Tác phong của Chu Á Lỵ luôn luôn mạnh mẽ, chẳng nể mặt ai. Lục Già nói cho cô ta biết mình làm công tác tài vụ ở Ốc Á, câu đầu tiên mà Á Lỵ nói chính là: "Vậy thì trước tiên phải nói rõ, giữa chúng ta thì giao tình là giao tình, công việc là công việc đấy nhé."
Nhìn xem, cô còn chưa kịp nói gì, Chu Á Lỵ đã bày ra dáng vẻ của quản lý hạng mục rồi. Lục Già đã sớm quen với phong cách nói chuyện và làm việc của cô ta, chỉ coi như không thấy. Đầu năm nay cuộc sống của mọi người đâu có dễ dàng gì. Cô và Á Lỵ cũng coi như quen biết đã lâu, từ lúc thực tập cho đến khi làm việc độc lập, Lục Già học được không ít thứ từ cô ta, giữa người với người tiếp xúc ít nhiều sẽ có ảnh hưởng đến nhau. Chu Á Lỵ này chỉ không dễ dàng tiếp xúc, còn những cái khác đều không có vấn đề gì. Theo như Chu Á Lỵ nói thì đó là: "Tớ, Chu Á Lỵ, nếu có được đạo đối nhân xử thế của Hà Tử Quân cùng khuôn mặt xinh đẹp và vận khí tốt của Lục Già cậu, thì sẽ là thiên hạ vô địch."
Đây là mấy lời trong lúc thất ý, Chu Á Lỵ từng nói với cô. Chẳng cần phải bàn, “khuôn mặt xinh đẹp” và “vận khí tốt” trong lời nói của cô ta đều trở thành chuyện “không đáng để cạnh tranh”. Tất nhiên, đây là một trong những nguyên nhân mà cô và Á Lỵ quen biết đã nhiều năm như vậy nhưng quan hệ chỉ dừng ở mức bình thường. Về phần vận khí, chỉ cần cô vớ phải cái nắp chai đồ uống có ghi dòng chữ "Tặng thêm một chai", Á Lỵ cũng cảm thấy cô vô cùng may mắn. Mà cũng đúng, đối với người phải học lại hai năm mới thi được vào Đại học B thì cô có thể đỗ ngay lần đầu tiên bằng sức học bình thường của mình thì vận khí quả thực không tệ. Còn về phần xinh đẹp? Mỗi người có một cách nhìn khác nhau, lúc trước Từ Gia Tu còn hỏi vì sao trước kia cô lại không phải là hoa khôi của lớp, tốt xấu gì anh cũng là nam sinh đẹp trai nhất trường, thiệt thòi lớn rồi...
Á Lỵ hiểu lầm cô và Janice là người yêu, Lục Già cũng lười chẳng buồn giải thích. Tóm lại, cô ta tự mình đào hầm thì tự nhảy xuống đó đi...
Đoàn kế toán viên cao cấp của Tư Tâm Đặc đến lần này, Lục Già chỉ biết mỗi Á Lỵ, Á Lỵ hỏi cô một vấn đề mẫn cảm: "Lục Già, tiền lương của cậu ở Ốc Á là bao nhiêu?"
Lục Già thành thật trả lời, Á Lỵ nghe xong, trầm mặc một lúc rồi nói thẳng: "So với tưởng tượng của tớ thì tốt hơn nhiều."
Cô ngất! Lục Già giật giật khóe miệng: "Á Lỵ, tớ với cậu không có thù oán gì đúng không?"
Chu Á Lỵ: "Đương nhiên, chúng ta là bạn bè mà, cậu không thấy là tớ đang quan tâm đến cậu đó à?"
Lục Già: "Cám ơn."
Nói chung, hình thức giao tiếp giữa cô và Á Lỵ từ trước đến giờ vẫn như thế này. Không thích nhau những vẫn để ý tới nhau, rõ ràng quen biết rất lâu nhưng không có cách nào trở thành bạn tốt, tuy vậy trong lòng vẫn luôn cho rằng đối phương là bạn của mình. Khoảng thời gian khó khăn hai người vừa mới tốt nghiệp, cùng thuê chung một gian nhà trọ, ngoại trừ một số va chạm không vui ra thì có những lúc hai người cùng ăn mì gói cầm hơi, cùng luyện tập phát âm Tiếng Anh, còn cùng nhau thở dài trước cái tủ kính, âm thầm thề tháng sau nhất định phải mua hết những thứ đồ có trong tủ về.
Không phải tình bạn nào cũng sáng ngời, cũng rạng rỡ; tuy vậy, con người của Á Lỵ cũng rất tốt, ít nhất thì Á Lỵ luôn biết người biết ta.
Từ Gia Tu tiếp đón Á Lỵ, Á Lỵ nói với Từ Gia Tu: "Sở dĩ cấp trên phái tôi tới đây có lẽ là do tôi và Ốc Á có duyên phận, sau đấy tôi mới phát hiện ra đúng là cực kỳ có duyên phận. Tôi và Lục Già của phòng tài vụ Ốc Á trước kia không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn học Đại học. Cho nên Từ tổng, chúng ta khẳng định có thể hợp tác vui vẻ."
Từ Gia Tu nở nụ cười: "Hợp tác vui vẻ."
Luật sư và đoàn kế toán viên cao cấp đã đến, đương nhiên khoảng thời gian kế tiếp ai nấy đều rất bận rộn.
Lục Già bận, Từ Gia Tu lại càng bận hơn, cô hầu như chỉ bận rộn trong công ty, nhưng Từ Gia Tu thì khác.
Sau khi đi làm tại Ốc Á, chuyện Lục Già không sợ nhất chính là tăng ca. Ốc Á ban đêm đèn đuốc sáng trưng, bận rộn lại nhịp nhàng. Những lúc căng thẳng, Địch Ca và Lượng Tử sẽ kể vài câu chuyện cười điều hòa không khí, mọi người cũng tính xem làm như thế này thì liệu cuối năm có đủ tiền mua nhà cưới vợ hay không. Cô và Từ Gia Tu làm việc của riêng mình, ngẫu nhiên ánh mắt sẽ giao nhau một chút...
Vài ngày nay, Từ Gia Tu đều chạy qua chạy lại ở bên ngoài, ngay cả tiểu Diệp Tổng bình thường luôn nhàn nhã cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Toàn bộ Ốc Á cả ngày tất bật, mọi người âm thầm bàn luận hình như ngày Ốc Á được đưa ra thị trường có lẽ không còn xa nữa. Lục Già đã từng làm tài chính cho một số trường hợp đưa ra thị trường, cô biết rất rõ tốc độ phát triển của Ốc Á nhanh như thế nào.
Janice lơ đãng cảm khái một câu: "Hình như lâu lắm rồi tôi không được gặp lão đại, bảo bối, gần đây lão đại ra sao rồi?"
Rõ ràng ở hai phòng đối diện mà còn hỏi được như thế? Thực ra, mấy ngày vừa rồi thời gian cô gặp Từ Gia Tu cũng không nhiều, nhưng với tư cách là bạn gái, khẳng định cô gặp anh nhiều hơn Janice vài lần.
Tối nào Từ Gia Tu cũng về trễ, Lục Già đều ngồi ở phòng khách chờ anh. Có một lần chờ quá lâu nên ngủ quên mất, ngày hôm sau cô tỉnh lại trên giường lớn, không cần nghĩ cũng biết đêm qua Từ Gia Tu về đã ôm cô lên lầu.
Còn một lần khác, Từ Gia Tu được nam trợ lý của anh dìu về, đây là lần đầu tiên anh uống say. Cô và trợ lý cùng nhau đỡ Từ Gia Tu vào ghế sofa, Từ Gia Tu kéo áo sơmi, giống như đứa nhỏ rối rắm khó khăn cởi cúc áo. Lục Già đi qua hỗ trợ, Từ Gia Tu nhìn cô, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Lục Già, qua khoảng thời gian bận rộn này, chúng ta xuất ngoại đi chơi vài ngày đi. Em muốn đi đâu ?... Châu Âu? Canada? Hay là đi ra bờ biển trong nước?"
Từ Gia Tu nửa say nửa tỉnh, hàm hàm hồ hồ hỏi tới hỏi lui. Cô vừa rửa mặt giúp anh, vừa tươi cười phối hợp: "Em phải suy nghĩ thật kỹ mới được, nhưng anh vừa nói cái gì, ai cũng muốn đi chơi cơ? Tiểu Diệp tổng sao..."
Từ Gia Tu không trả lời, nhắm chặt mắt, lông mi thanh tú hơi rung rung.
Ngủ rồi à? Lục Già ghé mặt lại gần, sau đó liền lọt vào vòng tay của Từ Gia Tu. Thật lâu sau, hai người cùng nhau ngồi trên sofa, Từ Gia Tu nhẹ nhàng dựa đầu vào cô, bộ dạng an tĩnh lại nhu thuận.
"Chuyện đàm phán ... xảy ra vấn đề gì sao?" Cô hỏi.
"Không có, rất thuận lợi." Từ Gia Tu vẫn nhắm mắt, dừng một chút rồi nói tiếp, "Điều kiện mà Tống Tuyển Hi đưa ra rất hào phóng, rất có thành ý... ."
"Vậy thì tốt rồi." Lục Già thấy vui thay Từ Gia Tu, tuy rằng về phương diện cá nhân, cô không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Tống Tuyển Hi, nhưng về mặt làm ăn buôn bán, có vài triệu trước mặt, cảm thụ cá nhân của cô chẳng còn đáng kể gì nữa. Ngày huấn luyện mở rộng của Ốc Á, Từ Gia Tu nói khoảng cách hiện giờ của Ốc Á cách lý tưởng của anh rất xa.
Lục Già nghiêng đầu nhìn bả vai Từ Gia Tu, đáy mắt toát ra ý cười dịu dàng. Từ Gia Tu, rốt cuộc thì lý tưởng của anh lớn tới mức nào?
——
Công tác của mấy người Á Lỵ đã hoàn thành được tương đối, Lục Già có mời Á Lỵ đi ăn cơm một lần, kết quả lúc chia tay lại chả vui chút nào. Địa điểm mời khách ngay tại quảng trường gần khu Cao Tân, cô cố ý mời Á Lỵ đi ăn đồ Thái. Trước khi gọi món, Lục Già còn không quên nói với Á Lỵ: "Hương vị không giống hệt như đồ Thái chính tông, nhưng cũng không tệ. Cá chua cay và cà ri của chỗ này rất ngon."
Cô gọi đồ ăn xong, Á Lỵ nâng cằm hỏi cô: "GiGi, rốt cuộc giữa cậu và ông chủ đẹp trai của Ốc Á có quan hệ gì?"
"Cậu còn không biết sao, bọn mình đang hẹn hò." Lục Già nói thẳng không chút để ý, quan hệ yêu đương hoàn mỹ giữa cô và Từ Gia Tu, cô sợ nói lấp lửng thì Á Lỵ sẽ hiểu lầm.
Sau đó, vẫn cứ là hiểu lầm. Á Lỵ dựa lưng vào thành ghế, trực tiếp mở miệng: "Lục Già, cậu có đầu óc hay không thế? Chơi cái gì không chơi lại chơi quy tắc ngầm?"
"Tớ không có." Lục Già cũng có chút tức giận, khép thực đơn lại, "Chu Á Lỵ, cậu có muốn ăn nữa không?"
Chu Á Lỵ: "Không ăn, tớ không muốn ăn đồ ăn của cậu."
Lục Già cầm túi, trực tiếp đứng dậy chạy lấy người.
Chu Á Lỵ đuổi kịp cô, giày cao gót giẫm lên nền đá cẩm thạch, Chu Á Lỵ đi bên cạnh cô, cười nhạo hai tiếng: "Lục Già, không ngờ qua nửa năm mà cậu chẳng thay đổi chút nào. Cậu không tìm được đàn ông à, cứ phải có quan hệ với ông chủ mới được?"
Lục Già quay đầu, càng thêm tức giận: "Cậu cũng giống hệt lúc trước nhỉ? Chúng ta ăn cơm như bình thường không được sao? Cứ phải nói mấy lời khó nghe như vậy là có ý gì?"
Chu Á Lỵ: "Tớ..."
"Chẳng lẽ cậu định nói là đang quan tâm đến tớ? Chu Á Lỵ, tớ cám ơn cậu đã quan tâm."
Chu Á Lỵ cũng nóng nảy: "Lục Già, tớ nghĩ cậu đã có một bài học nhớ đời rồi cơ đấy!"
Cái gì? Lục Già dừng lại, nhìn thẳng về phía Chu Á Lỵ.
Chu Á Lỵ: "Xin lỗi."
Lục Già rời đi.
Hay cho một câu “bài học nhớ đời”! Chẳng lẽ chỉ vì vô ý giẫm phải một bãi cứt chó, cô vứt cái giày đi còn chưa đủ, ngay cả chân cũng phải chém đứt luôn sao? Đúng là miệng lưỡi thế gian đáng sợ, người khác phải thấy cô chém đứt hai chân mới cảm thấy kích thích, thú vị?
Huống hồ từ đầu tới cuối, cô chẳng làm sai cái gì! Ba cô là Chủ nhiệm Chính giáo, từ nhỏ cô đã được bồi dưỡng về quan niệm đạo đức rất tốt, không cần người ngoài phải đến giáo dục thay. Cái gì gọi là thị phi phải trái, càng không tới lượt bọn họ tới chỉ điểm!
——
Sau đó, Lục Già và Chu Á Lỵ vẫn khách khí cùng nhau ăn một bữa cơm. Sau khi công tác hoàn thành, Ốc Á lấy tư cách chủ nhà mở tiệc đãi khách tại khách sạn năm sao của Đông Châu. Vài ngày nay mấy người Tống Tuyển Hi, Chu Á Lỵ đều ở khách sạn Châu Sơn, bữa tiệc này vốn dĩ Lục Già không cần đi vì thân phận của cô chưa đủ.
"Thân phận là bà chủ còn chưa đủ à?" Từ Gia Tu hỏi cô.
Lục Già đảo mắt, Từ Gia Tu nắm lấy tay cô: "Đi thôi, chẳng phải Quản lý Chu là bạn học Đại học và đồng nghiệp cũ của em sao?"
Không chỉ có từng đó thôi đâu, cô nói thêm: "Còn thuê nhà chung một thời gian nữa."
Từ Gia Tu mỉm cười: "À, vậy thì anh phải cảm tạ cô ấy lúc trước đã quan tâm chăm sóc em mới được."
"Đừng." Lục Già lắc đầu, cười nói, "Em và cô ta không phải là chăm sóc lẫn nhau, mà là chém giết lẫn nhau mới đúng."
"Máu me vậy à?" Từ Gia Tu hơi kinh ngạc, "Thắng thua thế nào?"
Về vấn đề này, Lục Già cười: "Thì đại khái là 50-50 đi."
Bữa tiệc lần này gồm có người của Ốc Á, người của Tống Tuyển Hi. Những người có mặt đều là thành viên tham gia hạng mục, ngồi kín 20 cái bàn tròn lớn. Lục Già thấy hơi kỳ lạ, vì sao Diệp Ngang Dương không có ở đây? Mấy vị quản lý và cố vấn pháp luật đều tới hết. Mấy hôm trước Janice nói gặp lão đại thật là khó, mà tiểu Diệp Tổng thì chẳng nhìn thấy mặt đâu, không biết đã đi chỗ nào phong lưu khoái hoạt rồi, thật hâm mộ, hâm mộ.
Phòng ăn mang theo phong cách cổ điển, Tống Tuyển Hi và Từ Gia Tu ngồi chung một bàn, Lục Già không biết nên ngồi đâu, bị Từ Gia Tu kéo đến bên cạnh anh. Cô ngồi xuống, ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt của Chu Á Lỵ, như có như không thăm dò.
Đêm nay bàn ăn cơ bản là chiến trường của đàn ông, phụ nữ chỉ có năm người, trong đó có một người nói chuyện tương đối nhiều, đó là Quản lý quan hệ xã hội. Với một bữa tiệc như thế này, tất nhiên ăn cơm sẽ không phải là trọng điểm. Tuy nhiên, mọi người nói về sự khác nhau giữa đồ ăn nam bắc chẳng khác nào đang phân tích tình trạng biến đổi trên phố Wall cũng như tình hình tài chính kinh tế thế giới.
Mỗi bàn ăn đều có một nhân viên hỗ trợ chia đồ ăn. Có người hỏi Lục Già và Từ Gia Tu là như thế nào, Từ Gia Tu cầm khăn ăn lau lau tay, chậm rãi nói: "Trước kia chúng tôi là bạn học."
"Bạn học Đại học?"
"Không phải, là trung học." Từ Gia Tu đơn giản trả lời, khẽ mỉm cười nói, "Bạn học Đại học của Lục Già cũng ngồi ở bàn này, nhưng không phải là tôi."
"Là tôi." Chu Á Lỵ nói tiếp, giơ ly rượu lên nói: "Từ tổng, tôi kính ngài một ly, chúc ngài và Lục Già ân ân ái ái, sớm thành người một nhà."
Chén rượu này, Từ Gia Tu uống cạn.
Chu Á Lỵ còn nói: "Lúc trước, Lục Già là hoa khôi của khoa chúng tôi đấy. Từ tổng thật có phúc khí."
Hoa khôi của khoa? Từ Gia Tu nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt ôn hòa vô hại, lơ đãng nói một câu: "Thì ra còn có nhiều chuyện tôi không biết như vậy."
Lục Già nhìn lại Từ Gia Tu, ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Anh đừng nghe Quản lý Chu nói bừa, em còn không biết trước kia mình là hoa khôi đâu." Lời Lục Già nói là thật lòng, cô ở trường Đại học cũng khá nổi bật, nhưng nào có khoa trương đến mức là hoa khôi.
"À." Từ Gia Tu đáp lại cô, sau đó thoải mái tiếp nhận những lời ca tụng của mọi người dành cho anh và Lục Già. Bạn học trung học sẽ thành người một nhà, đề tài đột nhiên lại chuyển tới thanh xuân. Chuyện sau khi tốt nghiệp gặp lại bạn học trung học rồi yêu nhau được mọi người thổi phồng thành một đoạn tình cảm kim ngọc lương duyên đáng ngưỡng mộ. Nghe đủ những lời ca ngợi, rốt cuộc Từ Gia Tu cũng nhớ tới việc phải tỏ ra khiêm tốn một chút. Anh cười nhẹ nhã ý nhìn về phía đối diện, không mặn không nhạt nói: "Chuyện tình yêu giữa Tống tổng và Tống phu nhân mới là một đoạn giai thoại châu liên bích hợp (*) đấy."
(*) châu liên bích hợp: trai gái xứng đôi
"Thật không?" Đêm nay Tống Tuyển Hi nói không nhiều, anh ta nhìn về phía Từ Gia Tu, nhưng thực ra là đang nhìn cô gái ngồi bên cạnh. Đèn chùm thủy tinh chiếu sáng trên đỉnh đầu, ánh sáng thanh nhã xuyên qua từng hạt thủy tinh đẹp đẽ tụ hội hết xuống bàn trung tâm. Tống Tuyển Hi trầm mặc một lát, sau đó dùng tiếng Anh trần thuật lại một chuyện.
Không khí nháy mắt ngưng lại, bởi vì tin tức thật sự rất kinh người.
Divorced?
Tống Tuyển Hi đã ly hôn?
Đã xảy ra chuyện gì?
Từ Gia Tu mở cửa xe. Vừa rồi trong đầu Lục Già chỉ nghĩ đến chuyện Tống Tuyển Hi đầu tư vào Ốc Á, thế nên không nhìn thấy tình hình giao thông phía trước. Đến khi nhận ra, cô cũng nhanh chóng tháo dây an toàn rồi ra khỏi xe. Bên tai truyền đến mấy tiếng mèo kêu rên rỉ yếu ớt, cô lần theo âm thanh đi tìm, cúi xuống gầm xe thấy một con mèo hoa nhỏ, đôi mắt ươn ướt đáng thương đang run rẩy.
Vậy nên, Từ Gia Tu phanh gấp xe lại là vì nó, con mèo hoa nhỏ không biết từ đâu lao ra này. Cô và Từ Gia Tu từ sân Golf Thiên Bích Hồ đi ra, một đường vòng núi đi xuống, con mèo này chắc là mèo hoang rồi.
Lục Già nhìn về phía bạn học Từ vừa gây ra chuyện, Từ Gia Tu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đưa ra phương án giải quyết: "Để anh ôm nó ra ngoài trước đã."
Lục Già gật gật đầu, ngồi xổm xuống quan tâm nói: "Cẩn thận một chút."
"Ừ." Từ Gia Tu không nói thêm nữa, chẳng cố kỵ gì nằm sấp xuống, chậm rãi vươn tay về phía con mèo nhỏ trong gầm xe. Sở dĩ Từ Gia Tu không chuyển động xe lên phía trước là lo nếu khởi động máy sẽ làm con mèo nhỏ sợ hãi, chẳng may chạy loạn lên lại bị thương.
Từ Gia Tu suy nghĩ khá chu đáo, nhưng mèo nhỏ căn bản không dám tới gần anh. Lục Già cũng cúi đầu xuống nhìn, nhớ lại trước kia cô từng nuôi Ăn Trộm và Chột Dạ, nghĩ nghĩ thế nào liền học theo tiếng mèo, kêu lên mấy tiếng. Meo meo meo một lúc, con mèo nhỏ phía dưới cũng "bắt được tín hiệu".
"Meo —— meo —— meo —— "
Từ Gia Tu ngoái đầu nhìn lại nhìn cô, thần sắc trở nên nhu hòa, có tác dụng sao?
Đương nhiên là có tác dụng. Một lúc lâu sau, mèo nhỏ thực sự chậm rãi lại gần Từ Gia Tu, Từ Gia Tu thuận lợi đưa được nó ra khỏi gầm xe.
Từ Gia Tu đứng lên kiểm tra sơ qua một lượt, Lục Già đứng bên cạnh hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng lắm, chắc là bị gãy xương." Từ Gia Tu trả lời, "Lát nữa đến bệnh viện thú ý khám xem thế nào." Anh rất chán ghét sự phiền toái này, nhưng sự tình là do anh mà ra, chung quy cũng không thể quăng nó đi để nó tự sinh tự diệt.
Lục Già đương nhiên là đồng ý: "Được."
Sau đó, cô muốn bế lấy con mèo nhỏ từ trong tay Từ Gia Tu nhưng anh không đưa cho cô, lý do là, "Nó là mèo hoang, không được tiêm vắc-xin phòng bệnh, trước tiên em đừng chạm vào nó. À đúng rồi, cốp xe có cái hộp giấy nhỏ, em cầm ra đây cho anh."
"Được. . ."
Mọi chuyện được giải quyết. Ngồi vào trong xe một lần nữa, Lục Già phát hiện ra khuỷu tay của Từ Gia Tu có vết trầy nhỏ, chắc có từ lúc chống tay cúi xuống gầm xe rồi. Từ Gia Tu nói vết thương này chẳng đáng kể gì, Lục Già mềm lòng, sức quyến rũ của đàn ông thường rõ nét nhất vào lúc khiến phụ nữ cảm thấy tin cậy và yên tâm. Trước kia cô có một đồng nghiệp nữ có tính cách mạnh mẽ thích một đồng nghiệp nam có tính cách chất phác rất nhiều năm, cũng chỉ bởi vì trong một lần công tác đi về đêm, đồng nghiệp nam xuống xe nhặt hết mấy viên gạch nằm giữa đường gọn vào một chỗ, hành động nhỏ này giúp các xe đi sau không vấp phải gạch nữa. Tuy chẳng phải là chuyện to lớn đáng ca ngợi gì, nhưng nó lại mang theo sức mạnh thâm nhập vào lòng người, ấm áp và tốt đẹp.
Chỉ có điều, Từ Gia Tu hoàn toàn không có ý định nhận nuôi con mèo này, ý của anh là sau khi chữa khỏi cho nó thì sẽ đem tặng cho người khác hoặc đưa tới trung tâm chó mèo hoang để người ta chăm sóc nó.
Ở bệnh viện thú y, Lục Già dán băng cá nhân lên vết trầy ở khuỷu tay Từ Gia Tu. Từ Gia Tu nói cũng không sai, nuôi mèo hoang không tốt cho lắm, "Ăn Trộm” và “Chột Dạ” chính là ví dụ tốt nhất.
Hai người ngồi chờ ở bệnh viện thú ý cho tới khi màn đêm buông xuống, đây là bệnh viện của người mà Từ Gia Tu quen, cách nhà họ Từ rất gần. Trong nhà anh cũng có nuôi một con chó, thỉnh thoảng rảnh rỗi anh lại dẫn nó đến đây tiêm.
Mèo nhỏ bị thương tạm thời nằm ở bệnh viện thú ý. Lục Già và Từ Gia Tu cùng đi ra ngoài, Từ Gia Tu nhìn cô nói: "Lát nữa vào thẳng nhà anh, chúng ta ăn chút gì đó nhé."
Hả?
Lục Già trả lời đặc biệt anh dũng: "Được!"
Từ Gia Tu vỗ vỗ đầu cô, nhịn không được cười lớn, chẳng phải đã gặp mặt hết rồi sao.
Sau đó, Từ Gia Tu lại ghé mắt nhìn qua, nhàn nhạt hỏi: "Lúc trước ở trong xe, em đã nói với anh cái gì, trước kia em từng quen biết Tống Tuyển Hi?"
Lục Già nhìn lại bạn trai: "Công việc của em trước kia có từng đến công ty của Tống Tuyển Hi làm công tác thẩm tra, từng có tiếp xúc. . ." Cô vẫn không muốn nói nhiều, có một số việc thanh giả tự thanh, nói nhiều ngược lại có vẻ như đang chột dạ. Đây cũng là lý do mà lúc trước cô không nhắc về Tống Tuyển Hi với Từ Gia Tu, Tống Tuyển Hi đã coi như không biết cô thì cần gì cô phải “khai ra” mình với Tống tổng có "dây dưa". Nếu không phải Tống Tuyển Hi muốn đầu tư vào Ốc Á thì cô đã cho thẳng anh ta vào thùng rác não bộ, một nhát quét sạch rồi.
"À?" Từ Gia thoáng ngây người một lát, dắt tay cô rồi hỏi: "Lục Già, em cảm thấy Tống Tuyển Hi như thế nào?"
Lục Già thành thật trả lời: "Là một người đàn ông thành công, có lý tưởng có thực lực. . . còn đào hoa nữa. Cứ nhìn cô gái anh ta dẫn đến hôm nay là biết."
"Đào hoa?" Từ Gia Tu không ủng hộ ý kiến này, "Anh ta không đào hoa, người đào hoa phải là Diệp Ngang Dương mới đúng, lần nào cũng đều có cảm tình, tới nhanh đi cũng nhanh. Còn với Tống Tuyển Hi, phụ nữ không thiếu nhưng cũng chẳng là gì cả."
Thật vậy sao, Lục Già không có cách nào phản bác; sở dĩ Từ Gia Tu phân tích triệt để như vậy là vì đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất sao? Lục Già phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ.
"Sao lại thở dài?"
"Buồn nha. . . Nếu sau này anh cũng như vậy thì làm thế nào." Lục Già nghĩ gì nói nấy. Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn rất tin tưởng vào Từ Gia Tu. Nếu Từ Gia Tu thích thì những cô gái có quan hệ với anh đã kín hết ba vòng trường trung học Đông Châu rồi. Cô và anh thật vất vả mới ở chung một chỗ nhau, Lục Già ăn vạ ôm lấy Từ Gia Tu, "Anh phải quý trọng em đấy, bằng không em sẽ —— "
Từ Gia Tu hạ mắt cười khẽ: "Bằng không em sẽ làm gì?"
Lục Già nói không nên lời, rời khỏi anh ư? Vẫn là nên vẫy đuôi lấy lòng thì hơn. Khi yêu thương một người, thì chúng ta giống như được mặc thêm một lớp áo giáp; có thể dễ dàng bị thương nhưng cũng có thể vì đối phương mà không hề nao núng, sợ hãi.
Cô nghĩ, nếu về sau thực sự có một ngày như vậy, Từ Gia Tu không quý trọng cô thì khẳng định là do cô không tốt. Có một loại tin tưởng, cô tin anh sẽ vượt qua chính mình.
Biệt thự của nhà họ Từ nằm ở gần bờ hồ, Janice nói nhà của Diệp Ngang Dương cũng ở đó, rất nhiều người có tiền của Đông Châu đều ở khu này. Gia cảnh của Từ Gia Tu khẳng định là không tệ, ba là kỹ sư cao cấp, bên đằng ngoại hằng năm đều có chia lợi nhuận, cho dù không phải hào môn đại phú đại quý thì tuyệt đối là giai cấp trung lưu khá giả.
Cô và Từ Gia Tu đột nhiên về đây ăn cơm, đã qua bữa tối rồi, mẹ Từ và dì giúp việc lại phải vào phòng bếp. Lục Già cực kỳ bối rối, ba Từ ngăn không cho cô đi hỗ trợ: "Khó có được khi tới nhà ăn một bữa cơm, cháu cứ ngồi nghỉ là được rồi."
Lục Già đỏ mặt, Từ Gia Tu ngồi trên ghế gỗ trong phòng khách, gọi Kim Mao mà nhà nuôi ra giới thiệu cho cô biết. Kim Mao cao lớn nhìn thấy Từ Gia Tu thì vô cùng vui vẻ, nhảy nhót không ngừng.
Từ Gia Tu nhìn Lục Già, sau đó vỗ vỗ tay, hướng dẫn Kim Mao biểu diễn cho cô xem, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười vui vẻ. Một Từ Gia Tu như vậy, không phải là nam thần của trung học Đông Châu, cũng không phải là ông chủ đầy hào quang của Ốc Á, mà chỉ giống như một cậu nhóc đẹp trai đơn thuần.
Đàn ông vĩnh viễn đều có một mặt trẻ con như thế, Từ Gia Tu cũng không ngoại lệ.
Lục Già chơi cùng Kim Mao của nhà họ Từ một lúc, Từ Gia Tu vuốt ve đầu của nó, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Xem ra nó rất thích em, giống anh."
Lục Già vui ơi là vui, cô cũng rất thích Kim Mao, còn thích anh hơn nữa.
Mẹ Từ và dì giúp việc đã làm xong một bàn đồ ăn. Từ Gia Tu dẫn Lục Già tới toilet rửa tay, còn cẩn thận ấn nước rửa thay giúp cô, thay cô kỳ cọ, vừa làm vừa nói: "Rồi, rửa tay rửa tay, ăn cơm ăn cơm."
Biểu hiện thật tốt, Lục Già nhịn không được kiễng chân lên thơm một cái vào mặt bạn trai, ánh mắt tràn đầy vui vẻ.
Từ Gia Tu, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy.
Em đã là người của anh rồi, đương nhiên anh phải đối xử tốt với em chứ. Từ Gia Tu không biết những người đàn ông khác đối xử với người họ yêu như thế nào, nhưng đối với Lục Già, anh chỉ nghĩ muốn thương cô, yêu cô, đau lòng thay cô. Khi làm việc tại Ốc Á anh không thể biểu hiện ra rõ ràng, trong nhà trọ lại có Janice như cái bóng đèn to treo lủng lẳng trên cao. Hiện tại anh và bạn gái đã ở trong nhà mình, đương nhiên muốn thân thiết hơn một chút, huống chi, hai người cũng đã làm chuyện “vợ chồng” hết rồi.
Lục Già và Từ Gia Tu đi ra ngoài ăn cơm, mẹ Từ và dì giúp việc ăn ý liếc mắt nhìn nhau cười. Cái đó, liệu hai người có nhìn thấy cảnh vừa rồi không?
Đồ ăn của nhà họ Từ thực sự rất ngon, đúng là không biết làm thế nào lại dưỡng ra được Từ Gia Tu không có tính kén ăn, soi mói. Mẹ Từ nói: "Tiểu Tu, con phải thường xuyên dẫn tiểu Lục về ăn cơm đấy, biết không? Không thể hiểu nổi mấy thứ nấu trong cantin của công ty con, đó là thức ăn cho người sao?"
Từ Gia Tu gắp một ít thức ăn vào trong bát của Lục Già, đầu cũng không ngẩng lên trả lời mẹ Từ: "Hiện giờ chúng con hầu như đều tự nấu ăn, rất tốt đó mẹ."
"À à." Mẹ Từ phụt cười, hai người bắt đầu nói đến một số vấn đề trong cuộc sống. Đảo mắt lại nghĩ đến một chuyện, "Tiểu Tu, con không thể ngày nào cũng để tiểu Lục nấu cơm cho ăn được, hiện tại không được, về sau cũng không được, mẹ cho tiền để các con thuê người giúp việc, có được hay không?"
Được hay không? Từ Gia Tu nhìn về phía Lục Già, ánh mắt cười đùa, hỏi ý kiến.
Lục Già vô cùng xấu hổ, kỳ thực mỗi lần hai người cùng nhau nấu cơm, đều là do Từ Gia Tu ra tay vào bếp. Mặt khác, sao cô lại có cảm giác như mình đã là nàng dâu của nhà họ Từ vậy nhỉ?
Từ Gia Tu và mẹ Từ trò chuyện với nhau, tuy rằng không nhiều nhưng Lục Già vẫn thấy thực hâm mộ. Cô đột nhiên nhớ tới mẹ của mình, năm đó khi thi Đại học xong, cô đến nhà dì cả chơi. Dì cả nói cho cô biết, di ngôn mấy ngày cuối cùng của mẹ cô chỉ có tiếc nuối. Tiếc rằng không thể nhìn cô lớn lên, không thể tiếp tục quản lão Lục uống ít rượu đi. Sau đó còn nói nếu có người thích hợp thì phải hỗ trợ lão Lục đi bước nữa; tiếp đến nhất định phải chọn cho cô một nhà chồng thật tốt, mẹ chồng phải là người hiền lành, như vậy cô sẽ không phải chịu uất ức. Mẹ ruột mất, về sau kết hôn sinh con, còn có mẹ chồng quan tâm, chăm sóc. . .
Mẹ Từ cũng gắp thức ăn cho cô, Lục Già có chút nghẹn ngào, nhanh chóng vùi đầu vào ăn, cảm giác nước mắt chảy ngược vào bên trong thực quản, thức ăn trộn lẫn với nước mắt mằn mặn.
Về phần lão Lục, giáo sư Giang khẳng định là người thích hợp rồi.
Thật ra, trước khi thi Đại học, cô không thực sự thích giáo sư Giang, đại khái là sợlão Lục sẽ bị cướp đi. Cô nghĩ phải thay mẹ bảo vệ tình yêu và tình thân, suy nghĩ thật ấu trĩ. Mỗi khi giáo sư Giang đối xử tốt với cô, cô đều cảm thấy bà ấy có rắp tâm khác. Có một số việc, sau khi trưởng thành thì mới suy nghĩ cẩn thận được, trước kia cô không hy vọng lão Lục và giáo sư Giang có thân thiết gì, nhưng hiện tại thì chỉ hận không thể thay hai người chuẩn bị hôn lễ.
Rời khỏi nhà họ Từ, gió mát đêm hè nhẹ nhàng thổi tới, từng cột đèn đường mang phong cách Châu Âu sáng lên từng cái. Từ Gia Tu hỏi có phải lúc ăn cơm cô nhớ tới điều gì hay không? Lục Già nhất thời không nhịn được, xoay người ôm lấy anh. Cô vùi mặt vào lồng ngực của bạn trai, lẳng lặng ôm một hồi.
. . . Tha thứ cho em, Từ Gia Tu.
Không phải cô cố ý chống chế cãi ngang, cũng không phải cô cố ý không thẳng thắn thành khẩn, mà chỉ là vì hiện tại tất cả mọi việc đều quá tốt, cô không muốn phải mạo hiểm, dù chỉ là một chút. Cô càng không hi vọng, bởi vì quan hệ giả dối hư ảo của cô và Tống Tuyển Hi mà làm ảnh hưởng đến phán đoán của anh, khiến Ốc Á mất đi số vốn đầu tư lớn.
Cô không có sai, chỉ là cô quá lo lắng mà thôi.
. . .
Ốc Á cùng Tư Tâm Đặc của Tống Tuyển Hi xác định hợp tác, kế tiếp Từ Gia Tu sẽ có mấy buổi đàm phán chính thức. Lục Già tặng cho bạn trai một món quà, là một bộ tây trang có giá năm con số. Tây trang của Từ Gia Tu không nhiều, chỉ có một hai bộ, đều là của mẹ Từ mua cho anh. Với tư cách là bạn gái, đương nhiên cô nên mua cho anh một bộ. Một số tiền không nhỏ, Janice thấy vậy liền phát biểu ý kiến: "Lục Già, tôi với cô ở chung lâu như vậy, bây giờ mới phát hiện ra cô là tiểu phú bà đó nha. "
‘Tiểu phú bà’ thì chưa tới nhưng đúng là có chút tích lũy. Mấy năm nay tiền lương nhận được không tệ, mỗi lần đầu tư cũng thu được số lợi nhuận nhất định, số tiền tích lũy được hẳn là có thể . . chịu một nửa tiền nhà nếu cô và Từ Gia Tu kết hôn.
Ừm, đúng, cô muốn cùng Từ Gia Tu kết hôn, cô muốn gả cho anh.
Lục Già có chút đắc ý nho nhỏ, còn không quên nhắc nhở Janice: "Đúng rồi, số cổ phiếu tôi nhờ cô mua lần trước, hôm nay nhớ bán ra luôn nhé."
Janice: "Không thành vấn đề."
Lục Già trở về trung học Đông Châu một chuyến, cô đã mua quần áo cho Từ Gia Tu thì cũng không thế bất công mà quên mất lão Lục được. Vậy mà lão Lục vẫn oán giận cô từ ngày có Từ Gia Tu thì chẳng còn biết đường về nhà nữa.
"Gần đây con bận mà." Lục Già kéo cánh tay của lão Lục, cô có nói dối đâu, đúng là gần đây Ốc Á có rất nhiều việc. Vài hạng mục đồng thời tiến hành, Lục Già ngoài việc là kế toán của Ốc Á thì vẫn còn là phó đội trưởng của “Thập Quang”, quả thực chả mấy khi rảnh rỗi. Thời gian tới hẳn là còn bận rộn hơn nhiều.
Lão Lục nhìn quần áo mà cô mua cho ông một lượt rồi nói: "Mua đồ hàng hiệu thế này, là tiền lương của con tăng hay là tiền của con rể ba thế?"
Dừng! Lại còn con rể cơ. . .
Trong ví của cô thực sự có thẻ của Từ Gia Tu nhưng cô không có dùng. Còn về tiền lương thì.... Lục Già khoa tay múa chân nói: "Đúng là có tăng một chút ạ."
"Thích nhé. "
Lần hợp tác này của Ốc Á và Tư Tâm Đặc, song phương đều phải mời kế toán của văn phòng luật sư đến thẩm tra lại một lần nữa, thẩm tra chuyên nghiệp, thuế cũng phải kiểm toán rồi báo cáo cụ thể ra từng mục. Là kế toán của Ốc Á, Lục Già cũng phải phối hợp với công tác kiểm tra, quá trình khá rườm rà, cũng may là các mục của Ốc Á đều rất rõ ràng.
Ốc Á mời văn phòng luật nổi tiếng nhất của Đông Châu. Luật sư cùng đoàn kế toán viên cao cấp của Tư Tâm Đặc cũng sắp đến đây.
Tống Tuyển Hi vẫn mời đội ngũ kế toán từ công ty cũ Lục Già từng làm việc, vậy người tới lần này sẽ là ai?
Là người quen cũ sao?