diệp Ngang Dương, sau đó là ai? Cô sao. . .
Từ Gia Tu quay đầu lại, hai người mắt đối mắt. Anh nhìn sâu vào trong mắt cô, trực tiếp hỏi: "Em còn nhớ mình uống của cậu ta bao nhiêu sữa không?"
. .
Lục Già không biết phải làm sao, trong nháy mắt, lửa giận của Từ Gia Tu thực sự lan qua bên này. Ai bảo năm đó chính anh tự cao tự đại không thèm trả lời thư tỏ tình của cô, cô nhất thời nóng não mới di tình biệt luyến. Còn số bình sữa cô uống của Diệp Ngang Dương là bao nhiêu căn bản không cần phải tính. Lục Già vội vàng trả lời: ". . . bình."
"À, có bình thôi à?" Từ Gia Tu lặp lại lần nữa, như cố ý nhắc nhở Diệp Ngang Dương rằng, cậu cũng chỉ tặng được ngày mà thôi.
Mẹ kiếp, còn có mặt mũi mà nhắc lại, nếu không phải tại anh phá hoại. . . Diệp Ngang Dương điên rồi, "Từ Gia Tu, có bản lĩnh thì đấu một mình đi, anh lôi Lục Già vào làm cái gì! Sữa lúc trước là tôi cam tâm tình nguyện tặng cho Lục Già, mà cô ấy cũng cam tâm tình nguyện uống chỗ sữa đó. Hai chúng tôi là đôi bên tình nguyện, anh quản cái rắm!"
Nói không tệ. Janice suýt chút nữa mở miệng khen ngợi Diệp Ngang Dương, đồng thời trong lòng cũng xoắn cả lên chỉ muốn bứt tóc. Hiện tại cô chạy ra nhận tội chịu đòn còn kịp không. . .
"Nói hay lắm, đôi bên tình nguyện?" Từ Gia Tu cười cười, không khách khí phun ra một câu, "Trên đời này có ai không tự coi mình là người mà đối phương yêu nhất chứ."
Lời này quá độc ác, Diệp Ngang Dương nhất thời mặt đỏ tai hồng, không phản bác nổi: "¥%%¥. . ."
"Đủ rồi!" Lục Già đột nhiên lên tiếng. Cô nhìn Diệp Ngang Dương, sau đó quay sang nhìn Từ Gia Tu nói: "Từ Gia Tu, anh nói chuyện đàng hoàng một chút có được không?"
Từ Gia Tu mặt không biểu cảm giương mắt, không nói gì nữa.
Diệp Ngang Dương thoải mái, hừ hừ hai tiếng.
Rốt cục văn phòng cũng an tĩnh lại, Lục Già nhìn Diệp Ngang Dương, tận lực ôn hòa nói: "Tiểu Diệp tổng, chúng ta cho qua chuyện này đi, nhé?"
Diệp Ngang Dương cực kỳ ấm ức, lắc đầu, thái độ vô cùng kiên quyết: "Trả lại thư tình cho tôi."
Aizz! Lục Già cũng đau đầu, cô lại nhìn phía Từ Gia Tu, làm sao bây giờ. Kết quả Từ Gia Tu chỉ lạnh lùng nhìn cô, khạc bốn chữ: "Đã vứt lâu rồi."
Thấy thái độ lạnh nhạt của anh, Lục Già vội nói: "Không phải em. . ." Không phải cô muốn anh trả lại thư tình cho Diệp Ngang Dương, chỉ là cô cảm thấy làm người không thể lỗ mãng như vậy được. Dù sao người lấy mất thư tình của người ta cũng là anh, nếu hiện giờ cô không phải là bạn gái của anh thì cô quản việc này làm cái gì . . .
Đến lúc này thì cả ba người cùng phát cáu.
Diệp Ngang Dương đột nhiên mềm giọng, kéo kéo tay Lục Già, tò mò hỏi: "Lục Già, bức thư tình mà cô viết cho tôi, cô còn nhớ nội dung của nó như thế nào không?"
Hả, vấn đề này. Cho dù cô còn nhớ rõ thì cũng không thể nói ra nha. Lục Già khó xử nhìn Diệp Ngang Dương: "Tiểu Diệp tổng, đã lâu như vậy rồi."
Diệp Ngang Dương lại đưa ra yêu cầu: "Bằng không cô viết cho tôi một cái khác đi?"
"Cái gì?" Lục Già nhìn Diệp Ngang Dương, không hiểu là cậu ta còn thích cô, hay chỉ là muốn giải tỏa uất ức mà thôi. Trong chuyện này, điều khiến cho Diệp Ngang Dương phẫn nộ nhất chính là thái độ của Từ Gia Tu. Nếu Từ Gia Tu có thể nói được một câu "Thực xin lỗi” thì đã sớm không có việc gì rồi. Vốn dĩ Lục Già còn lo đã phát sinh ra chuyện lớn nào đó, hóa ra chỉ là một trận cãi nhau giữa hai “bạn nhỏ”. Sự việc xảy ra không phải là vấn đề, mà mấu chốt là thái độ và giọng điệu khi nói chuyện. Lục Già âm thầm nghĩ như vậy, cô quay đầu nhìn về phía bạn trai. Từ Gia Tu vẫn duy trì im lặng, đột nhiên đứng bật dậy.
Anh muốn làm gì vậy. . .
Từ Gia Tu không nói lời nào, trực tiếp đi về phía cửa, mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài.
"Rầm ——" Anh còn dập mạnh cánh cửa một cái.
Janice: "Này. . ."
Khóe mắt Diệp Ngang Dương giật giật, không thể tin nổi mà chỉ tay vào cửa: "Thấy chưa, anh ta còn có sức như vậy mà."
Lục Già: ". . ."
Từ Gia Tu thực sự bực mình, nhưng sau đó cũng dần bình tĩnh lại. Lúc đứng dậy rời khỏi văn phòng mà không nói lời nào chỉ là hành động theo cảm tính, khi ra khỏi Ốc Á xong mới phát hiện, thì ra anh cũng ấu trĩ như vậy. Từ Gia Tu không trông mong gì vào việc Lục Già sẽ đuổi theo mình. Quay đầu lại nhìn, đúng là không có đuổi theo. . .
Sân bóng rổ của chung cư Thanh Niên thật yên tĩnh, Từ Gia Tu về đây phát tiết buồn bực trong lòng. Trên sân ngoại trừ hai nhân viên đang sửa chữa bảo trì thiết bị thì không còn người nào khác. Một mình Từ Gia Tu chơi bóng rổ, anh đập bóng xuống sàn gỗ liên tục mười mấy lần; tiếng bóng đập xuống sàn trầm ổn, đều đặn.
Có một số việc, xem ra không có cách nào coi như chưa từng xảy ra.
Năm đó anh có hẹn ở rừng cây nhỏ, nhưng lúc đến nơi lại không gặp được Lục Già, mà là bạn cùng lớp của cô. Anh đang định quay về thì Dương San Ny gọi lại, còn lôi kéo quần áo của anh: "Từ Gia Tu, cậu đừng tự mình đa tình, mình và Lục Già đã thách đố nhau xem ai theo đuổi được cậu đó."
À, vậy thì cậu còn lôi kéo tôi làm cái gì.
Đúng là ở đời không ai biết được chữ “ngờ”. Ngay lúc Dương San Ny còn đang sụt sùi thì hai người ‘vinh dự’ được đèn pin của Lục Diêm vương đi tuần tra chiếu tới.
Cái gì gọi là hẹn hò không thành lại còn bị bắt quả tang, chính là cái này đây. Tệ hơn nữa, Lục Diêm vương còn nhìn cái chai nước với hộp sữa chua ở trên xe anh, chòng ghẹo nói: "Em là Từ Gia Tu của lớp phải không, mang sữa chua tới tặng hả? Không ngờ em đối với bạn học nữ lại có lòng như thế."
Tối hôm đó, Lục Diêm vương không giữ Dương San Ny lại mà để cho cô về, vì nam nữ có cách đối xử khác nhau. Lục Diêm vương chỉ giữ Từ Gia Tu ở lại dạy dỗ. Cái gì mà lớp rất quan trọng, chỉ còn một năm nữa thôi là thi rồi, sao phải vội vã tìm đối tượng làm gì? Còn cái gì mà không thể không có tiền đồ đến mức đặt sự chú ý của mình vào việc mua sữa chua tặng cho nữ sinh mà không phải là học hành . . .
Từ Gia Tu nghiêm túc nghe từng lời dạy bảo, không có cách nào nói cho Lục Diêm vương biết, hộp sữa chua này vốn được mua để tặng cho con gái của ông. Từ Gia Tu có muốn giải thích giữa mình và Dương San Ny hoàn toàn không có gì cũng rất khó, là vì đã có sữa chua làm bằng chứng rồi.
Tới gần khuya, sau khi anh về đến nhà thì tâm tình phiền chán đến cực điểm. Khi bình ổn lại một chút, anh nằm ở trên giường nhìn lại thư tình mà Lục Già viết cho mình một lần nữa. Tuy không phải là từng chữ như châu như ngọc, nhưng cũng coi như là từng câu từng từ ấm áp đi.
Dương San Ny nói Lục Già chỉ vì đánh cược nên mới theo đuổi anh. Từ Gia Tu tựa vào đầu giường nhắm mắt lại, bất chợt cười rộ lên. Không ngờ Lục Già làm việc lại đáng tin như vậy, cô cá cược là sẽ theo đuổi anh, đúng là theo đuổi thật. Có lẽ anh nên giúp cô một chút, để cô thắng ván cược này vậy.
Tuy nhiên, cũng không thể hoàn toàn tin vào lời bạn học nữ kia nói được.
Dù sao đi chăng nữa, chuyện anh bị Lục Diêm vương bắt quả tang cũng là sự thật. Anh đã để lại “Tiền án" không tốt ở chỗ Lục Diêm vương rồi. Có một số việc nên hoãn lại một chút, nếu không anh và Lục Già thực sự không còn khả năng.
Đoạn thời gian đó, dường như Lục Già vẫn sinh hoạt rất vui vẻ, hai lớp ở ngay bên cạnh nhau nên anh có rất nhiều cơ hội nhìn thấy cô. Nhiều lần, lúc anh đi ngang qua lớp cô, đều thấy cô đang uống sữa, khuôn mặt hồng hào sáng láng. Lúc hai lớp cùng học một tiết thể dục, cô còn là nữ sinh đạt thành tích tốt nhất trong bài kiểm tra nhảy xa.
Có một lần, đến giờ nghỉ trưa, cầu thang đông đúc ồn ào, anh đi ở ngay phía sau Lục Già. Mạnh Điềm Điềm ghé đầu qua Lục Già hỏi: "Cậu và Từ Gia Tu sao rồi?"
"Từ Gia Tu nào?" Giọng nói Lục Già trong vắt, như đang hờn dỗi nói, "Mình không biết."
Ha, nhanh như vậy đã không quen biết, hay là cô thẹn thùng? Anh bất ngờ lách người qua chen lên đi xuống trước cô, làm Mạnh Điềm Điềm sợ tới mức kéo Lục Già nép sang bên cạnh trốn trốn tránh tránh.
Tâm tình đột nhiên thật thoải mái.
Yêu sớm, là như thế nào nhỉ? Yêu thích thời thanh xuân, ái mộ lẫn nhau, cảm tình mơ mộng, không ai có thể phủ nhận được sự tồn tại của nó. Anh tán thành với Lục Già một câu "cùng nhau trưởng thành, cùng nhau nỗ lực" mà cô viết trong bức thư tình kia. Lúc đó anh rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, thậm chí còn tìm cả sách tham khảo, như thế nào được gọi là yêu sớm ‘đúng đắn’, yêu sớm ‘khỏe mạnh’.
Từ Gia Tu nghĩ dù có ra sao thì khẳng định kết quả cũng sẽ không tệ. Anh có lòng tin hai người thật sự sẽ làm tốt.
Nhưng sự thật lại được đúc kết trong một câu: không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn.
Vì để chuẩn bị cho việc yêu sớm này, anh biết trước nó sẽ phát sinh ra rất nhiều vấn đề, điều duy nhất không ngờ tới chính là: Anh lại nhìn thấy lá thư tình mà Lục Già viết nằm trong xấp thư của Diệp Ngang Dương!
Không sai, cái phong thư y chang cái anh được nhận, ngay cả hoa khô kẹp bên trong cũng y hệt nhau.
Còn về nội dung thư tình, phần đầu không khác nhau là mấy, ngoại trừ đổi tên ra, điều duy nhất không giống là bức thư này của Diệp Ngang Dương có nhiều hơn một câu: "Mình không để ý đến những người xung quanh, mình thích cậu nhất."
Đây là có ý gì? Ngay khi đọc xong, anh lập tức vo thành một nắm ném vào thùng rác. Mới được bao lâu mà cô đã tìm người khác để ‘cùng nhau trưởng thành, cùng nhau nỗ lực’ rồi?
Cô lại còn nói là thích Diệp Ngang Dương nhất? Vậy còn anh thì sao? Là một trong những người xung quanh à?